(*Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu sắc vi: Tức là ngay cả hổ dữ cũng có hoa tường vi trong lòng nó, cũng có khi tinh tế ngửi hoa tường vi)
Ngươi có còn nhớ người yêu cũ không? E rằng ngươi phải suy nghĩ một chút xem nên trả lời như thế nào. Nhớ, vậy liền quá hoa tâm; không nhớ, lại quá bạc tình. Có người nói, người yêu cũ giống như cây cột điện mà ngươi vô tình đụng phải khi đi đường vậy, lúc ấy sẽ rất đau đớn, sau này ngươi đi đường đều phải đi vòng tránh cái cột điện đó ra. Thật lâu về sau, ngươi đã không còn nhớ rỡ sự đau đớn đó nữa, nhưng là, cây cột điện sẽ vĩnh viễn đứng ở đó.
Lâm Thâm đối với Cố Nhất Trĩ, đã trở thành cây cột điện kia. Một người sao có thể đụng vào cùng một cây cột điện đến mấy lần chứ? Chẳng qua là xe buýt năm phút sẽ có một chuyến, tàu điện ngầm chín phút sẽ có một chuyến, mà duyên phận, cả đời này có thể có được bao nhiêu chuyến đây?
Ngày đó ở bãi đậu xe của tòa nhà văn phòng công ty AM, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Thâm Cố Nhất Trĩ dắt Hạ Dịch Nặc nghênh ngang rời đi. Đối với chuyện mượn Hạ Dịch Nặc để qua cầu thế này, Cố Nhất Trĩ tỏ vẻ áy náy. Hạ Dịch Nặc chỉ là mỉm cười, nói không sao, ta tôn trọng cuộc sống cá nhân của người khác. Sau đó Cố Nhất Trĩ đưa Hạ Dịch Nặc về nhà, một đường bình an vô sự.
Cuối tuần, Hạ Lương hai người tranh thủ lúc rảnh rỗi —— hẹn hò.
Lương Giác Quân lôi kéo Hạ Dịch Nặc vào rạp chiếu phim, nói là đã nhiều năm rồi chưa đến rạp chiếu phim trong nước. Là một bộ phim anh hùng thời xưa, Lương Giác Quân lại xem vô cùng chăm chú, Hạ Dịch Nặc cảm thấy buồn chán, dứt khoát tháo chiếc kính 3D ngốc nghếch xuống, nhìn người bên cạnh.
Trong rạp chiếu phim đen như mực, chập chờn lúc sáng lúc tối, khắc trên gương mặt rất nghiêm túc kia của Lương Giác Quân, thật đúng là rất sinh động. Hạ Dịch Nặc nhớ đến khi hai người mới bắt đầu quen biết, trong sảnh truyền bá của nhà bảo tàng cơ thể con người, mình ngồi nghiêng ở phía sau Lương Giác Quân, cũng nhìn nàng giống như vậy. Chẳng qua lần trước là âm thầm, mang theo tò mò cùng thưởng thức, mà bây giờ, chính là chuyện đương nhiên.
Đã không còn quan tâm đến nội dung bộ phim, chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, không biết bộ phim đang nói đến cái gì. Hạ Dịch Nặc nhặt một viên bắp rang lên, cười hì hì đưa đến khóe miệng Lương Giác Quân, người kia chuyên tâm xem phim chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua, mở miệng, nhai nhai, nuốt vào, nhu thuận mà ngây ngô.
Vì vậy càng ngày càng nhiều bắp rang đưa tới, Lương Giác Quân mới phát hiện ra trò nghịch phá của tiểu quỷ bên cạnh. Lúc một viên bắp rang khác lại đưa đến bên khóe miệng, Lương Giác Quân liền rõ ràng cắn lên ngón tay của kẻ nghịch ngợm kia một cái, Hạ Dịch Nặc cả kinh thiếu chút nữa là kêu ra tiếng. Đầu lưỡi Lương Giác Quân như có như không đảo qua ngón tay Hạ Dịch Nặc, cuốn lấy bắp rang, sau đó khiêu khích mà mỉm cười.
