Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 36: Hôn trộm




Chai rượu vang đỏ có giá hàng trăm ngàn nhân dân tệ nằm trang trí trên bàn cơm của các chàng trai đang cười đùa ầm ĩ, bên trong không còn giọt rượu nào.

Tạ Tam Tư cảm thấy chai rượu rất đẹp nên muốn mang về nhà đặt trên bàn trong phòng khách, chẳng vì lý do gì khác ngoài để khoe khoang.

Trương Kim Nguyên nói mẹ cậu ta thích trồng hoa và trong nhà đang thiếu một chiếc bình.

Thực ra cũng chỉ là để khoe khoang mà thôi.

Hai người họ nhìn thẳng vào mắt nhau rồi cùng nhất trí quyết định, quân tử động khẩu không động thủ, cũng chỉ là một chai rượu thôi mà, chuyện nhỏ này cứ từ từ nói là được.

Trên khuôn mặt trẻ con của Tạ Tam Tư mang ý cười: “Anh trai thì phải nhường em.”

Răng nanh của Trương Kim Nguyên lấp ló: “Em trai thì phải ngoan ngoãn.”

Tạ Tam Tư bình tĩnh đáp lại: “Làm anh trai thì phải có dáng vẻ của anh trai chứ.”

Trương Kim Nguyên từ tốn tiếp đòn: “Làm em trai thì phải tôn trọng anh chứ.”

Tạ Tam Tư ném que tăm vào thùng rác, tức giận hô to: “Nguyên cục cưng à.”

Trương Kim Nguyên đang ngồi bắt chéo cũng thả hai chân ra, còn hô to hơn cậu ta: “Tư Tư à.”

“…………”

Hai người đối mắt nhìn nhau, không khí xung quanh lập tức như nổi lên từng hồi trống trận, chiến mã và giáp bạc, cát bụi mịt mù.

Một giây sau, cả hai không hẹn mà cùng lao về phía chai rượu, tay chân đồng thời di chuyển.

Biến mẹ quân tử đi.



Giang Tùy lười không thèm quan tâm đến hai tên ngốc kia, anh đang nhìn cô gái bên cạnh mình.

Cô đang ngồi ngược, hai tay khoanh lại đặt trên lưng ghế, chiếc cằm thon gầy trắng trẻo đặt lên đó, trông không giống lúc bình thường.

Mềm mềm như chú mèo con đang nằm trong ổ.

Giang Tùy cũng học theo cách ngồi của cô, nghiêng đầu nhìn: “Đang nghĩ gì vậy?”

“Không nghĩ gì cả.” Trần Ngộ cụp mắt: “Tôi ăn hơi nhiều nên lười không muốn động đậy.”

Giang Tùy: “…”

Nghĩ lại thì, bữa ăn hôm nay cô gái ăn rất ngon miệng.

Sau khi ăn no, con người đều thấy uể oải, gai góc trên người cũng đều biến mất.

Bây giờ cũng thế.

Cổ họng Giang Tùy bật ra tiếng cười trầm thấp: “Cậu thích đồ ăn ở đây à?”

Trần Ngộ gật gật đầu: “Ừ, rất ngon.”

Giang Tùy nhìn chằm chằm vào đường nét xinh đẹp từ  mũi đến cằm của cô, buột miệng nói: “Nhà tôi cũng có nhà hàng.”

Trần Ngộ nghi hoặc quay đầu.

Giang Tùy nhìn cô: “Gia đình Nhất Phàm làm trong lĩnh vực cung cấp dịch vụ ẩm thực, gia đình tôi cũng tham gia vào khá nhiều lĩnh vực.”

Trần Ngộ chớp mắt, cho nên?

Giọng nói Giang Tùy xen lẫn sự dẫn dắt từng bước: “Ý tôi là, lúc nào đó sẽ đưa cậu đi nếm thử đồ ăn ở nhà hàng của gia đình tôi, đầu bếp còn giỏi hơn.”

Trần Ngộ quay người đi, không nói gì nữa.

