Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 37: Thể hiện tình cảm




Ngày Trần Ngộ làm người mẫu là ngày đầu tiên của tháng 11.

Nhiệt độ vào tháng này ở thành phố C đã giảm rất nhiều, áo len phải mặc thật dày, trong quần jean còn phải mặc thêm quần giữ nhiệt. Những cô gái trẻ thích mặc váy ngắn xếp ly cũng lặng lẽ thay sang kiểu tất dày hơn, làm một bông hồng xinh đẹp trong gió lạnh đúng là không dễ dàng gì.

Những người sợ lạnh thậm chí còn quấn mình trong nhiều lớp quần áo.

Ví dụ như Trần Ngộ, cô thậm chí còn mặc một cái áo bông dài.

Áo đen, quần đen, khăn quàng cổ cũng màu đen khiến khuôn mặt vốn đã trắng như tuyết của cô trở nên nổi bật đến mức chói mắt. Ngồi trên chiếc ghế sát tường trong sảnh lớn, trông cô tựa như một bức họa đen trắng tuyệt đẹp từ thế kỷ trước.

Các nam sinh có thể công khai nhìn chăm chú vào các cô gái xinh đẹp, nhưng vào lúc này, trái tim thanh xuân và nồng nhiệt của họ đã bị thực tế tổn thương.

Trong tình huống phải vẽ tả thực chân dung bán thân với người mẫu thế này, bọn họ buộc phải tập trung vào ba phần ngang và năm phần dọc, híp mắt cầm dọc bút chì để đo tỷ lệ cấu trúc.

Đúng là không có phúc phận được nhìn ngắm thỏa thích mà.

“Thật đẹp.”

Lý Dương khen ngợi: “Thật xinh đẹp, nhất là đôi mắt.”

Người anh em ngồi cạnh lấy hạt dưa từ túi áo bên trái ra, nhét vỏ vào túi áo bên phải: “Của nhà người ta rồi.”

Lý Dương bày tỏ suy nghĩ của mình: “Tôi muốn tìm một người giống cô ấy.”

Con ngươi của anh bạn kia suýt rơi ra khỏi tròng mắt: “Cậu chơi trò thế thân à? Tiến bộ thế?”

“Nói vui vậy thôi, không thực tế.” Lý Dương nhìn cô gái đang ngồi trên ghế, sự say mê đong đầy trong mắt, vô cùng lộ liễu: “Tiên nữ đâu có dễ tìm như thế.”

“Không thì lát nữa cậu tìm cách nhờ lão Triệu sửa tranh một chút rồi mang về treo lên tường, mỗi ngày ngắm…”

Lời còn chưa nói xong đã bị một vũ khí bay từ trong góc tới đâm trúng.

Lý Dương bắt gặp ánh mắt nguy hiểm của chàng trai, vô thức trốn ngay vào sau bảng vẽ: “Đệch, Giang đại thiếu gia đang nhìn qua đây.”

“Cậu hèn quá đấy.” Người anh em khinh thường: “Đang vẽ tranh mà, nhìn thì sao? Mọi người đều nhìn còn gì, có bản lĩnh thì đừng để cô ấy làm người mẫu.”

Lý Dương nghe lời nhắc nhở của người anh em, lưng lập tức thẳng tắp: “Đúng vậy, không phải mọi người đều đang nhìn sao? Tại sao cứ nhìn chằm chằm vào ông đây chứ?”

“Hẳn là vì tôi đẹp trai, khiến anh ấy cảm thấy nguy hiểm.”

Người anh em: “…”

Chú em, tôi sợ là đầu cậu bị cửa kẹp rồi, cậu mà cũng có thể khiến anh ấy cảm thấy nguy hiểm hả?

Tôi nghĩ chỉ đơn giản là anh ấy bị điên thôi.

Lý Dương khó hiểu: “Anh ấy không chịu được khi em ngắm nhìn Trần Ngộ, thế thì chẳng phải anh ấy sẽ muốn làm thịt Vu Kỳ ngồi cạnh cô ấy à?”

Anh bạn kia bĩu bĩu môi, nhổ vỏ hạt dưa vào lòng bàn tay: “Cậu chưa nghe nói à, đều không để ý…”

Lý Dương quan sát người đang nhìn Trần Ngộ, Vu Kỳ dường như đã ngây người một lúc lâu mà không hề động bút, phát hiện ra điều này khiến mặt mũi cậu ấy viết đầy mấy chữ hóng chuyện: “Cậu nói thử xem có phải Vu Kỳ cũng…”

“Thì thầm cái gì thế hả?”

Triệu Thành Phong đi tới, dùng tay gõ gõ lên bảng vẽ.

