Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 4: Không nghe lời




Hai nữ sinh kia luống cuống tay chân mang theo đồ ăn vặt còn chưa ăn hết chạy xuống tầng, thình lình bắt gặp Trần Ngộ vừa đi ra từ phòng vẽ số một bên cạnh cửa cầu thang. 

Sắc mặt của bọn họ vô cùng khó coi, lúc trắng lúc đỏ, như bị ai đó dí đầu ấn vào trên bảng màu một cái.

Không biết nghĩ đến chuyện gì, hai nữ sinh đó dừng lại, vội vàng trao đổi ánh mắt.

Chẳng lẽ Giang Tuỳ đang ra mặt cho Trần Ngộ?

Khoảnh khắc tiếp theo, hai nữ sinh lại đồng thời phủ định.

Lúc đó cửa gian phòng nhỏ đã đóng lại, Giang Tuỳ ở bên trong chắc là không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ cảm thấy thật ồn ào, không liên quan gì tới Trần Ngộ.

Nhưng trong lòng vẫn tức giận, hâm mộ, thậm chí là đố kỵ.

Bởi vì bình thường Giang Tuỳ không để ý đến nữ sinh nào cả, Trần Ngộ là ngoại lệ.

Hai nữ sinh kia đều tức giận trừng mắt nhìn về phía Trần Ngộ, không hiểu khuôn mặt nhạt nhẽo kia có gì đáng để xem. 

Trần Ngộ không hiểu sao mình lại bị lườm nguýt, cô ngẩng đầu nhìn lên gác xép, theo bản năng đi lên đó. 

Giang Tuỳ đang định về gian phòng nhỏ thì chạm mặt cô gái đang đi lên. 

Trần Ngộ quay đầu bước đi.

“Chậc.”

Giang Tuỳ uể oải mở miệng: “Không nhìn thấy tôi, mắt cậu mù à?”

Trần Ngộ tiếp tục bước đi: “Nhìn thấy rồi.”

Tầm mắt Giang Tuỳ rơi lên dáng người nhỏ gầy của cô gái đối diện: “Thấy mà cậu còn đi làm gì?”

Trần Ngộ thẳng thắn nói: “Không có gì để nói.”

Giang Tuỳ: “......”

“Tôi đoán cậu ở trên gác xép.”

Trần Ngộ vừa đi vừa nói mà không quay đầu lại: “Thầy bảo tôi ra ngoài đổi bài hát, tôi không hề muốn lên đây, chỉ là lúc khôi phục lại tinh thần đã thấy cậu. Vậy nên tôi không có chuyện gì muốn nói với cậu, tôi phải xuống lầu đổi bài, thầy muốn nghe những ca khúc thảo nguyên khác.”

Giọng điệu bình thường, giữa những chữ trong câu cũng không có logic rõ ràng chặt chẽ, khiến cho người ta có cảm giác rằng người nói cũng đang hoang mang.

Giang Tuỳ sững sờ.

Dường như có vẻ hơi……dễ thương?

Đệch.



Buổi tối Trần Ngộ và Lưu Kha đi tới Miếu Thành Hoàng mua giấy vẽ, những người khác trong phòng vẽ tranh cũng đi cùng bọn họ.

Miếu Thành Hoàng có một con phố chuyên bán dụng cụ vẽ tranh, phạm vi lựa chọn rất rộng, mọi người cùng nhau mua, mua số lượng nhiều còn có thể mặc cả với người bán.

Bên ngoài nói con đường nghệ thuật này đúng là dùng tiền để trải ra, đốt rất nhiều tiền, mà người học nghệ thuật cũng đều là những người giàu có, cách nói này tồn tại hiểu lầm rất lớn.

Ngoài ra còn có học sinh mỹ thuật cũng có gia cảnh bình thường, hoặc là rất bình thường, phải chi rất nhiều tiền cho các dụng cụ vẽ tranh hằng ngày, có thể tiết kiệm bao nhiêu thì tiết kiệm bấy nhiêu.

