Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 33: Con tim xao xuyến




Chút ấm áp của ngày đó đã bị một câu sáu chữ của Giang Tuỳ chặt đứt.

Trần Ngộ bỏ anh lại mà đi.

Giang Tùy ở trong căn phòng tối buồn bã cáu kỉnh, bạn bè thì không ôm nhau được à? Không được hay sao?

Không muốn thì thôi, anh có thể ép được à? Chạy gì mà chạy.

Giang Tùy nằm trên giường như xác chết một lúc rồi từ từ ngồi dậy, anh lấy một quyển ký họa từ trong ngăn kéo rồi tựa vào đầu giường lật xem.

Những trang đầu là tranh ký họa của một vài đồ vật như ly, dây cáp, nửa viên gạch, một bức tường gạch, một gốc cây già với phần ngọn xiêu vẹo, sau đó là hình vẽ những người giúp việc trong nhà và cả người lạ.

Lật xem từ sau ra trước, đều là một cô gái.

Nào là khi cô đứng bên cạnh xe đạp, khi cô ngồi xếp bằng dưới đất bên cạnh giá sách, hay khi cô đang ôm bảng vẽ cầm bút để vẽ tranh, hoặc khi cô ngửa đầu uống nước, cúi đầu ăn kẹo.

Dưới mỗi một bức vẽ đều có ghi ngày và được ký tên bằng một chữ J in hoa.

Tựa như một kiểu tuyên bố chủ quyền, lặng lẽ nói rằng đây là của tôi.



Chậc.

Giang Tùy ném quyển ký họa sang một bên, anh giơ một cánh tay lên che mắt lại, đôi tai ửng đỏ.



Mà ở bên kia, Trần Ngộ trong phòng vẽ cũng không tập trung được.

Cô gọt bút chì, cứ gọt một đoạn, lại một đoạn, một cây bút chì mới thoát cái đã chỉ còn một nửa.

Lưu Kha nhìn thấy thì sợ đến mất hồn vía, không phải cô ấy lo cho cây bút chì mà là sợ bạn thân mình gọt vào tay. Cô ấy ngồi lên ghế trống của Giang Tùy, ghé sát người nói nhỏ bên tai bạn thân: “A Ngộ à, cậu không sao chứ?”

Trần Ngộ dừng lại: “Không biết nữa.”

Một giây sau cô lại nói tiếp: “Chắc là không có gì đâu.”

Cuối cùng lại đổi lời: “Không sao.”

Lưu Kha bị dáng vẻ trước giờ chưa từng có của cô hù dọa: “Có phải cậu muốn mượn tiền không?”

“…” Trần Ngộ thuận theo, nói: “Vậy cậu cho tớ mượn một ít đi.”

Lưu Kha lấy từ trong túi áo ra mấy tờ tiền rồi đếm qua, có hơn hai mươi tệ: “Cậu muốn bao nhiêu?”

Trần Ngộ: “Nhiêu cũng được.”

Giây trước Lưu Kha mới thở phào nhẹ nhõm xong thì giây sau lại bắt đầu lo lắng, nào có định mượn tiền đâu chứ, cô ấy đến gần hơn nữa, hỏi nhỏ: “Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?”

Trần Ngộ im lặng một lúc: “Gặp chút chuyện, tớ không hiểu được.”

Trong giây phút cô vừa nói xong, gần như Lưu Kha đã nảy ra một suy đoán bèn không đổi sắc mặt nói: “Thế cậu kể cho tớ đi, tớ phân tích giúp cậu.”

Trần Ngộ rũ mắt xuống nhìn cây bút chì bị gọt bừa bãi, cô cau mày nói: “Được rồi, để tớ tự suy nghĩ.”

Lưu Kha không miễn cưỡng, cô ấy lấy cây bút chì của bạn thân: “Để tớ gọt cho cậu.”

Trần Ngộ phủi phủi bụi chì trên tay, phủi không hết cũng mặc kệ. Cô lấy một nắm kẹo Khỉ Lông Vàng từ trong túi vải ra, chia cho bốn người khác trong phòng.

Vu Kỳ, Thái Tú, Vương Nguyệt đều nhận, chỉ có Lý Kỳ bảo không ăn nên không lấy.

Trần Ngộ cũng không quan tâm, không muốn thì thôi. Cô quay về ngồi xuống, bóc giấy gói một viên Khỉ Lông Vàng rồi bỏ vào trong miệng Lưu Kha.

Lưu Kha kỳ quái nói: “Sao cậu còn kẹo Khỉ Lông Vàng?”

Trần Ngộ bóc một viên cho mình: “Một túi có một ký.”

“Không phải chứ.” Lưu Kha làm vẻ mặt khó tin: “Một ký mấy chục tệ, mẹ cậu mua cho cậu à?”