Lý Dương trợn mắt nói dối: “Chúng em đang thảo luận về đặc điểm của người mẫu ạ.”

“Thảo luận con khỉ, người mẫu tối nay còn không dễ vẽ à?”

Triệu Thành Phong vừa nói vừa trừng mắt nhìn một đám học sinh không hề động bút, nhưng miệng thì liên tục nói chuyện.

Mọi người đều sợ Lão Triệu hóa thành yêu quái nên nhanh chóng cúi đầu vẽ cho xong.



Thực ra người mẫu tối nay đúng là dễ vẽ hơn những lần trước.

Tóc của Trần Ngộ không dài cũng không ngắn, cô không hay buộc tóc lên mà thường buông xõa trên vai, giống như bây giờ.

Sợi tóc mềm mại hơi ngả màu vàng, phần tóc mái tự cắt tỉa khá gọn gàng và dày dặn, là kiểu tóc đơn giản nhất của học sinh.

Cũng là kiểu dễ vẽ nhất.

Tối nay mọi người đều cảm thấy vui vẻ vì điều này, nên mới dám chơi như vậy.

Nhờ kiểu tóc của Trần Ngộ nên dù hình dáng kết cấu có vẽ kỳ lạ đến đâu thì cũng chỉ cần vẽ thêm tóc hai bên vào, nhìn qua cũng miễn cưỡng giống một cô gái.

Việc vẽ tóc học sinh vốn cũng không yêu cầu kỹ thuật gì, còn có thể dùng nó để che đi khuôn mặt, tạo ra hiệu quả giảm bớt khuyết điểm.

Không giống như tóc đuôi ngựa, cả khuôn mặt đều lộ hết ra bên ngoài, bao gồm cả phần trán, tỷ lệ bên trên sẽ bị phóng đại, còn không có chỗ nào để che đậy nên rất dễ vẽ thành nam.

Mức độ khó còn cao hơn so với nam sinh đầu đinh.

Trần Ngộ không chỉ có phần đầu dễ vẽ, mà cô còn đang quàng khăn trên cổ, nên không cần vẽ cổ. Trên tai còn đeo tai nghe nên có thể bớt đi một phần cần vẽ, ngoài ra khuôn mặt của cô cũng sáng sủa, ngũ quan hài hòa và có đặc điểm rõ ràng.

Mắt hạnh nhân, lông mi đen dày như chiếc bàn chải nhỏ, sống mũi thẳng, chóp mũi tròn và hơi đầy đặn. Một phần ba khuôn mặt từ má đến cằm là đường nét của khuôn mặt trái xoan duyên dáng, đôi môi đỏ thắm khẽ nhếch, bên má phải còn có điểm hơi lõm xuống.

Là lúm đồng tiền duy nhất trong cả phòng vẽ tranh.

Rất nhiều người chỉ dùng vài nét để phác lên hình dáng, sau đó lập tức chấm cái điểm đó lên.

Dường như chỉ cần chấm được điểm ấy thì người trong tranh chính là Trần Ngộ.



Trong sảnh lớn có rất nhiều dụng cụ vẽ, màu nước dùng để vẽ tả thực đều ở đây nên mùi rất nồng và hỗn tạp, rèm trên cửa sổ có khi cả năm không đóng lại được mấy lần, hiện tại không có muỗi nên trực tiếp bị kéo ra.

Những cơn gió lạnh cứ tùy ý nhảy múa trên giấy vẽ của những cô cậu thiếu niên, quấn lấy đùa nghịch trên đầu bút của họ.

Những âm thanh xào xạc tinh tế hòa vào nhau.

Khi vẽ chân dung tả thực, góc ba phần tư là góc phổ biến và dễ vẽ nhất.

Tiếp đến là góc chính diện, góc đáng sợ nhất với hầu hết mọi người là góc nghiêng. Góc này có yêu cầu về tỷ lệ cực kỳ cao, nếu không có nền tảng cơ sở vững chắc thì không ai dám thử, mọi người đều muốn tránh né và cầu mong khi thi không rơi trúng góc này.

Chỉ có đại thần, hoặc những người đã vẽ các góc khác quá nhiều và muốn thách thức bản thân mới lựa chọn ngồi ở khu vực có góc vẽ nghiêng.

Lần này Lưu Kha và Vu Kỳ, hai đại thần ngồi ở hai bên Trần Ngộ, cùng lựa chọn vẽ góc mặt nghiêng của cô.

Mà một vị đại thần khác mới nổi trong phòng vẽ tranh – Anh Tùy của bọn họ lại ngồi ở một góc nhỏ vắng vẻ kín đáo, hoàn toàn tách khỏi đội ngũ.

