Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 15: Tim vừa rung động đã phải tan vỡ




Trần Ngộ nắm chuột máy tính, ngón trỏ hơi gập lại đặt trên con lăn nhẹ nhàng trượt.

Cô lướt trang web, đôi khi dừng lại tập trung đọc nội dung trên đó.

Đột nhiên có người đứng ở bên cạnh.

Trần Ngộ không để ý, mắt vẫn dừng lại trên màn hình máy tính, không có ý định nhìn một cái hay nói gì.

Chỗ này là quán net, tốt nhất không nên quan tâm chuyện không phải của mình.

Một bàn tay đưa lại gần gõ gõ mấy cái trên bàn phím của cô.

Cô cảm thấy hơi khó chịu, khẽ nhíu mày quay đầu lại, hơi ngước mắt lên thì khựng lại.

Một tay Giang Tùy kéo ghế dựa, khom lưng ghé sát vào cạnh cô gái nhìn chằm chằm vào cô, hàm dưới hơi banh ra, gương mặt hiện lên vẻ nghiêm túc: “Cậu tới chỗ này làm gì?”

Hơi giống người lớn bắt quả tang con trẻ đang lướt mạng, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo lên nằm trên đùi rồi tụt quần xuống mà đánh mông.

Trần Ngộ làm ngơ quay đầu lại, tiếp tục nhìn màn hình.

Giang Tùy: “……”



Hai giây sau, một ông lớn ngồi vào chỗ trống bên cạnh Trần Ngộ.

Ông lớn họ Giang gác chân, môi mỏng mím thành một đường thẳng sắc bén, không biết là đang tức giận với ai mà có một tầng sương đen bay quanh người.

Cả người nhìn như sắp phát điên lên.

Trần Ngộ không có ý định lấy thân hiến cho ma quỷ. Cô đặt bàn phím qua một bên để trống chỗ rồi rút tập giấy nhớ từ trong balo ra, bấm bút máy nghiêm túc ghé vào máy tính ghi chú.

Cánh tay của cô bị túm lấy, Trần Ngộ giãy ra rồi viết tiếp. Khi cánh tay lại bị túm lần nữa thì cô đặt bút máy xuống bàn, lạnh lùng quay mặt đi.

Giang Tùy nghĩ ngợi: “Để ý chưa?”

Một khắc trước khi Trần Ngộ phát cáu lên thì cô chợt ý thức được hoàn cảnh xung quanh và việc mình cần làm. Cô hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc của bản thân.

“Tôi chỉ lên mạng một tiếng, thứ muốn tìm nhiều lắm. Cậu có thể đừng quậy tôi được không?”

Giọng nói dịu dàng pha lẫn một chút dỗ dành.

Giang Tùy sững sờ, buông lỏng bàn tay đang siết chặt cánh tay cô.

Cả người anh cứ không được tự nhiên lắm, ruột rà như bị đảo lộn vị trí. Anh đứng dậy gãi sau đầu rồi ngồi về chỗ cũ, nhíu mày lẩm bẩm: “Do cậu không để ý đến ông đây trước.”

Cô gái lập tức bình tĩnh lại, ừ một tiếng: “Lỗi của tôi.”

Đầu óc Giang Tùy trống rỗng. Anh ngẩn ra một lúc, họng khô khốc, gương mặt hiện lên vẻ sợ hãi: “Cậu không sao chứ?”

“Có chuyện, rất bận.” Trần Ngộ nhìn máy tính một cái, cúi đầu không ngừng ghi chú: “Cậu tự chơi đi.”

Bây giờ Giang Tùy mới biết mình sập bẫy rồi.

Vẻ đẹp……

Vẻ đẹp con khỉ, chỉ là giả vờ ngoan hiền mà thôi.



Một giây trong quán net cũng là tiền, thời gian trôi còn nhanh hơn bên ngoài.

Trần Ngộ mới xem không được bao lâu đã hết mười phút, trong lòng cô phiền muộn, nhanh tay chép lại một đoạn dài trên mạng. Đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng, quay đầu lại nhìn chàng trai, ánh mắt anh tối sầm.

Giang Tùy bị nhìn đến mức lông mi giật giật: “Nói.”

Trần Ngộ chỉ vào máy tính: “Cậu đọc cho tôi nghe thế thì tôi không cần nhìn, làm vậy sẽ nhanh hơn một chút.”

Giang Tùy chậc lưỡi một cái, Bé Tóc Vàng cũng dám sai bảo anh cơ à.

