Ve Kêu Mùa Hạ

Chương 26: Hoa vị miên (hai)





Niên đại phong hoa tuyết nguyệt luôn có rất nhiều câu chuyện làm cho người ta cảm động, trong tháp ngà cũng luôn có rất nhiều tình cảm làm cho không người nào có thể dứt bỏ. Từ Vĩnh Minh và Lý Tư Nguyên, đại khái chính là đôi tình nhân vườn trường điển hình.


Giờ phút này khắp khán đài náo động, tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo, âm thanh ủng hộ. Mọi người men theo ánh mắt sáng rực của Tam Mao, đồng loạt nhìn về phía nhân vật nữ chính. Tam Mao chuẩn bị lấy hộp nhẫn từ trong túi áo ra, trước khi hắn chưa làm ra những hành động khoa trương hơn chẳng hạn như là quỳ xuống, nhân vật nữ chính đã đứng lên bước lên sân khấu, nghịch ngợm duỗi tay về phía khán giả dưới sân khấu, không thể kiềm chế được mà ôm bụng bật cười, sau đó đi đến bên người nhân vật nam chính đang kích động, cầm nhẫn hắn lấy từ túi áo ra, nắm lấy micro trong tay hắn, sau đó giơ lên micro xoay mặt về phía khán giả, cười hỏi: "Thật sự là rất thông thường, có đúng không?"


"Đúng!" Tiếng thét chói tai của khán giả vang lên, này chắc chắn sẽ thành tin tức trên forum trường ngày mai.


Hạ Dịch Nặc mỉm cười nói với Lương Giác Quân ở bên cạnh: "Xem ra, đây chính là kinh hỉ của hôm nay." Lương Giác Quân nhíu nhíu mày, tỏ vẻ rất thú vị.


Lý Tư Nguyên nói tiếp: "Khoảng thời gian trước thấy hắn âm thầm mua nhẫn, ta liền đoán được. Tên ngu ngốc này. Nhưng mà, không có kinh hỉ không có nghĩa là không vui, thông thường cũng không có nghĩa là ta không thích. Cho nên ta muốn nói, Từ Vĩnh Minh, ta nguyện ý."


Tiếng hoan hô của khán giả đã không ngôn ngữ nào có thể hình dung nổi. Lý Tư Nguyên mỉm cười dịu dàng cầm lấy hộp nhẫn thoáng quơ quơ trước mắt Tam Mao, trong vài phút ngắn ngủi Tam Mao thế nhưng đã là lệ rơi đầy mặt, bối rối lại vội vàng cầm lấy hộp nhẫn, đeo lên ngón tay Lý Tư Nguyên.


Khán giả phía dưới lại ồn ào "Hôn một cái", Tam Mao chẳng qua là ngơ ngác đứng đó cười ngây ngô, Tư Nguyên đành phải nói: "Xin lỗi, vị này nhà chúng ta bây giờ có chút ngốc rồi." Nói xong tiến đến hôn lên má Tam Mao một cái.


Tiếng huýt sáo và tiếng la hét lại vang lên một trận, ban nhạc cũng hòa cùng khung cảnh mà tấu một khúc nhạc.


Tư Nguyên lôi kéo Tam Mao đang rơi lệ đi đến giữa sân khấu, A Húc trêu chọc nói: "Khóc thành như vậy khẳng định là không thể ca hát nữa rồi, cũng may chúng ta còn có chuẩn bị những tiết mục khác." Nói xong, A Húc lại đột nhiên đi đến hàng ghế đầu, muốn kéo Hạ Dịch Nặc lên sân khấu. Hạ Dịch Nặc rất bất ngờ, theo bản năng muốn nắm lấy thành ghế, lại phát hiện là đang nắm lấy tay Lương Giác Quân. Lương Giác Quân không có tránh ra, dùng tay kia vỗ vỗ Hạ Dịch Nặc, đáp lại một nụ cười nhẹ nhàng, tỏ ý muốn nàng lên sân khấu. Sau khi Hạ Dịch Nặc sửng sốt một chút, cũng liền thoải mái đứng dậy, theo A Húc đi lên sân khấu.


A Húc hướng khán giả giới thiệu: "Vị này tuy rằng không phải là thành viên chính thức của ban nhạc chúng ta, nhưng mà trong bảy năm Hoa vị miên thành lập hoạt động, nàng đối với nhóm, đối với ban nhạc mà nói, là một người vô cùng quan trọng. Ta thay mặt mọi người cảm ơn nàng những năm qua đã vô cùng nhiệt tình hết lòng ủng hộ. Cám ơn ngươi, Tiểu Hạ. Ca khúc mở màn 'Twist and Shout' vốn là để nàng chịu trách nhiệm đánh đàn guitar, chúng ta có một trò đùa nhỏ, cho nên bây giờ nhờ nàng tặng cho chúng ta một bài hát, có được không?"


