Vậy Cùng Anh Về Nhà

Chương 63




Ăn sáng xong, hai người bước ra khỏi biệt thự.

Trình Lập mở cửa Bentley, đã đợi sẵn ở cửa.

Khi nhìn thấy Tri Miên, mắt anh ấy sáng lên.

Đêm qua cô Tri đã trở lại Tinh Tiêu Châu sao?!

Quả nhiên, nhìn thấy sắc mặt của Đoạn Chước, anh đang nhàn nhạt cười.

Đây là một bước đột phá lớn sau khi họ quay lại với nhau nha!

Nội tâm Trình Lập cười toe toét.

Những ngày tốt đẹp của anh Chước đã đến, những ngày tốt đẹp của anh ấy còn xa sao?

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

"Anh Chước, cô Tri, mời lên xe."

Anh ấy mở cửa xe cho hai người họ.

Tri Miên lên xe, Đoạn Chước quay đầu nhìn Trình Lập, hơi nhướng mày: "Tây trang hôm nay khá đẹp đấy."

Trình Lập được cưng chiều mà lo sợ, cười: "Cảm ơn anh Chước."

Vậy mà anh Chước lại chủ động khen anh ấy mặc đẹp! Quả nhiên tâm trạng hôm nay rất tốt!

Sau khi Đoạn Chước lên xe, Trình Lập cũng lên theo, hạ vách ngăn xuống, khởi động Bentley.

Xe từ từ lái ra khỏi Tinh Tiêu Châu.

Ghế sau.

Tri Miên co người về bên phải xe, giữ khoảng cách với Đoạn Chước, nhìn ra ngoài cửa sổ, kiên quyết không thèm để ý đến anh.

Vài giây sau, cô bị anh cào nhẹ vào lòng bàn tay, Tri Miên quay đầu lại, liền thấy Đoạn Chước đang trông mong nhìn cô, cầu xin tha thứ.

"Hừ."

Cô quay lại, tiếp tục nhìn ra cửa sổ.

Ngày nào người này cũng chỉ biết bắt nạt cô, rồi lại nói như vậy với cô.

Vài giây sau, lòng bàn tay cô lại truyền đến cảm giác ngưa ngứa, nhưng lần này cô không quay đầu lại nữa.

Một lúc sau, bên cạnh truyền đến tiếng hít hà, cô không nhịn được mà quay đầu lại, nhìn vẻ mặt hơi nặng nề của người đàn ông.

"Anh bị sao vậy?"

Cô hỏi.

"Bụng hơi khó chịu."

"Hả? Sao lại khó chịu?” Tri Miên tiến đến bên cạnh anh, người đàn ông vươn cánh tay dài, kéo cô vào lòng mình, lông mày lập tức giãn ra, cười một tiếng.

"..."

Tri Miên nhận ra mình bị lừa, hung hăng nhéo đùi anh."Đoạn Chước, sao anh trẻ con thế hả!?"

"Nhưng chiêu này lại rất hữu dụng với em."

"Anh cứ chờ đấy, lần sau anh đau ốm em sẽ không quan tâm đến anh nữa."

Đoạn Chước xoa đầu Tri Miên, lại cùng cô mười ngón đan chặt, cuối cùng, Tri Miên không thèm giãy giụa nữa, mà dựa vào vai anh.

Tri Miên nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, mi mắt dần dần rũ xuống, khẽ nói: "Đoạn Chước, em thấy hơi buồn ngủ..."

Anh cúi đầu hôn lên trán cô. "Cứ ngủ đi, khi đến nơi thì anh sẽ gọi em dậy."

Từ đêm qua đến sáng sớm, hành hạ cô lâu như vậy, cô gái nhỏ thực sự rất mệt mỏi.

...

Một giờ sau, xe Bentley đến một trang trại ngựa ở ngoại ô thành phố Lâm.

Đây là trang trại ngựa tư nhân do một doanh nhân giàu có ở thành phố Lâm xây dựng. Doanh nhân này thích cưỡi ngựa từ nhỏ nên đã tự mình xây dựng một cái, bên trong có trường đua vượt chướng ngại vật, khu vực luyện tập và khu chăn thả ngựa, thỉnh thoảng còn tổ chức một số cuộc thi đấu.

Tuy nhiên, hôm nay đến đây chủ yếu là để bàn chuyện công việc, không có cuộc đua ngựa nào để xem hết.

Sau khi xe dừng lại, đầu Tri Miên bị xoa xoa, bên tai vang lên một giọng nam: "Miên Miên, đến rồi."

Cô mở mắt nhìn ra, thấy bên ngoài xe là một cái sân rộng lớn, xung quanh là mấy loại cây cối linh tinh, chỗ xa nhất có một khán đài rất rộng, nhưng từ nơi bọn họ dừng xe qua đó thì có cách một khoảng.

Tri Miên và Đoạn Chước ra khỏi xe, một người đàn ông mặc vest đi giày da bước tới, kính cẩn nói: "Xin chào anh Đoạn, ông Trang và ông Thịnh đang ở trường đua ngựa rồi. Để tôi dẫn hai người đến đó."

Tri Miên được Đoạn Chước nắm tay, lên xe ngắm cảnh.

Đi vào trong, xung quanh là mặt cỏ trải dài, cây cối xanh tươi, đồng cỏ được bao quanh bởi hàng rào gỗ, bên trong có người chăn nuôi chuyên nghiệp và huấn luyện viên cưỡi ngựa, mấy con ngựa đang thong thả cúi đầu gặm cỏ.

Xe ngắm cảnh dừng lại ở trại nuôi ngựa lớn nhất, mấy người xuống xe, liền nhìn thấy Trang Gia Vinh và Thịnh Hoa vừa xuống ngựa, người đi cùng bên cạnh dắt hai con ngựa đi, hai người cười nói đi đến chỗ ô che nắng, ngồi xuống ghế.

