Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 55: Ngoại truyện - Đại học




ãi sau này Trần Ngộ mới biết Tiểu Kha và Giang Tùy đã nói những gì ở trong phòng bệnh.

Chẳng khác gì mẹ già sắp gả con gái thử thách con rể, lải nhải một lúc, rồi còn dặn dò một hồi.

Trần Ngộ cũng đoán được đại khái nhưng vẫn thấy dở khóc dở cười, lúc Tiểu Kha đến trường học gặp cô khi nghỉ Quốc Khánh, cô còn nhắc lại chuyện này.

“Cậu vẫn nhỏ hơn tớ mấy tháng đấy, lo cái gì vậy.”

Lưu Kha cắn hạt dưa, cảm khái: “Định mệnh.”

Trần Ngộ liếc nhìn cô bạn một cái, cũng bắt đầu cắn hạt dưa, dáng vẻ rất nghiêm túc: “Nói đến chuyện này thì nếu đổi thành một người đẹp khác nói chuyện bí mật như thế với Giang Tùy, tớ cũng sẽ để ý.”

Lưu Kha vui mừng không ngậm được miệng: “Biết rồi, biết rồi, hai người là ông Giấm và bà Giấm.”

Trần Ngộ: “......”

Lưu Kha đánh giá căn hộ trước mắt, sạch sẽ gọn gàng, đồ dùng trong nhà đầy đủ, bày trí ấm áp nhưng cũng rất tinh tế.

Nhìn qua là biết căn hộ được bày trí thông qua sự thống nhất giữa hai người.

Cũng xem như là ngôi nhà của họ trong bốn năm tới, rất bỏ công sức.



Trò chuyện một lúc, Trần Ngộ cắn hết hạt dưa rồi đứng dậy: “Tiểu Kha, tớ dẫn cậu đi xem phòng dành cho khách.”

Lưu Kha vỗ tay để vỏ hạt dưa trên tay rơi xuống thùng rác: “Tối nay muốn tớ ở lại đây thật à? Tớ thấy mình vẫn nên tới khách sạn thì hơn.”

“Cậu cứ ở lại đây đi.” Trần Ngộ đi về phía phòng dành cho khách: “Đã trải sẵn drap giường cho cậu rồi.”

Nghĩ đến điều gì đó nên cô nói thêm: “Giang Tùy biết mà, anh ấy không có ý kiến.”

Lưu Kha tự nhủ trong lòng, không phải là tớ sợ cậu ấy có ý kiến gì, tớ chỉ sợ buổi tối sẽ nghe được thứ gì đó thôi.

Thế thì sẽ lúng túng lắm.

“Có phải cậu suy nghĩ hơi nhiều rồi không?”

Bỗng nhiên Trần Ngộ dừng lại, quay đầu nói: “Cậu nghĩ cái quái gì vậy?”

Lưu Kha bày ra vẻ mặt mập mờ: “Ví dụ như?”

Trần Ngộ trợn mắt: “Không có đâu, yên tâm đi.”

Lưu Kha không tin: “Hai cậu ngủ chung còn gì.”

Trần Ngộ chớp mắt: “Ai nói vậy?”

Khuôn mặt tròn đầy của Lưu Kha viết đầy mấy chữ ngạc nhiên: “Không phải hả?”

Trần Ngộ lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải.”

“Còn chưa kết hôn.” Cô lẩm bẩm: “Ở cái tuổi này thì ai cũng tò mò, năng lượng còn đang đầy tràn, ngủ chung sẽ dễ xảy ra chuyện. Cho dù anh ấy tự chủ tốt, có thể nhịn được, nhưng tớ cũng không nói chắc được.”

Lưu Kha đã nghe rõ hầu hết câu chữ: “......”



Trần Ngộ nói với Lưu Kha rằng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bình thường Giang Tùy đều ngủ ở một phòng khác.

Cái gọi là ngoài ý muốn là cái gì thì không thể nào nói được.

Mỗi lần đều khác nhau.

Ví dụ như lần trước, họ Giang nào đó nói mình gặp ác mộng, không dám ngủ một mình.

Lưu Kha không xem phòng của Giang Tùy, phòng của bạn thân cũng không xem. Vì cô ấy không chắc bên trong có bao nhiêu bí mật riêng tư của họ, không thích hợp, kể cả là bạn thân nhất thì cũng vậy.

Khoảng cách thích hợp vẫn phải có.

Lưu Kha chỉ xem phòng dành cho khách, so với tưởng tượng của cô ấy thì rộng hơn. Chính xác mà nói, căn phòng này lớn gấp ba lần căn phòng cô ấy từng ở lúc còn sống ở thành phố C và lớn gấp đôi căn phòng cô ấy đang ở.

“Đệch, phòng dành cho khách cũng tốt thế này à? Rèm cửa là ai chọn vậy? Màu sắc này có tác dụng thôi miên đó, vừa nhìn đã thấy buồn ngủ rồi.”

“Tớ chọn đấy.” Trần Ngộ vỗ nhẹ lên bình tiết kiệm tròn vo trên cửa sổ: “Tiểu Kha, cái này cho cậu.”

Lưu Kha nhìn lên, là một hũ đựng có hình dưa hấu, rất mới lạ, cô ấy cầm nó lên sờ sờ, yêu thích không muốn buông tay: “Cậu mua ở đâu?”

Trần Ngộ nói ra lời khiến người khác kinh hãi: “Giang Tùy ném vòng trúng đó.”

Lưu Kha lập tức cảm thấy mình đang cầm vũ khí hạt nhân: “Vậy mà cậu đưa cho tớ? Cậu ấy sẽ không giận cậu chứ?”

Sức ghen của tên kia thì cô ấy đã được trải nghiệm qua rồi, trải nghiệm sâu sắc, một lời khó mà nói hết được.

“Sẽ không đâu, anh ấy hiểu mà, tớ đã để lại vài hũ tiết kiệm rồi, đủ để chứa tiền xu trong bốn năm.” Trần Ngộ cười nói: “Cậu có cần cái gì khác không, tớ có rất nhiều gấu bông, sàn nhà sắp không còn chỗ chứa nữa rồi.”

“Còn cả ly mới chưa dùng đến, vở ghi, bút, đồ trang trí với vài thứ linh tinh khác.”

Lưu Kha bối rối: “Đều là cậu ấy ném được à?”

Trần Ngộ nói không phải toàn bộ: “Tuần nào chúng tớ cũng đi dạo ít nhất một lần, cái gì cậu ấy cũng biết chơi, ném vòng, gắp thú, bắn bóng, ném lon…….”

Lưu Kha: “…….”

Bạn trai ham chơi như vậy mà vẫn còn thể khống chế tốt, sẽ không có chuyện chơi xong rồi chạy theo người khác luôn chứ?

Lưu Kha không khỏi có chút lo lắng cho bạn thân.

Nhưng suy nghĩ một chút thì vẫn có thể hiểu được, bạn trai của bạn mình cũng chỉ mới 19 tuổi, đang vào thời kỳ hăng hái nhất.

“Giang Tùy rất thích chơi game nhỉ.” Lưu Kha đặt hũ đựng tiền tiết kiệm xuống: “Nghiện nặng không?”

