Ve Mười Bảy Năm

Chương 8




Cố Chu Triệt suy nghĩ những lời La Huân nói có ý gì, nhưng bọn họ đã trở về ký túc xá, bạn bè cùng phòng đều ở đây, cũng không tiện hỏi.

Buổi tối nằm ở trên giường, cậu lăn qua lộn lại, nhìn chằm chằm trần nhà xuất thần.

Cậu vì sao muốn gặp Phó Mặc, cậu cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Muốn gặp chính là muốn gặp, bọn họ đã từng là bạn, tình bạn này không vì thời gian chia lìa mà chấm dứt. Áy náy sao? Đúng là áy náy. Nhưng không phải là bởi vì không có cùng hắn đi tới cuối cùng, mà là những năm đó ở bên cạnh hắn, cậu không hiểu được sự đau khổ Phó Mặc phải chịu, để ủng hộ và trợ giúp hắn nhiều hơn.

Lúc đó bọn họ còn quá nhỏ, Cố Chu Triệt lại chưa từng chịu khổ, có rất nhiều chuyện không hiểu. Nếu như cậu có thể sớm biết rõ mọi chuyện, cậu nhất định sẽ đối với hắn tốt hơn.

Cố Chu Triệt ngủ không được, dứt khoát mở điện thoại lên, bản thân không có mục đích lướt lung tung khắp nơi, chợt nhớ tới hiện tại internet thịnh hành, thần xui quỷ khiến cậu gõ một tên tài khoản, lục soát tìm người sử dụng tên “Phó Mặc”. Cậu tìm vài ID, đều không phải là hắn. Cậu lại load weibo, tìm trường, lục soát loạn thất bát tao nửa ngày, mắt nhức đến không mở ra được, đến nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ.

Bên Hứa Thanh Ngạn, không biết dùng phương pháp gì gián tiếp hỏi thăm, nhưng năm đó người quen Phó Mặc thật sự quá ít, khó khăn lắm mới tìm được một nữ sinh không biết lớp nào, có người nói lúc đó ở rất gần nhà Phó Mặc, tình cờ gặp được mấy lần. Nữ sinh đó nhớ lại, sau học kỳ hai lớp 12, Phó Mặc dường như không còn về nhà, nữ sinh đó trước khi đi học Đại học nơi khác có đi ngang qua nhà Phó Mặc, cửa lớn khóa, nhìn qua cổng hình như đã lâu không có ai quét dọn, chất rất nhiều rác.

Phó Mặc rời khỏi Nam Thanh. Hình hắn vẽ ở trên sách bài tập Cố Chu Triệt cậu vẫn còn giữ, ký ức hắn cùng Cố Chu Triệt đã từng ở cùng nhau vẫn còn rất rõ ràng, khắc sâu trong đầu Cố Chu Triệt, nhưng trời đất bao la, Cố Chu Triệt muốn gặp hắn một lần, thì cơ hội đã xa vời.

Trời nhanh chóng chuyển lạnh, cuối thu nhiệt độ giảm dần, khí lạnh đầu đông nhanh chóng tập kích. Tân Bắc không tính là thành phố gần Đại lục, khí hậu chuyển biến nhanh chóng như vậy khó mà chống cự được, mới mấy ngày, cây trong sân trường đều trụi lá, lá rụng đầy đất, nhìn qua rất hiu quạnh.

Khí trời lạnh lẽo, khiến cảm xúc người ta cũng vô pháp dâng cao, hơn nửa ký túc xá nếu không có tiết thì cơ bản đều vùi ở trong phòng, không ai có hứng thú ra ngoài đi dạo. Tuy học kỳ đầu của Cố Chu Triệt chỉ có một môn chuyên ngành, nhưng vẫn bận rộn như trước, bởi vì Hứa Thanh Ngạn phải đi quay một bộ phim ngắn.

