*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc tiếng chuông reo vang thì Kiều nghị chậm rãi bước vào phòng học, Hướng Siêu trông thấy hắn cũng ném bút sang một bên, quay đầu nhìn hắn bằng vẻ mặt oái ăm: “Mày đoán xem tao phát hiện cái gì?”
Tối hôm qua Kiều Nghị ăn đồ nướng uống kha khá bia, khi trở về liền ngả xuống giường nằm ngủ, mấy chuyện như vậy đã quên sạch rồi.
Kiều Nghị không hứng thú với những chuyện tầm phào đó, chỉ nhìn Hướng Siêu một cái rồi chậm chạp lấy hộp sữa trong ngăn bàn ra, cắm ống hút vào và hút hai ngụm. Nhưng trông thấy gương mặt quái đản vẫn còn nhìn mình chằm chặp thì cố ý hỏi một câu: “Vụ gì?”
“Thằng Lâm Cạnh ấy, nó thích hoa khôi giảng đường!” Hướng Siêu nói bằng giọng điệu chắc nịch. Tối qua Kiều Nghị và Lâm Cạnh cùng nhau xuất hiện, nó cảm thấy hơi buồn vì hai gã này làm gì cũng có nhau, nhưng rất nhanh nó đã bắt được một trọng điểm khác!
Hiếm khi Kiều Nghị cảm thấy tò mò, hắn xé vỏ thanh chocolate và giục: “Tiếp đi.”
“Chắc mày không phát hiện tối qua nó vẫn luôn liếc mắt đưa tình với hoa khôi giảng đường?” Hướng Siêu kể lại. “Lúc con nhỏ đến gần tao thì sắc mặt nó trắng bệch luôn.”
“Mày là Holmes chắc?”
“Cũng vì hoàn cảnh ép buộc mà thôi. Tiếc ở chỗ tao quan sát lâu như vậy cũng không nhận ra nhỏ nào có ý đồ gây rối với mình.” Hướng Siêu cười khổ một tiếng. “Nói thật, bây giờ mày chính là tình địch của toàn bộ nam sinh trong trường.” Tuy nhiên nếu có thể lọt vào mắt xanh của hoa khôi giảng đường thì làm tình địch của đám nam sinh cũng chẳng xá chi.
Kiều Nghị không trả lời Hướng Siêu, thế nhưng cảnh tượng một đêm kia bất chợt hiện lên trong tâm trí, lông mi rất dài, khóe mắt đỏ hoe, đôi môi mỏng… hắn thình lình hỏi một câu: “Mày không cảm thấy nó còn đẹp hơn so với hoa khôi giảng đường à?”
“Ai? Ai vậy?” Hướng Siêu còn chưa nhận ra Kiều Nghị đang ám chỉ ai, rốt cuộc hoa khôi giảng đường được công nhận là hoa khôi giảng đường – cao gầy xinh đẹp có khí chất, thế nên đa số mọi người khi nhắc đến nàng hiếm khi nhắc đến tên, vẫn gọi bằng danh xưng như vậy. Nhưng có bóng hồng so với hoa khôi giảng đường còn xinh đẹp hơn? Thật đúng là chuyện không thể tưởng!
“Không ai hết.” Kiều Nghị ho một tiếng. “Tán gẫu đến đây là kết thúc.” Nói xong hắn kéo ghế qua hướng bên phải, ngồi dựa vào tường rồi gặm chocolate.
“Đừng mà… mau nói rõ đi, ai còn xinh đẹp hơn hoa khôi giảng đường?” Nhắc tới gái gú là hai mắt Hướng Siêu lấy sáng như sao, ngay cả giọng điệu cũng cao vút.
“Biến!”
Ăn bữa sáng xong, Kiều Nghị bèn úp mặt xuống bàn nằm ngủ. Thất Trung cũng không phải là trường điểm nên sự quản lý ở đây cũng tương đối lỏng lẻo, buổi sáng chỉ có một giáo viên đứng trên bục giảng bài.