Thế nhưng người khởi xướng kia, bị trêu chọc cho đỏ mặt.
Bộ phim kết thúc, trên đường đến chỗ đậu xe phải đi ngang qua một quảng trường thương mại. Lương Giác Quân kéo Hạ Dịch Nặc, vừa đi vừa cúi đầu xem điện thoại. Một chú hề với chiếc mũi đỏ được trang điểm khoa trương tiến lên phía trước, đôi mắt màu xanh chuyển động tinh nghịch, hướng Hạ Dịch Nặc chớp chớp, làm một động tác im lặng.
Lương Giác Quân thấy Hạ Dịch Nặc dừng bước, ngẫng đầu nhìn thấy gương mặt chú hề, quả thực lại càng hoảng sợ, theo bản năng mà khoác chặt lấy cánh tay Hạ Dịch Nặc. Chú hề không tiếng động mà làm ra một động tác buồn cười, trấn an một Lương Giác Quân đang hoảng sợ, ở trước mắt bao nhiêu người, rút ra một cành hoa đưa cho Lương Giác Quân.
Hạ Dịch Nặc mỉm cười xấu xa, ai!!!, Lương lão sư của chúng ta đều bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc rồi.
Lương Giác Quân thấy Hạ Dịch Nặc ở bên cạnh mang bộ dáng trêu tức, xung quanh còn có người vây xem, chính mình cũng xấu hổ mà cười cười. Cầm lấy cành hoa trong tay chú hề, lễ phép gật đầu nói cám ơn.
Hạ Dịch Nặc không kiêng dè gì mà bật cười ha ha.
Nơi quảng trường nhộn nhịp, Hạ Dịch Nặc tùy ý nhìn lướt qua, liền nhìn thấy Cố Nhất Trĩ trong đám người. Trời đang rất lạnh, người có thể làm được chuyện bắt mắt như Cố Nhất Trĩ, chỉ cần phong cách thời trang không cần độ ấm, cũng không nhiều a.
Cố Nhất Trĩ đang gọi điện thoại, lúc Hạ Dịch Nặc đang do dự xem có cần tiến đến chào hỏi hay không, đối phương cũng nhìn thấy mình. Chỉ cách nhau bất quá mười mét, Cố Nhất Trĩ khựng lại một chút, tiếp tục nói gì đó với người ở đầu bên kia điện thoại.
Hạ Dịch Nặc hướng Cố Nhất Trĩ mỉm cười, cười đến thật thuần lương, xem như là chào hỏi, sau đó nhanh chóng tiến đến bên tai Lương Giác Quân thì thầm đôi câu, Lương Giác Quân bị chọc cho bật cười.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Cố Nhất Trĩ đi tới chỗ hai người, lúc này Hạ Dịch Nặc mới dẫn theo Lương Giác Quân nghênh đón: "Cố sư tỷ, thật là tình cờ a."
Cố Nhất Trĩ: "Tiểu sư muội. Sao vậy, dạo phố sao?"
Hạ Dịch Nặc: "Đúng vậy a."
Cố Nhất Trĩ: "Vị này là?"
Hạ Dịch Nặc giới thiệu: "Vị này chính là bạn tốt của ta, Lương Giác Quân. Vị này chính là người ta từng nhắc qua với ngươi, sư tỷ Cố Nhất Trĩ."
"Xin chào." Lương Giác Quân chủ động vươn tay ra.
Cố Nhất Trĩ đưa tay cầm chặt lấy tay Lương Giác Quân: "Xin chào." Sau đó nghiêng đầu nhướng mi, tự tiếu phi tiếu mà hỏi Hạ Dịch Nặc, "Lẽ nào ta không phải là bằng hữu của ngươi sao?"
