Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 40: Tự tạo nghiệp




Trong phòng vẽ số một thiếu đi một vị trí.

Tất cả dụng cụ vẽ tranh của Lưu Kha đều được Trần Ngộ thu dọn và mang về nhà mình.

Cô không muốn đến nhà Lưu Kha.

Xét trên khía cạnh nhân tính và tâm lý, Trần Ngộ không hề muốn động chạm đến những người ở tầm tuổi đó.

Tuy cô là người hướng nội, ít khi bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, nhưng cũng không thể luôn giữ được sự tỉnh táo. Cô sợ đến lúc đó không thể khống chế được chính mình mà nói ra những điều không nên nói.

Bởi đến cuối cùng người khó xử vẫn là Tiểu Kha.



Phòng bệnh sáng sủa sạch sẽ, trên tủ có một giỏ hoa nhỏ xinh xắn, bên trong là hoa cẩm chướng màu hồng.

Ông chủ cửa hàng hoa nói loài hoa này mang ý nghĩa bốn mùa bình an.

Trần Ngộ nghe xong đã mua nó ngay.

Lưu Kha nằm trên giường bệnh, nhìn bạn mình bày đồ đạc lên bàn: “A Ngộ, giỏ hoa đó bao nhiêu tiền?”

“Không đáng bao nhiêu đâu.”

Trần Ngộ ném túi bánh kem vào thùng rác, dùng tay vò nát vỏ cam: “Bố mẹ cậu đâu?”

Lưu Kha nhìn ra ngoài cửa sổ đến xuất thần: “Chắc đi làm việc rồi.”

Trần Ngộ ngừng lại một chút, nghiêng đầu liếc cô bạn đang nhìn sang hướng khác.

Lưu Kha vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mấy hôm trước tớ đến nhà cậu ăn cơm trưa, cậu còn nhớ không?”

“Ừm.” Trần Ngộ rút khăn giấy lau tay, dời cái ghế tới bên giường rồi ngồi xuống, lặng lẽ nghe cô ấy nói chuyện.

“Hôm đó tớ để quên bình nước ở phòng vẽ tranh, bảo cậu đợi tớ dưới tầng.”

Lưu Kha nheo mắt: “Lúc tớ quay lại lấy bình nước thì nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng vẽ số bốn, là Phan Lâm Lâm với vài cô gái đang nói chuyện, cô ta nói rằng cô ta đã thấy bố tớ đi cùng một cô gái.”

Trần Ngộ sững sờ.

Khi đó, lúc cô nhìn thấy Tiểu Kha đi xuống, sắc mặt cô ấy rất tệ nên bèn hỏi sao vậy nhưng chỉ nhận được câu trả lời không có gì.

Sau đó cô mới phát hiện ra Tiểu Kha không muốn về nhà.

Hóa ra đã xảy ra chuyện như vậy.

Trần Ngộ cảm thấy chán nản, cô xoa xoa ngón tay, cụp mắt nhặt những vết xước mang rô quanh móng tay.

“Thực ra trước ngày hôm đó khoảng một tuần tớ đã biết rồi.”

Lưu Kha tựa như đang nói về câu chuyện cô ấy thấy được nghe được ở đâu đó, không hề liên quan đến mình, giọng nói bình thản không chút dao động: “Khi bố tớ về nhà, trên cổ áo có vết son môi, trên người cũng có mùi nước hoa.”

“Tớ cứ tưởng là ông ấy ngoại tình khi vợ đang mang thai, không thể quản được nửa thân dưới nên mới đi tìm tình nhân. Nhưng đó là thói hư tật xấu của đàn ông rồi, trong nhà có cơm không muốn ăn, phân ngoài đường chưa nếm thử lại thấy hấp dẫn.”

Ngừng một chút, cô ấy nói tiếp: “Tớ muốn nói cho mẹ biết nên vẫn luôn tìm cơ hội thích hợp, vì chuyện này mà ngày nào cũng mất ngủ, tóc rụng cả mảng lớn, sắp hói đến nơi rồi.”

Trần Ngộ nghe đến đây thì nhướng mí mắt, tầm nhìn rơi lên đầu cô bạn.