Ai cho cô mặt mũi vậy?

Trần Ngộ im lặng một lúc: “Không đọc thì thôi vậy.”

Giang Tùy liếc cô gái một cái, thấy cô rũ mi cụp mắt, ngậm miệng không nói một lời. Dáng vẻ nhỏ bé kia cứ như bị tủi thân lớn lắm ấy.

Chút việc này thì có là gì đâu, anh là đàn ông, bắt nạt một cô gái làm gì?

Giang Tùy bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương: “Được, giúp cậu đọc.”

Coi như mỗi ngày làm một việc tốt.

Lông mi Trần Ngộ hơi nhướng lên, im lặng nhìn sang.

Giang Tùy đối diện với cô gái, nhìn vào đôi mắt trong vắt sáng ngời của cô. Anh cảm thấy mình như đang uống rượu, hơi choáng váng, giọng điệu không tự chủ mềm đi: “Cảm động sắp khóc?”

Dáng vẻ Trần Ngộ hơi khó xử: “Không có khả năng lắm, tôi không dễ khóc như vậy.”

Cơ mặt Giang Tùy co giật.

Choáng đầu chó má gì.



Ở trong góc, ba thiếu niên chồng lên nhau nhìn trộm.

Trừ Tạ Tam Tư ra thì hai người còn lại đều có biểu cảm như nhìn thấy ma.

Trương Kim Nguyên đau lòng muốn chết: “Trái tim của tôi vừa mới rung động đã phải tan vỡ rồi sao?”

Hai ngón tay của Vương Nhất Phàm hơi sờ cằm, gõ gõ hai cái: “Là một người anh em, tôi đề nghị cậu……”

Trương Kim Nguyên vội hỏi: “Sao, còn khả năng không?”

“Không.” Vương Nhất Phàm lắc lắc ngón tay: “Tôi cho rằng trái tim đang loạn nhịp của cậu tan vỡ hẳn luôn.”

Trương Kim Nguyên: “……”

Vương Nhất Phàm nheo đôi mắt cáo lại: “Tạ Tam Tư, anh Tùy có quan hệ thế nào với Lúm Đồng Tiền Nhỏ?”

“Cùng phòng vẽ tranh, ý của tôi là cùng một phòng vẽ, phòng nhỏ, anh Tùy sửa tranh cho cô ấy.”

Tạ Tam Tư muốn nói lại thôi, ra vẻ thần bí: “Tôi chỉ có thể tiết lộ bằng này thôi.”

Vương Nhất Phàm nhìn cậu ta: “Chỉ biết bằng đó thôi mới đúng.”

Trương Kim Nguyên khinh bỉ: “Là chỉ biết bấy nhiêu thôi.

Tạ Tam Tư không nghĩ ngợi mà phản bác: “Nhảm nhí, tôi còn biết anh Tùy đưa cô ấy về nhà nữa cơ!”

Nói xong thì đã thấy vẻ mặt “Còn thế nữa á” đầy hoài nghi của hai người, đôi mắt cậu ta trợn to như chuông đồng.

Bị lừa rồi.

“Đệch, mấy cậu còn là người không vậy?”

Trả lời cậu ta là hai tiếng hít khí.

“Sao…”

Tạ Tam Tư vừa nói được một từ thì đã bị Vương Nhất Phàm xoay mặt sang một hướng, cậu ta nhìn thấy gì đó xong cũng hít vào một hơi.

Từ chỗ của họ nhìn ra, anh Tùy một tay khoác lên lưng ghế, một tay đè lên mép bàn, nửa người trên nghiêng về phía trước mặt cô gái, vừa phóng túng vừa ngang tàng kiểm soát cô tại chỗ ngồi.

Hai người đang……

“Hôn rồi…… Hôn rồi hôn rồi! Đệch, tim tôi tan nát, tan nát hoàn toàn.”

Trương Kim Nguyên sống không còn gì lưu luyến.

Vương Nhất Phàm đưa tay tạo thành hình máy ảnh, miệng lồng tiếng “Tách tách”.

“Không thể nào, không thể nào.”

Tạ Tam Tư kiên trì nói: “Nhất định là do vấn đề góc nhìn.”

“Không phải đâu, anh Tùy mới chỉ là đứa trẻ.”

“Mười tám rồi.”

“Mới mười tám.”

“Ở thời cổ, tuổi này có thể sinh con ở độ tuổi này rồi.”

