Về Bên Em Khi Đêm Đã Tận

Chương 17




Họ bỏ những chiếc xe ở ven đường. Một số người ở lại để thu xếp thỏa đáng còn những người khác tiếp tục giành giật từng giây từng phút để lên đường và liên hệ với những người khác.

Những người đàn ông trong đội điều tra đều có thân thể cường tráng và bước chân vội vã. Họ đi bộ suốt nửa tiếng đồng hồ nhưng không hề thở gấp cũng không dừng lại nghỉ ngơi một lát.

Mặc dù Tô Ly thường xuyên đến phòng tập thể hình nhưng cô cũng không thể chịu đựng nổi việc phải đi bộ liên tục trên những con đường núi gian nan.

Tuy rằng tuyết đã ngừng rơi nhưng những cơn gió trên núi vô cùng mãnh liệt, nó đập vào mặt cô khiến cô hơi nhói.

Tô Ly chà sát hai tay. Cô thổi hơi nóng vào đó và đưa lên che mặt.

Nước ở dưới hạ lưu của con sông Hoành Thủy chảy rất chậm, phần lớn diện tích đã bị đóng băng và có một lớp tuyết dày che phủ trên thành cầu.

Lăng Diệu đi trước mặt cô, thỉnh thoảng anh lại quay đầu nhìn cô và người bên cạnh. Mỗi lần như thế Tô Ly đều cảm nhận được, cô sẽ cúi đầu nhìn đường để xem có cái hố nào bị tuyết vùi lấp hay không.

Trải qua vài lần như thế, cô thậm chí còn nghi ngờ đối phương dành cho mình sự quan tâm đặc biệt nào đó.

Cô cứ ôm dòng duy nghĩ ấy nhưng không thể xác minh nó. Xung quanh là một đám đàn ông đang bận lòng vì công vụ, họ thậm chí còn không cần lên tiếng mà chỉ cẩn thận ra ám hiệu hành động, bầu không khí tồn tại giữa nhưng cái liếc mắt ám chỉ trở nên cực kỳ bức bách.

Tô Ly bị ảnh hưởng bởi nó nên cô phải nâng cao tinh thần nhạy cảm. Thỉnh thoảng cô bắt được những âm thanh nho nhỏ phát ra từ khu rừng, cô sẽ căng thẳng và nhìn chằm chằm về hướng đó.

Có người nói nhỏ vào tai cô: “Là một con thú nhỏ thôi.”

Tô Ly quay đầu lại. Cô phát hiện không biết từ lúc nào mà anh đã đứng ngay bên phải cô. Hình như anh làm thế vì cố ý giải thích cho cô hiểu.

“Chúng ta phải đi bao lâu nữa?” Cô chỉ chú ý đến vấn đề này.

Họ đi càng lâu thì càng đến gần những nguồn nguy hiểm không thể biết trước.

Lăng Diệu chỉ về tòa tháo sừng sững cách đó không xa và nói: “Chúng ta đi vòng qua đó sẽ đến dốc Tinh Hà.”

Tô Ly lâm vào tình trạng chết lặng. Cô quay lại gật đầu với anh nhưng đôi chân đã hơi sững lại.

“Cô mệt sao?” Trong hoàn cảnh đặc biệt giọng nói của anh không cứng nhắc như thế mà nó ẩn chứa sự dịu dàng vô cùng khác biệt.

Những đầu ngón chân của cô đã dính chặt vào nhau. Cô cau mày và nói: “Hình như đế giày của tôi bị ướt rồi.”

Lăng Diệu cúi đầu nhìn. Trên giày của cô kha khá tuyết và cát bụi. Tư thế đi bộ của cô cũng hơi kỳ lạ.

Trước mắt họ chưa về đường lớn. Sự lo lắng hiện lên giữa hai hàng lông mày của anh. Anh hỏi: “Cô có thể chịu đựng được không?”

Lúc đi học Tô Ly là cao thủ chạy đường dài nên phải có sức chịu đựng. Hơn nữa trong hoàn cảnh này cô không muốn người khác xem thường mình.

Cô nói to: “Anh thấy tôi giống như loại người không thể chịu đựng được à?”

Lăng Diệu bắt được sự mạnh mẽ nổi lên trong ánh mắt của cô. Anh cười khẽ và nói: “Đúng vậy. Nếu cô không chịu nổi thì chẳng khác nào vả vào mặt phóng viên.”