Đoạn Chước dẫn Tri Miên đi tới, Trang Gia Vinh nhìn thấy hai người họ, nụ cười càng sâu, đợi đến khi họ đến trước mặt, thì nói: "Hai đứa đến rồi à, cậu và chú Thịnh của mấy đứa đã cưỡi được một vòng rồi đấy."

Đoạn Chước và Thịnh Hoa bắt tay nhau: "Chú Thịnh, đã lâu không gặp."

“Ừ, kêu cháu thường xuyên đến chỗ này của chú để cưỡi ngựa, nhưng mà cháu lại bận quá." Thịnh Hoa mỉm cười, nhìn cô gái nhỏ bên cạnh Đoạn Chước. "Đây là cô bé mà cậu cháu vừa nhắc tới với chú phải không?"

Đoạn Chước ôm Tri Miên, trong mắt mang theo ý cười: "Đúng vậy, bạn gái cháu, họ Tri."

Đôi môi đỏ mọng của Tri Miên cong lên, chào hỏi Thịnh Hoa. Thịnh Hoa đã thấy nhiều người đàn ông trong giới của họ cặp kè với phụ nữ, thường đến đây chơi, dẫn theo cũng chỉ là mang thêm một thứ để tiêu khiển. Nhưng có thể có được sự coi trọng của Trang Gia Vinh và Đoạn Chước, thì chắc chắn không phải là bạn nữ bình thường.

"Cô Tri cứ giống như Tiểu Đoạn, cứ gọi tôi là chú Thịnh đi."

"Vâng."

Trò chuyện một lúc, Thịnh Hoa nghĩ Tri Miên ở đây không tiện, cũng nghe không hiểu, nên hỏi: "Cô Tri có thích cưỡi ngựa không, có muốn cưỡi ngựa một lát không?"

Đoạn Chước nói thay cô: "Cô ấy không rảnh chuyện này lắm."

"Không sao, chúng tôi có huấn luyện viên chuyên nghiệp, có thể dẫn cô bé đi chơi một chút. Gần đây, trại ngựa có đưa về mấy con ngựa mới rất ngoan ngoãn, rất thích hợp cho con gái cưỡi."

Đoạn Chước hỏi cô: "Muốn chơi không?"

Tri Miên không muốn ở đây làm gián đoạn họ bàn chuyện công việc, hơn nữa cũng khá hứng thú với việc cưỡi ngựa, nên lập tức gật đầu.

Thịnh Hoa vẫy tay về phía xa, một thanh niên trẻ tuổi mặc đồ cưỡi ngựa tiến về phía họ.

Thân hình người đàn ông cao thẳng, quần bò làm lộ ra đôi chân gầy nhưng rắn chắc của người đàn ông, đôi ủng cưỡi ngựa màu đen chậm rãi bước trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú và dịu dàng.

Người đàn ông đi tới trước mặt họ, Thịnh Hoa nói. "Đây là huấn luyện viên cưỡi ngựa trẻ nhất trong trường đua ngựa của chúng tôi, cực kỳ giỏi. Tiểu Tả, cậu dẫn cô bé này đi cưỡi ngựa đi, cô bé không biết cưỡi."

Tả Ôn Luân cười nhẹ với Tri Miên: "Cô Tri, mời đi theo tôi."

"Được, cảm ơn."

Tri Miên quay lại nhìn Đoạn Chước tạm biệt, sau đó rời đi.

Đoạn Chước nhìn bóng lưng hai người, ánh mắt tối sầm lại, một lúc sau mới khẽ hỏi: "Chú Thịnh, trường đua ngựa không có huấn luyện viên nữ sao?"

"Có một huấn luyện viên nữ, chỉ là hôm nay đúng lúc có việc không tới được, sao vậy?"

Trang Gia Vinh biết tính Đoạn Chước, đương nhiên là hiểu ý, nén cười, vỗ vỗ lưng Đoạn Chước. "Huấn luyện viên nam dạy cũng được, cháu yên tâm đi."

"..."

Cả ba ngồi xuống bàn chuyện công việc, mà ở phía bên kia, Tả Ôn Luân dẫn Tri Miên vào phòng thay đồ trước, đưa cho cô đồ cưỡi ngựa, và dạy cô các bước cơ bản để mặc vào.

Sau đó, Tả Ôn Luân đến trại huấn luyện dắt ngựa ra, Tri Miên đi thay quần áo.

Vì chưa từng cưỡi ngựa bao giờ, nên phải đảm bảo an toàn, Tri Miên mặc áo bảo hộ, quần bò bó sát, đi ủng dài để bảo vệ bắp chân, cuối cùng là đội mũ bảo vệ.

Sau khi võ trang xong, cô bước ra khỏi phòng thay đồ, nhìn thấy Tả Ôn Luân đang giữ một con ngựa trắng đứng trước trại ngựa cách đó năm mét.

Con ngựa trắng có bộ dáng rất đẹp, bốn chân khỏe và cân đối, móng trước bên trái nhẹ nhàng vờn mặt cỏ, từng sợi bờm dài rủ xuống, trên lưng yên ngựa màu đen, đặc biệt nhẹ nhàng xinh đẹp.

Tri Miên xem phim truyền hình, thích nhất là ngựa trắng.

Cô đi đến trước mặt người và ngựa, Tả Ôn Luân giới thiệu rằng, đây là con ngựa trắng thuần chủng nhất trong trường đua ngựa, tính tình rất ngoan ngoãn. Thường thì khi bà Thịnh đến đây sẽ cưỡi con này.

Sau khi Tri Miên sờ một lúc, Tả Ôn Luân nhìn cô cười nói: "Thế nào, có phải là thích lắm không?"

