Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 7: Muốn ôm một cái




Trần Ngộ buộc xong dây giày thì đứng lên chỉnh lại quần áo. 

Tầm mắt của Giang Tùy rơi qua đỉnh đầu mềm mại của cô gái, qua cái gáy trắng như tuyết, qua đôi vai gầy, qua vòng eo nhỏ rồi rơi trên ngón tay mới vừa buộc dây giày của cô. 

Bàn tay mảnh khảnh vừa mềm mại, giống như chỉ cần bóp nhẹ sẽ nghe thấy tiếng răng rắc.

Vậy sao lại có phong cách vẽ tranh mạnh mẽ phóng khoáng đến thế? 

Đệch, sao mình phải chú ý đến mấy điều này? Giang Tùy nhức cả đầu, liếc thấy Tạ Tam Tư đang đứng chảy nước miếng trước quán đồ nướng, thầm nghĩ mấy cái xiên mình gọi có chỗ để đi rồi.

“Tôi đến phía trước dạo một lát.”

Không ai quan tâm.

Em gái ruột cũng không thèm đáp lời.



Giang Tùy nhàn rỗi đi một vòng rồi lại trở về quầy hàng nhỏ. Đứa em gái tối nay trở nên điên khùng mà giả vờ làm thục nữ trong phòng tranh của anh đột nhiên nói muốn về.  

Giang Tùy đưa mắt sang Tạ Tam Tư dò hỏi, tôi bỏ lỡ chuyện gì à? 

Tạ Tam Tư tỏ ý không biết gì cả.

Năm phút trước, Giang Thu Thu kéo Trần Ngộ sang một bên nói gì đó mà không dẫn theo cậu ta.

Sau đó cậu ta thử hỏi thì bạn nhỏ thần thần bí bí nói đó là bí mật của con gái. 

Giang Tùy không lấy được tin tức gì từ phía Tạ Tam Tư, anh xác nhận lại với em gái: “Bây giờ về nhà?”

Giang Thu Thu ậm ừ đáp lời: “Muốn về.”

Hằng ngày giờ này cô bé đã ngủ từ lâu rồi, mấy ông anh thì còn hơn một tiếng nữa mới tan học, cô bé quá buồn ngủ đến nổi mí mắt cứ đánh nhau.

Hơn nữa cô bé đã có được tin tình báo quý giá, đã hoàn thành xong việc lớn rồi. 

“Anh Tùy, em dẫn Tiểu Thu Thu qua bên kia siêu thị gọi điện thoại nhé, đợi bác Trương ở ngay chỗ ngã tư ấy.”

Tạ Tam Tư đưa xiên mì căn nướng qua: “Lát nữa là xe tới rồi.”

Giang Tùy cầm lấy, vẻ mặt ghét bỏ.

Tạ Tam Tư dặn dò: “Ôi, anh Tùy, anh đừng vứt chứ. Anh xách lên phòng vẽ tranh, chờ em về ăn.”



Giang Thu Thu quá buồn ngủ, mơ mơ màng màng đi mấy bước đã trèo lên lưng Tạ Tam Tư.

Giang Tùy nhíu mày: “Chiều nó quá.”

Trần Ngộ cắn một miếng bánh bao nướng: “Đứa trẻ tám tuổi ấy mà.”

“Không còn nhỏ nữa.” Giang Tùy nói: “Con gái không nên chiều chuộng quá.”

“Cậu chắc chắn không cùng quan điểm với tôi rồi, lập trường của chúng ta không giống nhau, không nói chuyện được đâu.”

Trần Ngộ tiếp tục ăn bánh bao và không để ý.

Giang Tùy thấy hai bên má của cô phồng lên, tần suất rất nhanh, trông cứ như con giống như một con chuột hamster, anh tặc lưỡi: “Sao, bị tôi nói trúng tim đen rồi?”

Giọng Trần Ngộ mơ hồ không rõ: “Lười nói.”

Giang Tùy: “……”



Trước mặt quán nướng mù mịt đầy khói, những đốm lửa bắn ra khắp nơi.

Giang Tùy đứng ở chỗ an toàn cách đó một khoảng xa.

“Cái cậu Lưu gì ấy nhỉ?”

Trần Ngộ: “Kha.”

Giang Tùy: “Người đâu?”

Trần Ngộ: “Về phòng vẽ rồi.”

Lưu Kha cảm giác bà dì của cô ấy tới rồi nên chạy về trước kiểm tra.

Nếu Giang Tùy hỏi đến thì lại phải biện ra cái lý do.

Nhưng Giang Tùy cũng không hỏi sâu thêm, anh nhìn cái bên ngoài túi cô cầm có không ít xiên que xiên: “Cậu còn cái nào chưa nướng xong?”

