Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 52: Hôn




Ngày này mỗi năm phòng vẽ tranh đều tổ chức tiệc chia tay, năm này sang năm khác, đã trở thành một ngày lễ ở Nguyên Mộc.

Chúc cậu tương lai sáng lạn, chúc chúng ta sau này có thể thuận buồm xuôi gió.

Tạm biệt, chúc may mắn.

Tương tự như những năm trước, năm nay Triệu Thành Phong cũng sắp xếp để các học sinh có thể thoải mái ăn uống vui chơi mà vẫn phải đảm bảo an toàn.

Mọi chi phí đều do thầy ấy chi trả.

Cứ đơn giản và thô bạo như thế.

Đã gần 8 giờ tối nhưng vẫn chưa bắt đầu nhập tiệc.

Bởi vì còn thiếu hai người nữa mới đủ.

Tạ Tam Tư siết chặt tay đi đi lại lại trước cổng, đợi dài cả cổ, chị Ngộ ơi là chị Ngộ, sao chị vẫn còn chưa đến vậy, không phải chị đi xe đạp sao? Chị có biết là con chó lớn nhà chị sắp phát điên rồi không, dọa em sợ chết khiếp.

Giang Tùy ngồi xổm trên bậc thang cạnh bồn hoa, miệng ngậm một điếu thuốc, bỗng trong đáy mắt anh lóe lên tia lửa.

“Đến rồi đến rồi!”

Tạ Tam Tư đột nhiên hét lớn: “Anh Tùy, người đến rồi!”

Giang Tùy thở ra một hơi khói, cụp mắt nhả điếu thuốc ra rồi vẩy vẩy tàn thuốc, giây sau chính là một hồi mưa to gió lớn đang ập đến.

Tạ Tam Tư nhận ra không chỉ có Trần Ngộ mà còn có Vu Kỳ, hai người họ cùng tới. Tình hình này có gì đó không đúng lắm nên bàn chân cậu ta nhanh chóng chuồn lẹ như được bôi dầu.

Bình dấm chua anh Tùy, hương vị đó giống như một loại vũ khí mới, mùi chua kinh khủng đến mức mũi muốn rụng luôn, không chịu nổi, không chịu nổi.



Giang Tùy vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm trên bậc thang ngậm điếu thuốc, nheo mắt nhìn cô gái: “Tới rồi à.”

Chỉ có ba chữ, không có cảm xúc, thậm chí còn không có lên hay hạ giọng.

Toàn bộ đường nét trên khuôn mặt anh bao trùm một màn sương mờ mịt tăm tối.

Động tác dựng xe của Trần Ngộ hơi dừng lại, anh đang không vui, tại sao?

Sau vài giây suy nghĩ, Trần Ngộ quay đầu nhìn nam sinh bên cạnh.

Vu Kỳ hiểu ý, bước vào nhà hàng trước.

Một màn này vừa vặn rơi vào mắt Giang Tùy, sự ăn ý giữa hai người là như thế nào vậy, thằng cháu Vu Kỳ kia tại sao lại hiểu ý cô gái như thế?

Mẹ nó, tức đến đau dạ dày.

Trần Ngộ dựng xe xong, cầm balo từ trong giỏ xe đeo lên lưng, liếc nhìn người vẫn đang ngồi xổm ở đó, nói: “Không đi à?”

Giang Tùy dụi tắt điếu thuốc, không thể kiềm chế được tay chân của mình mà bước tới, toàn thân nồng nặc mùi dấm chua.

Bước chân Trần Ngộ hơi khựng lại rồi mới bước tiếp.

Sau khi bước qua cửa quay vào nhà hàng, xung quanh trở nên sáng sủa hơn.

Lúc Giang Tùy nghiêng đầu nhìn sang thì sắc mặt anh thay đổi, anh nắm lấy cánh tay cô gái: “Sao mắt cậu lại đỏ vậy?”

Trần Ngộ hạ giọng nói: “Không sao đâu.”

“Không sao cái gì chứ, đã đỏ thành con thỏ rồi.”

