Vật Trong Tay

Chương 7




Hắn ung dung nhắc nhở cô, đừng báo cảnh sát. Là uy hiếp, hay yên tâm do có chỗ dựa vững chắc?

Hắn không lo cô báo cảnh sát, chỉ vì trong tay có đoạn clip kia? Cô không sợ bị lợi dụng bằng cách này, bởi cô là nạn nhân, kẻ cảm thấy nhục nhã là đám người tàn ác chứ không phải cô! Cô sẽ không để bị uy hiếp, mặc cho bản thân vấy bẩn. Không bao giờ!

Hắn đã chuẩn bị kế hoạch trả thù từ rất lâu, lẽ nào còn chưa hiểu tính cô?

“Cô Hà? Cô Hà, cô sao vậy?” Viên cảnh sát trẻ lo lắng hỏi.

Hà Nghiên đứng bật dậy ra ngoài.

Thời tiết bên ngoài tòa nhà rất đẹp, mặt trời cuối thu treo cao trên đỉnh đầu, tỏa nhiệt gay gắt, giữa ánh nắng và bóng râm cách nhau chỉ bằng một ranh giới mỏng manh, vượt qua rồi sẽ như bước vào một thế giới khác.

Trong lúc đầu óc hỗn loạn, cô gọi lại cho Lương Viễn Trạch nhưng vẫn không liên lạc được. Cô đứng bên chiếc xe, tự nhủ: “Hà Nghiên, tỉnh táo, tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo lại đi!”

Cô đến phòng an ninh của tiểu khu, lấy lý do xe mới mất đồ để yêu cầu xem camera giám sát đêm qua. Trong video, có thể thấy rõ ‘cô’ dừng xe, bình tĩnh rời khỏi khu vực giám sát. Lồng ngực Hà Nghiên đập thình thịch: “Camera ở đại sảnh đâu? Cả trong thang máy nữa?”

Bảo vệ ngạc nhiên nhìn cô: “Sao bảo trong xe mất thứ gì cơ mà?”

Cô không buồn giải thích với anh ta, khăng khăng đề nghị. Nhân viên an ninh đành cho cô xem video ở các khu vực khác. Trong video, ‘cô’ đi xuyên qua đại sảnh, tiến vào thang máy, sau đó biến mất ở tầng trệt.

Nếu không có tinh thần thép, Hà Nghiên nhất định sẽ cho là mình bị điên. Cô run rẩy, ngồi thu lu trong phòng an ninh nhìn chằm chằm màn hình, cho đến khi tất cả hình ảnh đều đột nhiên đen thui.

Cô khẽ giật mình, gọi nhân viên an ninh đến hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao đến đây lại mất?”

“À, nửa đêm camera tiểu khu bỗng nhiên bị hỏng, mãi đến sáng mới gọi được người tới sửa.” Nhân viên an ninh giải thích.

Hà Nghiên hiểu ngay ra, bọn chúng đã nhân lúc ấy đưa cô hôn mê bất tỉnh về nhà xong thừa cơ rời đi. Khỏi cần nghĩ, camera giám sát ở “Tự Tại Thiên” cũng đã bị phá hủy như vậy. Nếu như đây là một cái bẫy, thì Phó Thận Hành nhất định đã chuẩn bị rất kỹ càng, chú ý mọi thứ, hoàn mỹ đến mức không thể tìm thấy dấu vết sai sót.

Đương nhiên, cô không thể báo cảnh sát bởi vì không có ai tin cô, ngược lại, họ sẽ coi cô như một kẻ điên.

Cô về nhà, mệt mỏi ngồi trên sô pha. Khi bóng đêm ngoài cửa sổ buông xuống, cũng là lúc điện thoại đột nhiên vang lên. Âm thanh chói tai, màn hình hiển thị một dãy số. Trí nhớ cô rất tốt, nhận ngay ra đó là số của Phó Thận Hành.

Hà Nghiên nhắm mắt ấn nút trả lời, giọng điệu bình tĩnh: “Thẩm Tri Tiết, tôi không báo cảnh sát.”

“Cô rất thông minh, cô giáo Hà.” Phó Thận Hành đáp.