Trần Ngộ nói không phải: “Giang Tùy mua.”

Lưu Kha lập tức im lặng.

Trần Ngộ không đợi cô ấy hỏi đã chủ động giải thích: “Lần trước dưới lầu có người kết hôn, tớ với cậu ấy quay lại phòng vẽ sớm, không có việc gì làm nên tụi tớ chơi cờ ca rô đánh cược, cậu ấy thua và đưa tớ một túi Khỉ Lông Vàng.”

Lời nói, cử chỉ thoạt nhìn rất thản nhiên và bình tĩnh, lời lẽ rành mạch, không hề giấu giếm, nhưng mà vẫn khiến người khác có cảm giác như đang giấu đầu lòi đuôi.

Người trong cuộc cũng không nhận ra được điều này.

“Ồ vậy à.” Lưu Kha suy nghĩ sâu xa nhìn bạn thân.

Vu Kỳ ở bên cạnh dường như nghe thấy gì đó nên cũng nhìn bạn thân mình, cô ấy liếc mắt nhìn cậu ấy.

Hai người nhìn nhau rồi cùng rời mắt đi chỗ khác, sóng điện não không truyền được, cứ như là đồ cách điện, không thể trao đổi được với nhau.



Trần Ngộ vừa điều chỉnh lại tâm trạng, chuẩn bị vẽ mô phỏng tượng bán thân thì cửa phòng bị đẩy ra.

“Hi.”

Phan Lâm Lâm ló đầu vào: “Có ai cho tôi mượn giấy vẽ được không?”

Không ai quan tâm.

Cô ta cũng không thấy khó chịu rồi rời đi mà lại đi thẳng vào trong.

Vương Nguyệt mỉa mai: “Không phải cậu ở phòng vẽ số bốn sao, sao lại tới đây tìm tụi tôi làm gì?”

Phan Lâm Lâm cười hì hì: “Muốn thân với các cậu đó.”

Vương Nguyệt khiêu khích, châm chọc: “Do họ không cho cậu mượn chứ gì.”

“Đừng nói nữa.” Phan Lâm Lâm túm lấy một bên bím tóc, rũ mắt xuống, sửa sang lại một chút: “Cả đám đều keo kiệt.”

Một giây sau cô ta bèn đi đến nắm lấy đầu vai của Vương Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Bạn yêu à, cậu càng lúc càng độc mồm rồi đấy, có phải cậu bái Lưu Kha làm thầy rồi không hả?”

Mặt Vương Nguyệt cứng đờ, chán ghét đẩy cánh tay của cô ta đang đặt lên vai mình ra: “Ai là bạn yêu của cậu, có thấy ghê không?”

“Đùa vui mà, chẳng phải đang thịnh hành kiểu nói vậy sao.” Phan Lâm Lâm cười đùa tí tửng: “Ông xã, bà xã đồ đấy, trường các cậu không có như thế à?”

Vương Nguyệt hối hận vì không phớt lờ cô ta.

Đúng là Phan Lâm Lâm có bản lĩnh có thể khiến người ta chẳng còn muốn so đo với cô ta, thậm chí chẳng còn thấy cáu kỉnh nữa.

Chỉ muốn cô ta cút đi thật nhanh thôi.

Cho nên Phan Lâm Lâm mượn được giấy vẽ rồi nhanh chóng cút đi.



Phòng vẽ số một khác với những phòng vẽ khác, bảy người đều có tính tình khác nhau, thói quen khác nhau.

Quan hệ của Lưu Kha với Trần Ngộ là thân thiết nhất, hai người đều là người không nói nhiều, Giang Tùy ở bên Trần Ngộ cũng chỉ nói chuyện với cô.

Vu Kỳ thoạt nhìn dịu dàng, hiền hòa, nhưng thật ra giới hạn của cậu ấy rất rõ ràng. Khi vẽ tranh cậu ấy không thích có người đến tìm cậu ấy nói chuyện, càng không thích trò chuyện với người khác.

Còn Lý Kỳ bình thường rất ấm áp, sáng sủa, cởi mở, cười toe toét, bề ngoài trông cô ấy rất thích cười đùa nhưng thật ra lại có lòng tự ái rất lớn, rất tự ti. Gần đây cô ấy liên tiếp chịu tổn thương trong vẽ tranh, con người trở nên quái gở, tự tạo một phe.

Ai đến tìm cô ấy cũng bị châm chọc, tựa như tất cả mọi người đều đang thiếu nợ cô ấy vậy.

Bởi vậy Thái Tú và Vương Nguyệt vốn cùng một nhóm với cô ấy, giờ đã thành lập nhóm hai người.

Lúc này, Thái Tú nhỏ giọng nói với Vương Nguyệt, tỏ vẻ đồng cảm: “Chúc mừng cậu nha, một tờ giấy vẽ đang trôi theo dòng nước.”

