Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 14: Có một người đẹp đến




Trần Ngộ tính tình hướng nội, không bộc lộ cảm xúc ra ngoài và là một người rất vô vị, những người khác phái tiếp cận cô cũng không ít, nhưng không được bao lâu đã bỏ cuộc.

Bởi vì cô không nhiệt tình, phản ứng lạnh nhạt với mọi người, mọi việc, mới đầu bọn họ sẽ cảm thấy mới mẻ, nhưng dần dần sẽ chán.

Cảm thấy nhàm chán, không thú vị.

Thế là bọn họ đi tìm những mục tiêu khác, mục tiêu thú vị hơn.

Trần Ngộ không có nhiều kinh nghiệm giao tiếp với người khác phái. Giang Tùy suốt ngày bày ra vẻ mặt như thể ai mắc nợ anh tám trăm vạn vậy, không kiên nhẫn với bất cứ chuyện gì, vừa nói vài câu đã nổi nóng, nhưng kỳ lạ là anh lại kiên nhẫn với cô, cô cũng khá bất lực.

Cuối cùng vẫn đưa khỉ lông vàng cho anh.

Cho rồi anh lại không ăn.

Từ tầng một đến tầng năm, đúng là khó hiểu.



Giang Tùy ném khỉ lông vàng lên trần nhà, ánh mắt nhìn thoáng qua cô gái dựa vào tường vẽ khối hình học ở phía trước, không hề nhúc nhích, giống như bất động vậy.

Anh nhẹ nhàng bước đến bên cạnh, khom lưng cúi đầu xuống, hai mắt khép hờ, môi nhẹ nhàng dán vào tai cô.

“Này!”

Trần Ngộ giật mình đến cả người run lên một chút, phảng phất như run đến xuất hiện ảo ảnh.

Giang Tùy đặt tay phía sau giá vẽ, cười đến nỗi vai run lên.

“Đệch, Bé Tóc Vàng, cậu buồn cười thật đấy, xem cậu bị tôi dọa đến mức nào kìa.”

Sắc mặt của Trần Ngộ chợt lạnh đi.

Giang Tùy chống cằm lên cánh tay mình, mỉm cười nhìn cô gái kia: “Giận rồi sao?”

Biết rồi nhưng vẫn cố hỏi.

Hơn nữa còn hoàn toàn không cảm thấy có lỗi và áy náy.

Ánh mắt Trần Ngộ lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, đồ trẻ con, nhiều nhất là ba tuổi, không thể hơn được.

Giang Tùy ném khỉ lông vàng lên đùi cô: “Thôi được rồi, bù đắp cho cậu đấy.”

Trần Ngộ vẫn còn tức giận, nhưng vẫn đưa tay ra.

Khỉ lông vàng không có tội.



Giang Tùy đá vào chân giá vẽ, đột nhiên nói: “Cậu biết chơi cờ ca rô không?”

Động tác bóc giấy gói kẹo của Trần Ngộ ngừng lại, ánh mắt dò hỏi.

Giang Tùy khẽ cười: “Rảnh thì cũng rảnh……”

Trần Ngộ ngắt lời: “Tôi không rảnh.”

“Bạn học Trần, bình tĩnh chút, cậu đừng vội từ chối.”

Giang Tùy nhanh chóng trải giấy vẽ ở mặt sau bản vẽ của mình, cầm bút chì lên, linh hoạt vẽ ra một bàn cờ.

“Hai người chúng ta chơi một ván, dùng bút chì vẽ quân cờ lên, của tôi là O, còn của cậu là X.”

“Nếu cậu thắng……”

Giang Tùy nhướng mày, tầm mắt rơi vào khỉ lông vàng đã bị lột một nửa trong tay cô: “Tôi sẽ mua cho cậu một túi đó.”

Anh vừa nói xong thì bắt gặp cô đang ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên ánh sáng lấp lánh.

Khóe miệng Giang Tùy cong lên: “Nhưng nếu cậu thua…”

Trần Ngộ nắm chặt giấy gói kẹo, nhét viên kẹo sữa vào miệng nhai vài cái, nói: “Tôi sẽ không thua đâu.”

Giang Tùy nhướng mày lên: “Cao thủ?”

Trần Ngộ kéo chiếc ghế đẩu đến bên cạnh anh, thờ ơ nói: “Tôi chưa chơi bao giờ.”

