Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 3: Các cậu có thể biến đi được không?




Tạ Tam Tư thấy anh Tùy có gì đó bất thường nhưng không biết cụ thể là bất thường ở chỗ nào. Cậu ta không biết gì cũng không dám hỏi gì.

Giang Tùy đang vẽ tranh.

Tạ Tam Tư liếc qua nhìn hình ảnh trên giấy vẽ, muốn nói lại thôi: “Anh Tùy……”

Giang Tùy lười nhác vung bút chì 6b: “Táo bón thì ngồi xổm.” 

Mạch suy nghĩ của Tạ Tam Tư bị kéo đi: “Không thể nào, càng ngồi xổm thì càng táo bón, lại còn bị trĩ đó.”

“Phì.”

Hội anh em ngồi bên trái không nhịn được phì cười. 

Tạ Tam Tư giận đùng đùng gào lên: “Cười con khỉ!” 

Phía bên kia lối đi,Trần Ngộ – người cũng ngồi ở tận trong cùng giống Giang Tùy, đang ngồi quay lưng vẽ tranh cũng quay đầu lại.

Tạ Tam Tư xấu hổ đến đỏ cả mặt, lời nịnh bợ há miệng là nói được ngay: “Chị Trần Ngộ, hình cầu của chị vẽ đẹp thật.”

Trần Ngộ còn chưa phản ứng lại, Giang Tùy đã dừng bút hỏi: “Cậu gọi cậu ấy là gì?”

Tạ Tam Tư gãi đầu: “Là chị đó.”

“Em gọi sai rồi à?” Cậu ta nhỏ giọng nói: “Lẽ nào bây giờ em phải bắt đầu gọi là chị dâu……”

Giang Tùy đá một cước vào chân ghế dựa của cậu ta.

Tạ Tam Tư bật dậy từ trên ghế dựa, khoa trương la lối om sòm: “Cứu mạng! Chị ơi cứu em!” 

Động tĩnh ở đây không gọi được chị Trần Ngộ của cậu ta tới cứu mà lại gọi được thầy Triệu của cậu ta. 



Triệu Thành Phong hỏi Tạ Tam Tư muốn đi sang phòng bên cạnh phải không.

Tạ Tam Tư ngứa đòn nói: “Sao có thể không biết xấu hổ vậy được, em thấy nền tảng của em không vững lắm, còn rất nhiều không gian để cải thiện. Bây giờ mà để em sang phòng vẽ số hai thì chưa chắc em đã thích ứng được.” 

Triệu Thành Phong: “Thế à?”

Tạ Tam Tư: “Vâng ạ.”

Triệu Thành Phong đứng ở cửa, gương mặt nghiêm nghị.

Tạ Tam Tư sững sờ, mặt như đưa đám cầu xin: “Thầy Triệu ơi, thầy đừng ném em sang phòng vẽ số bốn mà. Em thích ở đây, em không muốn đi.”

Nói xong cậu ta còn nặn ra hai giọt nước mắt cá sấu, trông rất ra hình ra dáng. 

Triệu Thành Phong nhắm mắt làm ngơ xua tay, lên tiếng lần nữa. 

“Tất cả các em học sinh lớp 12 khi vào phòng vẽ đều phải trải qua một bài kiểm tra tập thể, từ đó dựa vào thành tích để xếp hạng. Điểm tốt nhất thì vào phòng số một, tiếp đến là phòng số hai và ba, những em còn lại sẽ được phân đến phòng số bốn. Có bạn trong số các em đến muộn mấy ngày nên bị lỡ bài kiểm tra, tạm thời ở lại đây.”

Tầm mắt thầy ấy đảo qua Trần Ngộ đang ngồi trong góc phải. 

“Có em được phân vào phòng vẽ này dựa trên thành tích, nhưng sau đó bắt đầu lơ là, lãng phí thời gian. Thầy đề nghị các em đi sang phòng số bốn xem xem các bạn khác có thái độ thế nào, có phải là đã đuổi kịp các em rồi không.”

Tầm mắt thầy ấy lại đảo qua Giang Tùy, Tạ Tam Tư.