Trần Ngộ lại nói ra lời gây sốc: “Hình như hồi tập huấn thì có chơi truyền kỳ, sau đó lại không chơi nữa, nói là bỏ rồi.”

Lưu Kha cảm thấy giống như truyện hư cấu: “Cái này cũng có thể bỏ được hả?”

Các chàng trai còn có thể từ bỏ trò chơi vốn còn quan trọng hơn cả bạn gái của mình ư?

Còn khó hơn heo mẹ leo cây.

“Lúc đầu tớ cũng không tin, không ngờ anh ấy thật sự đã bỏ được, trong điện thoại di động cũng không có trò chơi nào.”  Trần Ngộ nói: “Bắn súng cũng không có.”

Còn kiên trì ăn chay, khó mà tưởng tượng nổi.

Bạn trai của cô nhìn qua thì có vẻ là một con quỷ ngây thơ, nhưng cũng có một mặt rất trưởng thành.



Lưu Kha ngồi trên giường, sự mềm mại khiến cô ấy không kiềm chế được mà ngã về phía sau, nằm ngửa mặt nhìn lên trần nhà: “Tớ thấy trong bếp có mấy cái nồi niêu xoong chảo, hai cậu nấu cơm à?”

Trần Ngộ cũng nằm lên giường bên cạnh cô ấy: “Ừ.”

Lưu Kha lập tức quay đầu qua: “Cậu nấu à?”

Trần Ngộ không nói gì, cô cũng muốn thế lắm nhưng trong phòng bếp không có chỗ của cô.

Bạn trai nói phải nắm được dạ dày cô.

Giai đoạn huấn luyện quân sự kia mệt như chó, nhưng anh vẫn luôn chuẩn bị cho cô ba món mặn một món canh.

Không bàn đến hương vị.

Từ khi khai giảng đến nay, dạ dày của cô không ngừng gặp nạn, chẳng khác nào câu chuyện Đường Tăng đi thỉnh kinh, phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn mới có thể lấy được kinh thư.

“Giang Tùy nấu đấy.” Trần Ngộ nói.

Lưu Kha sợ hãi hồi lâu, rồi hỏi một câu khiến người khác hít thở không thông: “Có thể ăn được không?”

“Nấu chín rồi.” Trần Ngộ thở dài.

Bả vai của Lưu Kha run rẩy: “Cho đứa con lớn của cậu có cơ hội học tập để trưởng thành, rất tốt.”

Khóe miệng Trần Ngộ giật giật.

Không biết tại sao cô lại nhớ tới một câu nói trong tình yêu khá cũ kỹ, mối tình đầu dạy người con trai từ ngây ngô trở nên trưởng thành, quá hời cho người đến sau.

Trần Ngộ lạnh mặt, đến cô thì chuyện này là không có khả năng, mơ đi.



Con trai lớn – Giang Tùy lúc này đang ở câu lạc bộ tennis, hắt hơi một cái: “Vợ tôi nhớ tôi rồi, tôi phải về đây.”

Tạ Tam Tư, Trương Kim Nguyên học trường khác nhau nhưng vẫn trong cùng một thành phố, chỉ cần ngồi một chuyến tàu điện ngầm là có thể gặp nhau mà từ khi khai giảng đến giờ mới gặp một lần: “......”

Đệch.

Không thể làm anh em được nữa rồi!

Gọi người anh em đang yêu đương đi chơi lại khó đến vậy sao? Không hề.

Vương Phong Thuận không bao giờ thế này.

Dù là hôn tới trên giường, một cuộc điện thoại gọi tới thì cậu ấy vẫn mặt người dạ thú mà bỏ đi tụ tập.

Các bạn học đang hẹn hò ở xung quanh cũng không thế này, chỉ có anh Tuỳ là trường hợp đặc biệt.

Ra ngoài chơi nhưng không thể rời khỏi vợ quá ba câu.

Như thể cả thế giới chỉ có mình anh là có vợ ấy.

Hay ho lắm đúng không?

Chẳng phải chỉ là một nàng tiên thôi à, khoe khoang cái gì chứ?!

Chuyện này đối với đám độc thân bọn họ có lực sát thương lớn đến mức nào cơ chứ? Không thể làm một người bình thường được sao?



Tạ Tam Tư đặt vợt đánh bóng lên cái ghế bên cạnh, đặt mông ngồi xuống, thở hổn hển: “Anh Tuỳ, anh chỉ hắt hơi một cái thôi, đây không phải là nhớ mà là đang mắng anh đấy, hai cái mới là nhớ.”

Giang Tùy đi qua đá cho cậu ta một cước: “Nhảm nhí.”

“Thật mà.”  Tạ Tam Tư kéo cái mông bị đạp bay một nửa trên không trở về: “Bà nội em nói với em vậy đấy, Nguyên cưng, cậu nói xem.”

“Thực ra cái đó đều là mê tín thôi.”

Học sinh giỏi Trương Kim Nguyên bắt đầu phân tích: “Hắt hơi là hình thức tự bảo vệ của đường hô hấp, bài trừ viêm mũi, có tính phản xạ......”

“Được rồi, được rồi.”

Giang Tùy và Tạ Tam Tư ngăn cản cậu ta tiếp tục nói, mẹ nó ai lại muốn nghe những thứ này chứ, biến đi.



Trương Kim Nguyên tháo chiếc kính râm chỉ được sử dụng vào mùa hè ra, vặn nắp chai nước khoáng, ừng ực uống mấy hớp nước lớn: “Anh Tuỳ, tối nay chúng ta hẹn ăn cơm đi.”

Giang Tùy nhặt túi tennis lên: “Lần sau đi.”

“Lần sau nữa hả?”

Không đợi Trương Kim Nguyên bùng nổ, Tạ Tam Tư đã phát nổ trước: “Cũng không phải bọn em không biết Trần Ngộ.”

Giang Tùy nhét vợt bóng vào túi, kéo khóa: “Lưu Kha vừa đến đây.”

Tạ Tam Tư suy nghĩ một chút, không nhớ ra được dáng dấp cụ thể của người này ra sao. Chỉ nhớ là khi sắp thi tốt nghiệp, lúc họ đang bồn chồn lo lắng thì cô ấy lại xảy ra tai nạn xe cộ, nửa đường phải rút khỏi chương trình tập huấn, cực kỳ đáng tiếc.

“Vậy thì càng tốt, đều là người quen.”

Trương Kim Nguyên càng không có ấn tượng, nhưng cũng không sao, từ ngày lên đại học, rời quê hương đến một vùng đất xa lạ thì cậu ta mới biết nước mắt đồng hương là như thế nào.

Cậu ta vặn nắp chai, cười toe toét: “Tôi đồng ý.”

“Chắc hai cô gái có sắp xếp riêng rồi.”

Giang Tùy có cân nhắc của riêng mình, anh cầm túi vợt lên, một tay gãi vầng trán bên dưới mái tóc ướt nhẹp: “Để tôi hỏi trước đã.”

Tạ Tam Tư và Trương Kim Nguyên liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều có thể thấy được sự phức tạp, hai người họ do dự mãi, cổ vũ nhau rồi mới khéo léo mở miệng.