Giang Tùy: “……”

Thiểu năng trí tuệ là đây.

Hai phút sau, Giang Tùy cảm thấy mình mới là người thiểu năng trí tuệ, quai hàm của anh giật nhẹ, nghiến răng nói: “Mẹ nó, vậy mà bảo chưa chơi bao giờ?”

Trần Ngộ khẽ liếc anh một cái, nói bóng gió: “Tôi đâu có làm màu, sao phải nói dối cậu làm gì.”

Giang Tùy chịu thua, trừng mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô mà phát ra lửa, sắc mặt trở nên tái nhợt.

“Trước khi bắt đầu, tôi đã hỏi cậu về luật chơi, cậu nói rằng mỗi người có năm điểm, ai có năm điểm nằm trên một đường thẳng trước sẽ chiến thắng.”

Trần Ngộ linh hoạt xoay bút chì hai lần: “Rất đơn giản, người mới chơi cũng không cần lần mò.”

Giang Tùy ngửi thấy mùi sữa thơm thoang thoảng, anh vô thức nhìn chằm chằm vào đôi môi bóng loáng và ẩm ướt của cô, nhìn một lúc rồi đưa ra yêu cầu trơ trẽn: “Chơi 3 ván thắng 2 ván.”

Trần Ngộ: “……”

Giang Tùy nói với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Nhanh lên.”



Tầng dưới vẫn đang ồn ào, có vài ba người lần lượt quay lại phòng vẽ, vừa nói vừa cười, chia nhau kẹo hỉ của họ.

Trong phòng vẽ số ba vẫn chỉ có Trần Ngộ và Giang Tùy.

Hai người ngồi đối diện nhau, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì cả.

Không hiểu sao lại trở thành trò chơi trừng mắt nhìn nhau.

Một lát sau, Trần Ngộ nhắm đôi mắt khô khốc của mình lại, cảm thấy có chút bất lực: “Được rồi, chơi 3 ván thắng 2 ván.”

Giang Tùy chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy cô lạnh lùng nói: “Đây là ván cuối cùng, cậu đừng đổi lại chơi 5 ván thắng 3 ván nữa.”

“Đương nhiên.” Giang Tùy gật đầu qua loa.

Một lúc sau, anh Tùy tự giác im miệng.

Trần Ngộ đứng lên một cách nhàn nhã, phủi phủi bụi chì rơi trên người mình: “Một túi khỉ lông vàng, cậu đừng quên, tôi muốn loại chính tông, không lấy hàng giả.”

Hai tay Giang Tùy chống lên trán, tóc đen trên trán nằm trong kẽ ngón tay, cả người chết lặng, dáng vẻ như bị đả kích rất lớn.

Như thể cuộc đời đã đi đến điểm cuối.

Trần Ngộ dùng chân kéo ghế đẩu đến, chợt nhớ ra chuyện gì: “À mà này, mặc dù tôi chưa từng chơi cờ ca rô, nhưng khả năng chơi cờ vây của tôi cũng khá ổn, vậy nên cậu thua tôi cũng không phải quá cùi bắp đâu.”

Giang Tùy: “……”

Mẹ nó, cách an ủi của cậu thật độc đáo, tôi cảm ơn.



Sau khi tan học, Trần Ngộ và Lưu Kha đi ăn tối với đôi chân đầy bụi chì, Phan Lâm Lâm cũng ở đó.

“Gia đình chú rể rất giàu có, họ phát rất nhiều socola, nhưng đều bị cướp hết rồi, các cậu còn cái nào không?” Phan Lâm Lâm nằm trên bàn thổi giấy gói kẹo: “Tôi chỉ giành được một cái.”

Không ai quan tâm.

Phan Lâm Lâm nói tiếp: “Tôi nghe nói có một loại socola sẽ khiến mình say, cái đó gọi là……”

Một nam sinh ở bàn bên cạnh nói: “Là loại nhân rượu.”

Hai mắt Phan Lâm Lâm sáng lên: “Đúng, đúng, đúng, chính là loại đấy!”

“Anh đẹp trai, cậu biết à.”

Phan Lâm Lâm vừa nói vừa sang đấy ngồi, nói chuyện một cách tự nhiên.

Trên bàn trở nên yên tĩnh.

Trần Ngộ chà lớp tro xám trên ngón út bên phải, không thể rửa sạch, như thể đã thấm vào da thịt vậy.

