Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 49: Lễ tình nhân




Chúc Tết là một phần không thể thiếu vào đêm giao thừa, mức độ trang trọng chỉ đứng sau bữa cơm tất niên.

Nhà Trần Ngộ ăn cơm tất niên sớm, chưa tới 6 giờ đã mời cơm tổ tiên, đốt tiền giấy, tạ lễ rồi ăn cơm.

Xong xuôi thì hai vợ chồng già bắt đầu gọi điện thoại và nghe điện thoại.

Trần Ngộ không lên tầng mà ngồi trong phòng khách ăn hạt dưa, đợi chương trình trực tiếp đêm giao thừa, đợi điện thoại được nghỉ ngơi.

Hơn 7 giờ, điện thoại vẫn còn nóng.

Mẹ Trần chuyển cái ghế đẩu tới cạnh tủ, nghiêng người vào tường tìm điểm tựa rồi cười ha hả tám chuyện với hội chị em.

Từ giá nhà đến chuyện thi tốt nghiệp của con cái, sau đó lại quay về vấn đề giá nhà.

Chỉ thiếu chút nữa là có thể soạn thành tài liệu giảng dạy rồi, Trần Ngộ nghe nhiều đến mức gần như có thể thuộc lòng. Cô nhổ vỏ hạt dưa trong miệng ra, mở hộp đựng bánh kẹo trên bàn lấy một gói kẹo đậu phộng ra ăn.

Bố Trần vừa đi chúc tết về, ông vỗ vỗ bông tuyết dính trên người, vừa nhìn đã nhận ra tâm tư của con gái: “A Ngộ, con cần dùng điện thoại à?”

Trần Ngộ cắn viên kẹo đậu phộng giòn rụm: “Vâng.”

Bố Trần làm ra vẻ thuận miệng hỏi: “Gọi chúc tết Tiểu Giang à?”

“Không phải.” Trần Ngộ nói: “Con gọi cho Tiểu Kha.”

Bố Trần lại hỏi: “Vậy không gọi cho tiểu Giang à?”

Trần Ngộ: “…”

“Có mà, bạn học con đều sẽ lần lượt gọi chúc tết.”

Bố Trần biết điểm dừng nên chỉ cười nói: “Nhóc con, đợi con thi tốt  xong bố sẽ mua điện thoại cho con, tết năm sau là có thể gửi tin nhắn chúc mừng năm mới rồi.”

“Con xem, đây đều là lời chúc mừng bố nhận được, đủ loại đủ kiểu.”

Bố Trần đưa cái điện thoại Nokia trong tay ra, ấn mở phần tin nhắn nhận được tối nay: “Là kiểu như này, viết rất hay.”

Trần Ngộ liếc nhìn qua, lít nha lít nhít một đống lớn: “Gửi đồng loạt đó ạ.”

“Có mẫu sẵn, bách khoa toàn thư tin nhắn chúc tết.”

“Thật sao?” Bố Trần khịt mũi: “Bố còn tưởng là tự viết.”

“Cũng có ạ.”

Trần Ngộ lấy điện thoại di động đi, tìm cho bố một cái: “Cái này, còn có cái này, đều là tự viết.”

Bố Trần xem lần lượt từng cái mới phát hiện mình viết không được bao nhiêu, chỉ có năm gà đại cát, sức khoẻ dồi dào, cả nhà vui vẻ các thứ. Ông cũng gửi đi nhưng lại thấy không hay, thấy có hơi đơn giản.

“Con viết cho bố một cái hay hay đi, để bố gửi cho lãnh đạo trong xưởng.”

Trần Ngộ có hơi không muốn nhận công việc này: “Bố sửa tin nhắn bố nhận được một chút rồi gửi qua là được mà.”

“Không được.” Bố Trần nói rất chính đáng: “Như thế thì không có thành ý.”

“Viết cho lãnh đạo xong rồi thì viết thêm một tin chúc bạn bè nữa, nội dung không được giống nhau.”

Trần Ngộ: “……”

Bạn Tiểu Trần, sinh viên khối Tự Nhiên, khả năng thơ văn khó mà miêu tả thành lời, khó cho cô quá.



Sau khi Trần Ngộ viết xong hai tin nhắn thì có hơi mệt trong lòng.

Bố cô yêu cầu thật nhiều, dùng từ này không được, phải đổi, thành ngữ này không ổn, đổi.

Nội dung thì được nhưng chữ quá ít, dài chút mới hay, đổi.

………………

Mệt não quá đi.

