Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 19: Hả




Buổi sáng mẹ Trần quét dọn phòng của con gái thì thấy trên bàn có mấy gói đồ ăn vặt. Lúc bà cất gọn đi thì nhận ra có hai gói trong đó không phải tiếng Trung, toàn bộ là những hàng chữ như con kiến.

Hàng nhập khẩu.

Mẹ Trần lơ đãng mà cất vào ngăn kéo, lơ đãng lái xe đạp điện vào trong siêu thị lớn nhất thành phố C.

Kết quả thật sự tìm được hai gói đồ ăn vặt kia, giống y như đúc.

Vừa nhìn đã thấy giá của nó còn hơn cả tưởng tượng của bà. Mẹ Trần lên xe đạp điện lái sang hướng khác, lơ đãng lái đến phòng vẽ.

Bà không nói với bố con bé.

Bà chỉ tiện đường thì đến thăm con gái thôi, không có gì cả.

Lúc này mẹ Trần đứng ở sảnh lớn của phòng vẽ, nói chuyện câu được câu không với thầy Triệu nhưng trong đầu vẫn suy nghĩ vẩn vơ.

Giá của hai gói đồ ăn vặt cộng vào hơn một trăm tệ.

Mỗi ngày con gái đều về nhà ăn bữa sáng và bữa trưa, kể cả buổi tối có ăn ở ngoài thì cơ bản trên người cũng chỉ có trên dưới năm tệ, hiếm khi nào vượt qua mười tệ.

Bản thân chắc chắn là không mua nổi.

Cũng không thể do Tiểu Kha mua được, trong nhà nó không cho nhiều tiền như thế để tiêu vặt.

Gần đây người gọi điện cho con gái cũng chỉ có hai, Tiểu Kha và cô bé kia.

Không có con trai.

Vậy đồ ăn vặt là do ai mua?

Gặp chuyện như này nên mẹ Trần không còn tâm trí đâu mà đến nhà máy đi làm, trong lòng cứ thấy không yên. Nếu cứ nghĩ ngợi lung tung như này thì không cẩn thận có thể bị máy móc nghiến vào tay không biết chừng.

Nếu không chạy ngay đến phòng vẽ thì làm cái gì cũng không thấy thoải mái.



“Trần Ngộ vẽ tranh rất nghiêm túc.” Triệu Thành Phong nói đúng tình hình thực tế.

“À đúng đúng, con bé làm cái gì cũng nghiêm túc, hoặc là không làm hoặc là làm thật tốt.”

Mẹ Trần thở dài: “Thành tích của con bé để vào đại học thì không có vấn đề gì, giáo viên ở trường học không quá tán thành chuyện con bé học Mỹ Thuật. Họ cảm thấy con bé nên tập trung ôn thi ở trường, cố gắng là có thể vào trường trọng điểm rồi.”

“Trẻ con có suy nghĩ của riêng chúng, nếu thích vẽ tranh và muốn đi theo con đường này thì người lớn như chúng cũng không thể phản đối. Thầy nói có phải không?”

Triệu Thành Phong nhìn học sinh một cái: “Rất hiếm để có một trái tim nhiệt tình yêu thương như vậy.”

Mẹ Trần gật đầu đồng ý: “Đúng vậy đúng vậy, mấu chốt vẫn phải là thật lòng yêu thích, như thế mới bỏ công sức ra được.”

Trần Ngộ đứng ở một bên làm phông nền.

Một người lại một người tò mò ngó đầu ra khỏi phòng vẽ, giả vờ đứng bên cửa sổ nhìn về phía xa để giảm mỏi mắt, hoặc là nghiên cứu công cụ vẽ vật thực.

Có người còn cầm theo ly nước tưới cho cây xấu hổ bên cạnh cửa sổ.

Người này tưới rồi người kia tưới, cái cây sắp sửa bị úng luôn.

Tạ Tam Tư lễ phép mà hét lên, tìm kiếm cảm giác tồn tại. Cậu ta đứng ngoài quan sát một lúc thì phát hiện ra có gì đó là lạ, thấy anh Tùy sắp đi qua thì lập tức xông tới cản lại.