Triệu Thành Phong chạy xe máy tới, bên miệng thầy ấy ngậm điếu thuốc, dặn dò bọn họ đi đường phải chú ý xe cộ, đi Miếu Thành Hoàng nhớ để ý túi quần áo của mình.

Một bạn nam mũm mĩm sờ vào xe máy của thầy ấy, hét lớn: “Thầy Triệu, ngầu quá.”

“Đi sang một bên, mọi người đừng đi dạo chơi lung tung, bảy giờ vào học điểm danh, đêm nay ai đến muộn thì ở lại quét dọn nhà vệ sinh.”

Triệu Thành Phong nhắc nhở xong thì cắn lấy đầu thuốc lá, hai ngón tay bóp một cái, đội mũ bảo hiểm lên, nghênh ngang rời đi trong tiếng ‘Ầm ầm’.

Nhóm Trần Ngộ đi xe đạp đón lấy khí thải trên đường giao lộ.

Lưu Kha nói với cô cơm tối ăn món gì, những người khác líu ra líu ríu tám chuyện của thầy giáo.

“Sao thầy Triệu không sống ở đây nhỉ?”

“Đúng thế, năm tầng dưới lầu đều là nhà ở, trong hành lang toàn dán mấy tờ quảng cáo cho thuê phòng. Thầy ấy cứ chọn đại một chỗ mà thuê để không cần phải chạy đi chạy lại giữa hai nơi nữa.”

“Mẹ tôi quen biết với họ hàng thầy ấy, nghe nói vợ thầy ấy ngày nào cũng ở nhà chờ thầy ấy về ăn cơm.”

“Woa, vợ thầy Triệu quản nghiêm thế à?”

“Tôi cảm thấy là bị ép, thầy ấy suốt ngày bày ra vẻ mặt nghiêm khắc bí bách, lại là người nghiện thuốc, trên người toàn là mùi đắng ngắt của thuốc lá, tràn đầy hương vị của chuyện cũ.”

“......”



Giang Tùy đi từ trong hành lang ra, ánh mắt vô tình lướt qua Trần Ngộ đang chờ đèn xanh ở cách đó không xa. Anh phát hiện bên cạnh cô ngoài Lưu Kha ra còn có bạn học nam khác.

“Ai vậy?”

Tạ Tam Tư vươn cổ ra nhìn: “Người nào?”

Trong tầm mắt Giang Tùy, bạn học nam kia không biết đang nói cái gì mà cách Trần Ngộ rất gần, có khả năng nước bọt còn phun đầy trên đầu cô.

Anh hơi híp mắt lại: “Bước đi chữ V, lưng còng, lôi thôi, mặc quần bò đeo dây xích lớn kia kìa.”

“Lý Dương phòng vẽ tranh số hai.”

Tạ Tam Tư nói không nên lời, người anh em kia nói thế nào cũng là một anh chàng đẹp trai, đến miệng anh Tuỳ thì dường như còn không bằng đồ bỏ đi.

“Anh Tuỳ, người ta đang ở trên xe đạp, còn chưa đi bộ, anh nhìn kiểu gì mà ra chân chữ V?”

“Bàn chân đi giày kia chống xuống đất thành dạng gì, cậu không biết tự nhìn sao?”

“……”

Trong lòng Tạ Tam Tư nói, vậy dây xích trên quần bò kia cũng không lớn, chỉ là món phụ kiện bình thường, hơn nữa hiện nay cũng rất phổ biến.

Trong thời gian Giang Tuỳ đi tới trước xe mình, anh phát hiện nhóm Trần Ngộ đã băng qua đường cái. Cái người tên Lý Dương lúc nãy đi bên cạnh cô đã đi cùng một bạn nam khác ở phía trước, lại có một người hơi mập mạp khác sáp tới.

Lại là ai nữa?

Lần này Tạ Tam Tư tự giác trả lời: “Vu Miêu, cũng ở phòng vẽ số hai, tất cả mọi người đều gọi cậu ấy là Vu Béo, ông đây không ưa cậu ấy lắm.”

Giang Tuỳ mở khóa xe: “Sao thế?”

