Tri Miên, Lương Chi Ý và Tuyên Hạ đi bộ đến nhà ăn, trong khi hai người đang nói đùa, Lương Chi Ý hỏi: "Ơ, hai người kia đâu rồi?"
Ba người nhìn quanh, cuối cùng mới thấy Tô Vãn Lê và Giản Gia Trí bước ra khỏi hầm rượu.
Tô Vãn Lê bị Giản Gia Trí nắm tay, nhảy nhót, không biết đang nói cái gì, mà mi mắt cong như trăng non. Mà ánh mắt của người đàn ông lặng lẽ rơi vào người cô ấy, gương mặt dịu dàng như chưa từng thấy, nụ cười rất nông, nhưng không che giấu.
Tri Miên hơi ngạc nhiên.
Nhìn qua, trông Giản Gia Trí vô cùng lạnh lùng, ít nói ít cười, nhưng trước mặt bạn gái lại trông như thế này. Người ngoài vừa nhìn đã biết cô gái nhỏ, đối với anh ấy, rất đặc biệt.
Hơn nữa, hai người họ, một người ồn ào, một người trầm lặng, tính cách khác biệt như trời với đất, nhưng lại vô cùng hợp nhau.
Lương Chi Ý cũng cười: "Cậu nói xem, họ đứng cùng nhau trông xứng đôi nhỉ. Lê Lê vừa xuất hiện, cuối cùng thì Giản Gia Trí trông cũng bớt hung dữ đi. Trước kia, tớ cảm thấy anh ấy luôn trong trạng thái bị người ta nợ 800 vạn, ha ha ha ha."
Tuyên Hạ cảm thán. "Hai người này đang yêu nhau cuồng nhiệt đó. Để tớ nói cho cậu biết, Tô Vãn Lê là người duy nhất có thể làm ầm ĩ như vậy trước mặt cậu ấy. Nếu đổi lại là người khác ríu rít như vậy, đã bị Giản Gia Trí đuổi đi rồi. Trên thế giới, cậu ấy chính là người tiêu chuẩn kép nhất."
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
"Ai, tớ đột nhiên cảm thấy hâm mộ quá..."
"Cậu hâm mộ cái con khỉ, tớ sẽ lập tức nói cho Bùi Thầm."
"Cậu câm miệng cho tớ..."
Cuối cùng thì đoàn người cũng đến nhà ăn.
Sau khi bước vào, năm người ngồi xuống bàn tròn, Tuyên Hạ hỏi Tri Miên. "Đúng rồi, hôm nay khi nào thì chồng cậu tới thế?"
Tri Miên: "Chắc là buổi chiều mới tới, sáng nay có việc."
"Được, buổi chiều anh ấy, thì cậu nói một tiếng với bọn tớ." Tuyên Hạ vỗ vai Giản Gia Trí. "Giản Gia Trí sẽ thu xếp cho người đến đón."
Tri Miên gật đầu.
Tô Vãn Lê lanh lợi nói: "Chị Tri Miên, nghe chị Chi Ý nói, chồng chị cực kỳ đẹp trai. Chiều nay em muốn nhìn thử xem he he."
Cô ấy vừa nói xong, ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông bên cạnh rơi xuống, Tuyên Hạ vui vẻ nói: "Em nói như vậy, không sợ sẽ người nào đó ghen sao?"
Tô Vãn Lê cười, nghịch ngợm móc ngón tay người đàn ông dưới gầm bàn. "Em chỉ ngắm trai đẹp thôi, Gia Trí không dễ ghen như vậy đâu."
Giản Gia Trí nhàn nhạt nhìn cô ấy: "Anh có."
Tuyên Hạ ồn ào: "Mẹ nó, Giản Gia Trí, có còn là cậu không vậy..."
Tô Vãn Lê sững sờ một lúc, sắc mặt hiếm khi đỏ bừng, ngay sau đó, lập tức cảm thấy bàn tay dưới bàn được người đàn ông trở tay nắm lấy.
Cô ấy càng cười ngọt ngào hơn.
Tri Miên ngồi đối diện, cảm thấy rõ ràng là mình đã kết hôn rồi, sao đột nhiên lại bị người ta khoe tình cảm chứ:D
Cơm nước xong, Tri Miên gửi cho Đoạn Chước một sticker dễ thương, hỏi: [Đoạn Chước, anh đã xong việc chưa? Khi nào thì anh tới thế?]
Một phút sau, đầu bên kia trả lời: [Sao, mới xa chồng em nửa ngày, mà đã gấp gáp muốn gặp mặt vậy à?]
