Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 45: Xin cậu đó




Trần Ngộ vốn hướng nội, khả năng quản lý cảm xúc khác hẳn với những bạn đồng trang lứa, cô rất ít để mình mất khống chế.

Trong khoảng thời gian này, cô cũng chỉ khóc khi Tiểu Kha xảy ra chuyện.

Hiện tại, cô thật sự rất buồn nhưng không hề khóc, đôi mắt chỉ hơi đỏ, không có nước mắt.

Giang Tùy lại cảm thấy so với khóc thì cô gái không khóc càng làm anh thấy khó chịu hơn.

Anh thích cô bộc lộ những cảm xúc chân thật của mình khi ở trước mặt anh, thậm chí anh còn muốn cô mềm mại yếu đuối hơn so với khi đứng trước mặt người khác.

Những cái độc nhất như vậy càng nhiều càng tốt.

Giang Tùy nhìn dáng vẻ này của cô, trong đầu anh luống cuống vô cùng nhưng vẫn phải dỗ cô trước đã.

“Muốn ăn bánh tart trứng không?”

Không có phản hồi.

“Không ăn à, vậy bánh kem thì sao?

Vẫn không có gì đáp lại.

“Haagen-Dazs, pudding, bánh su kem, bánh táo, bánh bông lan cuộn, bánh quy sữa…”

Giang Tùy kiên nhẫn, hạ giọng nói ra một đống đồ ngọt, hỏi cô có muốn ăn không, anh đi mua cho cô.

Trần Ngộ nghe xong thì trầm mặc thật lâu, sau đó ông nói gà bà nói vịt lạnh lùng đáp: “Cậu biết nhiều thật.”

Giang Tùy mơ hồ chưa hiểu thì đã nghe cô nói: “Đã mời không ít con gái đi ăn rồi nhỉ.”

Anh càng bối rối hơn, còn rất oan ức nữa.

Theo đuổi con gái chẳng phải đều phải luyện tập sao?

Trần Ngộ đứng lên, nhìn xuống Giang Tùy vài giây sau đó im lặng bước ngược chiều gió.

Giang Tùy ngồi xổm tại chỗ, đầu óc trống rỗng, anh vuốt mặt, ấn ấn huyệt thái dương. Anh không uống rượu nhưng sao lại có cảm giác như mình đang ở trên mây thế nhỉ.

Ghen rồi à?

Chắc vậy nhỉ, ghen rồi.

Máu trong huyết quản Giang Tùy sôi sùng sục, anh biết tại sao nhưng vẫn vô cùng kích động. Sau đó anh bỗng nhớ tới đã từng thấy một câu nói ở đâu đó rằng ‘Tình bạn cũng có ham muốn chiếm hữu’.

Một chậu nước lạnh dội xuống khiến toàn thân lập tức lạnh buốt.

“.……”

Đệch.

Tình bạn có quái gì.



Trạng thái của Trần Ngộ không khó điều chỉnh như bản thân cô nghĩ.

Thà là hạ con dao treo trên đầu xuống, còn tốt hơn là cứ để nó treo lủng lẳng trên đầu.

Điểm phần phác họa kém đã là kết quả không thể thay đổi, có nghĩ nữa cũng vô ích, chỉ cần không mắc những sai lầm cơ bản trong bài vẽ màu nước vào buổi chiều là được.

Vẽ theo tưởng tượng thì ngồi ở đâu cũng vậy.

Trần Ngộ theo Giang Tùy quay lại trường THPT số 2, cả chặng đường đều tự an ủi chính mình.

Đợi đến khi cô lấy lại tinh thần thì Giang Tùy đã ngừng lại, anh nghiêng người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô mà không nói lời nào.

Hô hấp của Trần Ngộ thoáng khựng lại: “Nhìn cái gì vậy?”

Giang Tùy không trả lời cô mà còn hỏi ngược lại: “Dọn dẹp xong mớ năng lượng tiêu cực rồi à?”

Trần Ngộ trầm mặc một lát rồi nghiêng đầu nhìn đi nơi khác: “Xong rồi.”

“Ok.” Giang Tùy ấn vai cô, xoay người sang một bên: “Đi thôi.”