“Vu Béo là học sinh lưu ban, đã từng thi đại học, vì thế cậu ấy cảm thấy ai cũng đều là đàn em của mình, nói chuyện như ông cụ non, nhưng thật ra thì vô cùng điên và láo xược.”

Tạ Tam Tư nghĩ lại mà còn rùng mình: “Hai ngày trước em với cậu ấy cãi nhau, suýt chút nữa bị cậu ấy đẩy xuống lầu.”

“Em còn cảm thấy cậu ấy có vấn đề về tâm lý, nói là buổi tối thường hay mơ thấy có một bóng đen đứng trước giường cậu ấy, nói bóng đen đó bảo vệ cậu ấy, tóm lại góc độ cậu ấy nhìn nhận sự việc khá là kỳ quái.”

“Đây không phải trọng điểm.”

Giọng điệu Tạ Tam Tư trở nên tức giận đùng đùng: “Vấn đề là Vu Béo nói mình có một người em họ rất cao to đẹp trai, còn dịu dàng lịch sự, hơn nữa vẽ vời còn rất trâu bò, bây giờ đang là anh cả của phòng vẽ tranh Lưu Vân, tháng sau cậu ấy muốn chuyển đến chỗ chúng ta.”

“Đến lúc đó Vu Béo sẽ mai mối em họ mình với Trần Ngộ, cậu ấy nói tính cách hai người cực kỳ bổ sung cho nhau.”

Giang Tuỳ nghe vậy bèn đá cậu ta một phát: “Một đám tranh nhau mai mối cho người ta, mẹ nó hai người các cậu bị điên à.”

Tạ Tam Tư: “......”

“Anh Tùy, em thật sự cảm thấy Trần Ngộ hợp với anh.”

“Hợp mẹ cậu.”

“Đừng đừng đừng, mẹ của em có bố em, hai người già đập nồi phá bát mười tám năm, TV trong nhà cũng đổi ba lần rồi, sóng gió ngần ấy năm thật sự không dễ dàng.”

“……”

Giang Tuỳ ném cái khoá xe màu đen hình chữ U vào trong giỏ xe phía trước rồi ngồi thẳng dậy, hờ hững nhướng mày.

Trên con phố đối diện, đúng lúc Trần Ngộ đạp xe quay đầu lại, vô tình ánh mắt nhìn về phía anh.

Hai người nhìn nhau cách một dòng người, đồng thời thu hồi tầm nhìn lại, ai đi đường nấy.



Giang Tuỳ là cậu chủ có dạ dày quý giá, anh không quen ăn tiệm cơm nhỏ bên ngoài. Như thường lệ, anh đi tới một nhà hàng gần nhất phòng vẽ tranh, cũng là nhà hàng trong gia đình để ăn cơm.

Tạ Tam Tư cũng đi theo như thường lệ, một kẻ tay sai thì phải có dáng vẻ của một kẻ tay sai.

Giang Tuỳ vừa mới vào cửa xoay đã bị một cục bột nhỏ từ sảnh lớn nhào tới, anh ghét bỏ nghiêng người tránh ra.

“Anh……”

Giang Thu Thu mím môi.

Giang Tuỳ nghiêm túc dạy dỗ: “Tám tuổi đã là cô gái trưởng thành rồi, trai gái khác nhau, em chú ý hình tượng một chút.”

Giang Thu Thu: “……”

Tạ Tam Tư: “……”

Bạn nhỏ Giang Thu Thu kiên trì muốn được bế.

“Cô gái lớn rồi còn muốn người khác bế.” Giang Tuỳ nói: “Tự đi đi.”

Giang Thu Thu bĩu môi, phun loạn mấy từ ngữ học được từ trên tivi ra: “Sau này anh yêu đương, cũng không bế bạn gái sao?”

Nhận được là cái xua tay đầy phóng khoáng của anh trai cô bé.

Cửa thang máy mở ra rồi đóng lại.

Để lại Tạ Tam Tư và tiểu bảo bối nhà họ Giang, còn cả những nhân viên không hề cảm thấy xa lạ trong nhà hàng.

