Ve Mười Bảy Năm

Chương 22




Đầu mùa hè mưa tới tấp, giống như là tiếng trống trước khi mùa vụ đến, tiếng mưa tí tách nửa đêm, mãi cho đến khi trời sáng ngày hôm sau tiếng động mới dần ngừng lại.

Cố Chu Triệt một đêm không ngủ ngon, sau khi nằm xuống cứ mơ liên tục. Lúc hơn 4 giờ cậu rời giường, trong ký túc xá vẫn còn đang ngủ, rón rén vệ sinh bản thân rồi thay quần áo ra ngoài. Thời gian này trong sân trường còn trống không, sau cơn mưa sáng sớm còn có chút lạnh, Cố Chu Triệt hoa mắt váng đầu đi tới cửa trường, thì thấy lão Ngụy đậu xe cách đó không xa, Phó Mặc đứng ở ngoài xe chờ cậu.

Bước chân cậu nhanh lên, chạy về phía Phó Mặc. Trong tay Phó Mặc cầm một túi đồ ăn, chờ cậu chạy đến trước mặt đưa tay ra, vẫn còn ấm: “Uống xong lại lên xe.”

Lão Ngụy không ở trên xe, chắc là đi hút thuốc. Xe lái quá lắc lư, lên xe ăn sẽ không ngon. Cố Chu Triệt ngậm ống hút, hỏi hắn: “Cậu ăn chưa?”

“Rồi.” Phó Mặc cúi đầu nhìn cậu, đưa tay nhẹ chọt má cậu một cái: “Tối hôm qua ngủ không ngon.”

Vành mắt thâm quần xuất hiện trên gương mặt trắng muốt, ngay cả đôi mắt sáng luôn linh hoạt nay cũng có chút ảm đạm. Cố Chu Triệt cũng không giấu giếm, thành thật gật đầu, giơ tay lên xoa mắt cay cay, vẫn cười: “Lúc này không chỉ có một mình cậu mắt gấu mèo rồi.”

Biểu cảm Phó Mặc có chút bất đắc dĩ, xoa nhẹ đầu cậu: “Hôm nay trở về nghỉ ngơi thật tốt.”

Lão Ngụy không bao lâu liền phấn chấn tinh thần trở lại. Sau khi lên xe, Cố Chu Triệt liền ngả đầu lên vai Phó Mặc ngủ gật. Cậu mệt mỏi từ tối hôm qua, đến sáng sớm mở mắt ra thấy Phó Mặc, ý niệm muốn gần gũi của cậu so với lúc trước càng mãnh liệt hơn, càng khó khống chế hơn. Cậu tối hôm qua trằn trọc, lúc nằm mơ, lúc tỉnh đều suy nghĩ vấn đề này, sau khi rửa mặt lại giống như đã quên hết tất cả. Hoàn toàn mất hết cảm giác phân tích, như một đứa trẻ không cẩn thận thăm dò được một góc kinh hoàng của chiến trường, vô thức muốn lui về nơi an toàn, cậu chỉ là không nghĩ đến, Phó Mặc lại là nơi an toàn của cậu.

Làm cho cậu khoanh tay chịu thua sự chật vật ấy, nếu như là cùng Phó Mặc, nhất định sẽ giải quyết dễ dàng. Cố Chu Triệt nhắm mắt lại, mơ hồ nghĩ như vậy. Không biết từ đâu mà hình thành tín nhiệm cùng ỷ lại, khiến cho Cố Chu Triệt hoàn toàn không nghi ngờ gì. Cậu cứ tự nhiên mà chấp nhận tâm lý có chút mềm yếu không rõ như thế, đối với cậu mà nói như vầy là đủ rồi. Đây là chuyện riêng của cậu, không đáng để nói cho Phó Mặc.

Trong xe lắc lư, cậu cảm giác Phó Mặc hơi cúi người, đem phần lưng nhiều hơn cho cậu, như sợ vai cứng đầu cậu. Nhiệt độ cơ thể đối phương xuyên qua áo vải áp vào trên mặt, dịu dàng như cành lá lặng yên vươn ra mà không muốn quấy nhiễu người khác, đơn giản từ từ vây quanh khách qua đường.