“Anh Tùy, không đúng lắm.” Giang Tùy nhướng mày: “Sao?”

Tạ Tam Tư cúi người nói: “Anh để ý một tí.”

Tầm nhìn của Giang Tùy quét về phía sảnh lớn. Người phụ nữ trung niên trước mặt thầy Triệu mặc quần áo mộc mạc, gọn gàng.

Màu tóc nghiêng về màu vàng.

Giang Tùy chậc một tiếng, hóa ra tóc vàng của Bé Tóc Vàng là di truyền à.

Nhưng không di truyền mặt mũi cho lắm, không hiền từ như kia mà cả ngày treo lên gương mặt bình thản, lạnh như băng.

Anh dời tầm mắt đến trên người cô gái, vô thức khoanh vùng vào trong phạm vi tầm mắt của mình.

Cô gái khoanh tay đứng, cụp mắt, trên khuôn mặt trái xoan nhỏ không có biểu cảm gì.

Không biết cô suy nghĩ gì mà ấn đường vẫn cứ nhíu lại.

Dáng vẻ còn có vẻ khá trầm tư.

“Anh Tùy, anh để ý thấy không?”

Giang Tùy thu lại suy nghĩ: “Để ý cái gì?”

Tạ Tam Tư: “……”

Em nói này anh Tùy, chúng ta có thể đừng ngẩn ra trắng trợn nhìn người đẹp không?

Tốt xấu gì cũng là anh đẹp trai, kiềm chế chút chứ.

Tạ Tam Tư nói ra quan sát của mình: “Chỉ cần có nam sinh xuất hiện, mẹ của Trần Ngộ sẽ nhìn sang, ánh mắt ấy cứ vèo vèo như tia X quang ấy.”

“Nếu là nữ sinh thì không quan tâm lắm, không chú ý.” Cậu ta làm động tác cầm tẩu thuốc, hóa thân thành Holmes: “Ở đây có manh mối.”

“Em nghi ngờ là mẹ của cô ấy……”

Tiêu chuẩn của việc kể chuyện trinh thám: “Tới để tóm người trong diện tình nghi.”

Giang Tùy thấy cô gái giả vờ làm bé ngoan nói chuyện với thầy Triệu, mẹ nó giả vờ cũng giống thật. Lúc cong môi cười thì lúm đồng tiền dường như cũng ngọt ngào hơn.

Anh hơi lơ đãng: “Người bị tình nghi cái gì?”

“Mọi người đa số đều là bạn cùng trang lứa, lớp mười hai. Giai đoạn này thì người lớn của mọi nhà sẽ thảo luận đề tài nghìn năm không đổi là gì nào?”

Tạ Tam Tư tự hỏi tự trả lời: “Yêu sớm ấy.”

Dây thần kinh nào đó của Giang Tùy hơi nhúc nhích.



Tạ Tam Tư trầm ngâm nói: “Anh Tùy, em đề nghị anh đừng đi ra ngoài.”

Giang Tùy liếc xéo cậu ta một cái: “Ông đây không thể gặp người à?”

“Bình tĩnh chút đi anh Tùy, bình tĩnh.”

Tạ Tam Tư nhanh nhảu khuyên can: “Bầu không khí ở sảnh lớn kỳ lạ như vậy, bây giờ không phải thời cơ tốt nhất để anh lên sân khấu đâu.”

Giang Tùy không tỏ rõ ý kiến: “Thế à?”

“Anh nghĩ mà xem, anh với Trần Ngộ mỗi lần đi đâu cũng cứ như bộ phim có lồng tiếng. Anh mà ra thì sẽ vinh quang trở thành người đứng đầu bảng bị tình nghi, trở thành cái đinh trong mắt của mẹ Trần Ngộ.”

Tạ Tam Tư hạ giọng: “Nếu Trần Ngộ có người cô ấy thích, không phải anh sẽ trở thành cái khiên chắn đạn cho người ta à? Chúng ta có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy ư? Không thể đúng không.”