Giang Tùy không thể thu hút được sự chú ý của cô nên có phần bực bội, anh với tay lấy bật lửa và hộp thuốc mà Vương Nhất Phàm để trên bàn.

Anh lắc lắc hộp thuốc lá, mỉm cười: “Không tin thì thôi.”

Trần Ngộ vẫn không nói gì, cô đang nghĩ lại xem tại sao mình lại đồng ý tới ăn bữa cơm này.

Cũng đâu phải ở nhà không có cơm ăn.

Rốt cuộc là lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Giang Tùy đã dùng cách gì để thuyết phục được cô.

Lúc ấy cô đã có tâm trạng thế nào?

Trần Ngộ không thể nhớ ra được, cô chôn mặt vào khuỷu tay, đầu càng lúc càng nóng lên, bên trong như một nồi bột nhão đã được nấu chín.

Đúng là ăn no quá rồi.

Sợi tóc rơi trên đầu vai cô bị kéo nhẹ, suy nghĩ của Trần Ngộ lập tức bị kéo về.

Giang Tùy thấy cô gái nhìn sang, anh giữ chặt lọn tóc không muốn buông ra: “Chuyện tôi vừa nói, cậu nghĩ thế nào?”

Anh hỏi một đằng nhưng Trần Ngộ lại trả lời một nẻo: “Cậu lại hút thuốc.”

Giang Tùy giơ điếu thuốc đang tỏa ra làn khói mờ mờ: “Lại cái gì? Một tuần rồi tôi mới hút có một điếu.”

“Hôi lắm.” Trần Ngộ buông cánh tay xuống rồi hất bàn tay anh đang giữ tóc mình ra.

“Được rồi được rồi, không hút nữa.” Giang Tùy bỏ điếu thuốc xuống: “Cậu thật khó tính.”

Trần Ngộ khẽ liếc anh: “Cậu nói cái gì?”

Giang Tùy hơi nhăn mặt, xong rồi, vừa rồi ông đây có loại cảm giác khủng hoảng khi sắp phải quỳ bàn phím, anh nhanh tay chỉ về một phía: “Cậu ăn bánh pudding không?”

Trần Ngộ liếc một cái: “Ăn nữa thì tôi sẽ nôn mất.”

Giang Tùy tức giận: “Cậu cũng chưa từng ăn đồ ngon mà.”

Vẻ mặt Trần Ngộ không có biểu cảm gì: “Đúng vậy.”

Giang Tùy tặc lưỡi: “Bé đáng thương.”

Trần Ngộ lãnh đạm đáp lại: “Cũng ổn.”

Giang Tùy cảm thấy mặc dù cô không có biểu cảm gì, nhưng anh càng nhìn lại càng thấy thật con mẹ nó đáng yêu, anh dùng giày thể thao chạm vào giày cô: “Sau này cậu theo anh đây đi, anh đây sẽ đưa cậu đi ăn uống no say.”

Cô gái nghiêng mặt sang nhìn anh.

Nhìn từ góc độ này, đôi mắt của cô trở nên trong trẻo sắc bén, giống như dòng suối trong vắt, có thể phản chiếu rõ ràng người đang nhìn cô.

Giang Tùy lặng lẽ tránh khỏi tầm mắt cô, xoay chiếc bật lửa trong tay rồi dùng ngón cái bật nó lên. Ngọn lửa nhỏ bùng lên trước mắt anh, tần suất tim đập nhanh khiến anh cau mày, vài giây sau mới nghe thấy cô nói: “Lời thoại cũ rích rồi.”

“…”

Ngay lúc Giang Tùy sắp bùng nổ thì anh bỗng nghe thấy tiếng cười khẽ.

Anh nhướn mi, cô gái trước mắt anh đang mỉm cười, khóe mắt đuôi mày đều trở nên sống động.

Như tranh đen trắng được tô thêm màu sắc, khoảnh khắc lúc này bỗng bừng sáng.

Giang Tùy siết chặt chiếc bật lửa, được rồi, cũ rích thì cũ rích, nàng tiên nhỏ.