Trần Ngộ nhanh chóng phát hiện ra họ đang đi trên con đường vừa mới đi qua cách đó không lâu, nghi ngờ hỏi: “Không phải đã đi qua rồi à?”

Giang Tùy nhướn mày: “Vừa rồi cậu cứ ỉu xìu mãi, nào có tâm trạng nhìn xem trường THPT số 2 trông thế nào, nên bây giờ tôi đưa cậu đi xem lại một lần.”

Trần Ngộ giật mình: “Cậu không chán à?”

Giang Tùy đẩy cô đi, những ngón tay thon dài vẫn dính trên vai cô, chán con khỉ, anh thích còn không kịp.

Ha, bây giờ ông đây đã nịnh nọt thế này rồi à.



Trường THPT số 3 và trường THPT số 2 rất gần nhau, nhưng Trần Ngộ chưa bao giờ đến trường THPT số 2 và cũng không có suy nghĩ đó.

Về cơ bản thì trường học đều có kết cấu giống nhau, có căn tin, tòa nhà dạy học, sân vận động các loại, có gì để đi dạo chứ.

Tiểu Kha đã từng nhắc đến nhưng sau này lại bỏ qua.

Nói thẳng ra thì là vì cô không có người bạn nào ở trường THPT số 2 nên cũng lười tới đây.

Lần này Trần Ngộ được Giang Tùy dẫn đi vòng quanh toàn bộ trường THPT số 2 trong gió lạnh và ánh nắng nhạt màu.

Ánh mắt Giang Tùy tràn ra dưới vành mũ lưỡi trai, phủ lên toàn thân cô gái: “Thế nào, có phải lớn hơn nhiều so với trường THPT số 3 của các cậu không?”

“Lớn thì có ích gì chứ.” Trần Ngộ hít một hơi khí lạnh pha lẫn hương gỗ cây: “Trường học còn quá trẻ tuổi, cây cối không già dặn bằng một nửa trường chúng tôi.”

Ánh mắt cô đảo qua bàn tay đang cầm hai hộp dụng cụ của anh, khớp ngón tay đã đỏ bừng vì lạnh. Cô mím môi, rút bàn tay trong túi áo ra rồi cầm lấy hộp dụng cụ của mình.

Giang Tùy muốn lấy hộp dụng cụ về nhưng lại bị cô tránh đi, anh bĩu môi, không cho thì thôi.

“Những cây to đều đã bị chặt bỏ vì già rồi, không an toàn, sợ một ngày nào đó đổ xuống và đè bẹp những trụ cột tương lai của tổ quốc.”

Trần Ngộ: “.…….”

“Tạ Tam Tư, Vương Nhất Phàm, Trương Kim Nguyên, bọn họ đều học cùng lớp với cậu à?”

“Ờ.” Giang Tùy nhảy từ trên bậc thang xuống: “Đi, đưa cậu đi xem phòng học của tôi.”

Trần Ngộ đeo túi tranh lên lưng, ngáp một cái: “Tôi muốn ngủ.”

Giang Tùy xoa xoa mái tóc vàng sau gáy cô: “Tới đó là có thể ngủ rồi, kéo rèm một cái, đóng cửa vào thì muốn ngủ thế nào cũng được.”

Trần Ngộ thật sự rất buồn ngủ, phản ứng có chút chậm chạp nên cũng không hề chú ý tóc mình đang bị vò rối tung: “Vậy còn cậu?”

“Đương nhiên là tôi ngủ cùng cậu rồi.” Giang Tùy nói.

Lời nói mập mờ khiến cả hai người sững sờ.

Một chút rung động tan biến rất nhanh.

Cũng có lẽ nó không hề tan đi, mà chỉ âm thầm trốn đi, ở nơi không ai thấy lặng lẽ bén rễ, đợi đến một ngày không gì có thể chôn vùi được nữa, nó sẽ mạnh mẽ phá đất vươn lên để được nhìn thấy ánh nắng mặt trời một lần nữa.



Trường THPT số 2 không có lớp mỹ thuật riêng biệt mà học lẫn cùng với các lớp văn hóa bình thường.

Giang Tùy học ở phòng 305.

Cả lớp có bốn học sinh mỹ thuật, xếp cùng một hàng ở vị trí chính giữa ngay cuối lớp.

Cả bốn chỗ ngồi đều trống không.

