Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 32: Cậu có thể ôm tôi không




Trần Ngộ muốn kéo ống quần ra khỏi ngón tay Giang Tùy.

Nhưng Giang Tùy lại nắm càng chặt hơn.

Quần jeans của Trần Ngộ là lưng thun, không đeo thắt lưng, bị anh nắm như vậy thì quần của cô bị tụt xuống một khúc rõ ràng.

“Buông ra.” Giọng của cô mang theo xấu hổ và tức giận.

Giang Tùy đang lên cơn sốt, lại không ăn uống gì, đầu óc choáng váng, nghe thấy cô sắp tức giận, anh muốn buông tay ra nhưng hành động lại hoàn toàn trái ngược lại.

Kết quả là sau lưng bị đạp một cú.

Tuy rằng không mạnh, nhưng vẫn khiến anh như hứng phải 10 ngàn đòn chí mạng.

“Đệch, rốt cuộc sáng sớm cậu chạy tới đây để làm gì vậy hả? Còn có chút lương tâm nào không…”

Giang Tùy mắng bằng giọng như xé đứt cổ họng, anh quay đầu thì lại trông thấy trên gương mặt gầy trắng trẻo của cô gái hơi đỏ lên một chút.

Anh lập tức im bặt, tay nắm chặt ống quần của cô tựa như bị gì đó làm bỏng, cảm giác nóng rát, đầu ngón tay run lên, vội vã rút tay về.

Bầu không khí cực kì khó xử.

Giang Tùy quay mặt về lại bức tường, nắm lấy đôi tai đang nóng bừng, gãi gãi phía sau ót, anh chửi thầm một tiếng, phiền muộn lẩm bẩm câu gì đó rồi hít sâu vào, giọng nói khàn khàn: “Đi đóng cửa đi.”

“Đóng cửa cái gì.” Trần Ngộ không phối hợp, đứng yên tại chỗ không động đậy, hỏi hết câu này tới câu khác: “Sao phải đóng, mở ra không được à?”

“Bảo cậu đi thì cậu đi đi, sao cậu nói nhiều vậy…”

Giang Tùy bực bội nghiêng đầu nhìn cô gái sau lưng, giây phút ánh mắt chạm nhau, anh nhanh chóng nghiêng đầu quay đi, mím môi mỏng: “Xin cậu đó được không?”

Dáng vẻ trông rất bất đắc dĩ và yếu ớt.

Trần Ngộ: “…”



Bên tai vang lên tiếng dép lê đi lệt xệt trên nền sàn, đi về phía cửa phòng.

Tiếp đó là tiếng cánh cửa đóng lại.

Ánh sáng từ hành lang ngoài cửa cứ thế biến mất, trong phòng lại tối đi.

Giang Tùy thả lỏng, từ nằm nghiêng chuyển thành nằm ngửa mặt lên, mặt hướng về phía trần nhà.

Trần Ngộ đi tới, im lặng mà nhìn xuống anh.

Phút chốc hai người đều không nói chuyện, trong phòng rơi vào sự yên tĩnh khó tả, thời gian dường như chậm đi.

Bụng Giang Tùy dẫn đầu phá vỡ sự yên tĩnh này.

Trần Ngộ nhìn hai chân của chàng trai, không xác định được chân nào là chân bị đánh, cô nhẹ giọng hỏi: “Có thể đứng lên không?”

“Có thể…”

Lời nói đến bên miệng, đầu óc Giang Tùy lại như bị chập mạch, sửa lời lại: “Đó là chuyện không thể.”

Đệch.

Tôi không biết xấu hổ đến thế ư?

Trong một giây sắc mặt Giang Tùy thay đổi rồi lại thay đổi, anh vừa tự khinh bỉ bản thân vừa đưa tay về phía cô gái: “Đỡ tôi.”

Trần Ngộ không nể mặt: “Để tôi đi gọi Bác Chung.”

Giang Tùy nghẹn họng, thiếu chút nữa đã tắt thở: “Ông cụ người ta đã hơn bảy mươi rồi, cả người già cả, sơ xuất tí là ngã, cậu gọi ông ấy làm gì?”

Trần Ngộ làm vẻ mặt thắc mắc, chẳng phải cơ thể ông cụ kia rất cường tráng sao?

“Thế những người giúp việc khác…”

Giang Tùy ngắt lời cô, nhíu chặt mày: “Cậu còn muốn cho bao nhiêu người biết chuyện chân tôi bị đau không đứng dậy nổi? Hay là tôi cho người mua cái loa về để cậu hét vài lần quanh toàn bộ thành phố C?”

