Hôm nay, Phó Vọng Niên là chân chính nhìn thấy một lần hôn lễ hoàn chỉnh, nghĩ đến hắn và Thanh Dao cũng trải qua hôn sự như vậy, mà người kia lại không phải hắn, trong lòng rất khó chịu.
Bởi vậy, nam nhân nhân lúc buổi tối bực dọc nhìn phu lang trên giường, lại nhìn cái bụng kia, cuối cùng quyết định vẫn là phải đưa vào hành động, đại phu cũng đã nói, lúc này làm ít chuyện đó đối với sinh sản về sau cũng có chút bổ ích.
Thanh Dao nhìn nam nhân đứng trước giường, hắn đã đứng lâu như thế, chỉ mặc một cái áo trong, tuy trong phòng có lò sưởi, nhưng hắn thật không lạnh sao? Vừa muốn mở miệng hỏi, lại nhìn thấy nam nhân chui vào chăn ấm áp, y còn chưa bắt đầu nói gì liền cảm nhận được đôi tay của nam nhân nhóm lửa mấy nơi mẫn cảm trên người y.
"Ư...." Cơ thể mẫn cảm không chịu nổi khiêu khích của Phó Vọng Niên, Thanh Dao không tự giác rên khẽ một tiếng.
Làn da mịn màng tinh tế, mặt ửng đỏ, làm yết hầu của Phó Vọng Niên không khỏi trượt hai cái, cúi đầu phủ lên môi đỏ ấm áp mềm mại. Thanh Dao nhẹ mở môi đỏ, hắn liền thừa cơ chui vào, linh hoạt trượt qua chân răng, chạm đến mềm mượt trốn tránh, liền một trận hút mút, tư vị ngọt ngào làm hắn không khỏi luyến tiếc buông ra, thẳng đến nhìn thấy phu lang trước mắt nghẹn đỏ mặt, lúc này mới đành chịu cười cười, sau đó rời khỏi, sợi chỉ bạc kéo đến có chút dính nhau theo hai môi tách rời.
Thanh Dao thẹn đỏ mặt, nhưng vẫn nhân cơ hội này hít không khí có chút mát lạnh, lại thấy Phó Vọng Niên vươn ngón trỏ ra gạt sợi chỉ bên môi y, sau đó dời đến trên môi hắn, Phó Vọng Niên liếm nhẹ sợi chỉ mang theo hơi thở của hai người trên tay, cười đến mập mờ, làm Thanh Dao không khỏi mặt đỏ tai hồng.
Sao y cảm thấy phu quân trước mắt sẽ gợi cảm như thế, động tác kia lại cảm giác có chút mê hoặc, Thanh Dao chưa từng thấy cảnh này không khỏi nhìn ngây ngốc rất lâu.
Phó Vọng Niên thì nhân lúc Thanh Dao ngẩn người, cởi quần áo trên người hai người, tay to vung một cái, quần áo nhẹ bay rơi vào bên trong giường, Phó Vọng Niên say mê nhìn da thịt hồng, hồng anh (hai đầu v*) trên ngực trắng nõn vì mang thai mà mẫn cảm rất nhiều rất là đáng yêu.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng trượt qua một điểm, liền thấy cơ thể xinh đẹp trước mắt nhẹ nhàng run một cái, đây quả thật là nơi mẫn cảm của Thanh Dao, lại nhẹ nhàng hút mút, "ưm ưm..." tình triều xa lạ lại quen thuộc từ trước ngực xông vào trong đầu, Thanh Dao bất giác uốn éo cơ thể. Uốn éo như vậy lại chạm đến bụng dưới nóng bỏng của Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên không khỏi hít một hơi, đùi trắng mịn thỉnh thoảng quét qua dựng đứng sớm đã sẵn sàng chờ phát của hắn, Thanh Dao đây là cám dỗ hắn sao?
Tuy hắn nhịn đến chỉ muốn cứ vậy yêu thương phu lang yêu dấu, nhưng nhìn thấy cái bụng gồ lên kia, đành phải thầm ép dục hỏa dồi dào trong bụng dưới xuống, vẫn là nhanh giúp Thanh Dao làm chuẩn bị tốt rồi nói.
.........
Ôn nhu chuẩn bị xong, hảo hảo yêu thương phu lang mê người một phen, nhìn thấy thụy nhan mệt nhọc, Phó Vọng Niên thỏa mãn ôm chặt cơ thể ấm áp trong lòng.
Hôm sau không có chuyện gì, liền bồi y ngủ ngon một giấc thật ngon.
