Ve Kêu Mùa Hạ

Chương 16: Hiểu





Sau khi Lương Giác Quân rời đi, Trương Quý Khang cùng Mạch Thế Ninh trước sau chạy đến bệnh viện. Ba người náo loạn một hồi lâu mới ổn định lại.


Tìm cớ đẩy Trương Quý Khang đi, Hạ Dịch Nặc hỏi Mạch Thế Ninh: "Ngươi cùng Quý Khang thế nào rồi, trở về cũng được một thời gian rồi."


Mạch Thế Ninh nhàn nhã tựa vào giường, lấy tay chỉ vào cánh tay bó bột của Hạ Dịch Nặc: "Cái gì mà như thế nào, chỉ có như vậy, không có như thế nào."


"Hai kẻ ngu ngốc." Hạ Dịch Nặc cắn răng nói.


"Ta cảm thấy trạng thái bây giờ rất tốt. Bởi vì cái gọi là, khi một người đã có hết mọi thứ, còn có gì vui thú nữa chứ? Trên thế giới này còn có chuyện gì đáng để phấn đấu tranh lấy nữa? Như vậy thì sống vì cái gì đây? Lẽ nào chẳng qua là vì 'Sống' mà sống thôi sao? Sinh mệnh của một người nhất định phải có mục tiêu để hắn phấn đấu tranh lấy, sinh mệnh như vậy mới có ý nghĩa."


"Cổ Long tiên sinh, nhanh chóng xách bộ não tàn của ngươi về nhà đi."


"Khụ.. khụ.., ý của ta chính là, ta đang cho hắn cũng như cho bản thân mình, một chút ý nghĩa của sinh mệnh."


"Thật sự là có ý nghĩa."


"Đó chính là tình thú, tiểu hài tử ngươi không hiểu được."


"Được, ta không hiểu."


Cuối cùng Hạ Dịch Nặc có hiểu hay không?


Làm sinh viên y khoa, từng học qua 'Đại cương về khoa học giới tính', biết rõ lý thuyết Queer, từng đọc qua tác phẩm của Lý Ngân Hà, hiểu được ý nghĩa của cờ cầu vồng, từng xem qua các tác phẩm có đề tài đồng tình nổi tiếng như 'Bá Vương Biệt Cơ' 'Núi Brokeback', không nhiều, nhưng thật sự cũng không coi là ít. Nếu muốn hỏi Hạ Dịch Nặc đối với chuyện này có thái độ như thế nào, Hạ Dịch Nặc chắc chắn sẽ trả lời: Tôn trọng cùng thấu hiểu.


Sau khi làm nghiên cứu tiến sĩ, tuy rằng Hạ Dịch Nặc không ở trong phòng ký túc xá, nhưng ở đó vẫn có một giường lớn. Có một vài quyển sách và tài liệu chuyên ngành thời đại học vẫn còn ở đó. Phòng ký túc xá là phòng đôi, bạn cùng phòng với Hạ Dịch Nặc là một người cùng khóa cùng viện khác chuyên ngành, không coi như bạn thân, nhưng nói chuyên hợp ý cũng coi như người quen. Vào một buổi chiều của mấy năm trước, Hạ Dịch Nặc tâm huyết dâng trào liền trở về phòng ngủ lấy một ít tài liệu lúc trước, không ngờ lại vô tình nhìn thấy bạn cùng phòng và bạn gái của nàng dựa lên tường hôn môi. Ba người sáu mắt, nhìn nhau. Hạ Dịch Nặc cảm thấy có chút lúng túng, hối hận bản thân mình lỗ mãng đột ngột mở cửa vào phòng như vậy, đụng phải việc riêng tư của người ta. Sau khi trấn định mấy giây, Hạ Dịch Nặc gần như mặt không đổi sắc, lễ phép, biểu đạt sự áy náy cùng thấu hiểu của mình. Nhưng người bạn cùng phòng kia, cảm thấy rất có lỗi, về sau còn cố ý mời Hạ Dịch Nặc ăn bữa cơm, ngầm thấu hiểu lẫn nhau. Việc này Hạ Dịch Nặc cũng chưa từng nói với người thứ tư.


Ngoại trừ lần đó ra, cũng từng có những nữ sinh âm thầm biểu đạt những tình cảm mập mờ với Hạ Dịch Nặc, Hạ Dịch Nặc bất động thanh sắc mà ám chỉ, thực xin lỗi, ta không phải, mọi chuyện cũng nhẹ nhàng trôi qua.