Cô khẽ khàng nhấn nút ghi âm trên điện thoại, cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, hỏi rõ ràng sự việc: “Anh sắp đặt từ lâu rồi đúng không? Lén đưa tôi rời nhà hàng, sau đó cho người đóng giả tôi lái xe về nhà. Kẻ đóng giả tôi là ai? Anh tìm ở đâu ra một kẻ giống tôi như vậy?”

Hắn sửa lời cô: “Thực ra không giống lắm, chỉ là nhìn hơi giống thôi.”

“Hừm, kế hoạch của anh rất chu đáo.” Cô vừa nói, tay vừa nhéo mạnh đùi, nhắc mình cần bình tĩnh hơn: “Thẩm Tri Tiết, tôi thật sự rất ngạc nhiên, rốt cuộc thì anh đã làm thế nào để trốn khỏi trại giam? Hôm trước tôi gặp cảnh sát Trần, ông ấy nói đúng là anh đã bị tử hình. Nhưng sao anh có thể tìm được đường sống trong chỗ chết vậy?”

Trong loa, tiếng cười trầm thấp của Phó Thận Hành truyền tới: “Hà Nghiên, cô đang ghi âm đúng không? Không có tác dụng đâu, mọi chuyện cô làm đều phí công thôi. Ngoan ngoãn nghe lời, như vậy người nhà cô mới không bị tổn thương.”

Miệng mũi Hà Nghiên như bị ai đó bịt kín, hô hấp nhất thời trở nên khó khăn: “Rốt cuộc thì anh muốn gì?”

“Hãy chơi trò chơi cùng với tôi.”

“Anh muốn dùng gia đình tôi để uy hiếp tôi, đúng không?” Cô đanh giọng hỏi.

“Đúng vậy.” Hắn thản nhiên thừa nhận, lạnh lùng và vô tình: “Bọn họ sẽ là thẻ bài của tôi. Đừng vi phạm quy tắc trò chơi, cô giáo Hà, đừng thử sự kiên nhẫn của tôi nữa.”

Một lát sau, cô mới thốt nên lời: “Tôi nghe lời, anh sẽ không làm hại gia đình tôi chứ?”

Hắn khẽ cười, hỏi vặn: “Cô giáo Hà, chẳng lẽ cô không nhận ra tôi còn đáng tin cậy hơn cô sao?”

Cô cắn chặt răng, tiếp tục truy vấn: “Trò chơi này bao giờ chấm dứt?”

“Đến khi nào tôi cảm thấy chán thì thôi.” Hắn trả lời, ngừng một lúc rồi nói: “Cô giáo Hà, chồng cô gọi điện cho cô kìa.”

Quả nhiên, di động của cô lập tức thông báo có cuộc gọi khác.

“Nhận đi, cô giáo Hà. Tuy nhiên, tôi cảm thấy trò chơi của chúng ta không cần báo cho gia đình cô biết.” Hắn nhắc nhở: “Còn nữa, xin nhớ kỹ, tôi là Phó Thận Hành.”

Cuộc gọi giữa cô và Lương Viễn Trạch diễn ra rất ngắn. Lương Viễn Trạch tranh thủ giữa buổi học gọi cho cô. Vì gọi cho cô mấy cuộc không có người nhận nên anh vô cùng lo lắng. Hà Nghiên không dám nói nhiều, sợ không kiềm chế bật khóc, cũng sợ điện thoại lại bị nghe lén.

Lương Viễn Trạch nhạy cảm nhận ra sự khác thường của cô: “Có chuyện gì vậy? Sao nghe giọng rầu rĩ thế?”

“À, em hơi bị cảm.” Cô khàn giọng trả lời, tìm bừa một cái cớ để che đậy: “Mũi nghẹt, nước mắt cũng chảy ròng ròng đây này.”

“Ngốc quá!” Anh bật cười, đau lòng: “Anh mới xa nhà mấy hôm, em đã bị vậy.”

Hà Nghiên lệ rơi đầy mặt, thì thầm: “Em nhớ anh lắm, Viễn Trạch.”

