Tri Miên tròn mắt kinh ngạc.
Hóa ra người này đang giả vờ ngủ!
Thực ra, người đàn ông đã tỉnh từ khi cô trở mình, muốn đợi cô gái nhỏ chủ động dân tới cửa, xem cô định làm gì.
Ai biết, cô chỉ muốn cố ý trêu chọc anh, đánh thức cảm giác toàn thân anh, nhưng lại cố tình không trêu chọc nơi anh muốn nhất. Cuối cùng, anh thật sự nhịn không được, trực tiếp lôi kéo cô vào trong lòng.
Nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay như muốn làm tan chảy trái tim của Tri Miên, khuôn mặt nhỏ bé của cô đỏ như quả cà chua nổ tung, muốn rút tay lại: "Em không muốn chạm vào đâu..."
Anh nắm cô, trong mắt quay cuồng cảm xúc:
"Nắm lấy."
Mặt Tri Miên đỏ bừng bừng. "Mới sáng ra sao anh lại như vậy..."
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
"Là ai không thành thật trước?"
"..."
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, Đoạn Chước hôn lên má cô, cười đến là cà lơ phất phơ. "Ngại ngùng cái gì? không phải có nó thì em mới có con trong bụng sao?"
Sao cả ngày, người này chỉ biết nói hết lời phó ng đãng này đến lời phó ng đãng khác vậy chứ!
Tri Miên cảm nhận được mong muốn phô trương sức mạnh của người đàn ông, giả vờ yếu đuối: "Anh không được bắt nạt em, bây giờ em đang mang thai, vất vả lắm, không được quá mệt mỏi..."
Ra đòn sát thủ, Đoạn Chước không còn cách nào với cô. Anh thở dài, xoa xoa đầu cô. "Trêu em thôi thôi, có lần nào em không đồng ý mà anh bắt nạt em chưa?"
Tri Miên mỉm cười. "Vậy anh... không khó chịu sao?"
Anh cười nhạt. "Bình thường em hành hạ anh ít lắm sao?"
Cô cười tinh quái.
Đoạn Chước xuống người cô, vừa rồi cũng không đè nặng cô. Anh sờ sờ bụng cô, nhẹ giọng hỏi: "Tối hôm qua ngủ có ngon không? Nhóc con có quấy em không?"
"Không, nhóc này ngoan lắm. Con cảm thấy còn thoải mái hơn hồi mang thai Hành Hành một chút, lúc trước Hành Hành nghịch ngợm lắm."
"Không phải có khả năng là con gái sao? Con gái thì nhất định sẽ ngoan hơn."
Thời gian trước, Tri Miên đã đến bệnh viện kiểm tra thai sản, bác sĩ ám chỉ là con gái, hai người họ vô cùng hạnh phúc, cuối cùng cũng thực hiện được mong muốn trai gái đủ đầy.
Tri Miên mỉm cười. "Đâu có liên quan đâu."
"Lúc mang thai thằng nhóc thúi kia, khó chịu hơn bây giờ nhiều, bây giờ Đoạn Chi Hành suốt ngày nghịch ngợm gây chuyện. Cho nên, lần mang thai này không phải chứng tỏ là con gái ngoan hơn sao?"
"Ài, em bé còn chưa sinh ra, mà anh đã bắt đầu tiên vị rồi."
Biết anh vẫn luôn thích con gái, Tri Miên chọc chọc ngực anh: "Đến khi cục cưng chào đời, chắc là trong mắt anh sẽ chẳng còn em và Hành Hành nữa."
Anh búng trán cô, cười. "Nói linh tinh cái gì đấy."
Tri Miên mỉm cười, ôm lấy anh. "Em nói đùa thôi."
Cô biết, đời này, người anh thương nhất chỉ có cô.
—----
Những ngày tháng mang bầu rất vất vả, nhưng nhờ sự chăm sóc chu đáo và tình yêu, sự cưng chiều vô bờ bến của người đàn ông, Tri Miên cảm thấy, dù có khó khăn thế nào, mình cũng có thể chịu đựng được.
Giai đoạn sau của thai kỳ, cô càng ngày càng khó cử động, tính tình đôi khi trở nên kiêu căng.
