Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 20: Đừng gây rắc rối nữa




Bài kiểm tra cuối tuần khác với các bài trong tuần, không chỉ liên quan đến việc xếp hạng thành tích mà nó còn liên quan đến việc phân chia lại phòng vẽ.

Kết quả được công bố vào cuối ngày hôm đó.

Có người không bị chuyển đi.

Ví dụ như Lưu Kha vẫn đứng ở vị trí thứ nhất.

Một số người thì lại có những thay đổi to lớn.

Ví dụ như Trần Ngộ, cô đã bỏ lỡ kỳ thi khi mới vào và được sắp xếp ngẫu nhiên vào phòng vẽ số ba, lời nói ban đầu của giáo viên là cứ vẽ trước xem sao.

Lần thi này điểm của cô rất cao, vượt qua cả phòng vẽ số hai, vào phòng vẽ số một.

Sau kỳ thi này bầu không khí trong phòng vẽ đã thay đổi.

Yếu tố cạnh tranh đang nảy mầm và lớn dần lên trong tiếng cười vui trêu chọc, không biết khi nào thì sự bình yên này sẽ bị nó phá vỡ.

Trong phòng vẽ số ba chỉ có Giang Tùy và Tạ Tam Tư là không chuyển đi, bốn người còn lại có đi lên hoặc đi xuống.

Một nhóm rời đi, một nhóm mới thay thế, các phòng vẽ khác cũng tương tự.

Những nơi khác nhau cũng sẽ không có cách vận hành giống nhau, chỉ có cây gỗ mới có tính nết không đổi như vậy.

Theo như lời thầy Triệu của bọn họ từng nói thì điều này có thể kích thích động lực của bản thân do sự xấu hổ và kiêu ngạo thúc đẩy.



Dưới lầu, ở một quảng trường nhỏ.

Giang Tùy đang ngồi trên một quả cầu đá lớn ngắm trăng.

Tạ Tam Tư chạy vòng vòng hai vòng rồi mới quay lại, thở hổn hển: “Anh Tùy, Trần Ngộ chuyển đến phòng vẽ số một rồi.”

Giang Tùy chỉ vào một điểm trên mặt cậu ta: “Đây là cái gì?”

Tạ Tam Tư đáp: “Mắt.”

Giang Tùy lại chỉ vào một nơi khác: “Còn đây?”

Tạm Tam Tư đáp: “Tai.”

“Con trai ngốc,” Giang Tùy nghiêm túc nói: “Cho nên ba nhìn thấy và cũng nghe thấy.”

Tạ Tam Tư: “……”

Giang Tùy cúi người xuống chống tay lên đầu gối, luồn những ngón tay thon dài vào mái tóc ngắn của mình rồi thỉnh thoảng lại vuốt về phía sau.

Tạ Tam Tư vuốt mặt, cậu ta cảm thấy anh Tùy như thế này, không hiểu sao lại thấy hình như anh có chút buồn.

Giống như một lão nông dân vất vả cày cấy cả một vụ mùa, thấy hoa mùa bội thu, chỉ còn chờ ngày thu hoạch thì bất ngờ một trận bão tuyết ập đến, không thu hoạch được gì, chỉ còn lại một đống hỗn độn.

Một chữ thảm còn chẳng đủ.

Tạ Tam Tư bị suy nghĩ của chính mình dày vò, cậu ta bước đi từng bước dưới ánh đèn đường, đá viên sỏi văng ra xa, thở dài: “Anh Tùy, anh không đi à?”

Giang Tùy xoa da đầu: “Đi đâu?”

Tạ Tam Tư bối rối: “Tất nhiên là phòng vẽ số một.”

Giang Tùy không hề ngước mắt lên: “Đi mẹ cậu, anh Tùy của cậu chỉ là một thằng gà mờ thôi.”

“Đừng mà anh Tùy, đừng nói như vậy, tuyệt đối đừng nói vậy.” Tạ Tam Tư kinh hãi nói: “Nếu anh là gà mờ thì em là gì chứ?”

