Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 50: Hoa hồng phấn




Thầy Trương của phòng vẽ tranh Lưu Vân mập mạp, nở nụ cười vui vẻ còn mang đến cảm giác hài hước. Thầy ấy dẫn ba người Trần Ngộ tới chỗ ngồi sau lưng một nữ sinh, chỉ về phía bức tranh cô ta đang vẽ rồi nói: “Bạn học này hiện tại đang là người vẽ tốt nhất phòng vẽ tranh của thầy.”

Trong giọng nói mang theo niềm tự hào mãnh liệt.

Nữ sinh kia đang ngồi, tay dài chân dài, nhìn qua thì cao gầy, chính là thanh mai của Vu Kỳ.

Đây là lần thứ hai Trần Ngộ nhìn thấy cô ta kể từ lần kiểm tra giữa các phòng vẽ tranh vào năm ngoái.

Cách ăn mặc không khác so với lúc đó là bao, chỉ là trước người có đeo thêm một cái tạp dề màu xám, bốt đen cao gót còn dính ít màu.

Đối với khen ngợi của giáo viên, cô ta không cười, vẻ mặt cũng không tỏ ra chút ngại ngùng nào, màu nước trong tay vẫn nhịp nhàng quét từng lớp lên bức tranh.

Hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Hiển nhiên là thường xuyên được khen nên tập mãi thành quen.

Thầy Trương bị học sinh của mình lạnh nhạt nhưng cũng không tỏ ra chút không vui nào, ngược lại còn cười ha ha.

Thầy ấy chỉ vào học sinh của mình, rồi quay đầu nhìn mấy người đến từ Nguyên Mộc cười nói: “Thấy không! Thấy không!”

“Em ấy đang vẽ kìa!”

Trong mắt Trần Ngộ không giấu được sự kinh ngạc. Thầy Triệu rất nghiêm khắc, nhiều lúc còn khá lạnh lùng, đây là lần đầu tiên cô thấy một thầy giáo khen ngợi học sinh của mình một cách trực tiếp và thẳng thắn như vậy.

Giang Tuy cười nói bên tai cô: “Biết lão Triệu khó khăn đến mức nào rồi nhỉ.”

Trần Ngộ im lặng không nói gì.

“Bình thường cậu vờ ngoan ngoãn ở trước mặt thầy ấy.” Giang Tùy nói: “Có tác dụng không? Không hề, chẳng phải vẫn là khuôn mặt lạnh lùng ấy sao.”

Trần Ngộ đá lên giày anh: “Im miệng.”

“Hung dữ với tôi.” Giang Tùy cúi đầu lẩm bẩm

Vu Kỳ nhìn sang, ánh mắt rơi lên người cô gái. Cô nên thích những người trưởng thành, chững chạc, thậm chí điềm tĩnh kín đáo như cô mới đúng.

Sao lại vừa ý một tên quỷ trẻ con, tính khí ngạo mạn còn ngây thơ.

Giang Tùy thấy Vu Kỳ đang nhìn bạn Tiểu Trần của mình thì nỗi ấm ức và sự nũng nịu trên mặt lập tức biến mất. Anh bày ra dáng vẻ công khai chủ quyền, kéo người đến bên cạnh mình.

Vu Kỳ: “…”

Triệu Thành Phong nhìn ba đứa trẻ của mình thì thấy hơi ngứa mắt, ở phòng vẽ tranh tùy ý thì thôi đi, nhưng tới phòng vẽ tranh khác vẫn không biết kiềm chế chút nào.

Nhất là thằng nhóc thối Giang Tùy này, cứ dính chặt bên người cô gái bên cạnh thôi.

Trên cổ chỉ thiếu một cái vòng nữa thôi.

Triệu Thành Phong cũng không muốn tìm ai trong số họ nói chuyện, nên tìm thì đã tìm từ năm ngoái rồi, sau đó mọi chuyện thành như vậy.

Thời gian tập huấn cũng sắp kết thúc, thầy ấy chỉ hi vọng có thể yên ổn kết thúc công việc, đừng xảy ra sai sót gì.

Bầu không khí trở nên vi diệu lúc nào không hay, Triệu Thành Phong kho khan hai tiếng: “Vẽ không tệ.”