Điều kiện mùa đông ác liệt, phim phần lớn lại quay ngoài trời, thời gian sắp xếp cũng rất gấp gáp. Mỗi ngày buổi sáng trời chưa tỏ đã ra sân chuẩn bị hoá trang, quay đến tối mới về. Lúc hắn quay, Cố Chu Triệt liền ôm áo khoác của hắn ngồi bên cạnh ấm đun, thấy hắn mệt liền đi qua đưa nước cho hắn uống, đút cho viên đường, sắp đến giờ cơm trưa thì đi dạo xung quanh mua chút đồ ăn ngon cho hắn, buổi tối hai người cùng nhau trở về.

Người trong đoàn phim ban đầu rất kinh ngạc, cho rằng Hứa Thanh Ngạn còn chưa có debut đã có trợ lý, sau lại phát hiện “Trợ lý” này đem chân Hứa Thanh Ngạn làm gối đầu chơi game, chán rồi thì thiu thiu ngủ, được Hứa Thanh Ngạn kẹp nách kéo đi đón xe, mới biết người ta là quan hệ bạn thân. Nếu không phải hai người đều trưởng thành kiểu mi thanh mục tú hơn nữa cả ngày cứ đánh nhau như con nít, thì chuyện xấu đã nhanh chóng truyền ra ngoài.

Sở thích của Hứa Thanh Ngạn một chút cũng không thay đổi, vẫn còn thích xem hoạt hình. Thời gian rãnh giữa giờ quay phim đều ngồi ôm điện thoại không nhúc nhích, bình thường không có việc gì làm cũng thường thức đến 3 – 4 giờ sáng để xem, weibo thì follow đủ các trang anime và họa sĩ. Hắn ở trên mạng cũng có chút danh tiếng, bảy, tám chục nghìn fans mỗi ngày bình luận, reblog tin của hắn nửa đêm làm hắn giật mình, còn cả ngày cầm điện thoại hỏi Cố Chu Triệt những người này ở đâu ra.

Cố Chu Triệt nhìn trang chủ của hắn lộn xộn: “Mày dứt khoát mở ID khác chơi đi.”

Hứa Thanh Ngạn nói: “Tao tiếc mà, thầy Phương để ý ID này của tao.”

Cố Chu Triệt: “Thầy Phương là ai?”

Hứa Thanh Ngạn liền cho Cố Chu Triệt xem. Thầy Phương là một họa sĩ hắn follow, ID tên Phương Kiều 1989, dường như nhân khí không cao lắm, chỉ mấy nghìn fan. Update cũng không nhiều, thỉnh thoảng đăng mấy tấm bản thảo, trừ cái đó ra không còn gì.

Hứa Thanh Ngạn mỗi hình đều share, trên trên dưới dưới, đoán chừng đối phương nhìn quen mắt, liền để ý. Hắn dường như rất thích hình Phương Kiều vẽ, mỗi tấm đều lưu về, album đa phần là vẽ Alleria [1].

[1] 1 nhân vật trong game Warcraft. -> Hình

Quay phim rất cực khổ. Đồng bằng Tân Bắc, sát nhân gió lạnh thổi từ sớm đến muộn, có đôi khi cả ngày cậu không biết làm gì, liền mang camera theo, chụp BTS cho đoàn phim. Quay phim của đoàn là một chàng béo, máy quay nặng 5 kg khiêng suốt cả ngày, lúc nghỉ ngơi Cố Chu Triệt chủ động tiếp lời với hắn: “Có mệt không?”

Đối phương cười thật thà chất phác: “Mệt thật. Nhưng quen, chuyến này đúng là rất mệt.” Biết Cố Chu Triệt chụp ảnh cả đoàn, lại trò chuyện với cậu nhiều hơn đôi câu, nói: “Nhiếp ảnh với quay phim cũng liên quan, cậu cảm thấy hứng thú có thể thử xem.”

Cố Chu Triệt cười nói: “Không liên quan tới chuyên ngành của tôi, cũng không có thiên phú gì.”

