Nghe vậy, Đoạn Hưng Văn nhìn t vàn Đoạn Chước, sắc mặt cứng đờ, không nói nên lời.
Sau đó, Đoạn Chước thu hồi ánh mắt, cười nhẹ, xoa gáy Tri Miên, đứng thẳng người, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, chúng ta vào ăn cơm đi, bên ngoài lạnh lắm."
Tri Miên và Đoạn Chước rời đi, Đoạn Hưng Văn nhìn bóng lưng họ, xì một tiếng đầy khó chịu.
Những lời Ngũ Uyển nói tối nay bất giác hiện lên trong đầu anh ta: "Tôi hâm mộ người khác, anh nhìn xem em họ anh đối xử với vợ cậu ấy như thế nào? Chỉ cần quan tâm một chút thôi cũng được, nhưng anh lại đối xử với tôi như thế nào?"
Anh ta rít một hơi thật mạnh, từ từ nhả ra.
Cho dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng anh ta cũng có thể cảm giác được, quan hệ giữa Tri Miên và Đoạn Chước rất hòa thuận, mà Đoạn Chước thật sự đối xử với vợ mình rất tốt. Quan hệ hôn nhân như vậy, cũng là thứ mà anh ta từng hâm mộ.
Thực sự là do anh ta làm làm đủ sao...
Bên kia, Tri Miên và Đoạn Chước bước vào phòng, Tri Miên kéo tay áo Đoạn Chước, gương mặt vẫn còn hơi nóng: "Sao vừa nãy anh lại nói chuyện với anh họ mình như vậy thế?"
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
"Nói gì cơ?"
"Chính là anh hỏi anh ấy có thương không..."
Đoạn Chước cười. "Anh chỉ dạy anh ấy cách chiều chuộng bà xã thôi, để anh ấy học hỏi anh."
"..."
Người đàn ông xoa đầu cô. "Đi thôi, chúng ta về phòng ăn bánh chưng."
Đoạn Chước không định nói cho Tri Miên biết những gì Đoạn Hưng Văn nói, dù sao thì con gái cũng rất dễ nghĩ nhiều, sau khi nghe xong, có lẽ cô còn nghĩ chắc mình đã làm gì không đúng.
Nếu cô vì được anh cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, thì anh cũng vui lòng.
Cô gái có thể kiêu ngạo khi ở với anh, bởi vì trong lòng anh, cô là công chúa nhỏ.
Công chúa nhỏ đương nhiên là có thể nhận được tất cả cưng chiều.
—-------
Ngày hôm sau, Tri Miên tham dự tiệc trăm nhà tại đây.
Tình hình không đến mức "kinh hoàng" như Tri Miên tưởng tượng, mấy người hàng xóm láng giềng, họ hàng bạn bè thấy cô đều rất nhiệt tình, nói là cô gái nhỏ trông rất xinh đẹp, rất xứng đôi vừa lứa với Đoạn Chước.
Chỉ là mọi người nói Tri Miên quá gầy, bảo Đoạn Chước cho Tri Miên ăn nhiều một chút, phải vỗ béo vợ mới Đoạn Chước.
Tri Miên cảm thấy mình cũng không đến mức gầy trơ xương, Đoạn Chước cười cười, nói là “béo” trong mắt người lớn, cùng “béo” trong từ điển của họ, rất khác nhau.
Đương nhiên, mấu chốt nhất là, Đoạn Chước không nói với cô gái nhỏ rằng, đó là vì thế hệ trước cho rằng, béo một chút thì mới dễ sinh nở.
Nhưng Đoạn Chước sẽ không ép Tri Miên thay đổi dáng người, chỉ cần cô khỏe mạnh là được.
Sau khi chơi ở đây vài ngày, cả hai cũng cha mẹ Đoạn Chước trở về thành phố Lâm, ở lại trang viên của Trang Gia Vinh vài ngày.
Kỳ nghỉ Tết Âm Lịch rất nhanh đã kết thúc.
Công việc đầu năm cũng chính thức bắt đầu.
"Gió mùa tháng tám" chính thức khởi quay, thỉnh thoảng, Tri Miên có thể đến đoàn phim xem thử, sau đó, cô mới biết được, công ty của Đoạn Chước và Trang Gia Vinh đã đầu tư rất nhiều tiền cho bộ phim này.