Trên mặt thầy Trương tràn đầy vui mừng và khen ngợi: “Em ấy bắt đầu tiếp xúc với vẽ tranh vào kỳ nghỉ hè năm lớp 11, thời gian học vẽ rất ngắn. Trước đó tôi luôn ép em ấy không được vẽ tranh chân dung, chỉ để em ấy vẽ cảnh vật, tôi muốn em ấy có một nền móng vững chắc.”

“Em ấy bộc lộ năng lực rất nhanh, có thể có được thành tích như bây giờ thì năng khiếu phải vô cùng cao.”

Triệu Thành Phong chỉ vào Trần Ngộ, từ tốn nói: “Lão Trương, học sinh này của tôi, lớp mười hai mới bắt đầu.”

“.…..”

Hai ông thầy lại bắt đầu rồi.



Trần Ngộ nhìn thanh mai của Vu Kỳ vẽ tranh, vẽ chi tiết là điểm nổi bật nhất, cô thì thầm nói chuyện với Giang Tùy: “Cậu ấy vẽ màu nước tốt hơn tôi.”

Giang Tùy không đồng ý: “Không thể nói vậy được, mỗi người đều có điểm mạnh riêng.”

Anh uể oái vuốt mái tóc ngắn vài lần: “Kỳ thi chung lần trước cô ta đứng sau cậu.”

Trần Ngộ mím môi: “Chỉ thấp hơn 1,5 điểm thôi, rất gần.”

Giang Tùy liếc nhìn cô: “Đó là trong tình huống cậu vẽ phác thảo kém hơn bình thường.”

Trần Ngộ vẫn chưa dám thả lỏng kể từ lần thi chung ấy, bài thi phác thảo của cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng bài thi màu nước của cô lại vượt xa bình thường.

Nhưng đều cao hơn Vu Kỳ.

Khả năng vẽ màu nước của Trần Ngộ không ổn định, lúc tốt lúc không.

Chính vì vậy nên cô mới nhạy cảm.

Trần Ngộ bỗng như phát hiện ra điều gì, khóe miệng hơi cong lên, đè thấp giọng nói: “Hình phản quang, cậu cũng thích vẽ như vậy.”

Giang Tùy ngỡ ngàng, nhìn theo hướng ánh mắt của cô, cau mày: “Sao tôi không biết?”

Sau đó anh lại quay lại tới gần cô: “Cậu rất hiểu tranh vẽ của tôi.”

Trần Ngộ bình tĩnh nói: “Cách vẽ của cô ta tương tự như của cậu, rất hiếm, cũng xem như là tri âm rồi, có nói chuyện một chút không?”

Giang Tùy cười: “Nói nhảm.”

Vẻ mặt Trần Ngộ chẳng có biểu cảm gì: “Muốn trò chuyện sâu như vậy sao?”

“…….”

Khuôn mặt Giang Tùy giật giật, bên tai lặng lẽ đỏ lên, ngượng ngùng.

Sau này không nói nhảm nữa, mẹ nó.



Thầy Trương mời ba học sinh của Nguyên Mộc sửa tranh màu nước cho học sinh của thầy ấy, cứ tùy ý sửa là được.

Giang Tùy sẽ không làm chuyện này, sửa cái quần. Đó là đãi ngộ đặc biệt dành riêng cho bạn Tiểu Trần của anh, là có một không hai.

Trần Ngộ hơi khó chịu vì cảm lạnh nên cũng không muốn nhận phần công việc này. Nhưng lại không chịu nổi sự nhiệt tình và mong đợi của thầy Trương nên cũng đi quanh phòng vẽ tranh một chút, cuối cùng chọn tranh của một nam sinh đeo kính tròn để sửa.

Vẽ rất kém, kém điển hình.

Trần Ngộ sửa tranh, còn Giang Tùy cả quá trình đều mang gương mặt chết chóc.

Bạn nam đeo kính nơm nớp lo sợ, lắp bắp nói: “Bạn học, hay, hay là cậu sửa tranh cho người khác đi.”

Trần Ngộ nhìn vào hộp màu của cậu ấy: “Không sao.”

Bạn nam đeo kính sắp khóc đến nơi rồi, tôi có sao đó người đẹp, chú chó lớn nhà cậu, à không, anh đẹp trai, toả ra khí lạnh khiến tôi sắp lạnh cóng rồi.