“Anh Tuỳ, giới hạn của anh.”  Tạ Tam Tư gãi đầu: “Có phải hơi….… thấp quá không?”

Trương Kim Nguyên khục khặc hai tiếng: “Chắc mất quyền phát biểu luôn rồi, có phải nên lấy lại không?”

“Giới hạn? Quyền phát biểu? Mẹ nó cái quái gì thế.”

Giang Tùy đeo túi lên lưng, khoác áo khoác thể thao màu đen lên rồi đội mũ lưỡi trai. Anh lấy chìa khoá xe điện từ trong túi rồi móc vào ngón trỏ lắc lư mấy lần, cười nói: “Hai vị bạn học, anh Tuỳ của các cậu đang sống rất thoải mái, không cần phải lo đâu.”

“Mấy cậu đợi điện thoại đi.”

Nói xong anh lập tức rời đi, anh đang vội về nhà ôm vợ đây.

Tạ Tam Tư tặc lưỡi lắc đầu: “Anh Tùy đã rơi xuống vực sâu rồi.”

Trương Kim Nguyên đeo kính mắt, đẩy đẩy, ẩn ý nói: “Trong vực sâu có ngôi sao, có mặt trăng, có chốn yên vui.”

Tạ Tam Tư nổi hết cả da gà: “Người có học đúng là khác biệt.”

Trương Kim Nguyên còn chưa bắt đầu khoác loác thì đã lập tức bị cậu ta giội cho chậu nước lạnh: “Cho nên từ lúc khai giảng đến bây giờ, anh chàng đẹp trai nổi tiếng, học giỏi, là người có văn hoá, xin hỏi cậu đã tìm được vợ chưa?”

“......”

Chế giễu ai đấy, mẹ nó ai mà chẳng độc thân.



Giang Tùy vừa ra khỏi câu lạc bộ đã lập tức gọi điện thoại, bước từng bước rất lớn: “Vợ, anh về đây.”

Trần Ngộ kinh ngạc nói: “Sớm vậy? Không đánh bóng à?”

“Ừ.”  Giang Tùy lẩm bẩm: “Không đánh nổi, nhớ em quá.”

Khuôn mặt Trần Ngộ ửng đỏ: “Buổi tối anh có tụ tập với nhóm Tam Tư không?”

Bước chân của Giang Tùy không ngừng lại, giọng nói đầy vẻ biếng nhác: “Nghe em.”

Trần Ngộ chưa nói với anh bao nhiêu thì đã cúp máy: “Không nói nữa, anh về rồi nói sau.”

Giang Tùy rất bất lực: “Anh nói chuyện với em mới được bao lâu đâu, trong thành phố gọi điện thoại miễn phí mà, cước điện thoại cũng rẻ muốn chết, tiền cước một tháng của anh không quá gói cước đâu.”

“Không phải vấn đề này.”  Trần Ngộ nói: “Là vì anh đi đường mà gọi điện thoại thì không an toàn, em không yên tâm.”

Giang Tùy bỗng nhiên khựng lại một lát, trái tim đập loạn một hồi, xương cốt toàn thân đều trở nên tê dại.

Cô gái này cứ luôn tán tỉnh người ta mà bản thân chẳng hay biết.

Nếu tiếp tục như vậy thì thật sự không thể trách anh được đâu.

Trần Ngộ nhận thấy đầu dây bên kia không có động tĩnh gì, cô lo lắng gọi: “Này?”

“Ừm, anh đây.” Giọng của Giang Tùy có hơi khàn: “Chờ anh về nha bảo bối.”

“......”

Bảo bối gì chứ, cách gọi kỳ quái gì vậy.

Trần Ngộ mặt đỏ tới mang tai, cô cúp điện thoại, đợi nhiệt độ trên mặt giảm xuống mới đi tới ban công.

Lưu Kha đang nằm co người trên chiếc xích đu, ngửi hương hoa ngắm mặt trời đang ngả về Tây: “A Ngộ, Học viện Mỹ Thuật thế nào, tốt không?”

Hỏi xong cô ấy mới phát hiện ra mình đây là đang nói nhảm.

Học viện Mỹ Thuật thành phố T là cung điện lý tưởng của học sinh Mỹ Thuật cả nước, tuyển sinh từ sáu đến bảy trăm sinh viên mỗi năm.

Đặc biệt là viện tạo hình mà bạn thân cô ấy đang theo học.

Đó là viện khó vào nhất ở Học viện Mỹ Thuật, là con át chủ bài, tồn tại như một ngôi đền thần thánh trong các Học viện Mỹ Thuật trong nước, chỉ những người giỏi nhất ở tất cả phòng vẽ tranh mới có thể bước chân vào.

Quá ngầu.

“Rất tốt.” Trần Ngộ cho cô bạn một câu trả lời trong dự liệu, sau đó lại cho cô ấy một câu trả lời ngoài dự liệu: “Nhưng không thể học song ngành được.”

Lưu Kha cau mày: “Không thể học song ngành sao? Vô nhân đạo vậy.”

“Tớ muốn học quốc hoạ và anime, không thể học song ngành thì phải làm sao đây. Vậy sang năm tớ không tới đây nữa, tớ muốn đổi một cái Học viện Mỹ Thuật khác.”

Trần Ngộ nhếch khóe miệng: “Đổi sang trường nào?”

“Nhìn cậu nghiêm túc chưa kìa, tớ đùa thôi.” Lưu Kha bóp mặt cô: “Nhất định phải đến đây rồi, đây chính là người tình trong mộng của tớ mà.”

Nếu năm ngoái trong nhà không xảy ra chuyện, cô ấy không bị tai nạn thì có thể nộp hồ sơ vào Học viện Mỹ Thuật như bình thường. Ôn chuyên ngành không phải là vấn đề lớn, chỉ lo điểm bài thi văn hóa không qua được, nói chung thì cô ấy chắc chắn đến 60% rồi.

Năm nay cô ấy đã bắt đầu học lại, các môn văn hóa cũng đã tự tin hơn nhiều.

Tất cả đều là số phận.

Lưu Kha nằm lại trên xích đu, bình tĩnh nói: “Về ngành Hoạt Hình, nếu không thể học song ngành vậy thì vẫn có thể chọn môn tự chọn mà, tìm hiểu một tí, còn lại thì tự học.”

Trần Ngộ cũng nghĩ như vậy, trừ việc muốn học sơn dầu ra cô còn muốn học cả điêu khắc.

Vấn đề này cô và Giang Tùy đã cùng thảo luận không chỉ một lần, mỗi lần nhắc đến chuyện này đều dẫn đến việc cô bị hôn từ lúc nào không hay, sau đó...... thì chẳng giải quyết được gì.

Chỉ có thể đợi đến năm hai rồi nói sau vậy.



Giang Tùy giống như thường ngày, một mình ra ngoài, lúc trở về chắc chắn sẽ mua hoa.

Cơ bản đều là hoa hồng, đủ loại màu sắc.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Giang Tùy mua một bó hoa hồng Champagne, vừa vào cửa đã lập tức đặt túi và mũ lên trên tủ giày, cả người bám trên người cô gái nhà anh.