Tri Miên tưởng tượng ra giọng điệu cà lơ phất phơ của anh, xì một tiếng, nhưng vẫn nhẹ giọng dỗ anh: [Ừm, em siêu siêu nhớ anh, hôm nay anh không có ở đây, người khác khoe tình cảm trước mặt em nhiều lắm.]
Đoạn Chước: [Đang trên đường đi, sẽ tới ngay, lát nữa sẽ khoe với em.]
Tri Miên không thể nhịn cười.
Hơn mười phút sau, Tri Miên nhận được thông báo, người đàn ông đã đến. Cô vốn đang đánh bài, nói chuyện phiếm với mọi người trong biệt thự, nghe tin anh tới, lập tức đi ra khỏi biệt thự, vòng qua hòn non bộ, thì thấy người đàn ông vai rộng eo thon, cao gầy mạnh mẽ.
"Đoạn Chước —--"
Cô mỉm cười chạy tới, bị anh ôm vào lòng.
"Chạy nhanh như vậy làm gì, anh cũng đâu biến mất." Người đàn ông trách cô hai câu, giơ tay chỉnh lại khăn quàng cổ cho cô, hơi nhíu mày: "Có lạnh không? Sao mặc ít như vậy?"
"Không lạnh, bọn em đều ở trong nhà mà, chiều nay anh có thời gian không?"
Anh sờ bụng cô. "Ừm, có thể ở cùng em và cục cưng."
Mi mắt Tri Miên cong lên. "Anh có cảm thấy bụng em phồng ra không?"
“Bây giờ không rõ lắm." Khóe miệng anh ẩn chứa ý cười. “C.ởi quần áo ra, anh mới có thể thấy được rõ ràng.”
Tri Miên ngượng ngùng trừng mắt nhìn anh. "Anh có thể nghiêm túc được không?"
"Anh không nghiêm túc chỗ nào? Em ăn mặc như con gấu nhỏ thế này, đương nhiên là anh không thấy rõ rồi."
"Anh mới là con gấu thì có."
Tán tỉnh vài câu, Đoạn Chước ôm cô. "Đi thôi, đi vào rồi nói, bên ngoài lạnh quá."
"Dạ."
"Vừa rồi, không phải em nói khoe tình cảm sao? Bọn họ đều ở trong nhà à?"
"Thôi, em chỉ nói đùa với anh thôi..."
Đi vào thì nhìn thấy bốn người khác. Tô Vãn Lê nhìn thấy Đoạn Chước tỏa ra hormone nam tính, không khỏi hét chói tai trong lòng. Ai ngờ, vừa quay đầu lại, đã thấy Giản Gia Trí đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt tràn đầy tính chiếm hữu.
Cô ấy lập tức ngồi thẳng người, không dám liếc mắt thêm một cái nào.
Đoạn Chước ngồi xuống, chơi bài với họ. Có một lần, Đoạn Chước và Tô Vãn Lê tình cờ là đồng đội, hai người phối hợp rất ăn ý, cuối cùng chiến thắng. Bởi vì thắng, nên Tô Vãn Lê cười hì hì. Sau một lúc lấy, Giản Gia Trí bên cạnh đột nhiên đứng dậy, trầm giọng nói là lên lầu thay quần áo, rồi rời đi.
Tuyên Hạ chọc chọc vai Tô Vãn Lê, lén hỏi: "Này, người đàn ông của em sẽ không ghen chứ?"
"Hả? Ghen cái gì?" Cô ấy vẫn đang trong trạng thái ngây ngốc.
Sau khi Tuyên Hạ giải thích xong, Tô Vãn Lê dở khóc dở cười.
Tri Miên và Đoạn Chước ngồi đối diện, lúc này vẫn đang tình chàng ý thiếp mà đùa giỡn nói nhỏ. Tri Miên không hề nghĩ nhiều, mà tính chiếm hữu của tên đàn ông thúi đó đúng là khủng khiếp.
“Không định đi dỗ sao?” Tuyên Hạ trêu chọc.
Tô Vãn Lê hừ nhẹ, nói là mặc kệ anh ấy, nhưng đánh bài được một lúc, cô ấy ném bài trên tay cho Tuyên Hạ, đứng dậy, chạy lon ton lên lầu.
Họ đã từng sống trong biệt thự này, nên Tô Vãn Lê biết phòng ngủ của anh ấy ở đâu.
Bước tới, cô ấy đang định mở ra, thì phát hiện cửa bị khóa. Cô gõ vài tiếng. "Giản Gia Trí?"
