Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 42: Cặp vợ chồng già




Ngày đó, trên con đường ven kênh đào, cuối cùng Giang Tùy vẫn không nhận được bất cứ câu trả lời nào khác từ Trần Ngộ.

Bữa tối, Giang Tùy chỉ ăn vài miếng đã bỏ đũa xuống.

Nữ đầu bếp lo lắng hỏi: “Cậu Tuỳ, đồ ăn không hợp khẩu vị ạ?”

Giang Tùy xua xua tay, uể oải đi về phía ghế sofa. Anh nằm chống tay, nghiêng đầu tựa lên đó giống như một vị quý phi.

Nữ đầu bếp cầu cứu bác Chung.

Bác Chung liếc nhìn cô chủ nhỏ phản ứng chậm chạp ho khan hai tiếng.

Giang Thu Thu ngẩng đầu lên với nửa con tôm béo mập trong miệng, bác Chung nháy mắt ra hiệu cho cô bé.

“???”

“!!!”

Giang Thu Thu hiểu ý, cô bé nhanh chóng ăn hết con tôm, sau đó chạy thẳng tới chỗ anh trai, dừng lại bên cạnh ghế sofa, nhóp nhép cái miệng dính đầy mỡ: “Anh, anh tỏ tình bị từ chối à?”

Bác Chung: “……”

Thẳng thắn như thế, không sợ anh trai mình càng đau lòng hơn sao?

Rõ ràng là Giang Thu Thu đã ăn nhiều tôm đến mức đầu óc trở nên mơ hồ luôn rồi, sau khi nói xong cô bé mới nhận ra mình không nên hỏi như vậy. Cô bé nhìn vào khuôn mặt tối sầm của anh trai: “Xin lỗi, em xin lỗi mà, anh, em sẽ khéo léo hơn một chút.”

Sau đó là một câu hỏi có vẻ ‘khéo léo’ hơn: “Chị Trần Ngộ không thích anh ạ?”

Giang Tùy: “…”

Mọi người đang dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng: “…”

Bác Chung vuốt khuôn mặt mo, xua tay bảo mọi người tản đi.



Phòng khách rộng lớn trở nên yên tĩnh hơn hẳn.

Giang Tùy nghiến răng, gằn từng chữ: “Giang, Thu, Thu.”

Giang Thu Thu lùi về sau vài bước, yếu ớt nói: “Anh à, anh đừng tức giận mà, em vẫn còn là trẻ con đó, tha thứ cho em đi, cho em thêm một cơ hội nữa nha.”

Giang Tùy: “.…….”

“Bạn cùng bàn tên Chu Thụ Đồng của em, anh cũng biết cậu ấy đấy, là một cậu nhóc mập mạp có cái đầu dưa hấu, sống gần nhà chúng ta.” Giang Thu Thu nói: “Mỗi tuần cậu ấy lại đổi một người bạn gái, kinh nghiệm yêu đương vô cùng phong phú, em giúp anh hỏi kinh nghiệm của cậu ấy nhé?”

Thái dương Giang Tùy nổi đầy gân xanh: “Xéo đi.”

“Đừng mà.”

Giang Thu Thu cẩn thận, dè dặt lại gần ghế sofa rồi ngồi xuống một góc. Ánh mắt cô bé nhìn anh trai mình không khác gì đang nhìn một cô gái mới lớn vừa biết yêu, dù không biết tình yêu trong tim xuất phát từ đâu nhưng vẫn yêu rất sâu đậm, đau khổ vì tình, thê thảm đến mức ăn cơm không vô, mất hồn mất vía.

Cô bé thở dài như một người trưởng thành từng trải: “Nếu anh thấy việc tìm học sinh tiểu học để học hỏi kinh nghiệm mất mặt quá thì đi tìm anh em của mình cũng được mà. Chu Thụ Đồng là một vị thần nhỏ, còn anh Nhất Phàm là một vị đại thần, anh ấy mới đúng là cao thủ tình trường, anh tìm anh ấy.……”

Lời còn chưa dứt, cô bé đã bị anh trai đá khỏi ghế sofa.

