Về Bên Em Khi Đêm Đã Tận

Chương 5




Ngoài cửa sổ, tuyết rơi dày đặc nhưng trong phòng lại tràn đầy hơi ấm.

Tô Ly cởi áo khoác thay một chiếc áo lụa mỏng manh và thoải mái, nằm ở đuôi giường nhìn lên cửa sổ trên trần nhà.

Cô đang suy nghĩ về những lời thím Chu nói trước khi đi. Lăng Diệu cũng là người Bắc Phụng, cùng lắm anh mới đến đây được hai năm, vậy trước kia anh làm nghề gì?

Chẳng lẽ vì anh không có người nhà nên muốn lên núi ẩn cư? Thoạt nhìn anh không giống người ăn chay.

Chỉ có điều người đó có kinh nghiệm săn thú.

Nếu anh săn thú, chắc chắn trên người sẽ có một khẩu súng săn.

Nghĩ đến đây, Tô Ly bật dậy. Cô chạy sang gõ cửa phòng bên cạnh. Nó rất chắc chắn, có lẽ là cửa cách âm.

Thấy không còn sớm nữa, Tô Ly xoa cái bụng đói meo của mình rồi khóa cửa xuống lầu.

Cô đến quầy bar, liếc nhìn phòng khách không một bóng người lại nghe thấy tiếng cười nói sôi nổi truyền đến từ sân sau.

Tô Ly đi thẳng theo hướng âm thanh. Ở đó có một nhà nghỉ với tấm mái làm bằng kính, nhìn cách bày biện trông có vẻ là nhà kính trồng hoa. Cánh cửa gỗ mở toang. Bên ngoài có những bông tuyết tung bay còn bên trong là làn khói lấp lửng theo chiều gió.

Ngay giữa khoảng đất trống có một bộ bàn ghế. Tiểu Kiếm đang bày bát đũa và rượu vang.

Cạnh cái bàn đó có kê một bếp nướng thịt tại chỗ, dưới đáy có một đống than củi đang cháy hừng hực, bên trên là một vỉ sắt trải một số nguyên liệu phụ làm mồi nhắm, còn có con cá trắm bị chẻ thành hai nửa sắp bị nướng chín. Đúng lúc này Lăng Diệu dùng dầu ớt đang sôi sùng sục rưới lên từ đầu cho đến đuôi, nhiệt độ cao khiến những giọt dầu bắn tung tóe.

Tiểu Đao háo hức đứng bên cạnh trợ giúp rắc rau thơm lên cá.

Sau khi Lăng Diệu đổ dầu xong, anh ngẩng đầu nhìn Tô Ly và nói: “Có thể ăn rồi.”

Tiểu Đao quay đầu lại ra sức gọi cô: “Chị Ly, em đang định đi gọi chị đấy. Chị mau đến ngửi thử con cá này xem. Có phải mùi cá nướng của người dân trong thôn mà chúng ta thường xuyên đến không?”

Tô Ly không ngửi thử theo lời Tiểu Đao. Cô đứng từ xa liếc mắt nhìn nó. Hình thức trình bày và màu sắc cũng rất giống, nếu cô không biết còn nghĩ rằng anh đi bái sư học nghệ.

“Tạm được.”

Tô Ly lặng lẽ đứng một lúc, cô thấy mọi người đều đang bận nhưng không biết mình có thể làm gì. Khương Tiến đang dùng tàn lửa để nướng gà ở bên cạnh, anh ta xé một cái đùi gà và nói: “Người đẹp, ăn một ít để lấp bụng nhé?”

Tô Ly không hề khách sáo mà nhận lấy: “Cảm ơn, tôi là Tô Ly.”

Khương Tiến mỉm cười: “Cái tên lạnh lùng thật đấy.”

Tiểu Đao xen vào: “Chị Ly không lạnh lùng, có nhiều người theo đuổi chị ấy lắm.”

Tô Ly vừa há miệng chuẩn bị cắn miếng thịt đã quay đầu lại: “Chương Tiểu Đao!”

Tiểu Đao lập tức tùy cơ ứng biến chạy đến bàn ăn và kéo ghế bên cạnh ra: “Chị Ly mau ngồi đi, chị muốn uống gì? Em đi lấy cho chị.”

