Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 47: Bị mẹ vợ tương lai bắt gặp




Túi giữ nhiệt đó được Giang Tùy mang theo trong balo và dùng mỗi ngày, còn ôm theo khi đi ngủ, nâng niu vô cùng.

Đêm 29 Tết, khoảng 0 giờ đêm, Giang Tùy đưa bạn Tiểu Trần về nhà cùng những bông tuyết vương trên vai áo, sau đó đưa vật cưng mới của mình đến nơi hẹn trước.

Địa điểm là tiệm net Bạch Mã.

Trương Kim Nguyên đã làm xong bài tập cho kỳ nghỉ đông và đang nhàn nhã uống sữa: “Anh được nghỉ mấy ngày?”

Giang Tùy tựa lưng vào ghế: “Ngày mai, ngày mốt, ngày kia, ba ngày.”

“Đệch.” Trương Kim Nguyên sặc sữa: “Kinh khủng vậy, mùng ba đã phải quay trở lại phòng vẽ tranh rồi à.”

Giang Tùy từ chối cho ý kiến.

Trương Kim Nguyên trợn mắt, xem ra vị này căn bản không muốn nghỉ lễ, chỉ hận thời gian tập huấn không thể vĩnh viễn không kết thúc.

Chẳng bao lâu sau, Vương Nhất Phàm và Tạ Tam Tư bước vào, mang theo một làn khí lạnh tỏa ra từ người.

“Bà nó chứ, đường đóng băng trơn trượt kinh khủng.”

Tạ Tam Tư cởi bỏ chiếc áo khoác lót một lớp bông dày, sau đó chạy tới nơi điều hòa phả ra khí nóng: “Tôi đội tuyết mà đến.”

Trương Kim Nguyên nói: “Tư Tư đỉnh vậy sao?”

“Cậu biến đi!” Tạ Tam Tư trừng mắt nhìn cậu ta: “Còn sữa không, cho tôi một ngụm.”

“Kìa.”

Trương Kim Nguyên chỉ vào túi đồ, sau đó liếc nhìn đồng chí Vương Nhất Phàm đang bước vào với chiếc điện thoại di động đang cầm trong tay: “Nhất Phàm, cậu đang báo cáo với bạn gái à?”

Vương Nhất Phàm ngậm điếu thuốc chưa đốt trên miệng, đôi mắt hồ ly phong lưu ngỗ ngược: “Báo cáo là cái quái gì? Trong từ điển của anh đây không có từ đó.”

Trương Kim Nguyên tặc lưỡi: “Loại người như cậu mà cũng có vợ, tôi thật không phục.”

Cuối cùng còn châm chọc một câu: “Anh Tùy còn chưa có đâu.”

Chạm vào chỗ đau nên bị đá một cước.

Đáng đời.

Vương Nhất Phàm đưa cho mỗi người một điếu thuốc, rồi lần lượt châm từng điếu một, hoàng đế còn chưa vội thái giám đã vội: “Anh Tùy, mùng sáu là lễ tình nhân rồi, anh chuẩn bị gì chưa?”

“Mùng sáu á? Vậy là sắp đến rồi.” Tạ Tam Tư là thái giám thứ hai: “Anh Tùy, nếu anh chưa chuẩn bị thì phải nhanh lên.”

Giang Tùy nhấn nút nguồn mở máy tính: “Lễ tình nhân có gì mà phải làm quá lên vậy.”

Ba người còn lại:”.……””

Cứ làm màu đi.

Trương Kim Nguyên trở thành thái giám số ba, cậu ta uống một ngụm sữa bò, hít một hơi thuốc, sau đó bắt đầu đưa ra lý luận phân tích: “Quà cho lễ tình nhân thì socola và hoa hồng xếp đầu bảng, cùng đứng thứ nhất đấy.”

“Mặc dù sáo rỗng và hơi cũ, nhưng an toàn, dù không bất ngờ nhưng cũng không có sai sót.”

“Nếu anh muốn tạo sự bất ngờ thì sẽ phải chấp nhận rủi ro, còn phải xem anh nghĩ thế nào nữa.”

Trương Kim Nguyên uống nốt ngụm sữa cuối cùng, thở dài: “Là đứa con của bà mẹ đơn thân, thành viên của hiệp hội người chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, cá nhân em bỏ một phiếu cho hoa hồng.”

Tạ Tam Tư giơ cao tay: “Hai phiếu cho hoa hồng.”

Vương Nhất Phàm bắt chéo hai chân rồi thở dài thườn thượt: “Nếu là tôi thì đúng ngày lễ tình nhân tôi sẽ đi hẹn hò, nếu không có thời gian thì sẽ tùy tình hình, quà tặng thì thường sẽ là trang sức, một nụ hôn nóng bỏng kiểu Pháp là không thể thiếu được.”