Giang Thu Thu hạ cánh bằng mông trên tấm thảm trải sàn, vì bất ngờ nên hét to: “Em muốn mách chị Trần Ngộ, mách chị ấy là anh đánh em! Anh không cưng chiều em gái mình thì chắc chắn cũng không nuông chiều chị ấy đâu!”

Cơ mặt Giang Tùy co rúm, mẹ nó lại bị cái gì trên tivi tẩy não rồi.

Giang Thu Thu la hét đến hụt hơi, anh trai cô bé thì chỉ nói bốn chữ “Diễn, diễn tiếp đi”, khiến cô bé tức giận trừng mắt lườm anh trai mình: “Anh, anh nhạt quá!”

Giang Tùy hừ lạnh: “Nhạt con khỉ, không thấy anh trai em đã thành ra cái dạng gì à.”

Giang Thu Thu rụt cổ, không diễn nữa, cô bé khoanh chân ngồi trên thảm: “Em cũng là con gái nên có thể cho anh lời khuyên.”

“Con gái luôn muốn được chiều chuộng.”

Bạn nhỏ Giang Thu Thu thở dài: “Anh à, anh có thể không nuông chiều em, nhưng anh nhất định phải nuông chiều chị Trần Ngộ.”

Dáng vẻ đắc ý kiểu “Anh thấy em hiểu biết chưa, mau khen em đi.”

Giang Tùy trừng mắt nhìn con nhóc chết tiệt này: “Anh không nuông chiều em? Ngày thường em muốn cái này, muốn cái nọ, có gì mà anh không chiều theo không hả, em còn muốn như nào nữa?”

Giang Thu Thu cũng trừng mắt nhìn lại: “Anh trai của Phương Điềm Điềm còn cõng cậu ấy đến trường nhé!”

Cái trò vớ vẩn gì thế, Giang Tùy nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Chín tuổi chứ không phải là chín tháng tuổi, còn phải cõng đi nữa, em có thấy buồn cười không?”

Giang Thu Thu hậm hực đáp trả: “Trước kia anh còn ôm em, nhưng mấy năm gần đây thì không, còn nói với em là nam nữ khác biệt, rõ ràng là anh không cưng chiều em.”

“Chín tuổi đã là con gái lớn rồi, ôm cái quần ấy.”

Giang Tùy cau mày: “Mấy cái chuyện ôm hôn này đều không có phần của em đâu, là của chị dâu em hết, làm phiền em tự hiểu lấy điều cơ bản này nhé.”

Giang Thu Thu: “…”

Anh trai cô bé bị điên rồi.

Giang Thu Thu phồng má: “Có bản lĩnh thì anh tìm cho em một người chị dâu đi, còn chẳng phải tại anh quá kém cỏi, đến bây giờ vẫn chưa theo đuổi được người ta à.”



Giang Tùy với lấy khối rubik trên bàn, lơ đãng xoay khối rubik một cách tùy ý: “Anh không tỏ tình, cũng không bị từ chối, em đừng có gọi điện cho cậu ấy rồi nói linh tinh, đừng có gây rắc rối nữa.”

Giang Thu ẩn ý nói: “Nhưng chị ấy vẫn chưa thích anh.”

Khối rubik bị ném lên người cô bé.

Giang Thu Thu cầm khối rubik lên quan sát, tất cả các mặt đã được xoay đúng màu, cô bé lại đâm thêm một nhát vào trái tim anh trai mình: “Chỉ cần chị Trần Ngộ không có bạn trai thì anh vẫn có cơ hội.”

Giang Tùy mím môi, nói cũng như không.

Giang Thu Thu chú ý đến biểu cảm này của anh: “Còn là cơ hội rất lớn.”

“Anh Tiểu Tạ đã từng nói gì nhỉ, à cuộc sống vô thường.” Cô bé nói như một bà cụ non: “Gần đây tâm trạng của chị Trần Ngộ luôn không tốt, trong lòng đang rất yếu đuối, chính là thời điểm dễ dàng công phá nhất.”

