Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 51: Anh ấy thích cậu




Một bông hoa hồng phấn được đặt trên bàn trong phòng Trần Ngộ, kèm theo một chai thủy tinh đựng sữa chua uống.

Trần Ngộ đã dành vài đêm để vẽ cho chúng hai bức tranh, một bức phác họa và một bức màu nước, cô cuộn lại rồi cất gọn trong ngăn kéo.

Mặc dù Trần Ngộ đã cố gắng dùng rất nhiều cách để kéo dài tuổi thọ nhưng bông hồng vẫn cứ héo dần đi.

Chỉ để lại một bông hoa khô, kẹp lại trong cuốn nhật ký có khóa.



Tháng Ba và tháng Tư là giai đoạn tập huấn cuối cùng của nhóm học sinh Mỹ Thuật.

Sau đợt tuyển sinh độc lập kết thúc sẽ là đợt tuyển sinh tập trung, rồi mới có thể ném dụng cụ và bảng vẽ đi như thể được giải thoát. Nhưng họ cũng chỉ reo hò được hai ngày đã phải trở lại trường học, đối diện với điều kinh khủng nhất là thời gian ôn tập không còn nhiều.

Không lâu sau, thư báo trúng tuyển của các trường tuyển sinh độc lập lần lượt được gửi về các trường THPT.

Trường THPT số 3 và số 2 đều không có lớp Mỹ Thuật độc lập, trong lớp Khoa Học Tự Nhiên 7 của Trần Ngộ cũng chỉ có mình cô là học sinh Mỹ Thuật.

Ngày hôm đó một bạn nữ đã nói với cô là bảo vệ cổng báo cô có thư, đến khi cô lấy thư về thì mọi người bắt đầu ồn ào muốn cô mời khách.

Danh hiệu sinh viên đại học đã gần như rơi vào đầu cô.

Với cái giá là 1kg kẹo trái cây.



Trần Ngộ gửi tin nhắn cho Giang Tùy, báo rằng đã nhận được thư trúng tuyển.

Nhưng Giang Tùy không trả lời.

Tiết học đó Trần Ngộ không nghe giảng, cô bị phân tâm rồi.

Bạn cùng bàn đang ăn kẹo trái cây, trong giọng nói còn có ý ghen tị: “Cậu cũng đã gần như là sinh viên đại học rồi, còn sầu lo gì nữa?”

Trần Ngộ nhìn xuống sách vở trong balo: “Lo lại càng thêm lo.”

Bạn cùng bàn vừa nhai kẹo vừa nói: “Sao lại càng thêm lo? Tự làm khổ mình hả.”

Trần Ngộ cười cười: “Chắc thế.”

Điện thoại di động rung lên.

Trần Ngộ đặt sách đang cầm trên tay lên mặt bàn, quay người vào phía bức tường.

Bạn cùng bàn nhìn sang, ăn hết viên kẹo rồi mới ghé vào tai cô nói nhỏ: “Lớp chúng ta chỉ mỗi cậu là có điện thoại, tớ không nói với ai nhưng tự cậu phải cẩn thận một chút, đừng để người khác phát hiện ra. Trong lớp mình có gián điệp, truyền đến tai chủ nhiệm lớp thì có thể sẽ bị tịch thu đó.”

“Nhưng chắc là chủ nhiệm cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua thôi, dù sao cậu cũng đã đậu vào trường tốt nhất của giới mỹ thuật ….Này, sắp vào lớp rồi, cậu đi đâu vậy?’

“Đi vệ sinh.”

Trần Ngộ đẩy ghế rồi nghiêng người chạy ra ngoài.



Mỗi tầng trong tòa nhà giảng dạy của trường THPT số 3 có một nhà vệ sinh, bên trong được chia thành nhiều căn phòng nhỏ riêng biệt.

Trần Ngộ tìm được một phòng trống thì lập tức đi vào, cô kéo chốt cửa và lấy điện thoại ra ấn mở phần tin nhắn, tổng cộng có ba tin vừa được gửi đến.

– Đỉnh vậy à.

– Có phải nên mời khách không?

– Tôi muốn ăn bánh bao súp nhà cậu.

Đang ở trong nhà vệ sinh nên Trần Ngộ thật sự không muốn trao đổi về chủ đề đồ ăn, cô trả lời lại.

Tốc độ ấn phím điện thoại đã nhanh hơn hai tháng trước, cũng không còn gõ sai nữa.

– Thi tốt xong sẽ tôi làm.

Lần này Giang Tùy trả lời rất nhanh.

– Cậu làm?

– Tôi làm.

Sau khi gửi đi, Trần Ngộ bắt đầu nhìn vào màn hình điện thoại di động, trong đầu trống rỗng.

Anh chỉ tham gia tuyển sinh tập trung chứ không đăng ký tuyển sinh độc lập nên chỉ có thể vào trường trong tỉnh thôi, không còn khả năng khác nữa.

Thành phố T cách thành phố C không xa.