Cố Chu Triệt mơ hồ có chút không dám tin mở mắt ra, thất thần nhìn phong cảnh chạy như bay ngoài cửa sổ, vô thức ngẩng đầu rời khỏi lưng Phó Mặc, cậu sợ nhịp tim bỗng nhiên đập kịch liệt của mình bị đối phương phát hiện.

Những tâm tình nhỏ nhặt này cứ quấy nhiễu lòng cậu không yên, nhưng lúc bận rộn cũng không kịp lo nghĩ. Trên đường còn nước đọng, rất nhiều cửa hàng mặt tiền thoát nước không tốt, lúc vận chuyển hàng không nhìn thấy liền đạp phải, Cố Chu Triệt dứt khoát đem quần xắn lên đến cổ chân. Có một siêu thị quan hệ rất tốt với bọn họ, bà chủ hơn 40 tuổi rất thích hai cậu nhóc đẹp trai trẻ tuổi này, mỗi lần đều kéo bọn họ lại nói chuyện, thông thường đều là Cố Chu Triệt cười híp mắt nói, Phó Mặc ở một bên nghe. Bà chủ có một đứa cháu gái học trung học, thường trực giờ cơm trưa, ở sau quầy giúp đỡ xử lý, Phó Mặc đi tới tìm cô tính sổ sách, đối phương luống cuống tay chân, gương mặt lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng đỏ lên.

Lão Ngụy trong lúc vô tình phát hiện Phó Mặc đem hóa đơn mỗi tiệm mỗi tháng đều nhớ không sai chút nào, lúc cần ngay cả sổ sách cũng không cần xem cũng có thể nói ra chính xác số liệu. Thời điểm bận rộn nhất của bọn họ là một ngày phải giao hơn mười nơi, đây chính là trí nhớ vô cùng kinh người, nhưng làm công việc này thì phát huy cũng chỉ có hạn. Lão Ngụy sau khi cảm thán tuổi trẻ đầu óc thật tốt một phen, liền giao vài công việc có liên quan cho hắn.

Cố Chu Triệt chán đến chết ngồi trên thùng đồ lẫn lộn ngoài cửa uống nước. Bọn họ đã đổi lại đồng phục tay ngắn mùa hè, mùa đông thì không cảm thấy, hiện tại nhìn đối lập rõ ràng. Cố Chu Triệt không tính là gầy, nhưng so với Phó Mặc và lão Ngụy thì không cường tráng bằng, lúc khuân đồ hai người không tự chủ giúp cậu nhiều hơn. Cậu thân là con trai, từ nhỏ cũng vì nhiều nguyên nhân mà nhận được loại đãi ngộ đặc biệt và chênh lệch này, cũng hiểu lão Ngụy và Phó Mặc là quan tâm người quen. Nhưng đúng là có chút không giống, cậu nghe Phó Mặc ở bên trong cửa bằng báo số liệu, nghĩ thầm.

Mùa hè tới như đã nói, chỉ ngồi như thế trong chốc lát, trên chóp mũi liền thấm mồ hôi.

Phó Mặc xem xong sổ sách đi ra, tiện tay cầm vật trong tay gõ nhẹ vào đầu Cố Chu Triệt một cái, là cô cháu gái tặng hai cây kẹo que, tất cả đều bỏ vào trong túi Cố Chu Triệt. Lão Ngụy dẫn hai người đi ăn cơm, vừa ăn vừa nhịn không được quan tâm càm ràm vài câu, nói tuổi tác còn nhỏ nên quý trọng sức khỏe, ngủ sớm dậy sớm mới khoẻ mạnh, nếu không mấy đứa đi đâu ba mẹ cũng lo lắng. Ăn xong lái xe tiễn Cố Chu Triệt về trường học, trước khi đi vẫn không quên la một câu: “Đừng thức khuya chơi game!”

Cố Chu Triệt: “Cháu không có…” Lại cảm thấy không có lý do khác để giải thích, đành ủ rũ gật đầu, vẫy tay với Phó Mặc.

“Tớ đi đây!”

Phó Mặc gật đầu với cậu, cậu băng qua đường, đi về phía khu túc xá. Bóng lưng của cậu có chút thiếu sức sống, tựa hồ suy nghĩ nặng nề, nhưng tuổi mười mấy thuần khiết, phiền não nhìn qua đều là hạnh phúc khờ dại.

