Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 29: Nàng tiên nhỏ của anh




Một ngọn đèn trên gác xếp bật sáng.

Đôi mắt đang nhắm nghiền của Giang Tùy đột nhiên mở ra, sau đó anh đứng bật dậy.

Trần Ngộ ngồi im lặng giữa không gian ầm ĩ trong vài giây, sau đó cô vô thức đưa tay sờ lên mái tóc, từ đỉnh đầu vuốt dọc về phía sau gáy.

Khi ý thức được mình đang làm gì, cô cau mày rồi cong tay móc lên một lọn tóc.

“Làm cái gì mà nhốn nháo hết cả lên thế hả.”

Triệu Thành Phong xách theo một chiếc đèn tích điện lớn đi xuống: “Chưa thấy mất điện bao giờ à?”

Khi thầy ấy đi xuống lầu, bóng tối trong đại sảnh dần bị nuốt chửng, lộ ra một mảng ánh sáng.

Lưu Kha nhìn thấy bạn thân mình đang vuốt tóc, cô ấy hứng thú hỏi: “A Ngộ, đầu cậu bị sao thế?”

Trần Ngộ hơi dừng lại: “Hơi ngứa chút thôi.”

Lưu Kha nói đùa: “Mấy ngày chưa gội rồi phải không?”

Trần Ngộ khẽ mím môi, rũ mắt xuống nhìn ngón tay mình qua ánh đèn của chiếc đèn tích điện, cảm xúc trong mắt vô cùng vi diệu. Trên đầu cô, ở nơi mà chàng trai đã chạm vào, từng sợi tóc đều cảm thấy không được tự nhiên.

Cảm giác ấy rất kỳ lạ.

Giống như là……không ghét, đúng hơn thì là cực kỳ không quen.

Vừa nghĩ đến đây cô đã thấy nó còn kỳ lạ hơn.

Bởi vì Trần Ngộ không thích người khác chạm vào đầu mình.



Trong nhà vệ sinh, Giang Tùy đứng bên bồn rửa tay, thả lỏng quai hàm đang căng chặt, đầu óc hỗn loạn đến mức chỉ vặn vòi nước cũng khiến anh bối rối.  Anh hơi khom lưng về phía trước, sau đó liên tục tạt nước vào mặt mình.

Dòng nước lạnh như băng nhanh chóng thấm vào da thịt, thấm vào từng mạch máu rồi đi tới mọi nơi trong cơ thể anh.

Nhiệt độ bên trong cơ thể mới hạ xuống đôi chút.

Sự nông nổi và nhiệt huyết trong thời kỳ trưởng thành vẫn còn vô cùng mạnh mẽ.

Giang Tùy chống hai tay lên bệ đá, hơi thở gấp gáp nặng nề vang vọng, lông mi mắt ẩm ướt khẽ động khiến một giọt nước lắc lư rồi rơi xuống, rơi xuống bồn rửa tay vang lên tiếng ‘Tách’.

Bên trong bồn rửa tay phản chiếu hình ảnh chàng chàng trai đang rung động.

Cô gái cho rằng anh đang lợi dụng lời nói của mình chỉ là giữ lấy đầu cô, chạm vào tóc cô mà không hề biết anh thậm chí còn hôn cô.

Cô cũng không biết, nơi anh thực sự muốn hôn không phải là mái tóc mà là đôi môi.

Anh muốn hôn cô.

Kể từ khi phát hiện ra tâm tư của mình thì ngày nào anh cũng suy nghĩ về điều đó.

Giang Tùy vô thức đưa lưỡi chạm răng, chóp mũi anh như đang cọ vào mái tóc mềm mại thơm ngát của cô.

……

Đệch.



Cả tòa nhà màu trắng đều bị mất điện, cũng không biết lúc nào mới có điện lại và 23 con người không thể cứ chờ trong phòng vẽ tối đen này được.

Triệu Thành Phong yêu cầu các học sinh ra ngoài để vẽ ký họa.

Có thể tùy ý đi bất cứ đâu, chỉ cần sáng mai mang theo hai bức ký họa đến là được.

Có người không thích vẽ ký họa: “Thầy ơi, lỡ như chúng em vừa đi là có điện lại thì sao? Vậy phải làm sao ạ?”