Giang Tùy đặt túi tranh và hộp dụng cụ xuống đất, tựa vào mép bàn học. Anh kéo một cái ghế rồi chỉ tay ra hiệu: “Chỗ của tôi, cậu ngồi đi.”

Trần Ngộ liếc qua: “Toàn là bụi.”

“Không có.”

Giang Tùy ngồi trên bàn học, cởi mũ lưỡi trai ném sang một bên, dùng những ngón tay thon dài trắng nõn luồn vào mái tóc ngắn của mình, tùy ý vuốt mấy cái: “Chỗ của tôi không hề có bụi.”

Trần Ngộ dùng tay quẹt lên mặt ghế, đúng là không có thật.

Không lâu sau, Trần Ngộ cũng bỏ đồ xuống, ngồi bất động không nhúc nhích.

“Người của lớp xã hội nhiều hơn lớp tự nhiên.”

Giang Tùy bóc một thanh socola rồi đưa sang: “Lớp tôi có 60-70 người, 2/3 là nữ.”

Trần Ngộ nhận lấy thanh socola: “Trương Kim Nguyên là lớp trưởng?”

“Không phải.” Giang Tùy ngạc nhiên nói: “Là Vương Nhất Phàm.”

Trần Ngộ không thể tin được.

Giang Tùy lại bình tĩnh ném thêm một quả bom nữa: “Bạn gái hiện tại của cậu ta là lớp phó.”

Trần Ngộ: “… Nhìn không ra.”

“Nhìn thì chắc chắn là không ra được.”

Khóe mắt Giang Tùy vẫn chăm chú nhìn khóe miệng khẽ nhếch lên khi cắn socola của cô gái, yết hầu có chút ngứa ngáy: “Ngon không?”

Trần Ngộ đang ngậm socola nên tiếng nói có chút mơ hồ: “Không phải socola đều có mùi vị giống nhau sao.”

Giang Tùy: “……”

Hàng nhập khẩu, một thanh có giá 1-200 nhân dân tệ đấy tổ tông.



Trần Ngộ nói dối, thanh socola mà Giang Tùy đưa thơm ngọt và mềm hơn những loại cô từng ăn nhiều, hương vị cực kỳ thuần khiết.

Chắc chắn rất đắt.

Cô nói vậy chỉ vì không muốn khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng mất tự nhiên mà thôi.

Trần Ngộ vô thức thở dài một hơi.

Giang Tùy nhíu mày: “Chuyện tranh phác họa đã qua rồi còn gì, sao cậu còn nghĩ nữa?”

Trần Ngộ nhìn anh.

Từ ánh mắt này của cô Giang Tùy đã hiểu: “Nghĩ chuyện màu nước à?”

Trần Ngộ không nói gì.

“Màu nước của cậu chỉ có vài vấn đề nhỏ thôi, nhưng gần đây đều đã được cải thiện rồi.”

Giang Tùy ngồi trên bàn học, cúi đầu nói chuyện với cô: “Dù sao cậu cũng chỉ cần nhớ kỹ một vấn đề, mạnh dạn thể hiện, chú ý tiểu tiết, cọ lớn đưa ra ngoài, cọ nhỏ thu vào.”

“Trình tự đúng quyết định một nửa chất lượng của bức tranh…”

Anh kéo kéo khăn quàng cổ của cô gái đang im lặng nửa ngày: “Tôi đang nói chuyện với cậu đấy, có nghe không?”

“Đang nghe.”

Trần Ngộ cắn miếng socola đã sắp tan hết, ngọt đến phát ngấy: “Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có tuyết rơi.”

Giang Tùy liếc qua hành lang, nơi những cơn gió lạnh khô khan đang thổi: “Không rơi nổi.”

Trần Ngộ vẫn cảm thấy có khả năng.

Có đôi lúc linh cảm của cô cũng rất đúng.

Ví dụ như lần này.

Cho nên trong balo của cô có thêm một cây dù, là cái to nhất trong nhà.

Có thể che được hai người.

Về phần tại sao buổi sáng mặc dù đã ra khỏi con hẻm nhỏ, nhưng cô vẫn quay về nhà đổi một cái ô lớn hơn thì đã bị Trần Ngộ trực tiếp bỏ qua.