Nửa đêm Tri Miên lại muốn ăn gì đó, nói với Đoạn Chước xong, dù còn ngủ hay không, anh đều sẽ bò dậy mua cho cô. Chỉ cần cô muốn, thì anh đều sẽ cố gắng thực hiện, dần dần, tâm trạng của cô cũng được điều chỉnh lại.
Đôi khi, cô cũng thích trêu chọc anh.
Có một ngày, trong phòng làm việc, Đoạn Chước đang đọc sách trên sofa, Tri Miên bước đến gần anh, quỳ trước mặt anh, cúi người xuống, định hôn anh.
Người đàn ông nhìn ra hành động của cô, ôm cô, chủ động tìm kiếm môi cô. Ai ngờ, đang ở rất gần, cô đột nhiên ngồi thẳng dậy, giơ tay cầm cuốn sách trên giá sau lưng anh, cười tránh ra: "Em lấy cuốn sách."
Đoạn Chước: "..."
Một lúc sau, Tri Miên trả sách lại, cô bước đến sofa, lại vòng tay ôm cổ Đoạn Chước, chu môi đỏ về phía anh.
Đoạn Chước khẽ cong môi, hôn cô, ai ngờ, khi sắp chạm vào, cô lại đột nhiên đẩy anh ra: "À đúng rồi, em còn chưa vẽ truyện xong..."
Lần thứ hai, cô lại “ra tín hiệu giả”.
Người đàn ông lập tức đen mặt.
Tri Miên vui vẻ đi vẽ tranh, mãi đến một giờ sau, sau khi làm xong, trở lại phòng làm việc, Đoạn Chước đang đứng trước bàn, sửa sang tài liệu.
Cô bước đến, ôm cánh tay anh. "Ông xã..."
Lần này, cô thực sự muốn hôn anh, kiễng chân lên, nhưng người đàn ông lại cố ý hoặc vô ý quay đi, cố tình ngăn cản cô hôn anh.
Tri Miên tức giận, quyết tâm muốn hôn anh, nhưng anh lại tránh né, nhàn nhạt hỏi: "Không phải lúc nãy không muốn hôn anh sao?"
Tri Miên dở khóc dở cười.
Người này lại trả thù cô!
Cuối cùng, anh sửa sang tài liệu xong, muốn rời đi, thì Tri Miên giơ tay chặn đường.
Đoạn Chước nhướng mày, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô: "Làm gì thế?"
“Không được đi.” Tri Miên kiêu ngạo nâng cằm. "Em, muốn, cưỡng, hôn, anh.”
Nghe vậy, Đoạn Chước khẽ cười một tiếng, ôm cô vào lòng, cúi xuống, mãnh liệt hôn lên môi cô, cạy răng, càn quét bừa bãi.
Mãi đến khi hôn thỏ trắng nhỏ đến mặt đỏ bừng, khó thở, anh mới buông ra, cười, lười biếng hỏi: "Chỉ bằng em? Là ai cưỡng hôn ai?"
Tri Miên: "..."
Tức giận nha!
...
Thời gian dần trôi, ngày nào Tri Miên cũng đùa giỡn trêu chọc Đoạn Chước, đến lúc sinh con.
Cuối tháng 8, đúng ngày dự sinh, Tri Miên đã hạ sinh thành công một em bé kháu khỉnh và khỏe mạnh, đúng như dự đoán lúc đầu, là một cô con gái nhỏ.
Đây là tin vui khiến cả nhà vui mừng, và người vui mừng chính là Đoạn Chước.
Lần này, Đoạn Chước không hề che giấu tình yêu của mình đối với bé con chút nào, ôm vào lòng không nỡ bỏ xuống, chứng thực câu nói “con gái chính là tình nhân kiếp trước của cha”.
Tri Miên ngồi trên giường bệnh, Đoạn Chước ngồi bên cạnh, ôm cục cưng nhỏ vào lòng, Tri Miên chọc nhẹ vào mặt bé. "Trẻ sơ sinh đúng là xấu ghê."
Đoạn Chước nhìn không rời mắt. "Không xấu."
Tri Miên sửng sốt: "Vậy sao lúc trước anh lại nói Hành Hành xấu chứ? Tiêu chuẩn kép."
"Anh cảm thấy, con gái lớn lên, nhất định sẽ giống em hồi nhỏ."
Vì con gái giống Tri Miên, nên anh mới thích.
Tri Miên hừ nhẹ, không nhịn được cười. "Anh đã thấy bao giờ đâu."