Hạ Dịch Nặc bất động thanh sắc: "Cố sư tỷ nói đùa rồi, làm cho ta thật là xấu hổ."
Cố Nhất Trĩ: "Đùa với ngươi thôi. Muốn đi đâu?"
Hạ Dịch Nặc: "Không còn sớm, chuẩn bị trở về rồi."
"Ân, buổi tối trời lạnh", Cố Nhất Trĩ quơ quơ điện thoại trong tay, "Bằng hữu của ta chờ ta ở phía trước, vậy hôm nào gặp lại đi. Ta thế nhưng vẫn đang chờ câu trả lời của ngươi a, nhớ gọi điện cho ta."
Hạ Dịch Nặc mỉm cười dịu dàng nói: "Được. Cố sư tỷ đi thong thả."
"Ân, gặp lại sau", Cố Nhất Trĩ chuyển hướng sang Lương Giác Quân, đôi mắt xinh đẹp như tơ, "Lương tiểu thư, lần sau có thời gian lại tán gẫu, gặp lại sau."
Lương Giác Quân cười đến ấm áp: "Được, gặp lại sau."
Đưa mắt nhìn Cố Nhất Trĩ rời đi, hai người tiếp tục đi tới bãi đậu xe, Lương Giác Quân mở miệng: "Đó là sư tỷ mà ngươi từng nhắc qua sao?"
Hạ Dịch Nặc: "Ân, hai ngày trước không phải đã đến công ty nhìn một chút sao, còn hỏi ý kiến của ngươi, có nên qua bên kia làm việc hay không."
Lương Giác Quân nhàn nhã nói: "Dung mạo rất xinh đẹp."
Hạ Dịch Nặc không kịp phản ứng: "Ân?"
Lương Giác Quân: "Sự nghiệp thành đạt."
Hạ Dịch Nặc: "Ai!"
Lương Giác Quân tiếp tục bồi thêm mấy nhát dao: "Lại nâng đỡ ngươi như vậy."
Hạ Dịch Nặc muốn rơi nước mắt, giữ chặt lấy Lương Giác Quân kháng nghị: "Ta rõ ràng đã tiêm phòng rồi!"
Vừa rồi câu nói Hạ Dịch Nặc thì thâm bên tai Lương Giác Quân chính là: "Tuy rằng bạn gái của ngươi có mị lực rất lớn, nhưng mà nàng chỉ thích một mình ngươi thôi."
Lương Giác Quân kiềm không được mà bật cười: "Được rồi, đùa ngươi thôi. Nàng nói đúng, ta cảm thấy đây chính là cơ hội tốt, nếu không ngại thì thử một lần, trở về hỏi lại ba mẹ của ngươi."
Hạ Dịch Nặc: "Ah, được."
Lương Giác Quân vỗ vỗ đầu Hạ Dịch Nặc: "Thật nghe lời!"
Còn vài ngày nữa chính là cuộc họp thường niên của Viện y học, Lương Giác Quân nhận được thông báo tạm thời, ngày hôm sau phải đến tỉnh để họp. Hạ Dịch Nặc lật xem lịch ngày trên điện thoại, nói thời gian rất gấp a. Lương Giác Quân bất đắc dĩ, đúng vậy a, nhóm nghiên cứu của viện sĩ Trình vốn chỉ đi có ba giảng viên, hôm nay bỗng nhiên quyết định tăng thêm giảng viên và sinh viên tổng cộng mười người, không thể không đi. Hạ Dịch Nặc nị nị oai oai quấn lấy Lương Giác Quân cả buổi tối, thiếu chút nữa là không có thời gian để chuẩn bị hành lý.
