Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 26: Đã được đánh dấu




Phòng vẽ số một vẫn luôn địa bàn của quân đoàn nữ, nên khi có người khác giới gia nhập thì trong thời gian ngắn sẽ có chút lúng túng.

Nhưng nếu người khác giới là một người đẹp trai dịu dàng như ngọc, cười lên khiến người ta có thấy như gió xuân ấm áp thì chút lúng túng ấy lập tức trở nên không đáng nhắc tới, nhường chỗ cho xuân tâm nhộn nhạo của thiếu nữ vừa chớm nở.

Ví dụ như những cô gái vô tư hàng ngày ở phòng vẽ số một bỗng trở thành thục nữ, tiếng nói chuyện oang oang hàng ngày hạ xuống thật thấp, nén giọng mà nói chuyện.

Một hai người trong số họ dường như bị ma nhập.

Nhưng giữa không khí ngập tràn hương trà hoa thơm nồng ấy thì lại thêm một anh chàng đẹp trai bất ngờ xuất hiện.

Nhưng không có ấm áp dễ gần, bên dưới vẻ uể oải còn có sự sắc bén khó gần, cùng với sự ngang ngược khó thuần.

Hương trà hoa lập tức bị đánh tan.



Giang Tùy mang theo cả người toàn mùi khói thuốc đi thẳng tới vị trí trong cùng bên tay phải mới dừng lại, nhìn xuống nam sinh đang ngồi dựa tường sát bên Bé Tóc Vàng rồi cau mày.

Vu Kỳ đặt bảng vẽ xuống, đứng dậy chào hỏi bằng khuôn mặt tuấn tú mang nét cười: “Xin chào.”

Đuôi mắt Giang Tùy nhướng lên, cũng được, không cao bằng anh.

Thấp hơn tận mấy centimet, cao ngang với Kỷ Vũ Hàng, khoảng 1m82.

Giang Tùy rũ mi mắt xuống: “Bức vẽ rất ấn tượng?”

“Cũng tạm.” Vu Kỳ cười nói.

Giang Tùy nghe thấy mấy cô gái ngồi hàng phía sau đang túm tụm thì thầm với nhau nói “Cười lên trông thật đẹp trai”, Bé Tóc Vàng cũng nghiêng đầu nhìn khiến sắc mặt anh lập tức tái xanh.

Vu Kỳ cảm nhận được khí lạnh trên người người trước mặt, cậu ấy gãi gãi mũi rồi ngồi lại xuống chỗ của mình và bắt đầu sắp xếp họa cụ.

Giang Tùy vẫn không rời đi.

Trần Ngộ phát hiện ra anh vẫn đứng sau lưng mình, thấy lạ nên hỏi anh: “Cậu không về phòng vẽ tranh sao?”

Trên mặt Giang Tùy không có chút biểu cảm nào: “Lát nữa.”

Trần Ngộ đang vẽ tượng thạch cao và đang chuẩn bị vẽ chi tiết, nên sau khi nghe anh nói vậy thì cô cũng không quan tâm nữa.

Nhưng mười mấy giây sau, Trần Ngộ không nhịn được phải dừng bút, bất đắc dĩ quay đầu lại rồi dùng ánh mắt hỏi chàng trai đang có chút khác thường này xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Quai hàm Giang Tùy căng chặt nói, xem tranh cậu vẽ.

Trần Ngộ và anh nhìn nhau một lúc nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Cô muốn hỏi anh tại sao lại hút thuốc, nhưng hoàn cảnh hiện tại không thích hợp.

Trong căn phòng tràn ngập mùi bụi than chì, bầu không khí rất vi diệu.

Trừ Lưu Kha, bốn cô gái còn lại đều không kìm được tinh thần hóng chuyện đang ngày càng cháy bỏng dưới ngòi bút chì, nên thỉnh thoảng lại len lén quay lại nhìn rồi rủ rỉ thì thầm với nhau.

– Giang Tùy cao hơn, đẹp trai hơn.

– Đâu có giống nhau, tôi thích kiểu dịu dàng của Vu Kỳ cơ.

– Nhưng đối với ai cậu ấy cũng dịu dàng như thế, nếu làm bạn trai thì sẽ không có cảm giác an toàn. Giang Tuy thì không giống vậy, trong số con gái thì chỉ nói chuyện với Trần Ngộ, là duy nhất đấy.

