Editor: Byredo
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Trời tờ mờ sáng, ánh nắng tràn ngập chân trời xanh biếc, dãy núi phía xa ẩn hiện trong màn sương trắng nhẹ, mơ hồ như ảo ảnh.
Đoạn Chước ngồi trên băng ghế trước cửa sổ sát đất, nhìn mặt trời mọc bên ngoài, ánh sáng chói lọi xua tan sương mù trắng xóa.
Anh đã thức cả đêm.
Những lời của Trang Gia Vinh cứ hiện lên trong đầu anh.
Ký ức lẫn lộn.
Khuôn mặt của Tri Miên hiện lên trong đầu anh, và đủ loại ký ức với cô.
Bảy năm trước, Tri Miên quyết định cùng anh về nhà, anh hỏi cô: "Bé con, em tên là gì?"
"Em tên là Tri Miên."
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
"Tri Miên?"
"Tri trong nhận tri, Miên trong giấc ngủ..."
Cô nói xong, liền nhỏ giọng nói thêm: "Anh có thể gọi em là Tiểu Cửu."
Sau đó, trong nhà của anh, liền có thêm một cô gái dễ thương và mềm mại.
Cô luôn thích ở bên anh, luôn thích đi theo anh đến những nơi khác nhau, khi nhìn anh, khóe môi cô luôn cong lên, để lộ má lúm đồng tiền, như thể cô chỉ có thể nhìn thấy một mình anh.
Cô luôn trong sáng, sạch sẽ và dịu dàng, trong vô thức, cô đã trở thành nơi mềm mại nhất trong trái tim anh.
Anh từ chối mọi lời tỏ tình, theo đuổi của những cô gái khác.
Nhưng lại không thể cưỡng lại cô đến gần anh.
Thích, có lẽ cũng đã vô tình bén rễ và đơm hoa kết trái trong lòng anh lúc đó.
Đến khi lý trí trở về, anh lại điên cuồng đè nén cảm xúc đang trỗi dậy, sợ rằng sẽ làm cô sợ hãi, sợ rằng chỉ có mình đơn phương động lòng, sợ rằng đó chỉ là cảm xúc nhất thời của bản thân.
Cho đến khi cô nói với anh, rằng cô cũng thích anh.
Anh vẫn nhớ, vào đêm sinh nhật 20 tuổi đó của Tri Miên, anh đã đưa cô đến ngọn núi cao nhất ở thành phố Lâm.
Ở trên đỉnh núi vào ban đêm, bọn họ quan sát thành phố Lâm náo nhiệt, cô gái nhỏ đột nhiên nhẹ giọng gọi anh, đôi mắt cong lên như vầng trăng non, nhìn anh. "Đoạn Chước, em thật sự rất thích anh."
Trái tim anh bỗng chốc được lấp đầy, một cảm xúc không thể kiềm chế được bộc phát từ tận đáy lòng.
Anh ôm cô vào lòng, hôn từ trán đến chóp mũi, cuối cùng là đôi môi đỏ mọng của cô.
Nụ hôn sâu, nhiệt tình, hơi thở quyện vào nhau, cô nhẹ nhàng nằm trong vòng tay anh.
Cuối cùng, khi dừng lại, hai người lại trán kề trán, Đoạn Chước nhìn thấy sao sáng rực rỡ trong mắt cô.
Vào lúc đó, trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ —--
Cô là của anh.
Cô sẽ luôn là của anh.
Anh đã nghĩ đó sẽ là mãi mãi.
Hóa ra, trong lúc lơ đãng, anh đã muốn có cô mãi mãi.
Sau khi chia tay, anh cho mình một năm, cố gắng quên cô, cố gắng quên đi tất cả những kỷ niệm của họ trước đây, nhưng cuối cùng, anh lại phát hiện, căn bản là mình không thể làm được.
Như thế đã âm thầm ghi tạc người ấy trong đáy lòng, trên đời này không ai có thể thay thế được.
Cuối cùng anh cũng nhận ra —-
Cả đời này, anh sẽ gặp được đủ loại người, nhưng không có ai giống cô.
Không ai có thể thay thế cô được —--
Một buổi sáng, Tri Miên chỉnh sửa phần tổng quát trong luận văn tốt nghiệp của mình trong căn hộ.
Gần trưa, Lương Chi Ý gọi điện thoại đến.