Giang Tùy lạnh nhạt quét mắt qua: “Cậu run cái gì?”

Bạn nam đeo kính tái mặt: “Tôi lạnh.”

Giang Tùy tặc lưỡi: “Nàng tiên nhỏ của phòng vẽ tranh chúng tôi đang sửa tranh cho cậu đấy, nhìn kỹ một chút.”

Bạn nam đeo kính vội nói:”Được được được.”

Động tác khuấy thuốc màu của Trần Ngộ chẳng biết đã ngừng lại từ lúc nào, cô cầm cọ vẽ chậm chạp không nhúc nhích, vành tai đỏ ửng.

Đến tận khi Giang Tùy kéo nhẹ mũ áo khoác của cô thì cô mới lấy lại tinh thần, tiếp tục khuấy màu.



Vu Kỳ nhìn về phía bên kia.

Thầy Trương kêu lên: “Tiểu Vu, đừng đứng đây nữa, em đi sửa tranh chút đi.”

“Vâng”. Vu Kỳ thoải mái đáp ứng.

Vu Kỳ từ phòng vẽ tranh này đi ra, ở đây một hai tháng, thời gian cũng không ngắn, cộng thêm cậu ấy là một người khiêm tốn dịu dàng, đối với ai cũng tươi cười. Có người chỉ hỏi một chút mà không ngờ cậu ấy sửa tranh cho luôn, dường như đáp ứng mọi yêu cầu.

Nhân duyên rất tốt.

Vu Kỳ đang muốn đi sửa tranh cho một bạn nam lại bị một bàn tay nắm lấy áo từ sau lưng.

“Ngồi đi.” Hoàng Mai dùng chân kéo một cái ghế tới: “Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, cậu sửa tranh cho tôi đi.”

Mọi người bắt đầu la ó.

Vu Kỳ nhìn sang một hướng khác, cô gái đang tập trung sửa tranh, không hề có dấu hiệu muốn nhìn qua đây. Cậu ấy dùng ngón trỏ và ngón giữa nhéo mi tâm, vuốt mạnh, nói với Hoàng Mai: “Cậu không cần.”

“Tôi nói cần là cần.”

Hoàng Mai vỗ vỗ ghế: “Ngồi xuống ngồi xuống, rất lâu không nói chuyện với cậu rồi, chúng ta nói chuyện chút đi.”

Vu Kỳ thở dài: “Không phải mỗi ngày đều nói chuyện à?”

“Cậu nói mẹ nó nhảm quá”. Hoàng Mai vẫn bày ra khuôn mặt xinh đẹp trong khi chửi bậy: “Lưu Vân và Nguyên Mộc không cùng đường, bà đây muốn nói với cậu một câu thì sáng sớm phải ngồi xổm trước cửa nhà cậu chờ.”

Vu Kỳ đã quen với thái độ thô lỗ của cô ta nhưng vẫn nói: “Con gái đừng nói chuyện tục thế.”

“Tôi biết rồi, thưa bố Vu.”

Lúc cậu ấy ngồi xuống, Hoàng Mai  tiến tới hạ giọng nói: “Lúc tôi vẽ tranh thì nghe thấy hai người đó ngồi sau tôi nói chuyện, tôi giả vờ không nghe thấy gì cả, chỉ có tập trung vẽ mặc kệ thế giới, đúng là mệt muốn chết.”

Nói xong cô ta lập tức dạng chân, tư thế ngồi rất nam tính.

Vu Kỳ ghét bỏ nói: “Cô gái này, cô đang mặc váy đấy.”

Hoàng Mai nhún vai: “Who cares.”

Vu Kỳ: “......”

Thân hình và khuôn mặt của Hoàng Mai đều không tệ, ngũ quan và vóc người tỉ lệ gần như hoàn mỹ. Nếu không quen người trước mặt từ trước thì sẽ cho rằng cô ta là nữ thần, vừa gợi cảm vừa diễm lệ, nhưng đã quen thì đều biết cô ta là một giống như một người đàn ông.

Ví dụ như hiện tại.

Đôi chân Hoàng Mai được tất đen bao bọc đang không ngừng nhịp nhịp: “Đến hôm nay mà nói thì cậu đã không còn tên trong câu chuyện của bọn họ nữa rồi.”

