Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 44: Bám dính




Trong nhà thi đấu chia thành rất nhiều khu vực thi nhỏ, được vây lại thành từng vòng tròn, mỗi khu vực thi có một người mẫu khác nhau.

Họ đều là nam giới, chủ yếu là thanh niên và trung niên.

Đề thi phác thảo là vẽ tả thực bán thân.

Trần Ngộ xui xẻo ngồi ở vị trí xa nhất, phía trước còn có người cao hơn cô nên tầm nhìn hoàn toàn bị chặn, chả thấy gì, có cố nghiêng người cũng chỉ nhìn được một chút.

Hết cách, cô chỉ có thể lấy cái giá vẽ gấp mới mua từ trong túi ra, dựng lên rồi đặt bảng vẽ lên đó để đứng vẽ.



Vẽ xong một bức tranh tả thực bán thân thì đầu óc Trần Ngộ đã choáng váng. Cô ngồi trên ghế, vai rũ xuống, toàn thân không còn chút sức lực nào.

Một bạn nam được bạn học xúi giục đi tới: “Người đẹp à, có thể cùng ăn bữa cơm không?”

Trần Ngộ phớt lờ.

Bạn nam chán nản rời đi, nhỏ giọng phàn nàn với bạn mình: “Tôi đã nói là không được rồi, nhìn qua là biết rất khó.”

“Có khi được thì sao, xinh như vậy.”

“Cậu cũng nói là xinh như vậy thì lấy đâu ra có khi.”

“Anh em à, tốt xấu gì cậu cũng là người đẹp trai nhất trong phòng vẽ tranh của chúng ta, sao lại tự hạ thấp mình thế? Này, hình như cô ấy vẽ không tốt thì phải, dáng vẻ rất không có tinh thần.”

“Cô ấy ở phòng vẽ tranh Nguyên Mộc đấy, không đến mức đó đâu.”

“Nguyên Mộc cũng có kẻ kém cỏi nha, bên cạnh tôi cũng có một nữ sinh ở phòng vẽ tranh đó, vẽ còn không bằng tôi, cậu có thể tưởng tượng được không……”

Tiếng nói của hai bạn nam nhanh chóng bị âm thanh ồn ào át đi.

Trần Ngộ cúi đầu, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi.

Trạng thái thật sự rất tệ.

Hi vọng sau khi ăn cơm trưa xong cô có thể tìm được chỗ nào đó để nghỉ ngơi một lát, may ra trạng thái buổi chiều mới tốt hơn một chút.



Trong nhà thi đấu ồn ào hỗn loạn, sau khi nộp lại bản vẽ, mọi người cũng không rời đi ngay mà chạy đi tìm người ở phòng vẽ tranh của mình, hưng phấn chụm đầu bàn tán.

Người mẫu bên chỗ cậu như thế nào, có dễ vẽ không, bên tôi thì thế này thế kia, v.v.

Đối với học sinh mỹ thuật khóa năm nay thì đây là bài thi lớn nhất cho đến hiện tại, rất chính quy.

Họ đã bắt đầu cảm nhận được cảm giác của kỳ thi tuyển sinh độc lập.

Trần Ngộ thu dọn giá vẽ và bảng vẽ, rũ mắt cọ sát bụi than chì dính trên đầu ngón tay, kể cả bị gõ một cái vào đầu cô cũng không có phản ứng gì.

“Sao lại không giơ móng vuốt ra vậy?” Giang Tùy đi vòng tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn.

Trần Ngộ uể oải nâng mí mắt lên.

Giang Tùy đặt hộp dụng cụ của mình xuống, hai tay đặt lên bả vai cô rồi lắc lắc: “Tỉnh lại đi nào, bạn Tiểu Trần à, cách mạng còn chưa thành công, chúng ta vẫn phải…”

“Đừng làm phiền tôi.” Trần Ngộ ngắt lời anh.

Bàn tay của Giang Tùy bị hất sang một bên, anh tặc lưỡi: “Cậu vẽ không ổn sao?”