Một số người khác cũng có cùng suy nghĩ nên chỉ thờ ơ nói: “Không thì cứ tan học sớm là được mà ạ.”

Triệu Thành Phong nghiêm mặt: “Vậy thì dứt khoát nghỉ tập huấn luôn đi.”

“……”

“Lúc này tác dụng của điện thoại xuất hiện rồi.”

Ông cụ non Vu Miêu nói: “Nếu chúng ta đều có điện thoại di động và có nhóm của phòng vẽ tranh thì sau khi rời đi mà có điện lại, thầy chỉ cần nhắn tin lên nhóm là chúng ta có thể quay lại rồi.”

Tạ Tam Tư cười lạnh: “Mấy câu này nói ra chẳng khác gì đánh rắm.”

Lý Dương bổ sung thêm: “Còn là rắm thối nữa.”

Vu Miêu giận đến mức đỏ mặt, bèn hung hăng đi tìm em họ đến hỗ trợ trong sự nhốn nháo của mọi người.

“Tiểu Kỳ, em nói gì đó đi!”

Vu Kỳ còn đang suy nghĩ xem chút nữa nên đi đâu vẽ ký họa, cơ bản không hề biết đã xảy ra chuyện gì: “Hả?”

Vu Miêu: “……”

Cậu ấy hận rèn sắt không thành thép, mặt mũi tràn đầy sự tức giận.

“Hahahahaha.” Tạ Tam Tư chống nạnh cười lớn: “Vu Mập, cậu bị ngốc à?”

Vu Miêu lao tới, giả vờ muốn đánh cậu ta.

Tạ Tam Tư còn cường điệu vừa chạy vừa la lên: “Cứu mạng với! Cứu mạng với!

Giang Tùy đi ra từ nhà vệ sinh: “Kêu gào cái gì vậy?”

Tạ Tam Tư xấu tính lao tới: “Anh Tùy, cứu mạng!”

Còn chưa chạm vào người cậu ta đã bị xách lên.

“Giữa đàn ông với nhau cũng có khác biệt.” Giang Tùy chán ghét lau lau bàn tay lên quần áo: “Chú ý một chút.”

Tạ Tam Tư: “……”

Vũ Miêu thấy cảnh này thì trong lòng được an ủi đôi chút.

Tạ Tam Tư bị ra rìa rồi, rất tốt rất tốt, để xem về sau cậu ta còn dám ra vẻ nữa không.



Khoảng 9 giờ cửa của phòng vẽ tranh Nguyên Mộc được khóa lại, mọi người giải tán, hoặc đi một mình hoặc đi theo nhóm.

Vu Kỳ hỏi Trần Ngộ định đi đâu.

Trần Ngộ khoác balo lên vai: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra.”

Không biết nghĩ gì mà giây tiếp theo cô đột nhiên chỉ tay về phía Lưu Kha: “Tôi đi cùng cậu ấy.”

Vu Kỳ nhìn cô nói: “Vậy à.”

Sau đó cười ôn hòa: “Vậy các cậu chú ý an toàn.”

Trần Ngộ nói được.

Vu Kỳ đi được vài bước thì quay đầu: “Giang Tùy có đi cùng cậu không?”

Trần Ngộ ngạc nhiên chớp mắt: “Tôi không biết, không chắc nữa, xem cậu ấy đã.”

Câu trả lời này tương đương với câu nói: “Ừ, chúng tôi đi cùng nhau.”

Lúc nói lời này, ánh mắt cô gái lạnh lùng sáng ngời, đầy vẻ bĩnh tĩnh không chút gợn sóng tựa như một dòng suối thanh bình.

Dường như chính cô cũng không nhận ra điều này.

Sắc trời tối đen.

Gió vừa lớn vừa lạnh thổi qua khiến ai nấy đều cảm thấy ớn lạnh.

Vu Kỳ khôi phục tinh thần rồi im lặng thở dài, nếu biết vậy thì lúc Vu Miêu nhắc đến cậu ấy đã chuyển ngay tới Nguyên Mộc rồi.

Bây giờ đã trễ rồi.

Nói đúng ra là do không có duyên phận, hoặc còn tệ hơn nữa.



Khi Tạ Tam Tư tìm được Trần Ngộ thì cô đang nói chuyện với Vu Kỳ. Cậu ta lập tức dựng thẳng tai lên nghe ngóng, chỉ sợ tên kia sẽ quyến rũ chị dâu tương lai của cậu ta.

