Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 6: Rất ngoan




Quả lê vàng đã vào bụng Giang Tùy, sau đó anh hơi khó chịu.

Dạ dày yếu ớt không chịu nổi.

Tạ Tam Tư chép miệng, nếu đổi thành cậu ta thì đừng nói mới cơm nước xong, ăn canh gà chưa được bao lâu đã ăn trái cây, cho dù là một miếng trái cây, một ngụm canh gà thì cậu ta cũng sẽ không bị như thế.

Anh Tùy cái khác thì không nói nhưng cơ thể luôn là số một.

Giang Tùy nằm trên sofa: “Mấy giờ rồi?”

Đồng hồ điện tử đang đeo trên cổ tay, nhưng bản thân lại lười xem, mí mắt anh rủ xuống, dáng vẻ như bị sofan tàn phá vậy.

“Sáu giờ ba mươi bảy.” Tạ Tam Tư đến gần xem đồng hồ của anh: “Phải đến phòng vẽ tranh rồi.”

Giang Tùy chống sofa ngồi dậy, dạ dày có hơi quặn thắt.

“Anh!”

Cánh cửa ‘Kẽo kẹt’ mở ra, Giang Thu Thu xông vào, chạy bình bịch nhào vào ghế sofa: “Anh làm sao vậy? Anh? Anh? Anh?”

Màng nhĩ của Giang Tùy lại bị chấn động thêm lần nữa. Anh kéo cô em gái không biết xem gì trên tivi mà bị đầu độc đến não tàn ra: “Anh em vẫn chưa chết.”

“Nói gì vậy, phì phì phì.”

Giang Thu Thu bò lên đùi anh trai, tiếp tục cơn nghiện diễn: “Sao mặt anh vàng như nến vậy? Có chỗ nào không thoải mái à? Anh nói đi, không khỏe thì nói đi,  anh nhất định phải nói, tại sao anh không nói? Tại sao?”

Tạ Tam Tư ở bên cạnh xấu hổ đến toát mồ hôi, anh Tùy chiều em gái quá.

Trên thế giới này ngoài Thu Thu ra chắc cũng không có ai có thể làm ầm ĩ trước mặt anh như vậy, còn không bị đánh chết nữa.

Nếu có xuất hiện, thì……

Vậy cũng bình thường.

Đàn ông mà, chung quy rồi cũng có vợ thôi.



Giang Thu Thu vẫn còn lầm bầm, tại sao mặt vàng như nến vậy? Tại sao, tại sao, tại sao.

Giang Tùy vô cảm chỉ lên bóng đèn vàng ấm áp trên đỉnh đầu.

Bạn nhỏ Giang Thu Thu nháy mắt thoát vai, trở về chính mình: “Con người anh chẳng có chút hài hước gì cả.”

Giang Tùy vuốt tóc mái: “Ừ.”

Giang Thu Thu sửng sốt, anh trai vậy mà không nói gì với cô bé cả, vậy không đúng rồi: “Thật sự không thoải mái à?”

“Ăn hơi nhiều.” Giang Tùy đứng lên: “Đến phòng vẽ tranh.”

Giang Thu Thu vội vàng nói: “Đi ngay bây giờ sao? Em đi mặc áo khoác, anh chờ em một chút.”

Giang Tùy hỏi một câu: “Em đến phòng vẽ tranh làm gì?”

Giang Thu Thu há hốc miệng: “Không phải anh đã đồng ý rồi sao?”

“Hả?” Giang Tùy phủi phủi quần, vuốt phẳng mấy nếp gấp kia: “Ai đồng ý với em chứ?”

Giang Thu Thu nhảy lên sofa, bất bình nói: “Anh là nam tử hán đại trượng phu không thể nói mà không giữ lời, nói chuyện không có chữ tín.”

Giang Tùy véo mũi của cô bé: “Anh của em có thể.”

Giang Thu Thu: “……”

Giám đốc Uông đi qua cung kính hỏi có cần đóng gói mấy phần bánh ngọt không.

Giang Tùy nói không cần.

Giang Thu Thu ngồi thật mạnh xuống sofa, giả vờ khóc hu hu hu. Thấy anh trai cô bé không thèm quan tâm thì đôi mắt to thật sự đỏ lên.

Tạ Tam Tư rút khăn giấy đưa cho bạn nhỏ: “Anh trai em nói đùa thôi.”