Vu Kỳ đang sửa lại khoảng sáng tối của quả lê: “Tôi không muốn có.”

Hiếm thấy lần này Hoàng Mai không vạch trần cậu ấy: “Anh Kỳ à, tôi muốn có, giúp em gái hàng xóm của cậu chút đi, tạo cơ hội tách hai người họ ra đi.”

Khóe môi Vu Kỳ mím chặt.

Hoàng Mai quan sát thấy cậu ấy như vậy thì biết là cậu ấy thật sự tức giận rồi, cô ta trợn mắt.

Bản thân không tranh không đoạt, còn muốn cản trở bà đây.

Yên phận không tới vài phút, Hoàng Mai gẩy gẩy sợi tóc quăn trên đầu vai, cảm thán: “Chưa từng gặp người nào đẹp trai như vậy, càng chưa từng gặp người nào đẹp trai còn dính người như vậy.”

“Cậu không tranh cũng đúng, nếu tôi là cô gái kia, tôi cũng sẽ chọn Giang Tùy, thật sự quá đẹp trai, cậu có thua cũng không oan ức.”

Vu Kỳ trực tiếp quẹt một tảng thuốc màu đen lớn bôi lên quả lê.

Quả lê vốn óng ánh trong suốt trở thành một mớ lộn xộn màu đen.

Hoàng Mai: “............”

Quả lê có tội gì?



Đợi Vu Kỳ sửa quả lê lại như cũ cho Hoàng Mai xong thì Trần Ngộ và Giang Tùy đã không thấy bóng dáng đâu.

Vu Kỳ ném cọ vẽ vào thùng nước, hỏi bạn nam đeo kính được sửa tranh.

“Tôi không biết.” Bạn nam đeo kính nói: “Người đẹp nói khát nước, muốn uống nước, anh đẹp trai kia đưa cô ấy đi rồi.”

Sau đó lại tiếp tục chìm đắm vào bức tranh vừa được sửa.

Vu Kỳ không hỏi thêm nữa.

Nửa ngày sau Hoàng Mai mới kêu lên một tiếng “Đệch”: “Hóa ra là mượn cơ hội giao lưu để hẹn hò à.”

Một trong hai người trong cuộc đang ở trong công viên gần đó, người còn lại thì không biết đã đi đâu.

Cổ họng Trần Ngộ sắp bốc cháy rồi, khó chịu muốn chết. Cô ho khan mấy lần, xoa bóp cái mũi ngứa ngáy đỏ ửng.

Trong túi truyền đến tiếng rung chấn động.

Trần Ngộ sửng sốt một chút mới nhớ ra đó là điện thoại, cô vẫn chưa quen lắm nên lấy ra xem thử.

Là tin nhắn Giang Tùy gửi tới.

– Vẫn ở công viên đúng không, đừng chạy lung tung.

Trần Ngộ duỗi một ngón tay ra bấm lên bàn phím, bấm rồi lại xóa, sửa một chút lại dừng, nhưng cuối cùng vẫn bấm nhầm, chỉ gửi đi một dấu chấm câu.



Sau đó Giang Tùy lập tức gọi điện thoại tới.

“Dấu chấm câu là có ý gì vậy? Sau này trả lời tin nhắn của tôi, ít nhất cũng phải là một câu hoàn chỉnh.”

Không đợi Trần Ngộ nói chuyện, Giang Tùy đã nói tiếp: “Ít nhất của ít nhất là hai chữ trở lên, không thể ít hơn nữa.”

“Cổ họng không thoải mái thì không cần lên tiếng trả lời tôi, cúp đây, lát nữa tôi đến.”

Trần Ngộ ngẩn ngơ nhìn điện thoại đã tắt, có chút dở khóc dở cười.

Tên này năm ngoái ba tuổi, năm nay bốn tuổi.

Trần Ngộ nghịch con vật trang trí trên điện thoại di động, là một con mèo con, cô đã mua nó trong lúc đi mua đồ tết ở nhà.

Mua tổng cộng hai cái.

Màu sắc khác nhau, tạo hình khác nhau, nhưng cùng một loại.

Vốn cô định treo một cái trên balo, cái kia thì cất vào ngăn kéo, một thời gian ngắn sau rồi tính.