Giang Tùy nhếch môi: “Vịt cỏ?”

Tạ Tam Tư suy nghĩ tính toán một chút: “Có thể không làm vịt không?”

Giang Tùy lại nói: “Vậy thì là ngỗng cỏ.”

Tạ Tam Tư định nói đồng ý nhưng lời đã đến miệng thì cậu ta chợt nhận ra, không đúng, chủ đề lạc đi đâu rồi.

“Anh Tùy à!”

Giọng điệu đó thật giống một bà cụ vì đau lòng mà vỗ đùi và hét to “Con trai à”.

Giang Tùy đá một cái khiến cậu ta sủi luôn.



Quảng trường nhỏ chỉ còn lại mỗi mình Giang Tùy, bóng dáng lẻ loi cô độc.

Gió mùa thu thổi qua, lá khô rung rinh, vừa lạnh lẽo vừa u sầu, nếu có thêm người kéo đàn nhị nữa thì tuyệt vời.

Giang Tùy ấn đầu một lúc, càng ấn càng đau, anh rút một điều thuốc từ trong túi ra, dùng răng cắn lên đầu thuốc tạo ra một dấu răng trên đầu mẩu thuốc lá màu vàng nhạt.

Mùi thuốc lá theo theo vết cắn tiến vào trong khoang miệng, nhanh chóng hòa vào hơi thở.

“Mẹ nó, đắng vậy, có gì ngon đâu mà hút.”

Giang Tùy ghét bỏ cầm điếu thuốc, tạch tạch bấm bật lửa nhưng lại không có lửa, anh dùng ngón tay cái bấm mạnh một cái, một ngọn lửa nhỏ bùng lên cùng một tiếng “Xuỳ” nhưng anh còn chưa kịp đến gần thì đã tắt.

Cái quái gì đây? Bật lửa mà cũng muốn chống đối ông đây hả?”

Còn có thể sống nổi không đây?

Giang Tùy dùng tay vụng về chặn gió, cúi đầu đưa điếu thuốc đến gần bật lửa, ngọn lửa vừa tắt đi liền sáng lên.

Một đám khói chậm rãi bốc lên, Giang Tùy cầm bật lửa nhàm chán vờn trong tay vài lần, ngẩng đầu nhìn trời đêm, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn như rất tập trung.

Thế nhưng trong đôi mắt anh không có bất cứ cảm xúc nào, đầu óc cũng trống không.

Nói thẳng ra thì là đang ngẩn người.

Không biết đã qua bao lâu, có một đôi bạn trẻ đi ngang qua quảng trường nhỏ, giây trước còn dính chặt lấy nhau ngượng ngùng, vừa đụng chạm vừa hôn môi mà giây tiếp theo đã bắt đầu cãi nhau ầm ĩ.

Chửi cha mắng mẹ nhau rồi bắt đầu đánh nhau.

Anh tát tôi một cái, tôi cũng trả lại anh một cái.

Không phải lúc nào cũng được xả lũ nên biên độ của động tác khá lớn, mạnh mẽ vung lên, vang lên một tiếng “Chát”, trực tiếp đánh thẳng vào tim.

Trong không khí văng vọng âm thanh của vụ ẩu đả.

Giang Tùy run run điếu thuốc bên miệng, suýt nữa thì rơi mất, anh hít một hơi, khó mà tin được “Chậc” một tiếng, yêu đương đúng là chơi liều mà.

May là ông đây không yêu.

Nghĩ đến đây, Giang Tùy lại cảm thấy điếu thuốc không còn dễ hút nữa, có mùi khó chịu, ngón tay anh kẹp lấy điếu thuốc, nhìn nhìn một chút rồi vứt đi.

Ngay lúc Giang Tùy định đứng dậy rời đi thì hai người kia đã ôm nhau.

Và bắt đầu nấu cháo lưỡi.

“……” Chết tiệt.