“Anh ấy giận bản thân bị hai chúng ta úp sọt, đang bực tức đấy, nhưng vẫn sẽ cho em đi.”

Giang Thu Thu khóc không ra nước mắt, nhưng vẫn làm màu mà nhận khăn giấy lau mắt: “Lúc anh em nói dối mọi người cứ như thật vậy, sao anh ấy lại thích nói một đằng làm một nẻo thế?”

Tạ Tâm Tư thầm nghĩ, học sinh tiểu học cũng có vốn từ ngữ phong phú thật. Cậu ta thuận miệng nói: “Thời kỳ mãn kinh đó.”

Gương mặt nhỏ của Giang Thu Thu đầy vẻ hoảng sợ: “Anh trai em mới mười tám mà!”

Tạ Tam Tư trợn tròn mắt, còn không cho người ta đến trước sao?



Lúc sắp đến bảy giờ, Trần Ngộ đi dạo hiệu sách rồi quay lại phòng vẽ tranh. Cô vừa mới cầm lấy túi vải treo bên giá vẽ, sắp xếp lại vật dụng hằng ngày bên trong, dành không gian để bỏ hai túi giấy vẽ vào thì ngoài cửa chợt vang lên giọng nói trong trẻo.

Là một đứa trẻ.

Trần Ngộ không thèm để ý mà ngồi xuống, lấy bữa tối bánh kẹp thịt của cô ra, cách lớp giấy dầu đẩy bánh lên trên, cúi xuống cắn một miếng.

Thỉnh thoảng cũng sẽ có người nhà đến phòng vẽ tranh, chăm chú quan sát hoặc là tò mò.

Là chuyện bình thường.

Mặc kệ đứa bé kia là người nhà của phòng vẽ tranh nào, chỉ cần đừng là phòng vẽ số ba là được. Nếu không cô bé đi vào trong bao lâu thì Trần Ngộ sẽ lãng phí bấy lâu thời gian, không có cách nào bình tĩnh mà vẽ tranh được.

Bởi vì Trần Ngộ không thích trẻ con, không biết phải hoà hợp như thế nào, có lẽ những đứa trẻ xung quanh mà cô tiếp xúc đều rất ầm ĩ, cô sẽ thấy khó chịu.

Với ý nghĩ này, cánh cửa bị vặn ra, cùng với tiếng hô kinh ngạc khe khẽ của cô bạn nhỏ.

Trần Ngộ cau mày.

Bánh kẹp thịt yêu thích trong tay cũng khó mà nuốt nổi.



Giang Thu Thu ngẩn người ở trước cửa.

Giang Tùy cầm cổ áo sau gáy xách cô bé vào.

Giang Thu Thu thay đổi vẻ hoạt bát thường ngày, ‘Vèo’ một tiếng chạy trốn ra sau lưng anh, ngại ngùng thăm dò.

Giang Tùy nhìn Tạ Tam Tư: Đây là của nhà ai?

Tạ Tam Tư: Gà mái đó.

Cánh cửa vừa đóng lại, ngăn cách tiếng ồn ào của những người đang lục đục quay về phòng vẽ tranh, không khí càng trầm lắng hơn.

Giang Tùy đi về phía chỗ ngồi của mình, vạt áo bị kéo lại, suýt chút nữa thì vấp ngã rồi.

Ngay lúc anh của cô quay đầu lại nhìn, Giang Thu Thu dùng khẩu hình miệng nói anh còn chưa giới thiệu em mà.

“……”

Giang Tùy kêu Trần Ngộ, chỉ ngón cái của mình ra sau: “Em gái tôi.”

Giang Thu Thu nhân cơ hội đi ra, gương mặt tròn ửng đỏ kèm theo nụ cười trong trẻo đáng yêu, lễ phép chào hỏi: “Chị, chào chị.”

Trần Ngộ lạnh nhạt nói: “Chào em.”

Giang Thu Thu có cuộc sống như một cô công chúa nhỏ, nói là tất cả ngôi sao vây quanh cũng không phải nói quá. Từ trước đến nay cô bé chưa từng bị đối xử lạnh nhạt như vậy. Cô bé có chút không biết phải làm sao, vội vàng thì thầm với anh trai mình: “Anh, có phải em bị ghét không?”