Điện thoại vang lên, Trần Ngộ bất động ngồi yên trên ghế nhưng người thì hơi ngơ ngác.

“A Ngộ, con nhận điện thoại đi!”

Mẹ Trần nói vọng từ cửa vào, hô lớn rồi lại tiếp tục tám chuyện.

Khi Trần Ngộ tỉnh táo lại, cô mới đi tới nhìn dãy số trên điện thoại bàn, vừa ngáp vừa nhấc điện thoại lên. Cô cầm ống nghe lên vừa nói alo đã lập tức nghe thấy giọng nói vui sướng của trẻ con.

“Chị ơi, là em, Thu Thu đây, chúc chị năm mới vui vẻ.”

Trần Ngộ cong môi: “Năm mới vui vẻ.”

Giang Thu Thu thật sự vui vẻ: “Chị ăn cơm tất niên chưa?”

Trần Ngộ giảm âm lượng ti vi: “Chị ăn rồi.”

“Em cũng ăn rồi, anh trai em cũng ăn rồi.”

Giang Thu Thu muốn nói thêm nhiều chút, nửa tiếng hay một tiếng cũng được, dù sao cô bé cũng không thích xem chương trình giao thừa. Nhưng mà không được, anh trai cô bé đã đi tới đi lui ngoài hành lang mấy lần rồi, đáng sợ lắm.

Cho nên Giang Thu Thu chỉ nói một chút, sau đó quay về chủ đề chính: “Chị, em cho chị số điện thoại của anh trai.”

Trần Ngộ kinh ngạc: “Cậu ấy mua điện thoại di động rồi à?”

Giang Thu Thu lẩm bẩm, vẫn luôn có mà, chỉ là không dùng thôi.

“Vâng, mua rồi.” Giang Thu Thu nói: “Anh trai đã nạp một năm tiền phí rồi.”

Trần Ngộ ngỡ ngàng: “Sao lại nạp nhiều như vậy.”

Giang Thu Thu bật thốt lên: “Bởi vì như vậy sẽ được tặng một chiếc điện thoại.”

Nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé bỗng tái nhợt, thôi xong rồi xong rồi, bất ngờ anh trai cất công chuẩn bị vừa bị cô bé phá hỏng rồi.

Nếu để anh trai biết thì sẽ bổ cô bé ra làm đôi mất.

Giang Thu Thu luống cuống, cô bé yếu ớt cầu xin: “Chị ơi, chị có thể xem như em chưa nói gì được không.”

Trần Ngộ: “……”



Trần Ngộ nói chuyện với Giang Thu Thu xong lại gọi cho Lưu Kha nói một hồi lâu, vừa gác ống nghe lên điện thoại bàn thì Giang Tuỳ gọi qua.

Trần Ngộ không đợi anh mở miệng đã nói: “Điện thoại nóng quá, tôi cúp máy trước, lát nữa rồi nói.”

Giang Tùy nghe âm thanh tút tút bên tai, sắc mặt đờ đẫn, đệch, cứ vậy mà cúp à?

Ỷ vào ông đây thích cậu nên cậu không thèm kiêng nể gì đúng không?

Được rồi, đợi lát nữa anh sẽ làm một trận lớn.

Mẹ nó, giận rồi.

Giang Tùy hậm hực ngồi trước bàn sách, trời vừa tối thì tín hiệu điện thoại di động ngày càng kém, còn đường dây của cô gái bên kia thì liên tục bận rộn, không biết có bao nhiêu người cần chúc tết nữa. Anh đợi cả một đêm, vất vả lắm mới gọi được.

Càng nghĩ càng giận, còn thấy ấm ức, sau đó anh quăng mình lên giường, nằm sấp như chú chó vừa chấm dứt cuộc đời.

Chờ đợi một cuộc điện thoại để kéo dài tính mạng.

Giang Tùy đã xác định phải đợi hơn mười phút, nhưng không ngờ khi anh mới nằm đến phút thứ hai thì điện thoại lại đổ chuông. Anh xác nhận dãy số gọi đến không sai rồi mới nhận máy: “Điện thoại hết nóng rồi à?”

Trần Ngộ cầm ống nghe, cảm giác có hơi lạnh lẽo, nhưng hai gò má cô lại nóng bừng.

Vừa rồi ở trước mặt bố mẹ, cô mang điện thoại tới bên cửa sổ, kéo cánh cửa thủy tinh hướng về phía gió cho nguội.

Bây giờ bố mẹ cô đang giả vờ xem trực tiếp giao thừa, nhưng thực tế là đang nhìn chằm chằm vào cô.

