Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 9: Phiền chết đi được




Lúc 10 giờ, mưa rơi như trút nước.

Trần Ngộ bảo Lưu Kha gọi điện thoại về nhà lần nữa: “Đừng kêu bố cậu cầm áo mưa đến cho cậu nữa, cậu cùng về với bọn tớ đi.”

Lưu Kha phủi vụn chì trên tay: “Giang Tuỳ đồng ý à?”

Trần Ngộ: “Ừm.”

Lưu Kha vừa thấy kinh ngạc vừa thấy kỳ lạ. Cô ấy thu lại suy nghĩ nồng nặc mùi hóng chuyện đang phát tán: “Không được, tan học tớ phải vẽ thêm hai tiếng nữa.”

Trần Ngộ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mưa lớn như thế.”

Lưu Kha tỏ vẻ không sao cả: “Mưa đâu có rơi vào phòng vẽ.”

Trần Ngộ sửa lại tóc đuôi ngựa sau lưng cô ấy, phát hiện có rất nhiều sợi tóc khô xơ chẻ ngọn, nhìn không được khỏe lắm.

Cái này không giống với tóc vàng của mình, không phải là trời sinh.

Cô nhớ rõ bạn tốt vốn có một mái tóc dài đen nhánh tỏa sáng, có thể đi chụp quảng cáo dầu gội đầu Rejoice luôn.

Trần Ngộ khẽ cau mày: “Tối nay tan học xong không vẽ thì không được hả?”

“Không được, trừ khi là bất đắc dĩ, nếu không mỗi ngày tan học xong đều phải vẽ một lúc.” Lưu Kha nói: “Lười biếng cũng giống như ngoại tình, chỉ có một lần thì sẽ có vô số lần.”

Trần Ngộ: “……về nhà rồi vẽ?”

Lưu Kha thở ngắn than dài: “A Ngộ, cậu về nhà thì có thể vẽ, nhưng tớ thì không vẽ nổi. Đâu phải là cậu không biết hoàn cảnh nhà tớ……”

Đằng sau thình lình thò ra một cái đầu: “Hoàn cảnh nhà cậu thế nào?”

Lưu Kha bị dọa nhảy dựng, cô ấy nhìn Tạ Tam Tư mặt đầy tò mò: “Liên quan gì đến cậu.”

Tạ Tam Tư lùi về sau vài bước, hai tay che ngực giả vờ đau lòng muốn chết: “Tôi cho rằng chúng ta là bạn.”

Lưu Kha: “Ảo giác mà thôi.”

Tạ Tam Tư: “……”

Lưu Kha nhỏ giọng nói với Trần Ngộ: “Không sao đâu, 12 giờ bố tớ tới đón tớ, có lẽ lúc ấy mưa tạnh rồi.”

“Kể cả có mưa cũng không sao, đường về nhà có lối tắt, yên tâm đi.”

“Cậu nhanh về đi, cái kia đến rồi thì ngồi xe tiện hơn, đỡ phải đạp xe trúng gió gặp mưa, không tốt cho cơ thể.”

“Vậy được rồi.” Trần Ngộ nói: “Trở về thì ngủ sớm một chút.”

“Sẽ cố gắng. Mỗi gia đình đều có vấn đề riêng còn vấn đề của gia đình tớ khó có thể diễn tả bằng lời.”

Lưu Kha nhớ tới gì đó, kéo tay cô: “Chỉ có mình cậu ngồi xe nhà Giang Tùy?”

Trần Ngộ nói: “Còn Tạ Tam Tư.”

Lưu Kha thở phào nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi.



Nhưng mà nhà Tạ Tam Tư gần, chẳng bao lâu đã xuống xe, trước khi đi còn nhìn về ghế sau.

“Chị Trần Ngộ, em về trước nhé.”

Trần Ngộ còn chưa nói gì, Giang Tùy đã phất tay: “Cút nhanh lên.”

Tạ Tam Tư cầm ô đứng bên cạnh xe: “Em đang nói chuyện với chị của em, đúng không chị?”

Trần Ngộ không đáp lại, Tạ Tam Tư không đi.

Giang Tùy vẫn ung dung.

Mười mấy giây sau, Trần Ngộ thản nhiên nói: “Trên đường cẩn thận một chút.”

“Ầy!”

Gương mặt em bé của Tạ Tam Tư lập tức nở nụ cười tươi như hoa: “Ngày mai gặp nha chị! Ngày mai gặp!”