***
Buổi chiều tan trường, phía sau phòng học và hành lang ồn ào, huyên náo. Kiều nghị còn lơ mơ sau giấc ngủ, bỗng nhiên bị một gói giấy đập thẳng vào sau gáy. Hắn toan mở mắt ra, chửi thề một tiếng rồi ngồi thẳng dậy, nét mặt khó ở nhằm tìm ra kẻ đầu trò. Ánh mắt hắn dạo qua một vòng, tiếp theo dừng trên khung cửa sổ và bóng người đang đùa giỡn bên trong. Ủy viên ban cán sự bị hắn nhìn đến phát run, cậu ta lập tức phủi sạch tội lỗi: “Không phải tôi, là học sinh chuyển trường ban 5 kia đó.”
Kiều Nghị ngoảnh lại nhìn hành lang, thế nhưng không thấy người đâu nữa. Hắn cầm lấy gói giấy bên cạnh, vừa mở ra đã thấy bên trong là một thỏi son môi. Trên giấy còn viết một hàng chữ rõ ràng, thẳng thớm: Hi vọng ngày nào đó cậu có thể từng chút từng chút trả nó cho tôi.
Bên dưới đề tên Lâm Cạnh. Thật buồn nôn! Kiều Nghị đột nhiên hiểu ra vì sao Lâm Cạnh lại thành thạo trong việc ‘dùng môi’ như vậy, hắn ném thỏi son qua bàn Hướng Siêu: “Cho mày đó.”
Trước tiên nó ‘ồ’ lên một tiếng, kỳ thị đáp lời: “Tao mới không chơi đồ của đám con gái đâu!” Ngay lúc Kiều Nghị chuẩn bị duỗi tay lấy về thì đã bị Hướng Siêu chặn đứng. “Hàng cho đi miễn đòi lại, để tao dùng thử.”
Nó vặn cái nắp ra, bĩu môi rồi tô son nguệch ngoạc. Kiều Nghị bèn mở camera chụp một tấm hình – hắn muốn lưu giữ khoảnh khắc gương mặt thằng bạn còn tươi hơn cả hoa cúc, tiếp theo gửi hình qua WeChat của Lâm Cạnh, phụ họa nói thêm: “Oan có đầu, nợ có chủ.” Tối qua trên đường đến quán BBQ, Kiều Nghị chủ động thêm Lâm Cạnh vào WeChat.
Bên kia trả lời rất sớm, đó là một chuỗi dấu ba chấm đầy bi thương.
Chạng vạng, hoàng hôn nhiễm hồng nửa góc sân thể dục, chỉ thấy Kiều Nghị rời khỏi sân bóng với một thân đầy mồ hôi. Hắn lập tức đi bộ lên khán đài để gặp Lâm Cạnh. Lâm Cạnh mỉm cười đưa Coca và khăn giấy trong tay cho hắn, hành động ăn ý đến nỗi như thể mỗi ngày gã luôn thực hiện việc này.
“Sớm biết cậu sẽ đến đây.” Ngữ khí Kiều Nghị có hơi bông đùa, hắn ném bóng rổ lên mặt đất sau đó cầm lấy coca và khăn, cười giả lả. Hắn vẫy tay với Hướng Siêu đang ngồi dưới giá bóng rổ đằng kia: “Siêu Siêu, đến đây trả nợ!”
“Một chút đi, tao đang bận!” Hướng Siêu gào lên đáp trả, nó đang thả thính với đám cổ động viên rất hăng say, đương nhiên không muốn qua đây rồi. Lúc Lâm Cạnh nghe thấy hai chữ ‘Siêu Siêu’ thì bất giác nhíu mày, nhưng lúc này gã không có tư cách để ghen nên lời sắp thốt khỏi mồm chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
Kiều Nghị ngồi xuống bên cạnh gã, rút khăn giấy lau mồ hôi. Lâm Cạnh quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy mồ hôi chảy xuôi trên gương mặt, từng lọn tóc ướt nhẹp dán vào cổ, thoạt trông gợi cảm vô cùng. Gã lặng lẽ ngồi sát vào người bên cạnh để hít một hơi, lẫn trong hương thuốc lá nhàn nhạt không rõ là mùi bột giặt hay xà phòng hương chanh.
Hương vị này, gã thích.
Lâm Cạnh đưa tay vòng ra sau lưng Kiều Nghị, gã cầm lấy trang phục chơi bóng của hắn và quạt mát cho, còn khẽ nói: “Tôi nhận ra…” Giọng gã tinh tế và lành lạnh. “Sau khi vào sân bóng, cậu đều sẽ nhìn về hướng của tôi.”