Trần Ngộ kéo anh, chật vật đóng cửa lại: “Đứng đàng hoàng được không hả?”

“Không thể.” Giang Tùy đặt đầu lên đầu vai cô, vòng tay ôm lấy cô, lắc trái lắc phải: “Anh mua hoa cho em.”

Trần Ngộ ghét bỏ, đẩy đẩy anh: “Hoa trong bình vẫn còn đang nở rộ mà anh lại mua nữa.”

“Muốn mua cho em.” Giang Tùy hơi nghiêng đầu, chóp mũi cọ lên cần cổ trắng như tuyết của cô, cổ họng phát ra tiếng thì thầm thân mật: “Mệt quá.”

Hơi thở nóng ẩm phả ra, Trần Ngộ vì ngứa nên hơi run: “Mồ hôi cả người, hôi chết đi được.”

Giang Tuỳ ôm bả vai gầy của cô vào lồng ngực rộng lớn: “Không hôi, đây là mùi đàn ông.”

Anh thổi hơi vào đôi tai nóng đỏ của cô: “Là mùi vị của người đàn ông của em đấy.”

Cô gái giống như một quả anh đào chín, mọng nước, tản ra sức quyến rũ chết người, vừa mềm lại vừa ngọt, vô cùng ngon miệng.

Giang Tùy trợn tròn mắt.

Đây là của anh mà, vậy phải cắn một miếng chứ.

Ngay lúc anh chuẩn bị cắn xuống thì đã bị đẩy ra, lực đẩy còn không hề nhỏ.

Giang Tùy tức giận nhéo khuôn mặt của cô gái, kéo cô về phía mình: “Em đẩy anh.”

Còn dám làm nũng với cô nữa à?! Trần Ngộ quả thật chỉ muốn đạp cho anh một cái, nhưng rồi cô lại rút chân lại: “Tiểu Kha đang ở đây, lát nữa cô ấy nhìn thấy thì ra gì nữa, anh đừng tựa nữa, đứng dậy đi.”

Giang Tùy khó chịu cau mày: “Ra gì chứ, còn có thể ra cái gì, anh và bạn gái hôn nhau trong nhà, có gì mà không được.”

Lý lẽ thẳng thắn hùng hồn, bá đạo ghê gớm.

Ở khúc cua, Lưu Kha thấy cảnh này thì có chút cay mắt.

Tại sao Giang Tùy vẫn dính chặt như vậy?

Không khoa học.

Theo lý thuyết thì qua thời gian dài như vậy, không còn dính nữa mới là bình thường.

Dù sao khi dùng nhựa cây, qua thời gian dài cũng sẽ tự nhiên rụng đi.

Huống chi đã là thời đại nào rồi, giữa thế gian phồn hoa lại còn tồn tại cái dạng này, đầy rẫy người và những câu chuyện thú vị, quá nhiều sự cám dỗ.

Lưu Kha cay mắt đến khó chịu, nhưng vẫn phải cảm khái.

Có thể Tạ Tam Tư nói đúng, qua mấy năm nữa nên chuẩn bị tiền mừng thật rồi.



Bữa cơm tối vẫn được tổ chức ở một nhà hàng bên bờ sông.

Khung cảnh sông nước tuyệt đẹp lại có chút mộng mơ.

Trương Kim Nguyên chụp một bức ảnh phong cảnh, nhưng lại bị Vương Nhất Phàm vắng mặt giẫm đạp không thương tiếc, tuyên bố lần sau cậu ấy cũng muốn tới đây.

“Tới con khỉ, cái thằng này chỉ biết nói nhảm, cậu ấy cách chúng ta xa lắc xa lơ.”

Tạ Tam Tư đang uống rượu ngắm trăng bên cửa sổ, bỗng một cơn gió lướt qua mặt sóng ập vào mặt khiến cậu ta khẽ rùng mình: “Đệch, sao lại thấy hơi lạnh thế nhỉ, cảm giác như sắp Tết đến nơi rồi ấy?”

“Mới có mấy tháng, năm mới con khỉ.”

Giang Tùy tức giận: “Làm màu.”

“He he đây không phải là vừa đúng lúc à.” Tạ Tam Tư cầm ly rượu trong tay rời khỏi cửa sổ, nói với Trần Ngộ đang nhìn về phía cửa sổ bên kia: “Chị dâu, phong cảnh bên ngoài không tệ đâu.”

Trần Ngộ bị khơi lên hứng thú, muốn đi tới nhìn thử.

Giang Tùy khều chân cô lại: “Tạ Tam Tư da dày thịt béo mà còn lạnh, em còn dám đi hả?”

Trần Ngô đáp: “Dám chứ.”

Mặt Giang Tùy đen sì, với lấy áo khoác đang vắt trên ghế đưa cho cô: “Mặc vào.”

Giám sát cô mặc áo cẩn thận, kéo khóa kín mít vẫn không thấy đủ, anh còn tự mình đi theo cô, che chở cô nhóc nhà mình.



Lưu Kha đang ăn xôi, lơ đãng liếc nhìn qua đôi tình nhân bên cửa sổ.

Tạ Tam Tư lại gần: “Hey, bạn Kha Kha, vẫn độc thân đúng không, cậu thấy tôi và Kim Nguyên thế nào, không thì cậu chọn một người đi?”

“Đều là người mình cả, biết rõ gốc gác rồi, cũng không cần phí thời gian đi tìm hiểu.”

Biểu cảm của Lưu Kha lập tức trở nên cực kỳ vi diệu.

Tạ Tam Tư chỉ đùa thôi, chỉ đơn thuần nói nhảm chút nhưng lại thấy được phản ứng khiếp sợ của cô ấy, cậu ta lập tức trợn tròn mắt: “Đệch, cậu cũng có đối tượng rồi?”

Vừa nói, khuôn mặt trẻ con lập tức trở nên buồn thảm vì vương quốc độc thân vừa mất đi một người đồng chí.

Lưu Kha bình tĩnh tự nhiên nói: “Không có.”

“Phét.” Tạ Tam Tư thần bí vuốt vuốt cằm, quả quyết nói: “Chắc chắn là có.”

Lưu Kha tiếp tục bình tĩnh như chuyện không liên quan đến mình: “Không có là không có.”

Tạ Tam Tư kiên định nói tiếp: “Có chính là có.”

Nói xong còn hét to: “Nguyên cưng, cô ấy cũng có đối tượng rồi, chỉ còn mỗi chúng ta thôi, cậu nói xem phải làm sao đây?”

Âm thanh này rất lớn, khiến Trần Ngộ và Giang Tùy bên cửa sổ cũng phải nhìn sang.

Lưu Kha bị bốn ánh mắt nhìn chằm chằm, trong đó có ba ánh mắt cô ấy có thể làm ngơ coi như không nhìn thấy, nhưng ánh mắt còn lại thì không được, cô ấy nuốt miếng xôi trong miệng rồi đối mặt với nó.

Trần Ngộ:???

Lưu Kha: ………



Ba người đàn ông ra ngoài đi dạo, để lại căn phòng cho hai cô gái.