Một lát sau, Trần Ngộ đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, lúc đi qua chỗ mấy người Tạ Tam Tư cô còn thản nhiên nhìn qua chai rượu rỗng.

“Hai tên ngốc ở hướng một giờ.”

Giang Tùy tựa lên lưng ghế ngáp dài, mí mắt vì buồn ngủ mà rũ xuống, ngón tay cong cong gõ lên mặt bàn: “Đưa tôi cái chai.”

Tạ Tam Tư và Trương Kim Nguyên tạm ngừng động tác chơi đùa, bối rối nhìn nhau.

Tình huống gì đây? Là ảo giác à?

Nhưng anh Tùy của bọn họ đang giục: “Nhanh lên, cái chai.”

Không phải ảo giác, là sự thật.

Vẻ mặt Tạ Tam Tư không thể tin được, Trương Kim Nguyên cũng sao chép hoàn toàn biểu cảm của cậu ta.

Hoàn cảnh gia đình của bốn người bọn họ được sắp xếp thế này:

Anh Tùy lớn hơn Vương Nhất Phàm lớp hơn Trương Kim Nguyên lớn hơn Tạ Tam Tư.

Chai rượu này của nhà Vương Nhất Phàm là hàng quý hiếm, đối với hai người bọn họ đều là cái giá trên trời, chỉ uống một ngụm cũng sẽ khiến vị của tiền tràn đầy khoang miệng, cả đời khó quên.

Nhưng đến lượt Anh Tùy thì chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Chai rượu này cũng chỉ là thứ bỏ đi.

Bây giờ Anh Tùy đang bị sao vậy? Phòng vẽ tranh thiếu đạo cụ à?

Nhưng đó cũng đâu phải chuyện mà anh cần quan tâm.

Trương Kim Nguyên là người học giỏi nhất và là một chuyên gia giải quyết vấn đề, nhưng ngoài chuyện học tập ra thì cậu ta thường xuyên rớt mạng, không có suy nghĩ nhanh nhạy như Tạ Tam Tư.

Trước khi cậu ta suy nghĩ ra vấn đề thì Tạ Tam Tư đã đưa ra kết luận, nháy mắt mờ ám: “Anh Tùy, Tần Ngộ muốn hả?”

Giang Tùy vớ lấy quả quýt nhỏ ném tới: “Phí lời.”

Tạ Tam Tư bắt được quả quýt bay tới: “Đừng giận mà Anh Tùy, anh còn chưa nói có phải hay không.”

“Cô ấy có nói thích à?” Trương Kim Nguyên đặt chai rượu lên mặt bàn trước mặt Anh Tùy: “Em không nghe thấy.”

Giang Tùy quan sát chai rượu, là loại rất bình thường, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, làm mẫu tĩnh vật thì còn được.

“Con gái da mặt mỏng, ngại ngùng, thích cũng sẽ không nói thẳng ra.”

Tạ Tam Tư và Trương Kim Nguyên cứ cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, biểu cảm vô cùng phức tạp.

Những cô gái khác thì đúng, nhưng cô gái nhà anh Tùy thì… thật sự không phải.

Là kiểu người thành thật hiếm hoi.

“Trần Ngộ không nói thẳng ra.”

Ta Tam Tư gãi gãi đầu, im lặng suy nghĩ rồi nói: “Vậy thì chắc là không thích rồi.”

Trương Kim Nguyên tỏ vẻ đồng tình.

“Nói thì đương nhiên là không.” Khuôn mặt Giang Tùy thản nhiên: “Nhưng mà phải nhìn vào ánh mắt của cô ấy.”

Khi Tạ Tam Tư và Trương Kim Nguyên nghe anh nói vậy thì trên mặt lập tức viết đầy chữ “Đệch”.

“Vậy thì sao, cùng lắm chỉ là tò mò thôi.”

Giang Tùy nhíu mày: “Vậy còn chưa đủ à?”

Tạ Tam Tư: “…”

Trương Kim Nguyên: “…”

Đệch, đệch, đệch, cưng chiều đến thế cơ à?