Cậu ta liếc nhìn anh Tùy đang đứng dưới ánh đèn đường, sao lại có cảm giác anh đang mất hồn mất vía nhỉ?

Có hơi giống cậu ta trong lần đầu ‘Tự xử’ vậy, mất hồn mất vía, còn nửa tỉnh vừa mê.

Tạ Tam Tư không khỏi thở dài một hơi.

Hoặc là nói, trong lúc mất điện ở sảnh lớn, khi tất cả mọi người đang nhốn nháo cả lên thì giữa anh Tùy và Trần Ngộ đã xảy chuyện gì đó?

Đã xảy ra……chuyện gì nhỉ?

Bộ phim ngắn cậu ta đã xem lập tức hiện lên tràn ngập trước mắt, thật xấu hổ quá. Cậu ta nhanh chóng xua chúng đi rồi nhanh chóng quay đầu thì thấy Anh Tùy đang nhìn về một hướng.

Sau đó lại cười như một tên ngốc.

Đứng ở hướng đó chẳng phải là Trần Ngộ đang tuổi mười tám xinh đẹp, Trần cô nương đó sao.

Anh Tùy đổ rồi.

Treo mình trên một cái cây là Trần Ngộ mà từ bỏ cả một cánh rừng rộng lớn.

Tạ Tam Tư ho một tiếng, thấy anh Tùy liếc qua thì cậu ta lại ho, âm thanh càng lúc càng to: “Khụ khụ!”

Giang Tùy từ dưới đèn đường đi tới: “Cậu bị viêm amidan à?”

“……”

Tạ Tam Tư sờ sờ lên cổ mình, trông như một người bệnh khốn khổ, vừa rồi ho lớn vậy thì cổ họng cậu ta có thể ổn được sao?

Giang Tùy duỗi người: “Sao vậy?”

“Vu Kỳ và những người khác hình như đang đi về phía nhà ga.” Tạ Tam Tư nói: “Là ga xe lửa.”

Giang Tùy thản nhiên nói: “Vẽ ký họa mà phải chạy xa như thế, điên rồi.”

“Em cũng cảm thấy cậu ấy chỉ muốn thể hiện thôi.”

Tạ Tam Tư hưng phấn xoa xoa tay: “Anh Tùy, vậy chúng ta đi đâu để thể hiện?”

Giang Tùy cho cậu ta một ánh mắt, để chính cậu ta tự hiểu.

Tạ Tam Tư hiểu nhưng không đồng ý, nếu cậu ta đi rồi ai sẽ ngăn chặn Lưu Kha chứ?

Chiến lược này không ổn.

Giang Tùy dường như đã nhận ra mánh khóe sau việc đó nên bước đến trước mặt cô gái: “Muốn đi đâu vẽ ký họa, có điểm đến chưa?”

Trần Ngộ hỏi Lưu Kha: “Cậu nghĩ sao?”

Trong phút chốc, Lưu Kha lập tức bị ba ánh mắt bắn thẳng tới.

Một cái là ánh mắt cầu xin lập đội của Tạ Tam Tư.

Một cái là ánh mắt chờ mong của bạn thân.

Một cái khác là ánh mắt chằm chằm đầy sát khí và áp lực của Giang Tùy, dường như anh đang nói, cậu làm người câm là tốt nhất.

Nhưng hiển nhiên là Lưu Kha không định làm người câm, cô ấy từ tốn nói ra suy nghĩ của mình: “Tiệm sách Tam Duy cũng ổn.”

“Đúng nhỉ, chỗ đó cũng được.”

Tạ Tam Tư giơ tay tán thành mà không cần phải suy nghĩ: “Chỗ đó có tận mấy tầng, rất rộng, đầy cảm giác văn nghệ cổ điển, hơn nữa có người nói là ngoài sách thì ở đó còn có đồ ăn, đồ uống, còn có quần áo và chỗ ngồi nữa.”

“Vẽ mệt rồi còn có thể lên hoặc xuống tầng đi dạo, hoàn hảo.”

Cậu ta ríu rít nói một hồi mới phát hiện ra không có ai để ý tới mình, lập tức trợn mắt: “Thế nào hả các anh chị?”