Giang Tùy hất tay em gái ra, vuốt phẳng vạt áo bị kéo nhăn.

“Người ta lần đầu gặp em, đáp lời cũng đáp rồi, còn đòi hỏi gì nữa?”

“Không cười.”

“Cô ấy cũng chưa từng cười với anh của em.”

Giang Thu Thu thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.

Ngược lại càng tò mò chị gái xinh đẹp ngồi ở giá vẽ đối diện kia, thật là gầy.

Woa, còn có lúm đồng tiền nữa.

Giang Thu Thu phấn khích bảo anh trai cô bé nhìn.

Giang Tùy liếc xéo qua, cô gái vừa rút ghim trên bàn vẽ, vừa ăn bánh kẹp thịt, lúm đồng tiền bên má phải lúc ẩn lúc hiện theo động tác nhai nuốt.

Tràn đầy ánh sáng của đèn dây tóc.

Lóa mắt.



Không lâu sau, ba bạn nam khác của phòng vẽ số ba cũng trở lại.

Căn phòng nhỏ lập tức sống động hơn.

Ba ban nam kia cũng lần đầu tiên nhìn thấy em gái của Giang Tùy, họ đều rất thích thú. Tính cách của hai anh em khác nhau rất nhiều, nét mặt cũng không quá giống, một người sắc bén, một người dễ thương.

Giang Thu Thu cũng không quá chú ý đến bọn họ, cô bé chỉ thích chị gái xinh đẹp kia thôi.

Buổi tối cũng là vẽ mô phỏng toàn cảnh.

Trần Ngộ cầm bút chì 2B lên gọt, Giang Thu Thu ngồi trên cái ghế đẩu trống duy nhất trong phòng vẽ tranh, nói chuyện thật khẽ với cô.

“Chị ơi, em giúp chị gọt nhé, em gọt bút chì rất giỏi.”

Trần Ngộ nói: “Không cần.”

Giang Thu Thu bị từ chối nên chịu đả kích rất lớn. Nhưng mà cô bé cũng cảm nhận được, chị gái không phải chán ghét cô bé, mà thật sự cảm thấy không cần.

Trần Ngộ gọt một đoạn bút chì.

Giang Thu Thu chớp đôi mắt to: “Chị, không gọt dài một chút sao?”

“Ngòi bút quá dài thì lúc vẽ sẽ khó mà kiểm soát, cũng rất dễ bị gãy.” Trần Ngộ phủi vụn gỗ rơi trên đùi: “Gọt khoảng 1 cm là được rồi.”

Giang Thu Thu không ngờ chị gái sẽ giải thích với cô bé, cô bé có chút được chiều mà sợ hãi, vội nói: “Ồ, ồ, ồ.”

Trần Ngộ trực tiếp để bút chì ở một góc giá vẽ, dùng dao cắt tỉa chậm rãi gọt ruột bút, thỉnh thoảng thay đổi góc độ.

Cuối cùng cô nhích ghế ra sau một chút, khom lưng cầm bút chì cọ sát trên nền xi măng.

Giang Thu Thu lại gần nhìn.

“Chị ơi, chị học vẽ tranh được bao lâu rồi ạ?”

“Mới học cách đây không lâu.”

“Vậy chị vẽ có vui vẻ không?”

“Ừ.”

Trần Ngộ gần như không hề do dự, thành tích của cô chưa bao giờ ra khỏi vạch của khoa chính quy, học mỹ thuật là vì cô thật sự thích vẽ tranh, không phải vì tỷ lệ thi đậu đại học sẽ lớn hơn một chút mới đi còn đường này.

“Lúc em chưa được sinh ra thì anh của em đã biết vẽ tranh rồi, vẽ rất lâu rồi.”

Giang Thu Thu khẽ nói: “Chị không biết đâu, anh của em rất thích giày. Ở nhà anh ấy vẽ màu nước thì sẽ có chút màu nhỏ lên giày.”

“Anh của em rất tức giận, giận lắm luôn. Lần sau vẽ, vẫn làm dơ giày tiếp. Em cảm thấy anh ấy rất thích vẽ tranh, chỉ là không chịu thừa nhận thôi.”

Sắc mặt của Trần Ngộ có chút thay đổi.

“Mẹ em mua cho anh ấy cái bọc giày để bảo vệ giày. Nhưng anh ấy không mang, nói như vậy thì không thú vị nữa.”