Tô Ly đang định nhấc chân đi đến, đột nhiên một con chó đen chui qua chân cô. Cái bóng lướt nhanh như gió. Nó ngang ngược chặn đường cô, còn ngẩng đầu về phía cái đùi gà trên tay và sủa một cách điên cuồng.

Tô Ly sợ hãi lùi lại một bước, cơ thể cứng đờ không dám nhúc nhích. Cái cảm giác kinh khủng khi bị chó đuổi hồi nhỏ lan tỏa khắp cơ thể. Cô cắn chặt môi nhìn chằm chằm nó.

“Tiểu Hắc!” Lăng Diệu từ góc kia sải bước đến, anh nhấc chân lên định đá nó. Con chó đen nhanh chóng rụt đầu vào băng ghế để tránh anh. Nhân cơ hội đó, anh chắn trước mặt Tô Ly và nói với cô: “Tránh xa nó ra.”

Đợi đến lúc sự linh hoạt của đôi chân khôi phục lại, Tô Ly vội vàng chạy sang một bên, cách nó đủ xa trái tim của cô mới ổn định lại.

Tiểu Kiếm vội vàng giải thích với cô: “Chị đừng sợ, nó thấy người lạ nên mới thế.”

Tiểu Đao không tin: “Thế sao lúc nãy nó không sủa khi thấy tôi?”

Tiểu Kiếm nói: “Có lẽ cậu cho nó đồ ăn nên anh chàng này đã nhớ cậu.”

Tô Ly không muốn ăn vì khi nãy mới bị doạ cho một trận, cô hỏi Tiểu Kiếm: “Nó là chó gì thế?”

Tiểu Kiếm trả lời: “Chó chăn cừu. Bình thường nó rất thông minh và cảnh giác, việc nuôi dạy cũng rất an toàn. Nó hỗ trợ rất nhiều trong việc cứu hộ.”

“Nó luôn ở đây sao?”

“Đội trưởng Lăng mang nó đến.”

Tô Ly thở phào rồi ngồi xuống: “Tôi chưa nuôi chó bao giờ.”

Lăng Diệu đã khống chế được con chó và dùng dây xích buộc nó vào cây cột ở trong góc nhà, cuối cùng tiếng sủa cũng ngưng lại.

Thím Chu mang một số món ăn phụ từ nhà bếp ra, thấy mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng thì bảo mọi người bắt đầu ăn.

Mọi người ngồi vây quanh một cái bàn, cầm đũa lên và gắp đồ ăn.

Tô Ly vẫn đang gặm đùi gà, thấy bọn họ rót rượu trắng cho nhau một cách rất tự nhiên. Thím Chu cũng như vậy nên cô cũng nâng chén lên để hùa với mọi người.

Lăng Diệu cầm chai rượu nhưng chần chừ không rót xuống: “Cô uống được không?”

Tô Ly ngửi thấy mùi thơm của rượu. Bầu không khí hôm nay cũng rất thích hợp nên cô muốn nếm thử: “Tôi chỉ uống được một chút thôi.”

Khương Tiến chọc ghẹo cô: “Người đẹp, một chút của cô chắc không phải một chút xíu chứ?

Tô Ly coi nhẹ lời anh ta nói, nếu cô muốn thì có thể uống hết một chai, một ly nhỏ đã là cái gì?

Cô không nói gì cướp lấy chai rượu rồi tự rót cho mình một ly đầy. Tô Ly ngửa cổ lên uống một hớp nhỏ. Rượu chảy qua đầu lưỡi rồi chui xuống bụng. Hương vị nồng nặc, ngoài cảm giác cổ họng nóng lên và dạ dày ấm lại, cô không cảm thấy gì nữa. Cô uống hết gần nửa ly rượu mới đặt xuống và bắt đầu ăn cơm.

Lăng Diệu ngồi ở phía đối diện quan sát sắc mặt của cô và không nói gì cả.

Đứa nhóc nhiều chuyện Tiểu Đao bắt đầu tán gẫu đủ loại đề tài. Cậu có gì nói đó và không thèm giấu giếm bất cứ thứ gì.

Khương Tiến hỏi về công việc của cậu: “Các cậu chụp trộm những bức ảnh riêng tư của người khác mà không sợ bị người ta tố cáo hay sao?”