Những lời này vấp phải hai ánh mắt công kích và nhận hai cú đấm từ hai chàng trai độc thân.

“Nụ hôn nóng bỏng con mẹ nhà cậu, còn chưa bắt đầu hẹn hò nữa!”

Người còn lại trước đó cũng độc thân, bây giờ vì để thoát ế mà sống dở chết dở – ông lớn họ Giang, yên lặng phóng đến một ánh mắt có lực sát thương mạnh mẽ.

Vương Nhất Phàm: “……”

Cậu ấy cười nham hiểm: “Nếu chưa bắt đầu thì chọn hoa hồng, nghĩ cách tặng bí mật chút.”

“Nếu tặng trực tiếp thì có lẽ cô ấy sẽ không nhận đâu.”



Giang Tuỳ cũng đã phóng ánh mắt lưỡi dao ra rồi, kết quả bỏ phiếu cũng đã có, anh lười biếng vuốt ve cái đầu gấu trúc trên chiếc túi giữ nhiệt, trên mặt là vẻ “Tôi đã xuất gia rồi, không biết mấy người trẻ các cậu đang nói gì đâu”.

Một trái tim không biết làm nũng thì chẳng có đức hạnh gì cả.

Tạ Tam Tư đang chơi game bên cạnh, rên rỉ: “Nghỉ liên tục ba ngày, mùng 1 thì không thích hợp tới nhà người khác, mùng hai thì cúng những linh hồn mới, trong nhà có người mới mất năm ngoái thì hôm đó mới về nhà được, vậy thì càng không thể đi, sẽ xui lắm, thế hệ cũ đều tin vào những điều này.”

Cậu ta cởi giày, bắt chéo chân lên ghế, lạch cạch gõ bàn phím: “Cho nên muốn đi đâu trong ba ngày tới thì chỉ có ngày mai là phù hợp thôi.”

Trương Kim Nguyên lại mất kết nối rồi, phản ứng chậm chạp: “Ngày mai à? Nhưng chẳng phải hôm nay mới……”

Hai chữ “Tan học” còn chưa kịp nói ra đã bị Tạ Tam Tư chặn lại.

Trương Kim Nguyên đành hỏi cao thủ tình trường duy nhất trong nhóm: “Tình huống gì đây?”

Vương Nhất Phàm ẩn ý nói: “Đại khái là cảnh giới cao nhất trong truyền thuyết, một ngày không gặp như cách ba thu vậy.”

Sau khi nghe xong ý kiến của toàn bộ khán giả, Giang Tùy đặt điếu thuốc lên gạt tàn rồi cong ngón tay búng tàn thuốc: “Mấy cậu làm cái quái gì vậy hả, còn chơi nữa không đây?”

“Chơi chơi chơi.”

“Anh Tùy, mau bay lên đi.”

“Bay đây.”

Nhưng tâm tư Giang Tùy thì không biết đã bay đến nơi nào rồi.



Sau khi chơi hơn nửa tiếng đồng hồ, Giang Tùy quay lại giao diện nhân vật, nói muốn rút lui trước, nhường đám Tạ Tam Tư ai muốn thì cứ chơi bằng tài khoản của anh.

Lần này thì trong phòng đã hoàn toàn bùng nổ rồi.

Tạ Tam tư trợn mắt: “Anh Tùy, không phải anh nói là chơi suốt đêm sao?”

Vương Nhất Phàm nhổ bã kẹo cao su, sắc mặt u ám: “Đúng thế, em đã đánh tiếng với đám người trong bang rồi, bảo anh sẽ dẫn bọn em đi đánh một trận lớn.”

Giang Tùy cầm túi giữ nhiệt bằng cả hai tay: “Để hôm khác đi.”

Đại thần đã nói như vậy rồi, Vương Nhất Phàm chỉ đành nhéo nhéo mi tâm: “Vậy em đi giải thích với bọn họ một chút.”

“Anh Tùy, em dùng tài khoản của anh được không?”

Giang Tùy không quan tâm, cũng không biết anh đang nghĩ gì: “Được.”

“Không phải chứ.” Trương Kim Nguyên quay đầu ra từ màn hình máy tính: “Anh Tùy, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, anh quay về làm gì vậy?”

Giang Tùy vươn vai nói: “Ngủ sớm dậy sớm thì mới có trạng thái tốt nhất để sáng mai chào đón ngày đầu tiên của năm mới được.”

Làm màu xong rồi lập tức rời đi.



Hơn bốn giờ sáng ngày hôm sau Giang Tùy đã bò dậy, là một trong số những người dậy sớm nhất.

Bác Chung và đám người giúp việc còn đang không ngừng ngáp dài.