Giang Tùy quay người rời đi.

Trong tay còn kéo quai ba lô của cô gái.

Trần Ngộ bị một lực mạnh kéo đi, cô lảo đảo: “Sao cậu lại kéo balo của tôi? Buông ra.”

Giang Tùy vẫn không buông tay, tiếp tục lười biếng bước đi: “Không phải muốn đi tiệm sách đó sao? Đi thôi.”

Động tác kéo lại quai ba lô của Trần Ngộ dừng lại: “Cậu cũng đi?”

Giang Tùy liếc cô: “Tôi không thể đi à?”

Trần Ngộ: “Không phải…”

“Không phải thì là gì?” Giang Tùy cúi đầu, mí mắt rủ xuống, thản nhiên nói: “Có phải cậu vẫn đang trách tôi bắt nạt cậu không?”

“……”

“Nói đi.”

“Cậu buông tay ra trước đã.”

“Cậu nói trước đi.”

“……”

Hai nhóc quỷ ngây thơ trừng mắt nhìn nhau, tiếng nói chuyện dần bị gió đêm thổi tan.

Lưu Kha và Tạ Tam Tư hỗn độn trong gió.

Tôi bị bạn thân lãng quên, nhưng sao lại có cảm giác vừa gả con gái nhỉ?

Tôi bị anh em lãng quên, trong mắt anh chỉ có chị dâu tương lai, kiên cường lên, hoa thơm trái ngọt đã nằm trong tầm tay rồi.

Vui mừng và kích động quay vòng vòng.



Tiệm sách Tam Duy nằm trên đường Trung Hưng, bốn người Trần Ngộ đạp xe đạp tới, sau mười mấy phút đi đường cũng không gặp được ai khác trong phòng vẽ.

Có thể là do chỗ có thể ngồi vẽ ký họa khá nhiều nên mọi người phân tán khắp nơi.

Trần Ngộ đi đầu tiên, cô tìm chỗ đậu xe rồi nói: “Tôi muốn lên tầng mua một quyển sổ ký họa, các cậu thì sao?”

Lưu Kha dựng xe bên cạnh cô, đá đá chân chống: “Vậy chúng ta cùng đi, tiệm sách rất rộng mà chúng ta cũng không có điện thoại, không liên lạc được đâu.”

“Cùng đi đi.” Tạ Tam Tư đạp xe tới: “Bốn chúng ta cùng đi.”

Giang Tùy không nói gì.

Kết quả là, khi Trần Ngộ vào nhà vệ sinh rồi quay ra, ở lối đi nhỏ chỉ có một mình Giang Tùy.

“Tiểu Kha và Tam Tư đâu?”

Giang Tùy không dựa vào tưởng nữa mà đứng thẳng dậy: “Không biết.”

Trần Ngộ vẫy nước trên tay về phía bồn hoa bên đường: “Vừa rồi cậu không ở đây à?”

Giang Tùy nhíu mày: “Không.”

Trần Ngộ còn muốn hỏi điều gì nữa nhưng đã bị chàng trai cắt ngang: “Đi thôi, đưa cậu đi mua sổ ký họa.”

Cô nhìn đông nhìn tây.

Giang Tùy đành tóm lấy cổ cô rồi đẩy về phía trước: “Đừng nhìn nữa, tranh thủ thời gian.”

Trần Ngộ hất tay anh ra.

Khí áp quanh người Giang Tùy lập tức chìm xuống đáy cốc.

Mưa gió sắp tới rồi.

Nhưng lại tan thành mây khói trong tích tắc.

“Tức giận gì chứ?” Giang Tùy nhìn bàn tay vừa bị đánh, dừng một chút rồi nói: “Còn đánh tôi nữa.”

Giọng của chàng trai trầm thấp, càng đừng nói có bao nhiêu ấm ức.

Trần Ngộ: “…”

Có hai bạn nữ đang đi về phía bên này cứ lén nhìn về phía cô, trong mắt cả hai đều có vẻ kinh ngạc khó giấu.

Người chị em, bạn trai đẹp như vậy mà sao cậu nỡ động thủ chứ?

Không cần thì thả anh ấy đi, cho người khác chút cơ hội chứ.

Trần Ngộ khẽ nhếch môi rồi rời đi.