Tô Ly chửi thầm trong lòng sau đó trừng mắt đáp lại anh.

Dốc Tinh hà có cái tên thật nghe nhưng hình dạng của nó thì không ổn tí nào. Nó khá dốc, thỉnh thoảng có đoạn dốc thoải họ sẽ trồng một nửa cây xanh.

Khu vực này rất lớn. Cô nhìn về phía không gian rộng rãi và theo sát những bước chân. Chẳng bao lâu sau họ đã tiến vào một rừng trúc um tùm. Họ trồng cây một cách hỗn loạn, càng vào sâu họ càng hoang mang và không thể cảm nhận được phương hướng.

Lăng Diệu đến phía trước dẫn đường nhưng con đường này không dễ đi, anh phải nắm lấy thân trúc để tránh trượt chân.

Trong toàn bộ hành trình, Tô Ly không trả lời ai cả nhưng người bên cạnh rất giỏi nắm bắt trọng điểm. Họ thường xuyên trao đổi nên cô cũng biết được một chút tình hình.

Giờ phút này, họ đang liên lạc với những người bên ngoài ngọn núi, sắp thấy mục tiêu thì phải tập trung lại một chỗ nhưng vẫn không thấy bóng dáng của tên cướp đâu.

Khương Tiến đi bên cạnh Tô Ly, anh ta đoán: “Trước đó một người đã chết, sau này khó có thể đảm bảo không có người thứ hai.”

Tô ly nhớ lại hoàn cảnh trong thung lũng vừa nãy, cô nói: “Anh không thể nghĩ ra thứ gì tốt đẹp hơn sao?”

Khương Tiến đã nhận định như thế từ lâu: “Cô đã từng nghe đến một câu thế này chưa? Người chết vì tiền đấy.”

Tô Ly hỏi: “Họ vẫn giữ đồ trên người chứ?”

“Chắc chắn chúng bọc trong túi và tháo chạy.”

Tô Ly lắc đầu: “Không phải của mình thì giành giật làm gì? Thứ đồ trong đó lại không thể tiêu được.”

Khương Tiến cảm khái: “Cho nên mọi người đều ôm tâm lý may mắn. Họ suy nghĩ nhỡ đâu thành công thì sao, không thử một lần thì làm sao biết được có thành công hay không. Cô nói xem có phải không?”

Những lời nói của anh ta chạm vào hình ảnh in sâu trong tâm trí Tô Ly. Đúng vậy, lúc ba cô còn sống cũng là một người như thế. Ông có thể thành công ngay lập tức rất nhiều lần nhưng cũng có những lần thất bại mà không thể cứu vãn được, thậm chí ông ấy còn vác trên mình một tội danh vô lý.

Ông bị người ta vu oan là mua bán và cung cấp chất ma tuý, sớm muộn gì cô cũng phải rửa oan cho ba.

Lúc đến dốc Tinh Hà, tất cả mọi người đều hơi thất vọng vì họ đã bắt hụt.

Lúc họ đang sầu não và không biết phải làm sao thì có một người nắm bắt được tình hình đã đến trước mặt họ báo cáo. Người đó nói cách đây không lâu trong núi có người tổ chức đám cưới. Một chiếc xe hoa lớn đến thị trấn Lưu Trì mà không hề bị ngăn cản.

Cảnh sát Từ rất tức giận. Ông vừa nghe xong đã giáo huấn: “Tại sao lúc đó không cản lại?”

Người đó cẩn thận nói: “Đám cưới ấy đang vội vàng đón dâu. Họ vừa đông lại vừa có khí thế. Họ nói dừng lại giữa đường sẽ xui xẻo, sau đó họ cứ khăng căng tất cả đều mọi người là người nhà, có nói thế nào họ cũng không chịu phối hợp.”

Cảnh sát Từ bình tĩnh hỏi: “Có cử người đi theo không?”

“Có. Đi thẳng về nhà với họ.”

Cảnh sát Từ tạm thời ổn định lại. Ông nói: “Có vấn đề gì cũng phải nhìn chằm chằm họ. Dặn dò người đi theo hãy cẩn thận xác định đối tượng”

Một cấp dưới sốt ruột hỏi: “Nếu như không phải như thế, chẳng lẽ chúng ta đang đi lầm đường sao?”