Đêm đó Hạ Dịch Nặc một mình ở trong phòng bệnh lờ mờ, không hề để ý đến mùi thuốc khử trùng nồng nặc trong bệnh viện. Bởi vì đang bó bột, chỉ có thể nằm ngửa ở trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, suy nghĩ rất nhiều chuyện.


Cho nên Hạ Dịch Nặc có hiểu hay không? Là một nghiên cứu sinh tiến sĩ siêng năng, có lẽ có thể tìm hiểu thêm một chút về chuyện này.


Ngày hôm sau, phòng động vật trong học viện liền thông báo nguyên nhân gây cháy, bởi vì chập mạch điện gây nên hỏa hoạn trong phòng lưu trữ, may mắn là báo cháy kịp thời, nhân viên thuận lợi rời khỏi, chỉ có một sinh viên bị thương nhẹ. Cũng may Hạ Dịch Nặc không có nhìn thấy thông báo này, cũng đủ mất mặt a.


Sáng sớm Lương Giác Quân đến phòng thí nghiệm, dặn dò đại khái những chuyện của ngày hôm nay, liền đi đến bệnh viện kế bên. Đến phòng bệnh mới phát hiện bên trong rất náo nhiệt, Lý Thanh Lam và Lý Tu Hằng đều ở đó.


Hạ Dịch Nặc nhìn thấy Lương Giác Quân, cao hứng chào đón: "Sư tỷ ngươi đến rồi." Xoay người còn nói: "Mẹ ta hôm qua đã gặp rồi, đây là ca ca của ta Lý Tu Hằng. Ca, đây là Lương lão sư, tới đón ta về."


Lương Giác Quân khách khí chào hỏi mẹ con Lý gia.


Lý Thanh Lam nói: "Vừa nãy đã nói chuyện này rồi. Không muốn để cho bà ngoại nhìn thấy bộ dạng này của con mà sốt ruột đến bốc lửa, liền đến ở nhà cậu, mợ có thể chiếu cố con, bây giờ Mộc Mộc cũng không có ở nhà. Trong khoảng thời gian này, mẹ và Lý thúc của con sẽ cố gắng sắp xếp ca trực. Nếu không nữa thì, gọi điện thoại cho ba của con, gọi hắn đến đón con trở về đó."


"Mẹ, con cũng đã lớn như vậy rồi, bị chút vết thương nhỏ mà thôi, cũng không phải là không thể tự gánh vác sinh hoạt, làm gì phải kinh động đến nhiều người như vậy. Trong trường học còn có chuyện, nhà của cậu quá xa, đi về bất tiện, công việc của hai người bận rộn. Ba bên kia lại càng loạn, chiếu cố một mình Tiểu Ngôn cũng đủ nhức đầu rồi", Hạ Dịch Nặc nói ra một đống đạo lý, nháy nháy mắt với Lý Tu Hằng, "Lại nói, ca ca không có bận rộn như hai người, sau khi tan việc không phải có thể đến thăm con sao."


"Ta ở gần, cũng có thể chăm sóc Tiểu Hạ." Lương Giác Quân nói.


Lý Thanh Lam chỉ có thể thỏa hiệp: "Ai, thật sự là bướng bỉnh giống như đầu ngưu. Đến lúc đó mẹ nấu súp nói ca của con đem đến, con nhớ là phải ăn hết cho mẹ."


"Ân, biết rồi, biết rồi!" Đầu gật như là bằm tỏi.


Lý Tu Hằng tiến lên thu dọn lại đồ dùng, nói đỡ cho muội muội: "Được rồi, mẹ, mẹ yên tâm đi, sau khi tan việc con sẽ đến trường học nhìn Tiểu Bảo, hai người đừng đổi ca trực, công việc quan trọng." Sau đó bàn tay xoa xoa lên tóc muội muội, "Tiểu nha đầu, đi thôi! Trở về trường học đi."


Lý Thanh Lam lôi kéo Lương Giác Quân lại nói cảm ơn một hồi, Lương Giác Quân cũng không nói thêm gì nữa, chẳng qua là cười cười và gật đầu đáp ứng.


Trước khi trở về, Lý Thanh Lam dặn dò lần nữa: "Đảm bảo phải đặt cánh tay ở vị trí trước ngực, ngoại trừ lúc đi ngủ, không cho phép tùy tiện gỡ đai đeo xuống, cái này tự con biết rõ rồi."