Giang Tùy vô thức muốn véo má cô, lúc ngón tay anh gần chạm tới thì lại đổi thành chọc ngón trỏ lên trán, khiến người cô hơi ngả về sau, anh tới gần: “Để tôi xem.”

Trần Ngộ ngẩng đầu, tầm mắt nhìn về phía chiếc đèn chùm chói lóa trên trần ở sảnh.

“Lông mi rơi vào à?”

Giang Tùy vừa nói, hơi thở như ngừng lại trong giây lát, mắt của cô gái lại đỏ hơn, dường như còn có chút… bọt nước?

Anh ngơ ngác, chợt thấy một giọt nước từ khóe mắt cô chảy vào trong mái tóc bên thái dương, để lại một vệt nước mờ nhạt.

Cô chớp mắt, hàng mi đen như lông vũ trở nên ẩm ướt, lại thêm một giọt nước nữa rơi xuống.

“.……Sao vẫn khóc chứ?”

Giang Tùy bối rối vỗ vỗ lưng cô gái, ấn bả vai cô, vuốt ve mái tóc dài sau vai, dùng giọng nói trầm khàn vụng về dỗ dành cô: “Nói tôi nghe, có phải tên Vu Kỳ chết tiệt kia bắt nạt cậu không? Để tôi đi tìm cậu ấy.”

Trần Ngộ cúi đầu, ánh mắt mơ hồ: “Không liên quan đến cậu ấy.”

Cổ họng Giang Tùy giật giật: “Vậy là do ai?”

Trần Ngộ liếc nhìn anh.

Giang Tùy bối rối.

Ý gì vậy, cậu nhìn tôi làm gì? Là do tôi à? Tôi đã làm gì? Tôi có gan bắt nạt cậu ư?

Sau khi thi xong anh chạy từ trường thi đến đây, cứ đứng đợi ở cửa đến tận bây giờ như một thằng ngốc.



Trần Ngộ lau mặt, điều chỉnh lại tâm trạng của mình trở về bình thường.

Giang Tùy tặc lưỡi.

Cô gái vốn kín đáo hơn những người khác, giữ sự bình thản cực kỳ tốt. Bình thường cũng chẳng mấy khi thấy cô bộc lộ cảm xúc ra ngoài, thỉnh thoảng mới hiếm hoi có một lần cô mất khống chế, nhưng cũng rất nhanh đã chỉnh đốn chẳng còn dấu vết nào nữa, giống như bây giờ vậy.

Chưa đầy một phút đồng hồ, mọi thứ đã như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nếu không phải do đôi mắt hơi đỏ, anh còn cho rằng vừa rồi bản thân mình bị ảo giác.

Trần Ngộ lướt qua Giang Tùy đi về phía thang máy: “Có chuyện gì thì để sau hãy nói, đi lên trước đã, lão Triệu còn đang chờ.”

“Cậu cũng biết lão Triệu đang chờ à.”

Giang Tùy sải bước theo sau: “Muộn như vậy mới tới…… Sao quần áo của cậu lại rách?”

Trần Ngộ nhìn theo hướng tầm mắt anh.

Viền áo bên trái bị bung chỉ rồi, là do Uông Nguyệt kéo.

Nhớ lại chuyện vừa xảy ra trong con ngõ nhỏ, Trần Ngộ vẫn còn cảm thấy hơi rùng mình.

Trạng thái của Uông Nguyệt rất đáng sợ, cô ấy túm chặt lấy cô không chịu thả, vừa khóc vừa gọi, như phát điên vậy.

May mắn là trên đường đến nhà hàng Vu Kỳ có đi qua nơi đó, kịp thời giúp cô giải quyết khó khăn.

Nếu không thì thật chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Chỉ là thích một người thôi, sao có thể trở thành dáng vẻ như vậy chứ, đến tinh thần cũng xuất hiện vấn đề, theo dõi người ta nhưng không hề cảm thấy bản thân đã làm gì sai.

Quá cố chấp, cũng quá điên cuồng.

Tự hủy hoại bản thân, còn muốn hủy hoại cả người mình thích.

Hà cớ gì phải vậy.

Trần Ngộ khó hiểu thở dài.

