Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 46: Thằng ngốc




Giang Tùy đã hứa với Trần Ngộ, nói được làm được, kỳ thi chung của tất cả phòng vẽ tranh ở thành phố C năm nay tổng điểm của anh là cao nhất.

Anh dùng 0,5 điểm ở bài thi phác họa để đè bẹp Vu Kỳ, đến bài vẽ màu nước anh lại tiếp tục đè bẹp Trần Ngộ, chênh lệch hơn 10 điểm.

Đừng nói là vượt qua Vu Kỳ xếp phía sau Trần Ngộ mà anh còn bỏ xa không biết bao nhiêu người.

Tối hôm đó, tâm trạng Triệu Thành Phong rất tốt, thầy ấy đem cả bức phác họa và tranh màu nước của Giang Tùy về, dùng cao su lưu hóa bọc lại rồi treo lên vị trí cao nhất trên xà nhà tầng gác mái.

Đứng ở sảnh lớn chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy.



Tâm trạng của Giang Tùy thì không thể nào thoải mái vui vẻ được như vậy.

Thi được hạng nhất nhưng bạn Tiểu Trần cũng chẳng cấp cho anh một cô vợ, cũng không thèm ôm anh một cái để khen thưởng

Chỉ có mỗi một viên Khỉ Lông Vàng.

Mà còn là kẹo lúc trước anh mua cho cô.

Chịu thôi, Khỉ Lông Vàng thì Khỉ Lông Vàng, có còn hơn không.

Cô đã đưa món mình thích nhất cho anh, là tự nguyện, trong mắt cô còn có ý cười, đây đã là đột phá rất lớn rồi.

Mẹ nó, viên kẹo này anh không nỡ ăn.



Trận tuyết lớn của năm 2004 vẫn rơi lác đác cho đến cuối tháng 12, đến hôm Tết Dương lịch mới chịu ngừng.

Phòng vẽ tranh không có ngày nghỉ.

Giữa thời tiết lạnh gần chết, mọi người đều rút tay vào trong ống tay áo, run rẩy cầm bút vẽ tranh.

Từng người từng người một đều chẳng khác gì đang hấp hối.

Trần Ngộ cũng thấy lạnh, tay còn rất khô, quanh móng tay đều đã bật lên rất nhiều vết xước mang rô lớn nhỏ, vô cùng thê thảm.

Khăn lau nhét trong túi đeo lưng, nếu nhớ ra thì cô sẽ lau nhưng vẫn không có tác dụng.

Giang Tùy nhìn cô gái vừa vẽ tranh, vừa cắn móng xước mang rô thì cau mày: “Đừng cắn nữa.”

Anh vừa dứt lời, một giọt máu lập tức từ khóe môi tràn ra, cô nhíu mày rồi há miệng mút vào.

Đôi môi mọng nước khẽ động khiến nó nhuốm một thứ màu sắc ẩm ướt.

Hô hấp của Giang Tùy khựng lại, anh cúi đầu thấp giọng mắng: “Đệch.”

Sau đó anh đẩy ghế, ném bút chì lại rồi đi ra ngoài.



Giang Tùy đứng dưới lầu hứng gió lạnh, nhưng trong đầu anh vẫn toàn là hình ảnh cô gái mút giọt máu.

Cổ họng vẫn khô không khốc, nhiệt lượng trong cơ thể tăng vọt mất kiểm soát.

Phản ứng này tới cực kỳ mãnh liệt, như dời núi lấp biển, cứ đột ngột xảy ra không thể ngăn cản.

Giang Tùy cụp mắt sững sờ nhìn xuống dưới: “Đệch…”

Anh không biết nên làm gì: “Đệch, đệch.”

Có người đang đi về phía bên này nên Giang Tùy nhanh chóng kéo vạt áo khoác xuống một chút, chà xát khuôn mặt nóng rực, cắm đầu đi thẳng đến cửa hàng gần đó.

Chẳng bao lâu sao, Giang Tùy đã ngồi xổm ngoài cửa hàng nhỏ, lắc lắc hộp thuốc lá rồi rút ra một điếu đưa lên miệng, một tay cản gió, một tay châm thuốc, nhắm mắt hít một hơi.

Hương vị của nicotin lấn át ham muốn đang dâng trào.

Tình hình chiến đấu vô cùng khốc liệt.

Cửa hàng này nằm ở phía Đông của tòa nhà cao tầng màu trắng, khoảng cách không xa nên thường xuyên có người ở phòng vẽ tranh tới mua đồ.

Trong cửa hàng là của một ông cụ khá quen thuộc với Giang Tùy, hôm nay lại thấy anh ngồi xổm ngoài cửa hàng hút thuốc, dáng vẻ cúi đầu chán nản, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Thằng nhóc này, gặp phải khó khăn gì à?”