"Có thể tưởng tượng ra."
Tri Miên nghĩ đến điều gì đó, mỉm cười, thở dài. "Nếu ba mẹ còn sống, biết mình có thêm một đứa cháu ngoại gái, nhất định sẽ rất vui."
Đoạn Chước giơ tay ôm lấy cô, hôn lên trán cô. "Tương lai, chúng ta sẽ cùng con trai con gái lớn lên, được không?"
Tri Miên đã mất ba mẹ từ sớm, nhưng bây giờ, thân phận đã thay đổi, họ trở thành cha mẹ, dùng một phương thức khác —--- chăm sóc hai con lớn lên, cũng coi như là đền bù tiếc nuối của cô.
Lúc này, mong ước lớn nhất của Tri Miên, không phải là giàu sang, phú quý, nổi tiếng cả đời.
Mà chỉ có hai nguyện vọng, một là có thể sống cùng Đoạn Chước đến đầu bạc răng long, hai là con của họ có thể lớn lên khỏe mạnh.
Cuộc sống này, thế này, là đủ rồi.
—---
Sau khi Tri Miên ra khỏi trung tâm ở cữ, thì dẫn con trở về Tinh Tiêu Châu.
Không cần Tri Miên nhắc nhở, Đoạn Chước đã chủ động nhận danh hiệu "Ông bố bỉm sữa". Mỗi ngày, chỉ cần rảnh rỗi là anh sẽ bế con gái, có khi còn lâu hơn cả Tri Miên ở bên bé.
Quả nhiên, như lúc trước Tri Miên nói, con gái vừa chào đời, thì trong mắt anh đã không còn cô và Đoạn Chi Hành.
Buổi tối, sau khi Đoạn Chước huấn luyện xong, về nhà, ở cùng Tri Miên một lát, thì lập tức đến phòng bé.
Hơn 10 giờ, Tri Miên đi tắm rửa xong, đến phòng trẻ con, bảo Đoạn Chước quay về nghỉ ngơi, người đàn ông nghịch tay con, đáp: "Lát nữa anh sẽ về ngay."
Tri Miên nhìn thấy anh tập trung dỗ dành bé con như vậy, trái tim vừa ngọt ngào lại vừa có chút chua xót.
Hôm nay, anh trở về, chỉ lo nhìn con gái, không dành nhiều thời gian cho cô.
Muốn anh về nghỉ ngơi sớm một chút, mà anh còn không muốn...
Tri Miên càng nghĩ, càng cảm thấy tủi thân.
Bước ra khỏi phòng bé, cô đột nhiên cảm thấy ống tay áo của mình bị giật nhẹ, nhìn xuống, thấy Đoạn Chi Hành chớp chớp đôi mắt to như quả nho mọng nước, mềm mại gọi cô: "Mẹ."
...
Mười phút sau, Đoạn Chước chơi với con xong, dặn dò bảo mẫu, rồi rời khỏi phòng bé.
Bước vào phòng ngủ, anh nghĩ đến chuyện vừa rồi cô gái nhỏ đến gọi mình, có vẻ hơi không vui, có lẽ là do tối nay anh chỉ lo ở cùng bé con, mà không dành nhiều thời gian cho cô?
Nghĩ vậy, anh định chút nữa sẽ đi dỗ cô.
Khóe môi người đàn ông cong lên, bước đến cửa phòng ngủ, đẩy cửa đi vào, nhìn vào trong, ánh mắt kinh ngạc —
Tri Miên ngồi ở đầu giường, giúp Đoạn Chi Hành mặc vào đồ ngủ khủng long dễ thương vào, cười hỏi: "Con có thích không?"
Đoạn Chi Hành gật gật đầu: "Con có..."
"Nào, lên giường ngủ thôi."
Đoạn Chi Hành nhảy nhót hai cái trên giường, rồi chui vào chăn.
Đoạn Chước nhìn cảnh này, sắc mặt tối sầm:
"Đoạn Chi Hành, con ngủ đâu đấy?"
Cậu nhóc ngước mắt nhìn anh, giọng tỉnh bơ: "Ba, mẹ nói ba thích em gái, đêm nay sẽ ở cùng em gái, nhưng mẹ chỉ có một mình, cho nên con muốn ở cùng mẹ."
Chương trước
CHƯƠNG 102
Chương