Vậy Không Cần Rời Khỏi Anh

Chương 63




Dung Tự nâng lên khuôn mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt thâm tình.

Nghê Ca lẳng lặng nhìn anh, hậu tri hậu giác, cảm thấy nhiệt độ trong khu vực thang máy dường như ngày càng cao hơn.

Tất cả mọi người đều nhìn bọn họ.

"Em..." Cô ngây người vài giây, lắp ba lắp bắp, "Em, em tự mình làm..."

Trong lòng Dung Tự buồn cười.

Anh buông tay ra.

Nghê Ca giống như con vật nhỏ xù lông, nhanh chóng lấy gương ra kiểm tra son môi.

Thang máy lên lên xuống xuống, đoàn người di chuyển, phía trước mang đi một nhóm người.

Đằng trước rỗng, cô hướng về phía trước di chuyển, Dung Tự cũng di chuyển đi theo.

"Hôm nay anh không phải về quân khu sao?" Anh đứng ở bên cạnh, tần suất số lần người quay đầu lại nhìn cũng nâng lên thành cấp số nhân.

Lòng hư vinh của Nghê Ca được thỏa mãn, không hiểu sao lại có chút ngượng ngùng, "Không cần đi qua sớm một chút sao?"

"Thủ tục đổi ở nơi khác." Dung Tự giải thích, "Lúc nào đi qua cũng được."

Cô chậm rì rì "À" một tiếng.

Lại nháy mắt mấy cái: "Nhưng anh không cần đi cùng em. Đã đến công ty, em cũng sẽ không lạc đường."

Dung Tự mỉm cười nhìn cô, không nói gì.

Nghê Ca không hiểu ý tứ của anh là gì.

Đang muốn hỏi lại, phía sau truyền đến một giọng nữ mang theo sự chần chừ: "Dung Tự...?"

Hai người cùng nhau quay đầu.

Lê Tịnh Sơ lúc này mới thật sự xác nhận thân phận đối phương, ý cười ở đuôi lông mày nổi lên: "Đã lâu không gặp, Nghê Ca, Dung Tự."

Nghê Ca lễ phép nở nụ cười, hướng cô ta chào hỏi:

"Chào đàn chị Lê."

Dung Tự không mặn không nhạt: "Ừm."

Anh có chút không yên lòng, không để ý cúi đầu, nắm tay Nghê Ca, lắc lắc nó.

Giống như đang làm nũng.

Nghê Ca hiểu rõ ý anh.

- -- Thật là phiền, không muốn nói chuyện.

"Tôi vừa mới nghỉ phép, mấy ngày hôm trước mới trở về Bắc Kinh." Nhưng Lê Tịnh Sơ không hề để ý giải đáp động tác nhỏ này, cô ta đã sớm nghe nói hai người bọn họ ở bên nhau, giữa người yêu có những hành động thân mật tự nhiên. Trong nội tâm cô ta có chút cảm giác khó chịu, "Lâu rồi không thấy, hai người vẫn tốt chứ?"

"Rất tốt." Dung Tự nắm vuốt bàn tay Nghê Ca, nhàn nhạt nói, "Đang định đánh báo cáo kết hôn."

"...." Lê Tinh Sơ đột nhiên không biét nên nói cái gì.

"Vậy quả thật rất tốt." Thật lâu sau, mới lúng túng nói được một câu.

Thang máy "Tinh" một tiếng, Nghê Ca cùng với nhóm người phía trước đi vào, tính toán hướng Dung Tự tạm biệt: "Vậy..."

Kết quả anh trước cô một bước, kéo cô vào thang máy.

Lê Tịnh Sơ cùng trợ lý cũng theo sát sau đó.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Trong khoang thang máy có rất nhiều người, Nghê Ca bị người ta chen lấn, liền đẩy cô đến một góc.

Dung Tự duỗi cánh tay dài, vượt đến trước mặt cô, cách ly ra một không gian nhỏ cho cô.

Không gian bị thu hẹp không có âm thanh, đỉnh đầu là camera. Nghê Ca cảm thấy mình giống như đang núp ở trong ngực anh.