Nói xong còn nháy mắt với anh Tùy để khoe khoang.

Giang Tùy: “Hừ.”



Xe tiếp tục di chuyển trong mưa.

Chàng trai và cô gái ngồi ghế sau không nói gì.

Người thứ nhất ngồi một cách tuỳ tiện, tư thế lười biếng thoải mái. Người còn lại ngồi dựa vào một bên cửa xe, chiếm một chỗ rất nhỏ, thoạt nhìn hơi đáng thương.

Thật ra đây chỉ là một kiểu đề phòng khi cô ở trong không gian lạ.

Trần Ngộ lần đầu tiên được ngồi xe riêng.

Kết cấu bên trong không giống với xe taxi hay minibus. Ghế dựa lớn hơn, mềm hơn, không gian trong xe rộng hơn nhiều, chân cũng có thể duỗi ra được.

Trong không khí có mùi tươi mát giống mùi chanh, không hề khó ngửi.

Nhưng Trần Ngộ không thả lỏng được. Bụng cô đau, chân tê, eo cũng mỏi, ngồi thì không dám nhúc nhích sợ dây ra quần làm bẩn ghế. 

Vậy thì sẽ rất xấu hổ.

Trần Ngộ ngồi đến mức xương cùng đau nhức, cô hơi xê dịch một khoảng nhỏ.

Giang Tùy nhìn thấy cô gái như vậy, lại nổi ý muốn trêu ghẹo cô, anh ngồi sát lại theo bản năng 

“Bạn Trần, cậu căng thẳng cái gì, lẽ nào tôi đem cậu đi bán được à?”

Trần Ngộ nhìn về phía trước: “Không phải căng thẳng.”

Giang Tùy trêu: “Vậy là mọc gai trên mông à?”

Vừa dứt lời anh liền nhận ra rong lời nói của mình hơi thô tục.

Bên cạnh không phải hội anh em mà là một cô gái, là cô gái nhỏ, cô gái nhỏ xinh đẹp, cô gái nhỏ xinh đẹp lại lạnh băng.

Chỉ cần không cẩn thận sẽ đâm anh vào hố băng luôn.

Cái từ như “Mông” này đối với con gái giống như là lời tán tỉnh vậy.

Không ổn, anh không phải một người tùy tiện.

Giang Tùy mất tự nhiên ho khan hai tiếng: “Cậu……”

Phía đối diện có xe đi tới, ánh đèn chiếu qua mặt của cô gái hiện lên vẻ tái nhợt kỳ lạ.

Hô hấp của anh dừng lại trong nháy mắt: “Cậu say xe?”

Trần Ngộ ngẩn người: “Say xe? Tôi đâu có say xe.”

Giang Tùy nhìn chằm chằm ánh sáng trên sườn mặt cô bị bóng tối che mất: “Không say xe thì sao dáng vẻ của cậu cứ như Lâm Đại Ngọc thế?”

“……” Trần Ngộ nói: “Tôi không ói máu.”

“Không khác mấy.”

Giang Tùy “Chậc” một tiếng: “Say xe thì nói say xe, mẹ nó có gì mất mặt đâu, cớ gì phải luống cuống vậy.”

Trần Ngộ tức giận: “Thật sự không say xe, bụng tôi……”

Không nói tiếp nữa.

Giọng điệu của Giang Tùy còn kém hơn cô, điển hình thái độ cứng rắn: “Bụng làm sao? Có rồi à?”

Trần Ngộ cười lạnh: “Đúng vậy.”

Giang Tùy: “……”

“Đệch.” Anh không kiên nhẫn hỏi: “Bụng rốt cuộc làm sao? “

Trần Ngộ cực kỳ khó chịu, không muốn đấu võ mồm với anh bèn nhắm hai mắt nói: “Thì là không thoải mái đó.”

Ánh mắt Giang Tùy quét qua bụng cô, đột nhiên trong đầu nảy ra một suy đoán làm anh như bị điểm huyệt trong nháy mắt, không nhúc nhích nổi.

Vài giây sau, vết đỏ lan ra từ mặt đến cổ.

Khi đó anh nhìn thấy cô đi từ WC ra, sắc mặt rất kém, anh còn tưởng cô ăn xiên nướng đến mức không tiêu hóa được nên bị tiêu chảy.

Liền nhất thời bị xúc động mà đề nghị đưa cô về.

