Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 5: Chúng ta hôn một cái




Đường đi lại bị chặn.

Trong con hẻm u ám chật chội, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Trần Ngộ mím môi, nhỏ giọng: “Giang Tùy, trong balo của tôi có hai quả lê.”

Đầu Giang Tùy cao hơn cô nhiều nên không nghe rõ, anh cúi người xuống, ánh mắt dò hỏi.

Trần Ngộ ra hiệu anh nhìn vào balo của mình ở giỏ xe, bước đi hơi khập khiễng, ghé sát một chút nói: “Bên trong có quả lê, ném vào người rất đau, ném vào mặt thì càng đau.”

Ý đồ đã rõ rồi, chỉ nói đến đây thôi.

“……” Đúng là vũ khí lợi hại.

Giang Tùy không đúng lúc mà cười thành tiếng.

Mấy tên côn đồ vây quanh trợn mắt, trong lòng thầm chửi thề.

Thằng nhóc này còn cười sao? À? Còn dám cười? Có ý gì? Khiêu khích hả?

Người đàn ông kiểu tóc Perm lạnh lùng phất tay với ý bảo mấy anh em bình tĩnh đừng nóng, rồi gẩy gẩy tàn thuốc vào phiến đá xanh.

“Em gái à, anh còn chưa nói xong, sao em muốn đi rồi?”

Trần Ngộ không nói lời nào.

Sức nặng trên vai và độ ấm xuyên qua áo khoác jeans, từng đợt từng đợt nhẹ nhàng ngấm vào da thịt làm cô thấy yên tâm.

“Đệch!”

Một tên đầu tóc tua tủa đột nhiên như phát hiện cái gì, mặt mũi tràn đầy vẻ dữ tợn xông lên trước mắng mỏ.

“Cả người cô mặc đồ của chợ sỉ Miếu Thành Hoàng,” Chỉ vào cô gái rồi tên đó chỉ vào chàng trai: “Còn mày thì Adidas với Nike.”

“Mẹ mày chứ một đôi.”

“Có quỷ mới tin bọn mày ấy.”

“Quả nhiên là giả, dám đùa bọn tao cơ à.”

“Đệch!”

“Anh ba, anh nhịn được sao? Bị bọn nó đùa như khỉ vậy, đệch!”

“Đương nhiên…… không, không không, không thể nhịn. Đệch, đệch, đệch…… đệch, đệch……”

“Đệch mẹ nó. Được rồi, anh nói hộ chú rồi, nghỉ ngơi đi.”

Mấy tên côn đồ đang nhổ nước bọt, đột nhiên nghe thấy anh cả nói một câu: “Adidas với Nike thì trâu bò lắm à?”

Bọn chúng nhìn vào chiếc áo hiệu Bangwei trên người anh cả, im lặng một giây rồi đồng loạt lắc đầu như trống bỏi.

“Sao mà sánh được với sự đẹp trai của làn sóng Bangwei chứ.”

“Bangwei trâu bò.”

“Không đi theo con đường tầm thường.”



Giang Tùy cúi người xuống, hơi thở ấm áp vờn quanh bên tai cô gái: “Loại ngu ngốc thế này cũng để cậu gặp được rồi.”

Trần Ngộ thấy ngứa nên rụt vai lại.

Trai xinh gái đẹp ghé sát vào nhau nói chuyện trông thích cả mắt.

Có người trong nhóm côn đồ nhìn đến ngơ ngẩn, bị đồng bọn đạp cho một phát vào mông.

Nhiều người mồm năm miệng mười la hét, chửi bới.

Giang Tùy cười nói: “Các vị cứ từ từ nói, tôi đưa vợ về nhà trước đây.”

Xe đạp không nhúc nhích được.

Phía sau xe bị giữ chặt, tên có kiểu tóc Perm nhe răng trợn mắt.

“Vợ mẹ mày ấy.”

“Nhãi con, muốn chết hả?”

Giang Tùy cúi đầu nhìn về cô gái đang được mình khoác vai, cực kỳ vô tội: “Vợ, họ không tin chúng mình là một đôi, làm sao đây?”

Trần Ngộ vừa thấy ghét bỏ cái kiểu cố ý này của anh, vừa có linh cảm xấu.

Giang Tùy giả vờ trầm ngâm, bỗng nở nụ cười: “Vậy chúng ta hôn một cái đi.”

Trần Ngộ theo bản năng hất cái tay trên vai ra.

“Đừng nhúc nhích.”

Giang Tùy ôm vai cô, giọng nói hạ xuống mức thấp nhất như đang thì thầm: “Nhiều người, tôi đánh không lại.”

