Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 30: Xảy ra chuyện




Trần Ngộ vừa vẽ ký họa xong thì Giang Tùy cũng đã quay lại.

Không biết anh xuất hiện từ đâu nhưng tâm trạng có vẻ vô cùng tốt, đầu mày đuôi mắt như trời trong ngàn dặm, không chút âm u.

Giang Tùy đưa đồ đang cầm trong tay cho cô: “Cái này cho cậu.”

Trần Ngộ liếc nhìn thấy chiếc hộp rất quen, trong đầu cô nhanh chóng hiện ra những mảng ký ức liên quan, thậm chí còn phảng phất ngửi thấy mùi thơm và hương vị đặc trưng.

“Cậu mua bánh tart trứng làm gì?”

“Ăn.” Giang Tùy nói: “Cầm lấy, cậu mang về đi.”

Trần Ngộ đẩy chiếc hộp ra: “Tôi không cần.”

“Không phải cho cậu.”

Giang Tùy đã nghĩ ra biện pháp đối phó từ trước: “Gần đây tôi luôn ăn bánh bao súp mẹ cậu làm, cũng nên cảm ơn chút chứ.”

Nghe cũng thấy hợp tình hợp lý, khó mà từ chối được.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy sai sai.

Trần Ngộ cảm thấy có chút kỳ lạ: “Không cần đâu.”

“Cần chứ.”

Giang Tùy kéo cô đến trước mặt mình rồi xoay người sang một bên, anh mở khóa balo sau lưng cô rồi nhét hộp bánh tart vào, sau đó kéo khóa balo lại.

Động tác nhanh chóng dứt khoát.



Trần Ngộ dừng lại trước thang cuốn: “Đi tìm bọn họ thôi.”

“Tìm ai?”

Giang Tùy nhìn cô một cái, lập tức hiểu ra: “Cậu nói Tam Tư và Lưu Kha à?”

“Tam Tư đã về nhà, Lưu Kha cũng đi chỗ khác rồi.”

Mặt Trần Ngộ đầy kinh ngạc: “Bọn họ có đến tìm à?”

“Là Tam Tư.”

Giang Tùy thấy có người tới nên kéo cô gái về phía mình: “Đừng đứng ở lối vào thang cuốn.”

Trần Ngộ đợi Giang Tùy nói nốt chuyện lúc nãy.

Lúc này Giang Tùy lại không để ý đến cô, sắc mặt anh tối sầm nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đi xuống trên thang cuốn còn không ngừng quay lại nhìn cô gái phía sau.

Tại sao lúc nào cô cũng thu hút những người lớn tuổi hơn mình?

Không đúng.

Ngay cả bằng tuổi cũng không tha.

Giang Tùy cụp mắt, thở dài, sau này phải trông chừng kỹ hơn.

Tiếng phàn nàn của cô gái vang lên bên tai anh: “Có nói không thế, cơm nguội canh lạnh rồi này.”

Giang Tùy cũng nổi cáu: “Vậy thì chấm với giấm ăn đi.”

Trần Ngộ: “…”

Sắc mặt của cô gái trở nên lạnh lùng với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, Giang Tùy không những không giận mà còn cười: “Được rồi, nói tiếp đúng không.”

“Không có gì để nói cả, Tam Tư lên tầng hai đi dạo, cậu ta nói với tôi vài câu xong đã đi về rồi. Còn Lưu Kha thì tôi chỉ biết cậu ấy đi chỗ khác, không rõ là đi đâu, Tạ Tam Tư không nhắc đến.”

Trần Ngộ vẫn không hài lòng với câu trả lời này: “Chỉ có vậy thôi?”

Giang Tùy cau mày: “Chỉ vậy thôi.”

Anh nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của cô gái, không nhịn được trêu chọc: “Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi thông đồng với cậu ta, đem bạn thân cậu đi bán rồi?”

Trần Ngộ không trả lời, cũng không phối hợp đùa theo.

“Đi theo tôi.” Giang Tùy kéo phần cổ áo phía sau gáy cô.

Không lâu sau, bọn họ đã tới một siêu thị nhỏ.