Mỗi ngày đều bị rất nhiều bụi chì bám vào, còn có một đôi tay mà người ta thường nói là vẽ tranh rất đẹp.

Nhưng vẽ không đẹp chút nào.

Trần Ngộ thở dài: “Tuần này vẽ sáng tối sẽ kết thúc, cuối tuần kiểm tra, nhanh quá đi.”

Lưu Kha đang mất tập trung: “Cái gì?”

Trần Ngộ nhìn cô ấy một cái, im lặng vài giây rồi lặp lại câu nói lúc nãy.

Lưu Kha lật ly thủy tinh lại rót trà: “Như vậy không phải rất tốt sao, kiểm tra xong sẽ phân phòng vẽ, cậu cố gắng thi đi, tranh thủ đến phòng vẽ tranh số một.”

Vừa nói khóe mắt vừa liếc sang bàn bên cạnh: “Cô ta ngồi bên cạnh cậu, nói luyên thuyên suốt ngày, cậu lại không có tai nghe thì sao mà vẽ.”

Trần Ngộ sờ chiếc bàn gỗ thô ráp, có người đang vẽ tranh thì tốt nhất là xung quanh không có bất kỳ tiếng động nào, nếu không sẽ không tập trung được, rất phiền phức, nhưng có người thì lại không sao cả.

Cô là trường hợp sau.

Phan Lâm Lâm rất ồn ào và thích lôi kéo người khác nói chuyện, nhưng việc này chẳng ảnh hưởng gì đến cô, quan trọng vẫn chính là vấn đề của cô.

“Ai cũng muốn đến phòng vẽ số một, nhưng phòng đó chỉ chứa được sáu bảy giá vẽ.”

Lưu Kha nghiêm túc nói: “Tớ nghĩ cậu không thành vấn đề.”

Trần Ngộ cũng rất nghiêm túc: “Tớ cảm thấy vẫn có chút vấn đề.”

“Đừng Nói Nước Mắt Anh Rơi Em Chẳng Bận Lòng.” (Tên bài hát)

Đột nhiên bàn bên cạnh vang lên một bài hát trữ tình, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong quán.

Phan Lâm Lâm tận hưởng cảm giác trở thành trung tâm của sự chú ý, cô ta chậm rãi lấy điện thoại di động từ trong balo ra, không bắt máy.

“Nhìn thấy em rơi nước mắt mà anh cũng không ngoảnh lại, khóc rồi, nước mắt cũng cạn rồi, trái tim hóa thành tro bụi…”

“Tình yêu đã dành cho anh, em không hề hối hận, chỉ hy vọng anh cho em một cơ hội, để em đuổi theo……”

“……”

Mãi đến khi đoạn điệp khúc kết thúc, Phan Lâm Lâm mới bấm nút trả lời, cười tươi như hoa: “Anh ~”

“Vâng ạ ~ Em đang ăn cơm nè ~”

Giọng nói của Phan Lâm Lâm rất ngọt ngào: “Vâng ạ, bây giờ em đi ngay, bye bye ~”

Tất cả đều là giọng ẻo lã.



Sau khi cúp máy, Phan Lâm Lâm lắc điện thoại, cười nói: “Trần Ngộ, Lưu Kha, tôi đi trước nhé.”

Lưu Kha thấy Phan Lâm Lâm cầm điện thoại như nâng bảo bối, vừa đi vừa xem điện thoại, suýt chút nữa tông vào cửa thì không nhịn được lộ ra vẻ mặt khinh thường.

“A Ngộ, cô ta lấy đâu ra điện thoại vậy?”

Trần Ngộ đang suy nghĩ bài này do ai hát: “Tớ không biết.”

“Đó là hãng Redmi.” Lưu Kha nói: “Lần trước bố tớ đi mua một chiếc điện thoại di động, tớ cũng đi cùng, nếu tớ nhớ không lầm thì chiếc điện thoại di động đó có giá khoảng tám trăm tệ.”

Trần Ngộ hít sâu một hơi.

Đủ học phí của hai đợt tập huấn rồi.

Lưu Kha nhấp một ngụm trà: “Chiếc Nokia bố tớ dùng còn chưa đến ba trăm tệ.”

Trần Ngộ bóp nhẹ lên ngón tay mình, bố cô còn không có điện thoại di động.