Sau khi đầu óc bình tĩnh trở lại, anh cảm thấy cũng không có gì đáng ngại.

Dù sao hôm nay đã làm người tốt việc tốt một lần, làm thêm một lần nữa cho thành một đôi luôn.

Hiện tại mới nhớ tới là con gái với bụng không thoải mái thì hai điều này kết hợp lại chỉ có thể là……

Đệch.

Thiệt là…… Đệch.



Sắc mặt Giang Tùy như bị đổ nguyên cái bảng pha màu vào, năm màu đều đủ. Anh túm lấy tóc, muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới phun ra được một câu ngốc nghếch.

“Có thể cố gắng chịu đựng không?”

“……”

Trần Ngộ: “Tôi nghĩ là có thể.”

Sự im lặng bao trùm cả hàng ghế sau.

Giang Tùy ngồi về chỗ cũ, cứng nhắc nói: “Cậu ngồi sang đây một chút.”

Trần Ngộ bình thản từ chối: “Không cần.”

Giang Tùy tức giận mắng: “Cậu là đồ ngốc à, cửa sổ xe bên đó có hơi ẩm, cậu tựa vào làm gì?”

Trần Ngộ không phải là không nghe ra ý tốt của anh, ánh mắt hơi lóe lên.

Giang Tùy càng nói càng chế giễu: “Hàng ghế sau không có chỗ ngồi à, sao cứ phải ngồi chen vào bên cạnh cửa sổ? Tôi là ‘Dung Ma Ma’ * à, cậu ngồi sang đây thì tôi sẽ lấy kim đâm cậu à?”

(*) Dung ma ma trong phim Hoàn châu cách cách đã nghe lệnh Hoàng Hậu dùng kim đâm vào người Hạ Tử Vi. Đây là 1 phân đoạn rất nổi tiếng, Dung ma ma vì vậy mà được nhớ đến như vai ác.

Trần Ngộ đau đầu, nói như đang dỗ dành một đứa trẻ không nghe lời: “Tôi sang là được.”

Mục đích của Giang Tùy đã đạt được nhưng không hiểu sao lại không được thoải mái lắm: “Phiền chết đi được.”

Trần Ngộ ngồi ở giữa ghế.

Giang Tùy tựa lưng vào ghế ngồi, bắt chéo chân, lười biếng nói với lên đằng trước: “Bác Trương, bác mở điều hòa đi ạ.”

Bác Trương nãy giờ vẫn đảm nhiệm làm phông nền đáp lời: “Được rồi.”

Trong xe lại bị bầu không khí im ắng bao trùm lần nữa.

Không bao lâu, một luồng gió lạnh thổi tới đấu đá lung tung với không khí trong xe.

Trần Ngộ nhắm mắt lại, lông mi hơi run nhè nhẹ.

Giang Tùy từ nhỏ đã có thể chất nóng, lúc nào cũng như cái bếp lò, lúc này anh lại đang suy nghĩ vẩn vơ nên không kịp thời phát hiện ra khí lạnh. Đợi đến lúc anh tỉnh táo lại thì phát hiện cô gái đang ôm chặt balo trên đùi, tay chân co lại thành một cục, lúc này mới biết độ ấm trong xe không ổn, nhất thời văng ra câu thô tục.

“Bật máy sưởi mà bác Trương, bác mở máy lạnh làm gì?”

Bác Trương: “……”

Bác Trương nhìn lướt qua kính chiếu hậu: “Do bác già rồi nên mắt mờ.”



Giang Tùy mượn điện thoại của bác Trương chơi, bấm phím tạch tạch chơi rắn tham ăn, đột nhiên lên tiếng: “Cậu bướng bỉnh quá rồi đó? Điều hòa bật nhầm mà cũng không biết nói à?”

Trần Ngộ: “Tôi tưởng cậu nóng.”

Giang Tùy: “Tháng mấy rồi mà tôi còn nóng? Tôi dở hơi chắc?”

Trần Ngộ: “Gáy của cậu đầy mồ hôi kìa.”

Giang Tùy sờ sờ gáy, đúng là ra đầy mồ hôi thật.

Đứng hình, giờ phải làm sao.

Lòng bàn tay cũng có một lớp mồ hôi, tim đập cũng nhanh lên một nấc y hệt như chạy marathon.

Giang Tùy ngoài cười trong không cười: “Ông đây nóng thì có liên quan gì tới việc cậu lạnh? Không phải cái đó, cái đó không thoải mái sao?”