Nhưng bây giờ, cái kia đang treo trên điện thoại di động của Giang Tùy.

Trần Ngộ vuốt ve hình chữ nhật màu đen trong tay, đây là hôm mùng Ba tết cô được tặng, tiếp xúc ngày thứ tư rồi nhưng cô vẫn chưa thích ứng được.

Trong điện thoại di động chỉ có năm số điện thoại, nhà, phòng vẽ tranh, Tiểu Kha, nhà Giang Tùy và Giang Tùy.

Nhưng cơ bản đều dùng với Giang Tùy.

Trần Ngộ và Tiểu Kha nói chuyện điện thoại mỗi tuần một lần bằng điện thoại bàn.

Thực ra cô không dùng đến điện thoại, cũng không muốn nhận.

Cho dù là điện thoại được nhà mạng tặng thì cũng có giá hai, ba trăm tệ. Loại đồ như vậy không phải chỉ là một viên kẹo, một miếng bánh quy, sao có thể tùy tiện nhận được.

Nhưng lúc đó bông tuyết từ sau lưng chàng trai thổi về phía cô, khiến đôi mắt cô mơ hồ, tâm trí cũng mê mẩn theo.

Sau khi nhận chiếc điện thoại di động đó Trần Ngộ đã lập tức thấy hối hận.

Ngày nào cô cũng ở trong phòng vẽ tranh, đến gần 0 giờ mới về nhà, vậy mà tên kia còn liên tục gửi tin nhắn cho cô.

Cũng không biết sao lại có nhiều chuyện như vậy.

Bố mẹ còn chưa biết đến sự tồn tại của điện thoại di động nữa, nếu không thì cô sẽ phải giải thích.

Lại là một vấn đề nan giải.



“Này.”

Trần Ngộ thở dài, sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh: “Thương xuân tiếc đông à?”

Cô lập tức thu lại cảm xúc, dùng vẽ mặt như thường quay đầu lại.

Giang Tùy đặt túi đồ vừa mua lên trên ghế dài, thò tay vào trong lấy cho cô một cái cốc giấy.

Trần Ngộ bên cạnh nhận lấy, hỏi: “Đây là cái gì?”

Giang Tùy ngồi xuống bên cạnh cô: “Nước thánh trong dao trì của Vương Mẫu Nương Nương, uống vào có thể trị bách bệnh, trẻ mãi không già, vĩnh viễn mười tám tuổi.”

Trần Ngộ: “......”

Trong cốc giấy bay ra mùi hương quen thuộc, là viên trị cảm, sáng nay cô mới uống.

Trần Ngộ nhấp một ngụm, nhiệt độ vừa vặn.

Ngọt.

Trần Ngộ uống từng ngụm đến hết, cô ôm cốc giấy lơ đãng, không biết đang suy nghĩ gì.

Một tiếng kêu đau bay vào tai trái, suy nghĩ của Trần Ngộ chợt quay lại: “Sao vậy?”

Giang Tùy khép hờ mắt: “Đầu gối đau.”

Sắc mặt Trần Ngộ thay đổi: “Là di chứng từ năm ngoái à?”

Giang Tùy nghiêng đầu nhìn tòa nhà cao tầng xa xa, vẻ mặt mơ hồ lộ ra mấy phần không tự nhiên.

Không có di chứng gì cả, chỉ là vì anh vội vã tìm hiệu thuốc, lúc đi đường không chú ý nên va chạm với một cái xe điện thôi.

Cái này có thể nói ra à? Xấu hổ chết đi được.

Bạn Giang Tùy chết vì sĩ diện nói một câu thô lỗ: “Cậu đừng xía vào.”

Trần Ngộ cụp mắt nhìn cốc giấy.

Giang Tùy cảm thấy không đúng: “Sao đột nhiên lại không nói gì?”

Trần Ngộ lạnh lùng nói: “Không phải cậu bảo tôi đừng quản à?”

Giang Tùy: “......”

Tức giận rồi, phải mau dỗ dành thôi.

Nếu không là đang bê đá đập vào chân mình mà.

“Năm ngoái chân của tôi không bị thương tới xương cốt, đâu phải cậu không biết.”

Giang Tùy dừng lại một chút: “Đầu gối đau là vì bị ngã.”