Cơ mặt Giang Tùy giật giật không ngừng, đã khóc rồi lại còn thở dài, quần áo còn bị xé rách, rốt cuộc là có chuyện gì đây?

Đệch, lát nữa anh còn định thổ lộ đấy.

Có phải là chọn nhầm ngày rồi không, hay là hôm nay không nói, đổi sang ngày khác?

Mặc kệ vậy, nhịn đến tận khi thi tốt nghiệp xong đã là giới hạn của anh rồi.

Đứng trong thang máy, Giang Tùy vẫn chỉ nhìn chăm chú vào quần áo của Trần Ngộ.

Trần Ngộ lựa chọn coi như không nhìn thấy.

Giang Tùy: “Quần áo này cậu mua ở đâu vậy, chất lượng quá kém.”

Trần Ngộ: “Đồ vỉa hè thôi, không đáng mong đợi đâu.”

“……” Lại khịa anh.

Giang Tùy vươn tay kéo đường chỉ đã đứt trên quần áo cô, nhưng không khống chế được sức lực của mình nên khi kéo một cái thì vết rách càng bị xé to hơn.

Đệch.

Giang Tùy chột dạ liếc nhìn cô gái, thấy cô không phát hiện ra thì mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Trần Ngộ nhìn con số không ngừng tăng lên trong thang máy: “Cứ để kệ đó đi.”

Giang Tùy không hài lòng với câu trả lời này, anh kéo quần áo của cô nhìn một chút. Chỗ đường chỉ bị đứt cũng không lộ da thịt, nhưng mà anh bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

“Cậu có thể rút đoạn chỉ đó ra không?”

Khóe mắt Trần Ngộ khẽ giật giật: “Đừng quan tâm đến nó được không?”

Giang Tùy lại nói: “Để tôi rút cho cậu.”

Trần Ngộ: “…….”



Khi ra khỏi thang máy, sợi chỉ trên quần áo của Trần Ngộ đã biến mất và đang nằm trong tay Giang Tùy.

Giang Tùy cũng không vứt nó đi mà còn bỏ vào túi.

Hôm nay là ngày quan trọng nhất trong 19 năm cuộc đời của anh, quyết định liệu anh có thể sống thoải mái vui vẻ đến cuối đời hay không, nên sợi chỉ nhỏ này xứng đáng được giữ lại.

Nhưng điều kiện tiên quyết là kết quả có thể khiến anh hài lòng.

Nếu không thể thì.……

Sợi chỉ kia càng phải giữ lại, lúc rảnh rỗi anh có thể mang ra vân vê trong tay, lưu giữ lại ký ức thời trẻ.

Trần Ngộ đang bước về phía trước thì chợt phát hiện không hề có tiếng bước chân đi cùng nên cô quay đầu lại nhìn.

Giang Tùy và cô bốn mắt nhìn nhau, lông mày anh lười biếng nhướn lên: “Chờ anh đây à?”

Vẻ mặt Trần Ngộ không có biểu cảm gì.

Giang Tùy ngừng lại một chút, rồi cong môi nhấc chân bước tới.

Trần Ngộ vừa đi vừa hỏi: “Phòng nào?”

“Ở phía trước.” Giang Tùy nói: “Tối nay có thể bọn họ sẽ chuốc rượu chúng ta.”

Bước chân Trần Ngộ khựng lại nửa nhịp: “Tại sao?”

Tiếng cười của Giang Tùy bật ra từ trong cổ họng: “Ghen tị.”

Trần Ngộ không nói gì.

Phản ứng này không hề nằm trong dự liệu của Giang Tùy, anh cho rằng cô gái sẽ còn tiếp tục hỏi anh tại sao.

Không ngờ cô lại im lặng không nói nữa.

Giang Tùy nghi ngờ nhìn chằm chằm cô, ngoại trừ việc cảm thấy dưới ánh sáng trên hành lang của nhà hàng cô càng mềm mại xinh đẹp đến mức khiến anh muốn cắn một miếng ra thì anh chẳng nhìn ra được gì cả.