Trần Ngộ nghe vậy, khóe miệng lập tức nhếch lên.

Không ổn, cực kỳ không ổn, cái gì cũng không ổn.

Bắt đầu từ vị trí ngồi thì dường như lần thi này sẽ không được như cô mong muốn.

Nhưng những lời này Trần Ngộ không nói ra được, cô chỉ xoa xoa mặt mình: “Ở trường THPT số 2, căn tin nào vắng người nhất?”

Vừa dứt lời, má cô bị anh véo một cái rồi nâng lên.

Trần Ngộ sửng sốt.

Giang Tùy nhìn vào mắt cô, thở phào: “Còn tưởng cậu khóc rồi chứ.”

Trần Ngộ đẩy tay anh ra: “Tôi không sao thì khóc cái gì chứ.”

Nói xong, mặt bỗng cảm thấy ngưa ngứa, cô dùng ống tay áo chà rồi lại lau.

Sắc mặt Giang Tùy lập tức tối sầm lại: “Đệch, tay tôi có chạm vào phân hả?”

Trần Ngộ cau mày: “Cậu có thấy buồn nôn không?”

Giang Tùy khẽ nhếch môi, có vẻ như đã bị tổn thương: “Vừa rồi chê tôi bẩn, bây giờ thì nói tôi buồn nôn.”

Trần Ngộ đeo túi vẽ lên lưng, mang theo hộp dụng cụ bỏ đi.

Có tiếng bước chân đang tiến lại gần từ sau lưng, ngay giây sau hộp dụng cụ đã bị anh lấy mất.

Giang Tùy sóng vai đi bên cạnh cô, lười biếng cười: “Anh trai đưa cậu đi ăn đồ ngon.”



Năm phút sau, Trần Ngộ đã đứng trước cửa một căn tin ồn ào náo nhiệt: “Đồ ngon đâu? Con người à?’

Giang Tùy: “……”

Trần Ngộ thấy có một nữ sinh chen về phía Giang Tuỳ, cô mím môi, đưa tay kéo anh đến bên cạnh mình: “Tôi đi siêu thị mua bánh mì.”

Mũ áo bông bị giữ chặt.

“Đi ra ngoài ăn đi.” Giang Tùy nói.

Trần Ngộ thoát khỏi tay anh, chỉnh lại mũ: “Phiền phức lắm.”

“Đưa cậu đi ăn đồ ngon mà cậu còn ngại phiền phức.” Giang Tùy không túm lấy mũ áo nữa mà đổi sang nắm tay cô: “Ngay trước cổng trường thôi, không xa đâu.”

Trần Ngộ không có hứng thú: “Người chắc chắn cũng nhiều.”

“Tôi đảm bảo cậu sẽ được ăn cơm.”

Giang Tùy kéo đi nhưng cô không hề động đậy nên anh dứt khoát vòng ra sau, đẩy cô về phía cổng trường: “Tổ tông ơi, cậu hợp tác một chút đi, giơ tay nhấc chân, động đậy một chút thôi, sẽ không để cậu đói bụng đâu.”

Một loạt ánh mắt đổ dồn về phía này.

Học sinh mỹ thuật ở đây ngoại trừ Giang Tùy và Tạ Tam Tư thì có không ít học sinh của trường THPT số 2, chỉ là không ở cùng phòng vẽ tranh Nguyên Mộc mà là từ phòng vẽ tranh khác.

Tất cả đều đang nhìn về phía này.

Trong đó còn có một số học sinh không trở về nhà vào dịp cuối tuần, đặc biệt ở lại trường hóng chuyện.

Trong những ánh mắt nhìn về phía này cũng có sự tham gia của những học sinh đó, vô cùng rõ ràng, tất cả như một đều là vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Đó là hotboy của trường THPT số 2 bọn họ à?

Chẳng phải mọi người đều nói là trong mắt anh không có một nữ sinh nào, không có tình yêu nam nữ, chỉ có giày thể thao và bánh bao súp cơ mà?