Cô nhỏ giọng: "Chuyện đó..."

Anh rũ mắt xuống, có chút hứng thú mà nhìn cô.

"Anh, anh đặc biệt đi tới, chính là vì muốn cùng em đi thang máy sao?"

Loại vấn đề này hỏi ra, Nghê Ca cũng cảm thấy bản thân có chút tự mình đa tình.

Lê Tịnh Sơ nghe được, ánh mắt cũng đi theo nhìn tới.

Nhưng mà Dung Tự nhìn cô, nửa ngày, cười nhẹ nói: "Thật xin lỗi. Trước hết anh muốn xin lỗi em."

"...?"

"Vừa rồi em để di động rơi ở trên xe, có người gọi điện thoại cho em. Anh giúp em nghe, là giảng viên của em, bảo lát nữa em gọi lại, cô ấy có lời muốn nói." Hơi ngừng, anh nói, "Sau đó, bản ghi chú của em mở ra, anh không nhịn được, liền nhìn thoáng qua."

"...??"

"Bên trong có một cái, viết là." Giọng nói anh rất thấp, khí nóng quanh quẩn bên tai cô, "Thiếu em một cái thang máy đông."

Nghê Ca hơi giật mình, bên tai đột nhiên đỏ.

"Thang máy đông là đông như thế nào, hửm?" Anh hư hư thực thực ôm con cừu ngốc vào trong lòng, cơ thể ác ý thú vị, ra hiệu ở trên người cô nhẹ nhàng mà đụng chạm, "Là thế này phải không?"

"...."

Thật sự rất xấu hổ.

Xung quanh tất cả đều là người.

Nghê Ca bên tai ửng đỏ nhanh chóng lan tràn đến cổ.

"Em...." Bộ ngực của anh đè ép tới, cô liền cảm thấy anh lại ở đây mà bắt nạt cô, "Tầng lầu nơi em làm việc đến rồi. Anh nhanh đi làm chuyện của anh đi."

Dung Tự vô cùng lề mề.

Đến tầng lầu nhà xuất bản, đám người trong thang máy nối đuôi nhau đi ra.

Lê Tịnh Sơ giống như tự ngược, đứng ở cửa, không nhúc nhích.

Sau đó, cô ta nhìn thấy Dung Tự đem cô gái thân hình nhỏ nhắn xinh xắn ôm vào trong ngực, giọng nói rất thấp, vừa cưng chiều lại có chút bất đắc dĩ thở dài:

"Nghê Nghê, chúng ta tách ra thật quá lâu."

"Anh muốn đem những năm tháng bị mất này, vắng mặt, tất cả đều dành cho em."

***

Vì thế khi đi ra thang máy, Nghê Ca lại một lần nữa phải tu bổ lại son môi.

Lê Tịnh Sơ không xa không gần, liền đi cách cô mấy bước ở phía trước.

Cô trợ lý nhỏ nhắm mắt theo đuôi, mang theo balo đi ở phía trước.

Nghê Ca loáng thoáng thỉnh thoảng nghe được mấy vụn chữ:

"Có gì đặc biệt hơn người. Chẳng phải nói chuyện yêu đương.....Ai mà không giống như vậy, hứ."

"Thể hiện tình yêu như vậy cũng chẳng được bao lâu đâu. Em nhìn qua không đến vài ngày liền chia tay đi. Chị Tịnh Sơ, chị chờ nhìn cái cô gái kia sắp khóc nhè cho xem...."

"....."

Mặc dù lời nay thập phần dễ nghe.

Nhưng Lê Tịnh Sơ vẫn hơi nhăn mày lại:

"Đừng có nói như vậy."

Cô gái trợ lý kia còn muốn mở miệng.

Nghê Ca nhanh chóng mấy bước từ bên người cô ta đi qua, vỗ vỗ bả vai đối phương, cười nói: "Bạn học, bạn trai tôi chính là rất tốt, nếu có lời nào không phục, cô có thể đi tìm anh ấy đánh một trận nha."