Thật ra Tạ Tam Tư cũng thường thấy chuyện này, nhưng cậu ta vẫn không biết phải làm sao, đối với trẻ nhỏ thì cậu ta không biết phải xử lý như thế nào.

Khóe miệng Giang Thu Thu vểnh lên rất cao, đã sắp treo được một lọ dầu nhỏ rồi.

Tạ Tam Tư cho cô bé cái bậc thang nhỏ: “Anh cõng em nhé?”

Giang Thu Thu là bạn nhỏ thông minh, cô bé biết tình cảnh của mình, bèn hít hít mũi, cố hết sức trèo lên trên lưng của cậu ta.

Tạ Tam Tư cõng cô bé đi vào thang máy: “Em ăn cơm tối chưa?”

“Em đã ăn rồi ạ, nhưng anh của em đến rồi, em vẫn muốn ăn nữa.” Giang Thu Thu cười nói: “Anh Tiểu Tạ, buổi tối em muốn tới phòng vẽ tranh với bọn anh, có được không ạ?”

Tạ Tam Tư không vì tiếng cười ngọt ngào của cô bé mà đầu óc mất tỉnh táo, an toàn của bản thân vẫn là số một.

“Nếu anh của em cho em đi cùng, vậy thì có thể.”

Giang Thu Thu gian lận: “Em không đi với anh ấy, em đi theo anh.”

Khóe miệng của Tạ Tam Tư hơi giật giật: “Đừng nghĩ nữa, vẫn nên ngoan ngoãn đi làm nũng với anh em đi.”

Giang Thu Thu ỉu xìu.

“Anh của em không thích con gái làm nũng, anh ấy cũng không bế em.”

“Anh ấy ngại ngùng.”

“Vậy hôm nay anh trai em tìm được bạn gái chưa?”

Bạn nhỏ Giang Thu Thu cách mấy ngày sẽ lại hỏi, vô cùng quan tâm đến chuyện anh trai của các bạn khác đều có bạn gái, còn anh của cô bé lại không có.

“Vẫn chưa, bây giờ anh trai em chưa muốn yêu đương, chờ ngày nào đó anh ấy muốn thì tự nhiên sẽ có bạn gái.”

Tạ Tam Tư bước vào thang máy, ấn vào số năm: “Anh trai em rất nổi tiếng.”

Giang Thu Thu vẫn lo lắng như một người trưởng thành nhỏ: “Trong phòng vẽ tranh có chị gái xinh đẹp không?”

Tạ Tam Tư nói: “Có.”

Giang Thu Thu tràn đầy tinh thần trở lại, hỏi hết cái này tới cái kia, hỏi mãi không ngừng.

Tạ Tam Tư trợn trắng mắt, ôi, con nít ranh mà nhiều chuyện lên đúng là không chịu nỗi.



Giang Tuỳ ăn được một nửa, lúc uống canh liếc mắt nhìn phía dưới lầu, bỗng nhiên dừng lại. Từ trên lầu nhìn xuống, Bé Tóc Vàng nổi bật trong những cái đầu màu đen, rất bắt mắt.

Trần Ngộ không nhận ra có một ánh mắt từ trên nhà hàng lớn nhìn xuống, cô chống xe ở ven đường xong thì cầm hai túi giấy vẽ đi xếp hàng mua bánh kẹp thịt.

Giang Tuỳ cong khóe môi, bữa tối mà ăn thứ kia?

Chẳng trách là một vùng sân bay......

Vô thức ánh mắt của Giang Tuỳ lại đuổi theo vùng đất mà cậu hình dung ở trong đầu kia, có đường cong.

Không phải sân bay.

Ngay sau đó, gương mặt của Giang Tuỳ hơi đen lại. Mẹ kiếp, liên quan gì đến anh.

Mấy giây sau, trước mắt Giang Tuỳ hiện ra một hình ảnh, lúc Bé Tóc Vàng đứng trước mặt anh, hình như cô cao đến ngang ngực anh.

Đúng là 1m6, không khoác lác.

Khuôn mặt Giang Tuỳ hoàn toàn tối sầm lại, chuyện này cũng không liên quan gì đến anh.

