Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 2: Ẹ cậu có thiếu con trai không?




Sắc mặt Giang Tùy uy nghiêm đáng sợ đóng sầm cửa lại rồi đi về nhà lau giày, đến chiều tối cũng không thấy bóng dáng, giống như bị Trần Ngộ làm tổn thương rất nặng.

Phòng vẽ thường ngày tan học lúc mười giờ tối nhưng những người ở phòng vẽ số một thường vẽ đến nữa đêm.

Trần Ngộ đang chuẩn bị vừa dọn dẹp nhà vệ sinh vừa chờ đợi Lưu Kha, không ngờ Tạ Tam Tư sẽ ở lại giúp đỡ.

“Là ý của anh Tùy.”

Tạ Tam Tư chà đế giày lên cây lau nhà: “Lúc trưa em về nhà ăn cơm thì nhận được cuộc gọi của anh ấy, anh ấy sắp xếp việc này cho em.”

“Còn nói, còn nói…”

Vẻ mặt Trần Ngộ vô cảm: “Hai cái bánh bao súp.”

Tạ Tam Tư: “Bingo!”

Trần Ngộ lấy cái khăn lau để lau vũng nước ở cạnh gạch men xung quanh bồn rửa.

Tạ Tam Tư lau vài cái lên sàn, không biết xấu hổ lôi kéo làm quen: “Chị Trần Ngộ.”

Trần Ngộ vốn tưởng rằng người này là nhỏ tuổi nhất trong phòng vẽ nên cứ gọi là chị cũng được, nhưng ngay sau đó cô lại nghe được cậu ta nói: “Tên của chị và anh Tùy của em rất hợp, tựa như trời sinh một cặp.”

Luồng không khí xung quanh đông cứng lại.

Trần Ngộ dừng lại rồi quay người, khóe miệng lạnh lùng nói: “Cái gì?”

Da đầu Tạ Tam Tư lập tức căng cứng, cậu ta cười khan hai tiếng: “Không có gì, không có gì.”

Trần Ngộ quay đầu lại, tiếp tục cọ bồn rửa.

Tạ Tam Tư nuốt nước bọt, thật lạnh lùng, thật hung dữ.



Gần mười một giờ, Tạ Tam Tư đạp xe về nhà, dùng điện thoại bàn trong nhà “Đinh đinh đinh” bấm số điện thoại bàn của nhà Giang Tùy.

“Anh Tùy.”

Sau khi cuộc gọi được kết nối, Tạ Tam Tư hỏi: “Là anh Tùy phải không?”

Giang Tùy đang đọc tiểu thuyết, đúng lúc đọc đến phần đặc sắc nên mất kiên nhẫn nói: “Có gì nói mau.”

Tạ Tam Tư than thở: “Hình như em ở trước mặt Trần Ngộ đã nói những lời không nên nói rồi.”

Giang Tùy có chút hứng thú: “Cậu nói cái gì?”

Tạ Tam Tư khai báo đầu đuôi gốc ngọn: “Em nói tên của hai người rất hợp, trời sinh một cặp.”

Sự hứng thú của Giang Tùy lặng lẽ tăng cao: “Phản ứng của cậu ấy thế nào?”

Tạ Tam Tư nhớ lại: “Rất đáng sợ.”

“Giống như muốn đánh em vậy.”

Giang Tùy: “……”

Tạ Tam Tư tự mình nói tiếp: “Em cảm thấy được một chút ghét bỏ.” 

Giang Tùy thoáng sửng sốt, sau đó ngồi thẳng dậy thì sợi dây điện thoại trong tay anh bị hành động này giật mạnh một cái, chiếc điện thoại bàn trên tủ đầu giường bị kéo xuống lơ lửng trên không trung.

Đệch, Bé Tóc Vàng coi thường ông đây? Gan lớn nhỉ.

Sau đó Giang Tùy mới nhận ra mình có chút ngốc nghếch, sắc mặt anh tái xanh, tuỳ tiện ném điện thoại bàn lên tủ đầu giường, tháo rối sợi dây điện thoại đang xoắn vào nhau, giọng điệu rất tệ: “Được rồi, cúp đi.”

“Đợi một chút!”

Tạ Tam Tư cười khà khà: “Anh Tùy, anh thật sự không có ý với Trần Ngộ sao?”