Không có tàu cao tốc nhưng vẫn có tàu hoả đi thẳng đến.

Xe khách thì một ngày có bao nhiêu chuyến nhỉ? Hình như cũng khá nhiều.

Khi Trần Ngộ còn đang suy nghĩ miên man thì điện thoại lại rung lên một cái, Giang Tùy vừa gửi tới một tin nhắn.

– Tan học tôi sẽ tới trường cậu.

– Đừng đến.

–??????

– Thấy cậu là thấy phiền rồi.

Trần Ngộ vừa gửi đi thì Giang Tùy ở đầu dây bên kia bắt đầu khủng bố tin nhắn của cô.

– ………………….

– Cậu có lương tâm không vậy?

– Tôi giận rồi.

– Giận thật rồi đấy.

– Tôi làm đề đến liệt mẹ nó tay rồi mà cậu còn nhắn tin chê tôi phiền.

Trần Ngộ nghĩ đến thành tích nát bét ở lớp văn hóa của anh thì nhếch môi, viện lý do để tiễn anh đi.

– Trước kỳ thi tốt đừng gặp nữa, ảnh hưởng đến việc ôn tập của tôi.

Sau khi bấm gửi đi cô lại thấy nó khá mập mờ, nhưng điện thoại này không có chức năng thu hồi tin nhắn nên Trần Ngộ dứt khoát không thèm nghĩ nữa. Cô tắt điện thoại nhét vào túi rồi ra khỏi phòng vệ sinh.



Tới lối rẽ, Trần Ngộ bắt gặp Phan Lâm Lâm đang đi lên tầng.

Hai người học cùng trường, lớp sát cạnh nhau, nhưng đây là lần gặp mặt đầu tiên sau đợt tập huấn.

Vì Phan Lâm Lâm không tập trung vẽ tranh, đến khuya còn thức thâu đêm cùng vài người bạn ngoài xã hội lên mạng nên đã bị bố cô ta phát hiện. Ông ấy chạy tới phòng vẽ tranh tìm con, còn đánh cô ta một trận trước mặt mọi người.

Sau đó cô ta cũng không tới phòng vẽ tranh nữa.

Trần Ngộ nhớ lại cảnh tượng hỗn loạn khi Phan Lâm Lâm bị đuổi đánh, mí mắt cô lập tức giật nhẹ, ngày đó đạo cụ trong sảnh lớn bị hất đổ hết, tiếng khóc và tiếng chửi rủa hòa vào nhau.

Phan Lâm lâm đang từ tầng hai đi lên, vẫy vẫy tay: “Hi.”

Không còn cái kiểu cười đùa vô tư cợt nhả như trước đây nữa, mà đã bình dị hơn, cũng mềm nhẹ hơn.

Trong lòng Trần Ngộ có chút xúc động, nhất thời không thể nói được gì.

Phan Lâm Lâm đi đến trước mặt cô, mỉm cười: “Lớp cậu ồn quá, trong phòng học tôi còn nghe thấy, chúc mừng cậu nhé.”

Trần Ngộ hỏi: “Kỳ thi tuyển sinh độc lập của cậu thế nào?”

Phan Lâm Lâm sờ lên mái tóc ngắn của mình: “Tôi thi bảy trường, chẳng trường nào qua cả.”

Trần Ngộ lại hỏi: “Tra hết rồi?”

“Rồi.” Phan Lâm Lâm lè lưỡi: “Tốn tiền ghi danh nhiều như thế, bố tôi sắp tức chết rồi.”

Trần Ngộ trầm mặc một lát: “Thi tập trung chưa?”

“Thi rồi, tôi trực tiếp đi thi từ nhà.” Phan Lâm Lâm nói: “Chắc cuối tuần là có kết quả, điểm năm ngoái là 155, nghe nói năm nay sẽ còn cao hơn, chắc chắn là tôi không qua được.”

Trần Ngộ muốn nói là thầy Triệu đã  đoán đúng đề thi màu nước năm nay nhưng nghĩ lại bây giờ cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nên cô không nói ra.

Im lặng.

Phan Lâm Lâm kéo đuôi tóc ngắn ngủn: “Vậy tôi về phòng học đây.”

Cô vẫy tay, mỉm cười: “Tạm biệt.”

Trần Ngộ nhìn lên bầu trời xa xăm, màu xanh da trời là vẻ đẹp tự nhiên mà không một loại thuốc màu nào có thể pha trộn ra được.

Nhìn lại quãng thời gian tập huấn từ năm 2004 đến năm 2005, dường như cô đã được chứng kiến sự phong phú muôn màu của cuộc sống.

Nhưng đó cũng chỉ là cuộc sống ở một góc nhỏ, là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.

Không biết Tiểu Kha đang sống thế nào ở một thành phố xa xôi khác.

Lưu Kha trở lại thành phố C đúng vào ngày thi tốt nghiệp.

Mười mấy tiếng đi xe, vì không nỡ mua vé giường nằm nên cô ấy đã mua vé ngồi ghế cứng, lúc về đến nơi cả người đều rã rời.