Giang Tùy cau mày: “Cậu nói cô ấy có……”

Đang nói đột nhiên im bặt.

Cách đó không xa, người phụ nữ trung niên nhìn về một hướng, đột nhiên mắt sáng lên.

Hướng đó là……

Mẹ nó là Lý Dương.

Tạ Tam Tư giữ chặt tay của Giang Tùy: “Bình tĩnh bình tĩnh.”

Giang Tùy hất văng tay cậu ta ra, híp mắt nhìn xem chuyện gì xảy ra.

“Lý Dương vừa mới xuất hiện, bầu không khí đã dao động rồi.”

Tạ Tam Tư đứng ở vị trí của người đọc tiểu thuyết trinh thám, phân tích liên tục: “Đầu tiên mẹ Trần Ngộ chú ý rất cao độ, sau đó khủng hoảng, nghi ngờ, rồi sau đó nữa là không chắc lắm, trong mười giây biểu cảm đã thay đổi một lượt.”

“Phản ứng này rõ ràng là bà ấy nghĩ là đã tìm thấy đáp án bản thân muốn, kết quả lại nhận ra là không phải.”

Cậu ta sờ cằm: “Kết luận lại, mẹ Trần Ngộ cho rằng Lý Dương không phù hợp với điều kiện người bị tình nghi, bỏ qua.”

Sắc mặt Giang Tùy không dễ nhìn hơn tí nào: “Xì, cái gì mà linh tinh vậy.”

Anh nói xong thì treo gương mặt như người chết về phòng vẽ.



Tâm trạng của mẹ Trần bây giờ cứ thấp thỏm.

Con gái ở phòng vẽ thì nhiều, con trai thì ít. Tới bây giờ mới có một cậu bé trông có vẻ gia cảnh khá giả, có thể mua được hai gói đồ ăn vặt kia, mặt mũi trông cũng được, nhưng mà không phải cậu ấy.

Dáng vẻ lưu manh, không đàng hoàng thì đã đành, lúc cậu ấy lướt qua người con gái, con gái cũng không cười.

Nếu con gái cười, chưa chắc đã là thích. Nhưng nếu con gái không cười thì chắc chắn là không thích.

Mẹ Trần nói chuyện đến mức miệng cũng khô luôn. Trong nhà máy còn có bao nhiêu việc, bà nên đi rồi. Lần này không thu hoạch được gì, khả năng không phải là người ở trong phòng vẽ tranh.

Việc đồ ăn vặt này, mẹ Trần cũng không định hỏi con gái. Cái này gọi là án binh bất động, không rút dây động rừng.

Trong TV toàn diễn như thế cả.

Mẹ Trần quyết định quan sát thêm một thời gian nữa.

Đợi thầy Triệu đi rồi, mẹ Trần hỏi con gái: “A Ngộ, con có đủ tiền không?”

Trần Ngộ gật đầu: “Đủ ạ.”

Mẹ Trần nhẹ nhàng nói: “Lúc vẽ thì ngồi một cái đã mất hơn nửa ngày, nên mua chút đồ ăn vặt chứ nhỉ.”

Nói xong, bà lấy một ít tiền lẻ trong túi ra, cầm một tờ mười tệ đưa cho Trần Ngộ.

Trần Ngộ không nhận, ánh mắt tràn đầy vẻ dò xét nghi ngờ: “Mẹ, mẹ sao thế?”

Mẹ Trần cả kinh, con gái cảnh giác thế cơ à? Bà “Ôi” một tiếng: “Lúc nói chuyện phiếm trong nhà máy thì có người nói bây giờ thời đại thay đổi, vật giá cũng thay đổi, các con ở tuổi này thì ít nhất phải có mười tệ tám tệ tiền tiêu vặt mỗi ngày.”

“Mẹ mới nghĩ là con có ít quá, không đủ dùng. Con nhìn con ngày thường không nói gì cả, đúng là, ôi.”