Giang Tùy nhấc ống nghe điện thoại công cộng vừa tìm được rồi bấm một dãy số.

Đầu bên kia là giọng của bố Tạ: “Alo.”

Giang Tùy chống một tay lên quầy thu ngân bằng kính trong suốt: “Chú, là con ạ”

“Là Tiểu Giang à, tìm Tam Tư đúng không, cháu chờ chút ha.”

Bố Tạ ôn hoà nói một câu, sau đó lập tức hô to: “Thằng nhóc thôi! Mau lăn xuống đây cho bố!”

Tiếng gọi đinh tai nhức óc.

Giang Tùy đã nghe nhiều thành quen, còn Trần Ngộ thì bị sốc.

“Chú vẫn luôn thế.” Giang Tùy nói.

Trần Ngộ nói khẽ: “Vậy Tạ Tam Tư không giống chú ấy, cậu ta rất điềm đạm.”

“Điềm đạm?” Giang Tùy như nghe được chuyện cười: “Cậu ta có chỗ nào liên quan đến chữ ‘điềm đạm’ vậy?”

Trong lời nói dường như còn có chút vị chua.

“Bạn học Tiểu Trần, còn trẻ như vậy mà mắt đã mù rồi sao?”

Trần Ngộ chỉ chỉ điện thoại, ý bảo anh nghe điện thoại kìa.

Giang Tùy vẫn nhìn cô, tay nâng ống nghe đưa lên tai.

Trong điện thoại là tiếng thở hồng hộc của Tạ Tam Tư: “Anh Tùy, anh tìm em à.”

Giang Tùy đi thẳng vào vấn đề: “Trần Ngộ hỏi cậu Lưu Kha đi đâu rồi.”

“Hả?” Khuôn mặt Tạ Tam Tư đơ ra: “Chẳng phải em đã nói với anh rồi sao?”

Giang Tùy mất kiên nhẫn:  “Bảo cậu nói thì cậu cứ nói đi, nói nhảm nhiều thế.”

Tạ Tam Tư nuốt nước bọt, Trần Ngộ gây sự với Anh Tùy – Anh Tùy dỗ dành cô – thuận theo cô, chắc là theo trình tự thế này nhỉ?

Toàn thân cậu ta run rẩy nổi da gà: “Chuyện là vậy, em với Lưu Kha đi vẽ ký họa ở tầng ba, sau đó nhóm Thái Tú, Vương Nguyệt cũng tới, rồi Lưu Kha đi cùng mấy cậu đó tới Miếu Thành Hoàng rồi, nói là đi xem thuốc màu, sau đó…”

“Sau đó,” “Sau đó,” liên miên không dứt.

Giang Tùy ngăn lại: “Được rồi.”

Tạ Tam Tư nhớ tới một chuyện: “Khoan khoan khoan khoan, cho em nói mấy câu với chị Ngộ.”

Giang Tùy tặc lưỡi: “Để mai nói không được à?”

“Mai là chuyện của ngày mai.” Tạ Tam Tư gọi liên tục: “Chị Ngộ, Chị Ngộ?”

“Gọi hồn đấy à?”

Giang Tùy đưa ống nghe đến tai cô gái bên cạnh, ánh mắt vừa vặn rơi vào vành tai trắng nõn xinh xắn của cô: “Tìm cậu đấy.”

Vẻ mặt Trần Ngộ có chút bối rối: “Sao lại…”

Tốc độ nói của Tạ Tam Tư rất nhanh, lập tức tuôn ra một tràng như pháo nổ: “Chị Ngộ, lúc em và Lưu Kha ở tầng ba có gặp một bạn nam trong lớp chị, đeo kính, nhã nhặn, hình như là đại diện môn Hóa Học gì đó. Cậu ta hỏi lưu Kha tình hình của chị, còn nói gần đây có viết thư cho chị nhưng sao chị không trả lời.”

“Bang.”

Điện thoại bị cúp.

Giang Tùy đẩy điện thoại bàn ra xa, cau mày suy nghĩ một lúc lâu rồi cười lạnh: “Thời đại nào rồi mà còn viết thư nữa.”

Không biết cô gái đang nghĩ gì.