Mấy ngày sau, Tri Vị Lâu đưa ra mấy món mới, người ăn qua đều biết, mấy món mới kia quả thật là mùi vị mới lạ, một lần lại một lần, liền cũng truyền ra.
Về chuyện Tri Vị Lâu lúc này đang bận tối mày tối mặt Phó Vọng Niên tất nhiên không biết, bởi vì hắn hiện tại đang thương lượng chuyện tửu lâu với Bạch Lạc.
Từ sau lần trước, Thanh Dao và Phượng Miên liền thành hảo hữu không gì không nói, cho nên họ lúc này đang trò chuyện ở đình ngoài sân.
Bạch Lạc xem kỹ tư liệu trong tay một lượt, mày hơi nhíu thành một đoàn, có điều lại rất nhanh giãn ra, sau đó lại khẽ chau.
Tửu phương (cách làm rượu) này xem ra rất tốt, nhưng lại chưa từng có người ủ qua, không ngờ hắn không những là trù nghệ tốt, cả rượu đều hiểu nhiều như thế.
"Rượu nho này xem ra rất là khác, nhưng cách này có thể được sao?" Không phải hắn xem thường Phó Vọng Niên, mà là hắn tuyđã từng uống qua rượu nho, nhưng ở nơi này lại chưa từng thấy có người dùng nho ủ rượu, ở nơi này, rượu nho này chính là một cách làm rượu mới, chỉ là cách này của hắn có thể được sao?
Phó Vọng Niên nhướng mày, thờ ơ nói: "Rượu này không phải trải qua nhiều lần ủ ra, mới biết rượu này thành hay không sao?" Nhìn Bạch Lạc, lại tiếp tục nói: "Rượu hoa mộc cũng là trải qua nhiều lần ủ mà thành, rượu nho này có thể thành hay không, chỉ cần trải qua thử nghiệm mới có thể biết kết quả."
Bạch Lạc trầm tư chốc lát, hắn trái lại nói không sai, rượu nho này lại có mỹ vị của nó, đáng tiếc hắn chưa từng nghĩ tửu phương này làm sao, hiện giờ có cách này, thêm một phen nghiên cứu, nếu ủ thành rượu nho này, trái lại là một đột phá.
"Được, vậy chúng ta xem rượu nho này thành thời cơ mới, vậy chia phần....." Bạch Lạc nhướng mày, nói thật, hắn thật chưa từng nghĩ họ còn bởi vì chuyện tửu phương này lại thành lập quan hệ hợp tác.
"3:7, vẫn là ta ba ngươi bảy." Phó Vọng Niên nhàn nhạt nói, hắn ra tửu phương nhìn như rất đơn giản, nhưng hắn tin sau khi rượu nho ủ thành, rượu này nhất định sẽ có hiệu quả không tệ.
"Sảng khoái, vậy chuyện này quyết định vậy đi, đúng rồi, chúng ta cũng thuận tiện ký hợp đồng này đi!" Bạch Lạc nhớ lần Tri Vị Lâu lúc trước, Phó Vọng Niên lấy ra một xấp hợp đồng.
Tuy hắn lúc trước làm ăn cũng là phải ký vài quy định, nhưng còn chưa nhìn thấy mấy cái hợp đồng khác biệt đó, nhưng xem nội dung trên hợp đồng đó lại rất đương nhiên, nên hắn cũng bằng lòng ký hợp đồng đó, như vậy mới có thể bảo đảm lợi ích của hai người.
"Phượng ca ca, hài tử của ngươi có phải được bảy tháng rồi không." Thanh Dao nhìn bụng Phượng Miên rõ ràng lớn hơn y nhiều, lại cúi đầu nhìn bụng của mình.
"Không phải, hơn năm tháng." Phượng Miên có chút e thẹn, y cũng cảm thấy bụng y hình như lớn hơn người khác nhiều.
"A, ta cũng năm tháng a, vì sao của ngươi lớn như thế." Nói xong liền muốn tiến lên sờ bụng Phượng Miên một cái, tay lại dừng ở giữa không trung.
Bạch Lạc nâng mắt nhìn Thanh Dao một cái, sau đó ngồi xuống bên người Phượng Miên, hỏi: "Hài tử không quậy ngươi chứ!"
"Không sao, nó rất ngoan." Phượng Miên thấp giọng nói, dạo này Bạch Lạc luôn thích động tí hỏi y hài tử có quậy y không.
Phó Vọng Niên có chút ngạc nhiên nhìn nhu tình lóe qua trong mắt Bạch Lạc, sau đó cười liền xoay đầu nhìn Thanh Dao, nói: "Tiểu Dao, chúng ta về trước thôi, nên ngủ trưa rồi."
