Vậy Không Cần Rời Khỏi Anh

Chương 54




Cả người Dung Tự đều choáng váng.

Gương mặt Nghê Ca đỏ bừng, hai mắt hơi khép, lông mi dài cong cong, chiếc mũ áo khoác rũ xuống, giống như một quả bóng lông, gắt gao bám ở trên người anh.

Hơi thở cô ấm áp, hai cái tay giữ chặt đầu anh, động tác vụng về mà ngây ngô, vô cùng cố gắng muốn cạy mở đôi môi của anh.

Đầu óc Dung Tự "Oanh" một tiếng, trong mắt gió lốc cuộn lên.

Anh đưa ra một cái tay, chế trụ gáy cô, đảo khách thành chủ, ngậm lấy môi dưới của cô.

Đầu lưỡi thuận thế đi vào, tiến quân thần tốc, đảo qua vành môi, xâm chiếm toàn bộ hơi thở của cô.

"Ô..." Nhịp tim Nghê Ca rất nhanh, có chút rơi vào mơ hồ. Tiết tấu hô hấp rối loạn.

Cô giương mắt, trông thấy trong mắt anh có những cảm xúc xa lạ.

Không thể chống đỡ, không thể ngăn lại, giống như một cơn bão đã được ấp ủ trong thời gian dài.

Anh phủ kín môi cô, hôn đến trằn trọc mà động tình.

Cánh môi chống đỡ, giữa hô hấp có mùi rượu thanh đạm, chậm rãi tràn ra.

Mặc dù Nghê Ca hiện tại không được tỉnh táo lắm, nhưng trong đầu vẫn mơ hồ mà hiện lên một cái ý niệm ---

Lực cánh tay của Dung Tự thật là kinh người.

Gia hỏa này vậy mà có thể một tay nâng cô, một tay ấn cô. Cùng với cô hôn môi, liền khí đều không thở gấp.

Nhưng mà cô dần dần có chút không chịu được.

Không khí dần dần mỏng manh, Nghê Ca mơ mơ màng màng đưa tay đẩy anh: "Ô...Thả, buông em ra...."

Anh thoáng từ môi cô rời đi. Có chút thở dốc. Hít một hơi trong không khí, thở ra biến thành một đạo sương trắng.

Giọng nói trầm thấp khàn khàn, mang theo một chút cám dỗ:

"Không phải là chính em tự nhào đến?"

Hai cánh tay Nghê Ca chống đỡ trên bả vai anh, đầu óc có chút không đủ dùng.

Cô hoang mang nghĩ.

Quả thật giống như là chính cô....

Không đợi cô nghĩ rõ ràng, anh lại hôn lên.

Lần này nụ hôn rất nhẹ, giống như là đóng dấu, ở trên đôi môi hơi lạnh của cô chạm vào: "Anh."

Nghê Ca chậm chạp chớp mắt mấy cái.

Dung Tự xích lại gần cô, hai cái trán kề nhau.

Đêm khuya gió lạnh thổi vào mặt, hơi thở của anh lại thật ấm áp:

"Ngoan, lặp lại một lần."

Nghê Ca bị gió thổi có chút nheo mắt, sửng sốt một hồi, như kịp phản ứng được cái gì, đột nhiên cười rộ lên.

Giống như một con vật nhỏ, mang theo một chút ngốc nghếch, ở trên mặt anh cọ cọ: "Anh."

Trong lòng Dung Tự nháy mắt như bị cọ đến mềm nhũn.

Giảng viên trợn mắt há hốc mồm ở bên cạnh mà xem hết toàn bộ quá trình, cảm khái:

"Tiểu đồng chí này tác phong không được nha. Nghê Ca vừa hôn một cái, cậu ta liền lập tức giống như ăn tươi nuốt sống."

Tâm trạng Tống Hựu Xuyên có chút phức tạp:

"A. Tôi cảm thấy?"

"Sao?"

"Tôi phảng phất như đang ngồi ở trên ngọn núi chanh."

"....."

Nghê Ca giống như một chiếc mô–tơ điện nhỏ, sau khi hôn xong, cả người trong nháy mắt an tĩnh lại.

Nằm trên vai Dung Tự không nhúc nhích, muốn ngoan bao nhiêu liền có bấy nhiêu ngoan.

