Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 17: Khẩu vị của cậu mặn thế




Trương Kim Nguyên nhìn sang anh Tùy.

Giang Tùy cũng đang nhìn cậu ta.

Ánh mắt của hai người giao nhau trong không trung.

Sau gần một phút, đột nhiên Trương Kim Nguyên nhanh trí thu lại răng khểnh, treo lên một gương mặt may mắn như ý thế giới hòa bình: “Tiệm net, em đi tiệm net đây.”

“Làm việc gì thì nên yêu việc đó, đây là đạo đức nghề nghiệp cơ bản.”

Trương Kim Nguyên nghiêm mặt nói: “Em đi đây.”

Nói xong thì túm lấy áo khoác thể thao đang vắt trên vai vung một cái, bước vào tiệm net một cách cool ngầu.

Giang Tùy chạm khóe môi.

Tạ Tam Tư và Vương Nhất Phàm nhìn vào mắt nhau, âm thầm trao đổi.

Tạ Tam Tư: Nói thêm hai câu nữa?

Vương Nhất Phàm: Nói gì? Tôi không làm tú bà đâu.

Tạ Tam Tư: Bà mối, à không, ông mối, làm người tốt việc tốt, cứu vớt chàng trai mê man, làm màu trong thời kỳ phản nghịch đi, hiểu không?

Vương Nhất Phàm: Vậy cậu làm đi, mời.

Tạ Tam Tư vừa định hắng giọng đã nghe thấy anh Tùy của cậu ta nói một câu: “Xấu không?”

“Hả?” Mặt Tạ Tam Tư ngơ ra.

Giang Tùy chỉ chỉ miệng mình.

Tạ Tam Tư: “……”

Đệch, anh Tùy không sao chứ, sao lại nũng nịu như con gái vậy? Dọa người quá.

Giang Tùy lạnh lùng lườm một cái.

Tạ Tam Tư nuốt nước miếng cái ực: “Không xấu, anh Tùy xinh đẹp như hoa……”

Hình như không đúng lắm.

“Ý em là anh tuấn tú bất phàm, siêu đẹp trai, bị trầy tí da cũng không hề gì. Anh mà đứng trên đường thì đảm bảo là người đẹp nhất.”

Sắc mặt Giang Tùy khó coi, rõ ràng là không chịu bỏ qua.

Trong đầu Tạ Tam Tư đang là bão táp, chín năm giáo dục bắt buộc vẫn còn lại gần một năm, kiến thức của cậu ta có hạn, đã hết sức rồi.

Nên đến lượt cái cậu Vương Nhất Phàm cợt nhả này lên sân khấu rồi.

Cậu ấy ung dung phun ra một làn khói: “Là một người đàn ông, trên mặt có chút vết tích thì mới gọi là mùi vị đàn ông.”

Giang Tùy bắt đầu chế giễu: “Thế sao mỗi lần đánh nhau sao cậu toàn trốn một bên?”

Vương Nhất Phàm không nghẹn chút nào, nói tiếp: “Em không có mùi vị đàn ông.”

Tạ Tam Tư trợn mắt há miệng lắc đầu, bội phục luôn.



Giang Tùy bảo hai người cũng về tiệm net đi, thật sự không muốn bản thân lại đi khơi mào chủ đề ngu ngốc nữa.

Mẹ nó, đang yên đang lành tự nhiên đi hỏi cái gì mà có xấu không, cứ chít chít như đàn bà ấy.

Giang Tùy nhìn hướng cô gái rời đi, hàng mi đen nhíu lại hết lần này đến lần khác.

Vương Nhất Phàm gẩy tàn thuốc, giơ tay lên nói: “Anh Tùy, chuyện ở cái hội kia của em……”

Giang Tùy không di chuyển tầm mắt: “Muộn rồi.”

Vương Nhất Phàm nhận được câu trả lời, vèo một cái đã chuồn mất.