Nếu không phải anh vẫn luôn vẽ thì mọi người còn tưởng anh lại đang lười biếng.

Vốn là bọn họ còn muốn nhìn thử khi anh vẽ Trần Ngộ sẽ trông như thế nào, sẽ có những biểu cảm nhỏ nào, nhưng không ngờ anh lại trốn xa đến vậy.

Nếu không quay đầu lại nhìn thì căn bản là không thấy anh.

Gió đã mạnh lên từ lúc nào không hay, thổi tới đúng lúc cơ thể đang mệt mỏi rã rời, khiến sọ não cũng bị thổi lạnh.

“Hắt xì ——”

Trần Ngộ hắt hơi một cái rồi xoa xoa chóp mũi đỏ ửng.

Chẳng bao lâu sau, cửa sổ đã được đóng lại.

“Mẹ nó, lạnh muốn chết.” Giang Tùy trở lại ngồi trong góc, đặt bảng vẽ lên đùi và tiếp tục vẽ.

Mọi người: “……”

Thể hiện tình cảm sao?

Là ý này đúng không? Là đang khoe khoang đúng không?

Lộ liễu trắng trợn đến thế, lão Triệu mù rồi à?

Cho nên chúng ta có thể bắt đầu buôn chuyện được rồi nhỉ?

Cũng không hẳn, có lẽ đang ở giai đoạn thầm mến thôi.

Ai nhỉ, ai thầm mến ai? Không phải chứ, đệch, không lẽ đây là bộ phim dài tập về ma vương trong truyền thuyết.



Trần Ngộ không biết mọi người đang thì thầm to nhỏ chuyện gì, cô ngồi đến đau cả lưng, cơ mặt đã tê dại, đầu óc cũng trống rỗng luôn rồi.

Bài hát trong tai nghe lại bắt đầu lặp lại, cô không nhớ nổi đã lặp lại lần thứ mấy.

Trần Ngộ đút tay vào trong túi áo khoác, sờ đến máy nghe nhạc rồi vân vê trong tay, ngước mắt nhìn lướt qua những người trong đại sảnh, sau đó tầm mắt rơi vào chàng trai ngồi trong góc.

Sau lưng Giang Tùy là bức tường, trước mặt là từng hàng đầu người và bản vẽ, các cô gái thì vây xung quanh. Đúng lúc này, anh ngước mắt lên và chạm phải ánh mắt cô.

Hai người dùng ánh mắt giao tiếp với nhau một cách rất tự nhiên.

Giang Tùy: Hử?

Trần Ngộ: Nghe nhạc đến chán rồi.

Giang Tùy: Chịu đựng.

Trần Ngộ: Ngồi rất khó chịu.

Giang Tùy: Chịu đựng.

Trần Ngộ đang nhếch môi thì nghe thấy giáo viên gọi: “Thả lỏng một chút, đừng để khớp cắn bị co cứng.”

“……”



Trong thời gian nghỉ giải lao, Trần Ngộ đứng dậy xoa bóp eo lưng và vận động tay chân.

Lưu Kha vẫy tay với cô: “A Ngộ, lại đây, xem tớ vẽ cậu có giống không.”

Trần Ngộ đi tới xem thử nhưng nhìn không ra kết quả gì, chỉ cảm thấy là lạ.

Điều này không giống như soi gương.

Giống như lần đầu biết, ồ, hóa ra mình trông như thế này.

Lưu Kha dùng bút chì điểm thêm vài nét nhàn nhạt lên chóp mũi trên bức tranh: “Đây là điểm tớ hâm mộ nhất ở cậu đấy, sống mũi vừa cao vừa thẳng.”

“Di truyền từ bố tớ.” Trần Ngộ cúi người nhìn bức tranh: “Tiểu Kha, trán tớ rộng và cao thế à?”

Lưu Kha trợn mắt: “……Đây gọi là đầy đặn.”

Trần Ngộ ấn trán, dùng tay chạm lên đường cong từ trên xuống, cô cảm thấy Lưu Kha vẽ hơi quá, sau khi đưa ra ý kiến của mình, cô định đi xem tranh Vu Kỳ vẽ.

Mới đi được nửa đường đã bị một bàn tay kéo lại, kéo thẳng về phòng vẽ tranh số một.

“Làm gì vậy?”

Trần Ngộ thoát khỏi tay của Giang Tùy.

Giang Tùy kéo một cái ghế rồi ngồi xuống: “Nói chút chuyện.”

Trần Ngộ nhìn anh, chờ câu tiếp theo.

Giang Tùy cũng nhìn cô, ánh mắt lại như ngòi bút, từng tấc từng tấc vẽ lại dung nhan trong trẻo lạnh lùng của cô, cả nửa ngày mới cong môi nói một câu: “Cậu đói không?”