Người thứ nhất thì đang nghe nhạc vẽ tranh, chân đánh nhịp theo tiếng nhạc. Người thứ hai thì hai mắt đần ra nhìn sang. 

Thái dương của Triệu Thành Phong nhảy thình thịch: “Sau khi xong phối cảnh sẽ là sáng tối, sau khi học xong hai bài này thì sẽ có bài kiểm tra phân phòng vẽ lần nữa. Các em có muốn chuyển phòng vẽ hay không, chuyển vào đâu thì tự mà suy nghĩ cho kỹ!” 

Vừa nói xong thầy ấy chuẩn bị rời đi thì tình cờ lướt qua bức tranh trên giá vẽ trong góc trái. Thầy ấy dừng chân, điều chỉnh phương hướng, đi vào phòng vẽ. 

Giang Tùy đang đắm chìm trong thế giới của mình thì đột nhiên chân bị đá một cái.

Trước khi anh nổi giận, Tạ Tam Tư ra sức nháy mắt liên hồi.

Giang Tùy tháo tai nghe xuống. 

Triệu Thành Phong nhìn bức tranh của anh một lúc: “Tranh vẽ không tệ.” 

“Nhưng mà,” 

Triệu Thành Phong nói: “Nếu hôm nay có bài kiểm tra thì em chỉ có thể được 0 điểm.” 

Giang Tùy không quan tâm. 

Triệu Thành Phong nhìn thái độ của anh, lập tức tức giận, chen vào khe hở giữa hai giá vẽ, vỗ mạnh vào hình chụp lập thể dán trên tường. 

“Thầy bảo em vẽ mô phỏng theo cái này, em đang vẽ cái gì vậy?” 

Giang Tùy vẽ bánh bao. 

Trong phòng vẽ ngoại trừ Phan Lâm Lâm đã xin nghỉ thì có năm bản vẽ, bốn bản vẽ hình lập thể phối cảnh y hệt nhau, bản vẽ còn lại là vẽ một lồng bánh bao, một mình một cõi. 



Không khí như đông đặc lại. 

Trần Ngộ nghiêng đầu, tầm mắt nhìn qua thầy Triệu rồi dừng trên bức tranh của Giang Tùy, không biết đang nghĩ gì. 

Hai nam sinh khác cũng tới xem, mỗi người lại có một suy nghĩ khác.

Tạ Tam Tư không thể hiểu nổi diễn biến thần kỳ này. Thầy Triệu bình thường không quan tâm anh Tùy, sao tự nhiên hôm nay lại quan tâm? 

Triệu Thành Phong có nguyên nhân. 

Thông thường anh học sinh này không đụng đến cọ vẽ, để giấy vẽ trống trơn, nếu có vẽ thì vẽ như bùa hoặc các đường nét như nước và cỏ đan xen nhau. Hôm nay đột nhiên vẽ một thứ gì đó,  hơn nữa rất hoàn chỉnh. 

Bất kể là hình dáng, cấu trúc, phối cảnh hay là sáng tối vừa mới học đều được xử lý đến nơi đến chốn. 

Dứt khoát mạnh mẽ mà không mất đi sự mềm mại tinh tế trong từng chi tiết. 

Giang Tùy vẽ cũng là có nguyên nhân cả đấy. Hồi nhỏ anh thích vẽ tranh, cũng tham gia vài cuộc thi và đều đoạt giải. Mẹ mời giáo viên cho anh, còn đặt kỳ vọng rất lớn. 

Họ hàng trong gia đình đều gọi anh là nhà nghệ sĩ nhỏ. 

Áp lực cộng thêm tuổi nổi loạn, tâm trạng tiêu cực không kịp thời giải phóng đã ảnh hưởng đến việc vẽ tranh. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào mà anh đột nhiên vẽ rất tệ. 

Bây giờ nhiều khi Giang Tùy muốn vẽ nhưng không vẽ ra được gì, anh chỉ có thể vẽ những thứ mình thích. 

Ví dụ như là bánh bao súp, giày thể thao, mp3, tai nghe, băng cát sét các thứ.