Tạ Tam Tư nhanh chóng nhìn sang theo tầm mắt của anh Tuỳ, hai mắt cậu ta ngạc nhiên mà mở to ra, trong phút chốc chợt xuất hiện một trăm tám mươi suy nghĩ. Cậu ta nháy mắt với bạn nhỏ phía bên trái, mau mau mau.

Giang Thu Thu nhanh chóng nuốt thức ăn rồi đặt đũa xuống, quay đầu hét lớn: “Anh.”

Giang Tuỳ nhìn thấy Bé Tóc Vàng bị bắt chuyện, anh rũ mắt xuống, đuôi mắt sắc bén hơi hướng lên trên, vô cùng hứng thú quan sát bên dưới: “Hả?”

Giang Thu Thu trợn tròn mắt, thông minh nhỏ giọng xuống nói: “Buổi tối em có thể đi tới phòng vẽ tranh với các anh không?”

Giang Tuỳ nhìn thấy Bé Tóc Vàng từ chối người đến bắt chuyện, cách xa như vậy cũng có thể cảm giác được sự lạnh nhạt và quyết đoán của cô, đầu lưỡi anh liếm nhẹ lên hàm trên: “Ừ.”

Tạ Tam Tư không bỏ lỡ một một giây nào, tận dụng mọi thời cơ: “Vậy ăn cơm xong thì cùng nhau đi đi.”

Giang Thu Thu vui vẻ vỗ tay hoan hô: “Vâng ạ! Vạn tuế!”

Giang Tuỳ uống ngụm canh: “Vâng cái gì……”

Tiếng nói im bặt đi, anh thoáng thấy Bé Tóc Vàng tiến vào trong ngõ nhỏ, có mấy người theo đuôi cô, ‘Vèo’ một tiếng đứng dậy đi ra ngoài.



Dáng vẻ Trần Ngộ không phải kiểu đáng yêu, nét mặt không tròn trịa, khí chất nghiêng về thanh tao.

Đối với các bạn nữ mà nói, nó rất có tính chất công kích.

Nhưng ở trong mắt các bạn nam thì lại thành một loại hương vị khác, điểm phổ biến đó là có thể khơi dậy kích thích ham muốn.

Chính là thế, người đàn ông kiểu tóc Perm bị cô từ chối cách đây không, không cam lòng dẫn theo anh em đến chặn đường cô.

Tay của Trần Ngộ vịn đầu xe đạp, nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra cô đang suy nghĩ làm sao để thoát được ra ngoài.

Muốn giết địch nhưng không muốn làm tổn thương chính mình.

người đàn ông kiểu tóc Perm bị từ chối lấy thuốc lá kẹp ở trên tai xuống, dựa vào tường nghịch bật lửa vài lần, tay che gió đốt điếu thuốc, giống như người trong giang hồ híp mắt hút một hơi dài rồi chậm rãi phun ra một vòng khói.

“Em gái, em khiến anh đây mất mặt đấy.”

Trần Ngộ: “Xin lỗi.”

Người đàn ông kiểu tóc Perm kia cũng không ngờ đến lúc này mà người đẹp vẫn còn có thể giữ được bình tĩnh chân thành trả lời mình, hoàn toàn không giống mấy đứa con gái mà anh ta từng ôm ấp. Ánh mắt anh ta càn rỡ quét qua người Trần Ngộ: “Vậy em gái nói xem món nợ này phải làm thế nào?”

Trần Ngộ không lên tiếng.

Người đàn ông kiểu tóc Perm xắn ống tay áo sơ mi hoa lên, để lộ một con rắn màu vàng quấn quýt trên cánh tay anh ta.

Tay nắm ghi- đông xe của Trần Ngộ đột nhiên siết chặt.

“Sợ rồi à?” Người đàn ông kiểu tóc Perm kia tà ác nhe răng: “Đồ giả thôi.”

Mấy tên lưu manh khác cũng cười ha ha.

“Người đẹp nhát gan.”

“Người đẹp đừng sợ, anh đây còn có con rắn lục đấy.”

Một tên lưu manh kéo cổ áo ra.