Lúc xuống xe mông đã tê cứng luôn rồi.

Lưu Kha lặn lội đường xa quay về, cũng chỉ để đưa cô bạn thân của mình vào phòng thi.

Ngày quan trọng như vậy, với tư cách là người bạn thân nhất nên cho dù có phải bò cô ấy cũng sẽ bò về.

Khi Lưu Kha tới nhà bạn thân thì cả con hẻm đã tràn ngập ánh nắng mặt trời, thời tiết này đúng là một món quà với các thí sinh.

Dù sao trời cũng mưa cả tuần và chỉ vừa mới tạnh.

Trần Ngộ đã dậy và đang đứng đánh răng dưới mái hiên. Khi nhìn thấy Lưu Kha xuất hiện trước cửa nhà, bàn chải đánh răng đang đánh dở trong miệng cô liền rơi xuống nền xi măng.

Lưu Kha: “…”

“Ô trời, là Tiểu Kha à, cháu về rồi sao!”

Mẹ Trần nhiệt tình chào đón, bà còn chạy tới xách giúp vali rồi rót nước cho cô ấy.

“Tiểu Kha, cháu về cổ vũ cho A Ngộ nhà chúng ta à?”

“Vâng ạ.” Lưu Kha ngáp một cái: “Dì ơi, có đồ ăn sáng chưa ạ?”

“Có rồi, có rồi, nhiều lắm, cả một nồi cháo to, cứ ăn thoải mái. Chú đã ra ngoài mua bánh quẩy rồi, đợi ông ấy về dì sẽ bảo ông ấy nướng món bánh mà cháu thích, nhanh thôi.”

Mẹ Trần nhanh nhẹn quay về phòng bếp nhào bột.

Lưu Kha ngáp dài một cái, mắt nhập nhèm nước, quầng thâm sắp kéo đến sàn nhà.

Trần Ngộ rửa mặt xong thì lập tức quay lại phòng khách: “Không phải cậu nói năm nay sẽ không về à?”

Lưu Kha lại ngáp thêm cái nữa: “Bất ngờ đấy, có hiểu không?”

Trần Ngộ cạn lời.

“Vậy cậu sẽ ở lại bao lâu? Một tuần à?”

Lưu Kha trừng mắt: “Chị Ngộ, bây giờ tớ đang học cùng học sinh lớp mười một đấy, vẫn chưa được nghỉ hè đâu.”

Trần Ngộ: “…”



Trường THPT số 3 là một trong những điểm thi.

May mắn là Trần Ngộ được sắp xếp thi ở trường mình nên cũng giảm bớt thời gian đi xem trường thi.

Hơn nữa phòng thi còn nằm ngay tầng dưới.

Vì là trường học của cô nên môi trường cực kỳ quen thuộc, có thể thả lỏng đôi chút.

Lưu Kha liếc nhìn cô bạn thân ngồi cạnh: “A ngộ, Giang Tùy thi ở đâu?”

Không hỏi có biết hay không mà trực tiếp hỏi luôn.

Trần Ngộ cắn miếng dưa chuột thái sợi: “THPT số 12.”

Lưu Kha cắn một miếng bánh, giọng nói không rõ ràng: “Xa vậy.”

Trần Ngộ “Ừm” một tiếng, ngôi trường đó rất xa nên Giang Tùy phải đặt trước một khách sạn ở gần đấy giống như những học sinh ở huyện.

Nếu không đi đi về về rất phiền phức.

Dù đã bao nhiêu năm trôi qua, nhưng việc kẹt xe mỗi kỳ thi tốt  nghiệp vẫn luôn là một khung cảnh quen thuộc.

Trần Ngộ nhớ lại cuộc điện thoại tối qua, Giang Tùy nói anh vẫn đang xem lại bài, cô lập tức cau chặt mày.

Nước đến chân mới nhảy, không biết có nhảy nổi hay không.

Lưu Kha ăn xong một miếng bánh thì ợ lên một cái, dường như có rất nhiều lời muốn nói. Nhưng cô ấy lại cảm thấy hiện tại chưa phải lúc, nên chỉ đành nhịn xuống, ăn thêm một ít tỏi ngọt rồi liếm môi thỏa mãn, vẫn là hương vị như khi còn bé, thật tuyệt.

“À, bữa cơm chia tay ở phòng vẽ tranh là ngày nào?”

Trần Ngộ liếc sang: “Nói với cậu rồi mà.”

Lưu Kha hoàn toàn ngơ ngác: “Nói rồi à?”

Trần Ngộ gật đầu: “Nói rồi.”

Hai cô bạn mắt to trừng mắt nhỏ.

Lưu Kha vô tội chớp chớp mắt: “Chẳng lẽ trí nhớ của tớ lại kém thế á?”

“Điều này làm tớ sợ quá.” Cô ấy làm ra biểu cảm như chuyện cực kỳ nghiêm trọng: “Tớ là người sang năm phải thi vào Học Viện Mỹ Thuật đấy.”