Trần Ngộ: “…….”

“Chuyện đâu?”

Giang Tùy cầm balo, lấy ra mấy gói đồ ăn vặt, lười biếng liếc nhìn cô: “Vừa ăn vừa nói.”

Kết quả là, sau khi Trần Ngộ ăn uống no nê trở lại sảnh lớn mới phát hiện Giang Tùy vẫn chưa nói gì.



Cuối cùng, sau một tiếng đồng hồ Trần Ngộ đã không còn muốn xem mọi người vẽ mình thành cái dạng gì nữa. Cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc sự nghiệp người mẫu đầu tiên của mình.

Quá mệt mỏi.

Có nhạc nghe mà vẫn mệt mỏi như vậy, cô cũng bái phục những người không nghe nhạc nhưng vẫn có thể ngồi làm mẫu từ đầu đến cuối.

Ánh mắt của Trần Ngộ không hề có mục tiêu, cứ lơ đãng khắp nơi rồi lại bắt gặp ánh mắt Giang Tùy.

Giang Tùy ném cho cô ánh mắt chứa ý cười: Tối nay bạn Tiểu Trần thật ngoan, kiên trì thêm lát nữa, cố lên nha.

Trần Ngộ lườm anh một cái.

Giang Tùy bắt được chút cảm xúc nhỏ trong ánh mắt cô gái thì nhỏ giọng cười.

Cuối cùng anh mới nhận ra mình thật ngốc, nhưng độ cong trên môi vẫn không biến mất mà ngược lại càng lúc càng cao hơn.

Tạ Tam Tư thường vẽ tranh tả thực rất tùy tiện, nhưng cân nhắc đến địa vị chị dâu tương lai của người mẫu lần này nên lần đầu tiên cậu ta dùng hai tiếng đồng hồ để vẽ. Về những gì cậu ta vẽ thì chỉ có thể nói rằng cậu ta đã thật sự cố gắng, ít nhất đó là một con người, là nữ.

Vừa lau bụi than chì trên tay, cậu ta vừa nghiêng người về phía góc phòng: “Anh Tùy, sao anh lại cười?”

Giang Tùy ho khan: “Cười con khỉ.”

Tạ Tam Tư quá lười để vạch trần, Anh Tùy chó như vậy cũng không phải mới ngày một ngày hai. Cậu ta tùy ý tìm thấy một bức tranh không biết của ai đánh rơi, lật ngược lại rồi trải lên mặt đất, sau đó đặt mông ngồi lên.

“《Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn 3》đã chiếu được nửa năm rồi, trên mạng chắc đã có rồi, còn có bộ phim《Tân Câu Chuyện Cảnh Sát》hồi tháng 9 nữa. Anh Tùy, chúng ta đi quán net bao một đêm là có thể xem hết trong một lần.”

Giang Tùy chậm rãi vẽ đường viền môi của cô gái, giọng điệu cực kỳ điềm đạm: “Không có hứng thú.”

“……”

Tạ Tam Tư thầm nghĩ trong lòng, lão già như anh hiện tại ngoại trừ trêu chọc Trần Ngộ hoặc bị Trần Ngộ trêu lại thì còn hứng thú với cái gì được chứ.

“Này, Anh Tùy,” Tạ Tam Tư thấp giọng nói: “Anh rủ Trần Ngộ đi xem phim đi.”

Khóe mắt Giang Tùy liếc qua cô gái, cau mày nói: “Xem cái quỷ gì.”

“Tuyệt vời.”

Tạ Tam Tư giơ ngón tay cái: “Phim ma tương đối kích thích.”

“Anh Tùy, anh nghĩ mà xem, rạp phim thì tối om, trên màn hình lớn có hình ảnh ma quỷ lướt qua, phối hợp với nhạc nền và bối cảnh rùng rợn, ôi mẹ ơi, mới nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.”

Càng nói càng kích động, cậu ta xoa xoa da gà trên cánh tay: “Trần Ngộ bị dọa sợ, run rẩy nhào vào lòng anh, sau đó, anh sẽ… Hehehe.”

Giang Tùy phối hợp “Ồ” một tiếng, cười như không cười hỏi: “Sẽ thế nào?”

Sau lưng Tạ Tam Tư lạnh buốt, cậu ta cười ha ha: “Không thế nào, không thể nào cả, em chỉ đùa thôi, Anh Tùy không cần phải dùng đến trò vặt này.”

Khuôn mặt Giang Tùy hơi co giật, im lặng suy nghĩ.

Anh Tùy của cậu chắc là, có thể, có lẽ, cũng cần đấy.