Lăng Diệu im lặng một lúc lâu, đến tận bây giờ anh mới đứng ra nói chuyện: “Đừng lo đến việc chúng ta đoán sai. Khắp nơi đều là đường có lợi cho việc chạy trốn, vấn đề nằm ở chỗ cái xe hoa đó.”

Tô Ly không nén nổi suy nghĩ: Những người đó không phải kẻ ngu sao? Dẫn sói vào nhà mà không hề phát hiện?

Hình như người truyền tin cũng đồng tình với những gì Lăng Diệu nói, anh ta gật đầu: “Lúc đó chúng tôi chỉ ngăn cản một cách tượng trưng bởi vì chúng tôi sợ nếu trên xe thật sự có tội phạm, chúng sẽ uy hiếp con tin và khăng khăng không thả. Hơn nữa…”

Cảnh sát Từ: “Còn gì nữa?”

“Hơn nữa nó xuất hiện vào đúng dịp như thế. Bây giờ nhìn lại trong núi cũng không có người lạ.”

Những người còn lại trố mắt nhìn nhau, không ai dám đưa ra phán đoán.

Ngay vào lúc ấy họ lại có thêm một manh mối quan trọng.

Thông qua việc kết nối các tin tức từ phía cảnh sát, có người báo cáo hôm nay nhà đó làm đám cưới nhận được một món của hồi môn là một chuỗi dây chuyền vàng. Nghe nói người mang đến là bà con xa cố ý đến đây để chúc mừng, bây giờ người đó đang ngồi trên xe hoa.

Cảnh Sát Từ lập tức hỏi: “Chắc chắn không?”

“Chắc chắn.” Đối phương khẳng định: “Họ xác nhận có người và dây chuyền, tất cả đều nói là không nhìn nhầm.”

Một giây sau, cảnh sát Từ cúp điện thoại. Ông lại gọi cho một bên khác, vừa đi vừa phân nhiệm vụ.

Tô Ly thấy thế lại phải chạy lên phía trước. Cô đuổi theo nhưng Lăng Diệu đã giữ tay cô lại. Anh nói: “Mấy người chúng ta không cần đi.”

Cô không hiểu: “Tại sao chúng ta không cần đi.”

Hình như anh đã quyết định từ lâu: “Có nhiều người đi rồi. Đừng khiến họ thêm loạn. Họ có thể tự bắt được.”

Vốn dĩ, Tô Ly tưởng nếu họ còn ở trong núi thì sẽ dễ dàng bắt được, hôm nay cuối cùng cũng có manh mới nhưng nghe xong vẫn không thể khiến cô bớt lo.

Cô hỏi: “Ý anh là chúng ta không cần để ý đến chuyện này?”

“Ừ.”

Cô quay đầu lại đoán rằng họ phải trở về đường cũ: “Thế bây giờ chúng ta đi đâu?”

Anh nhận ra sự miễn cưỡng của cô, anh nói: “Chúng ta cũng xuống nhưng không đi cùng họ.”

Anh đang nói đến cảnh sát.

Tô Ly hơi lúng túng. Cô nghĩ anh muốn đi thì tự mà đi, lúc đầu họ đến đây vì cùng một mục đích nhưng nửa chừng anh lại muốn rút lui.

Nhưng cô không nói gì cả. Bây giờ cô giống như người làm của anh, cô không quen tình hình nên chỉ có thể nghe lời anh.

Khương Tiến trêu chọc: “Cô muốn ghi lại tin tức lớn nhưng đừng có đi, biết đâu lại nguy hiểm đến tính mạng thì sao? Chúng ta cứ tránh đi. Tôi tin cảnh sát có thể bắt được người mà.”

Tô Ly không nhớ đến vấn đề đó. Cô nhìn đồng hồ, thoáng cái đã hơn năm giờ. Cô thu máy ảnh lại và hỏi: “Chúng ta trở về như thế nào?”

Khương Tiến đề nghị: “Gọi một chiếc xe đi qua rồi đi nhờ.”

Lăng Diệu chỉ đường cho bọn họ đi theo: “Xuống dưới rồi nói chuyện.”

Một nhóm ba người tách khỏi đường của đội điều tra. Lúc họ đến thị trấn Lưu Trì, trời đã hơi tối.

Đôi giày của Tô Ly lấm lem bùn đất, trông rất khó coi.