Anh Tùy, người thậm chí còn chưa từng nắm tay một cô gái nào, vừa nhận một đòn chí mạng.



Khi Giang Tùy trở lại phòng vẽ, đôi mắt anh đỏ hoe và mái tóc rối bù trước trán tạo cho anh cảm giác chán nản và suy sụp.

Tạ Tam Tư sửng sốt: “Anh Tùy, mắt anh……”

Giang Tùy đọc được suy nghĩ của cậu ta từ trong ánh mắt, thái dương không nhịn được mà giật giật điên cuồng: “Bị sặc khói.”

Tạ Tam Tư hít sâu một hơi, dường như rất khó để tiêu hóa tin tức này trong chốc lát, do dự nói: “Em hiểu.”

“Giống y như cách ngụy biện bụi bay vào mắt.”

Giang Tùy mỉm cười: “Cậu qua đây.”

Lông tơ toàn thân Tạ Tam Tư dựng đứng, cười khan hai tiếng: “Không không, em phải đi giúp chị em đếm giấy vẽ đây.”

Giang Tùy liếc mắt nhìn qua.

Cô gái ngồi xổm trên mặt đất, quay lưng về phía cậu, trước mặt còn bày một đống họa cụ, cô đang sắp xếp từng thứ một.

Bảng vẽ trên giá đã bị hạ xuống, có dấu hiệu bị xê dịch mạnh.

Xen lẫn cảm giác chia tay kỳ lạ.

Giang Tùy dựa vào khung cửa, đôi mắt đầy tơ máu nheo lại, làm cái gì vậy, chẳng phải chỉ là chuyển từ phòng vẽ số ba đến phòng vẽ số một thôi sao?

Vẫn ở trong cùng một tòa nhà, ngày nào cũng ra vào bằng cùng một cánh cửa.

Ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy, vẽ vật thực thì vẫn gặp nhau, có nhất thiết là phải đánh một trận lớn như thế không?

Giang Tùy đi tới: “Phải đi rồi à?”

Trần Ngộ ném đầu bút chì vào thùng rác gần đó: “Đợi chút nữa.”

“Bạn học Trần hoành tráng thật đấy.” Giang Tùy nhìn đỉnh đầu cô: “Vậy nói mấy câu đi?”

Anh trào phúng cười: “Lúc phú quý thì đừng quên nhau?.”

Trần Ngộ nghiêng đầu sang một bên.

Giang Tùy hạ mắt xuống nhìn cô gái, thấy cô càng bình tĩnh thì giọng điệu anh càng thêm cay độc: “Nhìn cậu hăng hái như vậy, thế đổi một câu khác, đi thôi đi thôi, cậu phải tự học cách trưởng thành đấy.”

“……”



Tạ Tam Tư vốn đã rất cố gắng làm phông nền nhưng đến hiện tại thì không thể giả vờ được nữa, cậu ta nhanh chóng đặt giấy vẽ xuống, nhăn mặt bỏ chạy.

Thuận tiện ngăn cản một vài người anh em sắp chuyển đến.

Căn phòng rơi vào im lặng.

Duy trì không quá mười giây đã bị giọng nói của Trần Ngộ phá vỡ, cô nhìn Giang Tùy: “Sao mắt cậu đỏ thế?”

Hai tay Giang Tùy đút túi, lười biếng ngồi lên ghế: “Xem náo nhiệt nên sặc một hơi khói, vừa ho ra rồi.”

Trần Ngộ cau mày: “Cậu hút thuốc?”

Giang Tùy vô thức lắc đầu: “Không có.”

Trần Ngộ động động mũi.

Giang Tùy bị hành động nhỏ này của cô chọc cười, có chút bất đắc dĩ: “Ngửi cái gì mà ngửi, ông đây chỉ hút có hai hơi ngắn thôi.”

Anh cũng không thích khói thuốc nên thuốc và bật lửa đều là lấy từ túi người khác.