Trên đó đang quấn một vòng băng gạc, tóc tùy tiện buộc thành cái đuôi ngựa để lệch sang một bên, vài sợi tóc ít ỏi dùng một tay là có thể cầm hết.

Tóc đã xoăn còn ít.

Giống như hoa cỏ thiếu dinh dưỡng vậy, ngày càng khô héo.

Trần Ngộ thấy lòng mình thắt lại, không nhịn được nắm tay cô ấy: “Tiểu Kha…”

Lưu Kha thấy vẻ mặt của cô thì có chút dở khóc dở cười: “Nghĩ cái gì đấy, đừng có suy diễn bậy bạ, tớ mới mười tám tuổi thôi, trẻ trung lắm, còn có tương lai tươi đẹp. Bây giờ không phải là lúc hồi tưởng lại đời người để chuẩn bị ra đi, cậu cũng không phải đang đi đưa tang đâu, đừng có làm cái vẻ mặt ấy.”

Trần Ngộ không cười nổi.

Cô ôm chặt lấy bạn mình, đôi môi tái nhợt của Lưu Kha mím lại: “A Ngộ, khoảng thời gian vừa rồi tớ đều không về cùng cậu, là vì tớ ở lại phòng vẽ tranh đến hai, ba giờ sáng.”

Trận Ngộ hít sâu một hơi: “Muộn như vậy?”

“Đúng vậy, ngày nào tớ cũng là người cuối cùng ra về, trên đường chẳng có ai cả.”

Lưu Kha yếu ớt thở dốc: “Về nhà rất giày vò, tớ không dám nhìn mẹ, luôn cảm thấy áy náy với bà ấy, cảm thấy nếu không nói cho mẹ biết sự việc đó thì mình sẽ trở thành kẻ tiếp tay cho bố.”

“Ha.”.

Cô ấy cười ra tiếng, khuôn mặt gầy gò xanh xao chỉ có ý mỉa mai: “Nào có biết là bản thân mình thiếu hiểu biết, ngây thơ ngu dốt, sống trong một vở kịch mà không nhận ra, hoàn toàn không hiểu được tâm ý và kỹ thuật diễn xuất tuyệt vời của bố mẹ, càng không ngờ tới đứa con thứ hai lại là tác phẩm của người đàn ông khác.”

Thấy bạn mình không có biểu hiện nào là kinh ngạc, khóe miệng Lưu Kha hơi nhếch lên, thở dài: “Quả nhiên cậu biết hết chuyện của bố mẹ tớ rồi.”

Trần Ngộ đang muốn nói gì đó thì bị cô ấy cắt ngang: “A Ngộ, tớ thấy hơi buồn nôn.”

“Cậu chờ một chút.”

Trần Ngộ vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, cầm ra một cái chậu nhựa đặt cạnh giường.

Lưu Kha chưa ăn gì nên chỉ nôn ra mật dịch, từ cổ họng đến lục phủ ngũ tạng đều là vị đắng chát, đôi mắt đỏ sọc như sắp đổ máu.

“Buồn nôn.”

Lưu Kha nói xong thì nhắm mắt lại.



Buổi trưa thứ Năm, sau khi tan học Trần Ngộ chạy ngay đến bệnh viện như thường lệ, nhưng lại bắt gặp bố của Tiểu Kha.

Bố Lưu xách bình nước đi ra, khi nhìn thấy đứa trẻ ngoài cửa, ông ấy nở một nụ cười hòa ái trên khuôn mặt mệt mỏi: “A Ngộ, tan học rồi à.”

Trần Ngộ không bước tiếp mà lùi lại mấy bước rời khỏi cửa ra vào.

Bố Lưu nhìn động tác của đứa trẻ thì biết cô có chuyện muốn nói.

Không bao lâu sau, một lớn một nhỏ đứng ngoài hành lang, bình nước được đặt dưới đất trở thành khán giả duy nhất trong cuộc nói chuyện này.

Trần Ngộ bóc một gói kẹo Khỉ Lông Vàng cho vào miệng, mùi sữa giúp cô bình tĩnh lại.

“Chú, Tiểu Kha không thể học vẽ được nữa rồi.”