–  Đâu chỉ có nói chuyện, còn là chủ động nói chuyện đấy, nói anh ấy rất dính người cũng không quá đâu, là kiểu ma vương trong truyền thuyết đó.

– Cái này có thể mang ra so sánh được sao, hai người đó đang hẹn hò, có thế giới nhỏ của hai người. Nếu Vu Kỳ cũng đang hẹn hò thì chắc chắn cậu ấy sẽ chú ý khoảng cách, không để bạn gái hiểu lầm đâu.

– Hẹn hò gì chứ, không phải bọn họ đã nói rõ ràng chỉ là bạn bè rồi sao? Nếu thật sự hẹn hò thì lão Triệu sẽ không ngồi yên.

– Người cậu thích là Giang Tùy, nên kể cả chính mắt cậu thấy anh ấy và Trần Ngộ hôn nhau thì cậu cũng có thể tự an ủi là do mình hoa mắt thôi.

Thấy hai nữ sinh sắp cãi nhau đến nơi, hai người còn lại nhanh chóng chuyển đề tài.

– Vu Kỳ thoạt nhìn là người rất có giáo dưỡng.

– Các cậu nói xem, nếu nhờ cậu ấy sửa tranh thì cậu ấy có sửa giúp không?

– Chắc sẽ sửa, tôi cảm thấy cậu ấy sẽ không cáu kỉnh đâu.

– Vừa đẹp trai vừa dễ gần.

– Tôi vẫn thấy Giang Tùy thích hợp làm bạn trai hơn, anh ấy luôn mặc kệ những cô gái khác, trong mắt chỉ có mỗi vợ mình thôi.

……

Bốn người không hẹn mà cùng thấy nản lỏng, trao đổi cái gì chứ, chỉ lãng phí tình cảm thôi.

Nói giống như chỉ cần nghiêm túc thảo luận thì có thể lựa chọn một trong hai người vậy.



Lưu Kha lặng lẽ quan sát tình hình trong góc phòng một hai giây, khóe mắt giật giật.

Sao tên Giang Tùy kia giống như đang công khai tuyên bố chủ quyền vậy?

Giống như chó con đang tè để đánh dấu địa bàn vậy.

Lưu Kha bị suy nghĩ của mình dọa sợ, cô ấy hạ giọng gọi: “A Ngộ.”

Khi bạn tốt của cô ấy quay đầu lại thì chàng trai cao lớn phía sau cũng quay lại theo, động tác giống nhau như đúc.

Không biết bắt đầu từ khi nào, hai người họ càng lúc càng giống nhau.

Nhưng người trong cuộc hình như vẫn chưa phát hiện ra.

Lưu Kha liếc mắt nhìn chàng trai chẳng khác gì chú chó lớn đang bảo vệ chủ nhân kia, tôi đâu có gọi cậu, cậu quay lại làm gì chứ. Cô ấy cố gắng khống chế vẻ mặt mình để không lộ ra điều gì, nhìn bạn mình nói: “Cho mình mượn cục tẩy.”

Trần Ngộ xé một ít đưa cho cô ấy.

Lưu Kha nhận lấy tẩy đất sét rồi hỏi: “Cậu vẽ thế nào rồi?”

“Chẳng ra sao cả.”

Trần Ngộ vừa nói xong thì một giọng nói dịu dàng lập tức truyền tới từ bên tai trái: “Cậu mô phỏng rất tốt.”

Cô hơi sửng sốt một chút rồi quay đầu đi.

Vu Kỳ nhìn bức tranh của cô, rồi lại nhìn những khối hình học mà cô đã mô phỏng, dùng âm giọng nhẹ nhàng từ tốn nói: “Cách khắc họa rất chuẩn chỉ, rất lợi hại, đây không thể là thứ có thể học một cách miễn cưỡng được, là năng khiếu trời cho.”

Ý tứ khen ngợi không hề giấu giếm.

Nhưng lại không khiến mọi người cảm thấy đang khen ngợi, mà hoàn toàn lời là nói chân thành.

Sau khi Vu Kỳ đánh giá xong thì nhìn cô gái rồi nở một nụ cười ấm áp tựa như ánh nắng ngày xuân.