Giang Tùy nướng bánh mì cho mình trong phòng bếp: “Mọi người cứ ngủ tiếp đi, không cần để ý đến cháu đâu.”

Mọi người: “……”

Sau khi rửa mặt xong, bác Chung bước vào thăm dò: “Là thế này, Tết thì có vài thứ cần lau chùi một chút, cái túi giữ nhiệt của cậu chủ ấy, lớp vỏ bên ngoài có thể tháo ra được, cậu chủ có muốn giặt sạch không?”

Giang Tùy vẫy tay: “Không cần đâu, đừng ai động vào, để cháu tự giặt.”

Bác Chung lén lút trợn mắt nhìn anh: “Lát nữa cậu chủ muốn ra ngoài sao?”

Giang Tùy đứng trước lò nướng bánh lướt điện thoại di động lên: “Đi dạo.”

Kết quả là dạo tới khu phố cổ.



Giang Tùy đi đi lại lại trong con hẻm ẩm ướt, khiến cho lớp tuyết phủ trên tấm đá xanh lộn xộn cả lên.

Lúc đi ngang qua cánh cổng sắt đang đóng chặt, anh sẽ liếc mắt nhìn vào trong, chỉ hận mình không có khả năng nhìn xuyên thấu.

Một lát sau, Giang Tùy bước tới phía dưới cánh cửa, rút một bàn tay từ trong túi giữ nhiệt ra, xoa xoa rồi giữ chặt cánh cửa lạnh lẽo đã tróc sơn, buông ra, rồi lại giữ chặt.

Đệch, hà cớ gì chứ, gần sang năm mới rồi anh còn chạy tới đây tìm đường chết.

Bỏ đi, bỏ đi, quay về thôi.

Nhưng Giang Tùy vừa mới xoay người thì cánh cửa sắt đã được mở ra từ bên trong, khiến anh vô thức quay người lại.

Cô gái mặc chiếc áo khoác quân phục không vừa người, đi đôi giày đi mưa màu đen bẩn thỉu, trong tay cầm một cái xẻng sắt, ngơ ngác nhìn anh.

Giang Tùy: “……”

Trần Ngộ phản ứng lại, cô lập tức quay người bước vào trong sân, chỉnh lại cái áo khoác quân phục, kiểm tra xem có dính bụi không rồi mới quay đầu lại.

“Sao cậu lại ở đây?”

Giang Tùy cụp mắt, tránh tầm mắt của cô: “Tiện đường.”

Trần Ngộ đặt cái xẻng sắt tựa lên cánh cửa rồi cũng dựa người vào đó, tùy ý dùng tay gỡ những sợi tóc rối rồi vén ra sau tai: “Vậy cậu định đi đâu?”

Ánh mắt của cô vẫn không ngừng dò xét anh, trên người có mùi khói thuốc, giày dính rất nhiều bùn và tuyết.

Trong con ngõ nhỏ là một mảnh lộn xộn.

Trần Ngộ sinh ra tâm lý nghi ngờ, nhưng còn chưa kịp thành hình thì đã bị Giang Tùy đập tan: “Chuyện này cậu đừng quản.”

Dưới cái nhìn chăm chú của cô, Giang Tùy nhắm mắt nói dối: “Tôi nói với cậu chuyện này.”

Trần Ngộ đến gần hơn một chút: “Cậu nói đi.”

Sắc mặt Giang Tùy lúc đen lúc đỏ, mẹ nó nói gì giờ? Nói bừa vậy.

“Không phải tháng trước đã nộp hồ sơ tuyển sinh độc lập rồi sao, cậu chỉ điền một Học Viện Mỹ Thuật, lão Triệu có tìm cậu hỏi thăm không?”

Ánh mắt Trần Ngộ rơi xuống túi giữ nhiệt của anh, không nhìn được ra được cảm xúc gì trong mắt cô: “Nói đến chuyện này thì tôi cũng muốn hỏi cậu.”

Giang Tùy có một dự cảm không lành, cơ lưng giật liên tục.

Bí mật đã bị phát hiện rồi sao?

Ngay lúc Giang Tùy đã chột dạ đến mức sắp nói thẳng ra thì một cơn gió lạnh mang theo giọng nói trong trẻo của cô gái lọt vào tai anh: “Tôi nghe nói cậu không đăng ký tuyển sinh độc lập của trường nào hết.”

Giang Tùy thở ra một hơi, bí mật vẫn chưa bị phát hiện.

Bí mật của anh chính là điều này đây, đã đăng ký tuyển sinh độc lập rồi, cũng là Học Viện Mỹ Thuật đó.

Sau đó anh đã lén đi tìm lão Triệu để đăng ký.

Lão Triệu còn hỏi anh tại sao lại đăng ký cùng một trường với cô gái trước mặt, nhưng anh chỉ dứt khoát nộp.