Dung Tự giúp cô đem cái mũ đã rơi xuống một lần nữa đội lên. Như không có việc gì mà ôm cô, đi tới cùng hai người ngoài kia tụ họp:

"Xuyên tử, cô giáo."

Tống Hựu Xuyên vội vàng dụi mắt, giảng viên hỏi: "Nghê Nghê say?"

"Ừm." Dung Tự nói ít mà ý nhiều, ra hiệu với cô ấy móc chìa khóa ra, "Thời gian cũng không còn sớm. Chúng ta lên xe trước đi. Tôi đưa mọi người trở về."

Các giáo sư đến nghiên cứu điều tra đã thống nhất an bài, đều ở một nhà khách ở Tây thành.

Khi lên xe, Dung Tự muốn đem Nghê Ca đặt xuống. Nhưng là vừa mới rời khỏi anh, cô gái nhỏ liền rầm rì khóc nức nở:

"Em khó chịu...."

Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể một lần nữa tới ôm cô.

Mặt ngoài thì mười phần khó xử, trong lòng kỳ thật sảng khoái đến muốn bay lên:

"Khó chịu chỗ nào?"

"Em lạnh...."

Dung Tự đem đôi tay cô đặt trong lòng bàn tay mình, buồn cười nghĩ, vật nhỏ này gạt người cũng không tìm lý do tốt một chút. Hai cái tay rõ ràng đều nóng hầm hập.

"Không sao." Nhưng trên tay anh không buông lỏng, ngược lại miệng còn nghiêm túc dỗ, "Anh ôm em, em liền không lạnh."

Ban đêm ít người, quả chanh người Tống Hựu Xuyên này đem xe mà chạy giống như bay.

Trong lòng Dung Tự có chút hận, loại cơ hội tốt này thật sự khó có được. Anh hi vọng con đường này tốt nhất là dài đến mức không nhìn thấy điểm cuối.

Nhưng mà vẫn rất nhanh đã đến nhà khách.

Giảng viên thấy Nghê Ca nằm ở trong lồng ngực Dung Tự không nhúc nhích, cho là cô đã ngủ thiếp đi, vươn tay, làm bộ muốn đem cô nhận lấy:

"Đến đây, đưa cho tôi đi."

Dung Tự lề mề, có chút không quá muốn cho.

Thật đáng mừng chính là, một giây sau, Nghê Ca từ trong ngực anh ngẩng đầu, giống như là nũng nịu hừ một tiếng:

"Em không muốn đi cùng cô giáo..."

Dung Tự hư tình giả ý dỗ:

"Ngoan, trở về rồi ngủ tiếp."

"Em không." Cô sắp khóc, "Cô ấy luôn....luôn mắng em."

Động tác Dung Tự dừng lại, trong nháy mắt ánh mắt lạnh xuống.

Giảng viên nhanh chóng giải thích:

"Tôi không phải. Tôi không có. Cô ấy nói mò nha. Bây giờ sinh viên người nào cũng động một chút lại nhảy lầu. Tôi mắng ai cũng không dám mắng bọn họ được không!"

Dung Tự không ngẩng đầu, ôm Nghê Ca, thấp giọng hỏi:

"Giáo viên nào mắng em?"

"...Lữ Vân."

Dung Tự thở phào.

Hơi ngừng, anh ngẩng đầu, hướng về phía giảng viên, thành khẩn nói:

"Thật xin lỗi cô giáo. Khi còn bé, tuổi thơ Nghê Ca có bóng ma. Không phải là nhằm vào cô."

Thẳng thắn mà nói, cô ấy còn chưa từng thấy học trò đắc ý của mình lại có bộ dáng này.

Nhưng cô ấy rất đồng tình với cô gái nhỏ:

"Là giáo viên tiểu học sao? Trước kia tôi xác thực có nghe nói. Tiểu học thật nhiều giáo viên rác rưởi --- Bất quá, trước kia Nghê Ca uống say cũng sẽ như vậy sao? Cô ấy có khóc hay không?"

"Sẽ khóc." Dung Tự thở dài, "Sẽ khóc suốt cả đêm. Làm cho bọn tôi khi đó đều không cách nào đi ngủ. Cho nên trước kia lúc ở nhà, bọn tôi liền rất sợ Nghê Nghê uống say, cũng không dám để cô ấy uống rượu."

"......"