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, A Ngộ, có phải đầu óc tớ bị chập mạch rồi không?”

“…….”

Trần Ngộ như thấy được bóng dáng của bạn nhỏ Giang Thu Thu trên người cô ấy, con đường diễn hài kịch rất rộng mở: “Tiểu Kha, cậu ở bên đó có kết bạn không?”

Rõ ràng cô ấy đã sáng sủa, hoạt bát và vui vẻ hơn, miệng lưỡi cũng không còn cay nghiệt nữa, toàn thân không còn cảm giác đầy gai nhọn sắc bén mà mềm mại hơn rất nhiều.

Lưu Kha đột nhiên khẽ liếc mắt sang: “À ừ.”

Trần Ngộ nhìn cô ấy: “Nữ à?”

Lưu Kha không thừa nhận, cũng không phủ nhận, miệng ngậm chặt, không có ý định lên tiếng trả lời.

Trận Ngộ cho rằng mình đoán đúng rồi, khóe miệng lập tức nhếch lên: “Vậy tớ vẫn là bạn thân nhất của cậu chứ?”

Lưu Kha: “.……”

Cái này mà cũng ghen à?

“Vâng vâng vâng, vĩnh viễn đều vậy.”

Trần Ngộ hài lòng: “Tiệc chia tay được sắp xếp vào tối mai ở Hoa Nguyên.”

“Thi xong là ăn à.” Lưu Kha nói: “Vậy tiệc chia tay của lớp mình thì sao?”

Trần Ngộ nhìn sắc trời bên ngoài: “Không có.”

Lưu Kha có hơi kinh ngạc, tặc lưỡi nói: “Lạnh lùng tuyệt tình thế sao, đệch.”

“Tốt xấu gì thì cũng là bạn học ba năm, một bữa cơm cũng không ăn à?”

Trần Ngộ không có ý kiến gì, cả lớp dùng số quỹ còn lại để mua lưu bút và phân phát cho mọi người viết như bài tập về nhà. Trừ ảnh tốt nghiệp ra, bọn họ còn chụp một vài tấm ảnh cá nhân dán vào.

Còn bữa cơm chia tay thì không tổ chức.

Có lẽ là từng nhóm nhỏ âm thầm hẹn nhau đi ăn thôi.

Lưu Kha nắm chặt cổ tay bạn thân mình: “A Ngộ, bữa cơm ở phòng vẽ tranh tớ không đi.”

Đôi mày thanh tú của Trần Ngộ cau lại: “Tại sao?”

Lưu Kha ho khan hai tiếng, hắng giọng: “Tớ bỏ dở giữa chừng không đi cùng các cậu đến cuối, bữa cơm này cũng ăn không ngon.”

Trần Ngộ không hiểu: “Việc này thì liên quan gì?”

“Có liên quan chứ.” Lưu Kha cười nhạt: “Cậu nghĩ thử mà xem, nếu tớ đi thì không phải là phiên bản đời thực của câu thế sự vô thường* à?”

(*Thành ngữ “thế sự vô thường” (世事无常): có nghĩa là mọi chuyện trên đời luôn thay đổi không ngừng, không có gì là mãi mãi hoặc chắc chắn. Nó thường được dùng để nói về sự bất định, khó lường của cuộc sống, nhấn mạnh rằng không ai có thể kiểm soát hết những biến cố hoặc thay đổi xảy ra trong cuộc đời.)

Trần Ngộ nghe xong thì lập tức không hỏi nữa.



Khi Lưu Kha còn đang vẽ tranh ở phòng vẽ, bữa sáng cô ấy sẽ không ăn gì mấy, lượng cơm ăn cũng rất ít, dường như một năm bốn mùa cô ấy đều đang giảm cân.

Nhưng hôm nay cô ấy lại ăn khá nhiều, đến mảnh vụn cũng chén sạch.

Trần Ngộ bỏ bát đũa xuống, không vội vàng chạy tới trường thi mà ngồi ăn cùng Tiểu Kha, ánh mắt không ngừng dò xét trên người cô ấy, tìm kiếm sự thay đổi nào đó.

“Tớ phát hiện ra chất tóc của cậu trở nên tốt hơn rồi.”

“Da dẻ cũng đẹp lên nữa.”

“Eo thì dày hơn.”

“…….”

Lưu Kha lặng lẽ bỏ miếng cà rốt muối khô xuống: “A Ngộ, năm sau tớ tới Học Viện Mỹ Thuật tìm cậu thì phải gọi cậu là đàn chị à?”

Trần Ngộ nhướn mày: “Đúng là vậy.”

Khóe miệng Lưu Kha giật giật: “Vậy đến lúc đó cậu phải giúp đỡ đàn em này đấy.”

Không đợi Trần Ngộ kịp trả lời, cô ấy đã nói thêm một câu: “Còn cả Giang Tùy nữa.”

Trần Ngộ nhất thời không hiểu ý tứ câu này nên vô thức nói: “Cậu ấy không tham gia tuyển sinh độc lập.”