Giang Tùy phớt lờ ánh mắt thẳng thắn kỳ quái của hai bạn nữ, nhắm mắt theo đuôi: “Đã đánh rồi còn không cho nói.”

Trần Ngộ phớt lờ.

Sau lưng cô lại vang lên tiếng thở dài: “Haizz…”

Cô quay đầu lại trừng mắt nhìn anh, không thể nhịn được nữa: “Cậu im miệng.”

Giang Tùy cũng không nói chuyện nữa, chỉ cúi đầu như một con chó lớn.

Trần Ngộ nhìn đỉnh đầu với mái tóc đen trước mắt một lúc, cảm giác tội lỗi khó hiểu lại xuất hiện.

Thật sự bị thuyết phục rồi.

Trần Ngộ nhắm mắt, cố gắng hết sức để chống lại thôi thúc muốn đánh người: “Tôi dùng bao nhiêu lực, chẳng lẽ trong lòng cậu không rõ à?”

Giang Tùy liếc nhìn cô: “Cậu không dùng sức lực gì lớn, nhưng tâm hồn tôi rất mong manh.”

Trần Ngộ cười lạnh: “Ha.”

Tôi tin cậu mới lạ.



Anh Tùy với tâm hồn mong manh cũng đã có được sự đền bù cho mình, một ly trà hoa nhài lạnh.

Thảo mãn rồi.

Trần Ngộ nhìn chàng trai đang uống trà: “Sau này cậu muốn làm gì?”

Giang Tùy chớp mắt nhìn cô: “Hả?”

Trần Ngộ chân thành đề nghị: “Đi đóng phim đi.”

Thái dương Giang Tùy giật giật, trên mặt bày ra vẻ do dự: “Nghề đó tôi làm không được đâu, tôi không biết diễn.”

Trần Ngộ nói: “Xem ra cậu vẫn chưa thể hiểu hết bản thân mình.”

Giang Tùy mỉm cười: “Có lẽ thế.”

Hai người cứ tôi một câu cậu một câu, nhìn vào mắt nhau một cái rồi mỗi người quay đầu đi một hướng.

Chẳng bao lâu sau lại đi lại gần nhau.

Bởi vì Trần Ngộ tìm sổ ký họa theo bảng hướng dẫn, tìm một đường thì thấy ở giá sách bên cạnh Giang Tuỳ.

Cô cố kìm lại sự tức giận trong lòng, bình tĩnh nói: “Giang Tùy.”

Giang Tùy dựa vào kệ hàng thấp phía sau, hất cằm về phía cô, làm động tác “Mời nói”.

Trần Ngộ hỏi: “Cậu biết sổ ký hoạ ở đâu, sao không nói với tôi?”

Hại tôi mất bao nhiêu thời gian.

Gần như đã tìm hơn nửa tầng này rồi.

Cô gái nóng lòng muốn tìm đồ, trên trán rịn mồ hôi, vài sợi tóc dính trên mặt nổi bật trên làn da trơn bóng trắng như tuyết, giống như màu trắng điểm chút vàng nhạt.

Cảm giác vừa sạch sẽ lại ấm áp.

Giang Tùy gõ hai ngón tay lên cốc nhựa: “Không phải cậu đang giận à? Tôi nào dám đi tìm cậu.”

Trần Ngộ không nói nên lời.

Giang Tùy lập tức dỗ dành: “Được rồi.”

“Tôi mua sổ ký họa cho cậu rồi.” Anh dùng bàn tay trái rảnh rỗi vỗ vai cô: “Được không?”

Ánh mắt Trần Ngộ cứ dõi theo động tác trên tay anh, khi cô nhìn thấy quyển số ký họa đó thì lập tức ngây người, vô thức hỏi một câu.

“Sao cậu lại phải mua cho tôi.”

Giang Tùy nghẹn họng.

Vì cái gì, à, còn có thể là vì cái gì chứ?

Cô gái ngẩng đầu nhìn thẳng tới, mím môi, sắc mặt rất nghiêm túc.

Giang Tùy chột dạ né tránh ánh mắt cô, một hai giây sau mới nghiêng đầu đón ánh mắt cô bằng vẻ mặt thản nhiên: “Mua hai quyển sẽ được giảm giá, tôi nghĩ thứ đồ này sớm muộn gì cũng phải dùng, mà tôi cũng chưa có nên mua luôn.”