Ban đầu, nhân viên đoàn phim không được nhìn thấy danh sách các nhà đầu tư, còn tưởng là có diễn viên nào mang tiền đầu tư vào đoàn. Cuối cùng, khi nhìn thấy tên công ty Đoạn Chước, mới chợt nhận ra, vậy mà lại là tác giả truyện tranh.
Năm nay, cuốn truyện thứ hai "Nhào vào lòng anh" của Tri Miên đã hoàn thành toàn văn, phần hai của "Gió mùa tháng tám" đã được cập nhật đến đoạn giữa. Cô bắt đầu ấp ủ bộ truyện tranh tiếp theo, đồng thời, cũng trở thành thành viên của hiệp hội họa sĩ truyện tranh trong nước, tham gia một số hội nghị chuyên đề quan trọng, cũng mở một vài buổi triển lãm nghệ thuật.
Mà năm nay, Đoạn Chước không có giải đấu lớn nào, nên tương đối nhàn hạ, chủ yếu là tham gia một số chuyến thi đấu lưu động vòng quanh thế giới, cũng coi như là tích điểm xếp hạng thế giới. Hiện tại, anh đang đứng thứ ba thế giới trong bảng xếp hạng cá nhân, là người Trung Quốc duy nhất chiếm vị trí trong top 10 thế giới.
Đầu tháng năm, có buổi tối, Đoạn Chước có cuộc họp, Tri Miên làm tình nguyện viên ở cô nhi viện, thì đến câu lạc bộ tìm anh.
Sau khi đến nơi, Đoạn Chước gửi tin nhắn cho cô, bảo cô đợi trước, anh phải bận thêm một lát. Tri Miên nhàn rỗi buồn chán, tùy tiện đi loanh quanh, ra tới sân tập.
Sân tập tối nay rất náo nhiệt, Tri Miên nhìn thấy một nhóm nam sinh đang chơi bóng rổ, hình như đang thi đấu.
Tri Miên bước tới, sau đó ngồi xuống khán đài hóng gió, ánh mắt rơi vào trên sân bóng rổ, một nam sinh trong đó có vóc dáng cao lớn, mặc áo đen, giữ bóng trên tay, thân hình cường tráng, nhảy lên, úp bóng vào rổ.
Chàng trai có khuôn mặt điển trai, tóc đen mày rậm, các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, cậu ấy vẫy tay với người khác, cười rất ngầu, toát lên vẻ kiêu ngạo.
Tri Miên xem, đột nhiên nhớ lại bộ dáng lúc trước Đoạn Chước chơi bóng rổ.
Trước đây, cô cũng thích chờ anh trên khán đài như bây giờ.
Tri Miên chống cằm, nhìn cậu ấy thi đấu, suy nghĩ dần dần trôi xa, khóe môi lơ đãng cong lên, cho đến khi một giọng nói lạnh lùng từ trên đầu rơi xuống: "Người khác chơi bóng rổ đẹp không?"
Tri Miên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Đoạn Chước, liền sửng sốt: "Ơ, anh bận xong rồi sao?"
Đoạn Chước cúi đầu nhìn cô: "Anh đến sớm, quấy rầy em xem trận bóng à."
Tri Miên mỉm cười, nắm lấy tay anh. "Ông xã..."
Vẻ mặt người đàn ông hơi lạnh lùng, hầu kết dịch chuyển, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh cô.
Cứ tưởng là cô sẽ làm nũng, dỗ dành anh, nhưng cô gái nhỏ lại ôm lấy cánh tay anh, cười nói: "Anh cùng xem với em đi, trận đấu của họ sắp kết thúc rồi."
"..."
Đoạn Chước nâng mắt lên, nhìn đám người trên sân bóng rổ, nhìn chằm chằm vài giây. "Cái này thì có gì đẹp?"
Một bầy gà mổ nhau.
Đoạn Chước nói không sai, hầu hết những người trong đó đều không biết chơi, Tri Miên chỉ vào một người trong số đó. "Cái người mặc áo số 12 màu đen, có vẻ chơi khá tốt."
Đoạn Chước quay đầu nhìn Tri Miên, cô gái gần như dán mắt vào đó, cười si mê, Đoạn Chước liếm răng hàm sau, vẻ mặt u ám, nhẹ giọng hỏi: "Có phải trông rất đẹp trai không?"
Cô gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Đúng đúng đúng đúng, khá đẹp trai..."
Cô còn chưa kịp nói xong, thì Đoạn Chước đã đứng dậy, đi xuống khán đài.
Người này...