“Tớ vì nghĩ cho các cậu đấy.”

Vương Nguyệt phiền muộn dùng sức vẽ tranh, ngoài miệng vẫn làm ra vẻ không quan tâm: “Cô ta mà không đi, các cậu có thể vẽ được à?”

Thái Tú cười: “Đây là xả thân cứu người đấy à?”

Vương Nguyệt cũng cười cười nhưng trong lòng không thoải mái. Nếu vừa rồi cô ấy không để ý tới người da mặt dày Phan Lâm Lâm kia thì cô ta chắc chắn sẽ đến tìm Thái Tú, thế thì cô ấy sẽ không mất đi một tờ giấy vẽ rồi.

Càng nghĩ càng tức, Vương Nguyệt cố tình dời giá vẽ rất mạnh bạo, bốn chân giá vẽ cọ vào nền xi măng, tạo ra tiếng động chói tai.

Bên trong cùng phía bên kia ném một ánh mắt nhìn về phía cô ta.

Vương Nguyệt lập tức an tĩnh lại.

Vu Kỳ nhấn nút bật máy nghe nhạc, đổi sang băng nhạc khác, nhẹ giọng hỏi cô gái bên cạnh có muốn nghe nhạc không.

Trần Ngộ lắc đầu.

Vu Kỳ nhìn hàng mi cong cong của cô: “Đều là nhạc trữ tình.”

Trần Ngộ động tâm nhưng lại nói ra lời từ chối  tiềm thức quyết định: “Tôi không thích nghe nhạc khi vẽ.”

Nghiễm nhiên cô đã quên việc cô từng dùng chung một tai nghe, cùng nghe một bài hát với Giang Tùy.

Vu Kỳ sửng sốt một lúc, cúi đầu lấy dây tai nghe về, mỉm cười thở dài trong thầm lặng.

Có phải cậu ấy đã làm gì đó khiến cô nghĩ chỉ số thông minh của cậu ấy có vấn đề không?

Cô lấy cớ đối phó với cậu ấy mà chẳng thèm suy nghĩ.



Hôm nay Trần Ngộ vẽ mô phỏng rất không thuận lợi, trước giờ tan học, cô cứ mắc lỗi trong việc vẽ khái quát, tỉ lệ khuôn mặt còn bị sai. Cô định về nhà ngủ trưa một giấc rồi chiều vẽ lại đàng hoàng.

Không thể lãng phí hết cả buổi chiều nữa.

Trần Ngộ rũ mắt nghĩ, mình nhất định phải vứt hết mấy suy nghĩ tạp nham, ngổn ngang đi, để tâm yên tĩnh lại.

Thời gian tập huấn ngày càng ít dần, cô đã thuyết phục được bố mẹ cho đi học mỹ thuật, cũng tốn không ít công sức để đối phó với giáo viên chủ nhiệm lớp, nên chẳng có lý do gì mà cô không dốc hết sức mình cả.

Các môn văn hóa không có vấn đề nhưng phải theo kịp các môn chuyên ngành mới được.

Lưu Kha gọi tận mấy lần, cô ấy cạn lời với người bạn thân ngồi trên ghế đối diện cả buổi trời không đứng dậy: “A Ngộ à, cậu ấp trứng gà hả?”

Trần Ngộ khẽ giật mình, tên kia cũng từng nói câu giống vậy, mày cô khẽ cau lại, cầm ba lô rồi đứng dậy.

“Sao hôm nay Giang Tùy không đến phòng vẽ?”

Khi Lưu Kha đi ra ngoài thì thuận miệng nói: “Mới vừa tiến bộ được chút lại trở về như trước nữa, đúng là bùn nhão không thể trát tường mà.”

Trần Ngộ khẽ dừng lại: “Cậu ấy xảy ra chút chuyện.”

Lúc đầu Lưu Kha cực kỳ ngạc nhiên, sau đó cô ấy lại suy nghĩ sâu xa, Tạ Tam Tư còn chẳng biết gì cả, thế mà bạn tốt của cô ấy lại biết rõ tình hình đến vậy.

Có vẻ cô có phương thức liên lạc của người kia.

Hơn nữa không phải kiểu quan hệ tám trăm năm mới gọi điện thoại một lần.

Có lẽ việc sáng nay A Ngộ đến trễ là có liên quan đến việc này.

Còn nữa là…

Vừa rồi khi A Ngộ của cô ấy nói chuyện, giọng điệu có hơi cứng nhắc, tựa như, giống như thể cô đang bao che chuyện gì vậy.

Cho hiện tượng này vào cột mốc lịch sử thôi.

Trong lòng Lưu Kha vô cùng sốc nhưng ngoài mặt cô ấy lại không có biểu cảm gì khác thường.