“Không nói là vì con đủ rồi.” Khóe môi Trần Ngộ hơi giật giật: “Không đủ thì con sẽ nói. Con không đáng thương cũng không khổ sở gì, càng không lạc lõng tự ti. Mẹ, mẹ đừng tưởng tượng lung tung.”

Khóe môi mẹ Trần cũng hơi giật: “Thật sự đủ à?”

Trần Ngộ: “Vâng.”

Mẹ Trần cất tiền đi, lại thở dài một tiếng tràn đầy sự phức tạp và vui mừng.

Thường nói con gái phải nuôi trong sự giàu có để bồi dưỡng khí chất, nhưng nhà của bọn họ tối đa chỉ có thể xem như khá giả, không cho con được hoàn cảnh giàu có như vậy.

Nhưng con gái từ nhỏ đã hiểu chuyện, độc lập lại còn tiết kiệm và tự biết mình, vẫn luôn là “Con nhà người ta” trong miệng hàng xóm.

Mọi phương diện như cách nhìn đời, tố chất, tính cách của con bé đều không có vấn đề gì.

Tương lai nhất định con bé sẽ sống tốt.

Mẹ Trần tính toán trong lòng. Người ta vẫn bảo là học Mỹ Thuật tốn tiền, bây giờ con gái vẫn còn học phác họa nên tốn nhiều giấy, bút chì với tẩy thì vẫn ổn, chưa thấy chi tiêu nhiều quá.

Chờ đến lúc bắt đầu học màu nước thì tiền mua thuốc màu rồi các thứ cần chi tiêu khác cũng sẽ nhiều hơn.

Con số trong sổ tiết kiệm ở nhà không tăng được bao nhiêu, phải quy hoạch thật tốt mới được.

Phải cố hết sức để chu cấp cho con gái một cuộc sống tốt trước khi con bé bước vào đời.



Trần Ngộ không rõ suy nghĩ của mẹ mình lắm, cô lo bồn cây xấu hổ bên bệ cửa sổ kia sẽ bị tưới nước úng mất, không sống qua nổi đêm nay.

Bởi vì có người dựa vào việc tưới nước mà liên tục quay ra hóng chuyện.

Trần Ngộ vuốt vuốt sợi tóc ở trên đầu vai: “Mẹ, con đưa mẹ xuống lầu nhé.”

“Không cần không cần.”

Mẹ Trần cầm theo túi nhỏ: “Con vẽ đi.”

“Thầy Triệu nói bây giờ thời gian học căn bản mà dài một chút thì tiến độ sau đó sẽ càng nhanh hơn. Nhiều thứ thầy ấy nói mẹ nghe không hiểu, cũng không giúp con được cái gì, con chỉ có thể tự cố gắng thôi. Có cái gì không biết thì hỏi Tiểu Kha.”

Trần Ngộ: “Vâng.”

Lúc mẹ Trần xuống lầu thì gặp một cô bé ở hành lang tầng 3.

Vừa nhìn một cái đã biết là trẻ con nhà giàu, trông như công chúa nhỏ vậy.

Mẹ Trần cũng không nghĩ gì nhiều.



Giang Thu Thu vọt vào trong phòng vẽ số ba: “Anh anh anh, lúc em lên lầu thì nhìn thấy một dì, hơi giống chị Trần Ngộ……”

“Chị!”

Giang Thu Thu lao vào trong vòng tay Trần Ngộ vừa mới vào cửa.

Trần Ngộ không quen kiểu thân thiết như này lắm, cô giơ tay lên rồi lại buông xuống, trông có vẻ hơi ngại.

Giang Tùy liếc nhìn cô gái trong phút chốc, trách em gái nhà mình: “Giang Thu Thu.”

Khuôn mặt sáng lạn của Giang Thu Thu ngay lập tức ỉu xìu, môi bĩu ra.

Đột nhiên có một bàn tay đặt lên đầu sờ sờ tóc của cô bé, cô bé ngẩn ra ngẩng đầu lên.

Đôi mắt của Trần Ngộ như có nét cười: “Buộc tóc đẹp lắm.”