“Anh cũng nhớ em, Nghiên Nghiên.” Anh giảm âm lượng, cười dịu dàng: “Thôi nào, không nói nữa, anh phải tắt điện thoại đây.”

Lương Viễn Trạch tắt máy, Hà Nghiên cầm điện thoại ngẩn người. Trong máy không có lịch sử cuộc gọi của Phó Thận Hành, đương nhiên bản ghi âm cũng mất luôn. Cô chắc rằng, điện thoại đã bị hắn động tay động chân. Đang lo lắng nghĩ cách xử lý thì cô nhận được tin nhắn: “Không được đổi số, tiếp tục sử dụng đi.”

Tinh thần cô gần như tê liệt, mò mẫm đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, chỉnh lại giọng nói rồi gọi cho ba mẹ. Ông bà Hà vừa từ bên ngoài trở về khách sạn, hưng phấn kể cho cô mấy chuyện lý thú trên đường đi. Cô lẳng lặng lắng nghe, dặn dò thêm mấy câu: “Ba mẹ nhớ chú ý an toàn.”

Ngày hôm sau, cô đến trường, mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường. Gần trưa, cậu nam sinh được cô giúp đỡ đến văn phòng tìm. Cậu ta dè dặt hỏi: “Cô giáo Hà, cô giận em ạ? Sao hôm qua cô không chịu nhận điện của em?”

Cô không trả lời, ngước mắt nhìn cậu ta, phỏng đoán xem cậu ta đã bị mua chuộc hay đã bị lợi dụng.

Cậu nam sinh hiểu nhầm sự im lặng của cô, nhỏ giọng giải thích: “Tối hôm trước em ở bên ngoài ‘Tự Tại Thiên’ chờ cô mãi. Sau có việc phải rời đi một lát. Khi quay lại vừa lúc trông thấy cô lái xe đi. Em đã gọi hai cuộc nhưng cô không nghe.”

Mặc dù gặp chuyện nhưng cô nguyện tin tưởng thế giới này vẫn tồn tại sự thiện lương. Hà Nghiên mỉm cười miễn cưỡng: “Đúng là không nghe thấy. Cô không sao, cảm ơn em.”

Cuộc sống trở lại bình thường. Phó Thận Hành giống như con quái thú lặn dưới nước, đột nhiên kéo cô vào đáy nước đen kịt, sau khi tùy ý lăng nhục lại biến mất không chút tăm hơi.

Ba mẹ cô đi du lịch hơn một tháng quay về Nam Chiêu. Lúc ăn cơm cùng ba mẹ, bà Hà mới nhắc tới một sự kiện mạo hiểm gặp phải trên đường đi:

“Ây da, Nghiên Nghiên, con không biết ba mẹ đã gặp phải chuyện gì đâu. Chính hôm con dặn ba mẹ phải chú ý an toàn ấy, nửa đêm bỗng nghe phòng bên cạnh có người gõ tường, mẹ và ba con đều bị đánh thức. Ba con bực bội gõ trả hai cái, bên kia liền im bặt. Con đoán xem? Hôm sau bỗng nghe nói phòng bên cạnh có người bị giết, còn dùng máu viết một chữ ‘Thẩm’ lên vách tường. Không biết người gõ vách tường lúc trước là người hay là ma, mẹ và ba con sợ quá phải đổi khách sạn.”

Sắc mặt Hà Nghiên tái xanh, tay run đến nỗi không cầm nổi đũa, gần như chết lặng tại chỗ.

Sẩm tối trước khi Lương Viễn Trạch về nước một ngày, Hà Nghiên lại nhận được điện thoại của Phó Thận Hành: “Cô giáo Hà, buổi tối tới giúp tôi tiếp một vị khách, xe sẽ chờ cô ở ngoài trường.”

Giọng điệu thương lượng nhưng không cho cô cơ hội để từ chối.

Cô ngồi trong phòng làm việc, lấy con dao đã chuẩn bị từ trong ngăn kéo ra, lặng lẽ vuốt trên tay, sau nhiều lần do dự, cuối cùng vẫn đặt nó về chỗ cũ. Cô không thể mạo hiểm, không thể để thất bại.