Tiểu Đao ăn một miếng thịt, đặt đũa xuống và nói: “Anh Khương, anh không hiểu rồi. Chúng tôi chỉ chụp những bức ảnh chân thật để phơi bày cho công chúng xem chứ không hề xuyên tạc hay bịa đặt. Chúng tôi thấy cái gì thì nó chính là cái đó. Nếu mấy minh tinh ấy không muốn người khác biết chi bằng đừng có làm. Mắt của bọn tôi thấy là thật thì tại sao chúng tôi phải sợ bị người ta tố cáo?”

Khương Tiến hỏi vặn lại cậu: “Cứ coi như là các cậu nhìn thấy nhưng làm sao biết được nó là sự thật?”

Tiểu Đao lập tức hất cái nồi này cho người khác: “Chị Ly biết. Chị ấy nói trực giác của chị ấy rất chính xác.”

Tô Ly liếc cậu: “Tôi cũng từng làm những chuyện mà không quan tân đến trực giác.”

Tiểu Đao tò mò sáp lại gần cô và hỏi: “Chuyện gì thế? Sao em chưa bao giờ nghe chị nói?”

Tô Ly bình tĩnh gạt rau thơm ra khỏi con cá nướng và nói: “Đó là việc thuê cậu.”

Mọi người cười rộ lên khiến Tiểu Đao xấu hổ: “Sếp, chị cho em chút mặt mũi* đi.”

Tô Ly giả ngu: “Hôm nay không có mì*, cậu ăn cá đi.”

*đồng âm.

Tiểu Đao: “…Cảm ớn sếp.”

Khương Tiến lại nhắc đến cảnh tượng chấn động lòng người đã xảy ra dưới núi hôm nay, anh ta hỏi Tô Ly: “Cũng may là cô thông minh biết viết tín hiệu cầu cứu lên tay. Nếu lúc đó cô không gặp chúng tôi thì cô định làm gì?”

Đến tận bây giờ Tô Ly vẫn không nghĩ ra: “Có lẽ tôi sẽ lái xe lên núi theo lời của gã đó.”

“Nếu cô lên núi, các cô chỉ có một con đường chết.” Lăng Diệu đột nhiên tiếp lời. Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô và đả thông tư tưởng: “Gã dẫn các cô lên núi bằng đường vòng, có lẽ gã cũng biết vài ngày tới sẽ có tuyết rơi. Đợi chiếc xe chạy được nửa đường, gã sẽ đạp cả người lẫn xe từ đỉnh núi xuống để tiêu hủy xác chết và loại bỏ chứng cứ phạm tội. Tuyết phủ dày đặc, có lẽ trong vòng nửa tháng tới sẽ không có ai biết các người bị kẹt lại ở đó, tất nhiên các người sẽ trở thành thức ăn cho chim ưng.”

Tô Ly đang nhàn nhã uống rượu thì bị sặc, sau lưng đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Sau khi nhìn nhận lại sự việc một cách thấu đáo, Tiểu Đao đập bàn phẫn nộ: “Hóa ra tên tội phạm cầm súng đó lại nham hiểm như vậy. Em đã nói mà sao càng ngày càng đi xa thế, gã còn nói dối sẽ thả chúng ta ra. Hóa ra, gã đã mưu tính từ sớm… Mấy anh, hôm nay cảm ơn các anh đã ở đó để nhặt lại cái mạng của em. Vì chúng ta có duyên nên em xin kính các anh một ly.”

Tiểu Kiếm mỉm cười: “Hôm nay cậu đã cảm ơn nhiều lần rồi.”

Tiểu Đao uống cạn một ngụm thì càng vui vẻ, tiếp tục rót rượu: “Chưa đủ, chưa đủ.”

Cậu nói xong cũng rót thêm cho Tô Ly: “Chị, chị cũng uống đi.”

Cơ thể đang lạnh của Tô Ly bất chợt nóng lên. Vừa rồi, Lăng Diệu nhắc đến tình huống xấu số của họ khiến cô mắc ói. Cô không ăn được nên muốn uống gì đó, lập tức ra lệnh cho cậu: “Rót đầy đi.”

Lăng Diệu nhìn cô và nói: “Tôi thấy cô uống nhiều rồi đấy.”

Tô Ly cảm thấy mình vẫn rất tỉnh táo, chỉ có nhiệt độ cơ thể tăng lên thôi. Cô phản bác: “Tôi không có.”