Lưu Kha đợi cả đoạn đường từ lúc đi từ phòng vẽ nhỏ đến cửa lớn phòng tiếp khách, nhưng bạn thân lại không có ý định sẽ kể chi tiết cho cô ấy nghe gì cả.

Vậy là không tiện kể.

Chắc là dính dáng đến chuyện trong nhà và chuyện riêng tư của Giang Tùy.

Nếu vậy thì Lưu Kha sẽ không hỏi.

Chỉ là một chuyện không liên quan gì tới mình mà thôi, có biết cũng chẳng có ý nghĩa gì, không cần phải làm khó bạn thân.

Khi đến dưới lầu, Lưu Kha nhớ ra đã quên lấy bình nước nên bảo Trần Ngộ đợi một chút, một mình cô ấy quay lại phòng vẽ.

Khi Lưu Kha đi qua phòng vẽ số bốn thì mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện bên trong. Vốn cô ấy không định dừng lại, mãi đến khi nghe thấy tên mình nhẹ nhàng lọt vào tai, cô ấy mới dừng lại trước cửa.

Cách một cánh cửa, Phan Lâm Lâm gác chân lên chiếc ghế bên cạnh: “Mấy cậu có biết tối qua tôi gặp ai không?”

Cô ta ra vẻ thần bí ngừng lại một lúc: “Bố của Lưu Kha, tôi gặp bố của Lưu Kha.”

Ba nữ sinh ở đây có phản ứng khác nhau, trong đó có hai nữ sinh không có hứng thú gì.

“Chuyện này có gì đâu chứ.”

“Làm thần bí cỡ đó, còn tưởng là chuyện gì động trời, chỉ có vậy thôi á? Được rồi, tụi mình đi ăn cái gì đi, bụng tôi đói đến sắp dán vào lưng rồi nè.”

“Ơ kìa, đừng có cắt lời tôi được không hả.”

Nữ sinh tóc bob rất muốn hóng chuyện bèn hỏi Phan Lâm Lâm: “Cậu biết bố của Lưu Kha à?”

Phan Lâm Lâm rất vui khi có người muốn nghe cô ta nói chuyện, cô ta cười hì hì nói: “Biết chứ, mấy cậu quên rồi à? Tôi, Trần Ngộ và cô ấy, ba người tụi tôi học chung một trường đó, lớp của tôi sát vách, chung một hành lang với lớp của hai người họ.”

“Tôi đã thấy bố của Lưu Kha đến trường học đưa dù cho Lưu Kha mấy lần rồi.”

Nữ sinh tóc bob không để hai người nữ sinh kia lải nhải, cô ta rất kiên nhẫn, dường như ngửi thấy được tin gì đó rất hấp dẫn: “Vấn đề chính là?”

“Tôi thấy bố cô ấy đang lôi lôi kéo kéo với một người phụ nữ ở trên đường.”

Phan Lâm Lâm nhớ lại rồi nói: “Chắc khoảng hơn 1 giờ sáng, tôi ở suốt đêm trong tiệm net, không có đồ ăn nên muốn tìm xem còn có quán nhỏ nào bán không, trùng hợp bắt gặp cảnh tượng kia.”

Vừa nói cô ta vừa túm lấy nữ sinh tóc bob kia, tái hiện lại cảnh lôi kéo lúc đó.

“Tôi không nghe rõ là chuyện gì, dù sao ông ấy lôi kéo còn ghê hơn cả tôi.”

Lời này của Phan Lâm Lâm thành công hấp dẫn được sự chú ý của hai nữ sinh còn lại, hai người xì xầm.

“Đệch, chẳng lẽ là…”

“Khoan hẳn nói, có khả năng người phụ nữ kia chính là mẹ của Lưu Kha, hai vợ chồng cãi nhau chứ sao nữa.”

“Ầm ĩ trên đường hả?”

“Là do cậu không biết gì rồi, bố mẹ tôi thường xuyên như vậy lắm.”

“Hai cậu phiền quá đi.”

Nữ sinh tóc bob vẫn vững tâm nhiều chuyện: “Phan Lâm Lâm, cậu nói tiếp đi.”

Phan Lâm Lâm ném ra một quả bom nặng ký: “Tôi cũng từng gặp mẹ của Lưu Kha rồi, bà ấy là một người rất mộc mạc, không phải người trông quyến rũ đêm qua đâu.”

Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong phòng lập tức thay đổi.

“Quyến rũ cỡ nào?”

“Nói mau, nói mau đi, đừng có thừa nước đục thả câu, dạ dày tôi không chịu được lâu nữa đâu.”

“Người phụ nữ kia ăn mặc rất hợp mốt, mặc trên người một bộ váy xẻ tà, xẻ đến tận đây này.”