Một đoàn người của viện sĩ Trình đến S thành, ngày đầu tiên của hội nghị là các chuyên gia làm báo cáo chuyên đề, nội dung khá lớn, điển hình của giới điều tiết khống chế nghiên cứu học thuật về mặt vĩ mô. Ngày hôm sau là báo cáo nghiên cứu của các cán bộ nghiên cứu khoa học từ các trường đại học hoặc các sở nghiên cứu, thời gian hữu hạn mà người lại nhiều, căn bản chính là điền áp thức*. Nếu như ngươi thật sự cảm thấy có hứng thú đối với một hướng nghiên cứu nào đó, muốn thảo luận chi tiết hơn với đối phương, vậy chỉ có thể thực hiện sau hội nghị này. Lúc tạm nghỉ dùng trà, Lương Giác Quân nhớ đến lúc trước Hạ Dịch Nặc đã từng nói qua, cái gọi là hội nghị thường niên của nghiên cứu học thuật, chính là cơ hội để cho những người bình thường hay dùng paper và email có cơ hội được gặp nhau.
(*Nhồi cho vịt ăn)
Đồng hành còn có lão sư Tề Mễ Lan, thời gian nghỉ ngơi tranh thủ nói điện thoại cùng lão công và hài tử xong, tất nhiên, một lần nữa đề cập đến chuyện của đường đệ Tề Khiêm. Tề lão sư là một người nhiệt tình, đối với các giảng viên sinh viên trong phòng thí nghiệm đều rất thân thiết, điểm ấy là không thể nghi ngờ, chỉ là có một chút chuyện không thể nói rõ, lại sợ rằng sẽ phụ hảo ý của người ta.
Hiển nhiên, Tề Mễ Lan đối với chuyện giữa Tề Khiêm và Lương Giác Quân hoàn toàn không biết gì cả, chẳng qua là tồn tại một chút lòng nhiệt tình, muốn se tơ hồng. Vì vậy Lương Giác Quân liền giải thích đơn giản: "Kỳ thật bác sĩ Tề và ta đã từng gặp qua vài lần, hắn là bằng hữu của ca ca của đồng nghiệp của ta."
Tề Mễ Lan nghe xong liền vui vẻ: "Vậy thì thật là tốt, ta còn đang muốn, giới thiệu cho các ngươi quen biết một chút ! Đều là người trẻ tuổi ưu tú như vậy, cho dù không có duyên phận, vậy kết giao bằng hữu cũng tốt!"
Lương Giác Quân cười nói: "Tề tỷ ngài hao tổn tâm trí rồi, kỳ thật ta đã có người trong lòng rồi."
"Thật sao? Vậy...Ngươi coi như ta chưa từng nói đến là được rồi." Tề Mễ Lan có chút lúng túng, cũng có chút tiếc nuối.
Lương Giác Quân khéo hiểu lòng người mà mỉm cười: "Ngài là có ý tốt, ta hiểu được. Đúng rồi, ngài có một nữ nhi đúng không, học lớp mấy rồi?"
Như thế liền khéo léo mà đổi chủ đề. Mà nói chuyện về nữ nhi, Tề Mễ Lan cũng giống như rất nhiều người mẹ khác, có thể thao thao bất tuyệt nói đến một giờ.
Buổi sáng ngày thứ ba sau khi hội nghị kết thúc, ban tổ chức liền tổ chức một buổi tiệc trà và một tour du lịch địa phương trong ngày vào hôm sau. Viện sĩ Trình nhật lý vạn ky, đã trở về trước một ngày. Kết thúc các phiên hội nghị quan trọng, giảng viên và các sinh viên cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Lương Giác Quân làm cố vấn cho nhóm tổ chức hội nghị, được biết du lịch là tự nguyện tham gia, chủ yếu là nhằm vào những thành viên tham gia hội nghị tư nơi khác đến, phần lớn người địa phương sẽ không tham gia. Lương Giác Quân nhướng mi, chào hỏi mọi người, liền gọi điện cho hãng hàng không để xác nhận chuyện thay đổi vé.