Cảnh tượng này đúng là một lời khó mà miêu tả hết.

Trần Ngộ chưa từng nghĩ chính mình sẽ có ngày làm ra chuyện như vậy. Cô không quay mặt ra ngoài cửa mà đứng một cách tùy ý, mặc kệ cho bố mẹ quan sát.

“Lúc tôi nói chuyện với Thu Thu có bảo cô bé đưa điện thoại cho cậu, tiện chúc mừng năm mới luôn.”

“Tiện?’ Giang Tùy nghiến răng: “Tôi chỉ là thuận tiện thôi à?”

Trần Ngô đột nhiên nói: “Năm mới vui vẻ.”

Trong điện thoại lập tức không còn âm thanh nào nữa.



Trần Ngộ áp ống nghe vào tai, với tay lấy lát mứt gừng trong hộp bánh kẹo ra ăn, muốn dời sự chú ý của bố mẹ để mình không để lộ ra sự khác thường nào.

Nhưng tim vẫn đập hỗn loạn như cũ.

Một câu chúc mừng năm mới mà đã xuất hiện hiện tượng không thể kiểm soát được, vậy đổi thành ba chữ thì sao?

Trần Ngộ nhìn màn hình tivi, ăn hết năm miếng mứt gừng thì một giọng nói truyền đến từ ống nghe, từng chữ như đã ngậm rất lâu ở đầu môi, vừa thấp vừa mềm, như đang thì thầm vậy: “Cậu cũng năm mới vui vẻ.”

Cô hơi run lên chớp mắt một cái, hé miệng cười: “Ừm.”

Giang Tùy ngẩn người, không phải chứ, ăn cơm tất niên có uống vài ly rượu vang đỏ, chẳng lẽ đã say thành thế này rồi?

Còn xuất hiện ảo giác nữa.

Nếu không thì sao anh lại cảm thấy hôm nay cô gái đặc biệt dịu dàng.

Sau đó Giang Tùy hỏi tất niên đã ăn cái gì, có đến nhà người thân không, có xem trực tiếp giao thừa không, hộp bánh kẹo có những gì, luyên thuyên một lúc rồi anh đề cập đến vấn đề điện thoại di động.

“À gì nhỉ, về quà năm mới.”

Trần Ngộ không nói gì.

Giang Tùy thả điện thoại xuống, rút khăn lau lòng bàn tay đẫm mồ hôi, tặng điện thoại di động là ý kiến của Vương Nhất Phàm.

Nếu mua một cách trực tiếp, người ta sẽ cảm thấy quá quý giá, tâm lý áp lực nên sẽ không nhận.

Tặng điện thoại di động được nhà mạng tặng sẽ ổn hơn.

Ổn hơn cái gì chứ.

“Đệch.”

Giang Tùy cúi đầu thấp giọng mắng, còn không bằng để anh tự mua. Tốt nhất là cùng kiểu dáng, rồi treo thêm phụ kiện giống nhau, dùng ảnh của đối phương làm màn hình khóa, mật khẩu mở khoá là sinh nhật của đôi bên.

Chỉ nghĩ đến thôi anh đã thấy miệng đắng lưỡi khô.

Giang Tuỳ đợi đến mức có hơi luống cuống, không nắm chắc được: “Này?”

Trần Ngộ nghiêng đầu nhìn bố mẹ, hai người họ lập tức quay lại xem chương trình trực tiếp, hơn nữa còn trao đổi một cách gượng gạo.

“Đây là đang diễn cái gì vậy?”

“Quan Âm nghìn tay.”

“Nghìn tay? Có đâu, chỉ có mười mấy hai mươi cái tay thôi.”

“.…..”

Bên ngoài đã bắt đầu bắn pháo hoa, Trần Ngộ nhìn ra ngoài cửa sổ, năm 2004 đã sắp kết thúc rồi, còn chưa đến hai tiếng nữa năm 2005 sẽ đến gặp mọi người, mang đến một năm mới với nhiều điều khác biệt.

Tạm biệt cuộc sống cấp ba, hướng tới cuộc sống đại học.

Còn có sự thay đổi khác nữa.

“Tại sao lại tặng tôi?” Trần Ngộ hỏi.

Nửa ngày trời Giang Tùy mới nói được mấy từ, còn mang theo ý cười tùy ý: “Cậu đáng yêu chứ sao.”

Trần Ngộ cười khẽ: “Thật à?”

Giang Tùy như bị bỏng, anh buông điện thoại ra, xoa xoa vành tai nóng cháy, không phải do anh say mà là cô gái này say rồi, anh khàn giọng hỏi: “Cậu uống rượu à?”