Giang Thu Thu hé miệng: “Thủy tinh đó, bling bling.”

Đứa lớn và đứa nhỏ đều đáng yêu.

Cảnh tượng rất ấm áp.

Giang Tùy liếc rồi lại liếc, lưỡi đảo trong miệng phát ra tiếng “Chậc”.

Cái thứ đồ chơi sáng lấp lánh thô tục muốn chết, đẹp gì mà đẹp.

“Wow.”

Tạ Tam Tư cười hehe: “Anh Tùy, có phải Trần Ngộ chưa từng cười với anh không?”

Giang Tùy kéo nhẹ băng dán ở khóe miệng, nói xàm, tối hôm qua mẹ nó cười như là con mèo quýt nhỏ làm chuyện xấu ấy.

Cười đến mức mắt cong lên.

Giang Tùy nhìn đôi mắt của cô gái.

Trần Ngộ như nhận ra điều gì, đón nhận tầm mắt của anh, dò hỏi: Hả?

Giang Tùy: Hả?

Trần Ngộ: Hả?

Giang Tùy: ……

Cô gái tinh ranh như thế, đúng là thiếu đòn mà.



Gần đây Giang Thu Thu vẫn luôn dính Trần Ngộ, ngoan ơi là ngoan.

Trần Ngộ hỏi cô bé về chuyện điện thoại.

Giang Thu Thu bóc kẹo sữa khỉ lông vàng, buột miệng nói: “Đổi rồi ạ.”

Động tác thổi vụn tẩy của Trần Ngộ khựng lại, quay đầu: “Hỏng rồi à?”

Giang Thu Thu ngậm kẹo, một bên quai hàm gồ lên một cục nho nhỏ: “À……do vấn đề về đường dây điện thoại, phức tạp lắm.”

Tròng mắt cô bé đảo đảo, rất nhanh trí: “Tuần trước nhà em lắp điện thoại khác, cái trước kia thì ở trong phòng anh em.”

Trần Ngộ nghe vậy thì nghĩ thầm, khó trách buổi sáng cô gọi thì người nhận là Giang Tùy.

“Vậy có muốn cho chị số điện thoại trong phòng của em không?” Trần Ngộ thấy cô bé thích kẹo khỉ lông vàng mà cô thích thì hảo cảm nháy mắt tăng vọt, nói ra theo bản năng.

Giang Thu Thu lập tức lắc đầu nói: “Không muốn!”

Nói xong đôi mắt cô bé hoảng sợ né tránh.

Má ơi, phản ứng hơi lớn, nhìn thế này mà còn không biết là đang chột dạ sao.

Làm sao bây giờ, anh trai không giúp được, anh Tiểu Tạ cũng không giúp được, mình phải tự cứu lấy mình, mau nghĩ cách thuyết phục. Tay Trần Ngộ bị nắm lấy.

Đầu Giang Thu Thu cúi xuống, lắc lắc tay của chị gái: “Là thế này, trong phòng em không có điện thoại.”

“Mẹ em nói em còn nhỏ, không thể để máy con ở trong phòng em, sẽ dễ học tật xấu.”

Rất xin lỗi mẹ.

“Cho nên chị ơi.”

Giang Thu Thu ngẩng mặt lên, chớp mắt: “Sau này nếu chị muốn tìm em thì gọi vào điện thoại ở trong phòng anh em nhé.”



Giang Tùy ở đằng sau thong thả dẫn đường: “Tạ Tam Tư, lần trước Thu Thu nói muốn ăn cái gì ấy nhỉ?”

Tạ Tam Tư viết tên ở góc trái bức tranh: “Hình như là bánh quẩy khoai tím thì phải.”

Ngòi bút của Giang Tùy chấm vào mảng tối của hình lăng trụ: “Mua cho nó.”

Tạ Tam Tư hóng hớt, mấy câu lúc nãy cậu ta đã nghe thấy, nháy mắt ái muội: “Anh Tùy, khen thưởng đấy à?”

“Buồn miệng thôi.” Giang Tùy nói.