Vì sao đám người ở phòng vẽ tranh lại thấy ghen tị? Bởi vì mặc dù Nguyên Mộc không cho phép yêu đương, nhưng một khi trái tim rung động, tình cảm nảy sinh thì nên hẹn hò vẫn sẽ hẹn hò, lén lút qua lại.

Nhưng trong nhóm học sinh năm nay của Nguyên Mộc, họ là cặp đôi duy nhất.

Mặc dù thực tế vẫn chưa thành đôi.



Trần Ngộ và Giang Tùy vừa bước vào phòng, ánh mắt của tất cả mọi người đã dồn về phía họ.

Rất ăn ý, không ai phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Giang Tùy liếm răng, không khí này giống như ngay giây sau tiếng vỗ tay sẽ tràn ngập không gian, chào đón cô dâu chú rể xuất hiện.

Mẹ nó mình còn chưa uống mà, sao đã say rồi?

Tầm mắt Giang Tùy liếc về phía cô gái.

Bất động, không nói không rằng, không nhìn ra vui buồn.

Giang Tùy có hơi cạn ý tưởng, chẳng lẽ cô cũng phát hiện ra không khí mập mờ này nên thấy mâu thuẫn rồi?

Bầu không khí bỗng trở nên vi diệu trong lúc không ai nhận ra.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau.

Cãi nhau à?

Vừa tốt nghiệp là chia tay?

Không phải chứ, chẳng lẽ chút nữa họ sẽ được chứng kiến cảnh tượng đoạn tuyệt cả đời không qua lại với nhau nữa à?

Chắc là không phải đâu, lúc họ vừa bước qua cửa, chàng trai như chú chó kia mỗi bước đi đều dán chặt mắt vào nàng tiên trước mặt mà.

Tôi làm chứng, toàn là mùi keo dán nguyên chất của nhà họ Giang.

Mọi người dùng ánh mắt giao tiếp với nhau.

Tạ Tam Tư với tư cách nhà trai, trái tim của người cha già trong cậu ta đã vỡ vụn rồi, cậu ta chỉ đành đứng lên hô to: “Được rồi, được rồi, mọi người đã đến đông đủ rồi, khai tiệc thôi!”

Những lời này lập tức tạo nên sự náo động, phần vi diệu trong không khí lập tức biến mất.

“Ôi mẹ ơi, cuối cùng cũng có thể lên món được rồi.”

“Bọn họ mà còn không tới thì các cậu sẽ phải nhặt xác tôi đấy, không nói quá đâu nhé, tôi đã đói đến hoa mắt thấy cả sao luôn rồi.”

“Ai chẳng thế, vì bữa cơm tối nay mà tôi đã ba ngày không ăn gì rồi.”

“Ba ngày ăn thua gì, tôi đã một tháng chưa được ăn no đây.”

“Hai người lên sân khấu phía trên đi, diễn một vở xem nào.”

Tiếng cười nói không ngừng vang vọng trong không gian, đó là niềm hạnh phúc chỉ có ở lứa tuổi này.

“Ai cũng rất hăng hái.” Triệu Thành Phong nói: “Thi xong rồi nên muốn buông thả đúng không.”

“Đương nhiên rồi ạ.”

“Bao nhiêu người muốn khóc vào tháng sau nào, giơ tay để thầy xem.”

“……”



Năm nay học sinh thi tuyển sinh độc lập của Nguyên Mộc có sự biến động khá lớn, không giống tính toán ban đầu của Triệu Thành Phong.

Thầy ấy vốn tính toán là có khoảng mười người đỗ Học Viện Mỹ Thuật, nhưng số người nộp hồ sơ thậm chí còn không đến con số đó và chỉ có ba người trúng tuyển.

Còn là đỗ cùng một Học Viện Mỹ thuật.

Triệu Thành Phong cũng không nhắc đến chuyện này.

Nhưng tình hình tuyển sinh tập trung lại không chênh lệch nhiều lắm so với dự tính của thầy ấy, được 95%.

Bất kể là trong tỉnh hay ngoài tỉnh, yêu cầu điểm số các môn văn hoá đối với học sinh Mỹ Thuật thì mỗi trường sẽ có sự khác biệt.