Phan Lâm Lâm khua tay múa chân chỉ ngay chỗ bắp đùi, nhân lúc nữ sinh bên cạnh không chú ý cô ta vươn tay vào trong túi người đó lấy ra một nắm đậu phộng ngào đường: “Tóc xoăn lọn lớn, đôi môi đỏ mọng như lửa, gần cup 36E, eo thon nhỏ, mấy cậu tưởng tượng một chút, là kiểu con gái hiện đại đấy.”

Cửa đột nhiên mở ra.

Phan Lâm Lâm trông thấy bóng người ở cửa, kinh hãi quá mức mà nuốt chửng luôn cả hạt đậu phộng ngào đường, cô ta nắm lấy cổ họng ho đến đỏ mặt tía tai.

Ba nữ sinh khác nhìn thấy Lưu Kha thì lập tức đứng dậy.

Lưu Kha khoanh tay dựa vào cạnh cửa: “Quan tâm chuyện nhà tôi thế cơ à.”

Đám người lúng túng không dám đối mặt với cô ấy.

Nhất là Phan Lâm Lâm, cô ta vừa nắm lấy cái bím tóc đuôi sam của mình vừa cấu vào ngón tay, hối hận muốn quất bản thân mình.

Tiêu đời rồi, hoàn toàn đắc tội với Lưu Kha rồi.

Ánh mắt Lưu Kha đảo qua bốn người, cả mặt đều là ý cười: “Nếu không thì đến nhà tôi chơi chút đi?”

Đám người họ: “…”

“Không, không cần đâu.”

“Đúng, đúng, đúng vậy đó, không cần, không cần đâu.”

“Cần chứ, mấy cậu tò mò như vậy, tôi sợ mấy cậu không kiềm được bản thân, sau này vẫn còn vì chuyện nhà của tôi mà phân tâm, làm chậm trễ các cậu vẽ tranh.”

“…”

“Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngay bây giờ luôn đi.”

Độ cong khóe miệng của Lưu Kha vẫn không đổi: “Đi nào.”

Ba nữ sinh bối rối liếc nhau, tất cả đều bỏ chạy như ong vỡ tổ.

Phan Lâm Lâm chậm một bước, phút chốc cô ta như chim sợ cành cong.

Lưu Kha không nói lời nào mà chỉ nhìn cô ta, cô ấy đang cười nhưng trong mắt lại không hề có chút độ ấm nào.

Phan Lâm Lâm lập tức bị dọa sợ, cô ta dè dặt bám vào bên khung cửa, lết từng chút đi ra ngoài.

“Xin lỗi.”

Bỏ lại một câu rồi chạy trối chết.



Trần Ngộ đang dựa vào xe đạp suy nghĩ, thấy Lưu Kha đi xuống, vẻ mặt kém hơn trước lúc đi lên rất nhiều, cô sửng sốt, vội hỏi: “Cậu bị sao vậy?”

Lưu Kha nói không sao.

Trần Ngộ nhớ tới lúc mấy nữ sinh trong phòng vẽ và Phan Lâm Lâm đi xuống lầu thì trông có gì đó không ổn, còn nhìn sang phía cô nên không khỏi thấy nghi ngờ.

Xảy ra xích mích à? Vì chuyện gì?

Trên đường trở về, trong đầu Trần Ngộ vẫn cứ nghĩ hoài một vài việc nên không hề mở miệng, Lưu Kha cũng không nói lời nào.

Nhà hai cô cách nhau không xa, nhưng lại không gần sát nhau, phải tách nhau ra ở một giao lộ.

Trước kia Lưu Kha sẽ tạm biệt rồi mới đi.

Lần này khi sắp tới ngã tư, cô ấy bắt đầu giảm tốc độ, đạp xe vô cùng chậm.

Trong lòng Trần Ngộ nảy ra một suy đoán kỳ lạ, cô thăm dò: “Tiểu Kha, trưa nay qua nhà tớ ăn cơm đi.”

Khóe môi vẫn luôn mím chặt của Lưu Kha thoáng chốc thả lỏng.

Đây rõ ràng là biểu cảm thả lỏng, thậm chí có thể gọi là được như ý nguyện.

Trần Ngộ giật mình, thật sự là như vậy à, bây giờ Tiểu Kha không muốn về nhà. Cô nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, cười cười: “Tớ cho cậu xem tranh tớ vẽ, cậu phân tích giúp tớ đi.”

“Mẹ của tớ cũng luôn nhớ tới cậu.”

Lưu Kha cúi đầu nhìn tay nắm xe đạp: “Nhưng mà…”

“Được rồi, tớ đói muốn chết rồi.” Trần Ngộ vỗ vỗ lên lưng cô ấy: “Tụi mình đi nhanh nào.”