“Chúng ta phải dùng cái đầu.”

Trần Ngộ bị vẻ mặt nghiêm túc của anh làm cho giật cả mình.

“Hôn một cái hay là bị đánh, hoặc……” Giang Tùy nhìn đôi mắt trong trẻo sáng ngời của cô: “Bị kéo vào trong hẻm nhỏ, gọi rách cả họng. Chọn một trong hai đi.”

Khóe mắt của Trần Ngộ giật giật.

Giang Tùy ghé gần vào đôi môi đang mím chặt của cô, nghe thấy hơi thở lo lắng không yên như động vật nhỏ yếu ớt. Động tác của anh bị kiềm lại, yết hầu trượt lên xuống.

Ngay giây tiếp theo anh vẫn tiếp tục, đầu hơi nghiêng sang bên phải bày ra tư thế chuẩn bị hôn.

Vừa dịu dàng tình cảm lại như có chút thờ ơ không để tâm.

Trần Ngộ cứng đờ như khúc gỗ.

Giang Tùy dừng lại khi còn cách môi cô khoảng một tấc, trong mắt hiện lên nụ cười ngây thơ, lồng ngực rung rung: “Đùa cậu thôi.”

Trần Ngộ vừa định trở mặt thì ngón tay thon dài đang để trên vai cô bỗng dùng thêm sức: “Ngồi xổm xuống.”

Cô gần như không có chút phân vân nào, theo bản năng nghe theo anh.

Trực giác của Trần Ngộ trong một giây đó cảm nhận được một cơn gió mạnh quét qua đỉnh đầu của cô, cô nhắm tịt mắt lại theo bản năng tự bảo vệ.

“Á—”

Tên có kiểu tóc Perm ban đầu định duỗi tay kéo cô, đột nhiên nửa đường bị vật thể không xác định đập trúng, đau đến mức mặt nhăn thành hoa cúc héo.

Tiếp đó đầu cũng truyền đến một cơn đau nữa.

Một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên trong con hẻm nhỏ.

Tên có kiểu tóc Perm không thèm quan tâm đến chỗ bị đập ở gò má mà đưa tay lên run rẩy sờ đầu, nước mắt rơi đầy mặt. Kiểu tóc thời trang hôm nay mới làm của ông đây!!!

Việc chỉ xảy ra trong một chớp mắt.

Mấy tên côn đồ vốn đang chờ xem cảnh hôn nhau. Chuyện xảy ra quá đột ngột, bọn chúng chỉ biết trơ ra nhìn Adidas Nike túm lấy balo ném về phía anh cả. Sau đó lại nhìn thấy anh túm lấy tóc anh cả kéo sang, rồi tung ra hai quả đấm liên tiếp.

Ra tay đơn giản thô bạo.

Vừa nhanh vừa chính xác vừa hung tàn, một lần bộc phát luôn, không cho cơ hội hồi sức.

Đến lúc bọn chúng tỉnh táo lại thì anh cả đã lạnh luôn rồi.

Bọn chúng lập tức nơm nớp lo lắng, run rẩy sợ hãi như gà con mất mẹ.

Khí thế đã không còn, đội hình cũng chẳng còn.

“Con mẹ nó đần ra làm gì nữa?”

Tên gà mẹ có kiểu tóc Perm phun ra một ngụm nước miếng lẫn máu, gương mặt nhăn nhó hét lên: “Để ông đây……”

Không đợi anh ta nói xong, Giang Tùy nhét balo vào trong giỏ xe, gạt chân chống xe, nhanh chóng bước lên: “Đi.”

Trần Ngộ vội vàng ngồi lên yên sau.

Bánh xe chạy qua phiến đá xanh như bập bênh làm bắn lên những vệt nước đọng bẩn thỉu, lấn át đi tiếng mắng chửi của nhóm côn đồ, biến mất ở đầu hẻm như một cơn gió. 



Tạ Tam Tư ở tầng 5 của nhà hàng đối diện, cứ mãi nhìn xuống tầng dưới. Cậu ta đang định quay đi ăn cái gì đó thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe đạp màu vàng.

Anh đẹp trai đạp xe chở chị đẹp gái, đều là người quen cả.

Nó giống như trong bộ phim.

Tạ Tam Tư nhìn thấy cảnh như vậy, trợn mắt há hốc mồm.

Giang Thu Thu nuốt tôm trong miệng xuống, vươn đầu tò mò: “Anh Tiểu Tạ, anh đang nhìn cái gì vậy?”

“Không có gì.” Tạ Tam Tư vội vàng kéo rèm lại.