Khóe mắt đầy nếp nhăn của bố Lưu khẽ run lên: “Có thể học.”

“Đợi vết thương của con bé lành lại là có thể học được, vẫn có thể quay lại phòng vẽ tranh Nguyên Mộc học vẽ như trước.”

Trần Ngộ nhìn người đàn ông trung niên đang cật lực che giấu sự hoảng loạn, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh: “Cô ấy phải học lại.”

Bố Lưu lập tức mất giọng.

Hai năm qua, ông và vợ cũ đã cố gắng giấu con gái, cũng chỉ vì sợ rằng con bé đang trong giai đoạn trưởng thành đặc biệt nhạy cảm, việc bố mẹ ly hôn có thể khiến con bé gặp phải một loạt vấn đề tâm lý. Nếu không kịp thời phát hiện và giải quyết thì sẽ ảnh hưởng đến việc học, khiến kỳ thi đại học của con gái bị trì hoãn.

Hiện tại, kết quả là phản tác dụng.

Ông trời đã giáng cho ông ấy một cái tát.

Đôi tay cầm bút mấy chục năm của bố Lưu không ngừng run rẩy.

Trần Ngộ bình tĩnh nói: “Mỗi năm có một chính sách riêng, nếu học lại một năm, đến năm sau thi lại cũng không biết sẽ ra sao.”

“Hơn nữa, áp lực của học sinh mỹ thuật khi học lại không hề giống như học sinh văn hóa bình thường.”

“Nhất là đối với những học sinh xuất sắc, vì rất nhiều lý do khác nhau mà không thể thi lên đại học, xuất phát điểm quá cao sẽ bị những người xung quanh chú ý thái quá, từng ánh mắt, từng tiếng nói ấy đều có gai.”

Bố Lưu tháo kính mắt trên sống mũi, bàn tay che đi khuôn mặt đang run rẩy, lau thật mạnh.

“Là chú có lỗi với Tiểu Kha, không chăm sóc tốt cho con bé, rơi vào kết cục ngày hôm nay hoàn toàn là vì chú tự cho mình là đúng.”

Viên kẹo Khỉ Lông Vàng trong miệng Trần Ngộ đã tan hết, tâm tình cô bắt đầu có chút dao động, cô mím chặt môi, cố gắng khống chế bản thân mình.

Bình tĩnh một chút, đừng nói những điều vô nghĩa, nghĩ kỹ xem phải nói cái gì.

“A Ngộ, cháu hãy dành nhiều thời gian hơn cho Tiểu Kha, con bé chỉ có cháu là bạn thân, nếu là cháu thì sẽ dễ nói chuyện với con bé hơn.”

Bố Lưu nhắm mắt, đeo lại kính mắt: “Về chuyện tiền nong, may mà có bố mẹ cháu.”

Trần Ngộ không nói gì.

“Tạm thời cứ như vậy đã, cháu vào gặp Tiểu Kha đi.” Bố Lưu cầm bình nước: “Chú đi lấy nước, lát nữa sẽ quay lại phòng bệnh, nhờ cháu chăm sóc con bé.”

Trần Ngộ đột nhiên nói: “Chú, chú sẽ quan tâm Tiểu Kha đúng không.”

Dáng vẻ của người đàn ông trung niên thoắt cái lộ ra vẻ già nua: “Con bé là con gái của chú, sao chú có thể mặc kệ được chứ.”



Bố Lưu đi tìm bố Tiểu Ngộ uống rượu.

Bố Trần được gọi ra khi đang ở trong xưởng, trên tay còn đầy mùi dầu máy.

Bố Lưu là giảng viên ở học viện sư phạm, kỹ tính và cũng chú ý đến mặt mũi, chọn một quán cơm nhỏ nhưng bày trí rất ổn.

Bố Trần còn chưa học hết cấp 3, mới chỉ có bằng cấp 2, bụng không có bao nhiêu chữ nghĩa, trong cuộc sống hàng ngày cũng là kiểu người thô kệch, ông cảm thấy chỉ là ăn bữa cơm thôi, ăn ở đâu mà chẳng được.

Hai người có thể trở thành bạn bè lâu năm đúng là ngoài ý muốn.