Trần Ngộ chưa từng gặp kiểu nam sinh dịu dàng lại ấm áp như vậy nên cô không được tự nhiên gãi gãi cổ.

Vu Kỳ cười càng rạng rỡ hơn: “Cậu có bức tranh vật thực nào không?”

“Có.” Trần Ngộ với lấy túi vải bên cạnh giá vẻ, lấy từ bên trong ra một bức tranh được cuộn lại, trải ra trên đùi.

Vu Kỳ nhìn thử thì thấy có chút ngạc nhiên: “Bức tranh này chưa để cho giáo viên sửa nhỉ.”

Trần Ngộ lắc đầu.

Nếu giáo viên có sửa thì hoặc là sửa một hình khối cụ thể nào đó hoặc làm cho nó đẹp hơn, cô rất ít khi bị sửa như vậy.

“Có thể nhìn ra được, chỉnh thể rất thống nhất, đều là nét vẽ của cậu.”

Vu Kỳ chỉ ra mấy vấn đề nhỏ, Trần Ngộ cũng nghiêm túc lắng nghe.

Khí lạnh từ trên người Giang Tùy đứng phía sau đang lan rộng, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ góc phòng bên này, anh cụp mắt, lông mi che khuất xúc cảm đang sục sôi bên trong.

Giây tiếp theo, anh bước chân chen vào giữa hai người bọn họ, dáng vẻ lười biếng lại độc đoán.

Trần Ngộ bị hành động của chàng trai làm cho bối rối: “Cậu chui vào đây làm gì?”

Giang Tùy nhếch môi: “Nghe bạn Vu giảng bài.”

Trong không gian chật hẹp, mùi khói ám trên quần áo của chàng trai như được phóng đại, len cả vào hơi thở.

Trần Ngộ cau mày, không phải hút vài hơi, ít nhất cũng phải nguyên một điếu.

Từ sự thay đổi trong vẻ mặt của cô, Giang Tùy có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì, anh xé một thanh doublemint bỏ vào miệng, nhai nhai rồi quay đi chỗ khác: “Bạn Vu, nói tiếp đi, để tôi học hỏi một chút.”

Vu Kỳ cảm thấy người này rõ ràng là đang nhắm vào cậu ấy, trầm mặc một lát rồi nói: “Tôi cũng học chưa được bao lâu.”

“Bụp”

Giang Tùy thổi một quả bong bóng, thản nhiên cười: “Tôi thấy cậu rất biết giảng.”

Một cảm giác áp bức mạnh mẽ bỗng ập lên Vu Kỳ, trộn lẫn cả mùi nguy hiểm của thuốc súng.

Xuất phát từ bản năng tự vệ, Vu Kỳ lập tức chuyển sang trạng thái thù địch. Ngay khi cậu ấy định tìm hiểu nguồn gốc của tình trạng này thì chợt nhớ ra một chuyện mà anh họ đã từng nói, rồi cậu ấy vô thức nhìn về cô gái bên cạnh.

Đột nhiên mọi thứ trở nên rõ ràng.

Cô đã được đánh dấu, bị chàng trai khó đối phó này đánh dấu rồi.

Chẳng trách lại có ý thù địch mạnh đến vậy.

Lông mày Vu Kỳ giật giật, đáy mắt chợt hiện lên phần tiếc nuối khó nhận ra.



Triệu Thành Phong thật sự rất quý trọng nhân tài, học sinh mới tới khiến thầy ấy vô cùng hài lòng, sự vui sướng hiện cả trên mặt.

Cứ mở miệng là lại Tiểu Vu này Tiểu Vu nọ.

Vu Mập cũng trở thành cầu nối giữa em họ và các nữ sinh khác, một người làm quan cả họ được nhờ.

Lần đầu tiên trong phòng vẽ vẫn rất náo nhiệt dù đêm đã khuya.

Vu Kỳ đang ở sảnh lớn sửa tranh cho một bạn nữ, xung quay vây kín người.

Trần Ngộ và Lưu Kha cũng ở gần đó.

Nhưng không bao lâu sau, Trần Ngộ đã lập tức lùi ra, không phải vì cô không muốn xem nữa, mà là có một ánh mắt mà cô không có cách nào lờ đi được.

Cô đi đến trước một cái giá vẻ, ngón trỏ và ngõ giữa gập lại rồi gõ nhẹ lên tấm bảng vẽ mấy lần.