Không dành cho thiếu nhi xem.

Giang Thu Thu tự nghịch bím tóc, thở dài như bà cụ non: “Sao anh của em vẫn chưa quay lại? Anh ấy đi làm gì vậy?”

Tạ Tam Tư: “Đi tán…”

Đột nhiên im bặt.

Giang Thu Thu mở to mắt: “Tán cái gì ạ?”

Tạ Tam Tư toét miệng cười: “Muốn ăn kẹo cao su không? Trong túi anh có.”

Giang Thu Thu bĩu môi: “Không ăn.”

“Vậy uống thêm chút canh đi, ồ, vẫn còn miếng mề gà này.”

Tạ Tam Tư khó khăn lắm mới dỗ được bạn nhỏ, cứ như già đi hẳn năm ba tuổi.

Anh Tùy bắt đầu lo chuyện bao đồng rồi.

Tạ Tam Tư nghĩ, đây đúng là sự thay đổi có thể coi như kỳ diệu.



Giang Tuỳ phanh xe lại trước cửa siêu thị nhỏ: “Xuống đi.”

Trần Ngộ nhảy xuống khỏi yên sau.

Giang Tùy duỗi chân gạt chân chống xe rồi đỗ xe sang bên cạnh. Anh cúi đầu nhìn cô gái trước mặt, nhíu mày không biết đang nghĩ gì.

Cạnh bên siêu thị là một cửa hàng chuyên bán các loại sản phẩm cao cấp, tiếng nhạc phát ra từ bên trong phát ra thật ồn ào.

《Trận Tuyết Đầu Tiên Năm 2002》vừa kết thúc, tiếp theo là bài《Chuột Yêu Gạo》.

Ca khúc của Đao Lang bị bài hát này phá vỡ trong mùa hè năm nay, bài hát bùng nổ, vô cùng mạnh mẽ, mở ra một thời đại mới của các bài hát trên mạng.

Nói đến trình độ gây nghiện thì mỗi bài đều có tinh hoa riêng của nó.

Cả một năm nay, Đao Lang chém giết với Chuột trên từng con phố, trong từng con hẻm, tình hình chiến đấu có thể nói là dữ dội hung tàn.

Giang Tùy nghe giai điệu này đến mức sắp ói luôn.

Anh đang muốn nói đổi sang chỗ khác thì lại thấy cô gái đang nghiêm túc nghe nhạc, lời nói đến bên miệng rồi lại chuyển hướng.

“Em nghe tiếng anh nói, lòng em lại chợt có những cảm giác thật đặc biệt.”

“khiến em không thể thôi nghĩ về anh, không có đủ dũng khí để quên được anh……”

“……”

Lời bài hát nhẹ nhàng tình cảm như lời người yêu thủ thỉ bên tai.

Trần Ngộ lấy balo trong giỏ xe ra, kéo khóa nhìn: “Quả lê không bị nát.”

Sắc mặt Giang Tùy tối sầm: “Cậu chỉ quan tâm đến quả lê nhỏ của cậu thôi à?”

Trần Ngộ cầm một quả lê cho anh xem: “To mà.”

Giang Tùy cười lạnh: “Wow, đúng ha.”

Trần Ngộ khẽ mím môi, đôi lông mi như lông vũ chớp chớp.

Giang Tùy chờ đợi rất lâu cũng không thấy cô phản công, cảm thấy rất mới lạ.

“Và em sẽ nhẹ nhàng ở bên tai anh, nói với anh rằng……”

Tiếng hát trong cửa hàng cao cấp vẫn vang lên, ánh mắt của Giang Tùy dừng trên đôi môi đang hé ra khép lại của cô gái nhỏ, đang nói gì vậy?

Anh không nghe rõ.

Tiếng hát trìu mến vang lên: “Em yêu anh, em yêu anh như chuột yêu gạo. Cho dù có bao nhiêu phong ba bão táp……”

Giang Tùy nhìn chằm chằm vành tai trắng nõn của cô gái lúc vén tóc, hơi mất tập trung: “Cậu nói cái gì?”

Trần Ngộ lặp lại: “Cảm ơn.”

Giang Tùy vẫn không nghe thấy, nhưng anh sẽ không thừa nhận là mình không tập trung. Anh hung hăng hướng về phía cửa hàng cao cấp mắng một câu: “Mẹ nó, ồn muốn chết.”

“Cậu” Anh như có như không chỉ vào chóp mũi của cô gái: “Nói to lên, nói lại lần nữa cho tôi.”