Lúc này Lưu Kha không dám nói ra sự thật, cô ấy có lo lắng của riêng mình.

Dù có thể thi đỗ Học Viện Mỹ Thuật thành phố T thì nhóm học sinh mỹ thuật cũng sẽ không lựa chọn đi báo danh vì yêu cầu về điểm văn hoá quá cao.

Cao đến mức khiến người ta muốn chửi tục, chuyện này đối với những học sinh Mỹ Thuật là cực kỳ kinh khủng.

Những người có thể đáp ứng tiêu chuẩn đều là những người không cần học mỹ thuật cũng có thể thi đỗ bằng điểm văn hóa, ví dụ như A Ngộ.

Tuy là môn chuyên ngành của tên Giang Tùy kia không có vấn đề gì, nhưng về điểm văn hóa thì rất khó đoán, tỷ lệ thi đậu cũng khó nói trước được.

Chỉ có thể cố gắng làm hết sức mình mà thôi.

Chờ đến khi có kết quả, hoặc là sau khi Giang Tùy thi xong mà bản thân anh cảm thấy chắc chắn ổn thì đến lúc đó để anh tự nói ra cũng không muộn.

Tránh để A Ngộ biết trước việc anh cũng thi vào Học Viện Mỹ Thuật thành phố T rồi đến cuối cùng điểm văn hóa lại không đạt thì không biết đả kích lúc đó sẽ lớn thế nào.

Trong cuộc đời mỗi người có rất nhiều chuyện không thể vẹn cả đôi đường, mà chỉ có thể cố gắng hòa giải và lựa chọn.

Tận lực giảm những thứ ngoài ý muốn xuống ít nhất có thể.

Lưu Kha còn đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình thì bên tai chợt vang lên giọng nói của bạn thân: “Đúng rồi, năm ngoái trong phòng bệnh, cậu đã nói gì với Giang Tùy vậy?”

Vẻ mặt của cô ấy suýt nữa mất kiểm soát: “Nói những gì cần nói thôi.”

Ánh mắt Trần Ngộ đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu: “Giang Tùy nói bí mật đều có thời hạn, đến lúc thì sẽ nói cho tớ biết.”

Lưu Kha không để ý: “Tuỳ cậu ấy.”

Trần Ngộ: “.……”

Hai con người quan trọng trong cuộc đời cô không biết đang bày trò gì sau lưng cô đây.



Trong hai ngày thi tốt nghiệp, buổi sáng Trần Ngộ ra ngoài với bố mẹ và bạn thân, đến tối thi xong ra khỏi cổng trường vẫn là ba người bọn họ đứng đó.

Cả nhà cùng hành động, khí thế rất lớn.

Chập tối ngày thi xong, Trần Ngộ thay quần áo rồi ra ngoài, còn nói đêm không về.

Mẹ Trần vứt cái khăn rồi lao ra ngoài: “Con định làm gì?”

Trần Ngộ dựa vào tường thay giày: “Con đi ăn bữa cơm chia tay ở phòng vẽ tranh, sau đó sẽ lên mạng cả đêm.”

Trên mặt mẹ Trần viết rõ mấy chữ không tin: “Chỉ có vậy thôi?”

Trần Ngộ hỏi lại: “Không thì sao ạ?”

Mẹ Trần cứng họng vì câu hỏi của cô, đợi đến khi bà lấy lại tinh thần thì con gái đã không thấy đâu.

Bố Trần đang lau xe đạp trong sân: “Con cái đã thi xong rồi thì cứ kệ nó đi.”

“Kệ cái gì chứ? Kệ nó?” Mẹ Trần bùng nổ: “Con gái định cả đêm không về, người bố như anh chỉ nói vậy thôi à? Lão Trần, nếu anh bị yêu ma quỷ quái ám vào người thì nháy mắt mấy cái đi.”

Bố Trần không thèm để ý đến bà nữa.

Mẹ Trần lẩm bẩm: “Chiều nay Tiểu Kha đã đi rồi, con gái còn muốn lên mạng với ai?”

Nói xong bà mới ý thức được chính mình đang nói nhảm.

Mẹ Trần tát vào miệng mình một cái, ôi, hồ đồ rồi.

“Em nên đánh vào đầu mình ý.” Bố Trần giội cho bà một gáo nước lạnh: “Còn chưa đến bốn mươi mà đã thế rồi.”

Lời này vừa nói ra thì hậu quả chính là ông phải tự nấu cơm tối, quần áo phải tự mình giặt, hơn nữa đến tối còn không được ngủ cùng chiều.

Không sống nỗi nữa rồi.



Vừa ra khỏi con hẻm nhỏ không bao lâu, Trần Ngộ đã nhận được điện thoại của Giang Tùy, cân nhắc về vấn đề an toàn nên cô không tiếp tục đạp xe mà dừng lại bên đường rồi mới ấn nút trả lời.

Giang Tuỳ ở đầu bên kia hỏi: “Đến đâu rồi?”

Trần Ngộ nói vừa mới ra ngoài.