Lưu Kha ừm một tiếng, đạp bàn đạp đuổi theo cô.

Tốc độ xe trở lại bình thường.



Trong nhà Trần Ngộ có thói quen ăn cơm thừa, thức ăn thừa, tức là món gì cũng làm rất nhiều rồi cho vào trong tô, bát lớn.

Bữa này ăn không hết thì bữa sau hâm nóng lên ăn nữa.

Trước kia Trần Ngộ từng phản đối vì cô cảm thấy đồ ăn hâm lại nhiều lần sẽ không còn dinh dưỡng nữa, bố Trần cũng từng đưa ra ý kiến nho nhỏ.

Đều bị một câu “Tự đi mà nấu” bác bỏ hết.

Theo ý của mẹ Trần, khi bà còn bé từng phải chịu nạn đói, từng chịu khổ, chịu đói, bà không thể quên được cảm giác đáng sợ này, nấu ăn nhiều hơn một chút khiến bà có cảm giác an toàn.

Lần này trong nhà bất ngờ thêm một bộ bát đũa, đồ ăn đều đủ ăn.

Mẹ Trần rất thích Lưu Kha.

Trong mắt bà, Lưu Kha là bạn tốt nhất của con gái mình, cho dù là ở trường học hay là trong phòng vẽ, thật tốt khi hai người đều có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Lưu Kha tới ăn cơm, mẹ Trần vô cùng nhiệt tình.

“Tiểu Kha à, con ăn nhiều chút đi.”

Miệng mẹ Trần nói không ngừng, đôi đũa cũng không ngừng, cứ luôn gắp đồ ăn cho Lưu Kha: “Đậu cô ve này là do dì trồng đó con, ăn ngon hơn đồ chợ bán nhiều, còn cà chua này…”

Bố Trần dùng chân đá đá bà dưới chân bàn: Người ta không có tay hay sao, còn cần em gắp cho à?

Mẹ Trần dùng ánh mắt đáp trả lại: Đũa em còn chưa dùng mà, không bẩn.

“Ăn đi Tiểu Kha.” Bà tiếp tục gắp đồ ăn, ánh mắt hiền lành: “Sao rồi con? Ngon không con?”

Lưu Kha không hề phản kháng, cô ấy gắp đồ ăn chất đầy trong bát lên ăn một miếng: “Dạ ngon ạ.”

“Vậy con phải ăn nhiều lên.” Tay nghề nấu nướng của mẹ Trần được công nhận nên càng nhiệt tình, bà đẩy một đĩa ba chỉ hấp xì dầu đến trước mặt cô ấy: “Con thử miếng thịt này đi, A Ngộ giảm cân không ăn.”

Trần Ngộ không còn cách nào đành phải thanh minh cho bản thân: “Mẹ này, con có giảm cân đâu.”

“Không giảm cân?” Mẹ Trần nói: “Ba chỉ hấp xì dầu lần trước đều là mẹ với bố con ăn, cả một tuần mới ăn xong, còn lần trước đó…”

Trần Ngộ ngắt lời: “Là do ba chỉ hấp mẹ nấu không ngon.”

Mẹ Trần giả bộ tức giận, ném ra chiêu mà bà hay dùng: “Thế con tự nấu đi.”

“Cũng đâu phải con chưa từng nấu đâu.”’

Trần Ngộ ăn cải bó xôi, giọng nói mơ hồ: “Đợi được con nghỉ con sẽ nấu.”

“Con vẽ tranh ngay cả Chủ Nhật cũng không nghỉ, còn ngày nào nghỉ à?” Mẹ Trần đổi chủ đề: “Thật sự con nghỉ thì sẽ nấu ba chỉ hấp xì dầu à?”

Trần Ngộ: “Vâng ạ.”

“Đây là con nói đó.” Bà nói với đứa nhỏ bên cạnh chẳng biết đã đặt đũa xuống từ lúc nào, đang nhìn hai mẹ con bà: “Đến lúc đó con cũng đến nhé Tiểu Kha.”

“A Ngộ nấu ăn thật sự ngon lắm.”

“Con biết mà, bánh bao súp cậu ấy cũng làm rất ngon.” Lưu Kha lại cầm đũa lên, gắp một miếng đồ ăn: “Rất giỏi.”

Con gái được khen, trong mắt mẹ Trần đầy kiêu ngạo: “Bánh bao súp là công thức gia truyền của dì, Tiểu Kha muốn học thì dì dạy cho con.”

Lưu Kha cười: “Dạ.”

“Tiểu Kha, dì nói con nghe nè, cái bánh bao súp này, phần vỏ quan trong hơn phần nhân…”

Mẹ Trần ăn một miếng cơm, nói ba câu.