Giang Tùy không để ý tới ông cụ, anh thì có thể gặp phải khó khăn gì chứ, còn không phải là vừa bị cô gái mình thích kích động thôi sao?

Cái này được tính là khó khăn gì chứ?

Haha, hoàn toàn không, chỉ là sắp bị cô trêu cho chết mà thôi.

Giang Tùy ngậm điếu thuốc, thở một hơi khói xuống mặt đất, bỗng bất ngờ nghe thấy ông cụ nói một câu: “Cãi nhau với cô bạn gái nhỏ hả?”

“.……”

Giang Tùy cắn cắn điếu thuốc trong miệng, kinh ngạc quay đầu lại: “Cô bạn gái nhỏ?”

Ông cụ đang đếm tiền xu trong hộp sắt, tiếng kim loại va chạm hòa cùng giọng nói hiền hòa: “Là cô gái gầy gầy nhỏ nhắn, xinh xắn trắng trẻo ấy, không phải hôm qua hai đứa còn tới chỗ ông mua bánh tai heo à?”

Giang Tùy nheo mắt, sắc mặt mờ mịt không rõ: “Ai nói cô ấy là bạn gái cháu ạ?”

“Người ở phòng vẽ tranh của mấy đứa nói đó.”

Ông cụ phát hiện bầu không khí có hơi sai sai, ngừng động tác trên tay ngó ra nhìn thằng nhóc ngoài cửa, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn đều là vẻ hòa ái dễ gần.

Giang Tùy dùng răng cắn cắn đầu mẩu thuốc lá, in xuống một vòng dấu răng khá đậm, cổ họng ép ra hai chữ không rõ ràng: “Không phải.” Vẫn chưa phải.

Ông cụ rất kinh ngạc: “Không phải hả, ông thấy hai đứa rất gần gũi mà.”

Những ngón tay nhăn nheo khô khốc tỉ mẩn đếm từng đồng xu, đếm xong một lượt lại đếm lại lần nữa: “Lại rất xứng đôi nữa, có tướng phu thê.”

Giang Tùy nghe vậy thì rất vui vẻ, lập tức vung tay mua hai bao thuốc lá hiệu Trung Hoa đắt nhất trong cửa hàng nhỏ.



Lúc sắp tan học, Trần Ngộ đứng cạnh bể nước, dùng cọ vẽ khuấy mạnh trong thùng nước, rồi dùng cọ cố gắng rửa sạch cặn màu bám trên từng góc cạnh của hộp màu, cố gắng tránh không phải đụng tay vào.

Thật sự cô cũng không có dũng khí động tay vào.

Mấy nữ sinh bên cạnh đang xoa xà phòng để rửa tay, cố gắng dậm chân, hà hơi liên tục để giảm cảm giác lạnh lẽo.

“Tôi muốn quay lại trường học.”

“Tôi cũng muốn về trường, cứ vẽ tranh thế này lạnh lẽo quá, rửa sạch một cái hộp màu là trong lòng tôi đã chết thêm một ít rồi, cọ hết cả bảng màu chắc tay tôi tàn phế luôn mất.”

“Quá ngây thơ, cậu học ở trường thì không lạnh à? Lật sách không lạnh à? Viết bài không lạnh à? Làm bài tập không lạnh à? Làm đề thi không lạnh à?”

“.…….”

Năm cú đánh liên tiếp khiến những cô gái khác tái xanh mặt mày, vẫn nên vẽ tranh thôi.

Sau khi những người đó rời đi, trong nhà vệ sinh lập tức không còn náo nhiệt nữa, nhiệt độ dường như giảm xuống mười mấy độ.

Trần Ngộ lạnh run cả người, cô đổ nước bẩn trong thùng rồi rửa qua, sau đó đặt lại thùng dưới vòi nước, hứng một ít nước rồi lại cầm cọ vẽ nhúng vào thùng tiếp tục cọ rửa.

Tay cô không dính chút nước nào, nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn len vào từng lỗ chân lông.

Ngón út của bàn tay phải có hơi ngứa, Trần Ngộ gãi nhẹ, hi vọng làn da không bị nứt nẻ thêm nữa.

Nếu chỗ đó phồng lên, nhất định sẽ thành vết chai, lúc vẽ tranh sẽ cọ lên giấy vẽ, không cẩn thận còn có thể cọ ra một mảng ẩm ướt.

Trần Ngộ không quan tâm.

Bỗng nhiên có một luồng khí ấm áp lướt qua gáy, dọa cô giật mình run rẩy, hộp màu trong tay lắc lư, thùng nước bị xô ngã, nước bên trong tràn đầy trên mặt đất.

Giang Tùy: “……”

Trần Ngộ: “……”

Giang Tùy đi lấy cây lau sàn dựng bên cửa sổ: “Cậu phản ứng mạnh vậy.”