Càng thích thì cảm xúc đưa vào càng sâu sắc, vẽ ra sẽ càng đẹp, cả quá trình lưu loát như nước chảy mây trôi. 

Bánh bao súp buổi sáng đã cho anh một cảm xúc mãnh liệt chưa từng có, anh giống như một cậu nhóc lần đầu nếm vị tình yêu, đến giờ vẫn còn lưu luyến dư vị.

Cho nên anh vẽ ra vì không phải rảnh rỗi mà làm ra vẻ.



Triệu Thành Phong không thể thay đổi những học sinh lười biếng đành trầm mặc rời đi.

Giang Tùy đứng dậy muốn ra ngoài rửa tay thì phát hiện cô gái đang nhìn bức tranh của mình. Anh nghĩ đến bánh bao cô đưa mà nuốt nuốt nước bọt. 

“Đừng nhìn nữa, có giống mấy thì cũng không có mùi vị.” 

Trần Ngộ di chuyển tầm mắt khỏi bức tranh, cô dùng ánh mắt nói “Cậu cho rằng tôi là cậu, chỉ biết mỗi ăn à”. Cô xoay người, đột ngột lên tiếng: “Cậu qua đây.”

Giang Tùy ngẩn ra, hơi nhếch miệng: “Hả?” 

Trần Ngộ không nhìn lại: “Lại đây.” 

Dưới ánh nhìn chăm chú của 3 đôi mắt, Giang Tùy sải đôi chân dài đi sang chỗ cô.

Trong phòng vẽ tranh vang lên tiếng hít thở sâu. 

Giang Tùy kéo cái ghế trống bên cạnh cô, uể oải ngồi xuống: “Nói đi, chuyện gì.” 

Trần Ngộ vân vê cục tẩy mềm trong tay: “Đường giao giữa sáng và tối của bánh bao cậu vẽ nhìn rất dễ chịu, tôi đang nói tới sự chuyển tiếp.” 

Giang Tùy nhìn đầu ngón tay phấn hồng của cô đang ấn vào cục tẩy. 

Trần Ngộ xé một phần nhỏ của cục tẩy xuống chà xát viên tròn: “Cậu vẽ như thế nào?”

Giang Tùy tựa lưng vào ghế: “Cảm giác.” 

Khóe môi Trần Ngộ hơi mím lại. Lúc Lưu Kha chỉ cho cô cách sắp xếp đường nét cũng nói qua những lời như vậy, hiện giai đoạn này cô cũng không hiểu được.

“Vậy cậu mua sách tham khảo nào?” 

Giang Tùy muốn nói ông đây mà cần sách tham khảo, lời đến bên miệng lại liếc thấy ánh mắt bình tĩnh nghiêm túc của cô gái, anh vô thức đổi cách nói: “Không phải chưa bắt đầu học sáng tối à, cậu gấp cái gì.” 

Trần Ngộ vẫn nhìn anh: “Hỏi thôi.”

Giang Tùy gãi lông mày: “Không có sách tham khảo.”

Trần Ngộ im lặng.

Giang Tùy quét mắt qua bức tranh của cô: “Phối cảnh đều đúng cả, đường nét xem như cũng gọn gàng có lực.”

Trần Ngộ rũ mắt không nói gì. 

Giang Tùy không hiểu sao lại gắt gỏng: “Được rồi, cậu mới vẽ được bao lâu đâu, bây giờ người vẽ đẹp nhất phòng vẽ số ba là cậu, tiến bộ nhất cũng là cậu, khá lắm rồi.” 

Hồn nhiên không biết gì mà động viên người ta, dù rằng vừa vụng về vừa gượng gạo. 

Trần Ngộ quay mặt sang. 

Giang Tùy từ trong ánh mắt ngạc nhiên của cô hiểu ra mình vừa nói gì, vẻ mặt anh thay đổi, như một độc giả già hung dữ trợn mắt nói: “Nhìn ông đây làm gì, nhìn bức tranh của cậu đi.” 

Trần Ngộ thu hồi tầm nhìn, nhẹ giọng nói: “Tôi thích cách vẽ của cậu.” 