Giang Tùy hơi nheo mắt lại, ngoài cười nhưng trong không cười: “Chỉ vậy mà đã rung động rồi?”

Trần Ngộ tức giận: “Rung động con khỉ.”

Cô bước ra ngoài siêu thị: “Hộp thư nhà tôi ở cửa ra vào, bình thường đều là bố tôi quản lý.”

Giang Tùy ngẩn người, sải bước đuổi kịp cô: “Nói vậy thì cậu thảm rồi.”



Trần Ngộ có thảm hay không cũng khó mà nói trước được, nhưng khi cô vừa quẹo vào con ngõ nhỏ về nhà, đến trước của thì lập tức phát hiện một cái bóng đen. Cô đạp xe tới mới nhận ra đó là bố cô.

“Bố, sao bố lại ở đây?”

Bố Trần đứng lên: “Không ngủ được nên ra đây hút điếu thuốc.”

Trần Ngộ xuống xe, ngờ vực hỏi: “Bố không cãi nhau với mẹ đấy chứ?”

“Ai rảnh mà đi cãi nhau với bà ấy chứ.” Bố Trần đẩy cổng ra: “Con nhìn mình xem, ngày nào cũng về muộn như vậy, mau đi tắm rồi còn đi ngủ.”

Trần Ngộ dắt xe vào sân, lúc đi qua bố, cô làm như vô tình hỏi: “Bố, gần đây con có thư phải không?”

Bố Trần ngạc nhiên: “Không biết.”

Trần Ngộ quan sát vẻ mặt của ông: “Mấy hôm nay bố không kiểm tra hộp thư sao?”

“Quên mất.” Bố Trần đóng cổng rồi khoá lại: “Toàn là mẹ con kiểm tra thôi.”

Ông ném đầu thuốc lá lên sàn xi măng, dùng giày vải di vài lần: “Con có thư à? Bố không nghe mẹ con nói gì.”

Trần Ngộ bình tĩnh “Ồ” lên một tiếng: “Chắc là con nhớ sai rồi.”

Bố Trần đi vào phòng khách, ông vẫn luôn dõi theo động tác của con gái cho đến khi tiếng mở đóng cửa trên tầng vang lên, một ánh đèn xuất hiện trong nhà, lúc này ông mới ngồi lên xích đu mà thở dài.

Thư thì có, cũng là do ông cầm.

Bên trên viết là “Thân gửi Trần Ngộ”, vừa nhìn biết ngay là chữ của con trai.

Bạn già của ông cứ nhất định muốn mở ra xem trộm nhưng ông không đồng ý, ông cảm thấy như vậy là xâm phạm sự riêng tư của con cái, hai người còn ầm ĩ một lúc lâu.

Hiện tại thư đang ở trong hộp sắt, là củ khoai lang nóng bỏng tay nhưng ông lại không biết phải xử lý thế nào.

Đúng là khó cả đôi đường mà.

Bố Trần sầu não đến cơm tối cũng không muốn ăn. Bỗng nhiên trên tầng có tiếng động vang lên, ông lập tức vội vàng chạy về phòng mình.



Trần Ngộ để hộp bánh tart lên bàn, liếc chiếc xích đu đang khẽ đung đưa chuyển động, cô đứng im lặng, mím chặt môi.

Trên ghế không có người ngồi nhưng lại có thể tự dao động?

Trần Ngộ gãi gãi sau gáy, xem ra bố mẹ thật sự đang cãi nhau.

Nếu không có gì bất ngờ thì nguyên nhân rất có khả năng là bởi lá thư gửi cho cô.

Nguyên nhân thì cô cũng có thể đoán được.

Mẹ cô muốn xem thử nhưng bố không đồng ý, thế là xảy ra tranh cãi.

Đứng một lúc, Trần Ngộ bước đến cửa phòng gõ cửa: “Bố, mẹ, con muốn vào gọi điện thoại.”

Trong phòng không vang lên tiếng động nào.

Bố Trần không lên tiếng.

Mẹ Trần nằm quay lưng về phía ông: “Không nghe thấy con gái anh nói à?”