"Cửu Cửu, tới vừa tỉnh dậy thì thấy tin nhắn cậu gửi..." Cô ấy lẩm bẩm. "Cuối cùng thì cậu cũng nghĩ thông suốt, muốn mua xe rồi à?"
Tối hôm qua, Tri Miên suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng quyết định mua một chiếc xe, thay đổi phương tiện đi lại, cho nên, sáng nay, cô liền chia sẻ ý nghĩ này của mình cho Lương Chi Ý.
“Vậy cậu muốn mua loại xe nào?” Lương Chi Ý hỏi.
"Tớ muốn mua một chiếc xe second-hand, cậu nghĩ có được không?" Tri Miên không quá để ý đến nhãn hiệu xe, chỉ đơn giản là muốn mua một chiếc để đỡ phải đi bộ. Cô muốn mua xe second-hand trước, sau này có tiền rồi, thì lại nghĩ đến việc đổi xe sau.
“Cũng được đấy, cũng có loại xe second-hand mới dùng được một thời gian, chỉ cần chọn một chiếc tốt là được.” Lương Chi Ý nói. "À, cái này cậu hỏi Tuyên Hạ đi, cậu ấy biết nhiều về xe hơi, cậu hỏi cậu ấy xem nên mua ở đâu, để đỡ gặp phải lừa đảo. "
Kỳ thực tập của Tuyên Hạ trong học kỳ này là ở thành phố Lâm, sau đó, Tri Miên đã gọi điện và hỏi ý kiến của anh ấy.
Nghe được yêu cầu của cô, đầu dây bên kia thoải mái nói: "Chuyện này dễ như ăn bánh à, cậu chỉ cần nói cho tớ biết mức giá mà cậu ok, sau đó nói đại khái xem cậu thích gì."
Tri Miên nói xong, cuối cùng, Tuyên Hạ cười nói: "Nếu cậu chỉ yêu cầu đơn giản như vậy, thì trong nhà tớ cũng có một chiếc mini, hẳn là cậu sẽ thích."
Tuyên Hạ nói chiếc xe này là của em gái anh ấy, năm ngoái em gái anh mới bắt đầu lái xe, trong nhà cũng không dám giao xe thể thao cho cô ấy lái, cuối cùng, cô chọn liền một chiếc mini, bây giờ căn bản là không cô ấy không hề động đến nó, để ở nhà không thì cũng lãng phí.
"Trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay cậu có thể đến nhà tớ một chút để xem xe."
Tuyên Hạ kêu cô đến nhà xem thử, vì thế, buổi chiều, Tri Miên liền qua đó, thấy chiếc mini màu đỏ trong gara nhà họ.
Xe được bảo dưỡng tốt, Tri Miên rất hài lòng.
Tuyên Hạ rất hào phóng. "Cậu cứ lấy về dùng thử mấy ngày, nếu thích thì mua sau."
"A, như vậy hình như không tốt lắm đâu..."
"Cậu còn khách sáo với tớ làm gì? Hơn nữa, tớ bán cho cậu, chắc chắn là sẽ rẻ hơn mua ở ngoài. Chỉ là camera hành trình của xe này bị hỏng rồi, tớ vẫn chưa mang đi sửa. Để tớ lấy xe ra trước, rồi lái đi sửa cho cậu đã."
"Được, cảm ơn nha."
Tuyên Hạ cùng cô đi dạo một vòng, cuối cùng bảo cô yên tâm lái xe đi.
Sau khi trở lại căn hộ, cô đột nhiên nhận được cuộc gọi của Đoạn Chước.
Người đàn ông hình như đang ở một nơi trống trải, giọng nói trầm thấp xen lẫn tiếng gió. "Bao giờ thì em có thể đến câu lạc bộ được?"
Tri Miên sửng sốt. "Mấy ngày nay tôi khá bận. Chắc là tuần sau mới tới được. Tuần sau tôi qua đó được không?"
Người đàn ông không nói gì, Tri Miên cho rằng anh không vui, rốt cuộc thì sau cùng, anh lại phải điều chỉnh thời gian để hợp với cô.
"Thôi vậy, nếu anh không tiện thì cũng không sao..."
“Anh không có vấn đề gì cả.” Anh nói.
Cô ngẩn người, nói: "Vậy được, tuần sau tôi sẽ liên lạc với anh.”
Trong hai ngày cuối tuần, Tri Miên chăm chỉ luyện xe, một lần nữa nhặt lại kiến thức đã học được từ lâu.