Giang Tùy khẽ ngạc nhiên, nhíu mày có chút nghĩ ngợi. 

Không ngờ Bé Tóc Vàng là một cô bé trung thực, có gì nói nấy. 

Điểm này rất tốt, không già mồm cãi láo. 

Trong lòng Giang Tùy thình lình nảy ra một ý tưởng không quá giống với tác phong thường ngày của anh, hay là anh dạy cô vẽ để đổi lấy bánh bao ăn? 

Sau đó anh lại làm mặt lạnh, lạnh đến mức tê liệt. Chính anh cũng không biết bao giờ mới tìm lại được khí chất và đam mê của mình. Không đột phá được, con mẹ nó chứ tôi là con gà mờ, dạy cái gì. 

Trong đầu Giang Tùy còn đang nghĩ lung tung thì bên tai vang lên tiếng nói của cô gái: “Giang Tùy.”

Đây là lần đầu tiên anh nghe cô gọi tên của mình, đọc từng chữ rõ ràng, giọng trong trẻo lạnh lùng. Cô ghé sát lại, hơi thở của cô như có như không quanh quẩn bên tai anh như có sợi lông chim dính nước lướt qua.

Giang Tùy hơi gượng gạo nghiêng người giữ khoảng cách với cô, tỏ vẻ không có chuyện gì nói: “Cái gì?”

Trần Ngộ khó hiểu: “Vì sao cậu không vẽ mô phỏng hình lập thể?”

Giang Tùy ra vẻ ngẫm nghĩ, một lúc lâu sau mới nói hai từ: “Quá xấu.”

Trần Ngộ: “……”



Không bao lâu sau, Lưu Kha đến gọi Trần Ngộ, nói là giáo viên đang sửa tranh cho cô ấy.

Trần Ngộ lập tức đi đến phòng vẽ số một.

Giang Tùy tiếp tục làm chi tiết hơn những đường nét trên bánh bao của anh, nét vẽ cực kỳ mềm mại, dường như đang đối đãi với người yêu.

Tạ Tam Tư thấy hai người anh em kia cũng đã đi bèn chép miệng: “Anh Tùy, chúng ta cũng đi xem đi?”

Giang Tùy: “Không đi.”

Tạ Tam Tư: “Thầy Triệu không mấy khi sửa tranh.”

Giang Tùy: “Không có hứng.”

Tạ Tam Tư có hứng, bất kể là ở phòng vẽ nào, người vẽ đẹp luôn nhận được sự yêu thích của giáo viên.

Người vẽ càng đẹp thì giáo viên càng sẵn lòng sửa tranh cho.

Tạ Tam Tư khao khát nói: “Mục tiêu của em là trước khi chính thức thi tuyển thầy Triệu có thể sửa tranh cho em một lần, đến lúc đó em sẽ mang về nhà treo lên tường.”

Giang Tùy khinh thường.

Tạ Tam Tư miệng nhanh hơn não: “Anh Tùy, anh với Trần Ngộ nói thầm gì đấy? Cô ấy bảo anh đi qua, anh đi qua ngay. Anh không nhìn thấy thôi, ánh mắt của hai người bạn kia suýt rơi ra ngoài luôn.”

“Hôm qua anh bảo em đi nhắc cô ấy đừng quên hai cái bánh bao súp, thế buổi sáng anh đã ăn được chưa?”

“Thế nào, ngon không? Cô ấy làm gì mà phải mang bánh bao cho anh thế?”

“Lẽ nào bánh bao là tín vật định tình của hai người?”

Miệng cậu ta cứ bô bô liên hồi như nã pháo trúc, một lần hỏi luôn mấy câu.

Giang Tùy bỏ bút chì xuống, cười hiền lành ngoắc ngoắc tay với cậu ta.

“Tiểu nhân cáo lui.”

Tạ Tam Tư chuồn nhanh như chớp.

Cửa đóng lại “Rầm” một cái, phòng vẽ yên tĩnh lại.