Nhắm trúng một chiếc, nói mua mãi nhưng vẫn chưa mua, cảm thấy vẫn chưa đến mức không mua không được, cứ đợi đã.

Có khi sẽ giảm giá.

Cho dù tiết kiệm được vài tệ, vài chục tệ thì cũng như là lời được một ít.

“Thôi bỏ đi, chẳng liên quan gì đến chúng ta cả.”

Thấy đĩa cơm được bưng ra, Lưu Kha tách đôi đũa dùng một lần ra rồi đưa cho cô: “Đều là người trưởng thành cả rồi, phải biết chịu trách nhiệm cho hành động của mình.”

Trần Ngộ muốn nói gì đó, nhưng cô không biết nói gì mới tốt, nên đành phải im lặng.

Tối hôm đó, trên đường về nhà, Trần Ngộ đi ngang qua một tiệm net, sau một hồi do dự, cô dừng xe lại rồi đi vào, định tìm một ít tài liệu về vẽ phác hoạ.

Không ngờ lại gặp Phan Lâm Lâm.



Lúc này đã gần mười giờ rưỡi, đêm đã muộn rồi.

Trần Ngộ vừa bước vào tiệm net thì giẫm phải một mẩu vụn bánh mì nhỏ, cô đang tìm một nơi để chà nó ra.

Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía quầy thu ngân: “Người đẹp, bao đêm à?”

Trần Ngộ nhìn sang, là một bạn nam trạc tuổi cô đang nằm bò trên bàn, đeo tai nghe màu đỏ lớn trên cổ, gương mặt tươi cười, vẫy tay chào cô.

Cậu ta có một cái răng nanh nhỏ, nở nụ cười rạng rỡ khiến người khác cảm thấy có cảm tình, sẽ vô thức thả lỏng người.

Trần Ngộ bước về phía đó.

Một tấm bảng được treo ở quầy thu ngân, ghi giá bao đêm cùng với một dòng chữ màu đỏ đậm “5 tệ”.

Nam sinh nói nếu bây giờ bao đêm sẽ giảm 1 tệ.

Thật là rất hời.

Trần Ngộ nói: “Tôi không bao đêm, chỉ vào một tiếng.”

“Được rồi.” Nam sinh tỏ ra vô cùng thất vọng: “Đưa chứng minh của cậu cho tôi.”

Trần Ngộ đưa cho cậu ta.

Cậu ta cầm nhìn thử, ồ, ảnh chứng minh mà cũng đẹp như vậy, cậu ta vừa cố ý đăng ký chậm lại, vừa tán gẫu.

“Người đẹp, cậu học ở trường nào vậy?”

Cô không trả lời, cậu ta lại hỏi: “Giờ tự học buổi tối muộn như vậy sao?”

“Cậu sống ở đâu ……” Cậu ta nói: “À, trên chứng minh của cậu có ghi, cách đây chẳng gần cũng chẳng xa, một mình cậu đi về có sợ không?”

Ánh mắt Trần Ngộ lạnh lùng nhíu mày.

Nam sinh chạm phải đinh, đành phải chịu thua: “Người đẹp, cậu muốn ngồi máy ở bên ngoài hay vào phòng cấm hút thuốc, hay là phòng riêng nhỏ trên tầng hai.”

Trần Ngộ suy nghĩ một lúc, nói: “Máy bên ngoài đi.”

Nam sinh thu tiền cọc rồi trả chứng minh thư lại: “Được rồi, nếu cậu muốn ngồi thêm giờ thì cứ gọi tôi.”

Tay Trần Ngộ cầm thẻ lên mạng, xoay người lại nhìn xung quanh.

Hết chiếc máy tính đến chiếc máy tính khác, khói xám kết bè kết phái diễu võ dương oai giữa không trung.

Mùi hơi nồng.

Tuy nhiên, đây đã là một trong những khu có môi trường tốt nhất ở Thành phố C rồi, một căn phòng lớn với nhiều thiết bị.

Trần Ngộ tùy ý đi đến một dãy, đi ngang qua hai hàng máy tính, ngay lúc này cô đã nhìn thấy Phan Lâm Lâm.

Cô ta ngồi trên ghế, quay lưng về phía cô, cười đến mức ngả nghiêng ngả ngửa.

Trần Ngộ nhìn vào màn hình máy tính của Phan Lâm Lâm, đang chiếu một chương trình tạp kỹ, họ đều là những trai xinh gái đẹp, đang cùng nhau chơi game và nhảy múa.