Hạ Dịch Nặc rỗi rãnh trở về Tam Hà sơn trang ăn cơm, nhân lúc bà ngoại ngủ trưa, cha con Lý thị đến bệnh viện trực, hỏi mẫu thân Lý Thanh Lam: "Lúc trước Đường lão sư có một học trò, bây giờ đang mở công ty ở C thành, là đại lý vật tư nhập khẩu, cũng nhận làm những dự án nghiên cứu bên ngoài, mấu chốt là còn làm nghiên cứu độc lập và phát triển vật liệu y học tái sinh. Bây giờ vị Cố sư tỷ này mời con đến làm việc, mẹ cảm thấy thế nào?"
"Lúc trước mẹ của Thụ Lương bị bệnh gút, hắn đưa lão thái thái đến bệnh viện, chúng ta có gặp nhau một lần, hắn cũng có đề cập đến chuyện này với mẹ."
Năm đó Đường Thụ Lương và Lý Thanh Lam học cùng khóa, sau khi tốt nghiệp một người làm bác sĩ lâm sàng một người làm nghiên cứu cơ sở, cùng trường tình cảm cũng coi như thân thiết.
"Lão thái thái thế nào rồi? Không sao chứ?"
"Không sao, bệnh cũ thôi."
"Oh. Đường lão sư nói thế nào?"
"Nói về chuyện con tốt nghiệp, khó tránh khỏi cảm thấy đáng tiếc thay cho con, cho rằng con hẳn là nên ở lại làm giảng viên."
"Vậy mẹ có cảm thấy đáng tiếc không?"
"Tiểu Bảo, con người của con, rất nhiều chuyện đều giấu ở trong lòng không chịu nói ra, nhưng mà cho dù con không nói, mẹ cũng có thể đoán ra được. Đôi khi mẹ cũng hoài nghi, con vì không muốn làm cho chúng ta lo lắng, cho nên mới lựa chọn vào Viện y học."
"Ha ha, mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều quá a."
"Con nghe mẹ nói. Con hiểu chuyện, tôn trọng chúng ta, trước khi ra quyết định liền hỏi ý kiến của mẹ, mẹ rất cao hứng. Chỉ là cuộc sống này là của bản thân con, mẹ sẽ không lựa chọn thay con, con cũng không cần vì băn khoăn lo nghĩ cho chúng ta, làm ảnh hưởng đến lựa chọn của con. Lúc trước Tu Hằng không muốn vào bệnh viện này, sợ rằng có người nói là dựa vào quan hệ của chúng ta, Lý thúc của con chính là nói với hắn như vậy, có thể trở thành một bác sĩ tốt hay không, không có liên quan đến ba mẹ của ngươi. Tiểu Bảo, con thích ngành nghề gì liền đi làm cái đó, không cần quan tâm đến chuyện mẹ hy vọng con làm cái gì, đồng ý cho con làm cái gì, con biết con ra quyết định gì, mẹ đều sẽ ủng hộ con."
"Ca ca đương nhiên là dựa vào bản lĩnh của mình", Hạ Dịch Nặc tự lẩm bẩm, "Mọi người đều nói giống nhau."
"Giống nhau sao? Ba của con cũng nói như vậy sao?"
"Ah, không phải, là một người bạn", Hạ Dịch Nặc nói đùa, "Con khẳng lão tộc* nhiều năm như vậy, mẹ có ghét bỏ con hay không?"
(*Thường chỉ người chưa có công việc ổn định, còn sống dựa vào cha mẹ gia đình)
"Lúc trước bà ngoại con từng nói, kiếp trước thiếu nợ, đời này sinh nhi dưỡng nữ chính là để trả nợ, chỉ sợ là mẹ cho con còn không đủ..."
"Sao lại như vậy được chứ?"
"Tuần trước đến chỗ của ba con sao?"
"Giữa trưa Chủ nhật sang bên kia ăn cơm."