Bố Trần vuốt mặt, ôi trời, coi như chịu nói chuyện với ông rồi.

Nếu còn không nói chuyện nữa thì đã sắp phá vỡ kỷ lục hai ngày không để ý đến ông rồi. Đã lớn tuổi vậy rồi mà còn chơi trò chiến tranh lạnh, thiệt tình.

Bố Trần hắng giọng: “A Ngộ, con muốn gọi điện cho ai?”

“Tiểu Kha.” Trần Ngộ nói: “Con hỏi thăm xem cậu ấy đã về chưa ạ.”

Đèn trong phòng sáng lên.

Bố Trần gọi lớn: “Vào đi.”

Trần Ngộ xoay tay nắm cửa, vừa đi về phía ngăn tủ bên kia vừa chú ý quan sát bố mẹ mình.

Hai cái gối hình hoa mẫu đơn, một cái ở cuối giường còn một cái ở đầu giường.

Còn không ngủ cùng chiều nữa.

Ấm ĩ lớn vậy sao? Trần Ngộ bước chậm lại.

Bố Trần là một người đàn ông cứng nhắc nên không hề phát hiện ra. Nhưng mẹ Trần thì rất nhạy cảm nên lập tức phát hiện ra ánh mắt của con gái, bà bèn trợn mắt nói dối.

“À, bố con và mẹ nằm chung gối.”

Bố Trần vừa định nói là bà nói linh tinh cái gì vậy thì nhận được ánh mắt ra hiệu nên vội đổi thành mấy lời văn vở.

“Không phải tại em xem trên tivi sao, cũng không nhìn lại chúng ta xem đã bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn học theo bọn trẻ.”

Trần Ngộ lặng lẽ nhìn bố mẹ biểu diễn, thấy không khí giữa hai người dần thoát khỏi sự cứng nhắc rồi trở lại mối quan hệ bình thường như mọi ngày.

Làm lành rồi.

Trần Ngộ âm thầm thở phào bấm điện thoại gọi tới nhà Lưu Kha, đã rất muộn rồi nên hai cô bạn không nói nhiều.

Khi xác định cô ấy đã về đến nhà an toàn cô lập tức ngắt máy.



Trần Ngộ ngủ thẳng một giấc đến sáng không mộng mị gì, chất lượng giấc ngủ vô cùng tốt. Khởi đầu ngày mới đã thoải mái như vậy, cô có cảm giác mọi chuyện đều sẽ rất thuận lợi.

Không ngờ sau khi cô rửa mặt rồi đi xuống tầng, vừa cầm chổi lên chưa kịp quét nhà đã nhận được điện thoại của Giang Thu Thu.

Vừa nhấc máy đã nghe thấy tiếng khóc thất thanh, mất bình tĩnh của Giang Thu Thu: “Chị ơi, chị ơi, có phải chị không, chị ơi?”

Mí mắt Trần Ngộ co giật mãnh liệt, cô nhẹ giọng an ủi: “Chị đây, xảy ra chuyện gì, em nói chậm chút, đừng sợ.”

“Hu hu hu, chị ơi, tối qua bố em đánh anh em, bây giờ anh ấy đang tự nhốt mình trong phòng, bố em đã đi nước ngoài công tác rồi..”

Giang Thu Thu vừa nói vừa khóc, nói năng lộn xộn, chính cô bé cũng không rõ mình đang nói cái gì vì đang rất hoảng sợ: “Bố em thật đáng ghét, ông ấy đưa người phụ nữ kia về nhà em, còn cho phép bà ta vào trong phòng sưu tầm của mẹ em. Em tức giận muốn bỏ nhà đi, bố em đã ra lệnh cho người làm không cho em ra ngoài.”

“Lúc anh trai về nhà biết chuyện thì đạp cửa lôi người phụ nữ kia xuống.”

“Bố em lập tức đánh anh trai, dùng gậy golf đánh. Anh trai em bị thương rồi, anh ấy cứ không chịu đi bệnh viện, em ở ngoài cửa gọi thế nào anh ấy cũng mặc kệ. Em không biết phải làm sao bây giờ, chị ơi chị giúp em với, chị giúp em với……”