Bố Lưu bình thường không uống rượu, nhưng lần này cứ im lặng uống từng ngụm: “Lão Trần, ông nói xem tôi nên làm thế nào bây giờ?”

Bố Trần đang ăn đậu phộng: “Tự tạo nghiệp.”

Bố Lưu mắc nghẹn: “Nếu đổi thành ông thì ông cũng sẽ làm như tôi thôi.”

“Tôi sẽ không đi vào con đường đó.” Bố Trần nói: “Tôi và vợ đã kết hôn được hai mươi năm, sóng to gió lớn gì cũng đã trải qua, cãi nhau thì vẫn cãi nhau, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, không thể tách ra được.”

Mặt bố Lưu giật giật, trong lòng thầm nhủ, tôi tới tìm ông để kể khổ chứ không phải tới nghe ông khoe khoang.

Trong lòng ông ấy đang có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn: “Tôi cũng hai mươi năm.”

Thời gian quen biết còn dài hơn, hai mươi bảy năm.

Sóng to gió lớn cũng đã trải qua, những tháng ngày khổ cực nhiều không đếm xuể, nhưng đến khi ổn định lại chẳng thể vượt qua nổi.

Bầu bạn nhiều năm như vậy nhưng vẫn chia tay, điều đó chứng tỏ bọn thật sự không phải người cùng đường.

Chỉ có thể làm vợ chồng được nửa đường mà thôi.

Bố Lưu đẩy kính mắt, cân nhắc câu chữ: “Lão Trần, chuyện tiền nong có lẽ phải từ từ tôi mới trả cho ông được.”

Bố Trần lại không nể mặt ông ấy: “Cái từ ‘có lẽ’ nên bỏ đi nhỉ?”

Bố Lưu: “…”

“Nói thật với ông.” Bố Trần nhấp một ngụm rượu, chép miệng: “Số tiền đó là chi phí cho bốn năm đại học của con gái tôi.”

Bố Lưu đặt đũa xuống.

“Lão Lưu, ông cũng không cần phải bày ra dáng vẻ cùng đường cho tôi xem.” Bố Trần nói: “Sang năm trước khi con gái tôi nhập học ở trường đại học, ông trả lại chi phí cho năm đầu tiên là được, phần còn lại thì để sau.”

Bố Lưu cảm kích nói: “Tốt quá.”

“Ôi, cái số tôi.”

Bố Trần lắc đầu: “Tiểu Kha nhà ông là một đứa con ngoan, đáng tiếc.”

Bố Lưu vừa cầm đũa lên đã lại đặt xuống: “Xuất phát điểm của tôi là muốn tốt cho con bé, nào biết được… nào biết được con bé sẽ…”

“Được rồi, nói cái gì thì cũng đã muộn, quan trọng nhất bây giờ là con cái khỏe mạnh.”

Bố Trần vỗ vai ông ấy: “Đối xử với con gái tốt hơn một chút, đừng phá hủy mối quan hệ giữa bố và con gái.”

Bên kia, Trần Ngộ vẫn đang ở trong bệnh viện.

Lưu Kha cũng đang nói với cô về vấn đề tiền nong: “A Ngộ, có phải lần này bố mẹ cậu đã lấy hết tiền tiết kiệm trong nhà ra không?”

Trần Ngộ đang gọt táo, nói một cách mơ hồ là không biết rõ.

Lưu Kha hiểu bạn mình, nghe cô nói thế thì đúng là vậy rồi.

“Bố mẹ cậu nghĩ thế nào vậy, cũng đâu phải họ hàng thân thích, sao có thể cho mượn một số tiền lớn đến thế, làm việc thiện tích công đức cũng không phải kiểu này…”

Trần Ngộ đưa một miếng táo đến bên miệng cô ấy: “A.”

Lựu Kha há mồm ăn hết, còn muốn nói tiếp.

Trần Ngộ ngăn cô ấy lại: “Ăn táo của cậu đi.”

Lưu Kha: “…”

“A Ngộ, thật sự không đau không ngứa, tức là kiếm lời được rất nhiều tiền, đúng không?”

Lưu Kha cười khổ: “Lần này đúng là tớ đã… tiêu không ít tiền.”