Trần Ngộ vốn cho rằng khi Tạ Tam Tư ồn ào chỉ là trêu đùa thôi, không ngờ lại nghe được từ miệng Tiểu Kha về một người, là bạn học cùng trường, lớp 11.

“Tiểu Kha, cậu nghĩ thế nào?”

Lưu Kha vuốt vuốt sợi tóc bên tai, hất ngược đuôi ngựa đang vắt trên vai ra sau lưng: “Còn nhỏ quá, không có khả năng.”

Trần Ngộ không biết nên khóc hay nên cười: “Không phải cậu cũng mới 12 à, không phải cũng là học sinh cấp ba à.”

“Không giống nhau.” Lưu Kha lắc đầu: “Tớ là học sinh học lại.”

Ánh mắt thăm dò của Trần Ngộ vẫn nhìn vào cô ấy, cho nên?

Lưu Kha cầm đôi đũa đen lật đầu cá kho trong đĩa lớn: “Tớ lớn hơn cậu ấy tận hai tuổi.”

“Cái này không phải rất tốt sao.” Trần Ngộ chớp mắt, “Nhất gái hơn hai nhì trai hơn một.”

Lưu Kha: “…….”

“Năm sau tớ thi tốt nghiệp rồi, cuối năm vào đại học, còn cậu ấy thì lên 12. Tớ và cậu ấy, một người là sinh viên, một người là học sinh cấp ba. Vòng tròn bị tách ra, dù có hẹn hò thì cũng tan thôi, không có khả năng.”

Trần Ngộ lại cảm thấy đây không phải là vấn đề: “Năm sau nữa chẳng phải hai cậu đều là sinh viên đại học còn gì.”

Lưu Kha nghẹn lời.

“Tự cậu suy nghĩ kỹ đi.” Trần Ngộ nói: “Cá nhân tớ cảm thấy, hơn hai tuổi hoàn toàn có thể bỏ qua, chủ yếu là tam quan có hợp hay không.”

Lưu Kha im lặng rất lâu, sau đó kinh hãi thở dài: “Mẹ ơi, A Ngộ, không ngờ có ngày cậu lại giảng bài về tình cảm cho tớ nghe đấy.”

Trần Ngộ cười: “Chẳng phải tớ đã từng trải à, cũng có thể nói được vài câu.”

Lưu Kha uống một ngụm nước trái cây. Người có bạn trai có khác, nói tới chuyện yêu đương là tự tin như thế. Nếu cô ấy nghiêm túc học hỏi, e là bạn thân có thể giảng cho cô ấy cả đêm.

Dường như sau mỗi câu nói đều có đạo lý, khiến người ta phải cẩn thận suy ngẫm ý nghĩa sâu xa trong đó, cực kỳ đáng tin cậy, thật lợi hại.

Lưu Kha gắp một miếng bong bóng cá đút tận miệng bạn thân: “A Ngộ, cậu phải thật hạnh phúc nhé.” Đi cùng Giang Tuỳ thật lâu, tớ muốn làm phù dâu cho cậu, muốn chứng kiến tất cả thời khắc hạnh phúc mỹ mãn của cậu.

Trần Ngộ há miệng ăn hết, giọng nói trở nên mơ hồ, trên mặt còn lộ ra ý cười: “Cậu cũng thế.”



Năm nay Học viện Mỹ Thuật không tổ chức tiệc mừng năm mới mà mỗi khoa sẽ tự có sắp xếp riêng.

Viện tạo hình chiếm một khán phòng ở trung tâm hoạt động, không có phần diễn tập chương trình mà trực tiếp lên diễn.

Người dẫn chương trình đều là tìm tại chỗ, là một cặp đôi bị tiếng hò reo đưa ra sân.

Trai xinh gái đẹp, vô cùng chói mắt.

Thực ra mọi người muốn một cặp đôi khác xuất hiện, đó sẽ là cặp đôi mà người ta không thể dùng từ chói mắt để hình dung, mà phải gọi là hấp dẫn mắt nhìn.

Hot girl và hot boy, một người là thủ khoa môn chuyên ngành năm nay, một người là thủ khoa tổng thành tích, thử hỏi có bao nhiêu kinh hãi chứ.

Đêm nay có thể nhìn thấy hai người họ trên sân khấu, đúng là kinh điển.

Nhưng mà không thành công.

Trần Ngộ không để ý đến những ánh mắt xung quanh, cô đang trả lời tin nhắn của bố, người nhà gửi quần áo mùa đông tới cho cô.

Giang Tùy đang nói chuyện với Lý Hạo Thần, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi cô gái của mình.

Lý Hạo Thần trông thấy mà thở dài, nhìn một lần là kinh ngạc một lần, khó bề tưởng tượng, khó mà tin nổi.

Quá dính rồi, chịu không nổi mà.

Còn nữa, hai người nay còn nổi tiếng là tình cảm tốt trong trường, đến bây giờ vẫn có không ít người nhìn chằm chằm.

Giống như bây giờ vậy, ánh mắt tứ phương đều nhìn về.

Nam thì nhớ thương nàng tiên, gái thì nghĩ tới trai đẹp, tình ý vẫn còn nhiều lắm.

Người mà Lý Hạo Thần bội phục nhất vẫn là Giang Tùy, đối với những cô gái khác anh đều bày ra dáng vẻ vô tình, ánh mắt chan chứa tình cảm của họ anh cũng làm như không nhìn thấy. Không chỉ đơn giản là giữ khoảng cách mà là không nhìn, trong mắt anh chỉ có vợ mình, cũng chỉ nhìn được mỗi cô.

Cứ thế, danh tiếng của anh vẫn luôn là cao ngạo không với tới, hoàn toàn là một nhân vật nổi tiếng.

Có một lần tan học, Lý Hạo Thần đi ngang qua hồ nước, vô tình nghe được đôi tình nhân nhỏ cãi nhau, nhưng lại chỉ có tiếng người con gái mắng người con trai, nhìn Giang Tùy người ta xem, đẹp trai, vẽ đẹp, còn rất chung thủy, anh thì sao? Anh được gì, có đức hạnh gì chứ? Sao lại có dũng khí đi mập mờ với cô gái khác vậy? Không tự soi mình vào bãi nước tiểu mà nhìn cho rõ à?

Nhìn mà xem, đã là bạn trai của người ta rồi.

Tấm gương Giang Tuỳ, đối với những chàng trai khác là chuyện tương đối khó.

Mấu chốt là người ta còn không hề bốc phét, giỏi giang hàng thật giá thật khiến những kẻ xung quanh không thể phản bác nổi.

Lý Hạo Thần thở dài, lại bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của Giang Tùy, không nhịn được cảm thấy xấu hổ: “Bình tĩnh, bình tĩnh, không ai dám động vào nàng tiên nhỏ nhà cậu đâu.”

Giang Tùy cau mày tức giận: “Mẹ nó nhìn cũng không được.”

Lý Hạo Thần: “……..”

Một giây sau đã thấy sắc mặt của người anh em này từ trời đông giá rét thấu xương chuyển sang gió xuân ấm áp thơm mùi hoa đào, anh cúi đầu dịu dàng hỏi cô gái bên cạnh: “Sao rồi?’