Đồng thời, sau một tuần bận rộn, cuối cùng cô cũng đã hoàn thành phần tổng quát trong luận văn tốt nghiệp, bây giờ, cuối cùng thì cô cũng có thể xử lý chuyện quảng cáo hình ảnh động.
Chắc là Đoạn Chước cũng rất bận, Tri Miên nghĩ nên giải quyết chuyện này sớm một chút, để tránh đêm dài lắm mộng.
Tối chủ nhật, cô liên lạc với Đoạn Chước, sáng mai cô có lớp, hỏi chiều mai anh có rảnh không, đối phương nói có thời gian.
Hai người thống nhất thời gian là ba giờ chiều.
Sáng hôm sau, Tri Miên học xong, liền trở về ký túc xá, sắp xếp các ý tưởng trong đầu.
Cô chợp mắt một lát, sau khi thức dậy, liền thu dọn đồ đạc rồi xuống ký túc xá.
Sáng nay, cô lái xe đến trường, bởi vì buổi chiều, cô muốn lái xe đến Nhậm Thời.
Ngày thường phải mất gần một giờ để đến đó bằng tàu điện ngầm, nhưng bây giờ lái xe lại không mất nhiều thời gian đến thế.
Radio trong xe đang phát nhạc, cô thích ứng mấy ngày liền quen dần, lúc lái xe cô không còn lo lắng như trước nữa, thậm chí còn bắt đầu ngâm nga.
Trên đường vắng xe, khi sắp đến câu lạc bộ, Tri Miên nhìn thấy đèn xanh ở ngã tư phía trước đang đếm ngược, cô tính toán thời gian, rồi nhấn ga.
Nhưng mà, chiếc Porsche Cayenne vốn đang lái ở bên phải cô lại bất ngờ xi nhan và chuyển làn ngay trước mặt cô.
Tri Miên phản ứng lại, lập tức phanh gấp, nhưng đã quá muộn, ngay sau đó, bên tai truyền đến tiếng va chạm, hai chiếc xe đang “ôm hôn thắm thiết”.
Tri Miên đột ngột nghiêng người về phía trước, nhưng may là dây an toàn đã giữ cô lại.
Hai chiếc xe dừng lại ở lòng đường.
Tay đang cầm vô lăng của Tri Miên lập tức đổ mồ hôi, tim đập thình thịch, im lặng hai giây, liền lập tức cởi dây an toàn, xuống xe, đi kiểm tra tình hình xe.
Đuôi xe bên trái của chiếc Cayenne cọ xát vào phần đầu xe bên phải của cô, phần đầu xe bị móp một mảng nhỏ, đèn pha phía sau bên trái của chiếc xe kia bị vỡ, bên cạnh có một vết xước rõ ràng.
Cửa ghế điều khiển của chiếc Cayenne bị đẩy ra.
Một người đàn ông trung niên cao lớn thô kệch, mặc áo sơ mi hoa, để tóc kiểu Địa Trung Hải bóng nhẫy bước ra khỏi ghế lái.
Ông ta đi tới sau xe, tháo kính râm ra, nhìn tình hình xe, cau mày chửi bậy, chỉ tay về phía Tri Miên: "Mày cmn không biết lái xe à?"
Tri Miên lập tức sửng sốt. "Là ông đột nhiên chuyển làn, ok?"
"Cái gì mà tại tao đột ngột chuyển làn? Mày bị mù à, không thấy tao đã bật xi nhan rồi?" Người đàn ông Địa Trung Hải thô lỗ nói.
Tri Miên nói: “Ông bật xi nhan liền chuyển làn luon, không nhìn thấy xe của tôi”.
"Sao tao lại không thấy? Nếu không phải mày đạp ga, thì có thể va chạm với xe tao sao?"
Tri Miên liền tức giận. "Có ai mà vừa bật xi nhan đã chuyển làn luôn không? Đây rõ ràng là lỗi của ông!"
Tri Miên nhỏ nhắn, lại là con gái, nhìn rất dễ bắt nạt. Người đàn ông Địa Trung Hải không sợ hãi chút nào, hung hãn nói:
"Bớt sủa đi! Đây toàn bộ đều là lỗi của mày, gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm đến bồi thường mau! Mày có biết xe của tao là xe gì không? Con xe nát kia của mày đụng phải tao, còn muốn trốn tránh trách nhiệm, mày có biết chiếc xe này của tao đắt hơn của mày bao nhiêu không... "
Tri Miên không ngờ mình lại gặp một người không chỉ quỵt nợ mà còn vừa ăn cướp vừa la làng như thế.