Trần Ngộ ăn rất nhanh, một xiên bánh bao nướng vèo phát đã chỉ còn lại một cái cô đơn nằm trên xiên: “Mực ống.”

Cơ mặt Giang Tùy giật giật: “Sau khi tôi đi cậu lại gọi nữa à?”

Trần Ngộ cảm thấy phản ứng của anh khó hiểu: “Liên quan đến cậu?”

Giang Tùy bị nghẹn hồi lâu mới lên tiếng: “Không liên quan.”

Trần Ngộ liếc sang: “Vậy cậu hỏi?”

Giang Tùy dựa vào lợi thế chiều cao nhìn từ trên xuống: “Cậu quản tôi à?”

Trần Ngộ mím đôi môi bóng dầu, bị bệnh.

Chuyện bên lề nói đến là đến, nói dừng là dừng.

Giang Tùy thở ra một hơi. Mẹ nó, nếu không dừng lại thì chắc anh không gượng được mất. 

Vừa rồi tự mình lắm lời, chính bản thân anh cũng thấy ngứa đòn.



Mực ống là món mà các bạn ở phòng vẽ tranh số một nhờ Lưu Kha mang lên hộ, Trần Ngộ không cần phải giải thích gì.

Giang Tùy cũng không nói chuyện.

Cô bán hàng đưa túi đồ ăn cho anh.

Bên trong có đồ do Giang Thu Thu gọi, có của Tạ Tam Tư gọi, cũng có đồ của anh gọi.

Mùi hương béo ngậy xen lẫn chút mùi của tương ớt ngọt lan tỏa thẳng ra.

Giang Tùy cầm đồ ăn, chưa có ý định đi.

Ánh mắt ngạc nhiên của Trần Ngộ liếc sang chỗ anh rồi nhanh chóng thu lại, dường như đoán được điều gì, ánh mắt lại liếc qua lần nữa.

Một lúc sau ánh mắt lại liếc qua chỗ khác, lơ đãng nhìn ở các góc phố trong màn đêm.

Giang Tùy đang công tác tư tưởng tâm lý cho mình.

Thân là đàn ông, anh không nên để con gái ở lại một mình.

Trên đường về phòng vẽ tranh có một đoạn rất tối, trời tối mịt như này không an toàn.

Dường như Giang Tùy thấy cái lý do này không hợp với mình lắm, nên lại chuyển sang bánh bao súp của cô gái.

Có trời mới biết anh mong ngóng biết bao được gặp lại nó lần nữa.

Một lúc sau, hai người một trước một sau đi về. 

Trần Ngộ đi đằng trước, Giang Tùy tụt lại sau cô hai ba bước. Đôi giày thể thao màu đen ma sát với con đường đá xanh dưới chân tạo nên một tiết tấu ung dung nhàn nhã.

Bầu trời đêm không trăng, những ngôi sao mọc rải rác trên không trung ít ỏi đến thưa thớt và mờ nhạt, chẳng có tí thành ý nào.

Bên cạnh cây hòe đang chập chờn lay động là ngọn đèn đường cũ kỹ, Trần Ngộ và Giang Tùy bước vào quầng sáng khiến cho hai chiếc bóng bị kéo ra thật dài.

Trời đã vào thu, làn gió cuốn theo những chiếc lá mang theo cảm giác se lạnh.

Bước chân của Trần Ngộ chậm lại, tự hỏi chốc lát rồi mở miệng: “Giang Tùy.”

Giang Tùy thờ ơ: “Ờ?”

Trần Ngộ không quay đầu lại, giọng điệu đều đều: “Tôi muốn mượn bức tranh buổi trưa cậu vẽ.”

Chân Giang Tùy đang bước đi thoáng khựng lại.

Trần Ngộ nói suy nghĩ của mình ra: “Tôi định mô phỏng lại.”

Giang Tùy nhướng mày: “Không phải tuần sau mới học vẽ bóng đổ à? Hay tôi nhớ nhầm?”

“Là tuần sau.” Trần Ngộ nói: “Chỉ là tôi thấy bản thân không có vấn đề với vẽ toàn cảnh nữa, có thể suy xét đến việc học vẽ bóng đổ trước. Như thế thì lúc bắt đầu học có lẽ sẽ giúp ích cho việc tiếp thu kiến thức.”

Giang Tùy hạ mắt xuống thì tóc trên đầu vai của cô mặc sức bay múa dưới mí mắt của anh, đầu lưỡi anh vô thức chạm vào răng: “Thầy Triệu phát sách tham khảo rồi mà?”