"Ông nội bà nội của con mất sớm, Tiểu Ngôn lại còn nhỏ, bên chúng ta nhiều người, con có thời gian thì đến thăm ba của con và Đặng a di nhiều một chút."
"Con biết rồi."
Trương Quý Khang từng âm thầm nói với Hạ Dịch Nặc, bên người Lương Giác Quân phát ra một khí chất nào đó, có chút giống với Lam di, khó trách ngươi sẽ thích nàng. Hạ Dịch Nặc cười nói, ta cũng không có luyến mẫu a, đây chẳng qua chính là khí tràng có được trên người những nữ nhân thông mình.
Lương Giác Quân và Lý Thanh Lam không giống nhau.
Hạ Dịch Nặc không phải là chưa từng nhìn thấy phong cách làm việc của Lý Thanh Lam với tư cách là một bác sĩ, đối với bệnh nhân kiên nhẫn cùng tinh tế, trên bàn giải phẫu thì lãnh tĩnh dũng cảm quyết đoán, thậm chí có chút tàn nhẫn. Lý Thanh Lam thường nói với học trò của mình, cũng như các bác sĩ trẻ vừa mới bước vào phòng bệnh lâm sàn, làm bác sĩ tính chất đặc biệt quan trọng nhất chính là bình tĩnh. Bình tĩnh không phải là lạnh lùng và thờ ơ, không phải là không đủ nhiệt tình và yêu thương, mà là bình tĩnh cùng khôn ngoan, cũng là một loại giữ vững tinh thần. Đối mặt với tình huống phức tạp, nghiêm trọng nguy hiểm, chứng bệnh khẩn cấp, lý trí mà đưa ra sự phán đoán rõ ràng, áp dụng kịp thời, hữu hiệu các biện pháp cứu chữa, chính là cảnh giới của thăm khám và điều trị lâm sàng. Một bác sĩ nếu như không quyết đoán, thậm chí lo lắng bối rối, sẽ làm cho bệnh nhân và thân nhân đánh mất niềm tin. Lý Thanh Lam chính là một người bình tĩnh như vậy, có lẽ đôi khi sẽ làm cho người ta có cảm giác khoảng cách, nhưng mà trong quá trình phát triển của Hạ Dịch Nặc, Lý Thanh Lam lại cảm thấy có chút thua thiệt nữ nhi, loại cảm giác thua thiệt này làm cho nàng trở nên mềm mại, giống như một mẫu thân bình thường.
Trương Quý Khang nói không sai. Ở một mức độ nào đó, Lương Giác Quân cũng là người bình tĩnh. Lúc giảng bài trong lớp học, khi làm báo cáo học thuật, ung dung mà tự tin. Mà khi ngươi bắt đầu thích một người, ngoại trừ bộ dáng nàng thể hiện trước mặt công chúng, ngươi sẽ phát hiện bên trong nàng mang theo nhiều hỉ nộ ái ố đến như vậy, sống động hiện ra trước mắt ngươi. Vì thế ngươi từ bỏ ưu thế của sự độc thân, cam nguyện ngã vào hồng trần, làm một con người sống động. Ngươi sẽ nhận ra, không ai có thể thay thế được nàng, bao gồm cả mẫu thân mà ngươi yêu thương nhất.
Lúc còn trẻ có lẽ chưa nhận ra được bản thân muốn sống một cuộc đời như thế nào, đối với Hạ Dịch Nặc mà nói, những trải nghiệm cần nhắc và tính toán trong cuộc sống trần tục không có chút lực hấp dẫn nào. Điểm này, Hạ Dịch Nặc và Mạch Thế Ninh kỳ thật là giống nhau, những mà cái gọi là học hành thành công, đối với các nàng là không đáng để nhắc tới. Chỉ có điều Mạch Thế Ninh là trực tiếp thể hiện ra, mà Hạ Dịch Nặc là hướng nội kín