Sắc mặt Trần Ngộ sốt ruột: “Bố em nói bưu kiện gửi đã tới rồi, nhưng em vẫn chưa nhận được điện thoại.”

Giang Tùy lấy chiếc điện thoại nóng hổi của cô đi, siết chặt bàn tay mềm mại: “Đừng vội, ngày mai anh đi kiểm tra giúp em.”

Nếu như là anh của trước đây thì sẽ cười khẩy mất kiên nhẫn, chẳng phải là quần áo thôi sao, đáng mấy đồng, không có thì không có, cũng chẳng phải chuyện gì lớn, đi mua lại là được.

Nhưng bây giờ anh không dám nói như vậy, cũng sẽ không nói như vậy.

Thay đổi này là do anh cam tâm tình nguyện chấp nhận.

Giang Tùy ôm cô vào lòng an ủi: “Được rồi được rồi, không sao đâu, đảm bảo sẽ kiểm tra rõ ràng cho em.”

Trần Ngộ hít sâu, “Ừm” một tiếng: “Còn chưa bắt đầu, em đi vệ sinh một chút.”

Sau đó…….

Lý Hạo Thần không hề bất ngờ khi thấy đồng chí Giang Tùy cũng đi theo.

“……….”



Nửa sau của buổi biểu diễn các giảng viên mới lần lượt đến.

Các cô gái ở lớp 2 nhảy một điệu nhảy dân tộc, vừa bước xuống khỏi sân khấu thì không khí lập tức trở nên im lặng. Đôi tình nhân dẫn chương trình ngại ngùng một hồi, có chút bất lực.

Cái này không được rồi, trường học có máy quay chuyên dụng.

Các viện khác đều vô cùng sôi động, viện tạo hình của bọn họ sao có thể bị bỏ lại phía sau được.

Các giảng viên vì mặt mũi của viện, trực tiếp thúc giục từ hàng ghế đầu: “Còn có lớp nào chưa biểu diễn nữa không?”

“Lớp 6!”

“Lớp 6 chẳng có tiết mục nào cả!”

“Đúng đúng đúng, toàn bóc quýt ăn thôi!”

“……..”

Người của lớp 6 im lặng thu dọn vỏ quýt trên đùi.

Đây là do viện mua từng thùng lớn đặt ở đại sảnh. Họ cướp được cả một đống lớn rồi nhét hết vào túi, nên vừa rồi mới có thể ăn hăng say như vậy.

Các giảng viên cứng rắn ra lệnh: “Một người của lớp 6 lên đi.”

Các lớp khác ồn ào hóng chuyện.

“Lên đi, lên, lên, lên!”

Lớp 6 bị những ánh mắt từ nhiều hướng bao vây, nhịn không được chửi tục với người bên cạnh.

“Lớp chúng ta có bao nhiêu người đâu chứ, không thể coi như chúng ta không tồn tại được à?”

“Lớp nào trong viện của chúng ta có nhiều người vậy?”

“Chia làm sáu lớp làm gì chứ, dứt khoát gộp thành một lớp, tất cả chung một chỗ tốt biết bao.”

“Cậu cho rằng một lớp thì chỉ cần một tiết mục thôi à? Mơ đi, đến lúc đó có khi yêu cầu sẽ còn rõ ràng hơn, mười hoặc tám.”

“…….”

Cả khán phòng hò hét ầm ĩ, lớp 6 nhận được ‘ánh mắt trìu mến’ từ giáo viên phụ trách, da đầu lập tức căng lên

“Đệch, làm sao đây, ai được thì lên đi đừng trốn nữa, nhanh lên trổ tài đi.”

“Tôi thật sự không được, trừ vẽ ra cái gì tôi cũng tệ.”

“Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.”

Mọi người xung quanh thầm nghĩ, chỉ có mỗi mấy người trừ vẽ tranh thì cái gì cũng tệ à? Ai mà không thế chứ!

Đám người lớp 6 còn đang rối loạn thì không biết ai đã hô lên, giọng nói không lớn cũng không nhỏ: “Hết cách rồi, để lớp trưởng gánh đi.”

Những lời này có ma lực riêng, dường như tất cả mọi người đều bị ấn nút tạm ngừng, sau đó không hẹn mà cùng đồng thanh hét lên.

“Lớp trưởng, lên đi.”

“Lên đi, lên di.”

“Đừng giục đừng giục, lớp trưởng của chúng ta  đây, đợi một chút  ——”

“Lớp trưởng! Lớp trưởng!”

Chỉ trong vài giây, không chỉ lớp 6 mà các lớp khác cũng hô hào theo, bên trái hô “Lớp trưởng”, bên phải hô “Lên đi”, âm thanh vừa to vừa vang.

Giống như đã được tập luyện vậy.

Nhưng lớp 6 lại thấy không vui, đó là lớp trưởng của chúng tôi chứ, đâu phải lớp trưởng của mấy người, hô cái gì mà hô.

Lớp khác vẫn kêu gào, càng lúc càng lớn.

Lý Hạo Thần tránh xa Giang Tùy đang sắp nổi điên, trốn tới chỗ mấy người anh em đang đỏ mặt la hét.

“Mấy người đang tự tìm đường chết à, thật lợi hại.”

“Nhiều người tìm đường chết như vậy, đường đến âm phủ có bạn đồng hành, không đáng sợ.”

“……..”



Trần Ngộ không lộ ra chút hoang mang hay vội vàng nào, nhưng thật ra trong lòng đã chửi tục một câu.

Lớp trưởng lúc đầu đột nhiên nghỉ học, hình như trong nhà xảy ra chuyện gì đó.

Hôm trước cô cũng chỉ mới nhận chức.

Lúc đó Giang Tùy nói có phải đầu óc cô bị chập mạch rồi không.

Bây giờ nhìn xem, đúng là chập thật.

Thử cái gì mà không được, lại đi nhặt cái vị trí này.

Trần Ngộ hơi đau đầu.

Giáo viên phụ trách ném tới một ánh mắt nóng bỏng, tốt lắm, giao cho em vậy.

Trần Ngộ: “……”

Trong khán phòng, âm thanh ồn ào kéo dài không ngừng, người dẫn chương trình cũng tham gia, ánh mắt bắn tới.

Trần Ngộ liếc nhìn Giang Tùy bên cạnh, anh đang cắn môi, không biết đang suy nghĩ gì.

“Đệch.”

Giang Tùy tái mặt mắng một câu, sờ lên mu bàn tay cô gái: “Mẹ nó, kệ đi, chúng ta không lên.”

Trần Ngộ im lặng.

Giang Tùy cho rằng cô bị tiếng la hét quá to làm phiền, anh tức giận, sắc mặt càng lúc càng đen, dáng vẻ như muốn dẫn cô đi vậy.

Tay bị cầm ngược lại khiến anh dừng lại quay đầu nhìn cô, bắt gặp đôi mắt sáng người của cô gái: “Hả?”

Trần Ngộ gãi vào lòng bàn tay anh: “Em có thể thử một chút.”