"Ừm."

"Tôi đã nuôi con ngựa này hai năm, rất ngoan ngoãn."

Tri Miên hỏi. "Anh trở thành huấn luyện viên cưỡi ngựa từ rất sớm sao?"

"Từ nhỏ tôi đã lớn lên trong một trang trại ngựa. Cha tôi sở hữu một trang trại ngựa ở Tây Tạng, vì vậy, cũng có thể coi là tôi đã lớn lên cùng những con ngựa." Tả Ôn Luân nói. "Đi thôi, để tôi sẽ đưa cô đến trường đua ngựa để cưỡi."

"Được."

Hai người bước vào trường đua ngựa, Tri Miên thấy có đủ loại chướng ngại vật ở sân bên cạnh, hoàn toàn khác với trường đua ngựa trống không của họ, nên lập tức hỏi bên kia là cái gì.

"Đó là chướng ngại vật mà chúng tôi thường sử dụng trong thi đấu, nhưng những cái đó quá khó đối với cô, chúng ta ở lại đây sẽ tốt hơn."

Tri Miên gật đầu.

Tả Ôn Luân dạy cô cách lên ngựa và làm mẫu, Tri Miên nâng chân lên, nắm lấy dây cương, đặt chân trái lên kiềng, chân phải lấy đà, xoay người nhảy lên, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.

Ban đầu, cô hơi sợ và lo lắng, nhưng Tả Ôn Luân luôn đi theo, nhẹ nhàng nói: "Cứ thoải mái đi, tôi ở bên cạnh mà."

"Ừm..."

Lưng ngựa khẽ run lên, dưới ánh mặt trời như ánh vàng, giống như được dát một lớp vàng kim.

Tả Ôn Luân dắt ngựa, dẫn Tri Miên chậm rãi đi vòng quanh trường đua ngựa, nói cho cô những lưu ý khi cưỡi ngựa. Tri Miên nhìn lên, thấy Đoạn Chước và hai người đàn ông khác đang nói chuyện làm ăn cách đó không xa.

Ánh mắt Đoạn Chước dường như đang dừng trên người cô.

Cô vừa cong môi vớ anh, thì Tả Ôn Luân ở dưới ngựa nói: "Cô Tri, cô có thể thả lỏng tay một chút..."

"Được..."

Cách đó không xa.

Ánh mắt Đoạn Chước hoàn toàn ghim chặt vào hai người trong trường đua ngựa.

Được lắm, để người đàn ông khác dạy cưỡi ngựa cơ đấy.

Còn cười đến vui vẻ như vậy nữa.

Cưỡi ngựa thôi mà trò chuyện lâu như vậy hả? Có cái gì để nói chú?

Đoạn Chước liếm liếm răng hàm sau, lười biếng dựa vào trên ghế, ánh mắt càng ngày càng lạnh.

Một lúc sau, Đoạn Chước đặt cà phê xuống, nhíu mày đứng dậy: "Lão Trang, chú Thịnh, hai người nói chuyện trước đi, cháu đi cưỡi ngựa một lát."

"Được."

Nhìn thấy người đàn ông rời đi, Thịnh Hoa mỉm cười với Trang Gia Vinh: "Tiểu Đoạn vẫn thích cưỡi ngựa như khi còn nhỏ nhỉ."

Trang Gia Vinh chỉ cười nhưng không nói gì.

Thích cưỡi cái con khỉ.

Chỉ là không thể ngồi chờ ở đây nữa, nên chạy đến chỗ cô gái nhỏ thôi.

Đoạn Chước thay quần áo, rồi đến chuồng, dắt con ngựa thuần chủng màu đen mà anh thường cưỡi ra.

Ngựa đen cao lớn, bờm óng ả, là giống ngựa chạy nhanh nhất trong các cuộc đua, dũng mãnh, uy nghiêm, chỉ cần đứng thôi đã có cảm giác oai vệ.

Trong trường đua ngựa, Tri Miên nhìn thấy Đoạn Chước cưỡi con ngựa đen, đi về phía mình, khuôn mặt người đàn ông vốn đã lạnh lùng, nay lại càng thêm nam tính. Tri Miên cũng được Tả Ôn Luân dẫn đi, cưỡi ngựa đến lối vào trường đua ngựa, chạm mặt anh.

"Đoạn Chước, anh cũng muốn cưỡi ngựa sao?"

Người đàn ông liếc nhìn Tả Ôn Luân, đôi mắt đen láy dừng trên người cô: "Lại đây, anh dẫn em cưỡi một vòng."

Tri Miên sững sờ, thấy anh lại thúc giục, vừa định xuống ngựa, thì một người phụ nữ cưỡi con ngựa màu đỏ chạy về phía họ, cuối cùng kéo dây cương, dừng lại trước mặt họ.

Người phụ nữ nhìn Đoạn Chước, khẽ nâng cằm: "Nghe ba em nói là anh đã đến rồi, đã lâu không gặp."

Tri Miên ngạc nhiên.

Người này là ai?

Đoạn Chước nhàn nhạt liếc cô ta một cái. "Có chuyện gì?"

Mái tóc dài của người phụ nữ xõa tung, làn da trắng nõn trông có vẻ đặc biệt lạnh lùng, ánh mắt kiêu ngạo: "Thi hai ván không? Gần đây em đang lo không tìm được đối thủ."

Đoạn Chước khịt mũi. "Chỉ bằng kỹ năng của em?"

"Anh coi thường ai đấy? Hiện tại em đang cưỡi con ngựa chạy nhanh nhất trong trại nuôi, anh không chắc có thể đánh bại em được đâu." Người phụ nữ nhìn Tri Miên, nhếch môi cười: "Cô không ngại tôi chơi hai ván với anh ấy chứ?"

Tri Miên bối rối gật đầu: "Không sao, hai người cứ chơi đi..."