"Đêm nay cô nhìn xem. Chuyện này....Rượu là Xuyên Tử mang đến. Cái sọt này là cậu ta đâm." Dung Tự dẫn dắt từng bước, "Nếu không như vậy đi, đêm nay trước hết tôi đem cô ấy về chỗ của tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm dỗ cô ấy. Ngày mai liền trả lại cho cô, được không?"

Giảng viên nghi ngờ mà nhìn anh: "...."

Đột nhiên anh nghiêm túc: "Kỷ luật của bọn tôi rất nghiêm minh."

Giảng viên: "....."

Kỳ thật một chút cũng không tin.

Nhưng mà....

"Cậu thật sự là vị hôn phu của cô ấy?"

Dung Tự vén lên lông trên mũ áo lông của Nghê Ca, lông mi cụp xuống, ánh mắt đột nhiên trở nên rất ôn nhu:

"Đúng thế. Khi hai chúng tôi còn bé, ở cùng một khu địa viện lớn lên."

- -- Khi tôi học tiểu học, đã muốn cưới cô ấy.

"Được rồi. Cậu mang đi đi." Chính vì một ánh mắt này, làm giảng viên xác định suy nghĩ, "Buổi sáng ngày mai, tôi muốn nhìn thấy một Nghê Ca vui vẻ."

***

Dung Tự mang Nghê Ca về đại viện không quân.

Anh ở Tây thành có một phòng nhỏ, chính là một căn phòng chỉ có một người ở. Lúc trước hoàn toàn không nghĩ sẽ có người tới, liền giường chỉ sắp xếp một cái.

....Mà lại là giường đơn.

Dung Tự ngồi ở trước giường, nhìn chằm chằm Nghê Ca đang nằm lăn trên giường ngủ say, có chút ác ý mà suy nghĩ.

Không biết sáng mai cô tỉnh lại....

Sẽ có bộ dáng gì.

Anh nhìn chăm chú một lát, đột nhiên đứng lên, từ trong ngăn tủ tìm một chiếc chăn dày.

Hoàn toàn không ngờ tới cô lại đột nhiên xuất hiện...

Trong nhà không có đồ ngủ dành cho con gái, nhưng nhiệt độ không khí của điều hòa luôn ổn định ở hai mươi sáu độ. Tạm thời cô có thể mặc áo sơ mi của anh. Chân trần chạy khắp nơi cũng không sao... Nhưng tốt nhất vẫn là không nên chân trần chạy. Anh đi tìm cho cô một đôi vớ.

Trong phòng còn tích trữ bàn chải đánh răng mới, sữa tắm cô có thể dùng của anh, về vấn đề chiếc giường...

Đột nhiên Dung Tự dừng lại.

Làm sao lại giống như muốn cô ở chỗ này của anh thật lâu.

Anh cảm thấy chính mình vui vẻ có chút tinh thần bất thường. Bật cười ôm chăn dày về phòng ngủ. Trong lòng suy nghĩ, nếu như ngày mai trời tốt, muốn đem chăn mền đi ra ngoài phơi một chút.

Anh giúp cô đem áo lông treo lên, sau đó đưa tay đi lấy chiếc áo len của cô.

"A..." Tay đụng vào cô một cái, cô lập tức phát ra tiếng kêu con vật nhỏ, "Dung Tự..."

"Anh đây."

Cô xoay người mở mắt ra, gương mặt vẫn rất đỏ, đôi môi hồng nhuận, hiện rõ trước đó bị chà đạp, màu sắc đậm hơn bình thường một chút.

Giống như có chút ủy khuất: "Anh vừa rồi đi đâu?"

"Giúp em cầm chăn tới, còn có áo ngủ." Anh không sợ bị người khác làm phiền, lại cúi người ở trên môi cô hôn hôn, "Anh sợ em lạnh. Sợ em ngủ ở đây không thoải mái."

Trong mắt Nghê Ca ánh nước lấp lánh, đầu óc xoay chuyển rất chậm:

"Anh lại muốn đi ngủ trên ghế sofa."

Đây là câu trần thuật.

Dung Tự: "Ừm."

"Tại sao lại muốn ngủ ghế sofa?" Cô cực kỳ bất mãn, hào khí vạn trượng mà vỗ vỗ bên cạnh mình, "Cái giường này rõ ràng lớn như vậy!"

"...."

Giọng cô oang oang: "Anh chán ghét em."