Trần Ngộ nhìn quả táo trong tay, tài xế gây tai nạn không có tiền, cũng không biết sau này phải làm thế nào.

“Cậu biết không, mẹ tớ đã bỏ ra toàn bộ tiền tích góp bao nhiêu năm.” Lưu Kha nói: “Kể cả số tiền dành để sống cùng người đàn ông kia.”

Trần Ngộ bỗng ngẩng đầu: “Vậy bà ấy…”

Lưu Kha hiểu ý bạn mình: “Bà ấy không cần tớ nữa.”

“Bề ngoài tớ giống bố, bà ấy đã nhìn đủ rồi.”

Trần Ngộ há to miệng.

Lưu Kha lại nói về bố mình: “Người phụ nữ của lão Lưu năm nay mới hai mươi ba tuổi, chỉ lớn hơn tớ có năm tuổi, làm mẹ kế của tớ đúng là khôi hài.”

“Mấu chốt là người ta cũng không muốn làm.”

Trần Ngộ muốn nói gì đó lại thôi, chỉ biết trầm mặc, cắt một miếng táo nữa cho cô ấy.

“Bây giờ tớ đã thế này, chính mình cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể lôi kéo bố theo thôi.”

Lưu Kha vừa nhai táo vừa nói: “Năm sau tớ sẽ học lại, sau đó đến thành phố T tìm cậu.”

Trần Ngộ mỉm cười: “Được.”

Lưu Kha cũng cười: “Vậy ngày mai cậu đừng tới đây nữa, kỹ thuật vẽ màu nước của cậu kém như vậy mà còn ở đây lãng phí thời gian, thế thì làm sao vào được học viện mỹ thuật?”

Trần Ngộ: “…”

“Biết rồi, tớ sẽ vẽ thật cẩn thận.”

Ở lại hơn nửa tiếng, Trần Ngộ phải quay về phòng vẽ tranh, do không ngủ trưa nên cô cứ liên tục dụi mắt vì buồn ngủ.

“A Ngộ, tối nay tan học cậu đưa Giang Tùy đến đây đi.”

Lưu Kha bỗng nhiên gọi bạn mình lại: “Tớ muốn nói với Giang Tuỳ vài câu.”

Trần Ngộ hoài nghi mình nghe nhầm: “Hả?”

Lưu Kha lặp lại: “Đưa Giang Tuỳ đến đây.”



Chạng vạng gần 6 giờ tối, Trần Ngộ đưa Giang Tùy tới bệnh viện, dặn anh lát nữa không được nổi nóng, phải nói chuyện thật tử tế.

Cậu chủ Giang không vui, hơi cáu kỉnh: “Tôi sẽ vô duyên vô cớ nổi nóng à? Tự nhiên bốc hỏa chắc?”

“………….”

Giang Tùy thấy khóe môi cô gái hơi nhếch lên muốn nói tiếp, nên anh nhanh tay ôm lấy đầu cô, đẩy về phía trước.

“Đi thôi em gái, cậu đã lải nhải cả đoạn đường rồi, có thể tha cho tôi không?”

Trần Ngộ lạnh lùng nói: “Trước đây không phải đều gọi tôi là chị à?”

Giang Tùy bĩu môi: “Đó là trêu cậu thôi.”

Trần Ngộ trợn mắt.

Giang Tùy “hừ” một tiếng: “Cậu trợn mắt với ai thế, tôi lớn hơn cậu tận ba tháng, cậu phải gọi tôi là anh trai mới đúng, nhìn xem bình thường cậu ở trước mặt tôi ngang ngược…”

Trên hành lang tràn ngập tiếng nói của chàng trai, Trần Ngộ lườm anh: “Được rồi!”

Giang Tùy lập tức ngậm miệng.

Lại hung dữ với ông đây, tức quá đi.

Khi đến gần cửa phòng bệnh, Trần Ngộ thả chậm bước chân, nhỏ giọng nói: “Không biết Tiểu Kha muốn nói gì với cậu.”

Giang Tùy như có điều suy nghĩ, liếc nhìn cô: “Cậu không vào à?”

Trần Ngộ “Ừm” một tiếng: “Muốn nói chuyện riêng với cậu.”