"...."

Mặc dù cảm thấy chính mình vô cùng ngây thơ.

Ngây thơ đến cực điểm.

Nhưng mà cô vẫn cô cùng nghiêm túc, hù dọa đối phương nói:

"Bạn trai tôi nói, về sau ai chọc tôi, anh ấy liền một phát súng bắn chết."

Khóe miệng Lê Tịnh Sơ hơi co rút.

Dựa vào hiểu biết của cô ta đối với Dung Tự.

Loại hứa hẹn này....

Anh thật đúng có thể làm ra =)))

Trợ lý kia hoàn toàn không tin, ngẩng đầu đi nhìn sắc mặt Lê Tịnh Sơ.

Phát hiện cô ta đang nghiêm túc mà trầm tư.

Trợ lý: "....??"

Ngay lúc cô ta đang suy nghĩ về hoàn cảnh gia đình Lê Tịnh Sơ, phỏng đoán trình độ chân thực của câu nói này.

Nghê Ca dừng bước, quay ngưới tới.

"Còn có, lại để cho tôi nghe thấy cô ở trước mặt tôi nói mấy loại lời này. Tôi mặc kệ cô là trợ lý của ai ---"

Cô hơi ngừng, vân đạm phong khinh nói, "Tôi sẽ đem cô đánh tới mức không còn mũi để mà khóc."

***

Ở văn phòng đánh dấu thẻ xong. Nghê Ca đi ra ngoài. Trước tiên gọi điện thoại lại cho giảng viên.

Kết quả đối phương không nghe máy.

Cô đoán là chắc muốn thúc dục cô luận văn tốt nghiệp. Thế nên soạn tin nhắn:

"Thưa cô! Em rất nghe lời! Luận văn đã viết xong! Nhưng còn có mấy cái chi tiết muốn sửa một chút! Chậm nhất là trước đêm mai, em có thể gửi nó đến hòm thư email của cô!"

Nhiều cái dấu chấm than như vậy ---

Nghê Ca nghĩ.

Giảng viên nhất định có thể cảm nhận được tâm trạng lo lắng của cô.

Nhưng mà giảng viên không hồi âm.

Nghê Ca: "...."

Cô đứng ở trên hành lang một lúc rồi mới trở về phòng làm việc.

Đây là ngày cuối cùng trong kỳ thực tập của Nghê Ca.

Chỉ chờ tới lúc tan tầm, bộ phận nhân sự đóng dấu chứng minh thực tập cho cô, liền có thể đi.

Nhưng mà vừa trở lại văn phòng, liền bị Chu Kiên Nhẫn vui tươi hớn hở gọi lại:

"Nghê Ca, đến đây."

Cô đáp lại một tiếng, đi qua.

Kỳ thật khoảng thời gian này thực tập ở Nhà xuất bản JC, cô cơ hồ chưa thấy qua Chu Kiên Nhẫn.

Nhưng sau bữa tiệc Giáng Sinh đó, cảm giác tồn tại của ông lại dần dần tăng lên.

"Hôm nay có một vị tác giả đến công ty để nói về bản quyền của cuốn sách mới." Trong văn phòng có quá nhiều người, Chu Kiên Nhẫn dẫn cô đi phòng tiếp khách, "Ta muốn cho cô xem một chút sách của cô ấy."

Nghê Ca có chút kỳ lạ: "Cho tôi nhìn?"

"Đúng thế." Chu Kiên Nhẫn giải thích, "Sang năm, công ty sẽ bắt đầu thành lập một tổ dự án hoàn toàn mới để dịch các cuốn sách tình cảm bán chạy nhất. Đang cần một người dẫn đầu. Ta biết kỳ thực tập của cô đến hôm nay đã kết thúc. Cô không ngại nhìn trước một chút xem. Nếu có hứng thú thì có thể ở lại tổ dự án này, ở lại làm việc tại JC."

Nghê Ca thật đúng là có chút hứng thú.

Cô rất háo hức muốn thử.

Nhưng loại hứng thú này chỉ kéo dài ba mươi giây.