Giang Thu Thu nhếch miệng để lộ chiếc răng thỏ: “Thật ra lúc anh của em vẽ tranh cũng không chú ý đến quần áo giày dép có dơ hay không đâu, đều là vẽ xong mới phát hiện ra. Anh ấy giặt giày rất giỏi, giặt vô cùng sạch luôn, hơn nữa phòng của anh ấy đều do anh ấy tự quét dọn……”

Cô bé nói chuyện sinh động y như thật, nghĩ thế nào nói thế đấy, lúc sau bắt đầu ca ngợi anh trai cô bé.

Trần Ngộ bỏ cây bút chì đã mài xong vào hộp dụng cụ, đổi sang gọt cây bút khác.

Giang Thu Thu nói xong, nuốt nước miếng, lại cố gắng tìm đề tài nói chuyện. Cô bé nghĩ đến điều gì đó, âm lượng hơi lớn một chút: “Đúng rồi!”

“Chị ơi, em nói chị nghe nè, em sinh ra vào mùa thu, cho nên tên em là Thu Thu.”

“Còn nữa, tên của anh em có nghĩa là tùy tiện ấy.”

Giang Tùy ở phía sau: “……”

Tạ Tam Tư nhịn cười, nhịn đến mức đỏ mặt tía tai.



Đúng lúc này, Giang Thu Thu phát ra một tiếng kinh ngạc rất nhỏ: “Thật tuyệt vời.”

Giang Tùy và Tạ Tam Tư cùng nhìn lại.

Trần Ngộ đang đổi lưỡi dao của dao cắt tỉa, động tác vô cùng lưu loát gọn gàng.

Tạ Tam Tư trợn mắt há hốc miệng: “Đệch, em còn không biết làm thứ đó, sợ cắt trúng tay.”

Giang Tùy liếc xéo cậu ta: “Vậy cậu nên ngẫm lại đi.”

Tạ Tam Tư: “……”

Trần Ngộ lấy giấy vệ sinh bọc lưỡi dao rồi vứt vào sọt rác.

Ném không vào.

Giang Thu Thu vội vàng chạy đến nhặt nó lên.

Trận Ngộ lộ vẻ mặt hiền hòa: “Cảm ơn.”

Giang Thu Thu đắc ý đưa mắt ra hiệu với anh trai cô bé. Nhìn thấy không, chị gái cảm ơn em đấy.

Giang Tùy dùng giọng mũi nói: “Lại đây.”

Gang Thu Thu không tình nguyện mà nhích lại gần.

Giang Tùy giẫm đôi giày thể thao lên chân giá vẽ rồi nhịp nhịp: “Một lát nữa bắt đầu vẽ tranh rồi, anh đi ra ngoài gọi điện thoại bảo bác Trương đến đón em.”

Giang Thu Thu chu miệng: “Em không đi!”

Giang Tùy nói: “Vậy đừng nói chuyện, yên lặng ngồi bên cạnh anh.”

Gương mặt nhỏ của Giang Thu Thu đầy vẻ tủi thân: “Em muốn ngồi bên cạnh chị gái.”

Giang Tùy nhíu mày.

Giang Thu Thu lập tức hít mũi, một chút cử động nhỏ cũng không dám.

Tạ Tam Tư thấy hai anh em giằng co như có thể nổi giận bất cứ lúc nào thì vội vàng kéo ghế của Phan Lâm Lâm lại gần: “Thu Thu, em ngồi bên anh Tiểu Tạ của em này.”

Giang Thu Thu hít mũi, cúi đầu ngồi xuống.

Tạ Tam Tư nghĩ thầm, cậu ta cũng ngồi không nổi huống chi là một đứa trẻ tám tuổi tính tình chưa chín chắn.

Chắc chắn một chút nữa sẽ ầm ĩ nói đau mông, nhàm chán, muốn về nhà.

Kết quả đứa trẻ lại ngoan ngoãn ngồi đó, không ồn ào gây chuyện.



Lúc Trần Ngộ nghỉ ngơi, Lưu Kha kéo cô xuống lầu mua đồ ăn.

Giang Thu Thu cũng đòi đi ăn gì đó.

Giang Tùy không chút thương tiếc gì với em ruột, hỏi một câu hỏi tàn nhẫn: “Em có tiền không?”