Người đàn ông còn đang bận hổ báo trường mẫu giáo, thì Tri Miên đã lạnh lùng cắt lời:
"Trách nhiệm của ai không liên quan gì đến giá tiền của xe. Ông có mắng tôi nữa cũng vô ích. Chuyện này là trách nhiệm của ai, không phải do một mình ông quyết định."
Người đàn ông Địa Trung Hải bước đến xe của Tri Miên, nhìn vào trong xe, trong lòng liền vui vẻ. "Trong xe mày không có camera hành trình, lấy bằng chứng gì để bắt tao phải chịu trách nhiệm?"
Tri Miên đột nhiên nghĩ đến, camera hành trình trên xe đã bị Tuyên Hạ cầm đi sửa.
"Xe tôi không có camera hành trình cũng không sao, ông nhìn camera trên xe ông là biết ngay ai phải chịu trách nhiệm."
Người đàn ông Địa Trung Hải mặt dày nói: "Camera hành trình trong xe của tao bị hỏng rồi, hơn nữa, tại sao tao phải đưa ra cho mày xem?"
"..." Tri Miên cạn lời, vừa định nói chuyện, thì phía sau liền vang lên tiếng còi.
Xe hai người dừng giữa đường, sắp gây ra kẹt xe rồi.
Người đàn ông Địa Trung Hải không quan tâm, ông ta bước đến gần Tri Miên. "Mau gọi cho công ty bảo hiểm của mày đi, tao cũng sẽ gọi công ty bảo hiểm đến, kể cả chuyện này không phải hoàn toàn là trách nhiệm của tao, thì mày cũng phải gánh trách nhiệm, xe tao đã hỏng thế này rồi, mày nhìn cái đèn xe này đi, mày phải bồi thường cho tao!"
Chiếc mini không đắt bằng Cayenne, nếu Tri Miên phải bồi thường, thì chắc chắn không hề rẻ.
Tri Miên hơi bối rối vì tiếng rống như lợn bị cắt tiết của ông ta, đây là lần đầu tiên cô gặp phải sự cố như vậy, không hề có kinh nghiệm, hơn nữa, người đàn ông còn đang chửi bậy, Tri Miên nắm chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh.
Cô không biết phải làm gì, định lấy điện thoại di động ra và gọi cho cảnh sát.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên.
Nhìn xuống, trên màn hình hiện lên tên Đoạn Chước.
Tri Miên nhìn thời gian, nhận ra rằng bây giờ đã gần ba giờ rưỡi.
Cô bỏ qua lời nói của người đàn ông Địa Trung Hải, đi sang bên cạnh, bởi vì tâm trạng dao động, nên hơi thở có chút không ổn định: "Alo."
“Tại sao vẫn chưa đến?” Người đàn ông hỏi.
Tri Miên vừa định nói, Đoạn Chước liền nghe thấy một giọng nam mắng mỏ phát ra từ trong điện thoại, liền phát hiện có gì đó không ổn. "Sao chỗ em lại ồn ào như vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Tri Miên do dự một lúc, nhưng thực sự không thể làm gì được. "Bây giờ tôi đang ở trên đường, vừa va chạm xe với người khác..."
Cô thành thật kể cho anh nghe những rắc rối mà mình gặp phải, sau khi Đoạn Chước nghe xong liền nhíu mày: "Hiện tại em đang ở đâu?"
Tri Miên liếc nhìn bảng chỉ đường và báo vị trí.
Đoạn Chước cởi găng tay chiến thuật ra, ngừng tập luyện, xoay người đi vào trong nhà. "Em không cần để ý tới người đó, cứ gọi cảnh sát, hiện tại anh sẽ nhanh chóng chạy tới, mười phút thôi."
Giọng nói của người đàn ông bình tĩnh như hồ sâu, làm cô bình tĩnh một cách lạ thường.
Biết rằng anh muốn đến, Tri Miên không muốn làm phiền anh: "Để tôi gọi cảnh sát là được rồi, anh không cần phải..."
"Anh sẽ tới đó nhanh thôi."
Tri Miên đột nhiên cứng họng.