Trần Ngộ hơi ngạc nhiên, ngã thì ngã, cũng đâu phải việc gì không thể lộ ra ngoài, làm gì có ai chưa từng ngã.

Đúng lúc Trần Ngộ cảm thấy nghi ngờ thì Giang Tùy đã đập tan suy nghĩ của cô.

“Cậu uống xong rồi à?”

Trần Ngộ: “Ừm.”

Vừa dứt lời, cốc giấy đã bị cầm đi.

Trần Ngộ nhìn chàng trai ném cốc giấy vào thùng rác, hình như anh lại cao hơn rồi, đường cong trên bờ vai cũng hoàn toàn mất đi cảm giác ngây ngô non nớt, vừa dày vừa rộng, cô mím môi: “Bố cậu......”

Giang Tùy nói ra câu khiến người nghe phải sốc: “Bị lừa rồi.”

Trần Ngộ không kịp phản ứng: “Cái gì?”

Giang Tùy cười trào phúng: “Ông già nghĩ là người phụ nữ kia thực sự yêu thương mình, kết quả là trên đầu có nguyên một thảo nguyên.”

Trần Ngộ: “……”

Giang Tùy giật nhẹ khóe miệng: “Bây giờ ông già giống như đã nhìn thấu hồng trần, lại còn ăn chay niệm phật, mua đất trồng dưa, hay đại loại thế.”

Trần Ngộ nhớ tới bức ảnh đã thấy ở nhà Giang Tùy.

Trên đó có một người đàn ông trung niên mặt lạnh và một người có khuôn mặt giống ông ấy như đúc.

Dường như đó chính là Giang Tùy lúc trung niên.

Giang Tùy đợi một lúc nhưng vẫn không đợi được cô gái nói gì, anh cau mày nói: “Không hỏi nữa à?”

Trần Ngộ lắc đầu.

Giang Tùy có hơi thất vọng, nhưng không sao, thời gian còn dài, sau này đều là cơ hội.

Anh thích cô hỏi những cái này, hỏi càng nhiều càng tốt, vô cùng hoan nghênh, hơn nữa còn chờ mong cô đặt chân vào lãnh thổ riêng tư của mình.



Trong công viên dần có bóng người, có tiếng nói chuyện và tiếng cười đùa, yên tĩnh bị phá hủy, thêm một chút ồn ào.

Trần Ngộ vén tóc ra sau tai: “Quay lại phòng vẽ tranh thôi.”

Sắc mặt Giang Tùy nhất thời cúng đờ, anh cúi đầu, khí tức quanh người cực kỳ bất ổn.

Trần Ngộ liếc mắt nhìn anh: “Đi dạo nhé.”

Giang Tùy ngơ ngác ngước mắt, trong mắt là vẻ hiểu ra: “Không phải cậu vừa nói muốn quay lại à?”

Trần Ngộ cầm lấy ba lô của mình: “Tôi lại muốn đi dạo rồi.”

Giang Tùy cầm lấy balo của cô: “Giữa hai câu nói cách nhau chưa đến 10 giây.”

Trần Ngộ nhẹ nhàng nói: “Con gái hay thay đổi.”

Giang Tùy: “……”



Bình thường trên đường thường có người bán hoa dạo đẩy cái xe ba bánh dừng ở ven đường, phía trên và bên cạnh xe đều bày hoa tươi.

Hôm nay là lễ tình nhân, xe bán hoa lại càng nhiều.

Cả đường đi Giang Tùy vẫn luôn bực bội, hoa vẫn chưa được giao đến. Đề nghị của đám Vương Nhất Phàm là đặt trước một đống hoa, mỗi cô gái trong phòng vẽ tranh sẽ được tặng một bông.

Như vậy thì có thể đường đường chính chính mà tặng hoa rồi.

Giang Tùy không muốn làm theo đề nghị này, anh không muốn tặng hoa cho những cô gái khác.

Nhưng anh lại không nghĩ ra cách nào khác.

Thái dương Giang Tùy hơi đau, xem ra chỉ có thể dựa vào tình hình mà ứng biến thôi.

Phát huy, phát huy......

Phát huy bằng cách nào chứ hả.

Đệch, phát điên mất thôi.