Giang Thu Thu trên người không có một đồng: “……”

Ánh mắt cô bé sáng rực lên: “Anh Tiểu Tạ có tiền.”

Tạ Tam Tư cẩn thận giao lưu ánh mắt với anh Tuỳ: Em có thể có không?

Giang Tùy: Cậu đoán xem.

Tạ Tam Tư nói thầm: “Anh đoán xem em có đoán hay không.”

Nhưng cậu ta không dám nói ra câu nói ngứa đòn này. Cuộc đời còn dài, không cần phải tự mình tìm đường chết, sống sót rất tốt.

Tạ Tam Tư ho khan hai tiếng: “Cái gì, anh Tùy, dù nghèo cũng không thể nghèo giáo dục, dù khổ cũng không thể để trẻ em khổ.”

Giang Tùy: “……”

“Trong mấy gian hàng nhỏ không phải bụi bặm thì chính là mấy con côn trùng nhỏ như ruồi bọ gì đó, có thể ăn được sao?”

“Anh thật đáng ghét!”

Giang Thu Thu tức giận: “Sau này chị dâu em muốn anh đi ăn quán vỉa hè với chị ấy thì anh có ăn không?”

Giang Tùy lộ vẻ lười biếng: “Còn chưa biết chị dâu của em đang ở xó xỉnh nào đâu.”

Giang Thu Thu nhất quyết phải hỏi cho ra kết quả: “Vậy anh có đi cùng không?”

Giang Tùy thuận miệng nói ba chữ: “Đi cái quần.”

Giang Thu Thu nói ngay: “Anh Tiểu Tạ, anh nghe thấy không, nếu đến lúc đó anh trai em không làm vậy, hừ hừ hừ.”

Tạ Tam Tư thở ngắn than dài, em gái ơi, để cho anh trai em thể hiện chút đi.



Giang Tùy vẫn đi xuống lầu, theo sau còn có hai cái đuôi.

Từ phòng vẽ tranh rẽ trái là mấy hàng ăn khuya, đều là người dân quanh đây tự mở quầy hàng, chuyên cung cấp bữa ăn khuya cho mấy học sinh học mỹ thuật.

Giá cả cũng không quá mức, danh tiếng không tệ lắm, cho nên quầy hàng vẫn luôn được ủng hộ, đã chứng kiến khoảng thời gian đau khổ huấn luyện của mấy khóa học sinh trung học.

Giang Tùy đứng trước một quầy hàng nhìn thấy cô gái, cô đang đếm tiền xu, dáng vẻ tập trung kia giống như đang đếm tuổi thọ của mình vậy.

“Chị ơi!”

Giang Thu Thu vui vẻ vẫy tay.

Trần Ngộ nghe tiếng thì quay đầu lại.

Lưu Kha nói ra yêu cầu của mình với người bán hàng rong, đưa mắt nhìn thoáng qua bên kia: “A Ngộ, em gái của Giang Tùy rất thích cậu.”

Trần Ngộ nhét mấy đồng xu trong tay vào lại ví tiền: “Rất ngoan.”

Lưu Kha lắc lư mái tóc buộc đuôi ngựa sau lưng. Cô ấy không thể xác định đứa bé kia có ngoan hay không, dù sao cũng rất thông minh.

Nhớ đến bức tranh bánh bao nhìn thấy lúc sáng, vẻ mặt của Lưu Kha lại có chút phức tạp: “A Ngộ, trong lần tập huấn ở năm ngoái, tớ thường xuyên đến xem bọn họ vẽ tranh, cũng xem rất nhiều sách hướng dẫn. Tớ cảm thấy Giang Tùy rất lợi hại, cách vẽ không theo khuôn mẫu, là dùng cảm giác luyện thành kỹ thuật cá nhân. Hiện tại cậu ấy đang ở ngõ cụt, lười tìm đường ra, tìm chỗ đột phá, đến ngày nào đó nếu quyết tâm bước ra khỏi nó……”

Dừng một chút, Lưu Kha nghiêm mặt nói: “E là có thể chỉ dẫn chúng ta vẽ tranh.”

Trần Ngộ vén sợi tóc trên má ra phía sau, cô còn chưa nói gì thì người trong cuộc đã đến đây.