“Anh à, thật đó, khi bạn thân chuyển sang thành phố khác, cảm giác lúc ấy không khác gì thất tình cả.”

Giang Tùy vẫn luôn không lên tiếng, nhưng đến khi em gái anh nói đến đoạn “Đồng hành là lời tỏ tình trong im lặng”, thì anh mới trầm giọng mở miệng: “Ai nói cho em những điều này?”

“Phần sau á?” Giang Thu Thu chớp mắt: “Chu Thụ Đồng nói chứ ai.”

Giang Tùy kỳ quái hỏi: “Nếu anh nhớ không nhầm, hồi còn chưa biết đi em đã cướp đồ chơi của thằng nhóc đó rồi, sau này hai đứa học cùng một lớp mẫu giáo, còn là bạn cùng bàn, đến giờ vẫn vậy.”

Giang Thu Thu trở nên cực kỳ hoang mang.

Giang Tùy không nói thêm gì nữa, dù sao cũng mới là học sinh tiểu học mà thôi, ít nhất cũng phải đợi đến trung học mới có thể xem có làm nên trò trống gì không.

“Quay lại vấn đề chính.” Giang Thu Thu ném khối rubik lên bàn trà, với lấy một quả quýt rồi bóc vỏ: “Anh à, đủ chân thành thì đến kim cương cũng vỡ vụn. Anh càng cưng chiều chị Trần Ngộ, quan tâm chị ấy nhiều hơn thì kết quả sẽ không tệ đâu.”

Giang Tùy nhắm mắt.

Giang Thu Thu ngồi bên cạnh, vừa ăn quýt vừa không ngừng nói: “Thực ra em cũng không lo lắng lắm.”

“Anh trai của em vừa cao ráo vừa đẹp trai, còn vẽ tranh rất đẹp, lại ưa sạch sẽ, thích dọn dẹp, còn giàu nữa.”

Cô bé giơ thẳng ngón tay cái lên, âm thanh hơi mơ hồ: “Quan trọng nhất chính là, còn có một cô em gái hoạt bát đáng yêu, xinh xắn tốt bụng, thông minh lanh lợi, hiền lành khôn khéo, không gây chuyện thị phi, lại còn rất thích chị dâu nữa.”

Giang Tùy: “…”

Một lúc sau, Giang Tùy mới nói: “Thu Thu, ngày mai sau khi tan học em đến phòng vẽ tranh đi.”

Ánh mắt Giang Thu Thu sáng lên: “Làm gì vậy, làm gì vậy?”

“Anh, anh muốn ra tay thật à? Cuối cùng anh cũng không nhẫn nhịn được nữa rồi, nói đi, anh muốn em làm gì? Em đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Giang Tùy đẩy đầu cô bé ra:” Anh rút lại câu vừa rồi, nghiêm, đằng sau quay, tạm biệt.”

Giang Thu Thu: “.…….”



Ngày hôm sau, Giang Thu Thu vẫn tới phòng vẽ tranh, vui vẻ chia sẻ món bánh quẩy khoai lang tím yêu thích của mình với chị gái.

Trần Ngộ đang vẽ tượng bán thân, thỉnh thoảng cắn một miếng bánh quai quẩy giòn giòn.

Giang Thu Thu không bị kẹp giữa chị gái và anh trai mình, mà là kẹp giữa cô và một anh đẹp trai xa lạ.

Không chỉ vậy, Giang Thu Thu nhìn anh đẹp trai một lượt rồi quay sang ôm cánh tay cô một cách thân mật, nhìn anh chàng kia nhăn mũi tỏ ý, đây là chị dâu của em.

Vu Kỳ: “…….”

Hai anh em lại rất giống nhau ở điểm này.

Giống như chú chó đi tiểu để đánh dấu địa bàn của mình vậy.

“Chị.” Giang Thu Thu thấp giọng hỏi: “Không phải vẽ tóc là phải vẽ từng sợi một sao?”