Phan Lâm Lâm cười như điên.

Tối nay Trần Ngộ thấy Phan Lâm Lâm không có ở phòng vẽ, tình cờ gặp ở đây, cũng không tính chào hỏi.

Cô tìm một chỗ rồi ngồi xuống, khởi động máy rồi nhập mật khẩu tài khoản.



Trên tầng hai.

Trương Kim Nguyên vào một phòng riêng: “Lúc nãy có một người đẹp đến đây.”

Thứ duy nhất đáp lại cậu ta là âm thanh của bàn phím, tiếng gõ rất vang, ‘Cạch, cạch, cạch’ liên tục không ngừng.

Tốc độ nhanh đến nỗi sắp phát nổ.

“Thực sự là một cô gái xinh xắn, tôi đảm bảo đấy, khí chất tuyệt vời.”

Trương Kim Nguyên sờ sờ cằm, như tổng giám đốc đang suy tính chuyện kinh doanh mấy chục tỷ, trầm tư nói: “Anh em, hãy tư vấn giúp tôi, tôi muốn theo đuổi.”

“Đợi một lát, đợi một lát.”

Vương Nhất Phàm đang điên cuồng giết một tên đạo sĩ, thao tác điêu luyện như bay: “Bây giờ đừng nói gái đẹp, cho dù là tiên nữ cũng phải ngồi đấy mà đợi.”

Căn phòng riêng tối om, chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình máy tính, chẳng khác gì nhà ma.

Trương Kim Nguyên bật đèn, lục đống đồ ăn thức uống trên bàn, lấy một túi khoai tây chiên và xé ra: “Có má lúm đồng tiền mà cậu thích.”

“Lúm đồng tiền?”

Hai mắt Vương Nhất Phàm sáng lên: “Đệch.”

Cậu ấy vỗ vai hai người bên cạnh, kéo tai nghe ra rồi hét lên: “Anh Tùy, Tam Tư, tôi đi xem Lúm Đồng Tiền Nhỏ đây.”

Vẻ mặt Tạ Tam Tư khó ở: “Tôi nói này Phong Thuận, có thôi đi không hả?”

“Đêm khuya thế này, tôi và anh Tùy cất công từ phòng vẽ chạy đến đây giúp cậu xử lý đám ngu ngốc trong hội, cậu thì đi xem Lúm Đồng Tiền gì đó à?”

Vương Nhất Phàm nói: “Một người đẹp.”

‘Người đẹp có thể quan trọng hơn chơi game không? Là hoàn toàn không ……” Tạ Tam Tư dừng lại: “Người đẹp?”

Trương Kim Nguyên và Vương Nhất Phàm cùng gật đầu.

Tạ Tam Tư phấn khích xoa tay: “Anh Tùy, người đẹp đấy, hay là chúng ta……”

Giang Tùy cầm lấy một cái bánh quy dài, bày ra vẻ mặt người chết mắng: “Cút.”

“Vậy thì em cùng họ đi xem một chút.” Tạ Tam Tư không nghĩ nhiều, lập tức bỏ đi.

“Kim Nguyên, là người đẹp như thế nào?”

“Rất gầy, nhìn có vẻ nhỏ nhắn, mái tóc dài qua vai, đôi mắt hạnh, lông mi dài, cằm nhọn, da trắng như sữa.”

“Lúm đồng tiền thì sao? Ngọt ngào không?”

“Không ngọt, chỉ có một bên, khá lạnh lùng, nhưng lại rất thú vị, thật đấy, đến giờ con nai nhỏ trong lòng tôi vẫn chưa……”

Trương Kim Nguyên còn chưa kịp miêu tả xong cảm giác động lòng của mình thì Giang Tùy đột nhiên nói: “Ở đâu?”

“Hả?” Trương Kim Nguyên kinh ngạc.

Giang Tùy đạp một cái: “Mẹ nó, hả con khỉ, tôi hỏi cậu Lúm Đồng Tiền đang ở đâu?”

Trương Kim Nguyên nói: “Ở bên phải.”

Giang Tùy híp mắt: “Có chắc không?”

Trương Kim Nguyên ngẫm nghĩ lại rồi gật đầu.

Giang Tùy ‘Chép chép’ ăn bánh quy dài, đẩy bàn phím ra, đứng dậy đi ra ngoài.