Bố Trần cầm muỗng múc một cái cánh gà từ trong canh ra cho con gái, nhỏ giọng nói: “A Ngộ, Tiểu Kha có chê mẹ con phiền không đấy?”

Trần Ngộ đưa mắt nhìn, cô chỉ nhìn thấy được vẻ hâm mộ trong mắt Tiểu Kha thôi.

Hâm mộ gì chứ?

Trước kia khi Tiểu Kha đến nhà cô ăn cơm, đâu có ánh mắt vậy đâu.

Bây giờ bị sao thế…

Trần Ngộ gặm cánh gà, trong lòng có chút khó chịu, cứ cảm giác như có chuyện gì sắp xảy ra, ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường bây giờ.



Buổi chiều Giang Tùy vẫn không đến.

Trần Ngộ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang chỗ ngồi trống bên cạnh.

Vu Kỳ nhìn thấy hết những hành động gần như là bản năng của cô gái, là do không quá quen? Cậu ấy dịu giọng hỏi: “Trần Ngộ, tôi muốn hỏi cậu chuyện này.”

Trần Ngộ nghiêng mặt qua: “Hả?”

“Nếu mà cậu thích một thứ, nhưng có người còn thích sớm hơn cả cậu.” Vu Kỳ dùng ngón tay vuốt ve cây bút chì: “Cậu còn muốn thử tranh giành không?”

“Nếu không sau này cậu nhớ lại sẽ hối hận bản thân chưa từng cố gắng mà đã từ bỏ rồi.”

Trần Ngộ im lặng một lúc: “Cậu chần chừ phân vân có nên tranh giành không, tức là thứ kia cũng không khiến cậu thích đến vậy.”

Vu Kỳ sững sờ, cậu ấy muốn phản bác lại nhưng cô gái lại nói trước: “Nói cách khác, cậu thích quá nhiều thứ, mà thứ kia lại không đứng đầu, không đủ để cậu có ý định liều lĩnh.”

Trần Ngộ thấy nam sinh chậm chạp không nói, như chịu phải đả kích nào đó, cả người xám xịt khiến cô ngơ ra.

Vu Kỳ nhìn cô không hề chớp mắt.

Trần Ngộ làm vẻ mặt không hiểu gì cả: “Cậu nhìn tôi thế làm gì?”

Vu Kỳ khẽ cười, nói: “Không phải bình thường nữ sinh đều nghĩ là người này cứ nhìn chằm chằm vào mình, chắc là thích mình rồi hay sao?”

Vừa dứt lời, cậu ấy đã nhận ra vẻ mặt của cô gái thay đổi, đề phòng lại xa cách.

Cậu ấy che giấu đi sự mất mát không kiềm được mà tuôn ra, giọng điệu ôn hòa: “Đừng để ý, tôi đùa thôi.”

Trần Ngộ thở phào nhẹ nhõm.

Vu Kỳ càng mất mát hơn, còn có hơi buồn cười, cô gái này chân thật quá rồi, không hề giấu giếm cảm xúc của mình.

Chắc là không quan tâm người nói và câu chuyện.

Nếu quan tâm thì sẽ không có thái độ thế này.

Vu Kỳ quan sát cô vẽ, muốn sửa vài nét bút cho cô nhưng sợ bị cô từ chối.

Buổi sáng cậu ấy đã bị từ chối rồi.

“Nghe nói mùa đông này tất cả phòng vẽ sẽ có một cuộc thi chung.”

Vu Kỳ nhìn vào ánh mắt bỗng trở nên đen láy của cô gái, giọng điệu càng ôn hòa hơn: “Ở nhà thể thao trường THPT Số 2.”

Trần Ngộ hỏi: “Nhiều người như vậy có thể ngồi đủ sao?”

“Ngồi được hết.” Vũ Kỳ nói: “Nhà thể thao trường THPT Số 2 là lớn nhất thành phố C, mấy năm nay, cuộc thi chung của phòng vẽ đều thi trong đó.”

Cô gái “à” một tiếng, đôi mắt xinh đẹp biết nói kia không nhìn cậu ấy nữa.

Tâm tư không biết đã bay đi đâu rồi, thất thần trước mặt cậu ấy không chút che giấu.

Vu Kỳ lắc đầu.

Chuyện tình cảm có phụ thuộc vào việc đến trước đến sau hay không thì còn phải xem tình huống, xem đối tượng.



Giang Tùy xin nghỉ hai ngày.

Ngày thứ ba anh đến phòng vẽ, ngoại trừ việc trên người có một ít mùi thuốc, còn lại không có gì khác thường.

Hôm nay đúng lúc là Chủ Nhật, có một nhóm học sinh lớp dưới đến phòng vẽ. Một trong số đó học ở THPT Số 2, đang học lớp 11, là một em gái khóa dưới trông rất thanh thuần.