"Đi thôi, có dám không?"

Người phụ nữ nhìn Đoạn Chước.

Đoạn Chước nhếch khóe miệng, giễu cợt, lập tức xoay người phi ngựa tới khu chướng ngại vật bên cạnh, người phụ nữ đi theo.

Sau khi cả hai rời đi, Tri Miên hỏi Tả Ôn Luân. "Cô ấy là ai vậy?"

"Đó là con gái của tổng giám đốc chúng tôi, là một tay đua nữ hạng nhất trong trường đua ngựa, kỹ thuật rất tốt."

Tri Miên nhìn hai người đi đến khu chướng ngại vật, sau khi thi đấu bắt đầu, hai con ngựa phi nước đại, nhảy lên không ngừng, bờm ngựa tung bay, nhiễm ánh sáng lộng lẫy, một đen một đỏ, trông rất ngầu.

Cô nhìn Đoạn Chước dẫn đầu về đích trước, khóe môi nở nụ cười kiêu ngạo, người phụ nữ nói chuyện gì đó với anh, một lúc sau, hiệp thứ hai bắt đầu.

Đàn ông luôn thích so đo hơn thua, theo đuổi tình cảm và tốc độ mãnh liệt, mà người phụ nữ thì anh dũng hào sảng, trông hai người đặc biệt hài hòa.

Còn rất xứng đôi.

Bốn chữ này hiện lên, trong lòng Tri Miên cảm thấy chua xót.

Ai bảo cô hoàn toàn không biết cưỡi ngựa chứ, Tri Miên xấu hổ thu hồi ánh mắt, tiếp tục cưỡi ngựa trắng phù hợp cho người cao tuổi.

Trong lòng cô nảy lên suy nghĩ, hỏi Tả Ôn Luân. "Nếu muốn được như cô gái kia... thì phải mất bao lâu vậy?"

"Cô Thịnh đã cưỡi ngựa từ nhỏ. Nếu muốn đua ngựa, thì phải luyện tập ít nhất một năm."

"..."

Được rồi, chỉ sợ là cô không có cơ hội này.

Sau khi Tri Miên dần thành thạo, Tả Ôn Luân buông dây cương ra, để Tri Miên tự mình cưỡi thử, anh ấy giữ khoảng cách, không đi theo.

Con ngựa trắng ngoan ngoãn, được cô khống chế khá tốt.

Đi được một đoạn, dây cương đột nhiên bị giữ chặt, sau lưng chợt có một trận gió thổi qua, yên ngựa lún xuống, hơi ấm từ phía sau ập đến, mang theo hương bạc hà lành lạnh.

Cô ngã ra sau, dựa vào lồng ngực ấm áp.

Tri Miên sợ tới mức lập tức quay đầu lại, đối diện khuôn mặt tuấn tú của nam nhân. "Đoạn Chước?"

Người đàn ông từ phía sau vòng tay ôm lấy cô, theo tay cô mà cầm yên ngựa, khóe miệng mang theo ý cười, trầm giọng nói: "Thế nào, có vui không?"

Tri Miên không ngờ là anh lại đến tìm cô.

Đảo mắt thì thấy, Tả Ôn Luân đã biến mất: "Huấn luyện viên kia đâu rồi?"

Đoạn Chước nhàn nhạt nhìn cô: "Em thích anh ta đi cùng hơn sao?"

"Dĩ nhiên là không rồi..."

Cô gái nhanh chóng phủ quyết, Đoạn Chước thả lỏng: "Chúng ta trải qua thế giới hai người, những người khác ở đây, quá vướng bận."

Đoạn Chước cầm lấy dây cương, nói đùa. "Con ngựa này của em còn đi chậm hơn rùa đen nữa."

Tri Miên cụp mắt lẩm bẩm. "Em có biết cưỡi ngựa đâu, nếu anh muốn cưỡi xe nhanh hơn, thì có thể đi thi đấu với người khác."

Hai giây sau, tiếng cười nặng nề của người đàn ông vang lên bên tai cô, như có luồng điện sắp làm tê tại vành tai cô.

"Bé con."

"... Gì."

"Em có biết khi em ghen trông rất đáng yêu không."

Cô xấu hổ, suy nghĩ trong lòng bị người khác vạch trần, lập tức giả chết không nói lời nào.

Đoạn Chước giải thích: "Người đó là con gái của chú Thịnh. Khi còn nhỏ, anh và cô ấy học cùng một lớp học cưỡi ngựa, thường xuyên thi đấu. Cô ấy còn rất ghét anh."

"Tại sao chứ?"

Đoạn Chước cười. "Bởi vì lần nào cô ấy cũng thua anh."

Thảo nào, trông họ rất thân quen, hóa ra là quen nhau từ trước.

"Thi đấu với cô ấy chỉ là để hành cô ấy chút thôi." Anh lười biếng nhướng mày. "Sao có thể vui bằng cưỡi ngựa với người yêu chứ, em nói có đúng không?"

"..."

Mặt Tri Miên đỏ bừng.

Được rồi, cô vô dụng mà thừa nhận rằng, tâm trạng mình được anh dỗ dành như vậy, liền trở nên tốt hơn rồi.

Đoạn Chước ôm chặt cô từ sau lưng, chậm rãi tăng tốc độ. "Đừng sợ, anh cưỡi ngựa với em một lát."

Vó ngựa tăng nhanh tốc độ, Tri Miên xóc nảy theo yên ngựa, nhưng lại đặc biệt yên tâm vì Đoạn Chước đang ở phía sau. Mái tóc xoăn dài của cô được gió thổi mà tung bay như những làn sóng màu vàng kim. Đoạn Chước tựa cằm vào sườn mặt cô, ngửi được mùi trà ngọt thành trên người cô, chóp mũi cô lấm tấm mồ hôi, hai má ửng hồng.