Chàng trai ngồi trên ghế ngẩng đầu, trên lông mày có những nếp nhăn rõ ràng, đôi mắt đen thẳm nặng nề, tựa như ngày đông tăm tối không có ánh sáng mặt trời, vô cùng lạnh lẽo.

“Làm gì?” Giọng nói của anh nghe như đang cố đè nén gì đó.

“Câu này phải là tôi hỏi cậu mới đúng.” Trần Ngộ nói: “Đã muộn thế này rồi, cậu cũng không vẽ tranh thì sao không về nhà đi?”

Giang Tùy nheo mắt: “Ai nói tôi không vẽ tranh?”

Trần Ngộ nghẹn lời, cô nhận ra rồi, tâm trạng vị này đang không tốt nên mới bày ra vẻ mặt như cả thế giới đang thiếu nợ anh, cô im lặng suy nghĩ một chút: “Là vì chuyện Vu Kỳ đến phòng vẽ à?”

Một khi đã bắt đầu thì câu nói tiếp theo của Trần Ngộ trở nên dễ dàng hơn nhiều, cô nhìn chàng trai toàn thân đều là mùi khói thuốc, dùng hết sự kiên nhẫn của mình nói: “Cảm thấy cậu ấy cướp đi những người từng yêu thích cậu?”

“……”

Sắc mặt Giang Tùy đã tái đi một nửa: “Mẹ nó ai quan tâm chuyện đó chứ.”

Sự kiên nhẫn của Trần Ngộ vẫn còn, chưa hề biến mất, cô vừa không hiểu sao mình có thể kiên nhẫn tới vậy vừa hỏi anh: “Vậy thì vì cái gì?”

“Cảm thấy cậu ấy có tài năng hội họa hơn cậu?”

Trần Ngộ suy nghĩ một chút, khi cô đang muốn nói ra quan điểm của mình thì lại cho rằng không đúng.

Ít nhất thì theo quan điểm cá nhân, cô cảm thấy chuyện không phải như vậy.

Những lời của Trần Ngộ mới đến khóe môi đã  bị chàng trai cướp lời hỏi một vấn đề không liên quan.

“Thích tranh của cậu ấy à?”

Trần Ngộ đón nhận ánh mắt đầy áp bức của chàng trai, bình tĩnh đáp: “Vẽ rất đẹp.”

“Cho nên” Giang Tùy nhìn chằm chằm cô: “Cậu thích à?”

Lông mày thanh tú của Trần Ngộ hơi nhướng lên: “Không hẳn là rất thích.”

Giang Tùy sững sờ một lúc, hạ mắt xuống nhìn cây bút chì đang di chuyển giữa các ngón tay, sau khi im lặng hồi lâu, lúc mở miệng thì giọng nói có chút khàn khàn: “Cậu nói cậu ta vẽ tốt.”

Trần Ngộ nhất thời bị đoản mạch não.

“Đúng là vẽ tốt mà, thầy Triệu cũng nói là không có chỗ nào cần sửa, còn yêu cầu cậu ấy dán bức vẽ tượng thạch cao lên tường phòng vẽ làm mẫu nữa.”

Giang Tùy nghe ra sự công nhận trong lời nói của cô gái, nửa khuôn mặt còn lại cũng tái đi, anh giễu cợt lên tiếng: “Cảm thấy vẽ tốt, nhưng lại không thích, cậu đang đùa ông đây à?”

Sự kiên nhẫn của Trần Ngộ đã bị chọc thủng, đang nhanh chóng biến mất.

Trong đầu tên này chứa cái gì vậy? Toàn bộ đều là đá hoa cương à? Nói cả nửa ngày rồi mà sao càng nói lại càng bế tắc.

Không thể giao tiếp một cách bình thường được đúng không?

Trần Ngộ bình ổn lại cảm xúc từng chút một, mím môi, lạnh nhạt nói: “Tùy cậu, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ đi.”

Động tác xoay bút của Giang Tùy khựng lại, tầm mắt nhanh chóng liếc cô gái, được lắm, anh bị Bé Tóc Vàng đá đi rồi. Thả lỏng bả vai, anh chán nản nhếch môi: “Cáu kỉnh cái gì, tôi không hiểu thì cậu giải thích một chút không được sao?”