Cuối cùng khi xuống được mặt đất bằng phẳng, cô giậm chân tại chỗ, nó cứng đơ và lạnh ngắt.

Dường như Lăng Diệu đã quen với điều đó. Anh đưa họ đi thẳng đến một con đường trong chợ và tìm thấy một quán mì nhỏ đang mở cửa.

Tô Ly quan sát xung quanh và theo anh vào. Trong quán có rất nhiều khách đang tụm lăm tụm ba.

Lăng Diệu hỏi: “Ăn gì?”

Cô liếc nhìn thực đơn trên tường, giá cả khá bình dân. Cô nói: “Ăn gì cũng được.”

“Đừng có gì cũng được.” Sau đó anh hỏi lại: “Một bát mì?

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Được.”

Cô bôn ba lâu như vậy, chắc hẳn đã kiệt sức. Anh lại hỏi: “Thêm một cái đùi gà?”

Cô gật đầu: “Được.”

Lăng Diệu quay lại gọi ông chủ, Tô Ly tìm được một góc ở gần cửa phụ. Cô ngồi xuống và dựa vào tường nghỉ ngơi.

Một lúc sau, Lăng Diệu trả tiền xong thì đi tới nhưng anh không ngồi xuống mà nói với bọn họ: “Tôi ra ngoài một lát để tìm người hỏi xe, các cậu ăn trước đi.”

Tô Ly còn chưa kịp hỏi gì, anh vừa nói xong đã dắt Tiểu Hắc ra ngoài.

Cô quay đầu lại hỏi Khương Tiến đang ngồi ở đối diện: “Anh có cảm thấy anh ấy kỳ lạ không?”

Khương Tiến hỏi: “Kỳ lạ chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng lạ.”

Khương Tiến cười nói: “Cậu ta muốn hấp dẫn cô đấy.”

Tô Ly cảm thấy anh ta đã hiểu lầm nên không nói nữa. Cô thò đầu ra ngoài nhìn bầu trời đang càng ngày càng tối.

Một lúc lâu sau, ông chủ vẫn chưa mang mì ra Tô Ly đã không thể ngồi yên, cô đứng dậy và nói: “Tôi ra ngoài hóng gió một tí, sẽ về ngay thôi.”

Khương Tiến không muốn đi, anh ta nhắc nhở cô: “Đừng đi xa.”

Tô Ly: “Ừ.”

Sau khi ra khỏi quán mì, Tô Ly đi loanh quanh trước cửa quán. Cô nhìn đi nhìn lại cả con đường, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lăng Diệu đâu, chỉ có những người đi đường xa lạ đang vội vã về nhà.

Họ đã quét sạch tuyết trên mặt đất nên con đường rất dễ đi. Cô bước qua hai cửa hàng bên cạnh và đứng ở một con hẻm dẫn vào trong.

Ở trong con hẻm có một người cầm cây gậy bán kẹo hồ lô. Tô Ly không còn nhớ mình đã ăn thứ này lúc mấy tuổi nhưng cô có một ấn tượng khá sâu sắc về nó. Có một lần ba cô đi công tác rất lâu, lúc ông về đã mang cho cô mấy xâu kẹo hồ lô khiến cô vui vẻ nên lập tức tha thứ cho ông ấy.

Giờ nghĩ lại, hồi đó cô thực sự rất dễ hài lòng.

Tô Ly tự cười một mình. Cô đi tới chiêm ngưỡng các loại kẹo. Bây giờ họ có rất nhiều thủ đoạn bịp bợm, kẹo vẫn như thế nhưng màu sắc tươi sáng trông có vẻ ngon miệng và khiến mấy đứa trẻ thèm ăn.

Người bán hàng dong thấy cô đi đến đã quay ngoắt lại và khéo léo mời chào: “Cô muốn cái nào?”

Tô Ly chưa bảo muốn mua.

“Cái này thì sao?” Đối phương trực tiếp cầm lên cho cô.

Tô Ly nhìn nó, đột nhiên cô muốn nếm thử. Cô vừa sờ tiền trong túi vừa hỏi: “Bao nhiêu một xâu?”

“Ba đồng.”

Tô Li chỉ mò được một tờ tiền giấy. Cô lấy ví ra cầm trong tay, người bán vừa nhìn đã xua tay nói: “Tôi không có tiền thối đâu.”

Tô Ly: “Tôi chỉ có một trăm thôi.”