Đoạn Chước thường rong ruổi trên lưng ngựa đen, muốn theo đuổi cảm giác kích thích.

Lúc này, hơi ấm trong vòng tay mới càng khiến anh cảm thấy thoải mái, dễ chịu, khó có thể dứt bỏ.

Cưỡi ngựa, ôm người thương, được gọi là lãng mạn của đàn ông.

Đồng cỏ bao la, nhìn ra xa, trời xanh cỏ xanh như sắp nối thành một đường.

Đoạn Chước sợ cô xóc nảy khó chịu, nên chậm rãi dừng lại, Tri Miên cười: "Tốc độ này thích thật, đúng là vui hơn tốc độ rùa bò vừa rồi của em nhiều."

Đoạn Chước cười khẽ một tiếng bên tai cô: "Tốc độ nhanh hơn đương nhiên là thoải mái hơn rồi."

Tri Miên quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười trên mặt anh, sau khi bị anh dạy hư, thì có thể dễ dàng nghe thấy ẩn ý của anh, lập tức đỏ bừng từ cổ đến tận mang tai, nhẹ giọng nói: "Anh có thể..."

Còn chưa kịp nói xong, thì Đoạn Chước đã nghiêng mặt sang một bên, vừa vặn hôn lên môi cô.

Xung quanh không có ai, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng bên tai, tim Tri Miên đập rộn ràng, từ từ nhắm mắt lại, cảm thấy khuôn mặt mình được nâng lên nhẹ nhàng, nụ hôn của người đàn ông cũng trở nên dịu dàng lạ thường.

Trong lúc chìm đắm, thì bên tai truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, Tri Miên sợ tới mức lập tức dừng lại, đảo mắt đã thấy cô chủ nhà họ Thịnh đang cưỡi ngựa chạy nhanh qua họ, ánh mắt dừng ở hai người trong chốc lát, sau đó cong môi, thu hồi ánh mắt.: "Đi --"

Mặt Tri Miên đỏ như quả cà chua nổ tung.

Ánh mắt vừa rồi của đối phương như là thể đang cười nhạo bọn họ: [Đang cưỡi ngựa đó, hai người ở đây làm gì vậy hả.]

Đoạn Chước khịt mũi, xoa đầu Tri Miên, nhàn nhạt nói: "Mặc kệ cô ấy, chúng ta tiếp tục."

"..."

—-----

Sau khi ăn trưa tại trang trại ngựa tư nhân của Thịnh Hoa, và đàm phán công việc xong, Đoạn Chước lập tức dẫn Tri Miên rời đi, trở về nội thành thành phố Lâm.

Hai người đã thống nhất là buổi chiều sẽ đến Tân Thành Ngự Cảnh để lấy đồ.

Trên đường đi, Tri Miên và Đoạn Chước đã nói về mấy lần chuyển nhà gần đây. Khi sắp đến Tân Thành Ngự Cảnh, Tri Miên nhìn con phố vừa đi qua, nhắc đến một chuyện: "Khi em mới chuyển đến đây, còn cảm thấy hơi sợ hãi."

"Tại sao?"

"Lần đầu tiên tôi đến đây để xem nhà, tối hôm đó đi về, em đã đi con đường này để tìm tàu ​​điện ngầm. Ở đó tối lắm, em còn tưởng mình suýt nữa thì gặp phải người xấu, cũng may là anh Gia Cát tình cờ đi ngang qua đây."

Đoạn Chước cười. "Em có biết tại sao anh ấy lại đi ngang qua đây không?"

"Tại sao?"

"Bởi vì anh bảo anh ấy đi ngang qua."

“Hả?” Là sao?

"Ngày đó, khi em đi ra khỏi cổng chung cư, thì anh mới vừa ăn cơm xong ở nhà hàng, ngay đối diện."

Tri Miên sốc.

Đoạn Chước không vui. "Chỉ là người nào đó căn bản là không hề thấy anh."

"Em thật sự không nhìn thấy anh..." Vậy hóa ra là Đoạn Chước sợ cô gặp nguy hiểm trên đường, nên mới kêu Gia Cát Vũ đến đưa cô đi sao?

Chuyện này không hề giống tính cách độc đoán của anh chút nào.

Anh hỏi: "Nếu em nhìn thấy anh, thì có chịu đi xe của anh không?"

Tri Miên do dự một lúc, sau đó thành thật lắc đầu, nhìn thấy sắc mặt của anh, lại ôm lấy anh, cười dỗ dành. "Lúc đó em không biết chúng ta sẽ quay lại với nhau, hơn nữa, anh còn bí mật chú ý tới em."

"Vậy là lẽ ra anh nên theo đuổi em sớm một chút, đúng không?"

Tri Miên vẫn có chút kiêu ngạo. "Anh theo đuổi sớm hơn một chút, thì em cũng không nhất định sẽ đồng ý."

Đoạn Chước cười.

Mười phút sau, hai người đến trước cửa căn hộ, mở cửa đi vào.

Buổi chiều, ánh nắng xuyên qua rèm cửa, chiếu vào phòng.

Tri Miên sắp xếp một ít quần áo cá nhân, mang đến Tinh Tiêu Châu, Đoạn Chước theo vào phòng ngủ, cô lấy vali nhỏ của mình ra, đóng gói xong, rồi đi dọn dẹp bàn làm việc của mình.

Cô mở ngăn kéo ra, Đoạn Chước đứng bên cạnh, cầm quyển sổ mật mã màu hồng bên trong lên, cười nói:

"Em vẫn còn giữ món đồ tiểu học này sao?"

Tri Miên lấy lại ngay lập tức. "Làm gì đấy..."