Trần Ngộ “Ừm” một tiếng: “Một ít bia.”

Phần rung động trong lòng Giang Tùy bị đè xuống hơn phân nửa một cách bất đắc dĩ, ăn tết mà uống bia gì chứ, anh nhân lúc đầu óc cô gái đang không được tỉnh táo nói thật nhanh: “Chuyện điện thoại nói xong rồi, mùng Ba tôi sẽ mang đến, bên trong có sim, cũng nạp tiền rồi.”

Trần Ngộ còn chưa lên tiếng đã nghe thấy anh nói thêm: “Vỏ điện thoại màu đen, viền bạc, xấu lắm, tôi lấy bừa thôi, cậu dùng tạm đi.”

“Giang Tùy.” Cô gọi tên anh, âm thanh rất nhẹ: “Tôi không có quà mừng năm mới cho cậu.”

Giang Tùy không thiếu quà, chỉ thiếu bạn gái thôi. Anh liếm môi, yết hầu khẽ chuyển động, lười nhác cười khẽ: “Chà, điều này cũng nằm trong dự liệu của tôi rồi.”

Trần Ngộ: “…….”



Đếm ngược là nghi thức cuối cùng trong đêm giao thừa.

Giang Tùy không hề buồn ngủ, cũng không muốn chơi mấy cái trò gặp mặt anh em nên anh chỉ ngồi bệt dưới sàn nhà, dựa lưng vào mép giường, nhìn chằm chằm cái điện thoại trên đùi.

Gọi, không gọi, gọi, không gọi, gọi……

Hai lựa chọn cứ xoay vần trong đầu anh, không ngừng không nghỉ.

Đệch.

Anh khổ quá mà.

Một tay Giang Tùy gõ xuống đất, một tay ấn nút gọi trên điện thoại, ngón tay ngừng một chút rồi giây tiếp theo lại hạ xuống.

Tim anh đập rộn lên trong nháy mắt, trên màn hình hiển thị “Đang gọi”.

Giang Tùy bối rối ấn kết thúc.

Hai giây sau lại bối rối nhận điện thoại.

“Hỏi cậu chuyện này?”

Giọng nói của Trần Ngộ vô cùng bình thường: “Đầu tháng Ba tôi phải đến Học Viện Mỹ Thuật để thi rồi, còn chưa đến một tháng nữa, cậu nói xem tôi phải làm sao để nâng cao trình độ vẽ màu nước?”

Giang Tùy vô thức đáp lại: “Cậu có thể xem lại tranh mình vẽ, tả thực thì không cần xem nhiều, chủ yếu là mô phỏng, thế thì đối với việc nắm bắt màu sắc…”

Người dẫn chương trình trên tivi đang say sưa nói về những thành tựu năm qua, thời gian đếm ngược đến năm mới chỉ còn một phút nữa.

12 giờ đêm, cả thành phố C rộ lên tiếng pháo hoa nổ liên tiếp, bầu trời đêm rực rỡ đầy pháo hoa tạo nên một khung cảnh vô cùng lộng lẫy.

Trần Ngộ và Giang Tùy cách nhau một cái điện thoại, vẫn đang say sưa thảo luận vấn đề học thuật trong lúc đón năm mới, từ năm 2004 bước sang năm 2005.

Trong nhà cũng đang bắt đầu đốt pháo, âm thanh rất lớn.

Không biết tràng pháo ở đâu mà thời gian nổ rất lâu.

Trần Ngộ không nghe rõ Giang Tùy nói gì, sau khi cố gắng suy đoán một lúc nhưng không nghe được gì, cô cúp điện thoại sau ba phút của năm mới, ngâm nga bước lên lầu.

“Con gái, đừng tắt đèn.”

Mẹ Trần dặn dò xong thì lập tức kéo theo bạn già, hạ giọng: “Ông có thấy không, con gái vốn đang chờ đếm ngược tới năm mới, sau đó lại….…”

“Lại cái gì mà lại.” Bố Trần ngăn vợ lại: “Được rồi, được rồi, từ sáng đến tối, đâu ra mà lắm cảm thấy thế, đi tắm rồi ngủ thôi.”



Mùng Sáu rơi và thứ Hai, là một ngày nắng.

Ánh mặt trời chiếu lên từng bông tuyết tạo thành ánh sáng óng ánh, giống như từng khối bảo thạch không đồng đều.

Trong phòng vẽ vẫn là cảm giác lạnh lẽo như có cơn gió thổi qua.