Tri Miên bật cười, hai giây sau cũng cầm túi đứng dậy, đuổi theo, chạy đến bên cạnh anh, ôm cánh tay anh, khẽ khịt mũi. "Bình dấm chua."
Không phải cô chỉ liếc mắt nhìn chàng trai khác vài lần, khen một câu đẹp trai thôi sao, dụ.c vọng chiếm hữu của người này mạnh quá.
Nhìn quai hàm lạnh lùng của anh, Tri Miên cong môi, lắc lắc tay anh: "Đừng ghen mà? Em chỉ nói đùa thôi, chỉ là em cảm thấy có chút giống anh, cho nên mới nhìn kỹ một chút."
Giọng nói của cô gái nhỏ nhẹ nhàng ngọt ngào, sau khi dỗ dành một lúc lâu, sắc mặt người đàn ông cũng dần dần dịu đi, cuối cùng, anh giơ tay, ôm cô vào lòng, lạnh lùng nói: "Không cần phải nhìn người giống anh, trực tiếp nhìn anh không tốt hơn sao? "
Tri Miên mỉm cười. "Được, chỉ nhìn anh thôi."
Hai người bước vào trong nhà, đi đến văn phòng, buổi tối, nhân viên trong khu văn phòng của câu lạc bộ đều đã tan làm, hành lang yên tĩnh, tối nay là cuộc họp của Đoạn Chước với lãnh đạo cấp cao, đáng lẽ ra cũng đã về nhà từ lâu rồi.
Bước vào phòng làm việc, Đoạn Chước ngồi vào bàn làm việc, sắp xếp một ít tài liệu.
Tri Miên đi theo anh, đến bên cạnh, dựa vào bàn làm việc, hai chân bắt chéo, ánh mắt lẳng lặng rơi vào người đàn ông.
Đoạn Chước mơ hồ nhận ra ánh mắt của cô gái, liền ngước mắt lên, đối diện ánh mắt đầy ý cười của Tri Miên.
Cô gái mắt ngọc mày ngài, môi hồng da trắng, mỉm cười với anh, đối với anh mà nói, chính là cám dỗ khó cưỡng.
Anh muốn ôm cô, và ngay sau đó cũng đã làm như vậy.
Ghế dịch đến bên cạnh cô, Đoạn Chước giơ tay nắm lấy cổ tay cô, thuận thế kéo cô ngồi vào lòng mình.
Chiếc váy ngắn kẻ sọc xanh trắng như bông hoa nở rộ trên chiếc quần đen.
Đoạn Chước vòng tay ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, cảm nhận được đường cong thướt tha dưới lớp áo sơ mi của cô gái, hầu kết dịch chuyển, đặt cằm lên vai cô, giọng khàn khàn: "Vẫn luôn nhìn ông xã em sao?"
Tri Miên không nhìn thấy mặt anh, lắc lắc chân, nói. "Không phải anh bảo em nhìn anh nhiều một chút sao?"
"Vậy nhìn lâu như thế rồi, nhận xét một chút đi?"
Tri Miên nói. "Anh chỉ muốn em khen anh thôi."
Đoạn Chước cười cười, khóe môi cong lên: "Không cần khen, nói thật ra thì anh cũng rất tuấn tú, đẹp trai tới mức làm em ngất ngây luôn."
Đồ tự luyến...
Tri Miên thầm trợn trắng mắt, thầm nghĩ, tối nay anh vừa mới ghen, vẫn nên phụ họa theo anh thì tốt hơn. "Ừm, chồng em đương nhiên là người đẹp trai nhất rồi."
Cô quay lại nhìn anh: "Anh làm nhanh lên, rồi chúng ta trở về."
Cô vừa định đứng dậy, thì đã bị anh ôm chặt, giọng nói của anh rơi vào bên tai cô: "Em giúp anh đóng mấy văn kiện này thành sách là được."
Tri Miên giúp anh làm việc, rồi sau đó cảm thấy nụ hôn ấm áp của người đàn ông rơi vào vành tai mình, hôn nhẹ không ngừng.
Đôi tay đang dần trở nên không đứng đắn.
Trái tim Tri Miên run lên, huých nhẹ anh một cái: "Đoạn Chước..."
Cô né tránh trong ngực anh, nhưng không ngờ rằng, đối với người đàn ông, đây là hành động nghiện mà còn ngại. Ánh mắt Đoạn Chước sâu hơn, giữ chặt cô, khiến cô không thể động đậy, rồi lại bắt đầu chơi xấu ở chỗ khác.