Trần Ngộ thản nhiên: “Chịu một lúc là được.”

Giang Tùy bị nghẹn đến mức phát cáu, đúng là vịt chết còn cứng miệng(*) mà.

(* 死鸭子嘴硬 nghĩa là một người rất cứng đầu, có sai cũng không chịu nhận mình sai.)

Trần Ngộ nhìn về phía cửa sổ xe. Mặt kính dính đầy vết nước, giống như khuôn mặt đang khóc của người yêu.

Buổi đêm của thành phố C có chút hơi ẩm mông lung.

Nếu mà đạp xe thì sẽ phải chịu gió thổi mưa rơi nhưng lại có thể đi xuyên qua ngõ nhỏ, đi đường tắt, chắc hẳn bây giờ là đã về đến nhà rồi.

Còn ngồi xe ô tô thì phải đi đường lớn, lại còn phải đi vòng nhiều, đến mỗi một cột đèn đỏ lại phải đứng chờ.

Chậm.

Trần Ngộ ôm balo vào trong ngực, thò tay vào vuốt phẳng mép tranh bị cuộn lên với chi tiết nhỏ này cho thấy cô rất xem trọng bức tranh.

Bình thường Giang Tùy rất thích chơi rắn tham ăn, hôm nay không hiểu sao lại bị mất tập trung nên chỉ chơi hai cửa rồi tắt máy, ngón tay gõ gõ lên đùi: “Sáng mai tôi có được ăn bánh bao súp không?”

“Sáng mai không được.” Trần Ngộ nói: “Tuần sau đi.”

Giang Tùy khẽ cười, giọng điệu rất dễ nghe: “Được thôi.”

Trần Ngộ ngạc nhiên sao chàng trai lại đồng ý thoải mái thế, bên tai đã vang lên giọng điệu có vẻ đương nhiên của anh: “Tôi muốn lấy lãi.”

“……”



Đêm mưa thanh vắng, đường bị kẹt xe.

Độ ấm trong xe rất thoải mái, sự ấm áp len vào từng lỗ chân lông của Trần Ngộ. Cô không còn chút tinh thần nào ngáp mấy cái, thấm thoát đã ngủ mất.

Giang Tùy liếc nhìn qua khóe mắt rồi hơi nghiêng đầu, cuối cùng mặt đối mặt với cô gái.

“Xe ô tô là cái nôi chắc? Ngủ ngon chỗ nào không biết.”

Giang Tùy nói xong đã thấy trên vai trĩu xuống, mấy sợi tóc mềm nhẹ của cô gái cọ qua cổ và má của anh. Anh cứ như bị cái gì nhập vào người, cả người chấn động mà đẩy mạnh cô ra.

Cô ngả người sang bên kia. Giang Tùy không kịp nghĩ mà tóm chặt lấy cánh tay của cô kéo lại.

“Làm cái gì vậy……”

Giang Tùy cứ như nghịch với rối gỗ mà đỡ cô gái, giúp cô tựa đầu vào ghế. Anh nhắm hờ mắt thở ra một hơi, toàn bộ phần lưng đều bị ướt.

Bên tai truyền đến tiếng ngáy nho nhỏ.

Giang Tùy: “……”

Được đấy.



Giang Tùy lại yêu thương di động của bác Trương lần nữa, mở kho ứng dụng ra định tìm một trò chơi để giết thời gian.

Thế mà cuối cùng anh lại không tìm được một trò nào để chơi hết.

Anh vứt di động sang bên, bắt đầu nghịch móc treo trên balo của cô gái.

Vừa cũ vừa xấu.

Không biết đã qua bao lâu, bác Trương khẽ hô: “Tới rồi.”

Giang Tùy hạ cửa kính xe xuống, thấy mưa đã nhỏ đi rất nhiều, lại kéo cửa kính lên: “Lái thêm một vòng đi ạ.”

Cuối cùng hỏi: “Bác Trương, cháu như này có phải hơi giống tổng giám đốc ngang ngược không?”

Bác Trương hơi nghiền ngẫm nói: “Có phong thái của bố cháu.”

Giang Tùy thấy lạnh cả gáy: “Thôi bỏ đi.”

Bác Trương cho rằng anh sẽ lay tỉnh bạn học nữ, không ngờ anh lại tiếp tục nghịch móc treo trên balo của cô, thản nhiên nói một câu.

“Dừng xe đi ạ, đợi cậu ấy tỉnh.”