Vật Vong Ngã

Chương 25: Kim thái hanh




- Ta tin tưởng mà yêu cậu, tựa như điên vậy rung động ta, ta tin tưởng ta yêu cậu, lung lay tình yêu của ta.-

Đau, ta ôm đầu đứng dậy, đầu đau như búa bổ, bên người không có ai.

Ta chỉ là nằm ở trên giường, cố gắng hồi tưởng chuyện tối ngày hôm qua, không có ký ức.

Chuyện đêm qua, mơ hồ nhớ tới dung mạo Phác Trí Mân, còn như có như không tiếng khóc.

Ta quá mệt mỏi, này đó đều quên, không cần suy nghĩ nữa.

Ánh sáng chói mắt chiếu sáng ở trên giường, ta ngủ đã lâu, bỗng nhiên cảm thấy tâm nhĩ vị trí tựa hồ trống rỗng.

Ta theo bản năng nắm chặt trong lòng, cái cảm giác này là đã có chuyện gì xảy ra…

Phác Trí Mân ngồi ở giường bên cạnh, ôn nhu nhìn ta nằm ở trên giường.

Nhìn thấy bức tranh này ta hơi ngây ngẩn cả người, lắc đầu, nhắm mắt lại, hết thảy đều khôi phục.

Ta lại thấy ảo giác, quả nhiên là do quá mệt mỏi.

Ta từng bước từng bước đi ra khỏi phòng, trong phòng bếp đã dọn lên một bữa sáng, chỉ có Phác Trí Mân mới có thể vì ta làm điểm tâm.

Chỉ là cậu ta, lại đi ra ngoài, vẫn là… Trịnh Hào Tích.

Ta nghĩ không nên vì cậu ta mà thất thần, cậu ta yêu ai cũng không có quan hệ với ta, ta hiện tại chỉ là muốn càng ngày càng hận cậu ta.

Ta yên lặng mà ăn bữa sáng, ngơ ngác mà nhìn chăm chú phía trước.

Cũng không biết tại sao muốn nhìn phía trước, chỉ là ngay chỗ ngồi đó, tựa hồ đã xảy ra một chuyện làm ta thông qua.

Muốn nhớ lại, lại một điểm ký ức đều không có.

Ta uống say ngày hôm qua, Phác Trí Mân đến tột cùng nói với ta cái gì, đã làm gì, ta đều không nhớ rõ…

—— Tôi chỉ là một phần nhỏ trong cậu, mà cậu,… Lại là người… duy nhất của tôi…

Âm thanh bi ai kia của Phác Trí Mân bỗng nhiên truyền bên tai ta, trong nháy mắt đem trái tim của ta nhéo lên.

Đây là lời cậu ta đã nói sao?

Ta dùng sức xoa xoa đầu mình, muốn đem hình ảnh kia từ trong đầu làm mất đi.

Nhưng là vừa nhắm mắt, ta đã nhìn thấy, Phác Trí Mân chảy nước mắt nhìn ta, cậu ta cười khổ.

Nhất định là ta điên rồi, không nên nhớ tới cậu ta, Phác Trí Mân cùng ta không có chút quan hệ nào, ta nhất định là điên rồi.

Ta đứng lên, hướng trong phòng vệ sinh đi đến, mở vòi bông sen, dùng nước lạnh toàn bộ giội trên mặt ta.

Tĩnh táo một hồi lâu, ta chà xát hai lần đi ra.

Ta thật sự hảo tưởng muốn bình tĩnh một chút, đi ra ngoài có lẽ sẽ khá hơn một chút.

Trong nháy mắt khi ta mở cửa ra, ta nhìn thấy Phác Trí Mân đứng ở ngoài cửa.

Sắc mặt của cậu ta tựa hồ rất khó chịu, trắng bệch, trong hai mắt cũng là nước mắt trong suốt.

“Cậu…” Ta muốn nói một câu, nhưng ở giây tiếp theo câu nói này liền bị nghẹn lại trong cổ họng.

Phác Trí Mân… Cậu ta ôm lấy ta, ta chỉ có thể cảm nhận được thân thể ấy run rẩy.

Thân thể của cậu ta là như vậy nguội lạnh, cho tới nay đều thế, từ khi ta bắt đầu biết cậu ta từ ngày kia.

Lần đầu tiên đụng tới cậu ta, đầu tiên ôm ấp cậu ta, lần đầu ôm cậu ta.

Cho tới bây giờ thân thể của cậu ta vẫn là trước sau như một mà nguội lạnh, như là bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi sinh mệnh.

Ta cầm lấy tay cánh tay của cậu ta, vừa mới đụng tới, Phác Trí Mân bỗng nhiên cầu khẩn: “Đừng đẩy tôi ra…”

Phút chốc, tim hoảng loạn đến lợi hại, không chỉ là khôn kể đau lòng, còn có được thống khổ khó có thể tin.

Phác Trí Mân vẫn luôn ôm ta, thân thể lạnh lẽo run rẩy, nhẹ giọng khóc nức nở vào giờ phút này lại có vẻ dị thường to lớn.

Chỉ có ta nghe thấy.

Ta không biết bây giờ nên làm gì, ta thừa nhận ta đối với cậu ta còn có một chút điểm đau lòng, mà rất khó có thể bộc lộ ra.

“Phác Trí Mân, tôi thật sẽ đem nhầm căm hận cho rằng tưởng niệm.” Ta nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của cậu ta.