Tạ Tam Tư đi theo ở đằng sau, cậu ta đi được vài bước thì quay đầu lại nói một câu: “Anh Tùy, vậy ngày mai không đến phòng vẽ nhỉ.”

“Sao,” Giang Tùy nói: “Cậu muốn gả ra ngoài à?”

Trên mặt Tạ Tam Tư phủ đầy một hàng vạch đen: “Tối nay chắc phải thức suốt đêm, ngày mai chắc chắn không có tinh thần vẽ tranh.”

Giang Tùy: “Bình thường cậu thức đêm thì cũng có vẽ đâu?”

Tạ Tam Tư: “……”

Nói cứ như anh có vẽ ấy.

Khuôn mặt của Giang Tùy không biết từ khi nào đã phủ kín một tầng sương đen: “Sao còn chưa đi, muốn người ta bế à?”

“Không không không không không, không cần không cần.”

Miệng của Tạ Tam Tư lắp bắp đầy sợ hãi, vội vàng chạy són cả ra quần.

Ai đó nhanh đến đến thu phục anh Tùy đi.

Tạ Tam Tư chắp tay trước ngực tạo thành hình chữ thập, thành tâm nhìn lên trời, AMen.



Trương Kim Nguyên gấp rút chạy ra khỏi tiệm net thì va phải Tạ Tam Tư đằng sau đang đi vào.

“Đệch, ngực đau quá.”

Tạ Tam Tư nhăn mặt: “Cậu làm gì vậy? Vội vã lên đài phi thăng thành tiên à?”

Trương Kim Nguyên không có hơi sức đâu cãi cọ với cậu ta, giơ quyển sổ ghi chép bìa da in hình lá phong lên.

Tạ Tam Tư hiểu nhầm ý của cậu ta: “Gì vậy, bây giờ cậu phải về nhà xem vở? Đây đâu phải phong cách của cậu đâu, hơn nữa thi giữa kỳ xong rồi mà? Học sinh giỏi.”

“Cái đồ ngốc này.” Trương Kim Nguyên tức giận nói: “Đây là của người đẹp làm rơi.”

Nói xong thì đẩy cậu ta ra, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Ở dưới bậc thang không có ai cả, anh Tùy cũng không còn ở đó.

“Đưa tôi đi.” Tạ Tam Tư đi ra nói: “Mai đến phòng vẽ tranh thì tôi đưa cho cô ấy.”

Trương Kim Nguyên hỏi: “Anh Tùy đi đâu rồi?”

Tạ Tam Tư nhìn cậu ta một lúc, đau đớn vô cùng: “Nhóc con, bố biết là con luôn nằm trong top 3 của khối, áp lực học tập chắc chắn cực kỳ lớn, không ngờ con đọc sách đến ngu cả người.”

Trương Kim Nguyên: “……”

Cậu ta ném quyển sổ ghi chép cho Tạ Tam Tư.

“À đúng rồi, người đẹp cầm thẻ lên mạng đi mất rồi, ngay cả tiền cọc cũng không lấy lại.”

Trương Kim Nguyên lấy di động ra, ngón cái vuốt lên trên màn hình một cái, nhìn thời gian: “Nếu không phải anh Tùy không dùng di động thì đã có thể liên lạc với anh ấy rồi.”

Tạ Tam Tư gật đầu: “Chả vậy.”

Nếu nhà cậu ta mà cho phép mua thì ngày nào cậu ta cũng sẽ treo trên cổ, khoe khoang 360 độ.

Trương Kim Nguyên ấn mấy cái trên bàn phím: “Cái thứ đồ chơi này bây giờ là công cụ để giả ngầu, vài năm nữa thì ai cũng có một cái, còn giả ngầu cái gì nữa.”

“Anh Tùy đạo hạnh cao thâm, đã không cần phải có thêm công cụ nữa rồi.”

Tạ Tam Tư rút cây bút đang cài trên quyển số ghi chép ra: “Thứ chúng ta cần học còn nhiều lắm.”