“Hôm nay hút hai hơi ngắn, ngày mai hút hai hơi dài.” Trần Ngộ tiếp tục thu dọn hộp dụng cụ: “Hút thuốc sẽ nghiện, rất khó cai.”

Giang Tùy giả vờ vỗ vỗ tay, cười như không cười: “Wow, bạn Trần của chúng ta thật tốt bụng, quá tuyệt vời.”

Trần Ngộ quay đầu liếc nhìn anh, lạnh lùng nói: “Cậu ở dưới lầu ăn phải đạn à?”

Giang Tùy: “……”

Sau đó hai người đều không nói câu nào nữa.

Trần Ngộ ôm hộp dụng cụ, chuẩn bị đứng dậy rời đi, bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh: “Chuyển đi rồi thì đừng quay lại nữa.”

Cô sững sờ.

“Lần này cậu tới phòng vẽ số một sẽ bị không ít người nhìn chằm chằm, những người bất mãn đều chờ xem trò vui của cậu, nếu cậu quay lại thì tôi e là cậu sẽ phải vất mặt mũi đến tận nhà bà dì của cậu đấy.”

Giang Tùy bóc lớp giấy gói màu xanh của thanh doublemint ra, mi trên rủ xuống, khép hờ, giọng điệu lười biếng: “Cứ ở lại phòng vẽ số một cho đến kỳ tổng tuyển sinh đi, cố gắng lên nhé bạn Trần.”

Trần Ngộ trầm mặc một lát: “Khi nào thì cậu qua đó?”

Giang Tùy dừng lại, đột nhiên nhướng mi: “Sao vậy, vẫn còn muốn ông đây sửa tranh cho cậu à?”

Trần Ngộ còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy anh cười lạnh một tiếng: “Cô bạn thân đứng đầu của cậu chẳng phải cũng ở đó à, cậu qua đó còn sợ không có người dạy hả?”

“……” Sao lại giận đùng đùng thế nhỉ?

“Ý tôi không phải thế.” Trần Ngộ hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ là, sớm muộn gì cậu cũng sẽ tới phòng vẽ số một thôi.”

Mí mắt Giang Tùy khẽ giật.

Một lúc lâu sau, anh mới cắn doublemint, sốt ruột nói: “Được rồi, mau đi đi, lải nha lải nhải, phiền quá.”

Trần Ngộ không nói gì nữa, cô đặt bảng vẽ lên ghế, sờ sờ bốn phía, động tác hết sức cẩn thận cho thấy rằng cô rất yêu quý nó.

Ông lớn họ Giang bắt chéo hai chân nói: “Sao vẫn còn chưa đi, muốn ông đây giúp cậu chuyển hả?”

“Tôi có tay, không cần cậu giúp.” Trần Ngộ nói xong liền ôm bảng vẽ lên ngang eo, cầm hộp dụng cụ rời đi.

Giang Tùy: “……”

Anh nhai doublemint, không nhìn được đứng dậy, chống nạnh đi đi lại lại trong phòng, một hai phút sau còn dùng một chân đạp lên giá vẽ bên cạnh.

“Đệch.”



Trong số sáu cô gái ở phòng vẽ số một, có một người bị đẩy ra và được thay thế bởi Trần Ngộ.

Ngoại trừ Lưu Kha ra thì bốn người còn lại đều đang nhìn cô, trong ánh mắt họ như có điều gì đó.

Thái Tú nhẹ giọng nói: “Trần Ngộ, cậu muốn ngồi ở đâu?”

Trần Ngộ đặt đồ xuống: “Cứ ngồi vào chỗ còn trống thôi.”

“Hả?”

Thái Tú đề nghị với cô gái bên cạnh Lưu Kha: “Vậy như này đi, Lý Kỳ, tôi chuyển sang chỗ đối diện, cậu ngồi cạnh tôi để Trần Ngộ ngồi đó, cậu ấy và Lưu Kha là bạn thân còn gì, ngồi cùng nhau thì tốt hơn.”