Lão Ngụy lái xe, không có Cố Chu Triệt xe chợt thoáng đi nhiều. Ông từ lâu đã quen Phó Mặc yên lặng, lúc lái qua khoảng hai ba con đường, dừng lại chờ đèn đỏ ông chợt phát hiện thanh niên ngồi ở bên cạnh có gì đó không ổn.

Ông không để ý, nhưng đại khái là từ khi Cố Chu Triệt đi mới xuất hiện, Phó Mặc bỗng nhiên giống như trút hết sức lực, gân xanh trên tay nổi lên, đầu hơi cúi thấp, mồ hôi chảy từ thái dương xuống gò má. Lão Ngụy bị dọa giật mình, kéo vai hắn lên: “Làm sao vậy? Bị bệnh?”

Phó Mặc ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt khó khăn tìm tiêu cự, thật lâu sau mới khó khăn lắc đầu. Đèn đường phía trước sáng, phía sau có người đang ấn còi, lão Ngụy vội vàng cho xe chạy, liếc mắt căng thẳng nhìn Phó Mặc, quẹo cua, đỗ xe bên ven đường: “Có phải là không khỏe không? Say xe?”

Ông xoay ra phía sau, muốn lấy nước đưa cho Phó Mặc. Phó Mặc chợt dùng hết sức tháo dây an toàn ra, một tay run rẩy mở cửa ra, muốn đi xuống. Nhưng hắn chỉ mới bước một chân ra trước mắt đã tối đen, trực tiếp ngã văng ra ngoài. Trong đầu hắn không biết từ khi nào chỉ còn lại có thanh âm bén nhọn, một tiếng lại một tiếng chưa từng gián đoạn, hắn dùng hết sức duy trì vẻ mặt bình tĩnh, Cố Chu Triệt vừa đi, nút chai như bị bật mở, thống khổ gào thét xen lẫn màu xám lạnh trong nháy mắt phản kích, đem cả người hắn bao phủ.

Bất thình lình như vậy, không có dấu hiệu nào báo trước mà xuất hiện, từ thời kỳ trưởng thành đã bắt đầu, không biết đã làm bạn với hắn bao nhiêu năm.

Trong chớp mắt lúc đầu gối chạm đất, Phó Mặc cảm thấy tỉnh táo lại được một chút. Thói quen tự áp chế cảm xúc làm cho hắn cảm giác mình không nhớ đã nói với lão Ngụy những gì, lão Ngụy đỡ hắn đứng lên, hắn ngồi về trong xe ngồi lại. Áp lực lớn mang tới khiến cho hắn bị ù tai, cảm thấy màng nhĩ như bị chọc thủng, không biết cảm giác hít thở không xong giằng co bao lâu, nhưng hẳn là không lâu lắm, bởi vì trong lúc mơ hồ có thể nghe được tiếng nói, hắn nghe được lão Ngụy cau mày hỏi hắn: “Là đau dạ dày?”

Chính bản thân Phó Mặc cũng không biết, thời gian ngắn chưa tới một phút, cổ áo hắn đã ướt đẫm. Lão Ngụy nhìn thanh niên trước mắt dựa ở trên ghế ngay cả môi cũng mất đi huyết sắc, nhịn không được đặt câu hỏi lần nữa: “Chú dẫn đi bác sĩ nha?”

Đối phương chậm rãi dời mắt nhìn về phía ông, lắc đầu. Sau đó hắn nhắm nghiền hai mắt, im lặng chừng năm sáu giây, giọng nói lại bình bình như trước, giống như chưa từng phát sinh cái gì: “Không sao, đã hết đau rồi.”

Hắn không muốn đi, lão Ngụy cũng không khăng khăng nữa, nhưng dứt khoát chuyển hướng xe, đưa Phó Mặc về nhà. Một bên bắt đầu giáo huấn: “Tuổi còn trẻ không coi trọng sức khỏe của mình, về sau đến tuổi của lão hối hận cũng không kịp! Lớn như thế rồi, bao tử của mình cũng không biết chăm sóc tốt sao?!”