Triệu Thành Phong hi vọng những học sinh mới rèn luyện có mấy tháng, không nghiêm túc học tập, nền tảng yếu hoặc là kỹ năng ổn nhưng chưa phát huy tốt có thể học lại một năm nữa, đừng tùy tiện chọn một ngôi trường nào đó để nhập học.

Thời gian ba bốn năm không thể bị lãng phí như thế được, tương lai hối hận thì đã muộn.

Nhưng điều đó vẫn phụ thuộc vào ý kiến của riêng học sinh.

Ánh mắt Triệu Thành Phong quét về phía hai học sinh ngồi chéo đối diện, cũng không biết hai người bọn họ sẽ chọn học chuyên ngành gì.

Điều thầy ấy mong muốn là hai đứa trẻ này có thể đi theo con đường nghệ thuật thuần túy.

Chuyên ngành này không hề dễ học, nhưng một khi đã học thì chính là hy vọng của giới nghệ thuật nước nhà, chuyên ngành sơn dầu quốc họa cũng là một lựa chọn tốt.

Nhưng sau đó thầy ấy lại lắc đầu, một đứa chọn thì đứa kia cũng sẽ chọn theo thôi.

Trần Ngộ không biết những gì thầy Triệu đang tính toán, cô đang ăn gà cung bảo do Giang Tùy gắp cho.

Còn Giang Tùy đang chăm chú nhìn cô.

Trần Ngộ bị anh nhìn nên khó mà nuốt trôi được: “Cậu không ăn à?”:

Giang Tùy lắc đầu: “Không ăn.”

Nói dối, nước bọt đã chảy ra ngoài luôn rồi.

Ngày lễ tình nhân anh đã thương lượng với ông trời rằng nếu ông đưa cho anh cái gối thì anh sẽ ăn chay ba năm, mãi mãi từ bỏ việc chơi game.

Gối đầu đã đưa cho anh rồi, anh cũng phải tuân thủ thỏa thuận.

Trước kia Giang Tùy không hề tin vào những thứ này, nếu nghe ai nói thì anh cũng chỉ khịt mũi coi thường, còn dùng hai chữ ngu xuẩn để đánh giá.

Đây chẳng phải là một loại yêu cầu à, nếu anh không tuân thủ thỏa thuận thì ông trời sẽ gây khó dễ cho anh khiến anh cầu mà không được, vậy thì anh không gánh nổi đâu.

Chân đặt dưới gầm bàn của Giang Tùy chạm vào cô: “Cậu đã nói thi tốt nghiệp xong sẽ làm bánh bao súp cho tôi.”

Trần Ngộ của trước đây sẽ không coi hành động của anh ra gì, chỉ cảm thấy hành động của anh là do ngứa da, cà lơ phất phơ, nhưng bây giờ cô lại có phản ứng hoàn toàn khác, tim đập thật nhanh: “Ừm.”

Giang Tùy lẩm bẩm: “Vậy có thể không cho thịt vào không?”

Trần Ngộ kinh ngạc: “Không cho thịt?”

“Ừ hứ.” Giang Tùy bĩu môi: “Bánh bao nhân rau củ, toàn đồ chay.”

Trần Ngộ nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng kỳ quái: “Cậu biến dị rồi à?”

Giang Tùy: “……”

Một lúc sau, Giang Tùy lại chạm vào khuỷu tay cô: “Sao cậu lại đến cùng Vu Kỳ?”

Trần Ngộ còn tưởng là đã sang trang mới rồi, nhưng hóa ra vẫn chưa, cô cắn miếng đậu bắp chiên giòn, nói: “Giữa đường gặp được thôi.”

Giang Tùy hừ khẽ: “Quá trùng hợp rồi.”

Trần Ngộ uống một ngụm Sprite rồi nói: “Cậu ấy cũng sống ở khu phố cũ.”

Giang Tùy càng khó chịu hơn, ngữ khí cực kỳ chua chát: “Cái này mà cậu cũng biết?”

“Sao vậy?” Trần Ngộ nói: “Không phải tôi cũng biết nhà cậu à?”