“……”



Thực tế đúng là do góc nhìn, góc nhìn tạo ra sự nhầm lẫn đối với thị giác.

Giang Tùy đang đọc tài liệu trên trang web, đọc đến một dòng thì nhìn không rõ lắm, anh theo bản năng muốn ghé sát vào để nhìn kỹ càng một chút.

Đúng lúc Trần Ngộ quay đầu nhìn về phía anh.

Vì vậy mới tạo ra ảo giác là hai người đang hôn.

Nhưng mà……

Dù họ không hôn thật thì chính xác là hơi thở cũng đang giằng co.

“Đệch.” Giang Tùy tỉnh táo lại, nhanh chóng ngửa đầu ra sau giữ khoảng cách với cô gái.

Trần Ngộ mặt không đổi sắc như thể hình ảnh chóp mũi suýt chạm nhau không là gì đối với cô.

Huyệt thái dương của Giang Tùy đập thình thịch, đây không phải là một cô gái, đây là đàn ông.

Nhưng hóa ra là do phản xạ của Trần Ngộ chậm một chút, chờ đến lúc cảm giác lan một vòng thì một luồng nhiệt từ sau lưng chạy đến da đầu rồi lại vọt lên mặt.

“Tôi đi vệ sinh.”

Trần Ngộ đặt bút máy xuống rời khỏi.

Giang Tùy thu lại tầm mắt từ bóng lưng thon gầy của cô gái, cầm lấy giấy nhớ của cô.

Chữ viết ngông cuồng y như phong cách vẽ của cô vậy.

Ba người phía sau chen lấn chạy lên.

“Anh Tùy.”

Vương Nhất Phàm cười mờ ám: “Hóa ra Lúm Đồng Tiền Nhỏ kia là người của anh à. Anh giấu cũng kín thật, nếu không phải tối nay……”

“Cái gì mà người của tôi?” Giang Tùy nhíu mày, trầm giọng nói: “Tôi với cô ấy không có quan hệ như vậy.”

Trương Kim Nguyên cướp lời của Vương Nhất Phàm: “Không phải đã hôn rồi à?”

Giang Tùy không hiểu ra sao: “Hôn gì cơ?”

“Vừa rồi hai người như vậy như vậy.” Hai ngón tay Trương Kim Nguyên chụm vào nhau: “Ít nhất hôn hơn một phút.”

Giang Tùy: “……”

“Cút mẹ cậu đi.”

Giang Tùy nổi gân xanh lên: “Hôn con khỉ chứ hôn, nụ hôn đầu của ông đây vẫn còn đây.”

Nữ sinh gần đó bị mấy anh đẹp trai hấp dẫn sự chú ý đã sớm bỏ tai nghe ra, nghe vậy thì nhìn chằm chằm.

Trong mắt đều là bong bóng màu hồng.

Tạ Tam Tư ho khan: “Anh Tùy, anh nói nhỏ chút đi, đây không phải chuyện gì rạng danh tổ tiên đâu.”

Sắc mặt Giang Tùy có chút tối sầm.

Vương Nhất Phàm tỏ vẻ vẫn còn nghi ngờ: “Anh Tùy, anh thật sự không chơi trò yêu đương với Lúm Đồng Tiền Nhỏ đấy chứ?”

Sắc mặt của Giang Tùy tối sầm hoàn toàn: “Đệch, chơi cái quái gì.”

Trương Kim Nguyên ở một bên cuối cùng cũng hồn về với xác, giật mình một cái, bùng lên như tro tàn lại cháy: “Vậy em có thể……”

“Không, cậu không thể!”

Tạ Tam Tư phản ứng kịp thời che miệng cậu ta lại, Vương Nhất Phàm thì kéo tay cậu ta, Trương Kim Nguyên bị hai người bịt miệng “Ưm ưm ưm” lôi về tầng hai.



Trong nhà vệ sinh

Trần Ngộ đứng cạnh bồn rửa tay.

Một cánh cửa ở gian phòng đằng sau mở ra, một cô gái mặc váy dài đi tới.

Hai người vừa vặn đối mặt.

Vẻ mặt Phan Lâm Lâm ngạc nhiên: “Trần Ngộ, cậu cũng ở đây à. Tới lúc nào thế, sao tôi không thấy cậu?”

Trần Ngộ tắt vòi nước: “Chuẩn bị đi đây.”

“Đi luôn à?” Phan Lâm Lâm đi tới trước mặt cô: “Không bao đêm à?”