“…”

Trần Ngộ không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu cô tự hỏi mình, sao tôi lại bốc đồng, hoảng hốt chạy tới đây làm gì?

Hoàn toàn là tự đến chịu tội mà.

Trần Ngộ tức giận đến mức dạ dày co thắt lại một hồi.

Giang Tùy liếc nhìn cô gái, thấy mặt mày cô lạnh đi, trên gương mặt nổi một tầng sương lạnh, mắt anh giật giật.

Nổi cáu rồi đấy.

Phải dỗ dành thôi, mau chóng dỗ, nếu không thì chắc chắn cô sẽ mặc kệ anh mất.

Giang Tùy “Haiz” một tiếng với cô, giọng nói chậm lại, thêm chút đáng thương: “Chân tôi thật sự đau lắm, cậu lại đỡ tôi một chút đi, xem như là cậu đang làm việc thiện tích đức, được không?”

Hàng mi đen như lông vũ của cô gái khẽ động đậy, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt cũng dịu đi.

Giang Tùy thở hắt ra, cô nhóc này đúng là ăn mềm không ăn cứng mà.

Giây tiếp theo, mùi bột giặt thoang thoảng bay vào mũi anh, bàn tay giơ lên trên không trung của anh không được chạm vào, thứ bị đụng chính là cẳng tay, dùng lực kéo anh…

Cô gái cau đôi mày thanh tú, hơi thở có phần nặng nề, dần dần bắt đầu thở gấp, cổ cũng đỏ lên, xem ra cô đã dùng hết sức rồi.

Giang Tùy đành phải im hơi lặng tiếng mà dùng tay kia chống xuống sàn, để cho cô kéo mình lên.

Kết quả là biên độ động tác quá lớn, làm liên lụy đến cái chân bị thương kia, đau đến mức anh hừ một tiếng, trên mặt không còn miếng máu nào.

Trần Ngộ sửng sốt, bàn tay đang nắm lấy cánh tay anh cứng đờ, cả người có phần luống cuống.

“Đừng hoảng.” Giang Tùy nói: “Không sao.”



Đợi đến khi dìu Giang Tùy đến ngồi xuống trước bàn đọc sách xong thì Trần Ngộ đợi đến sắp phát cáu rồi.

Đứng cũng không được, ngồi cùng không xong, rất không được tự nhiên.

Giang Tùy nhận ra được chuyện này, lại không muốn cô đi, muốn cô ở lại cùng với anh, anh gắp bánh quẩy lên cắn một miếng: “Hỏi cậu chuyện này, khi cậu kéo tôi lên, vì sao lại không kéo tay của tôi chứ?”

Trần Ngộ lười quan tâm đến vấn đề này.

“Nam nữ thụ thụ bất thân đúng không?” Giang Tùy cười trêu: “Tiểu Trần à, nhìn không ra cậu lại bảo thủ vậy đó.”

Trần Ngộ: “Xem ra cậu vẫn ổn…”

“Có sao.” Giang Tùy chỉ chỉ cái ghế bên cạnh: “Ngồi đi.”

Anh định túm lấy cái ghế, vì đi đứng không tiện, đã cố hết sức mà cả buổi cũng với không tới, trông càng thê thảm hơn.

“Được rồi, đừng tự hành xác nữa.” Trần Ngộ đến ngồi.

Giang Tùy thả lỏng tấm lưng căng thẳng: “Có gì muốn hỏi sao?”

Trần Ngộ nghiêm mặt: “Không có.”

Giang Tùy không tin: “Chắc chắn có.”

Trần Ngộ vẫn biểu cảm kia: “Thật sự không có.”

Giang Tùy liếc nhìn cô: “Cậu không hiếu kỳ về vòng tay kiểu nữ trên tay tôi sao?”

Lần này Trần Ngộ không đáp lại ngay giống như trước.

Đáp án đã rõ.

Giang Tùy nhìn nhìn cô gái, trong mũi phát ra tiếng cười khẽ, nhóc con, tôi còn không hiểu cậu sao.

“Đây là tác phẩm đầu tay…” Anh suy tư rồi nói: Của mẹ tôi tự tay thiết kế và chế tác khi bà cỡ tụi mình.”

Nói xong anh liền đặt đôi đũa lên trên chén cơm, gẩy gẩy vòng tay trên cổ tay: “Cũng là sợi duy nhất.”

Trần Ngộ không quá ngạc nhiên, cô đoán được.

Vòng tay vẫn còn sót lại dấu vết dịu dàng của năm tháng, đã lâu năm lắm rồi. Về phần chủ nhân của vòng tay, loại trừ đi một số thì sẽ có phương hướng đại khái.