Người bán hàng chỉ sang một bên: “Cô có thể tìm người để đổi.”

Tô Ly nhìn xung quanh. Cô thầm nghĩ mình chỉ ra ngoài hóng gió, tại sao lại vướng vào việc không mua nổi một xâu kẹo hồ lô cơ chứ.

Cô tiếp tục đi về con phố phía trước. Cô định tìm chỗ nào đó để tiêu tiền, nhìn hết một vòng cô lại thấy một bóng dáng quen thuộc ở đối diện con phố.

Chỉ thấy mỗi bóng lưng nhưng Tô Ly vẫn nhận ra anh. Anh đứng dưới gốc cây ở đầu con hẻm đối diện và nói chuyện với một người khác.

Tô Ly nghĩ chắc là anh đã tìm được chủ xe để đi nhờ.

Cô không sang đó mà đứng yên tại chỗ vì trông anh có vẻ sẽ nói chuyện nhanh thôi, cô muốn chờ anh đến.

Nhưng chưa được vài giây, người đàn ông đối diện Lăng Diệu đột nhiên nhìn sang và nhìn chằm chằm Tô Ly từ xa.

Giữa màn đêm mờ mịt, Tô Ly lại nhìn thấy sự do dự và thận trọng trong ánh mắt của người đàn ông đó.

Sau đó, có lẽ Lăng Diệu được chỉ dẫn bởi ánh mắt của người đó, anh cũng quay lại và nhìn thấy Tô Ly.

Chẳng bao lâu sau anh quay đi chỗ khác và tiếp tục nói chuyện với người đàn ông kia.

Không còn ai đi bộ trên đường nữa, cũng không có nhiều xe Tô Ly dựa vào một thân cây, cô tự hỏi bọn họ nói chuyện gì mà lâu như vậy, vẫn chưa thương lượng được giá cả tốt hay sao.

Chẳng bao lâu sau, người nọ nói xong thì vội vàng rời đi. Lăng Diệu xoay người và đi về phía này.

Tô Ly dứng thẳng lên, chờ anh tới gần mới hỏi: “Anh tìm được xe rồi sao?”

Lăng Diệu: “Chưa.”

Tô Ly kinh ngạc: “Vậy các anh vừa nói cái gì?”

Anh quay đầu đi: “Nói về giá cả thị trường săn bắn gần đây.”

Tô Ly không thể tin được. Cô bám theo sau: “Anh chỉ hỏi cái đó thôi sao?”

Anh tỏ ra rất bình tĩnh: “Ừ, trước kia đó là khách của tôi.”

Tô Ly im lặng. Cô lại nói: “Tôi cứ tưởng anh đi tìm xe. Bây giờ đã tối rồi, chúng ta có thể về không?”

“Nếu chúng ta thật sự không thể về thì cô có sợ không?” Anh hỏi.

Tô Ly nghe xong thì hỏi: “Anh có ý gì?”

Lăng Diệu: “Tôi tìm vài người thường xuyên lái xe nhưng họ nói sẽ không ra ngoài vào buổi tối vì họ sợ có chuyện gì đó sẽ xảy ra trong ngày tuyết rơi. Sáng mai mới có xe.”

Tô Ly im lặng một lúc lâu, cô không biết nên nói cái gì.

“Tại sao cô lại ra đây?” Lăng Diệu hỏi ngược lại.

Đúng lúc này, hai người tình cờ đi ngang qua con hẻm bán kẹo hồ lô, Tô Ly nhớ tới chuyện đó, cô nói: “Tôi muốn đổi một ít tiền.”

“Đổi tiền?” Lăng Diệu tò mò: “Mua cái gì?

“Đây.” Tô Ly hất cằm chỉ.

Lăng Diệu nhìn sang. Người bán kẹo hồ lô nhìn thấy Tô Ly, anh ta không quên gọi cô lại: “Cô có tiền lẻ chưa? Mua vài xâu đi.”

Lăng Diệu quay lại nhìn Tô Ly và hỏi: “Cô muốn mua cái này hả?”

Tô Ly không nhận ra sự kinh ngạc trong giọng điệu của anh, cô tưởng anh đang xác nhận lại với cô.

Cô khẽ gật đầu.

Lăng Diệu cho tay vào túi và móc ra một đống tiền lẻ, có những bảy tám đồng. Anh vươn tay ra và nói: “Đi mua đi.”

