Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 24: Đừng cợt nhả




Vết bỏng của Giang Tùy được xử lý kịp thời nên chỉ hơi đỏ chứ không xuất hiện vết phồng rộp, nhưng tâm trạng của anh thì không tốt.

Chiên củ sen nhồi thịt xong thì anh tàn tật rồi.

Trần Ngộ gắp một miếng củ sen trong mẻ đầu tiên lên cắn thử.

Giang Tùy híp mắt, tầm mắt rơi trên người cô gái: “Thế nào?”

Trần Ngộ nhai nhai rồi nuốt xuống: “Không tệ.”

Tâm trạng Giang Tùy khá lên đôi chút: “Tối đa một trăm điểm thì món củ sen của tôi được bao nhiêu điểm?”

“Nhất định phải đánh giá chính xác như vậy à?” Trần Ngộ nói: “Hà cớ gì.”

Khuôn mặt Giang Tùy có chút co giật.

Đôi khi cô gái này có thể siết chết người khác chỉ bằng lời nói.



Lúc Trần Ngộ ăn xong miếng củ sen nhồi thịt thì Giang Tùy đã ngủ thiếp đi.

“……”

Mệt đến thế à? Chiên củ sen là công việc tốn sức vậy à?

Trần Ngộ buông đũa đi tới, cúi mắt nhìn chàng trai trên ghế, phát hiện dưới mi mắt anh còn có quầng thâm xanh đen.

“Bạn Tiểu Trần.”

Chẳng biết chàng trai đã tỉnh dậy từ bao giờ, mắt còn chưa mở nhưng giọng nói trầm khàn đã phát ra từ cổ họng, thấp giọng trêu đùa: “Bố mẹ cậu không nói với cậu rằng không thể tùy tiện nhìn chằm chằm một chàng trai à?”

Trần Ngộ không để ý đến câu nói này: “Mấy giờ rồi?”

Giang Tùy nhắm mắt lại: “Tự xem đi.”

Nói xong câu đó anh lại im lặng khoảng ba đến năm giây, sau đó có một mùi hương hoa cỏ nhẹ nhàng thoang thoảng phả vào mặt, thật dễ chịu và thơm mát.

Giang Tùy không nhìn được chớp chớp mi, đập vào mắt anh là cần cổ trắng như tuyết của cô.

Cô cúi xuống gần hai tay anh đang đặt trên bụng, xem đồng hồ trên cổ tay anh, mái tóc dài ngang vai buông xuống, vai lưng nhỏ gầy tinh tế.

Tay áo xắn lên đến khuỷu tay, cổ tay hướng lên trên theo lực đạo.

Giang Tùy ngắm nhìn khuôn mặt lành lạnh gần trong tầm tay, yết hầu khó khăn trượt lên trượt xuống như bị rỉ sét, có hơi khô khan: “Cậu……”

Trần Ngộ nhướng mày.

Giang Tùy sửng sốt một lát, sắc mặt thay đổi, đưa tay nắm lấy một nắm tóc lơ lửng trên không của cô rồi cười nói: “Cậu thật sự không nhuộm tóc à?”

Trần Ngộ cố gắng kéo tóc lại nhưng không được: “Buông tay.”

“Giận gì chứ, tôi chưa thấy ai tóc vàng bẩm sinh cả.” Giang Tùy ngây thơ cười.

Ngoài phòng bếp, ba lớn một nhỏ đang chen lấn.

“Đệch, làm gì đấy làm gì đấy?”

“Tóc thì có gì thú vị chứ, muốn chơi thì cứ chơi đi…….”

“Đừng có cợt nhã, Thu Thu còn ở đây đấy.”

“Không sao đâu, không cần để ý đến em.”

“……”

“Lên đi! Lên đi! Đệch, sao anh Tùy vẫn chưa lên? Thiệt tình, đang nghĩ cái vậy?”

“Lên lên lên!.”

“Hôn cô ấy! Nhanh hôn cô ấy đi!”

“…….”

Chỉ dựa vào dáng vẻ kích động như thế này, nếu không biết thì sẽ tưởng là họ đang xem một trận bóng.

Mấy người chỉ hận rèn sắt không thành thép, ngoại trừ đứa nhỏ ra thì ba người còn lại đều nóng lòng muốn tự mình xông lên.

Tạ Tam Tư nghĩ đến một chuyện: “Kim Nguyên, Phong Thuận, các cậu nói xem Trần Ngộ và hotgirl Liễu Vân ở trường chúng ta ai đẹp hơn?”