Tên kia có quan hệ gì với cậu, có thể so sánh với ông đây được sao? Giang Tùy đang muốn nổi giận thì đã nghe thấy cô nói thêm: “Tôi còn đến nhà cậu nữa đấy, ăn bữa sáng của nhà cậu, bước vào phòng cậu, ngồi lên giường của cậu nữa.”

Anh lập tức bị thu phục.



Trong phòng riêng bày hai cái bàn lớn ngồi đầy người.

Ăn một lượt, uống hết một vòng, không khí bắt đầu trở nên phấn khích hơn.

Lý Dương cầm đầu khuấy động: “Các anh chị em, hãy kính tổ hợp thần tiên ở phòng vẽ tranh của chúng ta nào.”

Tạ Tam Tư cảm thấy cái này hay: “Vậy thì chúc mỗi chúng ta đều có thể thích nghi với mọi hoàn cảnh, gặp được hạnh phúc, có được hạnh phúc, mọi điều tốt đẹp, vạn sự như ý.”

Lời nói vô cùng đẹp.

“Nào nào, cạn ly cạn ly.”

Giang Tùy nhíu mày: “Mẹ nó làm quái gì thế.”

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong mắt anh không lộ ra chút cảm xúc mất kiên nhẫn hay tức giận nào, toàn là sự thoải mái chết đi được.

Tiếng la hét trong phòng riêng càng làm nổi bật phản ứng của Trần Ngộ.

Bởi vì cô chậm chạp không hề động đậy, cụp mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Giang Tùy bắt gặp dáng vẻ này của cô gái thì sắc mặt hơi trầm xuống. Anh hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm giác bực bội trong lòng rồi mới nhích tới gần cô, hạ giọng nói: “Chỉ đùa thôi, đừng tức giận.”

Trần Ngộ liếc nhìn anh bằng ánh mắt mang theo vẻ âm u.

Giang Tùy ngạc nhiên, tôi nói sai sao?

Đúng lúc mọi người cho là tổ hợp này đã bắt đầu nguội lạnh rồi thì Trần Ngộ lại cầm ly lên.

Giang Tùy sững sờ nhìn cô.

Trần Ngộ lên tiếng nhắc nhở: “Ly.”

“Ồ.” Giang Tùy làm theo.

Mọi người: “……”

Lạnh cái quần.



Nửa sau của bữa cơm, Triệu Thành Phong bị điện thoại từ nhà thúc giục nên đã rời đi trước. Thầy ấy thanh toán hóa đơn xong còn không quên dặn dò Vu Kỳ, người đã tương đối chững chạc rằng, ban đêm chú ý trông chừng những người khác nhiều hơn, đừng để họ gây chuyện rắc rối.

Thầy giáo vừa rời đi, trong phòng đã trở nên sôi động hơn nhiều.

Vốn dĩ chỉ có các nam sinh uống bia, hiện tại cả nữ sinh cũng không chịu nổi sự tò mò và bắt đầu thử.

Cả bàn tiệc tràn ngập trong không khí hôm nay có rượu hôm nay say.

Mưu kế của Giang Tùy là uống rượu để có thêm dũng khí, kết quả là hưng phấn quá đà. Sự nhốn nháo của mọi người đã khiến nỗi sốt ruột bất an của anh tê liệt, nhường chỗ cho sự tự tin lớn mạnh, tràn đầy, nên kế hoạch thổ lộ sau khi tan tiệc đã được tiến hành trước thời hạn.

Trước mặt mọi người, Giang Tùy uống một cốc bia lớn, giây sau lập tức cầm lấy tay Trần Ngộ, cong lưng, tựa trán lên đó, thấp giọng thở dốc, giọng nói khô khốc khàn khàn.

“Bạn Tiểu Trần, tôi làm bạn trai cậu được không?”

Trần Ngộ sững sờ tại chỗ.

Những người khác không nghe thấy câu nói kia, mà chỉ nhìn thấy cử chỉ thân mật giữa hai người.

Tình huống gì đây?

Tạ Tam Tư vội vàng pha trò: “À, anh Tùy của tôi uống say rồi.”

“Anh Tùy?”

Tạ Tam Tư đứng dậy đi qua đó, muốn kéo anh Tùy lên nhưng lại ăn ngay một cái vung tay.