Trần Ngộ không có biểu cảm gì: “Tôi đang suy nghĩ vài chuyện.”

Cô lại bình tĩnh nói thêm: “Vừa rồi cậu làm gì vậy?”

“Làm gì, cậu nói xem tôi làm gì.” Giang Tùy tức giận: “Tôi muốn nhắc nhở cậu, cọ vẽ màu nước bị cậu làm như thế thì lông cọ bị chẻ.”

Trần Ngộ nhặt thùng nước và cọ vẽ lên: “Đã bị chẻ lâu rồi.”

Giang Tùy tặc lưỡi, đúng là đã bị chẻ như hoa loa kèn rồi.



Cây cọ vẽ vốn đã bị dùng hỏng từ trước, Trần Ngộ nào có nỡ dùng cọ tốt để rửa thùng nước. Trần Ngộ di chuyển, nhìn Giang Tuỳ lau nước trên sàn.

Rất thành thục, cũng rất gọn gàng.

Trần Ngộ lại đứng lùi về sau: “Ở nhà cậu cũng làm việc nhà à?”

“Không.” Giang Tùy nói: “Tôi làm rồi thì người giúp việc ở nhà làm gì?”

Trần Ngộ không còn lời nào để nói.

Nhưng Giang Tùy thì có, anh chủ động khai báo với cô: “Chỉ có phòng ngủ, phòng sách, phòng vẽ, ba căn phòng này nếu không có sự cho phép của tôi thì người giúp việc sẽ không bước vào.”

“À.” Trần Ngộ tiếp tục cọ rửa.

Bên cạnh còn có những hộp thuốc màu khô và bảng pha màu cực kỳ bẩn.

Dù sao thì cũng sắp tan học rồi, bài vẽ màu nước mô phỏng buổi chiều cũng đã hoàn thành, nên cô không cần phải vội vàng, cứ từ từ cọ rửa.

Còn chưa nghĩ ra bữa tối sẽ ăn cái gì nữa.

Trời vừa lạnh là khẩu vị cũng trở nên kém đi, cả người không có tí sức lực nào, chỉ muốn nằm trên giường vẽ tranh chứ chẳng muốn bước xuống đất.

Trần Ngộ lại suy nghĩ miên man, đến lúc cô tỉnh táo trở lại, Giang Tùy đã  kéo gần khoảng cách từ bao giờ. Anh đang đứng sau lưng, như có như không áp sát cô.

Hơi thở của chàng trai liên tục phả vào cổ Trần Ngộ, thuần khiết, nóng bỏng, vừa trẻ trung vừa mạnh mẽ.

Trong cái mùa rét mướt này, hơi thở ấy bỗng trở nên hấp dẫn khó tả.

Trần Ngộ lùi lại trong vô thức, muốn vùi toàn bộ cơ thể vào trong nguồn nhiệt ấm áp ấy. Nhưng cô bỗng giật mình tỉnh táo lại, cứng vai lạnh lùng nói: “Đừng đứng đằng sau tôi.”

Giang Tùy khịt mũi: “Chắn cậu rồi à?”

“Chắn rồi.” Trần Ngộ nói.

Không khí bên cạnh bồn rửa yên tĩnh đến rợn người.

Hai cậu nam sinh sóng vai đi tới, khi bắt gặp tình hình này thì lập tức lùi lại, cách xa rồi mới trao đổi ánh mắt với nhau.

Chẳng lẽ tổ hợp “Tùy Ngộ Nhi An” sắp tan rã?

Con khỉ ấy, chỉ là đang liếc mắt đưa tình thôi, đó là hình thức hai người bọn họ ở chung mà.



Trần Ngộ ném cọ vẽ đã chẻ lông vào trong bồn rửa, định trực tiếp dùng tay để cọ rửa.

Giang Tùy nhìn ngón tay đã cóng đến xanh tím của cô, anh nheo mắt, gấp gáp xắn tay áo len và áo khoác lên, đẩy cô sang một bên: “Được rồi, được rồi, để tôi.”

Trần Ngộ sững sờ tại chỗ.

Giang Tùy khom lưng nâng thùng nước của cô lên, động tác nhanh gọn: “Cậu đi ăn cơm đi, lát nữa rửa xong tôi mang về phòng vẽ cho cậu.”

Trần Ngộ há hốc miệng: “Hả?”

“Hả cái gì mà hả.” Giang Tùy nghiêng đầu nhìn cô: “Còn gì phải rửa nữa không? Có thì mang ra đây đi.”

Ánh mắt Trần Ngộ ngừng lại một chút rồi lại trở nên hỗn loạn, cuối cùng rơi vào lọn tóc chỉnh tề sau gáy anh: “Hết rồi, ở đây cả rồi.”

“Vậy thì đi ra ngoài đi, cậu đừng ở đây nữa.”