Chiếc xe màu đen đưa Hà Nghiên tới biệt thự trên núi. Ở đó đang tổ chức một bữa tiệc nhỏ, âm nhạc mê loạn, ánh đèn mập mờ, hơn nữa, có thể thấy những gã đàn ông cùng các cô gái non trẻ đam mê lạc thú. Bước chân vào đây như rơi trong động yêu tinh.

Hà Nghiên mặc bộ quần áo hoàn toàn không phù hợp nên vừa vào cửa cô đã thu hút được ánh mắt của rất nhiều người. Cô phớt lờ, đưa mắt nhìn xung quanh, tìm thấy Phó Thận Hành đứng bên cửa sổ liền đi thẳng tới chỗ hắn.

“Phó tiên sinh.” Cô đứng trước mặt hắn, sắc mặt bình tĩnh chào hỏi.

Phó Thận Hành tay bưng ly rượu, nói chuyện với mọi người, mặc dù có hai chân dài nép sát bên cạnh nhưng trang phục vẫn rất nghiêm chỉnh. Hắn xoay đầu, hờ hững nhìn Hà Nghiên, tay bưng ly rượu chỉ về phía sô pha da đằng xa, căn dặn: “Lại chỗ ông chủ Trương đi.”

Cô nhìn theo hướng tay hắn chỉ, đó là một gã trung niên tầm 40 tuổi, vóc người mập mạp, đỉnh đầu hói, mặt mũi bóng nhờn, hình dáng hèn mọn bỉ ổi. Hà Nghiên vừa vào cửa, gã đã nhìn chằm chằm, ánh mắt không chút đứng đắn. Cô không cự tuyệt, ngoan ngoãn đi tới. Vừa ngồi xuống sô pha, gã đã dán thân hình đồ sộ, bắt lấy cổ tay cô, cười hỏi: “Người đẹp, mới lần đầu làm chuyện này hả?”

“Mới lần đầu.” Hà Nghiên trả lời.

“Mới thì tốt! Mới càng sạch sẽ!”. Bàn tay gã mập ve vuốt bắp đùi cô, không có ý định rời đi. Mặt cô không đổi sắc, liếc nhìn Phó Thận Hành đang quan sát bàn tay gã mập dờ dẫm đùi mình.

Gã béo càng lúc càng đốn mạt, không thỏa mãn quấy rối qua quần áo mà mò hẳn vào trong váy cô. Hà Nghiên nhấn tay gã, khẽ cười: “Ông chủ Trương đừng như vậy, để người ta thấy thì xấu hổ lắm.”

Gã mập cười trơ trẽn: “Thẹn à? Thẹn là tốt. Anh thích nhất những cô gái đàng hoàng như em.” 

Giọng gã không nhỏ, lập tức có kẻ hùa theo: “Ông chủ Trương làm một phát đi cho bọn em mở mang tầm mắt.”

Ông chủ Trương nghe vậy cười sằng sặc, đè cả người cô lên ghế. Cô một tay đẩy gã, một tay lén mò vào trong chiếc ví da. Ai ngờ vừa chạm tới, cổ tay đã bị ai đó túm chặt.

A Giang không biết đến đằng sau sô pha từ bao giờ, gã siết chặt cổ tay mảnh khảnh của cô bằng một tay, lạnh lùng hỏi: “Cô giáo Hà muốn tìm gì?”

Tiếng huyên náo trong phòng lập tức im bặt. Ông chủ Trương cũng sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Hà Nghiên.

Hà Nghiên nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, thản nhiên nhìn A Giang, trả lời: ‘Không có gì.”

A Giang không tin, giật mạnh chiếc ví, chăm chú nhìn nắm tay siết chặt của cô: “Cầm gì trong tay kia?”

Cô không trả lời, quay sang nhìn Phó Thận Hành, hắn vẫn đứng bên cửa sổ nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên, mang theo ý chế giễu như thể chờ màn kịch này lâu lắm rồi. Vì vậy, cô cũng nhếch môi, từ từ mở lòng bàn tay, để lộ một gói giấy bạc hình vuông nho nhỏ, hỏi hắn: “Phó tiên sinh, không lẽ đến áo mưa cũng không được phép dùng sao?”