Có phải anh bị trúng tà rồi không?

Cái dáng vẻ bám dính, dáng vẻ của một cún con bám người kia, mẹ nó rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra với anh vậy?

Dọa chết người ta rồi.

Trần Ngộ lúc đầu vốn không hề để ý, nhưng sau đó cô lại bắt đầu cảm thấy khó chịu nên lạnh lùng lên tiếng: “Được rồi, Giang Tuỳ, đừng đẩy nữa, tôi tự biết đi.”

Giang Tùy ngừng lại một lát, miễn cưỡng buông tay rồi xoa xoa lòng bàn tay mình, chậc.



Một lát sau, Trần Ngộ ngồi trong quán cơm, đấm đấm rồi vung vẩy chân, không cẩn thận đá trúng Giang Tùy.

“Xin lỗi.”

“Tha thứ cho cậu đó.”

Hai người cậu một câu tôi một câu, ánh mắt chạm nhau rồi lập tức không hẹn mà cùng lảng đi.

Bầu không khí có chút thay đổi trong lúc không ai để ý tới.

Giống như một nồi nước đường, quấy lên khi đang đun nóng, tạo ra những sợi đường nhỏ.

Giang Tùy không thèm để ý đến vết bẩn trên quần, không phủi đi cũng không quan tâm: “Buổi sáng sao cậu lại đứng vẽ?”

Vốn anh còn lo không tìm được cô, bực bội đến mức không muốn cầm bút chì phác hình.

Không ngờ vừa quay đầu đã nhìn thấy cô.

Đứng vẽ vào lúc đó không chỉ có mình cô, nhưng đứng vẽ lại còn tạo nên một phong cảnh thì chỉ có mỗi cô.

Trần Ngộ xé túi tiệt trùng bọc bát đũa: “Người ngồi trước chắn mất tầm nhìn nên tôi không quan sát được.”

“.…….”

Giang Tùy lấy bát đũa của cô, xé chiếc túi trong suốt bên ngoài, đơn giản lại hơi thô lỗ an ủi cô: “Không sao, buổi chiều là vẽ tranh tĩnh vật bằng màu nước nên ngồi đâu cũng được.”

Trần Ngộ không đáp lại, cô chống tay lên cằm, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không thể vực dậy tinh thần được.

Giang Tùy chạm khẽ vào giày cô dưới gầm bàn: “Lát nữa ăn xong, tôi dẫn cậu đi dạo quanh trường THPT số 2.”

Trần Ngộ nói không muốn đi dạo: “Tôi muốn tìm chỗ để ngủ một lát.”

“Vậy vừa hay.” Giang Tùy nhận lấy menu do nhân viên phục vụ đưa tới: “Tôi cũng thấy buồn ngủ.”

Ánh mắt của nhân viên phục vụ khá vi diệu.

Đây có phải là chàng thái tử trong lòng mọi cô gái ở trường THPT số 2 không nhỉ, anh thậm chí đã từ chối vài lời tỏ tình ở quán cơm này rồi.

Cuối cùng vẫn đâm phải một cái cây.

Giang Tùy không hỏi Trần Ngộ mà trực tiếp gọi món, vì đã ăn cơm với cô vài lần rồi nên anh hiểu rất rõ khẩu vị và món ăn yêu thích của cô.

Nhân viên phục vụ đứng ở một bên không biết điều này nên chỉ lén lút tặc lưỡi.

Tìm bạn trai kiểu này hẳn là phải ăn nói khép nép, khiêm tốn hơn rồi.

Thế nhưng ngay giây tiếp theo đã thấy chàng trai nói chuyện với cô gái, âm thanh trầm thấp, còn hơi có ý làm nũng.

“Bên ngoài có gì hay mà khiến cậu không nhìn tôi vậy?”

“Ngày nào cũng nhìn, chán rồi.”