“Không liên quan cũng không sao.” Đối phương xua tay, “Có hứng thú thì cứ nhập môn, ngành này của chúng tôi trước đây có một sư huynh, tuổi còn trẻ đã đạt giải, người ta học Quang học điện tử ở Thanh Hoa đó. Năm đó tôi chính là sùng bái anh ấy mới học ngành này, cho cậu xem ảnh tôi và anh ấy chụp chung.” Lật nửa ngày, trong hình chàng mập nhìn về phía màn hình đưa tay chữ V, còn sư huynh đứng rất xa, chỉ có một bóng lưng.

Cố Chu Triệt: “...”

Chàng mập cũng không để ý nói: “Đào tạo chủ yếu là nâng tay nghề, cố gắng là có thể làm được, cho nên có lòng là được.”

Hứa Thanh Ngạn quay phim một tuần là xong. Cảnh cuối cùng là ở Thiết Tây, để mấy đồng học đem dụng cụ lên xe chở về, những người khác thì ở gần đó tìm quán cơm ăn chúc mừng. Thiết Tây gần ngoại ô, xung quanh đều là nhà xưởng, một nhóm người tối lửa tắt đèn tìm nửa ngày mới tìm được một quán cơm. Sảnh lớn ấm áp và dòng người huyên náo trong chớp mắt hòa tan cực khổ và mệt nhọc mấy ngày nay, mọi người chọn một phòng, cơm ăn phân nửa, La Huân gửi wechat cho Cố Chu Triệt: “Ở đâu?”

Cố Chu Triệt đáp: “Ở bên ngoài ăn cơm. Sao vậy?”

La Huân: “Gần 11 giờ rồi còn chưa về, lão đại hỏi thăm.” Lại hỏi: “Em ở đâu? Anh cũng chưa về.”

Cố Chu Triệt phát định vị qua. La Huân nói: “Thiết Tây? Chỗ anh gần em, em mấy giờ kết thúc, cùng về.”

Cố Chu Triệt ghé vào cửa sổ xem một chút, ngồi đây cả buổi rồi cũng không thấy xe chạy qua, Hứa Thanh Ngạn còn giống như có chút cảm nhẹ, mệt đến mức không nhấc nổi đũa, đang dùng muỗng ăn. Liền đáp: “Được.”

Sau khi cơm nước xong, đoàn phim tốp năm tốp ba giải tán đi về, hẹn lần quay phim kế tiếp gặp lại, chàng mập quay phim còn trao đổi wechat với Cố Chu Triệt. Cố Chu Triệt dẫn Hứa Thanh Ngạn ra cửa, đợi vài phút, La Huân từ đằng xa đi tới.

Hắn từng thấy Hứa Thanh Ngạn, nhưng hai người chưa từng nói chuyện, khách khí chào hỏi: “Chào cậu, tôi là bạn cùng phòng của Tiểu Cố.”

“Chào anh chào anh chào anh.” Hứa Thanh Ngạn nắm tay của người ta, “Làm phiền anh chăm sóc Tiểu Cố của chúng ta.”

La Huân: “Được được.”

Cố Chu Triệt xù lông: “Nói chuyện đàng hoàng!”

La Huân là tới vùng lân cận tìm người. Hắn nói gần đây không có hộ gia đình, người ngoại lai khá nhiều, cho nên sau khi trời tối cố gắng đừng đi loạn, nói bọn họ về sau đi một mình đừng về muộn. Hứa Thanh Ngạn hiếu kỳ nói: “Vậy sao anh đi một mình?”

La Huân cười cười: “Trước đây bên này còn chưa mở, anh học tiểu học ở nơi này, sau lại bị tháo dỡ. Sống ở bên cạnh khá lâu, cho nên khá quen thuộc. Nhưng hai người vẫn nên để ý chút, Tân Bắc là thành phố cổ, xó xỉnh rất nhiều.”