Giang Tùy nhìn bức tranh, ngón tay sờ sờ cằm. Anh mở thùng dụng cụ bên chân, ném bút chì 2b vào bên trong, đổi một cái bút chì 6b vẽ hai nét trên giấy, xoẹt xoẹt sắp xếp đường nét ở mảng tối cho bánh bao.

Vẽ được một lúc, Giang Tùy ra khỏi phòng vẽ, lần theo chỗ rẽ đi lên gác xép trên cầu thang chật hẹp.

Cầu thang làm từ gỗ phủ đầy vết tích của năm tháng, kêu cọt kẹt theo từng bước chân của anh như tiếng thở phì phò run lẩy bẩy của người già.

Trên gác xép có một phòng chiếu phim và một phòng nhỏ, bên trong có một chiếc giường lò xo có thể gấp lại.

Khoá trước còn có người ở, bây giờ thì để không, đợi gia đình tiếp theo đến.

Giang Tùy đẩy cửa vào, kéo ghế dựa đến cạnh giường ngồi xuống, đặt chân lên trên giường lò xo trống trải từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không lâu sau, ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng nói khe khẽ.

Giang Tùy cau mày khó chịu, chửi thầm một tiếng nhưng không mở mắt đứng dậy, lười động đậy.

Âm thanh ngoài kia vẫn liên tục không dứt, cứ như tiếng muỗi vo ve.

Hai từ “Trần Ngộ” nháy mắt xuyên qua cánh cửa lọt vào tai Giang Tùy. Mí mắt anh giật giật, lại nghe thấy tên của mình.

“Tôi cảm thấy cậu ấy vẽ không được tốt.”

“Kém muốn chết luôn. Tôi đến phòng vẽ số ba mười lần thì cả mười lần đều thấy cậu ấy ngồi trong góc vẽ tranh, dáng vẻ thanh cao như rời xa hồng trần thế tục. Vẽ thì cũng chỉ đến thế thôi, căn bản không phải là người có năng khiếu mỹ thuật.”

“Cậu ấy cứ chạy sang phòng vẽ số ba làm gì?”

“Vẽ mệt thì đi dạo tí thôi.”

“Ôi trời, cậu ấy đi trộm ngắm Giang Tùy thì có.”

“Cậu nói linh tinh gì vậy!”

“Nè nè, cậu nói xem, trước đây Giang Tùy đâu có để ý cô ấy, hai ngày nay sao tự dưng……”

“Ai biết cô ấy làm trò gì. Tôi thấy cô ấy thật giả tạo, chịu không nổi.”

“Cậu có phát hiện ra không, ngực cô ấy bé thật.”

“Khác gì sân bay đâu.”

“Da thì trắng như thế, tóc thì vàng, nhìn đã thấy không khỏe mạnh rồi. Thật sự không hiểu mấy người Lý Dương cứ khen tiên nữ cái gì.”

“Nói đùa thôi mà cậu cũng tin à. Những cái khác thì không nói, cô ấy thấp thật đấy, tôi 1m64 mà cảm giác còn cao hơn cô ấy cả cái đầu, chắc cô ấy chỉ tầm hơn 1m5 tí xíu thôi.”

“Nghe nói là 1m6.”

“Thôi dẹp đi, nói khoác ai mà không biết nói.”

Đằng sau đột nhiên vang lên tiếng mở cửa.

Hai nữ sinh đang ngồi trên cầu thang vừa ăn vừa cười đùa bị dọa nhảy dựng. Hai người bọn họ không hẹn mà cùng quay lại ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt lạnh băng đen như mực, họ chợt lạnh sống lưng.

Giang Tùy thờ ơ tựa vào khung cửa, hai cánh môi mỏng gợi lên một độ cong: “Hai người đẹp này.”

Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng mà tự nhiên, cực kỳ dễ nghe.

Cùng với gương mặt ưa nhìn đến mức không thật, vô cùng mê hoặc.

Hai nữ sinh ngẩn ra nhìn anh chằm chằm.

Từ trong cổ họng Giang Tùy phát ra tiếng cười khẽ, hàng lông mi dày nửa che nửa mắt vén lên, cảm xúc chán ghét lạnh lùng lộ ra.

“Các cậu có thể biến đi được không?”