“Không thể vẽ như vậy được.”

Ngòi bút của Trần Ngộ khá thô, liên tục ma sát với mặt giấy: “Đầu tiên, chúng ta cần vẽ ra độ dày của tóc, phải thể hiện được các lớp tóc.”

“Ở các điểm giao cắt giữa các lớp tóc vẽ vài nét ngẫu nhiên là có thể khiến kết cấu và độ dày của mái tóc rõ ràng hơn.”

“Cuối cùng, vẽ thêm các chi tiết, thêm các lớp và sợi tóc, thế là xong.”

Giang Thu Thu còn chưa kịp lên tiếng thì người ngồi bên trái Trần Ngộ – Giang Tùy, đã không nhịn được mà tặc lưỡi: “Cậu nói cho con bé những thứ này làm gì? Con bé cũng không hiểu.”

Lần này Giang Thu Thu cũng chưa kịp lên tiếng thì chị Trần Ngộ đã ra mặt thay cô bé: “Cũng vì con bé không hiểu nên tôi mới giải thích cho con bé nghe.”

Giang Tùy giơ chân đá nhẹ vào giá vẽ: “Cậu đang cãi nhau với tôi đấy à?”

Trần Ngộ nheo mắt, lạnh lùng hỏi: “Cãi gì cơ?”

Cổ họng Giang Tùy cuộn lên: “Không có gì.”

Ngoại trừ Vu Kỳ, ba cô gái còn lại trong phòng đều nghe được: “…”

Muốn tán tỉnh thì làm phiền ra ngoài, cảm ơn.

Lão Triệu bị mù rồi nên không nhìn thấy dáng vẻ của cặp vợ chồng già này.

Các cô gái cũng sắp bị mù rồi, phải mau tránh đi thôi.

Giang Thu Thu cứ nhìn chị gái rồi lại nhìn sang anh trai, con ngươi đảo liên tục khiến cô bé nhanh chóng thấy chóng mặt, đầu óc mơ màng như đồ ngốc.

Hình như cũng không có chuyện gì cần cô bé làm cả.



Lúc Trần Ngộ đi vào phòng khách nghỉ ngơi, Giang Thu Thu vội vã chạy theo sau thì thấy cô đang tưới nước cho cây hoa xấu hổ.

“Chị ơi, chậu cây có mấy bông hoa nhỏ đỏ đỏ vàng vàng kia là cây gì?”

Trần Ngộ cầm bình tưới cây, phun thêm hai cái: “Hoa mười giờ.”

“Ồ, em chưa nhìn thấy bao giờ.”

Giang Thu Thu tiến tới, nghiêng người thổi những giọt nước trên bông hoa nhỏ: “Chị ơi, có phải mọi người sắp phải ghi danh rồi không? Tuyển sinh độc lập gì đó, anh Tiểu Tạ nói với em.”

Trần Ngộ xoa đầu cô bé: “Ừ, sắp rồi.”

Giang Thu Thu ngượng đỏ cả mặt: “Em biết học sinh mỹ thuật đều tham gia thi năng khiếu trước, sau đó mới ôn tập ở các lớp văn hóa và thi tốt nghiệp. Cũng có nghĩa là, mọi người sẽ có hai thông báo trúng tuyển đúng không ạ?”

Trần Ngộ gật đầu: “Thi năng khiếu sẽ bắt đầu vào tháng Một, kết quả sẽ được thông báo lần lượt vào tháng Ba và tháng Tư, thư thông báo sẽ được gửi tới trường học bằng thư đảm bảo.”

“Vậy nếu nhận được thư.” Giang Thu Thu nói: “Thì chẳng phải đã bước một chân vào trường đại học rồi ạ?”

Trần Ngộ cười: “Đúng vậy.”

Giang Thu Thu trợn tròn mắt, nghĩ thầm, mắt anh trai tinh thật.

“Chị ơi, thời gian trôi qua nhanh thật.” Giang Thu Thu đưa tay chạm vào lá cây hoa mười giờ: “Tuyết sắp rơi rồi.”