Các nam sinh lại nhốn nháo lên.

Tạ Tam Tư rất chào đón em gái khóa dưới mới tới. Bởi vì cô ấy không quan tâm tới mấy nam sinh khác, cứ mở miệng gọi cậu ta là đàn anh, giọng cực kỳ ngọt, khiến cậu ta muốn nhũn cả xương.

Nhưng mà…

Xương Tạ Tam Tư còn chưa nhũn được bao lâu, lại thấy không ổn.

Em gái khóa dưới tiếp cận cậu ta là để được cậu ta dẫn vào phòng vẽ số một, đưa đồ ăn cho anh Tùy.

Bánh quy nhỏ tự làm, hộp sắt vẽ tay.

Có tài như vậy, lại tốn nhiều tâm sức để suy tính, bày mưu tính kế đến thế, còn không tiếc hi sinh nhan sắc, sử dụng mỹ nhân kế,…

Vẫn bị từ chối.

Em gái khóa dưới ngồi xổm trong góc nhỏ ở sảnh lớn nhỏ giọng khóc, thương tâm vô cùng.

Tạ Tam Tư đưa khăn tay cho cô ấy, lại là một đóa hoa nhỏ bị anh Tùy từ chối. Hết người này ngã xuống lại có người tiếp theo tiến lên, vì sao không chịu nhìn đến người hơi kém đẹp trai hơn một chút đây này, thiệt tình.

“Anh nói nè em gái, đừng khóc nữa, em ở đây khóc có ích gì đâu?”

Em gái khóa dưới hiểu sai trọng điểm: “Vậy em đến trước mặt anh ấy khóc?”

Tạ Tam Tư: “…”

Đàn em khóa dưới run run bờ môi: “Anh ấy sẽ đánh em?”

“Không tới mức sẽ đánh em, nhưng chắc chắn sẽ không thèm nhìn đến em. Hơn nữa tính tình anh ấy rất xấu, anh ấy sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu.”

Tạ Tam Tư thấy ánh mắt của cô ấy lúc sáng lúc tối, cực kỳ đáng thương, trong lòng mềm nhũn, nói ra lời thấm thía: “Đáng lẽ trước khi em tặng đồ phải chuẩn bị kỹ mới đúng chứ, chỉ cần em hỏi bất kỳ ai trong trường thì đều biết, anh Tùy chưa bao giờ ăn đồ ăn nữ sinh tặng.”

Đang nói thì cửa phòng vẽ số một mở từ trong ra, hai người đi ra ngoài, cô gái đi đằng trước, cầm trên tay một miếng cơm cháy.

Anh Tùy của họ hai tay nhét túi, hơi khom người, lười biếng đi theo đằng sau.

“Tôi cũng muốn ăn.”

“Chỉ có một miếng.”’

“Vậy bẻ một nửa cho tôi.”

“Miếng cơm cháy này xúc từ trong nồi nhà tôi đấy, không phải loại mua ở chợ đâu, cứng lắm, hoàn toàn không giòn, cũng không ngon.”

“Kệ, tôi cứ muốn ăn, cho tôi một ít.”

Tạ Tam Tư đứng ở trong góc quan sát: “…”

Không thấy gì cả.

Thật sự không thấy gì cả, cậu ta cảm giác như tự tát vào mặt mình vậy.

Anh Tùy càng lúc càng giống một con cún con.

Không nên nhìn bề ngoài mà đánh giá một người, câu nói này rất đúng.

Ai có thể tưởng tượng được, có một ngày anh Tùy lại dính người đến vậy.

Em gái khóa dưới nhìn hai người kia, rồi lại nhìn Tạ Tam Tư, phản ứng đầu tiên là cảm giác như mình đã trở thành đứa ngu si bị lừa rồi. Cũng không cần tra hỏi xem bọn họ có phải quan hệ bạn trai bạn gái không, trong phút chốc, tất cả tủi thân, tức giận và khổ sở, cô ấy “òa” lên khóc thành tiếng, tiếng khóc thảm thương vang dội.

Dường như đã đi đến phần cuối cuộc đời.

Trần Ngộ giật mình, động tác bẻ miếng cơm cháy cũng dừng lại.

Giang Tùy thấy cô bị hù, sắc mặt lặp tức sầm xuống: “Đệch, làm cái quái gì vậy?”

Tạ Tam Tư bị tiếng khóc làm mất hồn mất vía, cậu ta chỉ vào em gái khóa dưới, nói: “Anh Tùy, là của anh…”

Giang Tùy lạnh lùng quát khẽ: “Của ông đây cái mẹ gì hả?”

Nói rồi anh quay đầu sang nhìn cô gái bên cạnh, cong lưng, mắt rủ xuống, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Người kia không biết là ai, tôi không biết, không quen.”