“Biến mẹ cậu đi, ông đây không say.”

Giang Tùy tức giận gầm lên một tiếng, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô gái vuốt ve, ánh mắt bướng bỉnh nhìn thẳng vào cô, đáy mắt tràn ra tình cảm rung động trong sáng thuần khiết: “Có được không?”

Cồn đã thiêu hủy hoàn toàn lý trí của anh, khiến anh hoàn toàn phớt lờ hoàn cảnh xung quanh, quên luôn chuyện bản thân phải giữ thể diện trước mặt mọi người.

Những cảm xúc không thể kìm nén được đều tràn lên mặt, rồi lan đến toàn thân.

Dữ dội mà nóng bỏng.

Tất cả những người còn lại trong phòng đều đang nhìn.

Trần Ngộ rút bàn tay đang bị Giang Tùy nắm chặt rồi đẩy anh: “Đi ra ngoài trước đã.”

Đôi mắt Giang Tùy mờ đi, đôi vai rộng lớn rũ xuống, trông thất bại và suy sụp vô cùng.

Trần Ngộ nhìn sâu vào anh: “Theo tôi ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Nói xong cô lập tức kéo ghế đứng lên, rời khỏi bàn rồi bước về phía cửa ra vào.

Giang Tùy không nghe thấy sự dịu dàng trong giọng nói của cô, thậm chí cô còn đang cố gắng dỗ dành anh.

Ra ngoài nói cái gì? Nói anh rất tốt, chỉ là bọn họ không phù hợp?

Mẹ nó.

Đôi con ngươi đỏ hoe của Giang Tùy nhìn chằm chằm xuống mặt đất, yên lặng đến đáng sợ, giống như một con chó lớn bị chủ nhân vứt bỏ một cách tàn nhẫn.

Bất cứ lúc nào cũng có thể phát điên.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, việc ăn uống đều bị ấn nút tạm dừng.

Bao gồm cả Tạ Tam Tư và Vu Kỳ.

Khuôn mặt trẻ con của người trước viết lên chữ bối rối in hoa rõ to, anh Tùy vừa thổ lộ đấy à? Còn thất bại nữa?

Đệch, chết mất.

Còn người sau thì có sự pha trộn giữa thất vọng và cảm xúc khó miêu tả rõ.

Dường như đã có thể thấy trước cái kết của câu chuyện này, chỉ là không tiết lộ cho người khác mà thôi.



Trần Ngộ bình tĩnh dừng ở cửa, trầm mặc hồi lâu rồi chậm rãi mở miệng: “Giang Tùy, ra ngoài với tôi.”

Giang Tùy nhắm mắt lại, cau mày, sắc mặt trầm xuống, chỉ muốn nghe cô nói một chữ “Được”, những thứ khác anh đều không muốn nghe.

Trần Ngộ lại gọi: “Giang Tùy!”

Còn hung dữ với tôi nữa, Giang Tùy khó chịu nhếch khóe môi, giống như giây tiếp theo anh sẽ bật khóc vậy.

Trái tim Trần Ngộ run rẩy dữ dội.

Trên đường đến đây cô đã cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, nhưng đến nhà hàng vẫn không thể ổn định lại được. Nó chỉ tạm thời bị cô ép xuống, giam giữ nơi đáy lòng, cô muốn đợi khi cơm nước xong xuôi, sau khi tất cả mọi người đã rời đi rồi mới nói.

Nhưng hiện tại, mọi thứ đóng kín đã bị xé toạc ra thành vết nứt.

Tình cảm không thể kiềm chế tràn ra như ong vỡ tổ, ùa vào tứ chi xương cốt.

Dâng trào đến cực điểm.

Trần Ngộ cảm thấy khó thở, trái tim đập từng nhịp thình thịch đau đớn.

Một loạt tiếng bước chân hỗn loạn chạy từ cửa ra vào đến cái bàn sát tường, Giang Tùy còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì khuôn mặt của anh được nâng lên giữa những tiếng hô hoán xung quanh.

Sau đó, nàng tiên nhỏ của anh hôn lên môi anh.