“Tôi nói, “

Trần Ngộ kiễng chân ghé đến gần tai anh, mặt không cảm xúc hít sâu một hơi, lớn tiếng nói từng chữ một: “Cảm —— ơn —— “

Giang Tùy ù tai giật cả mình, linh hồn như thể suýt bay khỏi thân xác.

… Đệch.



Thính giác của Giang Tùy khôi phục, bài con chuột cũng được phát xong, sau đó lại đổi thành nhạc của Đao Lang, là bài 《Khởi Động Sự Trừng Phạt》.

Má nó, sắp điên rồi.

Giang Tùy định về nhà hàng, anh còn chưa uống canh xong nữa: “Đi đây.”

Nói xong, anh còn chưa đi được mấy bước đã dừng lại, gãi gãi sau gáy rồi xoay người: “Lúc ở trong hẻm ấy, tôi gọi cậu như thế, lại còn làm như thế với cậu, cậu có để bụng không?”

Trần Ngộ lắc đầu: “Không để bụng.”

Giang Tùy thấy dáng vẻ cô như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng không thoải mái lắm, giọng điệu trở nên sắc bén: “Sao cậu không hỏi tôi có để bụng không?”

Trần Ngộ khẽ nhíu mày: “Không phải tự cậu đề cập đến à?”

Giang Tùy nghẹn lời, xị mặt nói: “Đấy là biện pháp khẩn cấp.”

Trần Ngộ “Ồ” một tiếng hỏi: “Cậu để bụng à?”

Mặt Giang Tùy lạnh tanh: “Để bụng.”

Trần Ngộ im lặng một lúc: “Biết rồi.”

Thái dương của Giang Tùy nảy thình thịch, đây là kiểu trả lời gì thế?

Làm như anh là cô vợ nhỏ cố tình gây sự không bằng.

Giang Tùy sờ sờ gáy: “Chuyện xảy ra trong hẻm nhỏ đó chỉ có tôi biết, cậu biết.”

Cái mác anh hùng cứu mỹ nhân can đảm trượng nghĩa giúp người làm vui này không hợp gắn vào cuộc đời của anh đâu.

Chẳng hiểu kiểu gì.

Trần Ngộ nhắc nhở: “Mấy người kia đều biết.”

“Không bao gồm bọn họ.” Giang Tùy nói: “Đừng để có người thứ ba ở phòng vẽ tranh biết.”

Trần Ngộ nói thản nhiên: “Tôi cũng nghĩ thế.”

Giang Tùy nghe vậy thì trong lòng càng không vui, mơ hồ có cảm giác nhồi máu cơ tim. 

Thôi quên đi, quay lại ăn canh thôi.

Giang Tùy vừa mới bước đi đã bị gọi lại. Lúc anh quay người lại, một quả lê lớn màu vàng tươi rơi ngay vào trong tầm mắt anh.

“Cái này cho cậu.”

“Bạn Trần có ý gì đây? Cảm thấy một lời cảm ơn suông không có thành ý nên thêm quả lê à?”

“Tùy cậu muốn nghĩ sao cũng được.”

“……”

Giang Tùy không thích ăn trái cây, khóe mắt anh liếc về phía ngón tay hơi phiếm xanh đang cầm lê của cô gái, quét qua cổ tay nhỏ mảnh mai trong tay áo cô.

Phía trên đeo một sợi dây màu đỏ, càng làm cho làn da xung quanh thêm trắng.

Trần Ngộ mỏi cả tay, chuẩn bị bỏ tay xuống thì đột nhiên trên tay đã nhẹ bẫng.

Quả lê đã nằm trong tay chàng trai.

“Được rồi, tôi nhận quả lê này, chuyện này coi như xong.”

Giang Tùy cầm lê xoay người đi về phía trước, nhấc cánh tay chậm rì rì giơ lên.

Trần Ngộ đứng yên tại chỗ một lúc mới đạp xe rời khỏi.



Trong nhà hàng, Tạ Tam Tư dỗ bạn nhỏ lên tầng ba chơi máy tính, chơi đánh bài với cô bé một ván thì cậu ta trở về phòng bao, định ăn nốt bánh ngô còn thừa lại.

Mới vào đến cửa đã thấy quả lê vàng to đùng trên bàn.

“Anh Tùy, anh về rồi à?”

Tạ Tam Tư ở trong phòng hết nhìn đông tới nhìn tây: “Anh Tùy? Anh…”

Giang Tùy đi ra từ trong phòng vệ sinh: “Gọi cha cậu à.”

“Hehe, cái này ở đâu ra đây?”

Tạ Tam Tư đang cầm quả lê.

“Đặt xuống.” Giang Tùy nói.