Trần Ngộ vuốt vuốt phần tóc xõa trước trán, vén ra sau tai: “Rất đẹp.”

“Đúng vậy.” Giang Tùy nói: “Cái này là của vợ tôi đó.”

Trần Ngộ ngạc nhiên: “Vợ?”

Giang Tùy nhìn chằm chằm cô nửa ngày, vẫn chỉ có sự ngạc nhiên, không còn gì nữa, anh nhắm mắt lại để giấu đi sự mất mát và buồn rầu dưới đáy mắt, hít sâu, giọng điệu rất tệ: “Vợ tương lai, không được à?”

Trần Ngộ không hiểu gì cả, vợ tương lai thì vợ tương lai thôi, cậu giận cái gì mà giận chứ?

Cô lườm nguýt chàng trai, sững sờ.

Không biết chuyện gì xảy ra, lúc này anh không chỉ làm ra vẻ mặt như người chết, mà khí áp cả người cũng thấp đến đáng sợ.

Bất cứ lúc nào cũng có thể nổi bão được.

Trần Ngộ vừa cạn lời vừa vô tội, lại là lỗi của tôi à? Tôi làm sai ở đâu?

Thôi, không cãi nhau với anh nữa.

Trần Ngộ thuận theo chàng trai mà nói tiếp: “Cho nên là, giờ cậu đeo thay cho vợ tương lai của cậu trước?”

Giang Tùy cụp mi mắt: “Ừ.”

Thực ra vòng tay này cũng không phải là vòng tay, mà là vòng cổ, anh quấn hai vòng trên tay, tên là “Cầu Vồng”.

Mẹ anh nói có thể mang đến may mắn nên bà đã đưa cho anh trước khi mất, bảo anh phải luôn đeo bên người, cho đến khi anh gặp được người mình thích thì đeo nó lên tay của người ấy.

Cũng có một tác phẩm khác có ý nghĩa đặc biệt như vậy cho Thu Thu.



Giang Tùy húp một ngụm cháo, lông mày ghét bỏ mà cau lại: “Nguội rồi.”

“Nguội thì nguội thôi.” Trần Ngộ nói: “Tôi toàn để cháo nguội rồi mới ăn.”

Giang Tùy đẩy đẩy cái bát đến trước mặt cô: “Tôi không muốn.”

“Cậu đổi bát khác giúp tôi đi.”

Trần Ngộ không biểu cảm nhìn anh.

Giang Tùy ho vài tiếng, trông vô cùng suy yếu, dường như cách cái chết ngay tại chỗ chỉ thiếu một bát cháo mà thôi.

“Bây giờ tôi là một người bị thương, chỉ bảo cậu đổi cho tôi một bát cháo nóng, cũng có phải bảo lên núi đao xuống biển lửa, trèo đèo lội suối, xuống địa ngục đâu, vậy mà cậu cũng không muốn giúp.”

Trần Ngộ nghe giọng điệu như oán phụ của anh, lạnh giọng nói: “Nói thêm chữ nữa là tôi đánh cậu đấy.”

“Đánh tôi?”

Giang Tùy dùng một tay chống mép bàn, một tay kia khoác lên lưng ghế sau lưng cô, anh đến gần cô, nhìn má lúm đồng tiền bên phải gương mặt nhỏ của cô, muốn chọt một cái, ngón tay của anh giật giật: “Thật hun dữ vậy à.”

Trần Ngộ đang định nói chuyện, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Bác Chung đoán chừng lúc này bát cháo đã nguội nên bác bưng bát nóng lên, bác vừa bước vào phòng đã bị một ánh mắt nhìn cho hoá đá tại chỗ.

Hỏng rồi, chỉ lo bấm đốt ngón tay tính thời gian mà lại không để ý đến chàng trai đang ở tuổi nổi loạn.

Đến không đúng lúc rồi.

Bác Chung nhanh chóng buông bát cháo, bưng bát cháo nguội kia, tranh thủ thời gian bỏ đi.

Đằng sau vang lên giọng nói lười biếng của chàng trai: “Bác Chung, đi nhanh vậy làm gì? Thu Thu đâu rồi?”

“Đến trường rồi.”

Bác Chung lên tiếng trả lời xong thì vội đi ra khỏi phòng, còn không quên đóng kín cửa lại, hơn nữa còn dặn dò nhóm người làm không có việc gì thì đừng đến lầu ba.

Một người giúp việc còn hơi trẻ nhỏ giọng hỏi: “Bác Chung ơi, vết thương trên chân cậu chủ phải làm sao bây giờ? Còn kéo dài nữa sao?”