Thím Chu ngồi một bên nghe bọn họ kể từng chút một mới biết hóa ra họ đã trải qua một chuyện như vậy ở dưới chân núi. Bà nghe xong cũng sợ nên vỗ va an ủi Tô Ly: “Cũng may bây giờ ổn rồi, sống sót sau tai nạn chắc chắn sẽ có phúc lớn.”

Tiểu Đao gỡ bỏ sợ hãi, ăn uống rất thoải mái: “Đúng vậy. Có câu “xe đến trước núi ắt có đường”, con đường này là nhờ gặp được các anh.”

Tô Ly nâng chén rượu, tâm trạng hỏng bét khiến cô không khỏi nhớ đến chiếc xe đã bị mình vứt bỏ ở dưới chân núi. Cho dù tuyết tan, cô cũng phải tìm người sửa xe. Cộng thêm việc ở văn phòng, cô vẫn còn một đống sổ sách và báo cáo cá nhân phải làm, nghĩ đến việc đó cô buồn bực uống thêm vài hớp.

Mọi người vây quanh bàn ăn nói chuyện phiếm, bữa ăn trôi qua rất nhanh, gương mặt ai nấy đều hiện lên men say.

Lúc tiệc tàn, Tiểu Đao và Khương Tiến vẫn chưa thấy thỏa mãn. Họ xách chai rượu chuyển địa điểm sang phòng khách và uống tiếp.

Tiểu Kiếm và Lăng Diệu ở lại để dọn dẹp bãi chiến trường. Anh liếc về phía người vẫn còn ngồi nguyên ở vị trí cũ và thúc giục: “Cô có thể đứng lên không?”

Tiểu Kiếm mỉm cười: “Anh, tưởng lượng của cô ấy thật sự không tốt.”

Tô Ly dựa lưng vào ghế, dang rộng hai cánh tay, nhắm mắt lại và ngửa đầu lên trời. Một lúc sau cô mới mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt chứa đầy men say. Cô lắc đầu rồi dùng toàn bộ sức lực chống lên bàn để đứng lên.

Cô không đứng vững, cơ thể bắt đầu lắc lư. Lăng Diệu nhanh tay lẹ mắt kéo tay cô để cô không ngã xuống bàn.

Anh bỏ chai rượu rỗng xuống, quay đầu dặn dò với Tiểu Kiếm: “Cậu dọn đi, tôi đưa cô ấy lên lầu.”

Tiểu Kiếm: “Anh cẩn thận đừng để cô ấy ói lên người.”

Lăng Diệu kéo tay Tô Ly, để cô khoác lên vai mình nhưng cô ấy không chịu cứ muốn tự đi. Cô đi được vài bước lại loạng choạng, suýt chút nữa đã đập vào khung cửa. Anh dứt khoát vòng tay qua eo cô và dẫn cô lên lầu.

Tô Ly choáng váng nhưng không thấy buồn nôn. Cô chỉ cảm thấy não mình căng lên, cơ thể nóng bừng. Cô không kiểm soát được mà dùng tay kéo cổ áo ra để tản nhiệt.

Lăng Diệu cúi đầu, định nhìn xem cô muốn làm gì thì vô tình thấy dây áo lót đang thấp thoáng trong lớp áo sơ mi. Da thịt trắng nõn dính chặt vào xương quai xanh, mô hôi chảy ròng ròng, chỉ cần dời mắt xuống một tí nữa thôi sẽ đến phần ngực.

Yếu hầu chuyển động, anh nghiêng đầu sang một bên muốn nhìn thứ gì đó trên tường nhưng lại cảm thấy nhiệt độ của lò sưởi có vấn đề, lát nữa anh phải kiểm tra lại hẳn hoi mới được.

Tô Ly được đưa lên lầu ba. Lăng Diệu nhấn công tắc đền hành lang. Lúc mới đầu ánh sáng không tốt lắm, bọn họ cách xa đèn điện nên ánh sáng còn tối. Họ đứng ngay đầu cầu thang nên không thấy rõ phía cuối hành lang.

Tô Ly vịn vào tường để tự mình đứng vững, cô buông tay anh ra và bước từng bước về phòng.

Lăng Diệu sợ cô không cẩn thận sẽ ngã xuống nên đi theo cô đến tận cửa phòng 305. Anh nhắc nhở cô: “Cô đừng lên giường ngủ luôn, đợi lát nữa tắm xong khử sạch mùi rượu trên người đã.”