“……”

Nhân viên phục vụ thấy chàng trai cực kỳ giận nhưng vẫn nhịn không nổi nóng, dáng vẻ trợn mắt há mồm vì ấm ức.

“Bịch.”

Giang Tùy ném menu lên bàn, lạnh nhạt quét mắt qua: Mẹ nó nhìn đủ chưa?

Nhân viên phục vụ giật mình, vội vàng xác nhận lại món ăn rồi quay người chạy mất.



Bàn của Trần Ngộ là bàn được phục vụ món ăn nhanh nhất.

Những bàn xung quanh dù đến trước nhưng vẫn chưa có đồ ăn. Khi đón nhận những ánh mắt đầy bất mãn bắn tới, khoé miệng cô khẽ cong lên.

“Ăn đi.” Đầu gối Giang Tùy cọ xát với cô.

Trần Ngộ khẽ run khiến đôi đũa trong tay rơi trên bàn: “…”

Giang Tùy nghiêm túc nói: “Bị bại liệt rồi à?”

Hậu quả là chân anh bị đá một cái.

Trần Ngộ ổn định lại tâm trạng, cầm đũa lên lần nữa, đúng lúc nghe thấy Giang Tùy nói một câu: “Muốn tôi đút cho cậu không?”

“Ăn cơm của cậu đi.” Cô lạnh lùng lườm anh: “Nói ít thôi.”

Giang Tùy ăn xong, nói: “Cậu đã biết hung dữ với tôi rồi.”

Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của cô: “Cậu có để ý không, ở trước mặt tôi cậu rất kiêu ngạo, biết cái đó gọi là gì không? Cái đó gọi là…”

Mấy chữ “Được cưng chiều nên sinh kiêu ngạo” anh không nói ra miệng vì bị mấy quả trứng cút trong bát làm cho suy nghĩ rối loạn.

Toàn thân Trần Ngộ cứng đờ, sắc mặt vô cùng kỳ quái.

Mình vừa làm cái gì vậy?

Não bị chập rồi à.

Trần Ngộ chậm chạp chớp mắt mấy cái, cô đặt đũa lên miệng bát, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, bình tĩnh lấy ly trên bàn uống nước.

Giang Tùy từ tốn nói: “Cái đó là của tôi.”

Trần Ngộ suýt sặc, cô nuốt nước trà trong miệng xuống, lặng lẽ đặt ly thủy tinh xuống rồi đổi sang cái khác.

Giang Tùy ngả người ra sau, nhìn cô gái đang cụp mắt uống nước, nét mặt sâu xa khó diễn tả.

Hẳn là cô không muốn bị anh dồn ép, muốn bịt miệng anh lại, nóng đầu nên mới làm ra chuyện này.

Lúc này cô mới phản ứng lại, sự lúng túng, ngượng ngùng rồi thẹn thùng lần lượt xuất hiện trên khuôn mặt cô. Nếu có thể, cô thậm chí còn muốn tự tát cho mình một cái.

Nếu không nói gì đó, e là cô sẽ bị nghẹn ứ ở cổ họng, cơm cũng ăn không ngon mất.

Nghĩ vậy khiến Giang Tùy có hơi buồn bực, anh đã gắp đồ ăn cho cô rất nhiều lần, nhưng chưa từng gặp phải tình huống này, còn tưởng cô đã sớm quen với hình thức ở chung giữa hai người bọn họ. Vậy sao cô lại có dáng vẻ như sắp mất mạng tới nơi vậy.

Đệch, giận.

Không biết đến khi nào mới có thể khiến cô cam tâm tình nguyện gắp thức ăn cho anh, đút luôn cũng được.

Giang Tùy thở dài ảo não trong lòng, còn ngoài miệng thì trêu chọc cô để hoá giải bầu không khí ngượng ngùng này: “Có thể gắp trứng lên trong một lần, lợi hại ghê.”

Trần Ngộ: “…”



Sau đó, hai người đều không nói chuyện, chỉ tập trung ăn phần của mình.