Má Tri Miên đỏ như trái cà chua nổ tung, nhận ra ý định xấu xa của anh, nhưng thân thể lại bất giác mềm xuống, ngón tay nắm chặt bàn làm việc. "Đoạn Chước, anh đừng nghịch..."
Đang ở trong văn phòng đấy!
Người đàn ông thấp giọng cười một tiếng, hơi thở phả vào tai cô, giọng nói khàn khàn: "Bé con, sao chỉ mới chạm vào một cái mà em đã thành ra thế này?"
Tri Miên hoàn toàn đỏ mặt.
Người này chỉ biết bắt nạt cô QAQ.
“Còn có thể đứng dậy được không?” Anh cười hỏi.
Tri Miên ngượng ngùng muốn đẩy anh ra, nhưng lý trí trong đầu lại từ từ bị rút ra.
Mấy ngày trước, cô đi công tác, tối hôm qua về nhà, mệt mỏi mà ngủ thiếp đi luôn, anh cũng không làm gì cô cả.
Giờ phút này, cô giống như con mồi mà anh đã nắm chắc trong lòng bàn tay.
Bàn tay Đoạn Chước dừng ở váy trắng xanh của cô, mang theo hơi ấm, khiến tim cô lệch một nhịp, anh chợt thấp giọng hỏi: "Có phải là không đợi được đến khi về nhà không?"
Tri Miên không nói nên lời, đầu bị xoay lại, nụ hôn nóng bỏng của anh rơi xuống.
Mạnh mẽ lạ thường.
Tri Miên thích bộ dáng dịu dàng của anh, nhưng lại càng không thể cưỡng lại dụ.c vọng khống chế và sự điên cuồng của anh trong chuyện này.
Tri Miên bị ôm chặt, hơi mất lý trí, nhưng đang trong phòng làm việc, lòng cô căng thẳng, một lúc lâu sau, anh đột nhiên dừng lại, bảo cô đứng dậy.
Anh đứng dậy, buông tay ra, bước ra cửa, Tri Miên sững sờ, thấy anh bước tớ cửa, tay đặt lên khóa cửa, khóa lại, sau đó hạ tấm rèm che cửa xuống, quay lại, đi về phía cô.
Nhịp tim của Tri Miên càng ngày càng nhanh.
Cho đến khi đi đến trước mặt, anh lại ôm cô vào lòng, cụp mắt xuống, nâng mặt cô lên, trầm giọng nói:
"Bây giờ, sẽ không có ai biết chúng ta đang ở đây."
Anh hôn cô một lần nữa, cười thành tiếng, nhớ lại ảo tưởng lúc trước: "Cục cưng, cho anh trải nghiệm một lần ở đây đi."
Tri Miên căng thẳng, khi đang choáng váng, thì lưng đã dán vào bàn làm việc hơi lạnh.
Sau đó, hoàn toàn phóng túng hoang đường.
...
Khu văn phòng vào ban đêm không có ai qua lại, yên tĩnh, không ai biết trong phòng làm việc của Đoạn Chước đã xảy ra chuyện gì.
Cho đến khi kim đồng hồ trên tường trong văn phòng điểm số mười.
Âm thanh bên trong cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Gò má Tri Miên ướt đẫm mồ hôi, hốc mắt hơi nóng, cảm thấy cả người lâng lâng, lần đầu tiên có cảm giác như vậy.
Cơ thể cô bị kéo lên, nụ hôn của Đoạn Chước đáp xuống mặt cô, giống như đang an ủi.
Tri Miên được anh lau rửa sạch sẽ, cài cúc áo sơ mi, sau đó lại bị anh ôm vào lòng.
Nhìn vẻ mặt mãn nguyện của người đàn ông, cô nhớ lại vừa rồi, tức giận đánh anh một cái, đỏ mặt vùi mặt vào vai anh: "Anh trông vui vẻ quá nhỉ..."
Anh cười. "Anh sai rồi."
"Văn phòng anh không có bao sao..."
Đoạn Chước cười bất lực. "Cục cưng, em không cảm thấy trong phòng làm việc của anh mà có cái này mới là lạ sao?"
… Cũng đúng.
Tri Miên bị cắn nhẹ vào tai, anh thì thầm dỗ dành: "Đừng tức giận, nha? Anh nghĩ đến em trong kỳ an toàn."
Thực ra, Tri Miên không hề trách anh.