Lý Kỳ không vui: “Làm cái gì thế, tôi ngồi đây quen rồi, không muốn chuyển.”

Bầu không khí đóng băng.

Hai cô gái còn lại ngay lập tức giảng hòa.

“Thực ra thì việc ngồi ở đâu cũng không quan trọng, phòng học chỉ có vậy, đều rất gần.”

“Quan trọng là phải vẽ thật tốt, ngồi ở đâu không quan trọng.”

“Đúng đấy, đâu phải thi xong lần này thì sẽ không thi nữa, thi tuần, thi tháng, còn nhiều mà, nên là ngồi ở phòng vẽ nào, ngồi ở chỗ nào thì thật sự cũng không thể nói trước được, cứ an phận vẽ tranh là được.”

“……”

Trong lời nói của hai người này càng lúc càng có nhiều ẩn ý, nói xiên nói xỏ, đều là ám chỉ người mới chuyển đến, họ không công nhận thực lực của cô, cảm thấy cô không xứng bước vào phòng vẽ số một.

Trần Ngộ bật cười ra tiếng.

Hai người kia lập tức im lặng nhìn nhau.

“Các cậu nói đúng, vẽ tốt mới là điều quan trọng nhất.”

Trần Ngộ cười nói xong, khóe miệng cong cong biến mất tựa như chưa từng xuất hiện, cô sắp xếp đồ đạc của mình từng cái một, ngồi xuống chỗ ngồi mới.

Đã bước vào rồi thì không thể chuyển ra nữa.

Trần Ngộ đặt bảng vẽ lên giá vẽ, chỉnh cho ngay ngắn rồi yên lặng suy nghĩ.

“Vẽ thôi.”

Thái Tú khe khẽ hô một tiếng, những người còn lại đều quay đi và tập trung vào bức vẽ của mình.

Không khí trong phòng dần trở lại bình thường.

Lưu Kha vẽ vài nét lên bức tranh, sắc mặt dần dần ấm trở lại, vừa rồi cô ấy giữ vẻ mặt nghiêm túc không nói gì, nhịn rồi lại nhịn.

Bạn cô ấy có thể một mình giải quyết vấn đề này, cũng nhất định phải vượt qua được.

Nếu không thì sau này cũng sẽ không thể yên ổn vẽ tranh ở đây.



Phòng vẽ số một thường sẽ vẽ thêm một hai tiếng sau khi tan học, Trần Ngộ chuyển đến đây và cũng bắt đầu làm quen dần với thói quen này.

Đến nửa đêm, cô cùng Lưu Kha trở về.

“Tớ còn nghĩ rằng lần này sẽ có hai người chuyển đến.” Lưu Kha đạp xe ra khỏi tòa nhà nhỏ.

Trần Ngộ biết người còn lại cô ấy nói là ai, liền nhẹ giọng nói: “Cậu ấy nộp giấy trắng.”

Lưu Kha khinh thường: “Tuỳ hứng.”

“Không hẳn.” Trần Ngộ vô thức lên tiếng nói rõ: “Lúc đó cậu ấy đã vẽ rồi, bố cục đã xong lại quệt vài nét rồi xóa đi, giống như là không hài lòng với nó, sau đấy cũng không động bút nữa.”

Lưu Kha liếc nhìn bạn mình: “Chỗ ngồi của hai cậu không phải là dựa lưng vào nhau à?”

Trần Ngộ không rõ hỏi lại: “Ừ, sao vậy?”

Lưu Kha lại nhìn cô một cái, nếu là ngồi quay lưng lại mà cô vẫn có thể quan sát được điều này, không cảm thấy là đang quá mức chú ý à?

Trần Ngộ một mặt bình tĩnh, hiển nhiên là không cảm thấy có vấn đề gì.

Lưu Kha vừa đạp xe vừa suy nghĩ, đột nhiên hỏi một vấn đề: “A Ngộ, cậu thích mẫu con trai như thế nào?”