Trần Ngộ hơi nghiêng đầu, khuôn mặt trắng nõn nghiêm túc: “Tôi nói rồi, tôi thích tranh của cậu.”

Tim của Giang Tùy thoáng chốc như hẫng đi một nhịp.

Khoảnh khắc ấy nhanh đến mức anh không kịp nắm giữ, chỉ còn cảm nhận được vỏ đại não có chút kích thích, dường như tốc độ lưu thông máu đang tăng tốc.

Anh hứng thú mân mê túi đồ trong tay vài lần, tuổi trẻ khí huyết sục sôi chính là không tốt ở điểm này, adrenaline của anh cứ mỗi lượt lại tăng lên.

“Tôi sẽ nhanh chóng trả tranh lại cho cậu.” Trần Ngộ hé miệng: “Tôi đảm bảo không làm bẩn, không làm hư.”

Giang Tùy im lặng không nói gì.

Trần Ngộ hạ mắt nhìn bóng cây trên mặt đất, kiên nhẫn chờ đợi một câu trả lời cuối cùng. Cô sẽ không quấy nhiễu, mà cô cũng không làm được điều đó.

Một lúc sau, giọng điệu biếng nhác của chàng trai vang lên bên tai: “Lấy bánh bao đổi bánh bao.”

“…… Được.”

“Vậy thì…”

Khóe miệng Giang Tùy lộ ra nét cười sáng lạn: “Bạn Trần, hợp tác vui vẻ.”

Trần Ngộ ngẩng đầu, tầm mắt dừng trên cái bóng đen của chiếc mũi thẳng tắp của anh: “Cảm ơn.”

“Bạn Trần khách sáo quá, mỗi người lấy cái mình cần thôi.” 

Giang Tùy lướt qua cô tiến về phía trước.

Gió thổi qua áo hoodie và quần thể thao của anh. Thân hình có tỉ lệ vừa đẹp, vai rộng eo hẹp, chân dài, thể trạng nằm giữa ngây ngô và trưởng thành, có khí chất thiếu niên chỉ tuổi này mới có.

Rất đẹp trai.

Nhưng mà đẹp trai chưa nổi năm giây.

Từ góc ngoặt phía trước đột nhiên xuất hiện một con chó đen lớn, khí thế hung dữ.

Giang Tùy “Vèo” một cái đã trốn sau lưng Trần Ngộ, nhanh đến mức cô chỉ kịp thấy cái bóng lướt qua.

“……”

“Gâu!”

Chó đen lớn sủa về phía hai bóng người, vừa dữ tợn vừa hung hăng: “Gâu gâu gâu!”

Chàng trai cao hơn 1m8 vậy mà cứ rúc vào đằng sau cô gái chỉ mới 1m6, nín thở không dám động đậy gì, sống lưng cong như cây cung, căng thẳng gồng chặt đến mức tối đa.

Mỗi một sợi tóc đều như đang yên lặng nói: “Tôi sợ quá.”

Vẻ mặt của Giang Tùy rất khó coi. Mẹ nó, mất mặt quá đi. Anh cắn răng từ đằng sau lưng của cô đi ra, đúng lúc này, tiếng sủa của chó đen lớn còn táo tợn hơn. Anh sợ tới mức nhanh chóng chạy về trốn, thái dương toát đầy mồ hôi lạnh.

Mất mặt thì mất mặt thôi.

Giờ phút này, sự sợ hãi trong lòng của Giang Tùy đã vượt xa mặt mũi và tôn nghiêm. Lúc còn nhỏ anh bị chó đuổi chạy văng cả giày, bị ngã cho đầy một miệng máu, đến giờ vẫn còn ám ảnh.

Vấn đề tâm lý khó lòng khắc phục.

“Đệch, nó định xông về phía này!”

Một tay Giang Tùy siết chặt túi xiên nướng, một tay túm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô gái, từ cổ họng có thể nghe thấy tiếng thở đầy khẩn trương và lo lắng bị đè thấp xuống: “Đệch mẹ nó, đệch.”

Bị dọa đến ngốc rồi, cạn cả vốn từ, nhìn chung chỉ còn một từ “Đệch”.

Toàn bộ hung dữ và cọc cằn khi đánh người của anh chẳng còn sót lại tí gì, lúc này chỉ còn lại yếu đuối đáng thương, sợ hãi lo lắng và bất lực.

Muốn ôm một cái.

Trần Ngộ đau cả màng nhĩ, cánh tay cũng đau, những chỗ bị túm chắc sắp bầm tím hết rồi.

Giang Tùy nấp ở đằng sau cô, tiếng chó sủa làm cho da đầu anh lạnh run, yết hầu trượt lên trượt xuống, nghẹn ngào nói: “Tôi rất sợ chó.”