Trần Ngộ: “Không bao.”

Phan Lâm Lâm vuốt bím tóc đang vắt ở một bên vai: “Bao đêm đi, chúng ta cùng bao, tôi giới thiệu phim truyền hình hay cho cậu.”

“Bộ cổ trang tên 《Thủy Nguyệt Đông Thiên》cậu đã xem chưa? Trên mạng chiếu cả bộ đó, còn cả 《Áo Cưới Thiên Quốc》năm nay mới ra, nam chính cực kỳ đẹp trai. Cậu thích xem street dance không, có 《Đứng Đầu Tử Cấm Thành》cũng ra năm nay……”

Trần Ngộ cắt đứt lời của cô ta: “Đi đây.”

“Ôi, đợi tôi với.” Phan Lâm Lâm chạy bình bịch đuổi theo.

Trần Ngộ nhìn đánh giá cô ta, áo ngắn bó sát, váy, giày da, lộ chân.

“Không lạnh à?”

Phan Lâm Lâm nhéo vào chân, tay đưa ra kéo một cái phát ra tiếng “Pặc”, cười hì hì: “Tôi có mặc mà.”

Tất chân màu da.

Lúc này Trần Ngộ mới phát hiện chân Phan Lâm Lâm chỉ có một màu, không có cả một vết sẹo.

“Cậu hẹn ai à?”

Phan Lâm Lâm gật đầu ngượng ngùng: “Chỉ bao đêm ở Bạch Mã thôi, không làm gì khác nữa.”

“Cậu đừng nói với Lưu Kha nhé, cô ấy ghét tôi, nếu để cô ấy biết thì chắc chắn sẽ nói là tôi với người ta thuê phòng. Nhưng thật ra thì tôi sẽ không làm vậy, tôi biết giới hạn.”

Trần Ngộ không nói gì nữa.



Hai người về phòng máy tính, Phan Lâm Lâm đi theo Trần Ngộ về chỗ ngồi của cô: “Cậu ngồi ở đây à?”

“Chả trách tôi không nhìn thấy cậu.”

Trần Ngộ cũng không kể những việc bản thân trải qua sau lưng cô ta, ngồi xuống hỏi thờ ơ: “Cậu không đi chỗ của mình à?”

“Lát nữa đi.”

Phan Lâm Lâm ngồi vào chỗ trống bên cạnh, tò mò ghé đầu qua, miệng bắt đầu bô lô ba la: “Đang xem tài liệu về phác họa à. Oa, nhiều thế, cậu còn ghi chú nữa. Trần Ngộ, cậu chăm chỉ thật.”

Vừa dứt lời đã nghe thấy một giọng nói vang lên trên đầu cô ta.

“Phiền cậu nhấc mông lên chút.”

Phan Lâm Lâm quay ra sau, vừa vặn chạm với một ánh mắt đen. Cô ta rùng mình, mặt trắng bệch đứng dậy lùi sang một bên.

Giang Tùy kéo ra một cái ghế dựa ngồi xuống, khí thế dọa người như một con sư tử đực trưởng thành đang công khai lãnh thổ.

Trần Ngộ chưa nói xong bỗng bị nhét một túi đồ ăn vặt lớn vào trong ngực, còn có một chai nước trái cây.

Toàn bộ do Giang Tùy lấy từ tầng hai.

Phan Lâm Lâm choáng luôn.

Bản năng nói cho cô ta, cho dù là tình huống nào thì bây giờ cũng phải kết thúc. Cô ta hoảng loạn đi nhanh về chỗ của mình, vừa nhìn thấy một nhóm người tiến vào quán net thì cô ta đã cười khanh khách ra đón.

“Anh ba~!”

Trần Ngộ nghe thấy xưng hô này, tùy tiện nhìn thoáng qua chỗ Phan Lâm Lâm, một giây sau đã ôm đồ ăn vặt đứng dậy.

Giang Tùy gạt hộp nhựa trong suốt ra chỗ khác, ngậm một thanh bánh bích quy dài vị rau củ: “Cậu làm gì vậy?”

Trần Ngộ không nói gì, môi mím chặt.

Giang Tùy nhìn theo hướng cô đang nhìn, nhếch môi: “Chậc.”

“Sợ à?”

Giang Tùy ăn bánh bích quy, giơ tay kéo cô gái ngồi xuống ghế, bóp bóp cánh tay cô mấy cái: “Ngồi đi.”