Ở phía bên kia, Trần Ngộ vừa vòng qua trung tâm thương mại thì đã nghe thấy một chuỗi âm thanh như tiếng chuông vang lên ở đằng sau. Cô lái xe sang bên cạnh nhường đường nhưng người kia lại không nhân đó đạp vượt lên phía trước.

Trần Ngộ cũng không nghĩ nhiều, cô đạp một lúc thì phát hiện chiếc xe đạp đằng sau vẫn luôn đi theo mình, mí mắt hơi giật giật.

Lúc đi ngang qua cửa kính của cửa hàng quần áo, Trần Ngộ thầm liếc xuống.

Sau khi nhìn rõ mặt người ở phía sau, Trần Ngộ ngạc nhiên, nhất thời không để ý khiến cả xe cả người lung lay, bánh xe ma sát với mặt đất tạo thành hình như con rắn.

Giang Tùy thấy thế thì nhanh chóng đạp sang. Đôi chân dài vừa sải một cái, vứt xe xuống rồi xông lên phía trước đỡ lấy yên sau của cô.

Đầu xe của Trần Ngộ chỉ còn một tấc nữa là đâm vào cột điện, trái tim cô đập lên thình thịch, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Bên tai cô vang lên tiếng gào của chàng trai: “Cậu có biết đạp xe không vậy? Đi trên đất bằng mà cũng đi được như thế, có biết đạp xe không hả?”

Trần Ngộ tỉnh táo lại, bàn tay đang dắt xe buông lỏng ra. Cô động đậy mấy ngón tay đang cứng đờ một lúc, lau mồ hôi lên quần rồi quay đầu lại bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của chàng trai: “Sao lại là cậu ở đằng sau tôi?”

Ngực Giang Tùy phập phồng kịch liệt, chờ đến lúc hơi thở ổn định anh mới đưa tay lau sạch mồ hôi lạnh trên đầu: “Không thì là ai?”

Trần Ngộ xuống khỏi xe, mím môi: “Cậu lo cho tôi?”

Môi Giang Tùy giật nhẹ: “Tôi chỉ đi xuôi theo đường lớn thôi.”

Trần Ngộ im lặng một lúc: “Tôi đi đường lớn mà, cách một đoạn nữa sẽ có đèn đường.”

Giang Tùy nghiêng đầu nhìn đường phố hơi tối phía xa, bực mình nghiến nghiến răng: “Tiễn cậu đến ngã tư tiếp theo đã.”

Nhìn thoáng qua cô gái định mở miệng, anh ngay lập tức mất kiên nhẫn: “Cậu là một đứa con gái, lúc nên mềm thì mềm, cứ cứng rắn cho ai xem hả?”

Trần Ngộ: “……”

“Vậy thì cảm ơn.”

Sự hung hăng quanh người Giang Tùy vèo một cái đã bị dập tắt, đến nhanh mà đi cũng nhanh, rất là mơ hồ. Anh hạ mắt xuống, dáng vẻ như người lớn khuyên răn mấy lời sâu sắc: “Biết ăn quả nhớ kẻ trồng cây là được.”

Trần Ngộ không nhịn được trợn tròn mắt.



Một cái túi nilon rách bay loạn trên đường, hưởng thụ bằng đủ sân khấu trống rỗng lạnh lẽo này.

Tiếng soàn soạt soàn soạt vang lên.

Giang Tùy quay đầu lại đỡ xe lên, sải một chân lên đạp, mặt đen sì: “Đệch.”

Tuột xích rồi.

Giang Tùy đang bên bờ vực phát cáu: “Có giấy không?”

Trần Ngộ lấy nửa túi giấy từ trong balo ra.

Giang Tùy ngồi xổm xuống, nhìn dây xích đầy nhớt, hít thở khó khăn như thể tay đã dính một đống nhớt.

“Giấy.”

Trần Ngộ xé một đoạn đưa sang.

Giang Tùy cầm giấy trong tay, căng mặt chạm vào xích. Lúc sắp đụng vào thì gân xanh trên thái dương anh nảy lên,vội rụt tay về.