“Bình thường thì anh đều không để ý đến những người theo đuổi mình, nhưng đây là lần đầu tiên em thấy anh quan tâm tới một cô gái. Vừa tìm cô ấy xin đồ ăn vừa bảo cô ấy mang đồ ăn sáng cho anh, lần này không bình thường, quá không bình thường.”

Tạ Tam Tư say sưa tám chuyện: “Anh cũng thấy được bản chất qua cái tên phải không, anh có cảm thấy rằng cô ấy là nhân duyên trời định cho anh không hả?”

Giang Tùy nhăn mặt.

Cái mớ lộn xộn gì đây, ông đây chỉ muốn ăn bánh bao súp thôi mà.



Trần Ngộ luyện tập đi nét đến khoảng ba giờ sáng, khẽ híp mắt rồi đứng dậy.

Bầu trời đầy sương mù.

Cầu thang sắt lộ thiên dẫn từ tầng một lên tầng hai thật lạnh lẽo.

Trần Ngộ nhẹ nhàng bước xuống cầu thang nhưng vẫn làm ồn đến bố mẹ ở trong phòng.

“A Ngộ, con dậy sớm thế?”

“Con không ngủ được ạ.”

Trong phòng vang lên tiếng sột soạt, mẹ Trần cầm lược gỗ đi ra, vừa chải tóc vừa hỏi: “Tối qua con đi ngủ lúc mấy giờ? Sao mẹ lại có cảm giác như đến nửa đêm con vẫn còn đi đi lại lại.” 

Trần Ngộ cầm ấm đi lấy nước: “Con vẽ không tốt nên chỉ có thể luyện tập nhiều hơn thôi.”

Mẹ Trần lo lắng cho sức khỏe của con gái: “Con về muộn như vậy, cũng không thiếu chút thời gian đó.”

“Tập huấn chỉ có ba tháng thôi, tháng Một là bắt đầu xét tuyển cá nhân rồi.” Trần Ngộ đi tưới nước cho vài chậu lô hội lớn trong sân nhà: “Con học vẽ muộn, nền tảng chưa vững, không tranh thủ thời gian thì không được ạ.”

Mẹ Trần gỡ tóc ra khỏi lược nói: “Tiểu Kha vẽ tốt không?”

“Dạ tốt.” Trần Ngộ nói: “Cậu ấy là người giỏi nhất trong phòng vẽ đấy ạ.”

Mẹ Trần lập tức đi từ dưới mái hiên ra sân: “Vậy nhờ con bé cho con thêm lời khuyên để con khỏi phải đi đường vòng.”

“Cuối tuần hai đứa được nghỉ, con gọi con bé về nhà mình đi, mẹ sẽ làm vài món ngon.”

Trần Ngộ bĩu môi: “Chúng con không có cuối tuần.”

“……Mẹ quên mất.”

Mẹ Trần thở dài, trẻ con bây giờ để vào được đại học thì cạnh tranh rất lớn, dù là khối Văn Học, khối Vật Lý hay Nghệ Thuật thì đi con đường nào cũng đều không dễ dàng.



Trần Ngộ nhìn thấy Giang Tùy trên cây cầu lớn, cô đạp xe phóng về hướng đó.

Giang Tùy ngậm một cây kẹo mút alpenliebe trong miệng, một tay đút vào túi, tay còn lại đặt trên lan can, ngón tay gõ nhẹ theo nhịp điệu trong tai nghe.

Ngón tay dừng lại, anh mở đôi mắt khép hờ ra thì nhìn thấy cô gái đang chạy xe đạp trong quầng sáng vàng nhạt.

Sự lạnh lùng và thờ ơ và trong mắt anh lập tức biến mất, bổng tăng thêm vài phần trìu mến.

Bánh bao súp đến rồi.

Trần Ngộ hiểu được ánh mắt chàng trai, không khỏi nhếch môi rồi cô dừng xe trước mặt Giang Tùy, đặt một chân chống đất: “Chẳng phải chỉ là một cái bánh bao thôi sao, có nhất thiết phải chặn tôi trên cầu không?”

Giang Tùy cắn cây kẹo mút, lắc lắc que cầm màu trắng: “Hai cái.”

Trần Ngộ: “……”

“Hơn nữa “

Giang Tùy lấy cây kẹo mút ra “Chậc” một tiếng cáu kỉnh: “Hôm qua, chỉ vì vài câu nói mà ở phòng vẽ  náo loạn hết cả lên.”