Bác Chung nhanh nhẹn đi xuống lầu: “Người trẻ tuổi cơ thể tốt, sức chịu đựng tốt, bình phục nhanh.”

“Tối hôm qua bác có nói vậy đâu.”

Bác Chung không giải thích thêm, sức mạnh của tình yêu lớn dữ lắm.



Dạ dày Giang Tùy được chăm tốt, bát cháo nguội một chút thì có thể ăn, lạnh tanh thì không được.

Nhưng mà bát này anh cũng có thể ăn, nói đổi chỉ là vì muốn cô gái bên cạnh chăm lo cho mình thôi.

Kết quả thì hay rồi.

Cuộc đời đâu đâu cũng có bất ngờ.

Giang Tùy lại nghĩ, bây giờ cô có thể ngồi trong phòng của anh, cũng là bất ngờ.

Anh cười thầm, bất ngờ này to đùng, không biết đã tốn hết bao nhiêu may mắn của cuộc đời anh rồi.

Bao nhiêu cũng đáng.

Giang Tùy vừa ngọt ngào vừa chua xót nghĩ như vậy thì nghe thấy cô gái nói một câu: “Vậy cậu ăn sáng đi, tôi đi đến phòng vẽ đây.”

Đệch.

Giang Tùy xanh mặt nghiêng người, bỗng chốc đã thấy cô đứng lên, đi vài bước thì một chiếc dép lê rơi xuống quyển manga của anh.

Trần Ngộ: “…”

Giang Tùy: “…”

Trong vài giây ngắn ngủi, anh cũng không biết nên nhìn vào đâu, nhịn cười đến mức đau cả quai hàm.

Rơi dép thì không nói đi, nhưng đôi tất đó là sao vậy?

Mọc lông rồi sao?

Trần Ngộ nhìn theo hướng tầm mắt của Giang Tuỳ: “Chưa từng thấy tất bị đổ lông à?”

“Thấy rồi.” Giang Tùy cằm cái muỗng khuấy bát cháo, khuôn mặt khôi hài: “Nhưng tôi chưa từng thấy đôi tất nào đổ lông dữ dội như vậy cả.”

Anh “Chậc” một tiếng: “Hơn nữa đã đổ lông rồi, còn không cho nhìn.

Trần Ngộ hoàn toàn không có biểu cảm nào.

Giang Tùy lười nhác ngồi trên ghế tựa đầu, khẽ nhướng mày nhìn cô, nhếch môi cười: “Cô gái nhỏ à, cậu lại đổi mới thế giới quan của tôi rồi đấy.”

“Thế không tốt sao.” Trần Ngộ dùng một chân nhảy qua, mang dép lê vào, cười khinh hai tiếng: “Để cậu mở rộng kiến thức.”

Giang Tùy cũng cười khinh: “Cảm ơn cậu nhé.”

Trần Ngộ thoải mái tiếp chiêu: “Khách sáo rồi.”

Hai người liếc nhìn nhau, không biết làm sao lại đồng thời dời tầm mắt đi, nhìn về nơi khác.



Bầu không khí trong phòng lặng lẽ thay đổi.

Như là có bong bóng khí gì đó muốn bay ra.

Trần Ngộ không được tự nhiên. hơn nữa, cảm giác này cũng không ngừng tăng lên theo thời gian trôi đi làm cô khó chịu cả người, cô gãi gãi mặt: “Giang Tùy, tôi phải…”

Nói chưa xong đã bị cắt ngang: “Giúp tôi chuyện này.”

Khi Giang Tùy nhìn cô, anh lấy ngón tay gõ vào cái chân bị đánh khá nặng kia: “Tôi không tiện kiểm tra vết thương, phiền cậu xem giúp tôi với.”

Trần Ngộ không hiểu: “Vết thương trên chân, có gì không tiện chứ?”

Giang Tùy cầm bát lên, húp một hơi hơn nửa bát cháo, nói qua loa: “Bị thương ở sau đầu gối, tôi phải kéo lên mới có thể xem được, bẻ chân ra đau, không muốn đụng vào.”

Còn Trần Ngộ thì hít một hơi khí lạnh.

Thì ra gậy golf đánh từ phía sau à?

Sau khi chịu một cú kia, phải chăng sẽ đứng không vững mà…quỳ xuống đất?

Trần Ngộ thốt lên: “Đầu gối thì sao?”

Giang Tùy sững sờ, anh rũ mắt, bĩu môi, giọng nói rầu rĩ: “Chẳng sao cả.”

Trần Ngộ: “…”



Một lát sau, Giang Tùy cố sức xoắn ống quần lên để Trần Ngộ xem vết thương phía sau đầu gối của anh.