Tự mình đặt ra nghi vấn đúng là chẳng có ý nghĩa gì cả, đáp án đã có từ lâu rồi.

Trong phòng học vừa lạnh lẽo vừa yên tĩnh.

Giang Tùy đung đưa chân, cong ngón tay gõ lên mặt bàn: “Không phải cậu buồn ngủ à? Nằm một lát đi.”

Trần Ngộ là vì câu nói “ngủ cùng” kia mà vẫn không thể nằm xuống được.

“Sợ lạnh à? Không sao đâu.” Giang Tùy mỉm cười: “Lấy áo khoác của tôi mà đắp.”

Trần Ngộ càng không thể nằm xuống được nữa.

“Không muốn ngủ nữa à?” Giang Tùy lẩm bẩm: “Con gái đúng là thất thường.”

Trần Ngộ: “…”

Một giây sau, Trần Ngộ bỗng kinh ngạc nói: “Tuyết rơi rồi kìa.”

Lúc Giang Tùy phản ứng lại thì cô gái nhỏ đã chạy ra ngoài rồi, anh ngồi trên bàn học, lặng nhìn tuyết rơi ngoài hành lang, thì thầm: “Rơi thật rồi.”



Những bông tuyết không lớn cứ bay phấp phới trong không trung.

Trần Ngộ tựa vào lan can hành lang ngắm tuyết, suy nghĩ hỗn loạn trong lòng cũng dần bình tĩnh lại, cả người trông vô cùng yên tĩnh.

Có một cái đầu ghé tới bên cạnh cô: “Tuyết rơi là đã sắp Tết rồi.”

Lúc này Trần Ngộ đang cắn socola, không chú ý nên cắn phải đầu lưỡi, cô rít lên một tiếng, đau đến nhíu chặt mày.

Sắc mặt Giang Tùy tối sầm: “Để tôi xem.”

Trần Ngộ nghiêng người ra phía sau, tránh né bàn tay anh: “Không cần.”

“Không cần cái gì, cắn vào lưỡi có thể là chuyện nhỏ, cũng có thể là chuyện lớn.” Giang Tùy kéo cô lại: “Há mồm, a.”

Trần Ngộ nghe thấy giọng điệu như đối xử với con nít của anh nên có chút dở khóc dở cười: “Đã nói không cần rồi, cậu tránh xa tôi ra một chút.”

Nhưng cô lại nhận được một tiếng mắng mỏ: “Đệch, đầu lưỡi chảy máu rồi.”

Đôi mắt lơ đãng của Trần Ngộ bỗng khựng lại, trên khuôn mặt của chàng trai lúc này chỉ có lo lắng và căng thẳng. Cô thở ra nhẹ nhàng, cho rằng mình nghĩ quá nhiều rồi, cậu thiếu gia này chính trực ghê.

Vừa thả lỏng là cô quên luôn việc tiếp tục đấu tranh.

Giang Tùy nhéo má cô, nhìn chằm chằm đầu lưỡi, mày cau chặt: “Sao lại cắn mạnh thế…”

Không khí quanh Trần Ngộ lúc này đều tràn ngập hơi thở sạch sẽ của chàng trai trẻ, mang theo nhiệt huyết mãnh liệt khiến cô có hơi khó chịu, nhiệt độ nóng bỏng nhanh chóng lan ra khắp khuôn mặt, lan xuống cần cổ.

“Được rồi, đừng nhìn nữa.”

Giang Tùy ngửi thấy hơi thở thơm ngọt của cô khiến anh vô thức bị phân tâm, toàn thân trở nên khô nóng, adrenalin tăng vọt, ánh mắt tối sầm, mê man, cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp mơ hồ: “Vẫn muốn nhìn.”

Nói xong, anh lập tức hạ thấp eo lưng, xích lại gần cô hơn một chút.

Trái tim đập dữ dội, tình cảm ngây ngô quấn quýt từng dây thần kinh rồi mạnh mẽ thoát ra ngoài từ khóe mắt anh.

Tôi muốn hôn cậu, chỉ hôn một chút thôi, xin cậu đó, tôi chỉ hôn một chút thôi.

Ngay lúc Giang Tùy sắp chạm tới bờ môi của cô gái, dưới tầng bỗng truyền tới một tràng tiếng gọi vang.