“Không được rồi, đưa tôi thêm ít giấy.”

Trần Ngộ lại xé thêm.

Mùi nhớt gay mũi khiêu chiến khứu giác của Giang Tùy, toàn thân anh nổi da gà. Trong một khoảnh khắc anh đã có ý định tìm siêu thị để gọi bác tài xế ở nhà, cho địa chỉ để bác đến đón.

Anh nhanh chóng đè suy nghĩ này xuống.

Giang Tùy vò vò giấy trong tay: “Xé nhiều vào, không đủ.”

Trần Ngộ: “……”

“Thôi, đưa hết cho tôi.” Giang Tùy lại nói.

Dáng vẻ nghiêm trang mà thong thả kia cứ như thể anh đang chấp hành nhiệm vụ cấp 1 mà đất nước giao cho, vì nước vì dân bằng mọi giá hy sinh có ý nghĩa.

Trần Ngộ không thể chịu đựng được nữa, cô lấy một đống giấy to đùng về.

Giang Tùy vừa định mở miệng đã bị cô gái cắt ngang: “Im miệng.”

Hung dữ thế.

Giang Tùy đè lửa giận xuống, dù bận vẫn ung dung nhìn cô.

Trần Ngộ nhìn khắp nơi, nhặt lên một cành cây nhỏ, mặt lạnh nói: “Tránh ra chút đi.”

Giang Tùy nhấc chân ngồi xổm sang một bên, nhường ra vị trí ngồi trước dây xích.

Anh hiểu ra ý định của cô gái, ngăn cô lại.

“Đi sang bên đi.” Giang Tùy nhíu mày: “Nhớt xe bẩn như thế mà dính vào tay thì cậu không chịu nổi đâu.”

Trần Ngộ nói: “Cậu mà nói nhảm nữa thì trời sáng luôn đấy.”

Giang Tùy trầm mặt: “Đệch, không biết tốt xấu hả, làm đi, cậu làm đi, nhanh nhanh nhanh.”

Trần Ngộ cầm cành cây móc dây xích kéo xuống phía dưới.

Một tay khác cách một lớp giấy cầm lấy phần đằng sau xích vắt lên bánh răng nhỏ, khớp vào.

Tầm mắt Giang Tùy đánh sang trái, nhìn cô xắn tay áo khoác lên để lộ ra cổ tay mảnh dẻ, còn cả sợi dây đỏ trông rất bình thường kia nữa.

“Bánh răng đằng sau thì dễ rồi, chỉ có bánh đằng trước là phiền toái thôi.”

Giang Tùy lại gần thấp giọng nhắc nhở bên tai cô: “Bánh răng chỉ cần khớp một nửa là được.”

Vốn dĩ tay của Trần Ngộ rất vững chắc, nhưng khi chàng trai mang theo hơi thở nóng ẩm của anh ghé sát vào thì động tác của cô bỗng chậm lại.

Giang Tùy nói bằng giọng mũi mơ hồ, có chút ý cười tinh nghịch: “Bị mùi nhớt hun cho choáng đầu rồi à?”

“……”

Trần Ngộ hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại, nhanh chóng mắc dây xích lên bánh răng lớn, quay bàn đạp.

Một nửa còn lại của dây xích cũng dần dần khớp vào.

“Cậu thử xem.” Trần Ngộ đứng dậy.

Giang Tùy lên xe đạp thử, dây xích rất trơn tru. Anh chống chân xuống, tay đặt ở đầu xe, nghiêng người về phía trước nhìn chăm chú vào gương mặt của cô gái.

Trần Ngộ như nhận ra điều gì mà ngẩng đầu lên đối diện với anh.

“Vẫn chưa được hả?”

Giang Tùy ngoắc ngoắc tay với cô gái.

Giọng điệu của Trần Ngộ không vui: “Làm gì?”

Vừa nói vừa bước tới.