Giang Tùy không theo kịp suy nghĩ của cô:”Thử cái gì?”

“Chờ em nhé, đừng gây sự, nghe lời, ngoan.”

Trần Ngộ dặn dò bạn trai mình xong thì lập tức đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Thấy cô muốn đi qua, một hàng người bên trái nhanh chóng di chuyển nhường lối đi cho cô.

Trần Ngộ đi qua hơn nửa hành lang, từng bước đi lên sân khấu.

Cả khán phòng yên lặng trong một giây rồi lập tức sục sôi.

Âm thanh của lớp 6 là lớn nhất, các chàng trai đều đã đứng hết lên.

Bình thường lớp trưởng không hay cười, đối xử với mọi người đều bình tĩnh, không dính khói lửa nhân gian, nhưng tính tình tốt. Hỏi cô chuyện gì cô cũng sẽ đáp lại, muốn học hỏi về phương diện vẽ tranh cô cũng đều kiên nhẫn, chỉ trừ việc không sửa tranh mà thôi.

Nhưng người nhà của cô thì thật sự rất đáng sợ, chẳng khác nào một con thú hung ác trông coi kho báu, lòng ham muốn chiếm hữu quá mạnh.

Vậy mà bây giờ cô thật sự ra trận rồi.

Cũng không biết vượt qua ải của vị người nhà kia bằng cách nào đây.

Mọi người vừa kính nể dũng khí của lớp trưởng, vừa vinh dự cảm kích cô giữ gìn mặt mũi của lớp 6, chuyện khác không cần lo lắng nữa.

Với vẻ ngoài của cô thì chỉ cần đứng trên sân khấu thôi cũng đã có thể mang vinh quang về cho lớp rồi.

Trần Ngộ đứng trên sân khấu giữa những tiếng gào thét trên khán đài, mặt hướng về phía khán giả.

Cô tìm được chính xác phương hướng bạn trai mình, cách hơn nửa khán phòng hỗn loạn và sự khác biệt sáng tối, đối mặt với ánh mắt sâu thẳm như vực sâu của anh.

Dường như mọi thứ xung quanh đều đã biến mất, cả thế giới chỉ còn lại mình anh.

Giang Tùy nheo mắt, so với năm ngoái, cô gái trên sân khấu lúc này chỉ có mái tóc là dài hơn, chiều cao vẫn vậy. Thật vất vả mới vỗ cho cô béo lên một chút nhưng vẫn gầy gò nhỏ nhắn.

Cô mặc trên người chiếc áo khoác anh khoác cho cô ở ban công tối qua, quần cũng là do anh chọn cho cô ở cửa hàng hồi tuần trước, bọc lấy đôi chân tinh tế thẳng tắp.

Trên chân cô là đôi giày thể thao anh lau sáng bóng sáng nay.

Bên trong đôi giầy là lót đệm bông xốp, cùng kiểu dáng và hoa văn với cái của anh.

Từ đầu đến chân cô gái đều là mùi vị của anh, là vết tích mà anh vất vả phủ lên.

Cuộc sống khô khan cũng vì vậy mà trở nên muôn màu sặc sỡ.

Giang Tùy cụp mắt, cô gái vẫn đang ở trên sân khấu, vẫn nhìn về phía anh, trong mắt là ánh sáng nhỏ vụn nhưng thật chói sáng.

Quen biết đến bây giờ, anh biết cô sẽ không làm chuyện gì mà mình không nắm chắc.

Trước đây khi hôn anh, thổ lộ tình cảm của mình với anh, cũng là sau khi cô đã xác nhận được tình cảm của mình.

Bây giờ cô bước lên sân khấu, cũng có nghĩa là cô có thể xử lý được.

Cũng có nghĩa là, cô còn có một mặt mà anh chưa biết.

Giang Tùy nghiến chặt răng, khó chịu vì cô còn giấu diếm anh, cũng giận chính mình vì vẫn chưa hiểu rõ cô, nhưng cũng rất mong chờ.



Người dẫn chương trình nữ cảnh cáo bạn trai mình im miệng, đừng nhìn chằm chằm nữa, nếu không thì bái bai.

Bạn nam trợn mắt.

Người dẫn chương trình nữ toàn quyền phụ trách việc nói chuyện, Trần Ngộ thì người ta hỏi gì cô đáp nấy, mỗi lần đáp chỉ một câu, không khí trong khán phòng càng thêm ngưng đọng.

Đến cuối cùng cả khán phòng đều trở nên yên tĩnh đến quái lạ.

Nếu không biết chơi nhạc cụ, không biết nhảy, không biết hát, không biết ngâm thơ, vậy lên đây làm gì?

Trần Ngộ đút hai tay vào túi, nhàn nhạt nói: “Tôi huýt sáo nhé.”

Mọi người: “…”

Huýt sáo? Cái gì vậy? Còn có tiết mục này nữa hả?

Không phải thính giác của bọn họ có vấn đề gì đấy chứ?

Được rồi, huýt sáo thì huýt sáo, người đẹp huýt sáo thì chắc cũng không hề tầm thường đâu.

Thế là những tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, vỗ đến mức bàn tay đau nhức.

Trần Ngộ điều chỉnh micro xuống thấp, hắng giọng, hàng mi mảnh mai rũ xuống, một giai điệu du dương nhanh chóng thoát ra từ miệng cô.

Bay từ sân khấu tới khán giả bên dưới, lướt qua từng bóng người, bay về nơi Giang Tùy đang tựa lưng ngồi, cắm thẳng vào lồng ngực anh.

Giang Tùy ngây người.

Cả khán phòng tràn ngập tiếng hô kinh ngạc.

“Đệch, tôi tưởng chỉ là huýt sáo kiểu qua loa thôi, còn nghĩ nhìn mặt là được rồi. Người đẹp làm cái gì cũng đẹp, mẹ nó ai biết được có thể huýt sáo hay như vậy chứ.”

“Đây là bài gì vậy, nghe rất quen.”

“Hình như tôi mới nghe qua thì phải, nhưng không nhớ nổi, tên gì nhỉ.”

“《Ngày Nắng》?”

“Đúng đúng đúng, chính là bài này, đệch, lợi hại như vậy sao? Còn thể huýt sáo bài đấy, ông đây còn không hát được.”

“Là một fan của các bài hát xưa, tôi có thể chắc chắn cô ấy không hề lạc nhịp.”

“Làm sao mà huýt sáo ra được vậy, tôi huýt không ra.”

“Đừng nói nữa được không? Tôi nghe không rõ đây này.”

“…”

Một ánh mắt, hai ánh mắt, rồi ngày càng có nhiều ánh mắt nhìn về phía hot boy, muốn nhìn xem anh có phản ứng gì.

Kết quả họ không ngờ tới là anh chẳng có phản ứng gì cả.

Bất động, mắt không chớp lấy một cái, giống như linh hồn đã rời khỏi cơ thể vậy.

Sẽ không hề quá nếu nói bây giờ Giang Tùy đang bay trên chín tầng mây. Năm ngoái anh đã dọn dẹp mp3 của mình và lấp đầy nó bằng những bài hát mà cô gái của anh yêu thích.