Đoạn Chước bước vào nhà, Gia Cát Vũ nhìn thấy anh: "Này, đi đâu vậy? Sắp huấn luyện đến nơi rồi..."
"Đi đón người."
"Gì??"
Bên kia, sau khi Tri Miên cúp điện thoại, người đàn ông Địa Trung Hải liền đi tới. "Gọi cho công ty bảo hiểm à?"
Tri Miên lạnh lùng nhìn ông: "Trách nhiệm này tôi không nhận nhận. Tôi gọi cảnh sát, giao cho cảnh sát xử lý."
Người đàn ông Địa Trung Hải sững sờ hai giây, khi nhìn thấy cô bấm số 110, ông cất giọng: "Được rồi, gọi cảnh sát đi, cho dù cảnh sát đến thì mày cũng không chạy trốn được đâu!"
Tri Miên không muốn dây dưa với ông ta nữa, liền bước sang một bên và chụp ảnh những vết xước.
Một lúc sau, điện thoại di động trong túi của người đàn ông Địa Trung Hải cũng đổ chuông, ông ta cầm lên mà oán giận:
"Tôi còn chưa tới, trên đường đã xảy ra chuyện..."
"Gặp phải một nữ tài xế, làm xước xe của tôi. Phụ nữ bây giờ đúng là chả có mống nào lái xe được đàng hoàng mà..."
Ông ta nói với đầu dây bên kia, thực ra là đang cố ý mắng Tri Miên, há mồm ngậm mõm đều là "nữ tài xế", đầy vẻ phân biệt giới tính.
Tri Miên chưa bao giờ gặp phải một người có nhân phẩm kém như vậy.
Cô lo lắng, tức giận lại hoảng hốt.
Ai biết được, cô đang lái xe của người khác, vậy mà chuyện như vậy lại xảy ra.
Đang bối rối, thì cô nhìn thấy chiếc Hummer quen thuộc đang lái xe về hướng của họ.
Chỉ mới năm phút kể từ khi anh gọi cho cô.
Chiếc Hummer màu đen dừng ở bên đường.
Không khí căng thẳng.
Tầm mắt cô chợt dừng lại, thấy cửa ghế điều khiển được mở ra, một đôi giày quân đội màu đen giẫm trên mặt đất.
Đoạn Chước xuống xe, đứng thẳng dậy, giơ tay đóng sầm cửa lại.
Ánh mắt anh rơi vào Tri Miên, ánh mắt chạm nhau, anh đi về phía cô.
Khi anh đến trước mặt, Tri Miên tỉnh táo lại, đang định giải thích tình huống hiện trường thì giọng nói trầm thấp rơi xuống, nhưng câu đầu tiên lại là: "Có bị thương ở đâu không?"
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt anh, không khỏi sửng sốt. "Không..."
"Đã gọi cảnh sát chưa?"
"Rồi."
Tri Miên giải thích cặn kẽ tình hình hiện trường, sau đó, Đoạn Chước nhìn tình hình của hai chiếc xe.
Người đàn ông Địa Trung Hải nhìn thấy anh, liền hét lên: "Mày có gọi ai đến cũng vô ích, phải bồi thường thì vẫn phải bồi thường thôi..."
Trước khi nói xong, Đoạn Chước đã nâng mắt nhìn qua.
Vẻ mặt của người đàn ông thờ ơ, ánh mắt không có chút độ ấm nào, người đàn ông Địa Trung Hải bắt nạt kẻ mềm liền sợ đến cứng mở, cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng bỗng trở nên trống rỗng, tiếng huyên thuyên đột nhiên ngừng lại.
Đoạn Chước không nói chuyện, sau đó nhẹ nắm lấy cánh tay của cô gái, dẫn cô đến chiếc Hummer, mở cửa ghế phụ ra, nói với cô:
"Em lên xe chờ trước đi."
Tri Miên sững sờ một lúc, sau khi hoàn hồn lại, cô đã nghe theo lời nói và hành động của anh mà ngồi vào trong xe. Cô ngước mắt lên, liền nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của anh.
Cô mấp máy môi, muốn nói gì đó: "Đoạn Chước..."
Người đàn ông một tay chống vào thành ghế chỗ cô ngồi, tay kia tựa vào cửa xe, cúi xuống, con ngươi đen của anh đối diện ánh mắt của cô.
Người đàn ông nhìn cô, nhẹ nhàng nói:
"Đừng lo lắng, cứ giao cho anh xử lý chuyện này, hửm?"