Trần Ngộ nhìn, đồng tử hơi co lại, ngừng thở.

Phía sau đầu gối của cái chân kia có một mảng vết bầm to, sẫm màu trông mà giật mình, có nhiều chỗ còn có tơ máu.

Đầu gối sưng như bánh bao.

Đã đến thế này rồi mà còn lảm nhảm, cười đùa.

Trần Ngộ hồi lâu mới mở miệng, giọng nói có hơi khàn: “Sao không đi bệnh viện?”

“Không bị thương đến xương.” Giang Tùy nói: “Không muốn đi.”

Trần Ngộ nhắm mắt, nén giận: “Bác sĩ gia đình đâu? Chắc có mà?”

Giang Tùy cười giễu: “Ông kia là bạn từ nhỏ của bố tôi, là người của ông ta, ông đây chẳng thèm nghía đâu.”

Trần Ngộ liếc mắt.

Giang Tùy túm tay áo của cô: “Xịt chút thuốc giúp tôi đi.”

Trần Ngộ đẩy móng vuốt của anh ra: “Cái gì?”

“Thuốc.” Giang Tùy hất đầu về phía cửa: “Cậu mở cửa thì sẽ biết.”

Trần Ngộ làm theo lời anh, phát hiện trên mặt đất ở cửa có một hộp thuốc, biểu cảm trên mặt lập tức biến thành vẻ một lời khó nói hết.

Sau lưng là tiếng cười nhẹ của chàng trai.

“Biết tại sao không? Bởi vì có một người không biết sống chết mà bước vào phòng tôi, mấy người Bác Chung đang cầu còn không được, chắc chắn sẽ tận dụng đến không còn một miếng bả nào.”

Trần Ngộ không còn lời nào để nói.

Giang Tùy định dùng sự hời hợt bọc bên ngoài để dụ dỗ: “Tôi nhớ không lầm thì qua vài ngày nữa sẽ tới lượt cậu làm người mẫu, nể tình ngày hôm nay, tôi hứa với cậu, đến lúc đó tôi nhất định sẽ cố gắng phát huy vượt mức bình thường, vẽ cậu thành nàng tiên nhỏ.”

Trần Ngộ ngây cả người.

Hai ba giây sau, cô nghe thấy chàng trai cười rộ lên: “Tôi sẽ tặng bức tranh cho cậu, để cậu làm bảo vật gia truyền.”

Chút kỳ lạ trong lòng cô lập tức mất hết.



Khi Trần Ngộ xịt thuốc cho Giang Tùy, anh nghiến chặt hàm, môi thẳng một đường, cơ bắp cả người cứng ngắc mà duỗi lên trên ghế, trông cứ như sắp chết.

“Thuốc này có độc phải không? Xịt rồi còn đau hơn chưa xịt.”

Trần Ngộ nhíu mày: “Chịu đựng chút đi.”

Giang Tùy phun ra chuỗi từ thô tục: “Còn chân kia nữa, bị thương nhẹ, cậu giúp người thì giúp cho chót đi.”

Tay Trần Ngộ hơi ngừng lại.

Giang Tùy lau mồ hôi lạnh sau ót, nghiến răng thở gấp: “Chị à, nhúc nhích đi.”

Trần Ngộ xem xét chai thuốc: “Hiện giờ cậu đau đến muốn chết muốn sống rồi, đi đến bệnh viện khám sớm thì có phải đỡ chịu đau hơn không hả?”

Ngoài miệng như vậy nhưng động tác tay lại không tự giác mà cẩn thận từng li từng tí: “Xịt thuốc xong rồi thì nằm nghỉ đi, hôm nay đừng có chạy lung tung nữa, lát nữa tôi đến phòng vẽ xin nghỉ cho cậu.”

“Nếu xịt thuốc rồi mà không có tác dụng lắm, vẫn cứ đau dữ dội thì tôi đề nghị tốt nhất cậu nên đi đến bệnh viện một chuyến, chụp X- quang gì đó, chân không phải chuyện đùa đâu, lỡ để lại di chứng, bị nhẹ thì chỉ cần thời tiết thay đổi là đã đau, nặng thì có thể thành người thọt…”

Cô gái đang dùng cách hù dọa để quan tâm anh.

Mắt Giang Tùy dừng lại ở cánh môi đóng đóng mở mở của cô, có hơi thất thần, yết hầu khô khốc lên xuống vài cái, vô thức mà nói ra ý muốn chân thật nhất trong lòng.

“Cậu có thể ôm tôi không.”

[Tác giả có chuyện muốn nói]

Anh Tùy: Thu hồi, thu hồi thu hồi.

Mẹ nó mất mặt quá.