Trương Kim Nguyên: “Tôi nhớ có một bài viết trên diễn đàn, là bỏ phiếu cho hotgirl của các trường cấp ba, thì số phiếu của Trần Ngộ không cao bằng cô ấy.”

Tạ Tam Tư: “Dựa vào cái gì chứ?”

Vương Nhất Phàm: “Dựa vào người ta vừa mềm mại vừa dễ thương.”

Tạ Tam Tư: “Trần Ngộ cũng mềm mại cũng dễ thương mà.”

Trương Kim Nguyên và Vương Nhất Phàm đều nhìn cậu ta, đùa đấy à?

Tạ Tam Tư nghĩ đến dáng vẻ không có chút cảm xúc nào của Trần Ngộ thì cũng không nói được câu nào nữa.

Bạn nhỏ Giang Thu Thu có ý kiến phản đối, bênh vực người của mình.

“Các anh thật nhàm chán, mây với sương gì chứ, người anh trai em thích chẳng phải chính là đẹp nhất tốt nhất à.”

Một giọng nói vang lên từ phòng bếp: “Mấy cậu ở đây làm gì vậy?”

Ba lớn một nhỏ đang đứng ở cửa lập tức tách ra, bất động, tầm mắt đảo quanh.

“À, anh Tùy, bọn em đến hỏi khi nào thì ăn cơm, không còn sớm nữa.”

“Phải đó, là hỏi về bữa ăn.”

“Anh, em đói sắp chết rồi.”

“Đúng đúng đúng, bọn em đều rất đói……”

Tạ Tam Tư vừa nói vừa ợ lên một tiếng rõ to.

“…….”



Lúc ăn cơm, Tạ Tam Tư và những người khác đã hợp lực, thành công khiến Trần Ngộ và anh Tùy của họ ngồi cạnh nhau.

Nhìn thấy cảnh tượng này thì giống như bọn họ đã được ăn no, ăn ngon vậy, có thể nhắm mắt được rồi.

Giang Tùy tựa lưng vào ghế như một ông lớn: “Chẳng phải các cậu đều ăn no rồi ư? Còn ngồi đây làm gì?”

Mấy người họ đồng loạt giả vờ câm điếc.

Trên trán Giang Tùy nổi lên gân xanh, e là bữa cơm này không thể yên ổn ăn xong rồi.

Phòng bao nằm ở trên tầng hai, ánh nắng chiếu sáng rực rỡ.

Những khung cửa bằng gỗ đầy cổ kính đang mở ra ngoài, đón ánh nắng và gió ùa vào, không khí bao trùm bởi mùi cỏ cây.

Trần Ngộ thực sự rất đói, cô gắp thức ăn từng miếng từng miếng một.

Giang Thu Thu phát hiện ra điều gì đó, mở miệng ngạc nhiên gọi: “Chị ơi, cách chị cầm đũa không giống với bọn em.”

Trần Ngộ: “Ừm”

Giang Thu Thu tò mò chớp mắt: “Chị không dùng ngón giữa để cầm đũa ạ? Nếu chỉ dùng ngón cái và ngón trỏ thì không thể tách chúng ra được, cũng không thể dùng lực…….”

Vừa nói vừa thử gắp thức ăn, nhưng nửa ngày trời vẫn không thể gắp được.

Giang Tùy không nhìn nổi nữa: “Được rồi, đừng thử nữa, ăn cơm của em đi.”

Nói xong còn thì thầm một câu với cô gái bên cạnh: “Cách cầm đũa của cậu sai rồi.”

“Tôi biết.” Giọng nói của Trần Ngộ mơ hồ không rõ, không quá để ý: “Quen rồi, không sửa lại được.”

“Gắp thức ăn không thành vấn đề.” Cô nói.

“Không thành vấn đề?”

Giang Tùy thờ ơ xoay bàn xoay, xoay đĩa đậu Hà Lan đến trước mặt cô: “Có thể gắp không?”

Mí mắt Trần Ngộ giật giật.

Giang Tùy hất hất cằm: “Gắp một hạt đi.”

Vẻ mặt Trần Ngộ không biểu cảm: “Tôi không thích ăn.”

Giang Tùy liếc cô một cái, còn không phải là không gắp được à, sợ thất thố đây mà.



Đúng là Trần Ngộ sợ mình gắp không được, nếu ở nhà nấu món có đậu thì cô chỉ việc bê đĩa lên, dùng đũa gạt một ít vào bát.

Lúc không đói lắm thì mới gắp từng hạt để ăn, gắp hạt nào rơi hạt đó, vừa mất thời gian lại mất kiên nhẫn.