Sao trên đường không có cô bé nghèo khổ, xách theo giỏ hoa, mặc quần áo rách nát, mong anh trai mua cho chị gái bông hoa, không mua thì sẽ khóc chứ?

Tivi quả nhiên đều lừa người.

Tâm hồn Giang Tùy treo ngược cành cây, như thế linh hồn đã rời đi rồi.

Trần Ngộ gọi anh: “Nhìn đường đi, sắp va vào cột điện kìa.”

“Chẳng phải vẫn chưa va phải à.” Giang Tùy không nhịn được mạnh miệng, muốn che giấu vẻ hốt hoảng của mình.

Trần Ngộ dừng bước, ngửa đầu nhìn chàng trai bên cạnh, im lặng nhìn anh chằm chằm.

Giang Tùy bị nhìn đến mức sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh. Đệch, sao ánh mắt của cô gái lại sắc bén như vậy chứ, anh hít sâu một hơi, mở miệng trêu chọc: “Hôm nay anh trai đẹp trai hơn ngày hôm qua phải không?”

Trần Ngộ chỉ tay: “Qua bên kia đi dạo một chút đi.”

“Được, đi dạo.”

Giang Tùy thở ra một hơi, suýt nữa bị dọa đến đau tim rồi.

Tục ngữ nói, buồn ngủ sẽ có gối đầu.

Bây giờ anh buồn ngủ muốn chết rồi, vậy gối đâu, gối ở đâu?

Giang Tùy đi theo sau lưng cô gái, hai tay không ngừng vò đầu bứt tai, nếu có gối anh tình nguyện ăn chay ba năm.

Ngoài ra anh cũng sẽ từ bỏ game luôn, vĩnh viễn.

Một giây sau, Giang Tùy đuổi theo gót chân cô gái rẽ vào góc phố thì thấy một nhà hàng.

Ngoài cửa dựng một tấm bảng, trên đó viết đang có hoạt động, chỉ cần là khách nữ tiêu tiền ở nhà hàng sẽ được tặng một bó hoa tươi

Giang Tùy nheo mắt, gối đầu tới rồi.



Vì cảm mạo nên Trần Ngộ không thấy ngon miệng, cái gì cũng không muốn ăn. Cô chỉ uống một cốc nước rồi nhìn Giang Tùy ăn phần đồ ngọt anh gọi cho cô.

Giang Tùy ăn  đồ ngọt trong tâm trạng có ngọn cỏ cứu mạng, một miếng cũng không thừa lại, anh lau miệng, đứng lên nói: “Xong rồi, tôi đi lấy hoa cho cậu.”

Trần Ngộ nhìn về phía quầy lễ tân, bên kia có người đang xếp hàng để nhận hoa: “Chúng ta chỉ ăn một phần đồ ngọt, có thể nhận không?”

“Không thể thì lăn ra đất khóc lóc ăn vạ.”

Giang Tùy đi mấy bước rồi mới nhớ tới chuyện gì đó, anh quay trở lại bàn, hạ giọng thật thấp: “Bên cạnh có hiệu sách, cậu qua đó đợi tôi.”

Trần Ngộ không hợp tác: “Tôi không muốn đọc sách.”

“Suy nghĩ này của cậu không được rồi.” Giang Tùy dùng một tay xách balo của cô, một tay kéo cánh tay cô: “Trẻ ngoan thì nên thích đọc sách.”

Nửa kéo nửa cưỡng ép muốn cô rời khỏi nhà hàng.



Trần Ngộ tìm được một góc yên tĩnh trong hiệu sách rồi làm ổ trong đó, tay cô nắm chặt điện thoại, nhắm mắt ngủ gật.

Cốc thuốc cảm kia bây giờ mới phát huy tác dụng, toàn thân cô nóng lên, yếu ớt đến không nhấc nổi mình.

Không biết qua bao lâu, có tiếng gọi cô, sau đó khuôn mặt bị vỗ một cái với sức không lớn, chỉ như gãi ngứa thôi.

Trần Ngộ mơ màng mở to mắt.

Giang Tùy ngồi xổm trước mặt cô, giữa ngón tay cầm một bông hoa hồng màu hồng phấn, lông mi dài hơi rủ xuống, đuôi lông mày có sự yêu thương dịu dàng, anh khàn giọng nói: “Hoa, cầm đi.”