Chàng trai đi dưới ánh đèn mờ ảo, dáng người cao gầy, ẩn chứa một chút lạnh lùng trong khí chất phóng khoáng.

Trong đầu Trần Ngộ hiện lên cảnh tượng trong hẻm nhỏ, nắm tay đấm vào thịt vang lên tiếng nặng nề, cùng với tiếng hét đau đớn thảm thiết phảng phất như ở bên tai, làm người ta sởn tóc gáy. Cô thu hồi tầm mắt rồi tiếp tục nhìn bánh bao và bánh gạo trên giá nướng.

Giang Tùy nhìn những thứ bày trên quầy hàng, nghiêm túc lùi về sau vài bước: “Thu Thu, em muốn ăn gì thì tự chọn đi.”

“Tam Tư, cậu trông nó.”

Dứt lời, Giang Tùy lại lùi lại mấy bước. Mặc dù dạ dày anh không khó chịu, nhưng vẫn không thể thích nổi mấy thứ này.

Trần Ngộ như có như không mà nhìn thoáng qua anh.

Giang Tùy thấy được sự khinh bỉ trong cái liếc mắt của cô, cảm giác bị khiêu khích thình thịch dâng lên, trong nháy mắt đè bẹp lý trí của anh, anh không chút nghĩ suy đã sải bước đi đến.

“Cho tôi một phần……”

Giang Tùy bị mùi dầu mỡ của quán nướng làm cho tái mặt, ngón tay anh chỉ vào cô gái bên cạnh: “Giống phần của cậu ấy.”

Mấy người ở đây có phản ứng khác nhau.

Cô bán hàng rong vui vẻ nhanh nhẹn nướng đồ ăn, sợ cậu nhóc này đổi ý.

Gương mặt của Trần Ngộ không có cảm xúc gì.

Cô bạn nhỏ Giang Thu Thu lại trợn tròn mắt, nhìn anh trai mình một chút, lại nhìn chị gái xinh đẹp một chút, rồi lại nhìn anh trai mình một chút, rất bận rộn.

Tạ Tam Tư và Lưu Kha đều đang nhìn Giang Tùy, ánh mắt vô cùng vi diệu.

Đặc biệt là Tạ Tam Tư.

Cái cảnh tượng ‘Tôi lái xe chở cậu’ ở trên đường kia vừa hiếm có lại hài hòa, thật ý vị sâu xa.

Cậu ta không biết cái gì cả, cũng không dám hỏi cái gì.

Giang Tùy dần nhận ra trong lời nói của mình có chút mập mờ, thái dương giật nhẹ, anh nhướng mắt lên: “Người nào người nấy hưng phấn hai mắt rực sáng nhìn cái gì vậy? Trên mặt tôi có chiếu Tây Du Ký à?”

“……”



Lời đã nói ra như bát nước đã đổ đi, không thể thu về được.

Giang Tùy nói lấy một phần giống với Trần Ngộ thì có chết cũng phải giữ sĩ diện cố chấp vượt qua.

Nhưng anh không ngờ cô chọn bánh bao hấp nhỏ, lại chọn bánh gạo, xiên ớt xanh với mỗi thứ hai xiên.

Anh theo bản năng nhìn eo của cô.

Trần Ngộ nhạy bén nhận ra, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt của anh.

Giang Tùy ngước lên nhìn trời.

Trần Ngộ đưa ngón trỏ ra, chỉ lên vai anh.

Nửa người của Giang Tùy chợt cứng đờ, anh nhướng đuôi mắt lên, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn: “Làm gì?”

Ngón trỏ của Trần Ngộ lại chỉ xuống dưới.

Giang Tùy cúi đầu nhìn xuống thì thấy một sợi dây giày màu trắng vươn ra từ chiếc giày vải màu đen của cô gái, kéo dài đến dưới chân anh.

“……”

Giang Tùy nhấc chân đi như một ông cụ.

Trần Ngộ ngồi xổm xuống cột dây giày, vạt áo giấu trong quần jeans hơi nhích lên một chút, để lộ một phần nhỏ chiếc eo thon mềm mại trắng nõn.

Giang Tùy vô tình lướt mắt qua, hít một hơi và nói, ‘Chậc’ một tiếng rồi bước chân đi về phía trước, đứng sau lưng cô, ngăn cản ánh mắt của những người khác.

Còn mình thì quay lưng lại.