Tô Ly hơi bất ngờ. Cô tưởng anh sẽ cười nhạo cô, hiếm khi cô thấy anh nói chuyện bình thường như vậy, cô thản nhiên lấy ba đồng và hỏi thêm một câu: “Anh còn tiền không?”

Anh nhướng mày: “Làm sao, không đủ à?”

“Không phải.” Tô Ly nhìn anh và suy đoán: “Tôi thấy anh không giống người dùng ví tiền.”

Anh thờ ơ nói: “Bình thường không tiêu nhiều lắm.”

“Anh không có tiền tiết kiệm để lấy vợ à?” Cô nói đùa.

“Có.”

“Anh đã tiết kiệm được bao nhiêu rôi?”

Anh nheo mắt nhìn cô: “Cô muốn biết không?”

Mặc dù anh tiết kiệm được bao nhiêu tiền cũng không liên quan gì đến cô, từ trước đến nay cô cũng không quan tâm một người đàn ông có bao nhiêu tiền trong túi nhưng cô thật sự muốn biết.

Nhưng vào lúc này, cô biết rõ cô hỏi cái này không phải vì cô quan tâm đến vốn liếng của anh, cô không muốn anh trả lời vấn đề đó, cho dù anh nói mình chỉ có một con chó và một khẩu súng thôi cũng được.

Lăng Diệu chỉ về phía sau cô và nói: “Cô mua đồ ăn đi, tôi sẽ nói với cô sau.”

Tô Ly nghe vậy thì quay người tới chỗ người bán hàng dong, cô chọn một xâu hơi lớn.

Lúc này, một cậu bé bảy tám tuổi không biết từ đâu xuất hiện, nó giật lấy xâu kẹo mà Tô Ly đang cầm trên tay.

Tô Ly đã ngây thơ chọn rất lâu nên tất nhiên cô không muốn từ bỏ. Cô kiên nhẫn dỗ dành nó: “Em trai, cái này là chị thấy trước, em chọn cái khác đi.”

Cậu bé không chịu nghe: “Chị vẫn chưa trả tiền, em cũng muốn xâu này.”

Tô Ly nhanh chóng thanh toán tiền và lập tức tuyên bố: “Bây giờ nó là của chị.”

Cậu bé bị cô chọc suýt khóc. Người bán hàng dỗ dành và giúp nó chọn một xâu lớn khác.

Tô Ly xoay người cầm theo chiến lợi phẩm. Cô chỉ nhìn thấy Lăng Diệu đứng ở nơi đó nhìn cô và nói với giọng điệu giễu cợt: “Trông cô có vẻ đắc ý khi tranh giành với một đứa trẻ nhỉ. Cô là trẻ con à.”

“Đúng vậy.” Tô Ly mở bọc ni lông: “Tại sao tôi không thể giả vờ làm trẻ con thêm một lần nữa chứ?”

Lăng Diệu không nói nên lời, anh trông thấy bộ dạng nóng nòng của cô, đành nhắc nhở: “Cô không ăn mì trước à?”

Tô Ly vừa liếm một cái, nó rất ngọt, cô gói lại thật kỹ rồi cười: “Tôi quên mất.”

Lăng Diệu nói: “Đi thôi, Khương Tiến là thật sao không trông cô cơ chứ.”

“Tôi là lớn từng này rồi mà cũng phải có người trông sao?” Tô Ly đi được hai bước mới đột nhiên nhớ tới, cô gọi anh lại và nói: “Này… vừa rồi anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

“Câu hỏi gì?”

Cô bất mãn: “Anh mất trí nhớ à?”

“Ồ, cô hỏi tôi có bao nhiêu tiền để lấy vợ?”

Tô Ly ừ một tiếng.

Trong màn đêm, anh hơi cúi đầu nhìn mặt đường, vẻ mặt cười tủm tỉm bỗng nhiên ẩn chứa một chút khinh bỉ, anh nói: “Cô lấy thân phận gì để hỏi tôi chuyện này?”

Tô Ly: “Thân phận gì có quan trọng không?”

Lăng Diệu nghiêng đầu cười, đột nhiên anh nói bằng giọng nghiêm túc: “Ở chỗ chúng tôi, nếu cô hỏi xong chuyện tiền long của một đàn ông, cô phải gả cho người đó.”