Bởi vì cô đi vào phòng tiếp khách, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười muốn cùng vị chị gái kia đang ngồi trên ghế sofa đưa lưng về phía cô, liền phát hiện lại là Lê Tịnh Sơ.

Nghê Ca: "...."

Lê Tịnh Sơ: "...."

Chu Kiên Nhẫn gặp hai người tươi cười không hẹn mà cùng nhau đọng lại trên mặt ba giây, cười nói: "Sao vậy, quen biết?"

"Chị ấy là đàn chị, cũng là hàng xóm của tôi." Nghê Ca đoạt trước một bước, giải thích nói, "Bọn tôi khi cấp ba học cùng trường, nhà cũng ở rất gần."

"A, vậy thì rất có duyên phận."

Chu Kiên Nhẫn cười ngồi xuống, châm trà cho các cô: "Sách là mấy quyển ở trên mặt bàn kia. Nghê Ca. Nếu không trước cô nhìn đại khái thử xem?"

"Thầy Chu." Nghê Ca ngồi vô cùng nhu thuận, nhìn không chớp mắt, ngữ khí có chút buồn rầu nói, "Tôi cũng phải lập tức làm bảo vệ, luận văn một chữ đều còn chưa viết. Tôi sợ...."

Cô không nói thêm gì nữa.

Chu Kiên Nhẫn đã hiểu: "Được rồi. Vậy cũng không làm khó cô. Không bằng như vậy, cô mang mấy quyển sách trở về xem xem. Nếu thay đổi chủ ý, có thể tùy lúc đến tìm ta."

Nghê Ca cực kỳ cảm kích: "Cảm ơn thầy Chu."

Chu Kiên Nhẫn tùy tiện nhấc tay, liền đem sách có chữ ký của Lê Tịnh Sơ gửi cho nhà xuất bản cầm tới.

Trợ lý nheo mắt, muốn ngăn cản.

Lại bị Lê Tịnh Sơ giữ chặt.

Nghê Ca hướng Chu Kiên Nhẫn nói cảm ơn, ôm một chồng sách, từ phòng tiếp khách lui ra ngoài.

Cô đem chồng sách đặt lên trên bàn làm việc.

Đào Nhược Nhĩ đứng dậy đi rót nước, nhìn thấy đống sách kia, có chút ngạc nhiên: "Oa, sách có chữ ký của Lê Tịnh Sơ nha. Thầy Chu cho em?"

""Cho em mượn xem. Sao vậy?"

"Cái này rất ít." Cô ấy không nhịn được sờ sờ, "Lê Tịnh Sơ không thích ký tên. Đặc biệt ký càng ít hơn, đưa cho nhà xuất bản cũng không có mấy quyển."

"Là vậy à...." Nghê Ca gãi đầu, "Em không biết rõ lắm. Trước đây không xem qua sách của cô ấy."

Đào Nhược Nhĩ càng ngạc nhiên: "Sách của cô ấy hot như vậy, em không xem qua?"

Nghê Ca "Ừm" một tiếng, "Đều nói về cái gì?"

"Đại đa số là đề tài quân đội...Ví dụ như quyển này." Đào Nhược Nhĩ tiện tay mở ra một quyển có bìa màu lam, "Nói về người yêu là một vị thanh mai trúc mã cũng là thượng tá không quân."

Nghê Ca suy nghĩ một chút.

Cái kịch bản này....Làm sao lại có chút, có chút, quen thuộc?

"Đúng rồi." Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Đào Nhược Nhĩ kéo ngăn kéo ra, "Ngày lễ Giáng Sinh đó, em đánh rơi tài liệu ở trong hội trường, bị chị nhặt được. Lúc đầu chị muốn liền trả lại cho em. Kết quả lúc chị đi xuống dưới lầu, nhìn thấy em đã bỏ chạy."

"...."