Đương nhiên là được, nhất định là phải được, làm sao có thể không được. Bài hát còn chưa cất lên, tiếng vỗ tay đã dị thường nhiệt liệt rồi.


Hạ Dịch Nặc mỉm cười lắc đầu, tỏ vẻ phi thường bất đắc dĩ. A Húc vỗ vỗ vai Hạ Dịch Nặc, còn mang theo ánh nhìn có chút hả hê. Hạ Dịch Nặc theo bản năng nhìn thoáng qua dưới khán đài, Lương Giác Quân cười đến phi thường vui vẻ, hai ngón cái dựng lên hướng về phía Hạ Dịch Nặc tỏ ý cổ vũ cho nàng.


Hạ Dịch Nặc cầm lấy micto trong tay A Húc, cười đến má phải xuất hiện lúm đồng tiền: "Cám ơn mọi người. Bọn họ quá giảo hoạt, buộc ta lên Lương Sơn."


Dàn nhạc phát ra một tiếng hòa nhạc kỳ quái, tất cả mọi người đều nở nụ cười.


Hạ Dịch Nặc: "Nhưng mà, vì chúc phúc tân nhân, hát một bài cũng được. Bởi vì không có chuẩn bị, lát nữa nếu như ta bỗng nhiên quên ca từ, xin mọi người thứ lỗi."


Khán giả rất nể tình mà kêu to không sao đâu.


Hạ Dịch Nặc thì thầm đôi câu vào tai A Húc, lại xoay người trao đổi đơn giản một chút cùng với ban nhạc, sau đó đi đến vị trí của người hát, tìm một cái ghế ngồi xuống, đem micro gác lên giá đỡ, điều chỉnh cao độ, gỡ nón xuống treo trên đầu gối, nói: "Gặp gỡ*, tặng cho mọi người, cũng là tặng cho ngươi."


(*Bài Gặp gỡ của Tôn Yến Tư, tác giả có vẻ thích Tôn Yến Tư nha)


Âm nhạc vang lên.


"Lắng nghe mùa đông qua


Trong năm tháng nào đó khi ta bừng tỉnh lại


Ta nhớ ta chờ ta chờ mong


Nhưng tương lai không vì thế mà được sắp xếp trước "


Thân ảnh của A Húc nhanh chóng lướt qua, đưa cho Hạ Dịch Nặc một cái điện thoại di động, trên đó là ca từ vừa mới tìm được trên mạng. Khán giả hiểu được, cười trộm một trận. Hạ Dịch Nặc cũng không hờn giận, chẳng qua là ấm áp mỉm cười.


"Mây chiều giăng kín ngoài cửa xe


Tương lai có một người vẫn đang chờ đợi


Nhìn trái nhìn phải rồi nhìn về phía trước


Tình yêu phải bao nhiều vòng mới có thể tìm thấy


Ta sẽ gặp ai, sẽ phải nói như thế nào


Người mà ta đang chờ mong có còn cách xa nữa không


Ta nghe thấy tiếng gió đến từ tàu điện ngầm và giữa biển người


Ta đứng xếp hàng chờ đơi cầm trong tay tấm vé mang con số tình yêu "


Hạ Dịch Nặc âm thầm nháy mắt với Tam Mao và Tư Nguyên ở dưới khán đài, tất cả đều thu vào đáy mắt của Lương Giác Quân. Nét mặt tươi cười của Lương Giác Quân lan tràn giữa màn đêm, nhớ tới đêm mưa năm trước, khi Hạ Dịch Nặc ôm đàn guitar hát bài 'Yellow' kia. Có lẽ đối với phần lớn mọi người mà nói, kinh hỉ trong đêm nay chính là một màn cầu hôn cảm động, nhưng đối với Lương Giác Quân mà nói, cái gọi là kinh hỉ, đại khái chính là người đang thì thầm những câu hát trên sân khấu giờ phút này. Trong tay Hạ Dịch Nặc không có nhạc cụ, chẳng qua là lẳng lặng ngồi hát, đôi mắt nhìn về phía trước, tựa hồ không có tiêu cự, thỉnh thoảng cúi đầu liếc mắt nhìn điện thoại. Ánh sáng đèn chiếu lên gương mặt của nàng, trong màn đêm, cũng không thể nhìn thấy rõ ràng, thậm chí còn có chút không chân thực.


"Ta sẽ gặp ai, sẽ phải nói như thế nào


Người mà ta đang chờ mong có còn cách xa nữa không


Ta nghe thấy tiếng gió đến từ tàu điện ngầm và giữa biển người


Ta đứng xếp hàng chờ đơi cầm trong tay tấm vé mang con số tình yêu


Ta bay về phía trước bay qua dòng thời gian


Chúng ta đã từng vì tình yêu mà bị thương tổn


Ta nhìn con đường nhỏ hẹp dẫn lối vào giấc mơ


Gặp gỡ ngươi là điều bất ngờ tuyệt vời nhất


Một ngày nào đó ta sẽ tìm ra đáp áp cho câu hỏi này..."