“Chậm vậy?” Giang Tùy rất khó chịu: “Trà nguội canh lạnh hết rồi em gái à.”

Trần Ngộ từ tốn cãi nhau với anh: “Nguội thì hâm nóng lại đi.”

Giang Tùy mỉm cười: “Đã nói để tôi đi đón mà cậu không chịu, bây giờ xem đi, còn muốn nói gì nữa không?”

“Có.”

Trần Ngộ nói ra chữ này rồi dừng lại một lúc: “Cơm nước xong xuôi sẽ nói với cậu.”

Mang theo nhịp tim vô thức đập nhanh hơn, anh hạ giọng nói: “Muốn nói gì với tôi?”

Trần Ngộ cụp mắt, vuốt ve chiếc chuông trên tay lái: “Tôi phải đạp xe đây.”

Lời còn chưa dứt thì Giang Tùy đã lên tiếng: “Tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.”

Anh liếm liếm khóe môi: “Đến lúc đó tôi muốn nói trước.”

Trần Ngộ đồng ý: “Được rồi.”

Hi vọng là sau khi tôi nói xong cậu sẽ không chạy mất.

Ở bên kia, Giang Tùy đợi cô cúp máy trước, nhìn vào ghi chép cuộc gọi, thời gian quá ít, lần sau phải bù lại mới được.

“Quá dính người rồi.”

Tạ Tam Tư không thể nhịn được nữa: “Thật sự quá dính người rồi, đến kẹo cao su cũng không dính được như anh.”

Giang Tùy cho cậu ta một cước, còn đang muốn nói vài câu thì điện thoại di động lại vang lên, là Vương Nhất Phàm gọi tới, vừa mở miệng đã nghe thấy giọng nói yếu ớt hiếm gặp.

“Anh Tùy, bữa cơm tối nay em không tham gia đâu.”

“Cậu đang ở cữ à?”

“Là chết từ trong trứng nước.”

Giang Tùy cau mày: “Xảy ra chuyện gì rồi? Thi không tốt à?”

Vương Nhất Phàm giả vờ đáng thương: “Đệch, Anh Tùy, em là học sinh được tuyển thẳng không cần tham gia thi, anh không nhớ à? Có thể quan tâm anh em bằng một phần nàng tiên nhỏ nhà anh không hả?”

“Không thể.” Giang Tùy nói: “Vậy cậu làm cái quái gì thế? Chia tay à?”

Vương Nhất Phàm không nói gì.

Giang Tùy không hề bất ngờ: “Chia tay thì chia tay thôi, không phải cậu vẫn thường xuyên chia tay à, lần nào cũng ăn uống như thường, cả mặt bình thản.”

“Lần chia tay này thì ăn không vào nữa.”

Vương Nhất Phàm thở dài một hơi: “Hơn 2 giờ chiều nay, em đang chơi điện tử ở nhà cũ thì Uông Vũ tới tìm.”

Giang Tùy nhìn về phía cửa quay của khách sạn: “Cô ấy cũng được tuyển thẳng?”

“Không.” Vương Nhất Phàm nói.

Giang Tùy vừa nghe cậu ấy nói xong thì phát hiện ra ngay là tình hình không hề bình thường, tư thế ngồi lập tức trở nên không còn lười biếng nữa: “Chuyện gì thế? Ngày thi tốt nghiệp quan trọng như vậy, cô ấy không đi thi mà lại chạy đi tìm cậu? Làm chuyện quái quỷ gì vậy, cậu bắt cá hai tay bị cô ấy phát hiện à?”

“Bắt con khỉ.” Vương Nhất Phàm chửi ầm lên như người không có văn hoá: “Em chưa bao giờ bắt cá hai tay.”

Khóe mắt Giang Tùy co giật, người anh em này hình như chưa bao giờ bắt cá hai tay. Mặc dù phong lưu, yêu đương hết lần này đến lần khác, tình sử phong phú ba ngày ba đêm không nói hết, nhưng đều là yêu đương đàng hoàng, không bắt cá hai tay.

“Vậy cô ấy đã làm gì?”

Vương Nhất Phàm không trả lời anh mà hỏi ngược lại: “Anh Tùy, anh không thấy kỳ quái là tại sao cô ấy lại có thể tìm đến được à?”

“Em chưa từng điền địa chỉ nhà cũ vào hồ sơ ở trường, bình thường cũng không đưa ai ở trường qua đó, chỉ có mấy người các anh biết chỗ đó thôi.”

Giang Tùy càng nghe càng thấy quái lạ, anh hạ chân xuống rồi nói: “Mấy người chúng tôi đâu có thân với vị kia của cậu, tôi cũng không nhắc với Trần Ngộ, cô ấy không phải người thích xen vào chuyện của người khác.”

“Không liên quan đến mấy người các anh.”

Vương Nhất Phàm hút một hơi thuốc, cười lạnh: “Cô ấy theo dõi em.”