Nghê Ca có chút ngượng ngùng, sờ mũi một cái, nhận lấy: "Em tìm rất lâu, tưởng là bị mất....Cảm ơn đàn chị"

"Khách khí rồi." Đào Nhược Nhĩ hai tay chống cằm, ngừng một lúc, nhịn không được liền giọng nói rất nhỏ hỏi:

"Em cùng Chu Tiến là quan hệ thế nào?"

Cô ấy kỳ thực không muốn hỏi.

Cô căn bản không quan tâm Chu Tiến.

Đúng thế, không quan tâm.

Chẳng qua miệng của cô ấy có ý nghĩ riêng.

"Em cùng Chu Tiến chỉ là bạn bè bình thường." Nghê Ca không có hỏi nhiều, cười nói, "Em cùng anh ấy lúc đại học quay phim nên quen biết. Sau đó em tham gia qua chương trình anh ấy làm đạo diễn. Trừ cái đó ra thì không có quan hệ gì khác."

Đào Nhược Nhĩ như có điều suy nghĩ: "Ồ..."

"Nói đến đây, đàn chị, em chưa từng nhắc đến với chị." Nghê Ca một bên sửa lại chồng sách, một bên vừa cười nói, "Em có vị hôn phu."

Đào Nhược Nhĩ trợn to mắt: "Oa, thật sự?"

"Vâng." Nghê Ca mặt mày cong cong, cười nói, "Anh ấy có chút ngốc, em còn rất thích anh ấy."

Cô nhẹ giọng nói, "Sau này có cơ hội, em liền dẫn anh ấy đến gặp chị."

***

Vị hôn phu có chút ngốc lúc này vừa hoàn thành thủ tục đổi nơi làm việc, đang trên đường lái xe đi đón Nghê Ca.

Trên đường đi ngang qua một cửa hàng đồ ngọt, anh còn đặc biệt xuống xe, đi mua cho cô một cái bánh ngọt.

- -- vị dâu tây.

Hồn nhiên không hề biết, cô vợ nhỏ ở sau lưng nói anh ngốc.

Đón xong Nghê Ca, Dung Tự hỏi: "Đêm nay muốn ăn gì?"

"Đêm nay đại khái phải về nhà." Trên cái bánh ngọt có quả dâu tây run run, Nghê Ca cảm thấy chơi rất vui, cầm cái nĩa gẩy gẩy: "Anh trai đã về, bọn em khẳng định phải cùng nhau về nhà ăn cơm."

Dung Tự im lặng.

Chậm chạp thở dài: "À"

Anh thay đổi phương hướng, về đại viện.

Nghê Ca hiếu kỳ: "Sau khi anh trở về, có quay về nhà không?"

"Đương nhiên về qua." Chuyện đôi mắt có thể giấu giếm, nhưng việc chuyển nơi khác không thể gạt được.

Mẹ Dung biết rằng anh sẽ trở về Bắc Kinh, hận không thể mỗi ngày chờ ở nhà ga chặn người. Làm sao có thể không về.

"À..." Nghê Ca múc một miếng bánh nhỏ, bỏ vào trong miệng, "Anh có muốn ăn không?"

"Không ăn."

"Nó khá ngọt."

"...."

Đúng lúc gặp đèn đỏ. Dung Tự dừng xe, nhanh chóng sáp lại gần. Ở trên môi cô hôn mạnh một chút, đầu lưỡi cuốn đi một cỗ nhiệt khí: "Là rất ngọt."

"...."

Dọa đến Nghê Ca nửa ngày không dám mở miệng.

Dung Tự có chút buồn cười: "Tết Nguyên Đán em bớt chút thời gian, chúng ta cùng đi xem phòng đi."

"Là..." Nghê Ca sửng sốt một chút, không rõ, cầu hôn còn chưa làm đâu, "Anh gấp gáp như vậy?"

Dung Tự dừng lại.

Anh nhìn về dòng xe cộ kéo dài ở phía trước, mặt không biểu cảm.

Hồi lâu, mặt mũi đầy ảo não, một bàn tay đập vào trên tay lái: "Nếu để em cưới một cô công chúa."

"...."

Anh tức hổn hển: "Con mẹ nó em có thể không vội?"