Thấy con ngươi đen láy của cô gái không có gợn sóng, anh bỗng nhiên có cảm giác hứng thú, nghiêng người về phía cô rồi nhìn cô ở khoảng cách gần, hơi thở ấm áp phả vào khuôn mặt trắng như sứ của cô: “Hay là nói……”

“Cậu cũng hy vọng có gì đó với tôi?” Giọng nói anh chậm lại, có chút tán tỉnh.

Trần Ngộ vô cảm phun ra ba chữ: “Tôi bị điên?”

Phản ứng đầu tiên của Giang Tùy là nghe quen quen.

Cuối cùng thì cũng nhớ ra, anh cũng trả lời Tạ Tam Tư như thế, không sai một từ.

Trong cổ họng Giang Tùy bật ra tiếng cười nhẹ: “Cách này tôi thấy khá là phổ biến, là lạt mềm buộc chặt.”

Trần Ngộ đơ mặt: “Cậu tự luyến à?”

Mũi Giang Tùy phát ra âm thanh uể oải: “Đúng đấy.”

Trần Ngộ: “……”

Hứng thú trêu chọc cô gái của Giang Tùy bỗng nhiên xuất hiện rồi cũng bỗng nhiên biến mất. Anh thu lại độ cong ở viền môi, sắc mặt thờ ơ đứng thẳng dậy rồi nhét cây kẹo mút vào lại trong miệng.

“Phong cảnh ở con kênh này không tệ, nhất là vào buổi sáng, khiến người ta phải suy nghĩ.” 

Giang Tùy tựa vào lan can, gió thổi tung tóc mái trên trán, trên khuôn mặt với những đường nét sáng sủa sắc nét có phong thái nhàn tản: “Con người sống vì cái gì, muốn sống như thế nào, tương lai phải bước đi ra sao, đều là những vấn đề đáng để suy nghĩ.”

Sắc mặt Trần Ngộ vô cảm khi nghe anh làm màu.

Giang Tùy đói bụng nên còn chưa kịp làm màu xong đã nhanh chóng ăn hết kẹo mút: “Bánh bao súp đâu?”

Trần Ngộ mở ba lô, lấy ra một chiếc hộp giữ nhiệt màu cam.



Mặt trời đang dần rõ ràng ở phía chân trời, cô gái có mái tóc vàng rực rỡ, một sợi được gió thổi tới trước mắt Giang Tùy.

Giang Tùy thổi bay sợi tóc: “Bé Tóc Vàng.”

Trần Ngộ lạnh lùng liếc qua.

Dáng vẻ Giang Tùy cực kỳ vô tội: “Tóc cậu vàng mà, tôi không hề bóp méo sự thật, đúng không?”

Trần Ngộ dùng chân đạp bàn đạp, chuẩn bị rời đi.

Giang Tùy tóm lấy yên sau xe cô: “Được rồi được rồi, bạn học Trần.”

Bánh bao súp rất quan trọng.

Trần Ngộ đẩy hộp giữ nhiệt: “Bánh bao súp của cậu đây, chuyện hôm qua đã xong.”

Tầm mắt Giang Tùy di chuyển lên phía trên: “Ăn ngon thì mới xong.”

Ý là nếu không ngon thì không xong.

Trần Ngộ không muốn nói nhảm với anh nữa, mở hộp giữ nhiệt ra.

Giang Tùy hơi ngây người.

Hộp giữ nhiệt được chia thành nhiều ngăn, mỗi ngăn đều đựng một chiếc bánh bao súp.

Gọn gàng và ngăn nắp, trông thật nhỏ nhắn và tinh tế.

Trần Ngộ dùng móng tay chọc mở lớp vỏ trong suốt trên bánh bao, một mùi thơm thơm thuần tuý lập tức tràn ra.

“Cậu cầm đi.”

Không có động tĩnh.

Trần Ngộ ngẩng đầu, phát hiện chàng trai đang nhìn chằm chằm bánh bao bằng ánh mắt sâu thẳm nóng bỏng, cô ghét bỏ cao giọng lặp lại: “Cầm đi.” 

Giang Tùy tỉnh táo lại, trịnh trọng nhận lấy hộp giữ nhiệt.

Dáng vẻ đó tựa như đang ôm thứ quý giá nhất trên đời.