Đoạn đường này không tính là gần cũng không tính là xa, toàn bộ hành trình Phó Mặc đều giống như đang ngủ, đầu nghẹo một bên dựa vào cửa sổ xe không nhúc nhích. Nếu không phải lúc đến nơi hắn tỉnh lại, khàn giọng nói tiếng cám ơn với lão Ngụy, lão Ngụy còn tưởng là hắn có phải đau ngất đi hay không. Sau 5 giờ ông tan tầm, trước khi bàn giao xe lại lo lắng, cố ý đến nhà Phó Mặc nhìn hắn một cái. Đối phương đứng ở cửa, mồ hôi đã không còn, đau đớn tái nhợt trên mặt đã rút đi, chỉ còn vẻ mệt mỏi rã rời và suy yếu, nhưng ít ra đã có thể nói chuyện, biểu tình tràn ngập áy náy: “Xin lỗi chú Ngụy.”

“Ăn ít đồ cay thôi, buổi tối ngủ cho thật ngon.” Lão Ngụy đưa cho hắn một phần cháo cùng một chai thuốc dạ dày, quan tâm hắn giống như con trai mình, cảm thấy hai nhóc đồ đệ này thật không để cho người khác bớt lo: “Ngày mai cũng nghỉ ngơi đi! Khỏe rồi tiếp tục. Thực sự khó chịu quá thì đi bệnh viện.”

Phó Mặc nhận lấy, trầm mặc một lúc, nói: “Dạ.”

Thứ tư cùng ngày.

Buổi chiều Cố Chu Triệt đi học, tiết chuyên ngành tạm thời đổi thành tiết thực hành ngoài giờ. Buổi tối cậu nhắn tin cho Phó Mặc, không ai trả lời. Phó Mặc thỉnh thoảng sẽ quên sự tồn tại của điện thoại, trước đây cũng từng trả lời chậm, cho nên cậu cũng không để ý, lúc trời gần chiều cậu gọi đến công ty chuyển phát nhanh xin nghỉ sau đó lại gọi điện thoại cho Phó Mặc, kết quả điện thoại cũng không có ai bắt.

Cố Chu Triệt cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng bắt đầu đi học, cũng không suy nghĩ nhiều. Cho đến khi 2 giờ rưỡi hết tiết, cậu vừa đi ra ngoài phòng học vừa gọi điện thoại cho Phó Mặc. Lần này vang lên hơn mười tiếng thì bị gác máy, một lát sau, Phó Mặc gửi tin tới: Sao vậy Chu Chu?

Cậu đang bận? Cố Chu Triệt trả lời. Một bên nhìn đồng hồ: Không có gì, nói với cậu một tiếng, ngày mai tớ xin nghỉ, trường học chỉnh tiết, cuối tuần bù lại. Cậu sắp tan làm chưa?

Cậu đi gần tới ký túc xá, Phó Mặc mới trả lời: Rồi. Ăn cơm thật ngon. Không cần phải để ý tớ, buổi tối ngủ sớm.

Cố Chu Triệt cho là hắn bận thật, liền không nói thêm gì nữa, trả lời: Được, cậu cũng vậy!

Cậu đem điện thoại bỏ lại trong túi, mò thấy hai cây kẹo. Viên kẹo tròn vo tỏa ra mùi trái cây, cậu hít mũi một cái, nhớ tới bả vai Phó Mặc ngày đó.

Lắc lư trên xe, tim của cậu dường như cũng bị lắc đến đầu óc mê muội.

Một nơi khác trong thành phố, Phó Mặc giữa bóng tối u ám vùi người trên giường. Trong phòng cửa sổ đóng chặt, rèm cửa khép lại, trên đầu có vài chai thuốc nằm mất trật tự, nguồn sáng duy nhất là đến từ màn hình điện thoại di động.

Hắn giơ tay cầm điện thoại, thất thần nhìn hồi lâu, ánh sáng chói mắt cau mày nhắm hai mắt lại. Một lát sau, hắn bỗng nhiên đứng lên, lảo đảo xông về phía toilet, ôm lấy bồn cầu nôn mửa liên tục. Ói xong dựa vào trên bồn rửa tay, bảo trì một tư thế mười mấy phút, sau đó thân thể từ từ ngã xuống, nằm trên mặt đất.