Còn ở bên ngoài thì thôi đi.

Tầm mắt Trần Ngộ như có như không lướt qua đĩa đậu Hà Lan trên bàn xoay.

Đĩa đậu bị xoay đi rồi lại xoay trở lại.

Giang Tùy dùng thìa múc một ít nói: “Bát.”

Trần Ngộ đang cắn một miếng khoai tây lớn thì quay đầu sang, ánh mắt mơ màng.

Giang Tùy khựng lại, ăn cơm thì ăn cơm đi, mẹ nó giả vờ dễ thương làm gì? Anh với lấy bát của cô, múc một thìa đậu rồi đẩy bát về lại cho cô: “Ăn đi.”

Thấy cô gái nhìn sang, Giang Tùy tưởng rằng cô nghĩ hành động của anh là mất vệ sinh nên cau mày, giọng điệu khó chịu nói: “Thìa sạch, ông đây còn chưa dùng.”

Trần Ngộ nhìn đậu Hà Lan trong bát, dường như còn chưa kịp phản ứng lại.

Quai hàm Giang Tùy căng chặt, trầm mặt một lát rồi thở ra một hơi: “Ăn nhanh lên nào, nhanh lên.”

Trần Ngộ cau mày: “Cậu ăn phần cậu đi chứ?”

Giang Tuỳ hoá đá một hồi, thái dương chốc lát lại giật giật.

Bị ghét bỏ rồi?

Ông đây bị ghét bỏ rồi?

Mẹ kiếp ông đây bị Bé Tóc Vàng ghét bỏ rồi?

Trần Ngộ nhận ra sự cáu kỉnh toả ra trên người chàng trai, quay đầu về phía anh, hạ giọng nói: “Lại làm sao nữa?”

Giang Tùy: “…”

Hỏi tôi làm sao, còn thêm từ “Lại” nữa, hoàn toàn cho là tôi đang cố tình gây sự đây mà.

Bữa cơm này không thể ăn được nữa rồi.

Giang Tùy ngồi đó với vẻ mặt đầy sát khí, khắp người đều là địch ý, người sống chớ đến gần, bằng không thì giết bất luận tội.



Không khí trong phòng bao có chút ngột ngạt.

Mỗi người một biểu cảm khác nhau.

Trương Kim Nguyên chính xác là một tên ngốc, kiểu như anh Tùy đây nếu mà vẫn có thể theo đuổi được người đẹp, thì tôi…… tôi thua vì tôi không có em gái.

Vương Nhất Phàm bình tĩnh hơn, quyết định dành thời gian để dạy cho anh Tùy cách chiều chuộng một cô gái.

Cách chiều con gái của anh Tùy thì hết nói nổi.

Giang Thu Thu cảm thấy anh trai cô bé không đáp ứng được kỳ vọng rồi.

Gì mà hotboy, gì mà có nhiều người theo đuổi, có ích không? Không hề, hở chút là xấu hổ.

Một khi đã xấu hổ thì sẽ trở nên nóng nảy, càng nóng nảy thì lại càng xấu hổ, càng xấu hổ thì lại càng nóng nảy.

Đúng rồi đấy, một vòng lặp vô tận.

Mạch suy nghĩ của Tạ Tam Tư lại khác hoàn toàn với ba người còn lại, khi chứng kiến tình huống vừa rồi, cậu ta chỉ nghĩ đó là màn tán tỉnh trong truyền thuyết, bản thân dường như đang ngồi trong tiệc cưới vậy.



Chi tiết nhỏ này cũng không có ảnh hưởng gì nhiều đến hướng đi chung.

Bởi vì anh Tùy đói rồi.

Con người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn thì không được.

Trần Ngộ thấy động tác ăn uống của chàng trai lịch sự và quy cũ đến không ngờ, chẳng có chút thô lỗ và tùy tiện, cô thoáng giật mình, bả vai rung lên khi nhớ lại hình ảnh khi anh cẩn thận ăn bánh bao súp.

Chân bị chạm nhẹ một cái, bên tai vang lên giọng nói của chàng trai: “Cười cái gì?”

Trần Ngộ ăn hai miếng củ sen nhồi thịt, sắc mặt không đổi: “Có cười đâu.”

Giang Tùy khịt mũi: “Tôi nhìn thấy rồi.”

Trần Ngộ quay mặt về phía anh: “Cậu đang ăn mà còn nhìn tôi làm gì?”