Giang Tùy lẩm bẩm: “Mẹ nó, cái cửa sổ này hỏng rồi, không đóng được, lạnh chết mất.”

Trần Ngộ nhìn anh đang cọ rửa hộp thuốc màu của cô, móng tay sạch sẽ nhanh chóng bị màu vẽ làm cho nham nhở.

Ngay khoảnh khắc đó, trong lòng như có thứ gì đó bỗng trào ra, đè ép lồng ngực khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn hơn, không thể ở lại được nữa nên cô đành bước thẳng ra ngoài.

Giang Tùy để ý động tĩnh sau lưng, tính tình trẻ con bĩu môi: “Bảo cậu ra ngoài là ra ngoài ngay, nghe lời ghê ha, sao bình thường cậu không như thế đi.”

Nước lạnh như băng thấm vào khớp xương trên ngón tay khiến nó đỏ ửng lên một mảng lớn.

Giang Tùy hít một hơi thật sâu, nhắm mắt làm việc.



Trần Ngộ vừa đi vừa nghĩ, tập trung đến nỗi Phan Lâm Lâm phải gọi mấy lần cô mới tỉnh táo lại.

Phan Lâm Lâm đến gần: “Cùng đi ăn cơm nha?”

“Không đâu.”

Trần Ngộ liếc xuống thứ trong tay cô ta, là một con chó bông, được cô ta ôm bằng một tay.

Phan Lâm Lâm giơ lên khoe khoang: “Thế nào, đẹp đúng không, anh ba mua cho tôi đấy.”

Trần Ngộ muốn hỏi Phan Lâm Lâm tại sao vẫn còn liên hệ với tóc pháo hoa, nhưng lời ra khỏi miệng lại là: “Ấm không?”

“Đương nhiên.” Phan Lâm Lâm đưa con chó bông cho cô: “Nè, cậu ôm nó trong tay thử xem.”

Trần Ngộ vừa ôm vào một cái thì không muốn buông tay nữa.

“Ấm ha.” Phan Lâm Lâm nói: “Cái này không phải loại đựng nước đâu, là loại sạc điện đấy, rất đắt.”

Cô ta vạch lông nó sang một bên: “Nhìn này, ổ cắm ở chỗ này.”

Trần Ngộ có chút kinh ngạc.

Hiện đại thế à? Cái này có từ khi nào vậy?

Trong nhà cô vẫn đang dùng loại túi nhiệt đựng nước, vẫn chưa hề nghe nói đến loại sạc điện như này.

Quan trọng hơn là mẫu mã rất đáng yêu, còn có lông xù nữa.

Phan Lâm Lâm thấy Trần Ngộ cứ nhìn chằm chằm vào túi giữ nhiệt thì càng thêm đắc ý: “Cậu không biết sạc điện như thế nào đúng không? Đơn giản lắm, chỉ cần dùng dây sạc cắm vào đây là được, lúc sạc điện thì cái đèn này sẽ sáng, khi đầy thì sẽ tắt.”

“Trong phòng vẽ tranh có rất nhiều ổ cắm, có thể thoải mái dùng, kể cả không sạc điện cũng vẫn rất ấm nhé, bên trong cũng rất mềm…”

Trần Ngộ ngắt lời cô: “Mua ở đâu vậy?”

Phan Lâm Lâm cười hì hì: “Tôi đã nói là anh ba tôi tặng rồi mà, tôi cũng không biết ở đâu, nhưng chắc là cũng khá khó mua.”



Sau khi tan học, Trần Ngộ không đi ăn cơm mà tận dụng thời gian đạp xe tới cửa hàng RT-Mart, tìm được túi giữ nhiệt loại sạc điện giống của Phan Lâm Lâm.

Cũng không đắt như tưởng tượng, cô mua được.

Thói quen tích góp tiền đúng là rất tốt, phải tiếp tục kiên trì.

Trần Ngộ mua hai túi giữ nhiệt, một cái là hình gấu dâu, cái còn lại là gấu trúc nằm sấp ngủ, rất đáng yêu.

Khi chú gấu trúc đáng yêu xuất hiện trước mặt Giang Tùy, cả người anh đều ngẩn ra, mất cả nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình, hơi khàn khàn: “Cái gì vậy, giữ ấm tay à?”

Mí mắt Trần Ngộ khép hờ, cô không hề nhìn anh, ngữ khí từ đầu đến cuối vẫn rất bình thản: “Ừm, cầm đi.”

Pháo hoa nổ ầm ầm trong đầu Giang Tùy, bên tai toàn là tiếng ong ong: “Cho tôi?”

Lông mi Trần Ngộ khẽ run: “Ừm.”

Giang Tùy cứ nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Mua cho tôi à?”

Trần Ngộ: “…Ừm.”

Giang Tùy như thằng ngốc: “Cậu mua cho tôi?”

Trần Ngộ: “……”