Chàng trai hơi cúi người ghé sát vào người cô, như có như không dán vào Trần Ngộ. Hơi nóng bao trùm phía sau lưng cô, cô hơi mất tự nhiên mà xê dịch một chút.

Hơi nóng sau lưng cũng xê dịch theo.

“……” Trần Ngộ nói: “Tôi thấy rồi.”

Hơi thở nặng nề của Giang Tùy hơi ngừng lại.

Trần Ngộ cứ như đoán được suy nghĩ của anh: “Không cười cậu đâu.”

“Mỗi người đều có nỗi sợ của chính mình, tôi cũng không ngoại lệ.”

Giang Tùy ngẩn ra, hít sâu một hơi.

“Cậu sợ cái gì?”

“Sâu xanh, giun đất, rắn, rết, dơi, ốc sên.”

“Vậy thứ cậu sợ còn nhiều hơn tôi.”

“Đúng vậy, cậu thắng rồi, cậu đã rất giỏi rồi.” Giọng điệu dỗ trẻ con.

“……”



Ở một góc ánh sáng hơi tối, tiếng chó sủa liên tục không ngừng nhưng không thấy chủ nhân đến dắt về.

Bình thường Trần Ngộ đi đường gặp chó thì coi như không nhìn thấy, mình đi đường mình, cũng không đi vòng, không tiến lên sờ đầu chó.

Nhưng bây giờ con chó đen này lớn như thế, từ trước tới giờ chưa từng thấy nó, có thể là mới đến. Nó rất hung dữ, cô cũng có chút chần chừ.

Đã thế Giang Tùy còn không ngừng tỏa ra hơi thở sợ hãi lo lắng làm lây cả sang cô.

Trần Ngộ hít một hơi, giọng điệu bình tĩnh có phần là trấn an: “Cậu đừng nhìn vào mắt nó.”

Giang Tùy gần như đã nhắm chặt mắt lại lựa chọn giữ yên lặng.

“Cũng đừng chạy lúc nó đang nhìn chằm chằm chúng ta.”

Giang Tùy nghe cô nói vậy thì dở khóc dở cười. Chạy đi đâu nữa, ông đây sẽ nói ra chuyện chân ông đây đã mềm nhũn ư?

Trần Ngộ lại nói: “Cậu mà sợ thì chó sẽ cảm nhận được tâm trạng của cậu đấy.”

Vậy thì hết cách, bây giờ anh đây thật sự không xong rồi. Giang Tùy cắn chặt hàm dưới, yết hầu trượt lên xuống đầy cảnh giác, đột nhiên một giọt nước rơi trên mặt, anh còn chưa kịp lau đã thêm một giọt nữa.

“Tôi đi, trời mưa rồi.”

“Tôi biết.”

“Sao con chó không tránh mưa đi, còn đứng chắn ở đấy làm gì?”

“Không biết.”

“Cậu muốn thử cảm giác đánh chó chạy một chút không?”

“Tha thứ cho kẻ bất tài.”

“……”

Giang Tùy sắp phát điên rồi, mắt cũng đỏ lên: “Đệch, vậy làm sao bây giờ? Chúng ta dầm mưa ở đây à? Hai người một chó diễn cảnh ngắm nhau thâm tình trong màn mưa?”

“Im miệng.”

Đầu của Trần Ngộ nảy ra điều gì đó: “Trong túi của cậu có chân giò hun khói đúng không?”

Toàn thân Giang Tùy căng cứng, trong đầu loạn tùng phèo, không chút nghĩ ngợi nói: “Không có.”

Trần Ngộ muốn nhúc nhích lại bị anh túm chặt tay: “Tôi đề nghị cậu nhìn thử xem.”

Giang Tùy nhanh chóng mở túi ra, thật sự có chân giò hun khói, chắc là Tạ Tam Tư gọi nhỉ?

Trần Ngộ bình tĩnh dặn dò: “Cậu bẻ chân giò hun khói thành mấy khúc nhỏ, để cách xa một tí. Chúng ta sẽ dụ nó rời đi, tôi đếm đến ba thì cậu chạy.”

Giang Tùy liếm giọt mưa trên môi, giọng khô khốc: “Cậu thì sao?”

Câu hỏi này cũng gây ngạt thở ghê.

Trần Ngộ dùng mu bàn tay quệt lên mấy sợi tóc rơi loạn trên trán, suy xét đến việc tối nay anh đã giúp cô một phen nên cũng ngoại lệ trả lời lại câu hỏi gây ngạt thở này.

“Tất nhiên tôi cũng chạy với cậu, chứ không thì ở lại ăn tối với nó chắc?”