Trần Ngộ nửa tin nửa ngờ, cô cầm quyển sổ ký họa lật qua lật lại, là loại bìa da nhập khẩu, toàn là tiếng Ý, giấy A4 vừa phải, không quá mỏng cũng không quá dày, cảm giác khi sờ rất tinh tế.

Bìa sách không phải là da bò mà là màu đen tuyền, sờ vào cũng không rõ là chất liệu gì,

Trần Ngộ nhìn những văn phòng phẩm xung quanh, nhưng lại không tìm được quyển sổ tương tự nên cô đưa tay đẩy chàng trai: “Cậu tránh ra đi.”

Không động đậy.

Giang Tùy vững vàng đứng bên kệ hàng.

Trần Ngộ còn muốn đẩy nửa nhưng Giang Tùy đã ra hiệu cô nhìn xung quanh.

Cô nhìn rồi thì mới thấy, có không ít người đang nhìn bọn họ.

“Bạn Tiểu Trần.”

Giang Tùy hơi cúi đầu, mỉm cười bên tai cô gái: “Ở trước mặt mọi người thì không nên động tay động chân đâu, sẽ mất lịch sự đó.”

Trần Ngộ xem như anh đang nói nhảm: “Sổ ký họa bao nhiêu tiền?”

Giang Tùy không trả lời ngay, anh nhân lúc cô không chú ý nhanh chóng nhìn về phía sau. Nhìn thấy quyển sổ ký họa đã bị anh che kín, ánh mắt đảo qua giá tiền, khi quay lại thì đã trừ đi hai phần ba con số.

Cô gái nói thầm: “Đắt vậy.”

Giang Tùy thở dài, đáng yêu quá, anh uống vài ngụm trà lạnh để át đi sự khô nóng trong người: “Không phải rất bình thường sao, một quyển sổ ghi chú ở tiệm sách Tam Duy cũng phải hàng trăm nhân dân tệ.”

Trần Ngộ lập tức ngậm miệng.

Đúng là vậy nhỉ, cô đã nhìn thấy tận mắt, cầm quyển số lên rồi lại lặng lẽ buông xuống.

Nơi này đúng là có nhiều thứ không mua nổi.

Đúng nghĩa là nơi dành cho những người trẻ ở giới văn nghệ tu dưỡng đạo đức, chụp ảnh, lật vài trang sách, dạo một vòng là dường như bao nhiêu chuyện lộn xộn đã biến mất, cuộc đời cứ vậy mà đạt tới đỉnh cao.

Trần Ngộ cảm thấy ánh sáng trong tiệm sách rất mềm mại tràn đầy cảm giác nghệ thuật, nếu có máy ảnh thì cô cũng sẽ chụp ảnh.

Người và vật xinh đẹp, ấn nút một cái đều trở thành bảo tàng.



Suy nghĩ của Trần Ngộ quay trở lại, cô cầm ví tiền lật lật, may là mỗi ngày cô đều có thói quen để dành một chút tiền sinh hoạt, không thì lại phải thiếu nợ.

Giang Tùy nhìn cô gái đang đếm tiền trước mặt, cũng không ngăn cô lại.

Nếu không để cô trả số tiền kia thì e là anh không thể đối phó được.

Cô gái nhỏ sẽ không tham lam mấy thứ này.

Sau khi Trần Ngộ đếm tiền xong thì đưa cho Giang Tùy, không hiểu sao cô còn nói thêm: “Thời tiết này mà cậu còn uống nước đá?”

Giang Tùy ngậm ống hút: “Hạ hoả.”

Trần Ngộ không nói nữa, cô có cảm giác nếu mình còn hỏi nữa thì sẽ lải nhải hết ngày.

Một lát sau, hai người ngồi xuống một góc vắng vẻ, tựa lưng lên kệ hàng phía sau và mở sổ ký họa. Họ cùng nhau đánh giá mọi thứ trong tầm mắt, muốn tìm kiếm một mục tiêu để đặt bút.

“Lão Triệu cần hai bức.” Giang Tùy nói: “Vậy thì một vẽ cảnh vật, một vẽ người đi?”

Trần Ngộ suy nghĩ một chút: “Cứ vẽ cả đi.”

Giang Tùy trêu chọc: “Chị Ngộ thật đỉnh.”