Vừa rồi, khi anh hỏi cô, cô cũng đã đồng ý.
Thực ra, bình thường, cô và Đoạn Chước rất cẩn thận, nghĩ bây giờ là kỳ an toàn, chắc là sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu.
Hai người anh anh em em một hồi, Đoạn Chước thu dọn bàn làm việc xong, ôm cô, cúi đầu hôn cô, cười nói: "Đi thôi, về nhà rồi tiếp tục."
Tri Miên: "..."
—----
Cuối tháng 6, Đoạn Chước sẽ tham gia một cuộc thi châu Á, vì vậy, tháng 5 tới, anh thường phải dành dành nhiều thời gian hơn để tập luyện.
Cuối tháng 5, Tri Miên cũng mở ra hội ký tên trên khắp cả nước lần thứ hai, hai người đều bận rộn một thời gian.
Thời gian dần dần đến gần tháng sáu, thành phố Lâm bước vào mùa hè, trời dần dần trở nên nóng bức.
Sau khi hội ký tên của Tri Miên kết thúc, cô trở về thành phố Lâm, bởi vì mệt nhọc trong thời gian dài, cô trở nên hơi uể oải, hơn nữa, mùa hè đến, cũng có chút buồn ngủ.
Cũng may, Đoạn Chước không cần đến nơi khác huấn luyện như trước kia, ngày nào Tri Miên cũng có thể nhìn thấy anh. Mỗi ngày, sau khi huấn luyện xong, anh đều sẽ về nhà sớm để ở cùng cô.
Một buổi sáng, sau khi Đoạn Chước đến câu lạc bộ để tập luyện, Tri Miên cảm thấy ở nhà buồn chán, nên đã ra ngoài dạo trung tâm thương mại.
Biết cuối tháng 6 là sinh nhật Trang Thư Lan, Tri Miên muốn quà sinh nhật. Đi dạo quanh trung tâm mua sắm, cuối cùng cũng chọn được một chiếc váy mùa hè phù hợp với khí chất của Trang Thư Lan, rồi đi mua thêm một đôi giày.
Trước kia cô đã đi dạo với Trang Thư Lan, biết số đo.
Ngoài ra, cô còn mua cho Đoạn Chước một bộ quần áo, rồi lại đi siêu thị một chuyến, mua chút đồ ăn, tay xách nách mang.
Buổi trưa, sau khi ăn trong trung tâm thương mại một mình xong, cô nhận được điện thoại của Đoạn Chước. Người đàn ông biết cô đang đi mua sắm, liền hỏi: "Hiện tại anh đi đón em về nhà nhé? Sáng nay em tự lái xe đi sao?"
“Không, em đến bằng tàu điện ngầm.” Hai ngày nay, ngồi vào xe, cô luôn cảm thấy chóng mặt, nên không muốn lái xe."Nhưng không phải anh đang ở câu lạc bộ sao?”
"Anh về nhà lấy chút đồ, sẽ đến chỗ em ngay đây."
Câu lạc bộ Nhậm Thời rất gần trung tâm mua sắm này.
Tri Miên cong môi. "Được, vậy em đợi anh ở cửa."
Cúp điện thoại, cô lấy đồ của mình, ước tính thời gian, đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi trung tâm thương mại, hơi mát biến mất, không khí nóng nực ập tới. Buổi trưa không có gió, không khí oi bức dày đặc như đè lên người.
Mùa hè ở thành phố Lâm giống như một cái lò vậy.
Cuối tháng sáu, đi bộ bên ngoài thực sự là cực hình.
Hai tay cô trĩu nặng, không có tay để mở ô, đành phải đi bộ đến lề đường dưới cái nắng như thiêu đốt.
Cô đang đợi ở bên đường, dưới ánh mặt trời, lại cảm thấy đầu mình choáng váng.
Không phải cô bị say nắng đó chứ...
Tri Miên thở dài phiền muộn, cũng không hiểu sao dạo này sức khỏe của mình lại kém như vậy. Cô nhìn xe cộ xung quanh, nhưng không thấy chiếc Hummer quen thuộc đâu.
Dần dần, cô ngày càng khó chịu hơn.
Trước mắt trở nên tối mờ đi.
Đoạn Chước đợi đèn giao thông, lái xe về phía lối vào của trung tâm mua sắm, nhìn thấy Tri Miên đang đứng ven đường đằng xa.
Anh cau mày.