Đến tận khi sắp ăn xong, Giang Tùy mới nói: “Không ăn canh à?”

Trần Ngộ ăn nốt món trứng hầm: “Nhiều dầu quá.”

“Nhiều dầu à?” Giang Tùy cầm thìa phủi phủi mặt nước trong bát: “Canh gà chẳng phải đều…….”

Liếc thấy gì đó khiến anh đột nhiên đổi chủ đề: “Sao lão Triệu lại ở đây?”

Trần Ngộ nghe thế thì quay đầu nhìn lại, đối diện trực tiếp với ánh mắt u ám của thầy giáo đang đứng ở cửa quán cơm, ánh mắt quá lạnh lẽo khiến lòng cô bỗng thấy bồn chồn, có loại dự cảm không lành.

Trứng cũng không ăn nổi, Trần Ngộ không ngồi yên được nữa nên đã đứng lên đi về phía cửa.

Bỗng chân bị cản lại.

Giang Tùy đưa cho cô một tờ khăn giấy: “Lau miệng đi.”

Bây giờ Trần Ngộ đang rất loạn, cứ tùy ý đưa tay ra, bất ngờ chạm vào đầu ngón tay anh.

Hô hấp của Giang Tùy đột nhiên ngưng trệ, bàn tay như bị thiêu đốt một mảng, tai anh đỏ lên nhưng cô gái hoàn toàn không chú ý tới, rung động trong anh nhanh chóng bị sự bất lực thay thế: “Không phải lão Triệu tìm cậu đấy chứ?”

“Là tìm tôi.” Trần Ngộ lấy khăn tay lau miệng: “Cậu đừng đi theo.”

Giang Tùy đã đứng lên được nửa chừng, nghe vậy thì thái dương giật giật, chỉ đành ngồi xuống, càu nhàu: “Cậu làm như chuyện hiếm lạ lắm vậy.”

Nghĩ một đằng nói một nẻo xong còn nói thêm: “Tôi ở đây đợi cậu.”



Khi Trần Ngộ quay lưng về phía Giang Tuỳ, khóe miệng anh nhanh chóng sụp xuống, biểu cảm trên mặt cũng thay đổi, trở nên vừa bất an vừa sốt ruột.

Bình thường thầy Triệu rất nghiêm khắc, nhưng thầy ấy chưa từng lạnh lùng với cô như vậy.

Bởi vì cô luôn làm những việc mà học sinh nên làm, từ một sự tồn tại không được xem trọng, cô đã đạt được một vị trí vững vàng trong phòng vẽ số 1.

Đã từng nhận được vô số sự tán dương, lời khen ngợi, trên xà ngang ở sảnh lớn đã dán mấy bức tranh của cô.

Lần này thái độ của lão Triệu, sợ là…

Sự lo lắng đã không còn âm thầm lên men trong đáy lòng Trần Ngộ nữa, mà đang điên cuồng lớn lên. Cô theo thầy Triệu rời khỏi quán cơm, dừng lại trước chiếc xe đang đỗ trước cổng trường.

Triệu Thành Phong lập tức hỏi một câu đánh phủ đầu: “Hôm nay em xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại vẽ kém nhiều thế?”

Sự bất an đang bành trướng trong cô đột nhiên ngưng tụ lại, giây sau lập tức vỡ tan tành, tàn phá lục phủ ngũ tạng khiến cô cau chặt mày, nhất thời không biết nên nói gì.

Triệu Thành Phong lạnh như băng.

“Lần kiểm tra này giống các năm trước, quá trình thi giống như kỳ thi chính thức.”

Tất cả bản vẽ đều được dán giấy niêm phong, các giáo viên tranh thủ thời gian nghỉ trưa để cùng nhau chấm điểm, chấm xong mới xé giấy niêm phong.

Giữa các phòng vẽ tranh sẽ có sự so sánh với nhau.

Sau khi có điểm, các giáo viên sẽ cùng thảo luận các kiểu như, đây là học sinh của tôi, vẽ rất tốt đúng không, học sinh của thầy vẽ không tốt chỗ này.