Ta vốn là hoàn toàn có thể tàn nhẫn mà đẩy hắn ra, sau đó đối với hắn châm chọc khiêu khích, nhưng là ta hiện tại lại không làm được.

Ta sợ ta thật sự không có cách nào đẩy cậu ta ra, bị cậu ta chặt chẽ giữ lại, người thua vẫn là ta.

Phác Trí Mân, tôi thật sự nhìn không thấu được tâm can cậu.

“Vẫn cứ hận tôi… Đừng lại muốn quản tôi… Vẫn luôn hận tôi.” Cuối cùng, cậu ta hơi hơi đã khống chế một chút gào khóc, nói.

“Đừng lại muốn nhớ tôi, chỉ cần hận, vẫn luôn hận xuống.” Ta không hiểu cậu ta nói câu này là có ý gì.

Là Phác Trí Mân tự ôm lấy ta, gọi ta, không muốn ta đẩy ra cũng là cậu ta.

Nhưng bây giờ thì sao, lại muốn ta hận, gọi ta vẫn luôn hận cậu ta, là có ý gì.

Ta tàn nhẫn mà đem cậu ta đẩy ra, sau đó chất vấn, Phác Trí Mân nhắm mắt lại, cười cười.

“Tôi không có cách nào giải thích với cậu, nguyên nhân nhiều lắm, tôi không thể nói rõ…”

“Vậy thì nói cho tôi rõ a!” Ta bỗng nhiên nổi giận làm cho cậu ta sững sờ ở một bên, nhưng vẫn là không nói câu nào.

“Cậu cho rằng cậu làm như vậy chơi rất vui à! Chủ động ôm tôi, chủ động nói yêu tôi, nhưng bây giờ lại lại muốn tôi hận cậu, cậu cho rằng cậu làm như vậy vui lắm à?” 

“Sự tình ngày hôm qua, tôi đều hoàn toàn không nhớ ra được cậu đã nói cái gì, tại sao có thể vẫn luôn đổi trái tim của tôi!”

Cũng không biết tại sao, ta chính là rất muốn khóc, bị lừa dối, bị phản bội, trải qua nhiều chuyện như vậy ta sớm đã sắp mất lý trí. 

“Tôi chỉ là… Một phần nhỏ trong cậu,… Mà cậu… Lại là người… Duy nhất của tôi…” Phác Trí Mân nhìn xa xăm, yên lặng mà nói ra câu nói này.

Ta hơi hơi sững sờ, tim tiện đà từng trận đau đớn, ngày hôm qua đến tột cùng xảy ra chuyện gì…

Ta cái gì cũng không nhớ rõ, Phác Trí Mân cậu ta nói lời gì, nếu như là trước đây, ta còn có thể không chút do dự mà đối với cậu ta nói: “Tôi hận cậu.”

Nhưng là bây giờ ta muốn mở miệng, mà mỗi từng chữ từng câu đều nghẹn ở trong cổ họng, không nói ra được.

“Thái Hanh…” Phác Trí Mân âm thanh rất nhỏ, như là sợ sệt ta sẽ tức giận vậy, “Kim Nam Tuấn nói… Hắn yêu tôi.”

A, lại là một tên “Trịnh Hào Tích” sao?

Ta không hề tức giận, không mất khống chế, càng không có mất lý trí.

Ta chỉ là từ từ mở miệng: “Vậy cậu đi tìm hắn đi, lại như lúc trước đối xử tôi như vậy.”

Ta xoay người, bàn tay lạnh lẽo của cậu ta bỗng nhiên nắm chặt ta, giống như là muốn đem toàn bộ băng lãnh lan truyền cho ta.

“Tôi không gặp qua đi, tôi không thích hắn.”

“Đúng vậy! Cậu không thích hắn! Thứ cậu yêu chỉ là tiền của bọn họ!” Ta ra sức mà hất tay Phác Trí Mân, cậu ta không nói gì, đây là chấp nhận sao?

Phác Trí Mân nhìn chăm chú ta, bình tĩnh thần sắc làm cho ta tâm hoảng ý loạn, “Nếu như tôi nói, tôi vẫn yêu cậu… Cậu sẽ tin sao…?”

Cậu ta không giải thích được vì sao lại nói ra câu nói này.

Đây là ý gì? Cậu ta vẫn luôn yêu ta? Không nên gạt ta, ta xưa nay đều không có cảm giác được cậu ta yêu ta.

Ta chẳng qua là cảm thấy rất buồn cười, một người vô số lần đi phản bội người khác, làm sao có khả năng từ cái miệng luôn nói ra những lời dối trá lại nói ra những lời này.

Dùng cười lạnh qua để trả lời cậu ta, sẽ không tin tưởng cậu ta.

Phác Trí Mân ánh mắt như dại đi, ta biết cậu ta đang nhìn ta, chỉ là cặp mắt kia triệt để tối lại.

“Phác Trí Mân, nếu như cậu bây giờ muốn nhượng tôi một lần nữa thích cậu, đã không thể nào, bởi vì tôi vẫn luôn hận cậu, cậu có thể đi theo Kim Nam Tuấn hoặc Trịnh Hào Tích, tôi sẽ không ngăn cản cậu, cũng sẽ không giữ cậu lại.”

—— Ta sợ ta thật sự sẽ nhầm căm hận cho rằng tưởng niệm.

Ta cũng sẽ không bao giờ đem căm hận biến thành tưởng niệm.