“Trần Ngộ, Giang Tùy!”

Vu Kỳ đứng dưới cây long não, không biết đã nhìn bọn họ bao lâu rồi, trên đầu vai của chiếc áo khoác màu xám đậm đã đọng một lớp tuyết trắng xóa.

Bên cạnh cậu ấy là cô gái mà Tạ Tam Tư đã từng nhắc đến, một cô gái có thân hình rất đỉnh.

Trần Ngộ lập tức đẩy Giang Tùy ra, vội vàng điều chỉnh tâm tình, cố gắng bình tĩnh lại, coi như không có việc gì xảy ra.

Lúc trước khi ở nhà thi đấu, cô không hề chú ý đến cô gái kia, bây giờ nhìn kỹ thì, ánh mắt như lóe lên, dáng người đúng… đỉnh.

Mặt mũi Giang Tùy u ám, lạnh lùng trừng mắt nhìn Vu Kỳ, nhưng khi quay đầu lại thì sắc mặt thay đổi một trăm tám mươi độ. Anh chăm chú nhìn cô gái trước mặt, đáy mắt có phần hơi phức tạp.

Anh không hiểu tại sao cô phải trốn, cũng không biết nếu anh thật sự hôn thì cô sẽ có phản ứng gì.

Sẽ đánh anh, mắng anh, hay sẽ hoàn toàn không để ý đến anh nữa?

Mọi khả năng đều có thể xảy ra, nhưng mẹ nó đều bị tiếng hét của thằng cháu Vu Kỳ kia phá nát.

Giang Tùy nương theo hướng cô gái đang nhìn mà lườm nguýt, bỗng nghĩ tới điều gì đó, anh ghé vào tai cô hà hơi: “Hâm mộ à?”

“Đâu có gì hay mà hâm mộ, A hay D thì đều là chữ cái, giống nhau cả thôi.”

Nói xong lời này, anh lập tức bị đạp một cái.

Giang Tùy nhìn dấu giày xám nhạt trên đôi giày thể thao của mình, trước mắt anh bỗng chạy qua một đoạn ký ức.

Trong lần đầu tiên anh và Bé Tóc Vàng chính thức giao tiếp với nhau, buổi sáng ngày hôm đó, lúc 7 – 8 giờ trên hành lang, bắt đầu từ cái bánh bao súp bị cô đụng rơi trên mặt đất.

Cũng trong ngày hôm đó ở phòng vệ sinh, cô còn dẫm lên giày anh nữa.

Mới mấy tháng trước thôi nhưng cảm giác như đã rất lâu rồi.

Khi đó, anh không thể nhẫn nhịn nhìn giày của mình bị dẫm bẩn nên đã tức giận chửi tục vài câu, mặt tối sầm quay về nhà đổi và lau giày. Nhưng bây giờ anh lại chỉ liếc qua, hoàn toàn chẳng có khó chịu hay giận dữ.

Ngày nay không giống ngày xưa.

Trần Ngộ phát hiện Giang Tùy cứ nhìn chằm chằm xuống giày của mình, tưởng anh sắp chạm giới hạn mà bùng lửa giận, cô lạnh nhạt nói: “Không bẩn đâu.”

Giang Tùy cười nói: “Ừm, không bẩn.”

Đuôi mắt anh hơi nâng lên, tầm mắt bắn thẳng đến chỗ Vu Kỳ, tức giận nói: “Cậu gọi chúng tôi làm gì?”

Vu Kỳ không lên tiếng, nhưng người đẹp cao gầy bên cạnh lại vẫy vẫy tay: “Hi.”

Mái tóc dài được uốn xoăn, áo len dài thấp cổ màu đen phối với áo khoác ngắn màu đỏ, tất chân bọc lấy đôi chân thẳng tắp phía dưới, phối cùng đôi bốt da đinh tán, chân dài eo thon, có lồi có lõm, dáng người vô cùng bắt mắt.

Vẻ mặt Trần Ngộ không có biểu cảm gì.

Giang Tùy kéo cô rời khỏi hành lang: “Cậu đứng ngốc ở đó làm gì, tuyết rơi hết vào người rồi.”

Hoàn toàn không nhìn bạn nữ kia.