Gặp ngươi, là điều bất ngờ tuyệt vời nhất, mà đáp án, đang chờ đợi chúng ta cùng nhau tìm ra được. Hát đến câu cuối cùng, ánh mắt vốn không có tiêu cự của Hạ Dịch Nặc, nhìn thẳng tắp về phía Lương Giác Quân. Vào một đêm đầu hè, đôi mắt đen bóng của Hạ Dịch Nặc tựa như những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời cao.


Hát xong, tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô của khán giả không ngừng. Hạ Dịch Nặc đứng dậy cúi chào, đưa điện thoại cho A Húc, cũng mặc kệ tiếng kêu gào encore* ở xung quanh, chuẩn bị bước xuống sân khấu. Vừa mới đi tới bên cạnh sân khấu lại bị một thân ảnh đột nhiên xông tới ôm chầm lấy, hoảng sợ, vừa đẩy ra để nhìn cho rõ, người đến là Mạch Thế Ninh.


(*Encore trong những liveshow nhạc đại khái là kêu gọi tiếp tục hát sau khi thời gian trình diễn kết thúc)


Mạch Thế Ninh ôm lấy Hạ Dịch Nặc kề tai nói nhỏ: "Được lắm, nhóc con! Ta nhìn thấy Lương lão sư của nhà ngươi rồi! Mượn bài hát thổ lộ a!"


Hạ Dịch Nặc 囧: "Nhiều người như vậy, chúng ta đi xuống trước đi. Sao ngươi cũng tới đây?"


Mạch Thế Ninh: "Ngươi chỉ nhớ mời Lương lão sư của nhà ngươi thôi a! Tam Mao gọi điện thoại cho ta, Quý Khang cũng tới, đang ở phía sau."


Hạ Dịch Nặc: "Có người hay trách oan người khác như ngươi sao, nửa tháng trước ta liền hỏi ngươi có cần giữ vé cho ngươi hay không, là tự ngươi nói gần đây quá bận không có thời gian."


Mạch Thế Ninh: "Có sao?"


Hạ Dịch Nặc: "Chính là như vậy đó."


Mạch Thế Ninh: "Ai, lúc trước không phải là Quý Khang bận rộn làm bảo vệ tốt nghiệp, ta bận rộn với phòng studio sao. Nể mặt Lương lão sư, tha cho ngươi trước. Ngươi đi trước đi, sau này lại nói!"


Lương Giác Quân có thể nghe được tiếng bàn luận xôn xao ở xung quanh, hỏi thăm xem cô gái này là học ở viện nào ngành nào, thậm chí là có bạn trai chưa các loại. Hạ Dịch Nặc trở lại chỗ ngồi, lúc đang muốn ngồi xuống thì vấp phải dây của hệ thống âm thành trên mặt đất một cái, cũng may Lương Giác Quân tay mắt lanh lẹ, đứng dậy đỡ lấy Hạ Tiểu Bảo.


Lương Giác Quân khen ngợi: "Vừa rồi hát rất hay."


Hạ Dịch Nặc khách khí: "Cám ơn."


Bầu không khí tại hiện trường bởi vì màn cầu hôn của Tam Mao cùng với màn trình diễn của Hạ Dịch Nặc mà càng trở nên nóng hơn, kế tiếp ban nhạc tiếp tục trình diễn hai bài hát, dường như là toàn trường cùng hợp xướng 'Take me to your heart' và 'Hôm nay ngươi muốn gả cho ta'. Hạ Lương hai người nương theo âm nhạc mà cùng nhau vẫy thanh phát sáng, cũng ăn ý không nói gì thêm nữa.


Thẳng đến hơn mười giờ, sau hai lần encore, rốt cuộc tuyên bố buổi hòa nhạc ngoài trời của Hoa vị miên lần này chính thức kết thúc. Sau khi kết thúc Hạ Dịch Nặc Lương Giác Quân và mọi người trong ban nhạc hỗ trợ thu dọn đồ đạc, lúc trở lại trung tâm câu lạc bộ đã là hơn mười một giờ. Tam Mao giữ chặt mọi người, bảo là muốn cùng đi chúc mừng. Hạ Dịch Nặc nhìn thoáng qua Lương Giác Quân, không nói gì. Lý Tư Nguyên hiểu ý, giữ chặt lấy cánh tay của Lương Giác Quân nói: "Bạn của Tiểu Hạ cũng cùng đi đi, coi như là chúc mừng cho chúng ta, nhiều người mới náo nhiệt."


Lương Giác Quân gật đầu nói được.


"Sư tỷ, đã trễ như vậy, không cần miễn cưỡng." Hạ Dịch Nặc thấp giọng thì thầm với Lương Giác Quân.


"Không muộn, không phải bây giờ cuộc sống về đêm mới bắt đầu sao?"


"Ân?"


"Chính ngươi đã nói, bởi vì hoa vẫn chưa ngủ."