Anh đã xóa đi rất nhiều bài hát anh vẫn thường nghe, chỉ có duy nhất một ca khúc anh không xóa bỏ.

Vì anh thật sự rất thích nó.

Bây giờ, cô gái của anh đang dùng một cách khác, cho anh một niềm vui bất ngờ.

Hô hấp của Giang Tùy dần trở nên nặng nề, hốc mắt nóng bừng.

Muốn hôn cô.

Rất nhanh, Giang Tùy đã tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói: “Đệch, mẹ nó chưa nghe huýt sáo bao giờ à?”

Lý Hạo Thần không ngạc nhiên khi những người bạn học của mình bị thu hút đến mất hồn mất vía, cậu ấy còn to gan trợn mắt nhìn thẳng vào.

“Khụ, nói thật thì, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một người huýt sáo được một bài hoàn chỉnh như vậy, hơn nữa còn rất hay, kỹ thuật chắc chắn là rất cao, hẳn là mất rất nhiều thời gian luyện tập.”

Giang Tùy cau mày.

Trong lòng Lý Hạo Thần sinh ra một phỏng đoán kỳ quái, thăm dò hỏi: “Cậu cũng chưa từng nghe qua à?’

“Nghe cái quần.” Giang Tùy nói: “Đây là lần đầu tôi nghe.”

Lý Hạo Thần sửng sốt: “Không cần tập luyện à?”

Giang Tùy uống một ngụm trà sữa của cô gái, anh cũng muốn biết.

Đợi chút nữa phải hỏi cô mới được.

Không được, anh muốn hôn cô trước, anh nóng lòng muốn làm điều đó, những cái khác để sang một bên.



Trần Ngộ học huýt sáo từ bố mình.

Hồi nhỏ cô thường huýt các bài như 《Ngắm hoa trong sương》《Cây to quá》《Hẹn ước 1998》, tất cả đều là những bài bố cô thường huýt sáo nên cô mới học theo. Cái này gọi là năng khiếu, cô vừa học đã hiểu, độ dài hơi thở cùng dần tăng lên.

Sau này vào mỗi dịp lễ tết, mẹ cô lại đẩy cô ra huýt sáo trước mặt họ hàng.

Lâu dần khiến Trần Ngộ sinh ra tầm lý bài xích, không muốn phối hợp nữa.

Tuy là đã lâu không huýt, nhưng bài hát này rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không mất sức.

Nhưng nói đến cũng lạ, Trần Ngộ có thể dễ dàng bị lạc nhịp khi hát, nhưng khi huýt sáo thì không.

Khi giai điệu cô huýt sáo vang lên đến đoạn “Ngày xửa ngày xưa, có một người đã yêu em từ rất lâu rồi. Nhưng thật không may gió ngày càng thổi mạnh*.” Các chàng trai lập tức hò hét ầm ĩ.

(*dựa theo bản vietsub ca khúc “Ngày Nắng” của ca sĩ Châu kiệt Luân.)

Giang Tùy bóp méo cốc trà sữa trong tay, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lý Hạo Thần chịu đựng áp suất ngày càng thấp đến đáng sợ, nhắm mắt gãi gãi khuôn mặt thanh tú: “Anh Tùy, hay là cậu thử thay đổi cách suy nghĩ xem, cô gái ưu tú như vậy, là của cậu đó.”

Khí lạnh quanh thân Giang Tùy hơi ngừng lại, khóe môi sắc nét cong lên, trong ngực dâng trào cảm giác tự hào.

Nói cũng đúng, đó là vợ anh, sớm muộn gì cũng là người ở chung một sổ hộ khẩu với anh.

Nhưng mà, mẹ nó anh vẫn thấy khó chịu, thấy chướng mắt một đống người.

Lý Hạo Thần tặc lưỡi nói: “Này, lớp trưởng huýt sáo thật hay, anh Tùy đúng là có phúc.”

Gân xanh trên thái dương Giang Tùy đã nảy lên: “Phúc mẹ nhà cậu, mẹ nó cậu còn cần mặt mũi không?”

Chửi bới xong, cảm xúc khó chịu lập tức tràn ra ngoài, không thể cản lại được.

Trở thành một vòng lặp tuần hoàn.

“……”

Giang Tùy từ bỏ giãy giụa, ngả người về phía sau, đưa tay lên che mắt, che đi đáy mắt không ngừng cuộn trào, đệch, đệch.

Ông đây cũng không cần mặt mũi nữa.



Sau khi Trần Ngộ huýt xong bài《Ngày Nắng》cũng không lập tức xuống khỏi sân khấu, cô ngừng lại nửa phút rồi huýt thêm vài câu khác.

Âm thanh không hề vẩn đục mơ hồ mà vẫn thanh thoát kỳ ảo.

“Đó là bài gì vậy?”

“Là 《Chuột Yêu Gạo》.

“Bài hát này năm ngoái rất nổi tiếng, ra ngoài dạo phố chắc chắn có thể nghe được, tôi đã nghe đến nát luôn rồi, sao bây giờ lại bỗng cảm thấy nó hay thế nhỉ.”

“Mau nhìn đi nhìn đi!”

Mọi người quay sang nhìn, mới phát hiện tầm mắt của hai người đang dính chặt vào nhau.

Đệch, không phải chứ, là tình ca sao?

Có cần phải làm thế không.

Kiểu trêu chọc này của nàng tiên nhỏ, mẹ nó ai có thể chịu được mà không phát điên chứ.

Chính xác là Giang Tùy cũng không chịu nổi, cũng muốn phát điên lên rồi. Cuống họng anh khô khốc nhấp nhô lên xuống, thân nhiệt tăng mạnh bốc cháy khắp cơ thể.

Anh dùng ánh mắt thâm tình nóng bỏng nhìn chằm chằm vào dáng người tinh tế của cô gái trên sân khấu, như thể anh đang nhìn thấy một dòng sông khi xuân về hoa nở cuồn cuộn chảy, chảy thẳng một đường vào tim anh.

Nước sông ấm áp, mặt nước tung bay vô số cánh hoa và lá non.

Đường đời còn rất dài, tương lai còn ở phía trước, năm tháng trôi qua thật bình yên.



Lúc Trần Ngộ từng bước rời khỏi sân khấu giữa những tiếng la hét, trở lại bên cạnh Giang Tùy nhưng lại không ngồi xuống, cô chỉ khom lưng cúi đầu.

Một sợi vòng xích rơi ra từ trong cổ áo.

Là “Cầu Vồng” mà Giang Tùy vẫn luôn quấn quanh cổ tay.

Dưới ánh đèn, vòng xích khẽ đong đưa, lấp lánh, nhưng không thể át đi ánh sáng dịu dàng trong mắt cô gái.

Cô cong môi cười, khuôn mặt lạnh lùng bình thản lập tức trở nên mềm mại sinh động: “Đi thôi.”

Giang Tùy sững sờ, khàn giọng: “Đi đâu?”

Một tay Trần Ngộ cầm lấy túi của mình trên ghế, một tay dắt chàng trai của mình: “Biết là bây giờ anh muốn hôn em, tìm một chỗ để anh hôn cho đủ đó.”