Trần Ngộ đáp lại: “Không thích con trai.”

Lưu Kha đột nhiên dừng lại: “Cái gì cơ, A Ngộ, cậu, cậu nói cái gì cơ?”

“Cậu đừng có nói với tớ là……” Cô ấy hít một hơi thật sâu, trông như đang cố hết sức để biểu cảm không quá khó coi: “Không phải chứ A Ngộ, cậu nói gì đi.”

Sau khi Trần Ngộ hiểu ra sự hiểu lầm ở đây thì khóe miệng giật giật.

“Ý tớ là, tớ không thích con trai nhỏ tuổi mà thích đàn ông trưởng thành thận trọng và có trách nhiệm.”

Lưu Kha thở phào nhẹ nhõm, lòng vẫn còn sợ hãi: “Người doạ người có thể dọa chết người đấy A Ngộ à, cậu có biết không hả?”

Trần Ngộ cạn lời.

Lưu Kha bình ổn tâm trạng, nghĩ thầm, vậy Giang  Tùy không có cửa rồi.

Anh chàng đó vẫn chỉ là một đứa trẻ, ai làm bạn gái của anh thì coi như là có thêm một đứa con trai.

Thôi được rồi, chuyện tình cảm ở phòng vẽ sẽ bị xóa sổ, rắc rối quá.



Trần Ngộ hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của bạn mình, cô rất mong chờ điều gì sẽ đến trong buổi học tiếp theo.

Vào được phòng vẽ số một thì sẽ có nhiều cơ hội được thầy sửa lại những bức tranh của mình, đến lúc đó, càng phát hiện ra nhiều thiếu sót thì sự tiến bộ sẽ càng lớn.

Chỉ là cô không ngờ ngày hôm sau lại có chuyện xảy ra.

Buổi sáng khi Trần Ngộ tới phòng vẽ đã phát hiện ra trong sảnh lớn có không ít người, đều đang nhìn cái gì đó trên tường, thấy cô đi vào thì mọi sự chú ý đã lập tức đổ dồn lên người cô.

Trần Ngộ có dự cảm không lành.

Vu Miêu dùng thân hình mập mạp của mình đẩy những người xung quanh ra, tức giận lao tới chỗ cô.

“Trần Ngộ, cậu với Giang Tùy, hai người thích nhau phải không?”

Mí mắt Trần Ngộ giật giật.

Vu Miêu thấy cô không nói gì thì tưởng cô đang xấu hổ, cậu ấy chỉ tay vào mặt cô quát lớn, giống như bà mẹ chồng độc ác muốn chỉ trích cô con dâu ngỗ ngược vậy.

“Sao cậu có thể như thế, tôi đã kể cho em họ tôi nghe về cậu rồi, cậu thế này thì phía em họ tôi phải làm sao.……?”

Lý Dương đá Vu Miêu ra, hất mặt về phía bờ tường, dẩu môi, ra hiệu Trần Ngộ tự mình nhìn xem.

Trần Ngộ đã đoán được nó là gì, nhìn rồi thì lập tức phát hiện quả không sai.

Trên tường có vài dòng viết bằng bút chì, như sợ người khác không chú ý đến nên dòng nào cũng đều được viết cỡ lớn, còn tô đậm và một dấu chấm than khiến người ta phải sợ hãi.

—Có hai người trong phòng vẽ đang yêu nhau.

—Một chữ trong tên người nam và một chữ trong tên người nữ ghép lại sẽ là một thành ngữ.

—Hai người hẹn hò ở tiệm net, nam đã gọi nữ là vợ.

—Ban đầu họ ở trong cùng một phòng vẽ, nữ mới chuyển đi.

Một khi kết hợp những thông tin này lại với nhau là đã quá rõ ràng, việc duy nhất còn phải làm là trực tiếp viết tên vào thôi.

Tuy nhiên việc hẹn hò trong phòng vẽ bị cấm.