Nói xong anh còn thở dài, trong giọng nói còn có mấy phần buồn phiền và ấm ức.

Trần Ngộ trợn mắt nhìn trần nhà.

Cô có đang bắt nạt trẻ con không nhỉ? Rốt cuộc cái cảm giác tội lỗi này từ đâu ra vậy?

Được rồi, đều là lỗi của tôi hết.

Trần Ngộ nhíu chặt lông mày, hít sâu một hơi: “Vẽ tốt và yêu thích đâu có tương đương với nhau đâu.”

“Ví dụ đi, tôi đi mua sách tham khảo ở nhà sách, những cuốn đó đều là do những giáo viên mỹ thuật xuất bản, vẽ rất tốt đúng không?”

“Nhưng cuối cùng tôi vẫn lựa chọn phong cách hội họa mà mình thích.”

Trần Ngộ dừng lại một giây, kết luận: “Không phải cứ vẽ tốt thì tôi đều thích.”

Giang Tùy nhìn cô hồi lâu, sau đó cúi đầu gãi gãi tóc sau ót, rồi lại mở to mắt nhìn cô không nói gì.

Cũng không biết là có nghe hiểu hay không.



Đúng lúc Trần Ngộ muốn bỏ cuộc thì chàng trai mở miệng: “Lúc nào đi.”

Ánh mắt Trần Ngộ lộ ra vẻ mơ màng.

Giang Tùy ném bút chì vào hộp dụng cụ: “Đi về nhà.”

“Đợi chút nữa đi. “Trần Ngộ nói: “Tôi đợi Tiểu Kha nữa.”

Giang Tùy nhíu mày: “Nhà hai cậu ở cạnh nhau?”

Trần Ngộ lắc đầu: “Không phải cạnh nhau, nhưng cũng không xa lắm.”

Giang Tùy nghe vậy thì chân mày nhíu càng chặt hơn: “Không xa lắm là bao xa?”

“Thôi bỏ đi.”

Anh lẩm bẩm: “Tuần sau nói tiếp.”

Nói xong anh lập tức đứng dậy, lần mò kéo khóa chiếc balo màu đen rồi nhét mp3 vào túi: “Tôi đi đây.”

Trần Ngộ đi về phía Vu Kỳ, muốn quan sát một lúc nhưng tóc trên đầu vai bị kéo lại, kèm theo giọng nói trầm thấp của chàng trai: “Trần Ngộ.”

Trong khoảnh khắc đó, phản ứng đầu tiên của Trần Ngộ không phải là bảo anh buông tay ra, cũng không phải thấy da đầu đau mà là ngạc nhiên.

Trước đây không phải là Bé Tóc Vàng thì cũng là bạn Tiểu Trần, cách gọi này hình như là lần đầu tiên.

Lần đầu tiên anh gọi tên cô.

Trời đất đảo lộn rồi ư?

Trần Ngộ khó hiểu nhìn ra màn đêm tối đen như mực ngoài cửa sổ.

Chàng trai phía trên hỏi cô: “Ngày mai thi, sẽ chia lại phòng vẽ, cậu có thể ở lại nhỉ?”

Trần Ngộ không hiểu lắm: “Ừ.”

“Chắc chắn không?”

Trần Ngộ đưa ra một đáp án chắc chắn: “Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra.”

Giang Tùy im lặng suy nghĩ nửa ngày, lúc mở miệng lần nữa thì giọng nói đã khôi phục vẻ uể oải vốn có: “Tôi nhớ lần trước lúc chia lại phòng vẽ, cậu đã nói với tôi là, đến phòng vẽ số một đi, chúng ta cùng nhau vẽ.”

Nhịp tim của Trần Ngộ tăng nhanh không thể khống chế.

Nhanh đến mức cô không có chút đề phòng nào, chỉ đành giơ tay chịu trói, trong nhất thời không thể hiểu được cảm xúc trong lòng mình, suy nghĩ cũng đứt đoạn.

“Làm sao……”

Giang Tùy hơi cúi người đứng sau lưng cô, khều một lọn tóc của cô rồi quấn hai ba vòng trên đầu ngón tay, yết hầu khẽ động: “Tôi nghĩ kỹ rồi.”

“Vậy thì chúng ta cùng vẽ đi.” Anh nói.