Lâm Cạnh vừa nói như vậy, chai Coca trong tay Kiều Nghị hơi chao đi một chút, tựa như cũng ý thức được vừa rồi mình vào sân bóng đã làm ra hành động khác thường gì. Trước kia trên sân hắn luôn cảm thấy phiền với những tay chơi bóng lơ mơ, tựa như Hướng Siêu. Nhưng vừa rồi hắn rơi vào tình thế bất lợi, gần như sắp đầu hàng; không chỉ không phối hợp tốt với đồng đội mà còn bị đám người cản trở vây quanh, hắn còn có thể soái ca kiểu gì chứ? Cục diện xoay chuyển liên tục, không những thế hắn còn ném cả bóng ra ngoài sân…
Cũng may cơn xấu hổ đến nhanh, đi cũng nhanh.
“Có à?” Kiều Nghị cười cười tỏ ra không có việc gì, hớp một ngụm Coca, nói: “Vậy sau này cậu đừng tới nữa, miễn cho tôi phân tâm.”
“Tôi thích nhìn cậu chơi bóng.” Lâm Cạnh khẳng định. “Trông rất điển trai.”
Ngày thường Kiều Nghị lười biếng, đối với chuyện gì cũng không quan tâm, nhưng khi chơi bóng lại cho người khác thấy một Kiều Nghị khác xa lúc bình thường — — Chuyên chú, nghiêm túc, chân dài bước nhanh, dù cho chuyền bóng hay bắt bóng thì động tác đều gọn gàng và sắc bén, chưa kể thần thái xán lạn, dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người. Thậm chí đôi khi giở chứng thì lại trưng ra một gương mặt hợm hĩnh và bộ dáng kiêu ngạo… đều rất đáng yêu.
Lần đầu tiên Lâm Cạnh nhìn thấy Kiều Nghị ngay thời điểm của học kỳ một lớp cao nhị, lúc mà Ngũ Tạng và Thất Trung tái giao lưu bóng rổ, tuy nhiên trận giao hữu này dưới ánh mắt của thầy giáo cô giáo lại biến thành một trận kéo bè kéo lũ đánh nhau.
“Gọi tao tới làm gì?” Hướng Siêu thả thính xong bèn chạy đến đây, hừ một tiếng: “Kiều soái hôm nay chơi bóng rất dâm, chắc nhìn trúng cô nữ sinh nào nên cố tình phóng đãng như vậy…”
Nói xong mới chú ý tới Lâm Cạnh đang ngồi một bên.
“À, hai người đang ở đây làm gì thế?” Rốt cuộc cả đội bóng rổ bao gồm bọn Trần Dụ đều vây quanh sân bóng để chém gió với đám nữ sinh về việc bọn chúng chơi bóng rổ đỉnh ra sao, thế mà hai kẻ ngược đời này là chạy đến khán đài làm người qua đường nhỉ?
Kiều Nghị nhíu mi cười như không cười, nhìn Lâm Cạnh liếc mắt một cái. Hắn đưa tay ôm choàng lấy bả vai gã trai, bộ dáng vô cùng thân mật: “Ừ… Chuyện này không thể nói…”
“Bí hiểm cái đếch!” Hướng Siêu trợn trắng mắt. “Mày đang dây mồ hôi lên đồng phục của người ta kìa.”
Mồ hôi đã làm sao? Tao còn bắn con cháu lên đồng phục của hắn nữa đấy. Kiều Nghị hờn dỗi một câu trong lòng.
“Thì kệ mày chứ sao!”
Giờ khắc này Kiều Nghị không dám tưởng tượng đến cảnh tượng kia, rốt cuộc nam chính đang bị mình ôm lấy, dựa vào tuổi tác, tính tình của đối phương… Lỡ mà có gì không tốt thì…
Hắn hơi mất tự nhiên rụt tay lại, nhớ tới nách mình đều là mồ hôi nên tỏ ra tình cờ bằng cách kéo nhẹ cổ áo rồi lặng lẽ cúi đầu ngửi — — may quá, đâu có mùi hôi… bằng không tiêu tùng hình tượng.