Giang Tùy nghẹn họng mất mấy giây, gần như mất bình tĩnh nói: “Cậu ngồi ngay bên cạnh, tôi gắp thức ăn không phải là sẽ nhìn thấy à?”

“Lúc này không nên cãi nhau đâu, sẽ bị khó tiêu đấy.”

Trần Ngộ ăn xong một miếng củ sen, quay đầu nhìn chàng trai, mím môi rồi nhỏ giọng gọi hỏi: “Cơm trắng ở đâu?”

Giang Tùy mỉm cười nói một câu: “Trong tay tôi này.”

Trần Ngộ: “……”

“Uống mấy cân rượu mà đã say thành bộ dạng này rồi.” Giang Tùy ăn một miếng sườn chua ngọt, nhướng mày nhìn cô: “Cơm không ở trong nồi cơm thì còn có thể ở đâu nữa?”

Trần Ngộ thật muốn đánh anh một trận.

Chân Giang Tùy dưới gầm bàn lại chạm vào chân cô lần nữa, lắc lắc như một đứa trẻ, cọ cọ vào chân cô: “Cậu bị ngốc à?”

Trần Ngộ lười không muốn nói chuyện với anh nữa, tự cầm bát đi ra cửa phòng bao.

Tiếng chân ghế ma sát với mặt đất vang lên từ phía sau, kèm theo đó là tiếng gọi thiếu kiên nhẫn của chàng trai: “Chờ một chút, tôi đi cùng cậu.”

Trần Ngộ dừng bước, không quay đầu lại nói: “Không cần.”

“Cái gì mà không cần, tôi cũng muốn ăn cơm.”

Giang Tùy lướt qua cổ tay đang cầm bát của cô, vừa mỏng manh lại vừa trắng trẻo, như thể chỉ cần véo một cái là có thể vỡ, yếu đuối thế mà còn dám cứng rắn với anh, anh nheo mắt nói: “Bạn Tiểu Trần, nhìn cậu lơ mơ thế này, ra ngoài bị người ta đem bán có khi còn giúp người ta đếm tiền nữa ấy.”

Trần Ngộ tiếp tục đi về phía trước, trợn mắt: “Cậu thì thông minh rồi.”

“Biết là tốt.”

Giang Tùy nhìn thấy biểu cảm nhỏ của cô, lập tức cau mày phê phán: “Con gái đừng trợn mắt như thế, xấu chết đi được.”

Trần Ngộ chậm rãi tiếp tục nói: “Vậy cứ để tôi xấu chết đi.”

“.…….Chậc.”

Giang Tùy mở cửa ra cho cô, nhỏ giọng nói: “Một lát nữa sẽ có canh, món tráng miệng và hoa quả còn chưa mang lên, ăn chậm thôi, đừng vội.”

Trần Ngộ bước qua cậu đi ra ngoài: “Bài vẽ mô phỏng tĩnh vật buổi sáng tôi vẽ không tốt lắm, cảm giác đen trắng xám không được tách biệt nên buổi trưa muốn vẽ một lát.”

“Mới có mấy giờ, không cần lo đâu.”

Giang Tùy chân dài, vô ý lại như cố tình bước những bước ngắn, sánh bước cùng cô đi dọc hành lang: “Ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát rồi ăn bánh kem, xong rồi lại về phòng vẽ, buổi chiều tôi giúp cậu xem tranh.”

“Đệch, phục vụ kia đang nhìn ai thế? Cậu điên à nhìn cậu ta làm gì? Nhìn nhau qua không khí hay gì? Cậu đi phía sau tôi một chút…….”

Trần Ngộ: “Cậu phiền chết đi được.”

Anh Tùy im miệng, một lúc sau lại nói kháy: “Tôi phiền? Được rồi, tôi phiền.”

Trong phòng bao không một tiếng động.

Ba lớn một nhỏ nhìn nhau, dựa vào cảnh tượng vừa nhìn thấy mà nói, có lẽ, có vẻ như, sự tồn tại của họ đã không còn cần thiết nữa rồi?

Giang Thu Thu nhìn chiếc bánh kem lớn cách đó không xa, chống cằm cẩn thận suy nghĩ rồi quyết định ước ba điều.

Thứ nhất: Hi vọng anh trai tôi sẽ theo đuổi được chị Trần Ngộ.

Thứ hai: Hi vọng chị Trần Ngộ sẽ trở thành chị dâu tôi.

Thứ ba: Hi vọng khi tôi trưởng thành thì sẽ có một bé yêu tên là Giang Nhi An gọi tôi là dì út, à không, là cô út.