Anh em như thể tay chân, phụ nữ như quần áo trong truyền thuyết đâu rồi? Nói nhảm à?



Trong nhà vệ sinh.

Trần Ngộ đang chỉnh lại mái tóc trước gương, bỗng cảm thấy sau lưng có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình. Càng không muốn để ý đến thì lại càng cảm nhận rõ ràng, tóc gáy đều đã dựng hết lên, cô nhìn về phía sau kiểm tra thì lại không thấy có gì.

Nhưng cái cảm giác ấy vẫn còn.

Những đoạn phim kinh dị xảy ra trong nhà vệ sinh cứ lần lượt nhảy ra trong đầu cô.

Trần Ngộ lại nhìn chính mình trong gương thì sắc mặt lập tức thay đổi, cô không để ý đến tóc tai nữa mà nhanh chóng chạy ra ngoài.

Đột nhiên, có một tiếng nói từ phòng vệ sinh trong cùng vang lên: “Là Trần Ngộ à?”

Lúc đầu Trần Ngộ hơi giật mình, nhưng sau đó cô nhận ra giọng nói này có hơi quen. Lúc này mới nhớ ra là bạn gái của Vương Nhất Phàm – Uông Vũ, cô mới không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.

Người xưa nói không sai, người dọa người thật sự có thể dọa chết người.

Vừa rồi cô bị dọa đến mức toát hết mồ hôi lạnh.

Trần Ngộ xoay người đi về phía đó, lịch sự nói: “Có chuyện gì vậy?”

Uông Vũ ngập ngừng hỏi: “Cậu có mang cái đó không?”

Trần Ngộ mím môi, nếu không phải đang đến kỳ thì làm gì có ai mang sẵn cái đó chứ.

Cùng là con gái, cũng biết thời kỳ này rất mệt mỏi nên có thể thông cảm được. Cô xoa xoa khuôn mặt vừa mới rửa sạch và đang trở nên nóng hơn: “Tôi không mang, để tôi đi mua cho cậu một gói.”

Uông Vũ vội vàng từ chối: “Không không, không cần.”

Trần Ngộ “ồ” một tiếng, cười khẽ: “Vậy cậu định làm thế nào, chẳng lẽ ngồi luôn trong đó à?”

Trong phòng không có thêm âm thanh nào nữa.

Trần Ngộ sờ túi kiểm tra, thấy có đủ tiền thì nói: “Chờ chút, tôi đi một lúc sẽ quay lại.”

Nói rồi cô rời đi.



Giang Tùy chú ý cánh cửa ra vào, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một bóng người mảnh mai lướt qua không đi về phòng mà lại bước về phía trước, anh đứng bật dậy, nhanh chân đuổi theo cô.

“Không phải đã nói là cùng về phòng vẽ tranh à? Cậu đi đâu vậy?”

Trần Ngộ không quay đầu lại: “Tôi đi mua đồ.”

Vết nhăn giữa hai đầu lông mày của Giang Tùy hơi giãn ra, ngữ điệu cũng chậm lại: “Mua cái gì?”

Trần Ngộ đáp lại anh một chữ: “Đồ.”

Giang Tùy: “…”

Trần Ngộ bước từng bậc xuống cầu thang, Giang Tùy dừng lại ở tầng hai, đút hai tay vào túi đứng nhìn gáy cô từ trên cao: “Có cần tôi đi cùng không?”

“Không cần đâu.”

Trần Ngộ kiên quyết từ chối, cô nhảy hai bậc một xuống, nhanh chóng biến mất ở đầu cầu thang.

Giang Tùy tức nghẹn.

Có phải anh chiều cô quá rồi không?

Cho cô quá nhiều đặc quyền nên cô chẳng coi anh ra gì hết, vô pháp vô thiên, thậm chí còn có chút dáng vẻ được cưng chiều mà hư.

Hay là thờ ơ một chút, khiến cô nhớ lâu hơn?

Thái dương Giang Tùy giật giật, không thể làm vậy được, anh không nỡ.



Buổi chiều mùa thu, ánh nắng ấm áp vừa phải.