Giang Tùy vỗ vỗ đầu của cô, cảm xúc mềm mại làm cho anh vỗ nhẹ lại theo bản năng. Sờ một lúc, anh dùng giọng điệu của người lớn thở dài ra vẻ vui mừng: “Bạn Trần của chúng ta giỏi quá.”

Trần Ngộ: “……”

Đồ thần kinh.

Trần Ngộ đang định rời đi, trong mắt chợt hiện lên điều gì đó. Cô đột ngột quay đầu cầm lấy mảnh giấy dính đầy nhớt và cành cây vung về phía mặt anh.

Giang Tùy lập tức ngửa ra sau, người cao 1m8 bị dọa cho xù cả lông, trông có vẻ cực kỳ chật vật.

“Phì.”

Năng lực quản lý biểu cảm của Trần Ngộ mất kiểm soát, cô lập tức không nhịn được cười phì. Đôi mắt cong lên, trên gương mặt tràn đầy vẻ giảo hoạt, toàn thân như người được vẽ trong tranh thành tinh bước ra ngoài, vừa sống động vừa làm người ta ngạc nhiên.

Giang Tùy ngây cả người, sau đó cũng tức đến bật cười.

Lửa giận vừa mới bùng lên đã bị dập tắt, anh liếm môi khẽ chậc một tiếng, so đo với một cô gái làm gì.



Trên con đường đêm khuya, một hàng cây hòe già như đang nghiêm chào, cành lá tươi tốt um tùm. Ánh trăng chiếu xuống trải ra vô số mảnh sáng nhỏ vụn trên mặt đất.

Hai chiếc xe đạp một đen một vàng cùng đạp về phía trước.

Giang Tùy liếc mắt nhìn từ trái sang phải: “Đây không phải con đường lần trước tôi đưa cậu về.”

Trần Ngộ hít một hơi mùi hương nhàn nhạt của cây cỏ: “Đường khác.”

Giang Tùy biếng nhác ờ một tiếng: “Tôi còn tưởng cậu muốn đem tôi đi bán.”

Trần Ngộ không quan tâm.

Cây hòe đung đưa, gió không lớn nhưng lại rất lạnh.

Sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày của mùa thu không dịu dàng một chút nào.

Một tay Trần Ngộ giữ đầu xe, một tay kéo khóa áo khoác lên cao một chút, giấu cằm vào trong cổ áo.

“Chuyện giữa hai chúng ta,” Giang Tùy đạp xe chậm rãi: “Hiểu lầm bên trong đó tôi đã nói với bọn Tạ Tam Tư rồi.”

Trong đầu Trần Ngộ hơi thoáng hiện lên điều gì đó, giảm tốc độ xe xuống, đột ngột nói: “Cái con rắn màu vàng kim kia, cậu có thấy không?”

“Kít ——”

Giang Tùy phanh xe lại gấp, giọng điệu hung dữ: “Cậu có sở thích đó à?”

Trần Ngộ còn chưa kịp trả lời, Giang Tùy đã nắm đầu xe quăng một cái “Rầm” xuống mặt đất: “Nhìn không ra đấy bạn Trần, khẩu vị của cậu mặn thế.”

“Không phải cậu sợ rắn à?”

Trong đầu Giang Tùy nhớ tới cái gì đó, nhíu mày.

Trần Ngộ nghĩ thầm, chắc bây giờ có thể nói chuyện rồi. Ngay sau đó cô nghe thấy tiếng cười như có như không của anh: “Cho nên là thích xăm mình, không thích rắn. Thế thích cái gì? Hoa cỏ? Căn phòng nhỏ, cây nhỏ?”

Nghĩ nhiều rồi, vẫn không nói chuyện nổi.

“Tôi chỉ mới hỏi một câu mà cậu đã nói một tràng.” Trần Ngộ lạnh nhạt nói: “Không thể nghe tôi nói hết à?”

Giang Tùy khựng lại, cảm thấy bản thân mình đuối lý, anh hơi liếc sang cô một cái.

“Vậy cậu nói đi.” Hơi tủi thân chút xíu.