Hơn nữa còn là lần đầu tiên nhờ lão Triệu giúp anh giữ bí mật, còn cam đoan rằng sẽ thi được điểm số khiến thầy ấy nở mặt.

Lúc này mới đè được xuống.

Một tháng sau đó, trong phòng vẽ tranh thường xuyên có người đi thi, hồ sơ tuyển sinh độc lập nộp một đống vì cảm thấy tỷ lệ trúng tuyển sẽ cao hơn.

Trong phòng vẽ tranh ngày càng ít người nên lão Triệu cứ nhìn chằm chằm anh, theo dõi vô cùng chặt chẽ, chỉ lo rằng anh sẽ làm hại học sinh tâm đắc nhất của mình.



“Cậu chỉ muốn học ở trường trong Tỉnh thật à?”

Suy nghĩ của Giang Tùy bị câu hỏi này kéo về, cúi đầu nhìn cô gái.

Trần Ngộ không đợi anh trả lời đã lại hỏi: “Vậy cậu muốn học trường nào?”

Cho tới hiện tại, Giang Tùy chưa bao giờ thấy dáng vẻ cô cố chấp phải biết được đáp án của câu hỏi đến thế, nên anh ngẩn người không hiểu nổi.

Mẹ nó phải trả lời thế nào đây?

Tại sao câu hỏi sau lại càng khó hơn câu trước vậy?

Trần Ngộ gãi gãi tóc mái trên trán, nói bằng giọng điệu thản nhiên: “Nếu chỉ tham gia tuyển sinh tập trung mà không nộp hồ sơ tuyển sinh độc tập thì không an toàn chút nào.”

Giang Tùy trêu chọc: “Cậu cũng chỉ nộp hồ sơ tuyển sinh độc lập vào một trường, cũng có khác mấy đâu.”

Trần Ngộ ngẩng đầu nhìn anh: “Vì tôi chắc chắn.”

Giang Tùy chẳng biết tuyết đã rơi từ bao giờ, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, sâu trong đôi mắt nóng bỏng như đang giữa mùa hè: “Được.”

Ánh mắt Trần Ngộ nghi hoặc, được cái gì?

Giang Tùy ho nhẹ, ngày làm thủ tục nhập học chúng ta sẽ gặp nhau ở cổng trường đại học.

Sau đó hai người đều không nói gì nữa, nhưng cũng không rời đi mà đứng nguyên tại chỗ, mắt nhìn thẳng vào đối phương.

Bông hoa tuyết nhỏ xinh bay lơ lửng, nhưng cái lạnh dường như không thể lọt vào giữa hai người bọn họ.

Bầu không khí ấm áp lạ thường.

Trần Ngộ gãi gãi vành tai đang không ngừng nóng lên: “Tạm thời cứ vậy đi, cậu bận việc cậu đi, tôi phải đi xúc tuyết………”

Đang nói chuyện thì trong nhà lại truyền tới âm thanh: “A Ngộ, con đang nói chuyện với ai vậy?”

Trần Ngộ biến sắc, toi rồi, cô quên không đóng cửa lớn, cô không hiểu tại sao bản thân lại quên mất bước này nên đành thấp giọng giục Giang Tùy: “Là mẹ tôi, cậu mau đi đi.”

Quai hàm Giang Tùy giật giật, răng hàm nghiến chặt, anh nhìn cô chằm chằm, tôi cũng muốn đi, nhưng mẹ nó chân lại không nghe lời, tôi biết làm thế nào đây?

Còn cô gái này nữa, cậu hoảng như thế làm gì?

Đang lén lút gặp người yêu à?

Trần Ngộ sợ cái miệng của mẹ mình, bị nhìn thấy thì cô thật sự không biết mọi chuyện sẽ phát triển thành thế nào, lại đúng lúc gặp phải Giang Tùy ngốc bất thình lình cứ đứng im tại chỗ, cô vội vã đến mức đẩy anh.

Trên mặt đất đã kết thành một lớp băng, vô cùng trơn trượt, Giang Tùy không đứng vững nên trực tiếp ngã về phía cô.

Hai người lùi về sau mấy bước, cùng va vào bức tường đá.

Giang Tùy kịp thời chắn tay về phía sau để tránh lưng cô đập vào bức tường.

Bây giờ, một tay anh đang ôm cô vào lòng, tay còn lại nắm lấy cánh tay cô, ngăn cản hành động của cô.

Trần Ngộ bối rối.

Giang Tùy cũng rất bối rối, đầu óc trống rỗng.

Khi mẹ Trần đi ra thì đúng lúc bắt gặp tình cảnh này.

Con gái bị một chàng trai thân hình cao lớn đè lên bức tường.

????

Cái chổi của tôi đâu rồi?