Trần Ngộ chạy tới siêu thị gần đó mua một gói băng vệ sinh dùng hàng ngày, sau đó lại vội vàng chạy về. Gấp ga gấp gáp nên đổ rất nhiều mồ hôi, áo len hơi ẩm, toàn thân nhớp nháp, tim đập rất nhanh, tiếng đập cũng lớn như đang đập ngay bên tai cô vậy, cứ bịch bịch vang lên từng tiếng.

Có gì đó không đúng.

Chẳng lẽ mình say rồi?

Không đâu, Trần Ngộ phủ nhận khả năng này, cô vẫn có thể suy nghĩ đến vấn đề này thì tức là cô không hề say.

Theo lẽ thường thì khi uống say sẽ không thể suy nghĩ được.

Trần Ngộ đưa đồ cho Uông Vũ, lúc đi ra từ nhà vệ sinh thì trái tim cô càng đập nhanh hơn, giống như sắp nhảy ra ngoài vậy, đầu còn choáng váng, cơ thể bay bổng như đi trên mây.

Đến khi cô tỉnh lại thì đã thấy mình đang ở trong một phòng bao không người.

Trong không khí tràn ngập hương hoa.

Trên bàn nhỏ trong phòng có đặt một chiếc bình sứ, bên trong cắm một bông hoa hồng vàng đang nở rộ.

Trần Ngộ ngửi mùi thơm thì lập tức nghĩ đến rượu vang đỏ mình vừa uống. Cô học tiểu học ở nông thôn, đến lớp 7 mới chuyển vào thành phố, khi đó cô là học sinh trao đổi nên cũng bị phân biệt đối xử với những học sinh khác.

Đến khi gia đình mua được một căn nhà nhỏ ở phố cổ cô mới cảm thấy mình được chấp nhận.

Bố mẹ cô đã từng nói rằng ngôi nhà lúc đầu có giá hơn 100.000 nhân dân tệ.

Chai rượu đó tương đương với vài căn nhà.

Vài căn nhà đấy, xa xỉ quá rồi, người bình thường khó mà tưởng tượng được.

Trần Ngộ nhớ lại mùi vị và cảm giác khi uống loại rượu đó thì mới phát hiện hóa ra không có gì gọi là suốt đời khó quên.

Giống như Trư Bát Giới ăn quả hình người vậy.

Lúc Trần Ngộ muốn đứng dậy thì cả cơ thể lại nặng nề rũ xuống, không nghe theo mệnh lệnh của cô, tay chân nặng như chì, cô chán nản gục đầu lên mặt bàn.



Bên kia, Giang Tùy đợi cả nửa ngày vẫn không thấy người quay lại, sự kiên nhẫn như hạt cát trong chiếc đồng hồ cát, theo thời gian ngày một giảm dần.

Giang Tùy bồn chồn đứng ngồi không yên, chạy ra hành lang rồi đi đi lại lại.

Tạ Tam Tư cầm một miếng dưa lưới đi tới đưa cho anh nói: “Anh Tùy, chắc chị ấy về trước rồi.”

Giang Tùy không nhận miếng dưa, anh làm quái gì có tâm tư mà ăn: “Cô ấy nói là đi mua đồ.”

Tạ Tam Tư buột miệng: “Vậy là trên đường xảy ra chuyện gì nên chậm trễ rồi.”

Lời vừa nói xong thì sắc mặt Anh Tùy càng trở nên tệ hơn, tệ đến mức cậu ta không dám nhìn.

Đúng lúc Giang Tùy đang định tới phòng giám sát của nhà hàng thì bên cạnh Vương Nhất Phàm vang lên một giọng nói dè dặt: “Cô ấy, cô ấy đã quay lại rồi mà.”

Một loạt ánh mắt chằm chằm đổ dồn về phía cô gái.

Uông Vũ tái mặt, cô ấy trốn sau lưng Vương Nhất Phàm, hoảng sợ co rúm vai.

Vương Nhất Phàm trêu chọc: “Mấy cậu làm gì vậy, dọa người của tôi làm gì.”