Giang Tùy: “…”

“Cuồng theo dõi hàng thật giá thật, mẹ nó em thật sự nhìn không ra, đầu óc cô ấy có vấn đề, có bệnh, bệnh tâm thần.” Vương Nhất Phàm lần đầu tiên cảm thấy rùng mình ghê sợ trước một cô gái.



Cùng lúc đó, Uông Vũ – người trong cuộc của câu chuyện này đang xuất hiện trong tầm mắt Trần Ngộ.

Trần Ngộ không muốn dừng xe cho lắm, một là vì Giang Tùy đang đợi, hai là không thân. Cô muốn vờ như không thấy mà đạp xe qua, nhưng không ngờ Uông Vũ lại trực tiếp lao tới trước xe.

Bánh xe đạp ma sát với mặt đất tạo thành dấu vết phanh gấp rõ ràng.

Suýt nữa thì Trần Ngộ ngã xe, cô sợ hãi thở hổn hển, sau đó đột nhiên phát hiện Uông Vũ có gì đó không ổn.

Tóc tai bù xù, hai mắt sưng đỏ, trên môi còn có vết máu bị cắn rách, ánh mắt trống rỗng, dáng vẻ thất thần.

Hai người họ chia tay rồi.

Đây chính là phản ứng đầu tiên của Trần Ngộ.

Ngay giây sau cô đã nghe được giọng nói ngơ ngác của Uông Vũ: “Trần Ngộ, tôi thất tình rồi.”

Trần Ngộ không biết phải nói gì cho phải.

Một mối tình sẽ có bắt đầu và kết thúc, yêu rồi chia tay là chuyện bình thường, tốt nghiệp cấp ba thì mỗi người đi một ngả là lời nguyền không có cách hóa giải.

Cho nên cô phải tránh giai đoạn đó.

“Tôi bị đá rồi.”

Uông Vũ tùy tiện kéo mái tóc dài của mình: “Cậu ấy nói tôi rất đáng sợ, tôi đáng sợ à?”

Trần Ngộ đối diện với đôi mắt đỏ hoe như sắp nhỏ ra máu, trong lòng cảm thấy một luồng khí lạnh rợn người, cô lắc đầu.

Trong con ngõ nhỏ có vài ngôi nhà nhưng lúc này đều đóng kín cửa.

Chỉ có hai người Trần Ngộ và Uông Vũ.

Khi hai người bọn họ đều không nói chuyện, xung quanh chỉ còn lại tiếng hít thở khó khăn lặng lẽ.

Trần Ngộ muốn đi, nhưng kết quả lại phát hiện ra xe của mình đã bị Uông Vũ giữ lấy từ lúc nào, thái dương của cô khẽ giật.

Uông Vũ cười gượng gạo: “Đúng vậy, tôi không đáng sợ, tôi thích cậu ấy, sao có thể đáng sợ được chứ.”

“Từ cấp hai tôi đã bắt đầu thích cậu ấy rồi.”

Uông Vũ lẩm bẩm: “Bên cạnh cậu ấy luôn có rất nhiều cô gái, nên tôi vẫn luôn thầm thích cậu ấy. Tôi tự nói với mình rằng những người đó không hợp với cậu ấy, chẳng bao lâu cũng sẽ chia tay thôi, không sao cả, tôi có thể đợi cậu ấy quay đầu nhìn tôi…”

Trần Ngộ không nghe rõ, cho đến khi một câu nói xuyên thẳng qua màng nhĩ và khiến đồng tử cô co lại.

“Tôi theo dõi cậu ấy cũng chỉ vì muốn đến gần cậu ấy hơn một chút thôi, tôi muốn biết những điều liên quan đến cậu ấy mà người khác không biết.”

Uông Vũ ngẩng đầu, khuôn mặt đã có chút vặn vẹo: “Tôi như vậy có đáng sợ không?”

Da đầu Trần Ngộ tê dại: “Năm ngoái, ở quán nét vào đêm hôm đó, lần đầu tiên tôi gặp cậu, sự xuất hiện của cậu vào lúc đó không phải là trùng hợp tới đó lên mạng đúng không?”

Uông Vũ chớp mắt: “Không phải.”

Cô ấy bật cười: “Cậu nghĩ vậy à?”

Sau lưng Trần Ngộ đã đổ đầy mồ hôi lạnh, cô mím chặt môi, mặt không có biểu cảm gì: “Theo dõi vui lắm à?”

“Không vui, rất mệt mỏi.” Uông Vũ hơi nghiêng đầu: “Nhưng ai bảo tôi thích cậu ấy chứ.”

Trần Ngộ: “…….”

“Khi tôi đến nhà tìm, cậu ấy nhìn thấy tôi thì cứ như nhìn thấy quỷ vậy. Môn Tiếng Anh buổi chiều tôi cũng không đi thi, trong đầu chỉ toàn là cậu ấy. Bởi vì có mấy cô gái chạy đến trước mặt tôi, nói rằng hai ngày nữa sẽ tới tham gia tiệc sinh nhật của cậu ấy, hỏi tôi có đi không, bọn họ còn chế giễu tôi nữa. Tôi nghe thấy chứ, những tôi không quan tâm, chỉ là một lũ ngốc thôi mà.”