Trần Ngộ nhìn ra bầu trời yên tĩnh ngoài cửa sổ: “Ừm.”

Năm ngoái, cũng vào thời điểm này, tuyết rơi dày không ngừng hơn nửa tháng, bao phủ toàn bộ thành phố.

Năm nay tuyết rơi muộn hơn một chút.

Trần Ngộ hít một hơi khí lạnh, tự hỏi liệu năm nay Tiểu Kha có quay lại đón năm mới hay không.

Khả năng không lớn, chân cô ấy không dễ dàng hồi phục.

Tổn thương gân cốt còn cần trăm ngày mới lành được.

Lần này còn là tổn thương nặng như vậy.

Trần Ngộ thầm nghĩ, quy định nghỉ Tết ở Nguyên Mộc thường rất muộn, phải vẽ đến tận 29 Tết. Đến mùng Ba, mùng Bốn năm sau đã phải quay trở lại phòng vẽ tranh, cô không có nhiều thời gian để đi thăm Tiểu Kha.

Chỉ có thể đợi sau kỳ thi tốt nghiệp.



Giang Thu Thu cảm nhận được tâm trạng chán nản tỏa ra từ chị gái, cô bé giật nhẹ chiếc nơ bướm trên tay áo, do dự đôi chút rồi thản nhiên hỏi: “Chị ơi, sau này chị muốn làm gì?”

Trần Ngộ dừng lại một chút, đặt chiếc bình nhỏ xuống: “Chắc là…”

Nửa câu sau, rất lâu vẫn không nói ra được, dường như có chuyện gì đó ngoài kế hoạch đã xảy ra khiến cô không biết phải xử lý thế nào, nên cô khó chịu nhíu mày: “Cũng khó nói lắm, cứ chờ xem.”

Giang Thu Thu lén lút quan sát cô: “Anh trai em, anh ấy sẽ không thừa kế công ty của bố.” Em cũng không thèm, hừ.

“Anh ấy sẽ tiếp quản công ty mà mẹ để lại cho anh ấy, bây giờ đang do bố em quản lý, đợi khi anh trai tốt nghiệp thì sẽ giao lại cho anh ấy.”

“Đó là một công ty thiết kế trang sức, thương hiệu khá nổi tiếng, chuyên về nhẫn cưới, mẫu nào cũng rất đẹp. Còn có nhiều phiên bản số lượng giới hạn với mẫu mã có một không hai, anh trai em học vẽ, nếu mà quản lý công ty đó thì cũng là đúng sở trường rồi.”

Giang Thu Thu dừng lại một chút, cố gắng nói cho người chị dâu cô bé yêu thích về hướng đi tương lai của anh trai mình: “Ừm, mặc dù anh trai em sẽ tiếp quản công ty nhưng cũng không nhất định chỉ làm công việc đó. Anh ấy rất yêu thích việc vẽ tranh, có lần anh ấy sốt cao, miệng cứ lải nhải là muốn mở triển lãm tranh đó.”

“À đúng rồi, có một lần anh ấy đang xem tivi thì đột nhiên nói sau này anh ấy sẽ xuất phát từ thành phố T, đi về phía Tây, vừa đi vừa vẽ. Đại khái chính là như cái kiểu thơ và phương xa mà trong sách Ngữ văn nói đến đó, em cũng không rõ nữa…”

Bên tai Trần Ngộ vẫn vang lên tiếng nói không ngừng của cô bé, nghĩ gì nói đó, còn tâm trí cô dường như đã bay tới nơi nào xa lắm.

Mùa đông năm nay có vẻ không lạnh lắm.



Giữa tháng Mười Hai, tất cả phòng vẽ tranh ở thành phố C đều tham gia kỳ thi tập trung được tổ chức trong nhà thi đấu ở trường THPT số 2.

Thời gian là vào cuối tuần.

Chưa tới 7 giờ sáng, một nhóm thiếu niên tràn đầy khí thế, mang theo túi đựng tranh, xách theo thùng dụng cụ chạy tới đó.