Hạ Dịch Nặc khom lưng cung kính trả lời: "Ân, mẫu thân đại nhân."


Lý Thanh Lam mỉm cười lắc đầu, trong lòng cực kì hưởng thụ.


Đến cửa ra vào khu điều trị nội trú, Lý Tu Hằng nói đi lấy xe. Lúc lái xe tới, người ở ghế lái thế nhưng lại là Tề Khiêm. Lý Tu Hằng từ chỗ ghế phụ bước xuống, nói với Hạ Lương hai người: "Ta còn phải trực, tối hôm qua Tề Khiêm trực ca đêm, bây giờ đúng lúc tan tầm có thể tiện đường đưa các ngươi trở về."


Hạ Dịch Nặc bất động thanh sắc mà nhéo Lý Tu Hằng một cái, kề tai nói nhỏ: "Ngươi cố ý a, lần này coi như xong, lần sau tìm ngươi tính sổ!"


Lý Tu Hằng có chút lúng túng cười cười với Lương Giác Quân, Lương Giác Quân dùng ánh mắt tỏ ý là "Ta rất đồng cảm với ngươi, nhưng mà ta không giúp được ngươi".


Tề Khiêm hạ cửa sổ xe bên ghế lái xuống, mời hai người lên xe. Hai người ngồi vào chỗ ngồi phía sau.


Xe chạy ra khỏi lối vào bệnh viện nhộn nhịp, đến đường lớn rộng rãi, Tề Khiêm nhìn nhìn Hạ Dịch Nặc trong kính chiếu hậu, cười nói: "Ta đã nói, chúng ta rất nhanh còn có thể gặp lại mà."


Trong lòng Hạ Dịch Nặc nghĩ người này thật đúng là dễ làm quen, mở miệng nói: "Cám ơn ngài đã đưa chúng ta trở về."


Lương Giác Quân hiểu ý mà mỉm cười.


"Lương lão sư, còn trẻ như vậy đã làm giảng viên trong trường, thật sự là tuổi trẻ tài cao! Nghe Tiểu Bảo gọi ngươi là sư tỷ?"


Lương Giác Quân lễ phép trả lời: "Vốn cũng không có dạy các nàng cái gì cả, vừa nhận cương vị giảng viên, tuổi tác cũng gần tương đương, gọi lão sư liền quá khách khí."


"Vậy Lương lão sư nhất định là rất chiếu cố Tiểu Bảo đi?" Tề Khiêm tiếp tục đáp lời.


"Bác sĩ Tề, chúng ta hình như không quá quen thuộc. Tiểu Bảo là để cho người trong nhà gọi, ngươi gọi như vậy ta sẽ cảm thấy rất kỳ quái." Hạ Dịch Nặc rốt cuộc cũng không thể lễ phép lịch sự nổi nữa, cắt ngang lời nói của Tề Khiêm.


Tề Khiêm vẫn cười nói: "Không sao, muội muội của Tu Hằng, chính là muội muội của ta."


"Ba của Tu Hằng, cũng không phải là ba của ngươi, lão bà của Tu Hằng, cũng không phải là lão bà của ngươi đi?" Hạ Dịch Nặc lầm bầm một tiếng.


Khóe miệng Lương Giác Quân âm thầm cong lên.


Tề Khiêm liếc mắt nhìn Hạ Dịch Nặc trong kính chiếu hậu, cười to: "Ha ha. Được, ngươi nói đúng. Vậy ta nên gọi ngươi là gì đây?"


"Không phải Tiểu Bảo là được rồi."


"Tiểu Nặc?"


"..."


"Người trong trường học, đều gọi nàng là Tiểu Hạ." Lương Giác Quân nói.


"Vậy ta gọi ngươi là Tiểu Nặc đi."


"..."


Về sau ba người đều không nói gì nữa. Điện thoại của Lương Giác Quân rung lên một chút, chính là tin nhắn của Hạ Dịch Nặc đang ngồi bên cạnh, tin nhắn có một hàng chữ: "Sư tỷ, nếu như ngươi không để ý, gọi ta Tiểu Bảo là được rồi."


Trả lời chỉ có một chữ: "Được."


Nhìn nhau mỉm cười.