Ánh mắt Uông Vũ lơ đãng rồi lẩm bẩm: “Nhưng cậu ấy lại không nói cho tôi biết, nên tôi muốn đi hỏi thử cậu ấy một chút, chỉ hỏi thôi. Tôi không thể khống chế được bản thân, môn Tiếng Anh tôi không đi thi, xong rồi, thi tốt nghiệp  rồi, tôi cũng xong rồi…”

Cô ấy dùng sức giật tóc trong khi không ngừng nói năng lộn xộn, gần như sắp phát điên.

Trần Ngộ hít một hơi khí lạnh, cô phát hiện Uông Vũ còn gầy hơn mình, giống như người giấy vậy, nhưng lại rất khỏe.

Cánh tay giữ xe đạp mạnh đến mức cô không thể thoát ra được.

Trần Ngộ rất muốn mắng người.

Ngay khi cô đang định thò tay vào túi lấy điện thoại thì đột nhiên Uông Vũ thét lên một tiếng, ánh sáng trong mắt khiến người ta hơi hoảng sợ, giống như hồi quang phản chiếu.

“Cậu muốn lấy điện thoại di động! Cậu muốn làm gì? Có phải cậu muốn gọi điện thoại cho Nhất Phàm bảo cậu ấy đến gặp tôi không?”

Cánh tay của Trần Ngộ cứng đờ: “Tôi không có điện thoại.”

Uông Vũ trợn mắt nhìn sang, âm thanh nhỏ nhưng sắc bén như gai nhọn: “Cậu lừa tôi! Trong túi cậu là điện thoại!”

Trần Ngộ: “.……”

Tại sao cô lại không để điện thoại vào trong balo cơ chứ?

Còn nữa, tại sao cô lại không mặc áo phông dài để che cái túi quần đi chứ?

Là lỗi của cô.

“Giang Tùy mua cho cậu à.”

Uông Vũ trầm giọng nói: “Thứ đắt tiền như vậy, Giang Tùy đúng là rất thích cậu.”

Cơ thể Trần Ngộ bỗng chấn động.

“Trong nhóm người đó, nhìn qua là biết mọi thứ họ tiếp cận đều là đồ tốt nhất, từ trong xương cốt đã lộ ra cái khí chất cao ngạo không ai sánh được. Tôi không dám to tiếng trước mặt Nhất Phàm cũng chỉ vì sợ cậu ấy không cần tôi nữa, nhưng Giang Tùy lại coi cậu như báu vật.”

Uông Vũ quét mắt nhìn Trần Ngộ từ trên xuống dưới, dường như cô ấy không thể hiểu được tại sao số mệnh của cô lại tốt đến thế: “Năm ngoái, cái đêm ở quán nét, tôi đã nhìn ra được là anh ấy thích cậu rồi.”

“Lúc đó tôi còn thấy cảm thông cho cậu đấy, cảm thấy cậu cũng chỉ là thứ đồ chơi mới mẻ của anh ấy thôi. Nhất định anh ấy sẽ dùng mọi thủ đoạn để theo đuổi được, sau đó chơi chán rồi ném đi, không ngờ tới lúc gặp lại trong nhà hàng của gia đình Nhất Phàm, anh ấy lại càng thích cậu hơn.”

“Ba bốn tháng nữa là tròn một năm rồi, vậy mà anh ấy vẫn còn thích cậu, còn coi cậu như tổ tông nữa chứ.”

“Đó là Giang Tùy đấy, trong trường tôi có không biết bao nhiêu người theo đuổi anh ấy, dùng hết mọi cách thức và thủ đoạn cũng chỉ muốn anh ấy nhìn một cái. Ai mà ngờ được loại người đó cũng có thể trở nên tầm thường hèn mọn đến vậy.”

Tai Trần Ngộ đã ù đi rồi.

“Tôi kể cho Nhất Phàm chuyện của cậu và Giang Tùy, cậu ấy lại cảnh cáo tôi không được nói ra.”

Uông Vũ cười lạnh: “Cậu xem, Nhất Phàm cũng nói thay cậu đấy.”

“À, tôi quên mất, cậu có lúm đồng tiền mà cậu ấy thích.” Cô ấy khẽ thở dài: “Trần Ngộ, tôi thật sự hâm mộ cậu.”

Trần Ngộ hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: “Cảm ơn.”

“Cảm ơn tôi cái gì chứ?”

Khi Uông Vũ thấy Trần Ngộ muốn bỏ đi, cô ấy lập tức dùng hai tay giữ chặt xe đạp của cô không buông, đầu ngón tay vì dùng sức quá nhiều nên trở nên trắng bệnh, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm vào cô, khuôn mặt tái nhợt trở nên vô cùng dữ tợn.

“Cậu vẫn chưa gọi điện thoại cho Nhất Phàm nữa, mau gọi đi!”