Mùa đông ở thành phố C là như vậy, trong phòng còn lạnh hơn ngoài trời, như muốn lấy mạng người vậy.

Hôm nay là lễ tình nhân, ý nghĩa cũng như tên gọi, là ngày lễ của những người đang yêu nhau. Chẳng liên quan gì với 95% những người trong phòng vẽ tranh.

Đừng hỏi tại sao.

Buổi sáng Triệu Thành Phong đã dẫn theo ba người Trần Ngộ, Giang Tùy và Vu Kỳ đi tới phòng vẽ tranh Lưu Vân để giao lưu.

Mỗi khoá đều có hoạt động này.

Bình thường học sinh tự do tham gia, muốn đi lúc nào thì đi, đến phòng vẽ nào thì đến, giáo viên sẽ không can thiệp.

Nhưng lần này Triệu Thành Phong phái ba bảo vật của phòng vẽ tranh Nguyên Mộc đi, thầy ấy không yên tâm nên phải đưa họ đi, ở lại một lúc rồi mới về.

Hơn nữa một trong ba bảo vật còn chuyển từ Lưu Vân sang.

Lão Trương của Lưu Vân vẫn còn tức giận vì cho rằng Nguyên Mộc đã cướp người của thầy ấy, hậm hực ra mặt.

Lúc đi xuống tầng đã thấy người lớn đi xe máy, ba đứa nhỏ đi xe đạp bên kia con phố.

Gió bắc đã thổi rồi.

Trần Ngộ khẽ run lên, cô kéo khăn quàng cổ lên che mũi miệng, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh sáng rõ, bên trong phản chiếu ánh nắng mùa đông ấm áp, quang cảnh đường phố của thành phố C và bầu trời trong xanh trên cao.

Giang Tùy ngỡ ngàng nhìn mấy lần, suýt nữa lao xuống rãnh. Lúc chờ đèn đỏ, một chân anh chống xuống đất, nhìn thẳng vào mắt cô: “Cậu quấn thành gấu luôn rồi, lạnh thế à?”

Trần Ngộ trả lời bằng một âm thanh mơ hồ, tinh thần của cô không tốt lắm, bị cảm, mũi khô cả rồi.

Buổi sáng cô không muốn rời giường chút nào.

Hôm nay cũng chỉ muốn vẽ một cách tùy tiện, không hề nghĩ đến việc phải tới phòng vẽ tranh khác để giao lưu.

Cô quên mang theo rễ bản lam* rồi.

(*rễ bản lam: là một loại thảo dược của Trung Quốc, thường được sử dụng để chữa các bệnh cảm cúm hoặc làm mát cơ thể.)

Viên thuốc cảm cũng quên luôn.

Trần Ngộ khịt mũi, thái dương giật nhẹ.



Đèn xanh sáng lên, Giang Tùy tháo mũ lưỡi trai trên đầu xuống chụp lên đầu Trần Ngộ, sau đó đạp xe băng qua đường cái.

Trần Ngộ không cởi chiếc mũ của chàng trai ra, cô chỉ chỉnh lại tóc, vén lên tai rồi kéo thấp vành mũ tránh bị gió thổi bay.

Vu Kỳ ở bên cạnh bắt gặp cảnh này, bàn tay đang nắm càng xe khẽ động, quan hệ của hai người càng lúc càng gần.

Trần Ngộ cảm nhận được ánh mắt của Vu Kỳ nên liếc mắt sang dò hỏi.

Vu Kỳ đối diện với đôi mắt cô một lúc rồi mới chậm chạp mở miệng: “Cậu và Giang Tùy, các cậu……”

Trần Ngộ cau mày: “Hả?”

Vu Kỳ cân nhắc từ ngữ: “Thân hơn so với năm ngoái.”

Trần Ngộ ngỡ ngàng.

Bên kia đường, chẳng biết Giang Tùy đã phanh lại từ lúc nào, sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt tối tăm nặng nề, mưa gió đang nổi lên, cảm giác áp lực ngột ngạt.

Qua đây.

Anh im lặng nói, khí thế vô cùng ngang ngược.



Trần Ngộ móc chân vào bàn đạp, muốn sang bên kia đường.

Vu Kỳ nắm lấy yên sau xe cô, lúc cô quay đầu thì khẽ hỏi: “Tại sao cậu lại dung túng cho hành động ngang ngược của tên kia?”

Trần Ngộ cau mày, khóe môi khẽ nhếch, mặt mũi sáng sủa lạnh lùng: “Đây là chuyện của tôi.”