"Anh làm sao lại chán ghét em?" Dung Tự bị mài đến không còn cách nào khác, yết hầu nhấp nhô, "Nhưng anh ngủ bên cạnh em. Anh sợ em không chịu được."

Anh làm sao có thể nhịn được.

Đến lúc đó thiệt thòi vẫn là cô.

Nghê Ca hoàn toàn không nghe.

Cô ôm gối đầu ủy khuất lăn lộn: "Anh không thích em. Trong lòng anh có người khác."

"Làm sao lại thế được." Dung Tự lấn người tiến lên, mở ra chiếc chăn san hô nhung, đem người cô như sushi mà bao lấy, "Trong lòng anh chỉ có em."

Nghê Ca lập tức hưng phấn lên: "Anh thích em?"

Anh không chút do dự, hôn ở trên trán cô:

"Đúng thế. Anh thích em. Anh thích em rất lâu rất lâu."

Cô bắt đầu cười ngây ngô:

"Vậy anh đi ngủ phòng khách đi. Em tha thứ cho anh."

Dung Tự tin mấy chuyện hoang đường này của cô.

Anh ôm lấy cái gối, ngón tay dừng ở trên công tắc đèn:

"Ngủ ngon."

Đang muốn tắt đèn, đột nhiên nhìn thấy Nghê Ca đang cuộn trong chăn run lẩy bẩy.

Dung Tự: "...??"

Hàm răng cô gái nhỏ run lập cập va vào nhau, trong căn phòng giọng nói nho nhỏ suy yếu vang lên:

"Em...Em lạnh quá."

"....

Cô chân tình thực lòng, vô cùng bi thương:

"Em muốn chết cóng ở chỗ này."

"...."

Thấy anh thờ ơ, cô sắp khóc lên:

"Không có người yêu em."

Dung Tự hít một hơi sâu, đem gối thả về.

Sau đó đưa tay ôm cô, mang vào phòng vệ sinh:

"Sữa rửa mặt của em ở trong vali hành lý, anh quên mang tới. Giờ dùng tạm nước rửa một chút, nhé?"

Nghê Ca không có ý kiến.

Dung Tự giúp cô rửa xong tay chân, đánh răng xong, đem mình cũng xử lý tốt, khàn giọng hỏi: "Em đã tỉnh chưa?"

Cô uốn éo trong ngực anh, không sợ hãi lắc đầu.

"Thật khéo."

Trong mắt Dung Tự đột nhiên hiện lên hai phần ý cười.

Anh đưa cô đặt lại trên giường. Tay rơi xuống cổ áo, chậm rãi cởi nút, "Em không tỉnh táo, anh cũng buồn ngủ."

Nghê Ca chậm rãi chớp mắt, cẩn thận trốn sau chiếc chăn.

Giây tiếp theo, anh tắt đèn tường, vén chăn lên. Gió lạnh vừa cuốn vào rất nhanh liền bị áp chế đi.

Anh từ phía sau ôm lấy cô, nhiệt độ cơ thể cực nóng, đem cô chặt chẽ bao bọc.

Nghê Ca hơi giật mình, bên tai chợt nóng lên.

- -- Anh không mặc quần áo.

Trên người Dung Tự so với trong tưởng tượng của cô còn nóng hơn, nhiệt độ rất cao, giống một cái lò sưởi.

Đầu óc Nghê Ca hỗn độn, câu được câu không nghĩ đến....

Bụng dưới anh kéo căng, nếu như ở nơi có ánh sáng mà thưởng thức, hẳn là có thể nhìn thấy cơ bụng rất đẹp.

Nhưng mà tiên sinh có cơ bụng ấm áp cũng không có lập tức ngoan ngoãn đi ngủ.

Thay vào đó, anh vô cùng không an phận, ngón tay ở trên làn da cô vuốt ve, cuối cùng dừng ở trên ngón tay của cô.

"Nghê Nghê." Cằm anh đặt trên vai cô, một bàn tay nắm lấy tay cô, hướng vào một chỗ nào đó, "Không --- Phải đổi cách gọi, bạn gái."

Gương mặt Nghê Ca bốc cháy.

"Bạn gái, em là một người trưởng thành. Hẳn phải biết ---"

Giọng nói anh khàn khàn, khí nóng rơi vào bên tai cô, "Đêm khuya đốt lửa, là muốn chịu trách nhiệm dập tắt, hửm?"