Đến trường học, dưới sự chỉ huy của Hạ Dịch Nặc, xe thuận lợi quẹo vào khu nhà dành cho nhân viên. Sau khi xuống xe lấy đồ đạc, Hạ Dịch Nặc lễ phép nói: "Cám ơn bác sĩ Tề đã đưa chúng ta về, làm phiền ngài rồi."


Lương Giác Quân cũng nói: "Cám ơn, bác sĩ Tề."


"Không khách khí, " Tề Khiêm phóng khoáng cười cười, không hề để ý đến sự xa cách của Hạ Dịch Nặc, "Hai vị gặp lại sau."


"Gặp lại sau."


Xe của Tề Khiêm chậm rãi rời khỏi, trong lúc nhất thời, yên tĩnh một mảnh. Lá ngô đồng màu vàng kim óng ánh rơi ở ven đường tiểu khu, còn chưa kịp bị công nhân bảo vệ môi trường quét đi. Hạ Dịch Nặc đứng ở trước khu nhà trọ, cúi đầu dùng giầy lướt qua những phiến lá rụng bên chân.


C thành thuộc về khí hậu gió mùa cận nhiệt đới với bốn mùa rõ rệt. Vào tháng 11 cuối mùa thu, C thành có không khí cuối thu dễ chịu, gió nhẹ ấm áp. Sau một thời gian, đợt không khí lạnh lẽo đầu tiên kéo đến, liền triệt để bắt đầu bước vào mùa đông. Mà San Francisco là khí hậu Địa Trung Hải điển hình, bốn mùa đều như mùa xuân, nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người. Ở San Francisco vài chục năm, chỉ mới gặp một trận tuyết, Lương Giác Quân thật khó hiểu, lại cảm thấy phi thường chờ mong mùa đông năm nay ở C thành.


Hạ Dịch Nặc khoác một chiếc áo khoác ngoài, chỉ có cánh tay trái là mặc vào trong tay áo. Lương Giác Quân tiến lên cầm lấy hành lý của Hạ Dịch Nặc, hỏi: "Sắp đến giờ cơm trưa rồi, định ăn thế nào đây?"


Hạ Dịch Nặc đung đưa cánh tay phải bó bột: "Buổi sáng bị ép ăn quá nhiều, bây giờ không có khẩu vị gì nữa. Về cất hành lý xong liền đến phòng thí nghiệm một chuyến đi."


"Bị trễ thí nghiệm sao?"


"Có một chút. Gần đây mỗi ngày đều tự rót thuốc cho chuột nhỏ, hôm qua còn chưa kịp thông báo với Đường lão sư, sáng hôm nay gọi điện thoại cho hắn xin nghỉ phép, phải đến dặn dò một ít chuyện." Ý thức của một tiến sĩ chính là như vậy, tay có thể gãy, nhưng thí nghiệm không thể loạn.


Lương Giác Quân gật đầu, cùng Hạ Dịch Nặc về nhà. Dọn dẹp đơn giản một chút, hai người cùng ra ngoài, đi bộ đến phòng thí nghiệm.


Khi Hạ Dịch Nặc dùng tư thái cụt một tay của Dương Quá xuất hiện trong phòng thí nghiệm, vẫn là dẫn đến rất nhiều tiếng hô kinh ngạc. Các sư huynh đệ tỷ muội nhao nhao ngừng thí nghiệm trong tay bước tới tỏ vẻ thăm hỏi, bảy miệng tám lưỡi mà thảo luận, thực sự là ồn ào. Hạ Dịch Nặc liền giải thích đơn giản một chút, lượt bớt tình tiết bản thân bởi vì Lương Giác Quân mà nửa đường quay lại, sau đó bất đắc dĩ vẫy vẫy tay nói: "Chính là như vậy, không cẩn thận bị ngã."


Đại sư huynh Lưu Triết tiến lên vỗ vỗ vai Hạ Dịch Nặc nói: "Quá nhi, bảo trọng!"


Ngay sau đó, Kha Định Hào cúi đầu ôm quyền trầm giọng nói: "Thần điêu đại hiệp, tha mạng a!"


Sư muội Vương Manh chắp hai tay sau lưng cười hì hì làm ra bộ dáng đáng yêu: "Đại ca ca, ta là Quách Tương, Tương trong Tương Dương!"


Hạ Dịch Nặc cố nín cười: "Tại hạ phải đi tìm cô cô của ta rồi." Nói xong, nghênh ngang rời đi.