Tô Ly vẫn biết anh đang nói gì, chẳng qua ánh mắt vẫn hơi mơ màng. Sau khi vào phòng, cô vùi đầu vào vali hành lý của mình tìm quần áo sạch và phất tay với người đứng ngoài cửa: “Tôi biết rồi.”

Lăng Diệu đứng một lúc rồi bỏ đi. Anh không xuống lầu ngay mà vào phòng mình tìm một cái khăn lông và đồ dùng cá nhân chưa dùng đến. Sau khi quay lại đã thấy cô loạng choạng ôm quần áo đến nhà vệ sinh.

“Này…” Anh gọi cô lại: “Cô vừa uống rượu, đừng tắm vội.”

Dưới ánh đèn yếu ớt, Tô Ly dừng lại. Cô quay đầu nhìn anh: “Tôi khó chịu, anh còn không cho tôi tắm?”

“Cô khó chịu thì cũng phải nhịn. Không phải đó lẽ thường tình sao?” Giọng điệu của anh mạnh mẽ hơn một chút.

Tô Ly vẫn đang choáng váng: “Lẽ thường gì cơ?”

Anh lạnh lùng nói: “Đột Tử.”

Tô Ly đang trong trạng thái miệng đắng lưỡi khô, cô đứng tại chỗ liếm môi và có hiểu một chút.

Lăng Diệu đến gần đưa khăn lông cho cô: “Đồ sạch đấy.”

Tô Ly nhận lấy và nói: “Tôi rửa mặt trước.”

Cô tiếp tục đi về phía nhà vệ sinh, vào trong và đóng cửa lại.

Một lúc sau, tiếng nước chảy từ bên trong đã truyền ra.

Lăng Diệu đứng bên ngoài một lát, anh có dự cảm chẳng lành. Anh đang định xuống lầu thì chuông điện thoại reo lên.

Anh liếc qua dãy số. Đó là cuộc điện thoại của đồn công an quản lý khu vực.

Anh nhíu mày rồi mở cửa ban công bên cạnh. Hơi lạnh phả vào mặt khiến anh tỉnh táo hơn rất nhiều.

Anh đóng cửa lại và nhận điện thoại. Đối phương là vị cảnh sát đã bắt gã tội phạm cầm súng hôm nay ở dưới chân núi.

Anh ta dùng giọng điệu hết sức nghiêm túc, hình như cố ý thông báo với anh rằng đã mất dấu chiếc xe chở đồng bọn của tên tội phạm cầm súng. Phân tích theo lộ trình của họ, rất có thể sau khi chiếc xe băng qua đường hầm đã phát hiện có gì đó không ổn nên đã lái xe vào núi và tìm một nơi nào đó để ẩn nấp.

Lăng Diệu mím chặt môi. Anh biết đối phương muốn hỏi chuyện gì. Anh nói: “Trước mắt chúng tôi vẫn chưa tìm được, nếu có động tĩnh gì tôi sẽ lập tức báo lại cho anh.”

Đối phương đè thấp giọng đáp lời và nhắc nhở: “Theo lời khai của tên tội phạm đã bị bắt, đêm qua bọn họ cướp tiệm vàng ở một tỉnh khác. Bọn họ đã đổi rất nhiều phương tiện giao thông, chiều qua tập hợp ở Bắc Phụng và lên xe trốn sang Dương Lâm. Trên xe còn ba đồng phạm, đều có tiền án và mang theo súng.”

Lăng Diệu nhìn núi tuyết trong đêm tối, xung quanh im lặng như tờ chỉ có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi và tiếng nước chảy rất nhỏ truyền qua từ cánh cửa gỗ bên cạnh.

Anh hiểu ra tình hình: “Ừ.”

Đối phương đột nhiên nhớ ra việc gì đó đã hỏi một câu: “Đúng rồi, hai người hôm nay…”

“Họ ở chỗ chúng tôi.”

“Ừ, vậy thì tốt.”

Sau khi cúp điện thoại, Lăng Diệu giẫm lên tuyết, anh phát hiện tuyết trên sàn đã có thể lấp kín một bàn chân. Trận tuyết năm nay thật lớn.

Anh xoay người vào nhà. Lăng Diệu vừa đóng cửa sân thượng, ánh đèn đột nhiên vụt tắt, toàn bộ không gian chìm vào bóng tối.

Một tiếng hét chói tai vang lên từ nhà vệ sinh bên cạnh, sau đó không còn âm thanh gì nữa.