Vài giây sau, cánh cửa được mở ra, người đàn ông đứng ở cửa, đôi mắt đen sâu như hồ thu.
Vẻ mặt cô gái ranh mãnh: "Ghen à? Sao bụng dạ người nào đó lại nhỏ như vậy chứ? Lúc trước em ở cùng mấy chàng trai khác có như vậy đâu..."
Cô ấy còn chưa kịp nói hết câu, thì đã bị một người đàn ông kéo vào phòng.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Vài phút sau, từ cửa truyền ra tiếng cô gái ngâm nga nhè nhẹ, uyển chuyển, mềm mại.
"Anh đừng..."
"Giản Gia Trí, sao anh lại hư như vậy chứ..."
Bên kia, sau khi dưới lầu chơi xong ván này, Lương Chi Ý hỏi: "Hai người kia đâu rồi, sao lên lầu rồi mất hút thế?"
Tuyên Hạ cười. "Mặc kệ họ đi, chắc là không xuống nhanh được đâu."
Mọi người đều cười.
Ừm, ai nấy đều hiểu.
—-------
Tết Nguyên Đán qua đi, Tri Miên tiếp tục yên tâm dưỡng thai.
Sau khi bụng bầu dần phồng to, phản ứng mang thai cũng bắt đầu xuất hiện. Đôi khi, cô lại lười biếng, mệt rã rời, chán ăn, giống như trước đây vậy, vừa ngửi thấy mùi dầu mỡ đã cảm thấy buồn nôn.
Nhưng lần mang thai này, so với khi mang thai Đoạn Chi Hành, tốt hơn rất nhiều, cô cũng biết cách điều chỉnh trạng thái của mình, nên nhanh chóng vượt qua giai đoạn khó khăn nhất này.
Trong thời gian mang thai, cô cũng không từ bỏ sự nghiệp, mà bắt đầu vẽ truyện tranh để ghi lại cuộc sống hàng ngày của một nhà ba người của họ.
Lúc đầu, cô chỉ định vẽ cho Đoạn Chước xem, bởi vì anh luôn hy vọng cô sẽ khoe tình cảm nhiều hơn trên Weibo. Nhưng không ngờ, hưởng ứng trên mạng lại rất tốt. Rất nhiều fans điên cuồng hy vọng cô vẽ tiếp bộ truyện tranh này, hơn nữa, rất nhanh đã có nhà xuất bản tìm tới cửa, nói muốn xuất bản cuốn truyện này.
Tri Miên nghĩ, nếu mọi người thích xem, vậy thì cô sẽ vẽ, cũng coi như là lưu giữ kỉ niệm giữa cô và Đoạn Chước.
Đến khi già rồi, lấy bộ truyện tranh này ra xem, nhất định là rất có ý nghĩa.
Sau khi mang thai năm, sáu tháng, Tri Miên ở nhà dưỡng thai, Đoạn Chước vừa kết thúc thi đấu, nên dành nhiều thời gian hơn cho cô.
Buổi sáng cuối tuần, Tri Miên tỉnh ngủ, mở ra đã thấy bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ.
Cô quay mặt sang phía cửa sổ, eo có đôi tay đặt lên, là Đoạn Chước ôm cô từ phía sau.
Cô nhúc nhích vài cái, trở mình, chui vào trong lòng anh.
Cô ngước nhìn khuôn mặt anh, cong môi, giơ tay miêu tả đôi môi mỏng, sống mũi cao của anh, trong lòng cảm thán, sao người đàn ông nhà mình lại đẹp trai ngời ngời vậy chứ.
Tay cô nghịch ngợm, dần dần đi xuống ngực, xoay tròn vu ốt ve.
Người đàn ông luyện tập quanh năm suốt tháng, nên cơ bắp cả người đều rất săn chắc, ngay cả khi thả lỏng cũng có đường cong rõ ràng.
Tay Tri Miên vu ốt ve quanh đường nhân ngư của anh, khi suýt nữa chạm vào được, thì lại đưa tay lên trên, nghịch ngợm không muốn anh được thỏa mãn.
Liên tiếp hai, ba lần như thế.
Lần thứ ba, cô đang định dừng lại, thì Đoạn Chước đã nắm lấy tay cô, bao phủ trên người cô.
Người đàn ông trở mình, nằm trên người cô, vẻ mặt nặng nề mà nhìn cô, thả mạnh một hơi, giọng nói khàn khàn:
"Cục cưng, rốt cuộc thì em có chịu sờ hay không?"