Bồi Thanh Dao ngủ trưa gần như đã thành thói quen của hắn, trừ khi phải đến Tri Vị Lâu hoặc có việc không bồi y được, thời gian còn lại phần lớn đều sẽ bồi y.
Thanh Dao cũng có chút buồn ngủ, liền nói với Phượng Miên: "Vậy Phượng ca ca, ta về trước, có rảnh chúng ta lại trò chuyện."
Nhìn Bạch Lạc, thấy trên mặt hắn không có bất cứ biểu cảm gì, cũng không nói gì nữa.
Phó Vọng Niên chào Bạch Lạc một tiếng, liền mang theo Thanh Dao rời đi, Phượng Miên nhìn bóng lưng hai người đi xa, nói với Bạch Lạc: "Phu quân, các ngươi là đang nói chuyện của Tri Vị Lâu sao?"
"Ừ, cũng có chút chuyện của tửu trang, ngươi cũng về phòng ngủ chút đi!" Bạch Lạc dìu Phượng Miên đứng lên.
Phượng Miên nghĩ đến lời Thanh Dao nói, lén lút nhìn Bạch Lạc một cái, mặt có chút đỏ, có điều vẫn là khẽ nói: "Thanh Dao nói lúc ngủ trưa phu quân y luôn sẽ bồi y, phu quân ngươi cũng có thể ngủ cùng ta một lần không?"
Tuy nhẹ như muỗi kêu, Bạch Lạc lại nghe một chữ đều không sót, hắn nhìn gương mặt cúi thấp của Phượng Miên, vành tai ửng đỏ, không khỏi nhẹ nhàng đáp ứng.
Phượng Miên lại bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Bạch Lạc, y vừa nãy nói nhỏ tiếng như thế, chính là không dám để hắn nghe thấy, nhưng trong lòng lại tồn tại hi vọng, không ngờ Bạch Lạc lại sẽ đáp ứng thỉnh cầu của y.
"Cẩn thận chút, đi thôi." Bạch Lạc nhìn y vô thố, nhẹ nhàng nhếch khóe môi.
Năm mới như hẹn mà đến, mỗi nhà mỗi hộ vào đêm trừ tịch đều bắt đầu chuẩn bị nghênh đón một năm mới.
Trong biệt viện Thanh phủ, hai dựng phu ở trong sân nhìn mấy người trong nhà bận tới lui, lại nhìn chính mình lại là ngồi nhàn rỗi, luôn cảm thấy trong lòng rất là không tự nhiên, nhưng nhìn bụng lớn của mình, đành phải đành chịu tiếp nhận an bài như vậy.
Tuy là bận, cũng chỉ là bận chuyện buổi tối, trong sân sớm được cả nhà Văn thúc quét dọn sạch sẽ, tối nay là đêm giao thừa, nên cả nhà Văn thúc cũng cùng ăn cơm.
Mới đầu họ còn không nguyện ý, nhưng chịu không nỗi Phượng Liên quấn lấy, liền đều đến, hiện tại bắt đầu ở bên cạnh giúp chuẩn bị cơm tối.
Tiểu nhi tử của Văn gia Văn Lịch nhìn bụng của Thanh Dao, lại nhìn bụng của Lan Hiên, hiếu kỳ hỏi: "Sinh con có phải rất đau không?"
Thanh Dao cũng hiếu kỳ nhìn Lan Hiên, y tuy đã có thai, nhưng y còn chưa từng sinh, cũng không biết có đau không, hiện tại có kinh nghiệm chính là Lan Hiên.
Lan Hiên nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của hai người, chậm rãi nói: "Cái này chờ lúc các ngươi sinh thì biết, cũng không dễ nói."
Y tuy từng sinh hai đứa con, nhưng y thật không biết nên hình dung cảm giác đau lúc đó thế nào, nếu nói rất đau, cũng không biết sẽ làm Thanh Dao cảm thấy sợ không.
Lúc đêm khuya tĩnh lặng, Thanh Dao nhớ mãi vấn đề sinh con có đau không, trằn trọc đều không ngủ được, Phó Vọng Niên vừa thu dọn đồ xong trở về, liền thấy Thanh Dao ngơ ngác nhìn đỉnh giường.
"Không ngủ được?" Chui vào chăn ôm lấy phu lang.
"Ừm, phu quân nói sinh con có thể rất đau không?" Thanh Dao ngẩng đầu nhìn Phó Vọng Niên, hắn luôn biết rất nhiều chuyện, hắn hẳn sẽ biết đi!