Người đẹp bị phớt lờ: “…”

Cô ta lén chọc Vu Kỳ, kế hoạch đã nói trước như thế nào, cậu theo đuổi người của cậu, tôi theo đuổi người của tôi, hợp tác đôi bên cùng có lợi.

Vu Kỳ mặc kệ cô ta lẩm bẩm, dịu dàng nói với Trần Ngộ: “Hàng xóm của tôi, học sinh ở phòng vẽ tranh Lưu Vân.”

Trần Ngộ không hề tỏ ra tò mò.

Giang Tùy lại rất thích hóng chuyện, anh nói lớn, âm cuối còn uể oải kéo dài: “Là thanh mai trúc mã à.”

Khuôn mặt Vu Kỳ giật giật, ánh mắt vẫn tập trung nhìn cô gái bên cạnh Giang Tùy, đuôi mày tuấn tú đều là sự dịu dàng vô bờ: “Cậu ăn rồi à?”

Trần Ngộ gật gật đầu.

Vu Kỳ hỏi: “Vậy thầy giáo có đi tìm các cậu không?”

Trần Ngộ còn chưa kịp mở miệng thì Giang Tùy đã tiếp lời một cách vô cùng kiêu ngạo hống hách: “Liên quan gì tới cậu.”

Vu Kỳ vẫn nhìn Trần Ngộ: “Đã có điểm bài thi phác họa rồi.”

Hô hấp Trần Ngộ hơi khựng lại, nhưng không có phản ứng nào khác.

Từ thay đổi nhỏ của cô, Vu Kỳ vẫn có thể nắm được vài thông tin. Cô đã biết chuyện, thầy giáo cũng đã đi tìm cô, hơn nữa là vì điểm thi không tốt.

Giang Tùy thấy Vu Kỳ vẫn mẹ nó cứ nhìn chằm chằm bạn Tiểu Trần nhà anh nên cực kỳ khó chịu, như cười như không nói: “Làm gì vậy, đứng đầu nên chạy tới khoe khoang à?”

Vẻ mặt của Vu Kỳ lập tức trở nên cực kỳ vi diệu.

Trần Ngộ cũng đã bắt được sự thay đổi này, nửa sau của đợt tập huấn cũng không còn lại bao lâu nữa. Xếp hạng trong phòng vẽ tranh sau mỗi kỳ kiểm tra về cơ bản đều cố định, không có thay đổi gì lớn, cô thể hiện không ổn định, vị trí đầu không phải Vu Kỳ, vậy thì chỉ có thể là…

Một cái tên bật ra giữa rằng môi cô: “Là Giang Tùy?”

Vu Kỳ gãi gãi trán: “Ừ.”

Trần Ngộ hỏi: “Chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn.” Vu Kỳ nói: “Thầy giáo nói là tôi thấp hơn 0,5 điểm.”

Lúc nghe được nửa câu đầu, trong mắt cô đã lấp lánh ánh sáng, khoảnh khắc sống động ấy khiến cậu ấy vô cùng kinh ngạc.

Cô không hề quan tâm đến điểm số của cậu ấy, mà lại quan tâm đến chuyện khác, người khác.

Giang Tùy ở một bên tức giận mắng ra tiếng: “Đệch, tôi vẫn còn ở đây mà hai người cứ nói cái gì thế hả, coi tôi là không khí à. Còn lão Triệu chết tiệt kia cũng thế, không tìm tôi thì thôi, tìm người khác làm cái quần gì…”

Bỗng nhiên Trần Ngộ quay đầu, ngước mắt lên: “Cậu đứng thứ nhất.”

Giang Tùy cụp mắt, chạm phải ánh mắt trong treo bĩnh tĩnh của cô thì lửa giận lập tức tan đi hơn nửa. Anh hơi cúi người, đến gần cô hơn, ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt cô, thản nhiên nói: “Rồi sao nữa?”

“Bài thi màu nước hãy vẽ thật tốt, cố gắng lấy luôn vị trí thứ nhất luôn nhé.”

Trần Ngộ nhìn anh, trong mắt lấp lánh như ánh sao, âm thanh trong trẻo ngọt ngào: “Để được tổng điểm đứng nhất của kỳ thi chung lần này.”

Giang Tùy sững sờ một lúc, lồng ngực nóng như lửa: “Được rồi, tôi sẽ lấy hạng nhất.”