Trần Ngộ rất sợ rắn, nhìn thấy hai con đó thì ngay cả hít thở cũng không được. Cô lùi về phía sau nửa bước, chân đụng vào xe đạp, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Người đàn ông kiểu tóc Perm kia lại gần hơn, phả khói thuốc cay nồng vào mặt cô: “Học lớp mấy rồi? Bao nhiêu tuổi, trưởng thành rồi chứ?”

Sự chú ý của Trần Ngộ vô thức rơi vào con rắn kia, cô cảm giác hai con mắt màu đỏ đó đang trợn mắt nhìn mình.

Giống như vừa chạm vào một thứ trơn trượt, toàn thân cô trực tiếp nổi da gà.

Trong lúc nguy hiểm này, đầu hẻm vang lên một loạt tiếng bước chân, có người đi vào ngõ hẻm, cùng với đó là tiếng hét: “Sao lại chạy tới chỗ này?”

Giọng nói ung dung, mang theo ý cười bất lực, như thể đang đi tìm một con mèo nhỏ nghịch ngợm vậy.

Trần Ngộ nghe thấy âm thanh, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Trong khoảnh khắc đó, năm ngón tay đang nắm chặt đầu xe của cô buông lỏng ra, đáy lòng không biết có thứ gì đang nhanh chóng dâng trào, điều này khiến cho cô cảm thấy luống cuống.

Cũng may cảm giác đó đã nhanh chóng biến mất.

Chàng trai đi ngược ánh sáng vàng mờ nhạt tối tăm, bước chân ‘lộp bộp’ ‘lộp bộp’ trên con đường đá xanh, uể oải bước từng bước một đi tới, dừng trước mặt cô.

Sau đó, giơ tay nhéo nhéo mặt cô.

“Bảo cậu chờ tôi, cậu khăng khăng đi về một mình, không nghe lời.”

Hành động thân mật và mạnh mẽ.

Trần Ngộ tỉnh táo lại sau cơn sững sờ, đau đến mức muốn giãy dụa.

Giang Tuỳ đưa mắt cảnh cáo.

Trần Ngộ suy nghĩ tới tình hình hiện tại, do dự một hai giây, rồi vẫn để cái tay kia làm xằng làm bậy trên mặt cô.

Giang Tuỳ nhéo khuôn mặt cô gái, giữa những ngón tay đều là một mảng mềm mại trơn mịn.

Như đang bóp quả trứng đã bóc vỏ. 

Nó ấm áp, trơn trượt, chóp mũi sượt qua, dường như còn có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng.

“Tôi đói rồi.”

Giang Tuỳ không nhịn được thốt ra một câu, gần như là thì thầm.

Trần Ngộ nghe vậy, khuôn mặt bị anh véo tức giận không thể hiểu nổi, ánh mắt cô lạnh lùng liếc nhìn anh.

Trong miệng cậu toàn là mùi thơm của gà hầm nấm, đói gì nữa?

Giang Tuỳ nghiêng đầu về phía bức tường đá phủ kín rêu xanh, trong cổ họng phát ra vài tiếng cười trầm thấp. Anh nghiêng đầu lại, vén vài sợi tóc của cô gái đang rủ xuống xương quai xanh ra sau vai.

Một tay đẩy xe đạp, một tay ôm vai cô, lòng bàn tay siết lại: “Đi thôi vợ, chúng ta về nhà ăn cơm.”

Trần Ngộ không để ý tới cách xưng hô kia, bước đi theo anh.

Mấy tên lưu manh kia ai nấy cũng đần mặt ra với chuyện đột ngột xảy ra này, cũng không kịp phản ứng.

“Không phải người đẹp kia nói không yêu đương sao?”

“Nhìn đúng là một người mà.”

“Thằng nhóc kia nói là người yêu của cô ấy thì đúng là vậy à?”

“Tao thấy bọn nó chẳng thân quen tý nào.”

“Mẹ nó chơi chúng ta đây mà.”

Giang Tuỳ và Trần Ngộ chưa đi được mấy bước, phía sau đã truyền đến một tiếng quát to.

“Đứng lại!”