Trần Ngộ đưa tay ra, từ túi ngoài balo lấy ra một cái ống hút nhỏ, đưa cho anh một cái.

Giang Tùy cười khẩy:”Thật lắm lễ nghi.”

“Vậy tôi ăn thế nào?” Anh lấy ống hút, nhướng mày: “Trực tiếp từ trong hộp……” 

Lời còn chưa nói xong đã có một cánh tay mảnh khảnh vươn ra, nhấc ngăn ngoài cùng của hộp giữ nhiệt lên.

Giang Tùy: “……”

Chết tiệt, mấy cái ngăn trong hộp giữ nhiệt này vậy mà có thể lấy ra được.



Giang Tùy ấn ống hút vào lớp vỏ mỏng nóng hổi của bánh bao súp rồi nhẹ nhàng chọc vào, anh ngậm ống hút trong miệng rồi hút một hơi.

Nước súp sánh mịn đậm đà tràn ngập hương thơm.  

Giang Tùy thuận thế nuốt nước súp xuống, hơi thở trở nên nặng nề hơn.

Thông thường trong thế giới của Giang Tùy chỉ có ba thứ, bánh bao súp, giày thể thao và bài hát. Anh không quan tâm đến bất kỳ cô gái nào, nhưng anh cũng hiểu rằng ở trong phòng vẽ, Trần Ngộ rất có cảm giác tồn tại.

Một là ngày cô đến, đám con trai trở nên náo loạn bất thường, hai là cái tên của hai người.

Những người khác sẽ thì thầm vụng trộm, còn Tạ Tam Tư thì sẽ thì thầm vào tai anh.

Giang Tùy ít nhiều cũng hiểu được một điều, cô gái này chỉ chú tâm vào bức vẽ trước mặt, kể cả khi đối diện với anh thì cô cũng không có bất cứ tâm tư nào khác.

Vậy nên cũng không cần thiết phải nói dối.

Nếu đã nói là có món bánh bao súp còn ngon hơn của tiệm Lão Viên thì nhất định là có.

Vì thái độ nghiêm túc và nhiệt tình đối với bánh bao súp của Giang Tùy nên sáng nay anh chỉ ăn cây kẹo mút Trần Ngộ đưa cho ngày hôm qua mà không ăn gì khác nữa, chỉ đợi miếng ăn này thôi.

Kết quả là đợi được rồi.

Quả thực là ngon hơn của tiệm Lão Viên, nước súp không có một chút tạp vị nào.

Chết thật, mẹ nó, chết thật mà.

Trần Ngộ thấy chàng trai giống như bị điểm huyệt, khi cô định nói gì đó thì anh đột nhiên nhìn cô chằm chằm.

“Cậu mua ở đâu?”

“Cậu đừng quan tâm.” Trần Ngộ đang chờ để tới phòng vẽ: “Cậu mau ăn xong đi.”

Giang Tùy cúi đầu đến gần cô, ánh mắt bất động, dáng vẻ nghiêm nghị như thể sẽ không từ bỏ cho đến khi đạt được mục đích của mình.

Toàn thân Trần Ngộ nép dưới bóng râm của chàng trai, cảm giác này khiến cô rất khó chịu, cô bỗng cau mày: “Mẹ tôi làm đấy.”

Giang Tùy buột miệng nói: “Mẹ cậu có thiếu con trai không?”

Cả thế giới đều trở nên im lặng.

Giang Tùy xấu hổ đến mức tai nóng bừng, anh đang cảm thấy ngượng ngùng hơn bao giờ hết, cả người không tự chủ run lên. Anh quay đầu sang bên ho nhẹ, đuôi mắt liếc thấy cô gái đang nhìn qua, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, bật ra tiếng mắng đầy tức giận.

“Đệch, trong bánh bao súp này có độc sao? Ông đây chỉ húp có một ngụm, sao lại biến thành thằng ngốc thế này?”

Trần Ngộ: “Là năng lực ngầm của cậu rất lớn, chỉ là vừa bị kích thích ra mà thôi.”

Giang Tùy: “……”

[Tác giả có lời muốn nói]

Trần Ngộ: Tôi cũng biết làm bánh bao súp.

Giang Tùy: Vậy cậu có thiếu bạn trai không?

Trần Ngộ: Thiếu, nhưng không cần người xàm xí.

Giang Tùy: May mà tôi không phải.