Cậu ấy vỗ vỗ tấm lưng run rẩy của cô gái phía sau: “Bảo bối, nói đi, nói rõ ràng là được.”

Khuôn mặt Uông Vũ đỏ lên, giải thích đại khái mọi chuyện.



Khi Giang Tùy biết người đã quay lại và cũng chưa đi khỏi nhà hàng thì lập tức không còn luống cuống nữa, anh bảo mấy người anh em tránh sang một bên, còn mình thì tự đi tìm từng phòng một.

Giống như đang chơi trốn tìm.

Giang Tùy tìm được người ở phòng bao thứ sáu bên tay trái, anh dựa cửa nhếch môi: “Được đấy, chạy tới chỗ này luôn.”

Cô gái đang nằm bò trên bàn, mặt đỏ bừng, không có phản ứng gì.

Giang Tùy đi đến bên cạnh cô thì dừng lại, nhìn xuống cô gái đang say ngủ, lại nhớ tới sự bồn chồn lo lắng khi không tìm thấy người, anh xoa xoa thái dương.

“Xem ra vẫn phải dùng điện thoại di động rồi.”

Nhưng chỉ một người dùng thì cũng có ích quái gì, anh và cô phải cùng dùng mới được.

Vấn đề là, phải làm cách nào mới có thể khiến cô nhận chiếc điện thoại đây.

Mặc dù cô gái đã không còn đề phòng cảnh giác như trước, thỉnh thoảng còn hơi thả lỏng, chẳng hạn như hôm nay.

Nhưng vẫn chưa đủ thân thiết.

So với mong muốn của anh còn kém xa.

Giang Tùy khom lưng, cúi đầu tới gần cô: “Trần Ngộ?”

Không có phản hồi.

Giang Tùy tới gần thêm chút nữa: “Bé Tóc Vàng?”

Vẫn không có tiếng đáp lại.

Nếu cô còn tỉnh táo thì chắc chắn sẽ tức giận khi nghe thấy cách gọi này.

Xem ra hiện tại cô đã ngủ say như chú heo con rồi.

Đôi môi cô hơi hé mở, hơi thở dài và đều đặn, không chỉ khuôn mặt mà cả cần cổ cũng phủ sắc hồng nhàn nhạt.

Chắc là do uống nhiều.

Giang Tùy nâng một tay, mất tự nhiên vén những sợi tóc tán loạn trên khuôn mặt cô. Khi lòng bàn tay chạm vào làn da mịn màng, cổ họng anh lập tức thắt lại như bị thiêu đốt.

“…….”

Mẹ nó, muốn giết người mà.

Giang Tùy hít sâu một hơi, tay không hề rút lại mà còn ôm lấy hai má cô bóp nhẹ, mềm mại phúng phính, anh khàn giọng nói: “Đã nói là sẽ say rồi mà không nghe.”

Trong khi nói chuyện, ánh mắt anh không tự chủ rơi trên đôi môi cô.

Giang Tùy khó khăn quay đầu đi, nhưng ngay giây sau đã quay lại, nhìn chằm chằm vào nó.

Có thứ gì đó vô cùng nồng đậm khó tiêu tan đang tụ lại nơi đáy mắt anh, nổ ầm một tiếng.

Lý trí lập tức tan vỡ.

Giang Tùy khép mắt, như bị mê hoặc mà tiến gần đến đôi môi cô, đúng lúc anh sắp hôn lên thì chợt dừng lại.

Đệch, không được.

Hô hấp của Giang Tùy trở nên nặng nề hơn, đôi mắt anh đỏ hoe như con thú bị bắt nhốt, bất lực mà thở một hơi dài.

“Bỏ đi, làm một thằng con trai tốt thì không nên cướp nụ hôn đầu của con gái người ta thế này.”

Nói xong, anh ngẩng khuôn mặt đang say đắm lên, hơi thở nóng ấm của anh lướt nhanh qua đôi môi cô gái, rồi qua chóp mũi, di chuyển thẳng một đường lên phía trên.

Một nụ hôn ngây ngô, dịu dàng rơi trên đôi mắt cô.