Trần Ngộ không thèm để ý, cô gẩy gẩy bút trong túi: “Bình thường cậu dùng bút nào để vẽ ký họa.”

Giang Tùy uể oải nói: “Bút máy.”

Trần Ngộ nhìn anh: “Vậy thì không thể sửa được, vẽ sai thì làm sao?”

“Không làm gì cả.” Giang Tùy nói: “Dù sao thì cũng đã sai rồi, tôi thích cảm giác vẽ liền một mạch.”

“Bút dùng để ký họa không có yêu cầu cụ thể, cứ dựa theo thói quen mỗi người. Nếu dùng bút chì quen tay thì dùng bút chì, nhưng phải cố gắng hết sức giảm số lần chỉnh sửa, ký họa không giống phác họa, tính thị giác tương đối mạnh, nét vẽ có thể ngắn gọn thì…”

Khi Giang Tùy đang nói chuyện thì bỗng rít lên một tiếng.

Trần Ngộ thấy cả khuôn mặt anh đều nhăn nhó nên lập tức hỏi có chuyện gì vậy?

Giang Tùy mơ hồ nói: “Cắn vào lưỡi.”

Trần Ngộ vô thức nói: “Tôi xem xem.”

Trong góc nhỏ vắng lặng yên tĩnh.

Giang Tùy nghiêng người tới gần cô gái, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô: “Cậu nói cái gì?”

Vẻ mặt Trần Ngộ không có biểu cảm gì: “Tôi có nói gì đâu.”

Giang Tùy sững sờ, anh như phát hiện ra điều gì đó, trái tim chợt đập lỡ một nhịp.

Vành tai đỏ ửng lộ ra bên ngoài làn tóc của cô nhóc, cô đang ngượng ngùng, đúng là hiếm thấy.

Bỏ đi, tha cho cậu.



Trần Ngộ thử ký họa bằng bút máy của Giang Tùy, cảm giác rất mới mẻ, adrenalin không ngừng tăng lên trong quá trình vẽ khiến cô ngày càng phấn khích.

Còn Giang Tùy cũng thử vẽ bằng cây bút chì cô hay dùng, cảm giác thoải mái nhàn hạ.

Cứ thế, họ vẽ ra đồng quê yên bình, củi gạo dầu muối, vườn đào thơ ca, năm tháng tĩnh lặng.

“Được đấy.”

Trần Ngộ đang vẽ một đôi cha con ngồi ở một giá sách cách đó không xa, nghe chàng trai bên cạnh nói vậy cô thấy hơi chán nản: “Được cái gì mà được, tôi vẽ cô bé mặt trứng ngỗng thành mặt bánh nướng luôn rồi.”

Giang Tùy không khỏi cảm thấy bất lực: “Bạn học Trần, cậu đừng chú ý đến tiểu tiết quá, ký họa nên chú trọng vào cảm giác sống động hoạt bát của hình ảnh tổng thể, cậu đã vẽ ra được bảy tám phần rồi, có năng khiếu đấy.”

Trần Ngộ hơi dừng bút, quay đầu nhìn anh, im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: “Cậu đang an ủi tôi à?”

Giang Tùy cũng im lặng suy nghĩ: “Tôi không biết bố cậu, hôm khác làm quen một chút?”

Trần Ngộ: “…”

Giang Tùy gác chân trái lên chân phải, ngón tay từ tốn gõ lên mặt sau sổ ký họa, hỏi liên tiếp vài vấn đề.

“Bố cậu làm nghề gì?” “Nhà chỉ có mình cậu đúng không?” “Mẹ cậu…”

Trận Ngộ lạnh nhạt nói: “Dạo này làm thêm ở đồn công an à?”

Giang Tùy mỉm cười vô tội: “Hỏi chút thôi mà, gì mà nghiêm trọng vậy.”

Anh cúi đầu tập trung vào kết cấu bức ký họa: “Bạn bè với nhau, ít nhất cũng nên biết chút ít chứ.”

“Giống như tôi, trong nhà có một đứa em gái, bạn nhỏ Giang Thu Thu vừa đón sinh nhật chín tuổi, cô công chúa nhỏ thân thiện dễ gần, cậu biết rồi đấy.”