Ba người dọc theo tiệm cơm đi về phía trước, chuẩn bị tìm một ngã tư để bắt xe. Đêm khuya nhiệt độ xuống càng thấp, vừa đi vừa nói, thở ra toàn là khí trắng. Cố Chu Triệt đi giữa hai người, bên trái hỏi một câu, bên phải đáp một câu, thật vất vã mới lết được tới đầu đường, La Huân ra hiệu: “Quẹo phải, đợi một hồi chúng ta sang bên kia.”

Cố Chu Triệt “Ừ” một tiếng, từng bước bước tới. Trong nháy mắt quay đầu, cậu thấy xa xa dưới đèn đường đối diện, có một bóng người ngồi.

Bóng người rũ tay, đang đút cho một vật nhỏ không biết là mèo hay là chó. Cố Chu Triệt đi mấy bước lại quay đầu liếc nhìn, thấy người kia đứng lên, một cái bóng thật cao, đưa lưng về phía bọn họ đi xa.

Hứa Thanh Ngạn đi theo phía sau Cố Chu Triệt, bị cậu bỗng nhiên dừng bước lại đụng vai, theo ánh mắt của cậu nhìn sang bên kia, cũng quay đầu hỏi: “Mày nhìn gì vậy?”

Bóng người kia đi vào khúc cua, đã không thấy. La Huân cũng nghe thấy động tĩnh quay đầu, hỏi: “Làm sao vậy?” Thấy Cố Chu Triệt muốn băng qua đường, vội vã kéo cậu: “Tiểu Cố?”

“Hai người chờ một chút.” Cố Chu Triệt vội vã dặn một tiếng, nhìn xung quanh một chút, rồi trực tiếp hướng phía đối diện chạy đi.

Con đường đối diện là chỗ sâu trong ngoại ô, cách đường sắt rất gần, đèn đường cũng chỉ có vài chiếc, tia sáng rất u ám. Cố Chu Triệt chạy vào mấy bước, không bao xa đã bị bóng tối bao trùm, hai bên đều là cửa sắt to trống rỗng, tối đen như mực một chút động tĩnh cũng không có, người kia đã sớm không thấy tăm hơi. Cậu chạy có chút thở nhẹ, đứng tại chỗ luống cuống nhìn tới nhìn lui, La Huân cùng Hứa Thanh Ngạn đều đã đuổi theo, La Huân chụp cậu lại: “Em sao thế?”

“Đây là chỗ nào?” Cố Chu Triệt hỏi.

La Huân sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn xung quanh một lượt, lại nhìn mấy cánh cửa lớn trước mắt, nói: “Là chợ phiên.”

Chợ dưới bóng đêm đã nghỉ, cửa sắt khép hờ, có thể thấy vô số lều vải giản dị cùng xe vận tải nội bộ đậu. Đây là chợ buôn bán sỉ. La Huân nhìn sắc mặt của cậu, nhíu mày: “Em thấy cái gì?”

Cố Chu Triệt hít sâu một hơi, dần dần tỉnh táo lại. Cậu nghe thấy trái tim của mình ở trong lồng ngực đập bang bang, tiếng vang kịch liệt làm cho lỗ tai cậu ong ong. Đại não nhanh chóng chuyển động, một lát sau ổn định hô hấp, thở ra: “Không có gì.”

“Thật sự không có gì?” Hứa Thanh Ngạn căng thẳng hỏi.

“Ừ.” Cố Chu Triệt gật đầu: “Chắc là tao nhìn nhầm rồi.”

La Huân nói: “Đi thôi, đừng đứng đây nữa.”

Ba người quay trở lại, đi từng bước về phía có đèn đường. Cố Chu Triệt trước mắt nhìn đường, đầu lại đã bay xa tới nơi nào, cậu nhớ lại trước đây từng lén đi theo sau Phó Mặc về nhà.

Cái dáng đi đó, không ai biết rõ hơn cậu.