Phó Vọng Niên nhìn thấy Thanh Dao như vậy, không khỏi cười ha hả, câu hỏi này của Thanh Dao thật là đáng yêu, hắn lại chưa từng sinh, sao hắn biết!
"Tiểu Dao, sinh con là ngươi, không phải ta."
"Đúng ha." Thanh Dao nghĩ ngợi, vẫn là nói: "Không sợ đau, sẽ sinh thêm mấy đứa cho phu quân."
Thanh Dao biết Phó Vọng Niên thích con nít, xem tiểu Trúc tiểu Yên, lúc hắn về luôn sẽ mua ít đồ cho hai đứa chơi, người không biết còn tưởng đó là con họ!
"Được được được, tiểu Dao muốn sinh mấy đứa thì sinh, lúc đó chúng ta tiếp tục cố gắng." Phó Vọng Niên tuy nói như vậy, nhưng hắn lại không quên chuyện khi họ lần đầu hoan ái Thanh Dao kêu đau.
Thanh Dao xấu hổ trừng Phó Vọng Niên một cái, mặt như hoa đào, đáng tiếc Phó Vọng Niên chỉ có thể nhìn không thể ăn, tối qua mới thỏa thích một đêm, tối nay chỉ có thể ôm ôm là được.
Đêm trừ tịch, đối với người ngoài mà nói, lúc này vừa bắt đầu, mà đối với họ mà nói đã là đêm khuya, vẫn là nghỉ ngơi sớm chút thôi, dựng phu không thể chịu được giày vò bên ngoài kia.
Tuy Phó Vọng Niên là lo lắng bụng Thanh Dao không muốn để y ra cửa, nhưng hôm sau vẫn là như ý nguyện của y bồi y ra ngoài đi dạo, dẫu sao đây là ngày đầu năm hiếm có.
Phó Vọng Niên chưa từng trải qua tân xuân của cổ đại, có điều tân xuân nơi này lại có rất nhiều tiết mục, người phiêu bạt giang hồ làm xiếc hôm nay vẫn là theo lệ cũ làm xiếc trên phố, có điều hôm nay lại lợi nhuận nhiều hơn dĩ vãng.
Đầu năm, mọi người cũng không tiếc cho mấy đồng tiền đó, xem như là lì xì năm mới, hiếm khi họ vào ngày lành này ra ngoài làm xiếc để mọi người xem, trước kia công việc bộn bề cũng hiếm có khi rảnh như vậy.
Phó Vọng Niên dìu Thanh Dao rời đi, cười hỏi: "Hay không?"
Thanh Dao vẻ mặt khen ngợi, nói: "Hay, không ngờ lại có thể phun ra lửa từ trong miệng, có điều cảm giác thật là nguy hiểm."
Phó Vọng Niên cười không nói, hắn vừa nãy luôn chú ý xung quanh, chỉ sợ bị người đụng trúng Thanh Dao, cũng không xem kỹ màn biểu diễn kia, có điều lại cũng biết là biểu diễn thế nào.
Đi rồi đi, Thanh Dao đột nhiên nhìn thấy Phượng Miên, lại kinh hỉ kéo kéo tay áo Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên nhìn theo tầm mắt của y, đúng là hai phu phu Phượng Miên.
Hắn chỉ là hơi nhìn Phượng Miên một cái, sau đó nhìn Bạch Lạc, không ngờ Bạch Lạc lại sẽ mang Phượng Miên ra ngoài dạo, hơn nữa đôi tay kia còn rất tự nhiên ôm thắt lưng nở nang của Phượng Miên.
Phó Vọng Niên lại nhìn Bạch Nhưỡng phía sau Bạch Lạc, không khỏi than thở một tiếng, người có tiền đúng là ra ngoài đều có bảo tiêu, hắn thật là xem như kiến thức sự khác biệt của người có tiền.
Bạch Lạc lúc này cũng nhìn thấy Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên chỉ thấy hắn nói mấy câu, cũng không biết là nói gì, có điều nhìn dáng vẻ đó hẳn là nói với Bạch Nhưỡng phía sau.
Sau đó liền thấy Bạch Nhưỡng sải bước lớn đi đến hướng họ, Phó Vọng Niên nhướng mày, trong nháy mắt, Bạch Nhưỡng liền đến trước mắt.
"Phó công tử, chủ tử nhà ta nói muốn mời công tử đi Cúc Nguyệt Các uống ly trà, không biết công tử có bằng lòng không." Bạch Nhưỡng cung kính nói.
Phó VọngNiên nhìn Thanh Dao, sau đó nói: "Vậy cảm ơn lời mời chủ tử nhà ngươi trước."