Năm nay, số lượng học sinh mỹ thuật nhiều hơn năm trước, con đường chạm đến ước mơ càng trở nên khó khăn hơn.

Mỗi phòng vẽ tranh đều phát thẻ dự thi trước một ngày, mọi người sẽ tìm chỗ ngồi theo số báo danh của mình.

Trong nhà thi đấu vô cùng ồn ào.

“Đệch.”

Miệng Tạ Tam Tư há thành hình chữ O: “Em chưa bao giờ thấy nhà thi đấu của trường THPT số 2 có nhiều người đến thế.”

“Này, anh Tùy, cô gái bên kia xinh ghê, dáng người cũng rất thon thả, là học sinh từ phòng vẽ tranh Lưu Vân đó. Cô ta cũng đang nhìn về phía anh, cứ nhìn mãi, đệch, mau nhìn đi anh Tuỳ.”

Giang Tùy đá cậu ta: “Nhìn cái gì mà nhìn, tìm vị trí của cậu đi.”

Lần này Tạ Tam Tư nhanh chóng lăn đi không để lại chút dấu vết nào.

Đều là tại đầu óc cậu ta bị ngấm nước, cậu ta có tội, cậu ta ngu ngốc, cậu ta thèm đòn còn muốn đi tìm cái chết.

Cậu ta cũng không dám nhìn vẻ mặt của Trần Ngộ.

Nhưng khuôn mặt Trần Ngộ lại chẳng có biểu cảm gì.

Giang Tùy thật sự thấy phục chính mình, dáng vẻ này của cô mà cũng có thể khiến anh thấy thật đáng yêu: “Số ở đằng sau ghế.”

Trần Ngộ vừa đi vào đã thấy, cô quét mắt nhìn  bốn phía, ngón tay chỉ về một khu vực: “Tôi ở đằng kia.”

Ánh mắt Giang Tùy di chuyển theo, sắc mặt lập tức thay đổi: “Đệch.”

Trần Ngộ không hiểu vì sao anh bỗng phát bệnh thần kinh, chỉ thấy anh hất cằm về một hướng: “Tôi ở đó.”

“…Ồ”

Bọn họ ngồi ở hai bên trái phải của nhà thi đấu, với hàng đống đầu người ngăn cách ở giữa.

Trần Ngộ thản nhiên nói: “Vậy cậu đi đi.”

Cô đang định đi về khu vực thi của mình thì túi đựng tranh lại bị kéo lại.

Giang Tùy thấp giọng thì thầm bên tai cô: “Vẽ xong thì chờ tôi.”

Trần Ngộ không hề quay đầu lại: “Chờ cậu làm gì?”

Giang Tùy hạ giọng: “Cậu muốn làm gì thì làm.”

Trần Ngộ sững sờ.

Không đợi cô kịp nói gì, bên tai cô đã tràn ngập âm thanh chửi bới giận dữ, xen lẫn tiếng nghiến răng nghiến lợi.

“Mẹ nó, miếng bánh thơm như cậu, hết tên này đến tên khác cứ nhìn chằm chằm vào kia kìa.”

Trần Ngộ liếc nhìn qua khóe mắt, rất nhiều cô gái đang nhìn về phía bên này, mục tiêu rõ ràng, ánh mắt hoặc là ngượng ngùng, hoặc là dè dặt cẩn trọng, hoặc là táo bạo nhiệt tình.

Cô cười lạnh, không biết ai mới là miếng bánh thơm đây.

Đi được vài bước, Trần Ngộ dừng lại dùng sức bẻ khớp ngón tay, cô lạnh lùng xoay người, bước tới trước mặt Giang Tùy: “Cúi đầu.”

“Làm gì vậy?”

Giang Tùy càu nhàu làm theo, hơi khom lưng, cúi đầu về phía cô.

Một giây sau, mũ lưỡi trai của anh bị cô đập một cái.

Vành mũ bị kéo thấp xuống, che khuất đôi mắt sắc sảo thâm thúy của anh.