Chống tay lên bàn, anh cúi xuống nhìn: "Còn cài mật khẩu, bên trong viết gì vậy? Nhật ký à?"

Bên trong là nhật ký yêu thầm của Tri Miên.

Lúc trước, khi chia tay, cô muốn vứt đi, nhưng rồi không biết suy nghĩ thế nào, mà lại không ném bỏ.

Mặc dù anh biết điều, nhưng cô cũng xấu hổ không muốn cho anh xem!

Xấu hổ lắm đó!

"Sau này sẽ cho anh xem..." Cô nhẹ giọng nói.

Đoạn Chước cong môi, nhưng không có ép buộc: "Ừm."

Tri Miên đặt di vật của cha mẹ lên bàn, nghĩ đến điều gì đó, dịu dàng hỏi: "Đoạn Chước, đã nhiều năm trôi qua, còn có thể lấy lại tài sản của mình được không?"

"Em có ý gì?"

Tri Miên cụp mắt xuống. "Anh còn nhớ người cô mà em đã kể cho anh nghe không?"

"Có."

"Trước khi mẹ em mất, thực ra đã để lại cho em một chút tài sản và tiền nuôi dưỡng, khi đó, số tiền này được giao cho cô em bảo quản và quản lý, định khi lớn lên sẽ giao cho em. Lúc ấy, em còn nhỏ, vậy mà cô em đã lấy hết tiền dùng cho nhà bọn họ, xây nhà của bọn họ.”

Họ chăm sóc Tri Miên bốn năm, cho đến khi ép khô tất cả giá trị của cô, thì lại đưa một khoản tiền cho nhà thứ hai, chính là dì nhỏ pp của cô. Pp đã chăm sóc cô một năm, sau khi tiêu gần hết số tiền kia, thì lại đá Tri Miên đến nhà thứ ba như một quả bóng.

Lần này pp cho ít tiền hơn, nhà thứ ba không chịu, cũng biết được chuyện vô lương tâm mà hai nhà trước làm, nên đã đưa Tri Miên đến tìm cô của cô, nói là không muốn quan tâ m đến mớ hỗn độn này, hoặc là đưa nhiều tiền hơn, hoặc mình mang về nuôi.

Tri Miên nghe bọn họ cãi vã và xô xát, chính cô là gánh nặng mà mọi người đều ghét bỏ. Đêm đó, cô không nói bất cứ điều gì, chỉ xách hành lý bỏ đi, nhưng lại bị con gái của cô phát hiện.

Mấy năm nay, con gái của cô luôn có quan hệ tốt với Tri Miên, nên đã lấy trộm vài trăm tệ đưa cho Tri Miên. Tri Miên nói không cần, thì đối phương lại nói: “Chị cầm đi, đây vốn là của chị mà.”

Vì vậy, cô gái này chính là hơi ấm duy nhất mà Tri Miên có trong những năm đó.

Khi Tri Miên rời đi, cô đã thề rằng, tương lai, vào một ngày nào đó, cô sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.

Đoạn Chước đứng bên cạnh cô, nghe vậy liền ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc cô, giọng nói khàn khàn: "Miên Miên nhà chúng ta sao lại phải chịu nhiều tủi thân như vậy chứ."

Đoạn Chước còn nhớ rõ, năm đó, anh đi xem nhà cô thuê, không ngờ là cô lại sống khổ sở như vậy, mà 5 năm cô ăn nhà ở đầu ở người khác, lại còn khổ hơn.

Cô gái nhỏ nhà anh, sao lại làm người ta đau lòng đến thế.

Tri Miên mím môi, ôm chặt lấy anh.

Một lúc lâu sau, anh nói: "Chuyện này cứ để anh xử lý. Anh sẽ đi điều tra một chút trước, đồng thời thu thập chứng cứ liên quan."

"Anh sẽ điều tra sao?"

"Cái anh có thể tra ra, chắc chắn sẽ nhiều hơn em." Hơn nữa, anh hy vọng rằng, trong chuyện này, anh có thể lấy lại công bằng cho cô, và trả thù cho tất cả những tủi thân mà cô đã phải chịu. Đoạn Chước đối diện với ánh mắt cô. “Tin tưởng anh, những thứ thuộc về em, anh đều sẽ giúp em lấy lại."

—------

Buổi tối, Tri Miên và Đoạn Chước đã ăn tối ở Tinh Tiêu Châu xong.

8 giờ câu lạc bộ Nhậm Thời có cuộc họp trực tuyến, vì vậy Đoạn Chước cần phải đến phòng sách.

Gần 8 giờ, hai người ngồi ở phòng khách lầu hai, ăn hoa quả xong, Tri Miên nói với người đàn ông: "Em đi tắm trước, sau đósẽ đi vẽ tranh."

Vừa định đứng dậy, thì cô đã bị anh giữ chặt, ôm vào lòng.

Đoạn Chước thấp giọng nói nhỏ bên tai cô: "Không chờ anh sao?"

Tắ m chung sao?

Tri Miên xấu hổ, cố gắng thoát khỏi vòng tay anh: "Em không muốn..."

Anh cong môi: "Cũng đâu phải là chưa từng tắ m chung."

Sao bây giờ lại thẹn thùng đến vậy chứ.

Tri Miên cảm thấy một lần nữa yêu đương, nhưng mình vẫn e lệ như trước, lúc trước, cô đang tắm xong liền bị anh mạnh mẽ xông vào, sau đó mới mở khóa địa điểm mới.

Tri Miên huých anh một cái, rồi thờ ơ ngắt lời anh: "Đến giờ rồi, anh đi họp đi."

Bàn tay của người đàn ông xoa vòng eo thon thả của cô, khiến thân thể cô run lên, sau đó, anh lại khôi phục sự lạnh nhạt như thường, buông tay ra, đứng dậy: "Anh đi đây."

Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Tri Miên với khuôn mặt nóng bừng.

Tri Miên thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi tắm.

Đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm từ đỉnh đầu chảy xuống gót chân, phòng tắm dày đặc hơi nước, dưới ánh đèn chiếu rọi, tỏa ra quầng sáng màu cam.

Tri Miên nhìn xuống những vết đỏ trên người mình, chỉ cảm thấy vết cũ chưa biến mất, thì đêm nay lại xuất hiện vết mới.

Không cần đoán cũng biết, đêm nay Đoạn Chước nhất định sẽ không để cho hai người được yên ổn.

Bây giờ anh nhìn cô, giống như sói đói nhìn thỏ trắng, có thể ăn thịt bất cứ lúc nào qwq.

Hơn nữa, người đàn ông mới “bóc tem” một lần nữa, nên tinh lực cực kỳ dư thừa, đã lăn lộn cô mấy ngày nay rồi.

Ngày trước anh cũng thế.

Sau khi tắm xong, cô mặc chiếc váy ngủ bằng lụa trắng, bên ngoài khoác thêm áo choàng dài, mái tóc ướt xõa ngang vai, khuôn mặt nhỏ căng mọng, môi đỏ cong lên, giống như hoa hồng.

Cô bước ra khỏi phòng tắm, lau khô tóc một chút, rồi đi ra phòng khách, pha một ấm trà, bưng lên phòng.

Cô lấy bảng vẽ ra để vẽ bản thảo, khi đang vẽ, thì bỗng nhiên nhận được cuộc gọi từ Lương Chi Ý.

Cô nhấc máy. "Chi Ý."

“Cửu Cửu, đang làm gì vậy?” Giọng nói quyến rũ của người phụ nữ vang lên từ đầu dây bên kia.

"Tớ đang vẽ, có chuyện gì vậy, tìm tớ tán gẫu sao?"

"Ừ, ở trường học chán quá, còn cậu thì sao? Cậu và Đoạn Chước gần đây thế nào rồi?"

"Khá tốt."

"Cậu đang ở đâu đấy? Đang hẹn hò với anh ấy à?"

"Không, anh đang ngồi họp trong phòng sách."

Lương Chi Ý sửng sốt. "Phòng sách?! Cậu lại chuyển về nhà của anh ấy sao?!"

"Ừm..."

Lương Chi Ý cười. "Á à, vậy thì “mỗi ngày trôi qua đều là một ngày vui” nha."

"..."

Người này lại bắt đầu rồi đấy.

"Cậu đừng nghĩ nhiều, quan hệ của chúng tớ rất trong sáng..."

"Có ngốc mới tin cậu, cậu nói lời này mà không thấy chột dạ sao? Trông bạn trai cậu như vậy, có giống người đàng hoàng tử tế không? Hơn nữa, hai người còn ở bên nhau nhiều năm như vậy." Lương Chi Ý nghĩ thầm, kể cả bt mặt ngoài tỏ vẻ lãnh đạm ít ha.m muốn cũng thế, đàn ông đều giống như cả thôi. "Cậu nhớ chú ý thực hiện tốt biện pháp an toàn nha."

Mặt Tri Miên đỏ bừng, giận cô ấy. "Thật sự không có, nhà anh ấy có gia quy."

Lương Chi Ý mỉm cười. "Tớ thấy anh ấy không được thì có."

"..."

Anh được, ai nói anh không được.

Cô còn cảm thấy anh quá được ấy chứ QAQ.

Tim Tri Miên đập thình thịch, bị cô ấy nói mà nóng cả tai: "Cậu đừng nói tớ, tự lo cho bản thân trước đi."

"Cửu Cửu, để tớ nói cho cậu biết..."

Cả hai nói về chủ đề xấu hổ này một lúc, cho đến khi Tri Miên mặt đỏ tai hồng mới thôi.

Cuối cùng cũng cúp điện thoại, Tri Miên lại cầm bút vẽ lên, nhìn nam nữ chính trên xe hồi lâu, lúc này, trong đầu nảy ra linh cảm, vừa đỏ mặt vừa phác họa ra.

Khi vẽ xong, cô gửi bản thảo cho Lý Niệm Niệm: [Phác họa một chút nha.]

Sau khi đọc xong, Lý Niệm Niệm trả lời: [Cửu Cửu, chị đọc mà cảm thấy hơi miên man, chảy máu mũi, sao em lại hiểu rõ như vậy chứ...]

Tri Miên đang uống nước, suýt nữa thì bị sặc.

Cô không hiểu, cái gì cũng không hiểu, Lương Chi Ý mới là người hiểu rõ nhất.

Đang miên man suy nghĩ, thì cửa phòng ngủ bị mở ra, cô lập tức đóng bản vẽ lại, quay đầu lại nhìn thấy Đoạn Chước bước vào.

Người đàn ông mặc áo choàng tắm, đường cong cơ săn chắc ẩn hiện dưới lớp áo choàng tắm hơi hở cổ, bước từng bước về phía cô, như thể đang tiếp cận con mồi sắp bị bắt.

Tri Miên nhìn anh, tim đập nhanh hơn.

Mà trong tầm nhìn của người đàn ông, thì cô gái đang ngồi ở bàn, mặc váy ngủ mỏng, vải dệt tôn lên đường cong tuyệt mỹ, làn da trắng nõn nà, mịn màng như cục bột.

Đi đến bên cạnh, Đoạn Chước im lặng nhìn cô, cong khóe môi, khàn giọng nói: "Vẽ xong chưa?"

"Rồi."

Cô cúi đầu. "Để em tắt máy tính..."

Vừa tắt máy tính, đột nhiên có một bàn tay luồn qua đầu gối, ngay sau đó, cô bị nhấc lên không trung, bị anh bế công chúa.