Đối với một cô gái vừa mới chuyển tới phòng vẽ số một thì đây chắc chắn là sự kiện kinh khủng nhất, phải đối mặt với nguy cơ bị đuổi học.

Dù không bị đuổi học thì vẫn sẽ để lại ấn tượng xấu với thầy cô.



Hâm mộ, đố kỵ, đồng cảm, khinh thường, không phải chuyện của mình, đủ loại ánh mắt mong chờ của những kẻ hả hê trên nỗi đau của người khác đang đổ dồn về Trần Ngộ.

Điều này không giống với những trò đùa về tên trước đây, loại báo cáo nặc danh lại cụ thể thế này sẽ gây hậu quả rất lớn.

Trần Ngộ sắc mặt vô cảm, trong lòng đang suy nghĩ biện pháp khẩn cấp.

Đổi phòng vẽ hân hoan đến thế, vui vẻ chưa được một ngày thì đã có chuyện bất ngờ xảy ra.

Có vẻ như sự việc ở tiệm net tối đó đã bị lộ ra.

Trần Ngộ nghĩ đến Phan Lâm Lâm, cô tạm thời không quan tâm, trước hết là cần phải vượt qua được sự truy hỏi của thầy Triệu, sau đó mới có thể nói đến những chuyện khác.

“Hôm nay Lão Triệu đến sớm, đang đợi ở văn phòng.”

Lý Dương đến gần cô gái, giọng nói đè xuống rất thấp: “Cậu vào đó cứ nói cho rõ ràng, nếu như Gang Tùy ép cậu thì nhất định phải nói với Lão Triệu……”

Đột nhiên có một âm thanh rét lạnh truyền đến từ ngoài cửa: “Mẹ nó tụ tập ở đây làm gì vậy hả?”

Nhiệt độ trong sảnh lớn đột ngột giảm xuống.

Những lời thì thầm cũng biến mất.

Lý Dương chú ý đến ánh mắt của Giang Tùy, cảm thấy da đầu ngứa ran một cách khó hiểu, theo bản năng lùi xa khỏi cô gái, đứng sang một bên, rồi lại tránh xa thêm chút nữa.

Giang Tùy bước tới đứng ở vị trí đó, khoé mắt liếc nhìn cô gái, miệng thì hỏi những người khác: “Tình huống gì đây?”

Lần này Vu Miêu cũng không dám lên tiếng nữa.

Những người thì giả chết.

Giang Tùy nhìn lướt qua chữ trên tường, sắc mặt lập tức tối sầm: “Cái chuyện thiếu đạo đức này, mẹ nó là ai làm?”

Như nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt anh trở nên thật đáng sợ: “Phan Lâm Lâm đâu?”

Tiếng hít không khí vang lên không ngừng.

Cho nên người tố cáo là Phan Lâm Lâm? Không thể nào, sao cậu ta biết được? Trâu bò vậy sao?

Có người yếu ớt trả lời: “Anh Tùy, cậu ta vẫn chưa tới.”

Cơ thể Giang Tùy tỏa ra áp suất thấp đến dọa người.

Trần Ngộ đã nghĩ xong biện pháp đối phó, liếc mắt nhìn những người xung quanh, cuối cùng nhìn về phía chàng trai đang hừng hực lửa giận: “Tới văn phòng nói chuyện với thầy Triệu trước đã.”

“Nói cái gì?” Lông mày Giang Tùy nhuốm đầy sự tức giận, tựa như con dã thú đang điên cuồng, khuôn mặt nhăn nhó: “Chuyện này có gì đáng nói chứ, đệch mẹ nó……”

Trần Ngộ trừng mắt nhìn anh cảnh cáo, thấp giọng nói: “Đừng gây rắc rối nữa.”

Cho người khác xem trò cười.

Giang Tùy cũng không biết tại sao sự kiêu ngạo của bản thân lại bị bốn chữ này đè xuống, anh bực bội bứt tóc sau đầu.

“Được rồi, nghe cậu.”