Nguyên Mộc được xem như phòng vẽ tranh tốt nhất thành phố C, ba bản vẽ ở vị trí đứng đầu trong những bài kiểm tra hàng năm đều là của Nguyên Mộc.

Triệu Thành Phong đã có sẵn đối tượng trong đầu, nhưng năm nay lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Chính là em học sinh trước mặt đây.

Triệu Thành Phong châm một điếu thuốc, hít một hơi thật dài, thầy ấy đã hy vọng rất nhiều vào cô.

Không ngờ cô lại vẽ sai tỷ lệ đầu và thân người, loại sai lầm này rất phổ biến ở những học sinh khác, nhưng đối với cô thì là lại là loại sai lầm cực kỳ sơ đẳng.

Vẽ tả thực người bán thân là sở trường của cô, đặc biệt là vẽ người mẫu nam.

Triệu Thành Phong nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Tại sao em lại không thể hiện được bằng một nửa trình độ bình thường?”

Trần Ngộ nhìn xuống đất, nhẹ giọng trả lời: “Trước đây em chưa đứng vẽ bao giờ.”

Giá vẽ không được điều chỉnh tốt.

Nhìn từ trên xuống để vẽ, không nắm chắc được tỷ lệ.

Trần Ngộ đại khái có thể đoán ra được nguyên nhân, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không thể tiếp nhận được.

“Bức phác hoạ đó được bao nhiêu điểm ạ?”

Lúc này Thầy Triệu đến tìm cô, chứng tỏ thầy đang rất thất vọng, vậy rốt cuộc điểm số của cô thấp đến mức nào?

Sắc mặt Trần Ngộ thay đổi trong chớp mắt.

Lần kiểm tra tập trung này là bài thi lớn nhất cô nộp trong mấy tháng qua, nếu điểm không ổn thì tâm lý cô khó mà trụ nổi trong khoảng gian huấn luyện ít ỏi còn sót lại.

Triệu Thành Phong đứng một lúc, hút xong một điếu thuốc, bỏ lại một câu “Bài thi buổi chiều làm cho tốt” rồi lập tức vung tay bỏ đi.



Trần Ngộ lùi lại hai bước dựa vào vách tường, cúi gằm mặt đứng một lúc rồi khom lưng ngồi xổm xuống.

“Sao cậu lại ngồi xổm ở đây?”

Giang Tùy đi tới, nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn với bờ vai đang rũ xuống, anh cau chặt mày: “Lão Triệu đã nói gì với cậu?”

Trần Ngộ chôn mặt trong khuỷu tay, tóc phủ xuống tán loạn trên lưng và cánh tay.

Đến sợi tóc cũng ỉu xìu.

Giang Tùy nhìn xuống một hai phút rồi cũng ngồi xổm xuống, anh nắm lấy một lọn tóc đang rủ xuống không trung, quấn quanh đầu ngón tay trong lúc cô không chú ý, cứ một vòng rồi lại một vòng, hạ giọng dò hỏi: “Có phải có điểm rồi không?”

Dừng lại một chút anh mới hỏi tiếp, giọng nói càng trở nên nhẹ nhàng hơn, còn mang theo sự thận trọng rõ ràng: “Không thi tốt sao? Thấp hơn so với cậu dự đoán à?”

Không có bất cứ âm thanh nào đáp lại.

Câu trả lời cũng đã có rồi.

Sắc mặt Giang Tùy tái xanh, anh nghiến chặt răng: “Lão Triệu thật con mẹ nó giỏi.”

Im lặng suy nghĩ vài giây, Giang Tùy với lấy chiếc mũ áo bông ở phía sau kéo lên, trùm lên mái tóc cô. Anh bước tới, dùng hai bàn tay áp vào bên tai qua lớp mũ dày rồi xoa xoa.

“Đừng buồn nhé, bạn Tiểu Trần của chúng ta là giỏi nhất.”