Áo choàng dài rơi xuống đất.

Cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của cô vô thức bám vào vai anh, đầu áp vào vạt áo trước của anh, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của Đoạn Chước.

Quần áo nhăn nhúm, Đoạn Chước nhìn “phong cảnh” phía trước cô gái, ánh mắt tối sầm lại, hầu kết dịch chuyển nặng nề.

"Sao lại ăn mặc gợi cảm như vậy chứ?"

Tri Miên thì thầm. "Em chỉ còn mỗi bộ này để mặc..."

Mấy bộ khác đều là đồ trái mùa, quá nóng hoặc quá lạnh.

Lúc này, áo choàng rơi xuống, trên da xuất hiện cảm giác lạnh lẽo, nhưng bởi vì bị anh ôm lấy, cảm giác lạnh lẽo rất nhanh liền tiêu tán.

Khóe mắt Đoạn Chước mang theo ý cười, xoay người bước ra ngoài, khàn giọng nói: "Cục cưng, sợ là đêm nay em không ngủ được rồi."

"..."

Xong rồi xong rồi, biết thế thì cô đã không mặc.

Tri Miên bị ánh đèn ngoài hành lang làm chói mắt, hai má nóng bừng, cố gắng đổi chủ đề để giảm bớt căng thẳng: "Anh xong việc sớm vậy sao?"

"Ừm, anh đã đợi em rất lâu rồi."

Bước vào căn phòng ngủ ánh đèn lờ mờ, sau khi đóng cửa lại, Tri Miên được anh đặt trên chiếc giường êm ái.

Còn chưa kịp nói gì, thì người đàn ông đã chống đầu gối vào mép giường, phủ người lên, hơi thở nặng nề xen lẫn cảm xúc không kiềm chế được ào ào ập đến, xâm chiếm hơi thở của cô.

Bàn tay Đoạn Chước luồn vào mái tóc mềm mại như rong biển của cô, cố định, khiến cô không thoát ra được, Tri Miên không chịu nổi nụ hôn điên cuồng của anh, ngón tay cô nắm chặt cổ áo choàng tắm của anh, vài giây sau, bàn tay cô lại bị anh cầm tới chỗ vạt áo choàng tắm.

Ám chỉ không thể rõ ràng hơn.

Trong lúc choáng váng, động tác của cô giống như bị yểm bùa, hoàn toàn làm theo bản năng.

Một lúc sau, áo choàng tắm của người đàn ông rơi xuống đất.

Trước mắt Tri Miên thoáng qua ánh sáng mông lung, bàn tay anh ấm áp, nơi anh đi qua giống như đốm lửa thiêu đốt thảo nguyên, cuối cùng chạm tới váy cô.

Trái tim cô lỡ nhịp, đối diện ánh mắt quay cuồng cảm xúc của người đàn ông.

Không khí mát lạnh từ đầu gối hướng lên trên, cho đến khi cô động đậy hai tay lên, cơ thể hơi cong lên vì lạnh, ngay sau đó, nhiệt độ nóng bỏng, hoàn toàn tương phản với cô của người đàn ông áp lên, lập tức xua tan mọi cảm giác lạnh lẽo của cô.

Cái anh mang đến, là nhiệt độ từ trái tim.

Nụ hôn của người đàn ông không ngừng dồn dập, khẽ cắn môi cô, ý thức Tri Miên hơi tan rã, hơi nước đọng lại trong hốc mắt, thân thể và tâm trí run lên theo từng cử động của anh.

Anh muốn làm gì thì làm.

Cô sướng như lên tiên.

Tri Miên nghe Đoạn Chước cười khẽ bên tai cô, cắn chặt môi, nhưng âm thanh uyển chuyển lại không thể kìm nén được mà thoát ra khỏi đôi môi đỏ mọng của cô.

Cô chợt nhận ra điều gì đó —

Đoạn Chước còn đáng sợ hơn so với tối hôm qua.

Anh đã ngựa quen đường cũ, tấn công còn khốc liệt hơn đêm qua.

Cho đến khi cô không còn chút sức lực nào để phản kháng, Đoạn Chước mới đứng dậy, đi lấy hộp còn lại tối hôm qua ở mép giường.

Tri Miên nghe thấy tiếng xé mở, vài giây sau, cơ thể cô đột nhiên bị nhấc lên, hai người đổi hướng, anh dựa nửa người vào đầu giường, để cô ngồi đối mặt với anh.

Tri Miên kêu lên, chớp chớp đôi mắt ướt át. "Đoạn Chước—"

Môi người đàn ông cong lên thành một nụ cười:

"Bé con, bây giờ đã đến lúc em củng cố lại kiến thức em đã học được vào ban ngày."

Sáng hôm nay ở trường đua ngựa...

Mặt Tri Miên lập tức đỏ bừng, khóc không ra nước mắt.

"Em không biết..."

Mắt Đoạn Chước đỏ lên, mười ngón đan xen với cô, nhìn thẳng vào cô, giọng nói mê hoặc: "Không sao, anh sẽ dạy em."

Tri Miên mất kiểm soát, mà cùng anh chìm nổi.

Trên tường, bóng người như lá chuối đung đưa trong mưa.

Một lúc lâu sau, Đoạn Chước ngồi dậy ôm lấy cô.

Tri Miên tựa vào vai anh, chóp mũi ửng đỏ, khẽ thút thít: "Không được, sẽ trượt một chút đấy..."

Cô càng kiểm soát, thì có thể sẽ ngày càng phản tác dụng.

Nên làm gì bây giờ...

Đoạn Chước nghe vậy, trên trán nổi lên gân xanh, hai mắt đỏ bừng.

Mồ hôi lăn dài trên trán, anh dụ dỗ bên tai cô: "Nếu trượt thì... nhét tất cả vào, được không?"