“Đến bố tôi”

Giang Tùy di chuyển cổ tay với biên độ nhỏ, bút máy trong tay không ngừng vẽ ra từng nét trên giấy: “Cậu biết tổng giám đốc ngang ngược không? Ông ấy chính là như thế, có tiền có quyền, ở biệt thự lái xe sang, thỉnh thoảng lại ra biển dạo chơi, khoe khoang nọ kia.”

Anh châm biếm “Chậc” một tiếng: “Đúng rồi, có một đống tình nhân.”

Giọng nói trầm xuống, chàng trai không nói thêm nữa.

Trong lòng Trần Ngộ mơ hồ đoán ra vài chuyện, nhưng vài câu cứ lăn lộn mãi trên đầu lưỡi mà cô không nói ra được, muốn nói rồi lại thôi.

“Không phải như cậu nghĩ đâu.”

Chàng trai cụp mắt, lông mi dày che đi đôi con ngươi, khiến cô không thể thấy rõ đáy mắt anh: “Bố mẹ tôi không ly hôn.”

Đầu óc Trần Ngộ có chút trì trệ, vậy tại sa……

Cô còn chưa kịp hỏi thì chàng trai đã giúp cô trả lời, ngữ khí hời hợt: “Nhưng mà mẹ tôi đã mất nhiều năm rồi.”

Trần Ngộ ngẩn ngơ nhìn anh.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt Giang Tùy vẫn dán lên trang giấy, bút máy vẫn không ngừng di chuyển: “Ông bà nội tôi đều định cư ở nước ngoài, hai người già thân thể khỏe mạnh, ngày nào cũng ra ngoài khiêu vũ ngắm bồ câu. Ông ngoại bà ngoại thì đã qua đời vì bệnh khi tôi còn rất nhỏ nên không có ấn tượng gì.”

“Cô hai tôi cũng ở nước ngoài, cô với dượng tôi làm trong ngành y dược……”

Trần Ngộ nghiêm mặt ngắt lời anh: “Được rồi.”

“Hả?” Giang Tùy hé môi, dáng vẻ đầy kiên nhẫn: “Ừ, muốn biết thêm gì nữa thì lúc nào cũng có thể hỏi.”

Biểu cảm của Trần Ngộ rất khó diễn tả được, cô chỉ nói không cần, cảm ơn.



Một lúc sau, Giang Tùy gấp quyển số ký họa lại: “Được rồi, tôi đã vẽ xong hai bức ký họa, giờ tôi muốn đi loanh quanh một chút, vẽ vài thứ thú vị.”

“Balo tôi để ở đây, cậu cứ ở đây mà vẽ, lát nữa tôi sẽ quay lại tìm cậu.”

Anh đứng lên, đôi giày đen của anh chạm vào đôi giày vải màu xanh lá mạ của cô: “Bạn học Tiểu Trần, đừng có chạy lung tung đấy.”

Không đợi cô kịp phản ứng anh đã ôm sổ ký họa đi mất.

Trần Ngộ nghiêm túc vẽ bức ký họa thứ hai mà không hề hay biết chính mình cũng đã ở trong một bức tranh.

Ở góc tối nơi cô gái không chú ý tới, Giang Tùy đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi nhanh chóng vẽ lại trên giấy.

Chỉ chốc lát sau, dưới ngòi bút của anh đã hiện ra hình dáng một thiếu nữ, đường nét vừa trẻ trung vừa mềm mại.

“Mẹ, mau qua đây! Ở đây có một anh trai đang vẽ tranh!”

Sau lưng vang lên một âm thanh mềm mại như sáp, Giang Tùy đang phác họa cần cổ thon dài trắng như tuyết của cô gái, suýt nữa đã bị dọa cho ngây ngốc.

Anh quay đầu thấy một đứa bé không lớn bằng Thu Thu, nhiều nhất cũng chỉ năm tuổi.

Chính là độ tuổi thay da.

Thấy đứa trẻ muốn hét to, Giang Tùy nhanh chóng làm động tác “suỵt” với em bé.

Em bé cũng học theo “Suỵt” một cái lại anh.

Còn không cho người mẹ bên cạnh nói chuyện.

“Anh trai ơi.” Em bé tò mò chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Anh vẽ ai vậy ạ?”

Giang Tùy cười nhẹ: “Anh trai vẽ nàng tiên nhỏ của anh.”