Bên ngoài nóng như vậy, sao cô lại ngốc nghếch đứng ở ven đường chứ?
Anh nhấn ga, phóng nhanh đến trước mặt cô, dừng lại, xuống xe.
Bước đến trước mặt cô, anh cầm lấy đồ của cô. "Sao không đợi anh gọi rồi mới đi ra?"
Tri Miên ngẩng đầu nhìn anh. "Ông xã..."
"Hửm?"
"Em bị say nắng, chóng mặt quá..."
Cô nói xong, trước mắt dần dần tối sầm lại, cơ thể mềm nhũn.
Đoạn Chước lập tức ôm cô vào lòng, thấy cô nhắm mắt lại, lông mày nhíu chặt: "Mm —"
—----
Đoạn Chước lái xe đến câu lạc bộ.
Từ đây đến bệnh viện mất nửa tiếng, đến câu lạc bộ gần hơn, nơi đây cũng có bác sĩ và các thiết bị y tế.
Đến nơi, anh ôm cô gái xuống xe, bước vào câu lạc bộ, rồi vội vã đến phòng y tế.
Trên đường đi, một đội viên GYB tình cờ nhìn thấy anh, vô cùng sửng sốt: "Đại ca, chị dâu bị sao vậy..."
Vẻ mặt Đoạn Chước căng thẳng, không có tâm trạng đáp lại.
Bác sĩ Đới Thiến của đội GYB đang xem báo cáo trong phòng y tế, thì cánh cửa bị bật tung. Cô ấy quay đầu lại, thì thấy Đoạn Chước đang ôm một cô gái, vẻ mặt nặng nề bước vào.
Đới Thiến sửng sốt: "Làm sao vậy?"
"Cô xem thử đi, hình như vợ tôi bị cảm nắng."
"Được rồi, anh đặt cô ấy xuống đi."
Đới Thiến đặt tài liệu xuống, bước nhanh tới.
Đới Thiến kiểm tra Tri Miên, điện thoại Đoạn Chước đổ chuông, là huấn luyện viên của GYB.
Anh bước ra khỏi phòng y tế, nghe điện thoại, tiện thể đề cập đến tình hình hiện tại.
Mấy phút sau, Gia Cát Vũ và Tư Mã Thành nghe được tin tức, vội vàng chạy tới. "Anh vừa rồi nghe nói cậu ôm Tiểu Tửu tới đây, có chuyện gì vậy..."
Vẻ mặt Đoạn Chước hơi kiềm chế. "Cô ấy bị cảm nắng, rồi ngất đi."
"Cảm nắng? Tại sao lại cảm nắng?"
Người đàn ông giải thích nguyên nhân, Gia Cát Vũ thở dài nói: "Thời tiết này đúng là là, nhiệt độ hôm nay là 38 độ, buổi trưa ra khỏi nhà ăn, cảm thấy nóng không chịu được, nắng quá gắt."
Tư Mã Thành trấn an: "Không sao đâu, nếu bị cảm nắng thì uống thuốc là được. Mấy ngày nay bảo Tiểu Tửu nghỉ ngơi nhiều một chút."
"Sức đề kháng của Tiểu Tửu có phải hơi yếu không? Ngày thường cậu kéo cô ấy rèn luyện nhiều hơn một chút, có thể là do thể chất quá kém." Gia Cát Vũ nói.
"Thời gian trước cô ấy bận quá, có lẽ là quá sức."
"Ài, cậu nhớ phải chú ý nhiều hơn, trong thời gian này đừng chỉ lo tập luyện..."
Gia Cát Vũ đang nói thì cửa phòng y tế mở ra, Đới Thiến ung dung bước ra, hai tay đút túi áo khoác trắng.
Đoạn Chước lập tức hỏi: "Cô ấy thế nào rồi?"
Đới Thiến nhún vai, cười nhìn anh: "Người anh em, bệnh của cô ấy, tôi không khám được nha."
Người đàn ông hơi giật mình: "Có ý gì?"
Gia Cát Vũ sửng sốt: "Không phải chứ, chẳng lẽ rất nghiêm trọng sao?!"
Đới Thiến thở dài. "Đoạn Chước, anh thật sự không biết sao?"
Nhìn dáng vẻ bối rối của anh, người phụ nữ không khỏi ôm trán, dở khóc dở cười: “Vợ anh căn bản là không bị say nắng gì cả, cô ấy đang mang thai.”
Đoạn Chước giật mình.
Mang thai?!