Vật Trong Tay

Chương 58




Phó Thận Hành trầm ngâm nằm im.

Hà Nghiên thấp thỏm, không biết hắn tin lời mình nhiều hay ít, có nghi ngờ gì không. Sự tình đã phát triển đến mức này, cô cũng hết cách, chỉ có thể cố gắng hết mức, chuyện còn lại tất cả đều nhờ cả vào ‘may mắn’.

Cô mệt mỏi, tâm trí vô cùng mệt mỏi.

Ngày hôm sau, lãnh đạo Viện tìm cô nói chuyện, chĩa mũi dùi vào thư tố giác. Hà Nghiên tỏ thái độ cương quyết, một mực không thừa nhận nội dung bức thư. Cô  khẳng định sẽ thông qua pháp luật để bảo vệ danh dự cho mình. Lãnh đạo Viện không biết nói gì hơn, đành cho qua mọi chuyện, trấn an Hà Nghiên mấy câu, khuyên cô chú ý đến công việc và cuộc sống riêng tư mặc dù cô vô tội. Chuyện thành ra như vậy, dù sao ảnh hưởng cũng không tốt.

Hà Nghiên đáp trả một cách chừng mực: “Người chính trực không sợ hình ảnh bị bóp méo. Tôi cho rằng hành động của mình không có gì là không thỏa đáng, hay đáng phải chú ý. Về cuộc sống riêng, đã có chữ ‘riêng’ nghĩa là việc của bản thân tôi, chỉ cần tôi không làm trái luân thường đạo lý thì người khác sẽ không có quyền đánh giá hay chỉ trích.”

Lãnh đạo Viện á khẩu không thốt nên lời, bất lực nhìn cô rời đi.

Hà Nghiên vừa trở về văn phòng, Hứa Thành Bác đã tới giao bài kiểm tra. Vì bị mọi người soi mói quá nhiều nên một sinh viên ngày thường vốn điềm tĩnh cũng trở nên lúng túng. Cậu ta cúi gằm, cầm sấp giấy kiểm tra đặt lên bàn làm việc của Hà Nghiên, hạ giọng nói: “Em gửi, cô giáo Hà.”

Hà Nghiên cầm lên nhìn qua, chậm rãi gật đầu: “Em về trước đi.”

Hứa Thành Bác cúi đầu ra ngoài. Vừa đi được mấy bước liền bị Hà Nghiên gọi lại. Cậu ta xoay người nhìn, thấy vẻ mặt cô hết sức nghiêm túc, trầm giọng nói: “Ưỡn ngực mà đi, ngửa mặt lên trời không hổ, cúi đầu không thẹn với người (1). Em học hành mấy chục năm, chưa học đạo lý này sao?”

(1): Một câu nói của Mạnh Tử

Giọng cô không lớn, nhưng sang sảng khác thường, thậm chí như tuyên truyền giác ngộ.

Cậu ta giật mình, hai mắt sáng ngời, lập tức đứng thẳng lưng, cao giọng đáp: ‘Em hiểu rồi, thưa cô.”

Bấy giờ, Hà Nghiên mới nhếch môi, nở một nụ cười đã lâu cậu ta không thấy.

Buổi chiều, gần hết giờ làm việc, A Giang gọi điện cho Hà Nghiên: “Hôm nay Phó tiên sinh có việc.”

Mấy ngày qua, Hà Nghiên vẫn luôn ngủ ở nhà Phó Thận Hành, dù hắn không gọi điện dặn dò, cô cũng sẽ chủ động đến. Hôm nay nghe cú điện thoại này, mãi cô mới hiểu ý của A Giang: “Tôi biết rồi.”

Cô không đến nhà Phó Thận Hành mà lái thẳng xe về nhà.

Trong nhà là khung cảnh trước lúc cô rời đi. Con búp bê đứng trơ trọi đầu giường, cười vô tâm. Hà Nghiên nhìn chằm chằm, dí ngón tay vào ngực trái của nó, thì thầm: “Đồ ngốc, giờ anh đang ở đâu, có nghĩ đến em không?”

Cô nằm ngửa trên giường, thư giãn đầu óc, để mặc tâm trí nhớ về Lương Viễn Trạch. Một việc vô cùng đơn giản nhưng cô không dám làm. Điện thoại ngay bên cạnh, cô muốn gọi cho anh, muốn nghe giọng nói của anh, muốn nghe anh gọi mình là ‘Nghiên Nghiên’. Nhưng cô nào dám, mặc dù biết rõ Phó Thận Hành đã không nghe lén di động của cô từ lâu nhưng cô vẫn không dám.

Dù nhớ anh đến mức nào, cô cũng không dám.

Liên tiếp mấy ngày Phó Thận Hành không liên lạc với Hà Nghiên khiến cô không khỏi thấp thỏm, làm việc càng thêm cẩn trọng. Dù rất lo lắng về chuyện dấu vân tay nhưng cô không dám liên lạc với bà Trần, cũng không dám gọi điện. Cô sợ, sợ Phó Thận Hành sinh nghi, mấy ngày bận bịu chỉ là cố ý.

Một tuần thi cử đã kết thúc, sinh viên lần lượt rời trường, chuẩn bị cho kỳ nghỉ đông hàng năm.

Ngoài thời gian làm việc rảnh rỗi, Hà Nghiên bắt đầu lên mạng vào mấy trang web du lịch, tính đưa ba mẹ ra nước ngoài nghỉ lễ. Một là tránh phiền não mấy ngày Tết, hai là để thăm dò. Cô cố tình đặt địa điểm du ngoạn là nước Mỹ. Cô không có ý định giấu diếm Phó Thận Hành, nếu có thể, cô còn muốn nhân cơ hội này nhờ hắn giúp đỡ, giảm bớt tính cảnh giác của hắn.

Trước kỳ nghỉ chính thức một ngày, Hà Nghiên nhận được điện thoại của Phó Thận Hành: "Đến Túy Kim Triêu."

Cô hơi bất ngờ nhưng không từ chối. Vì phải đến chỗ đám bạn phóng đãng của hắn, nên cô cố ý về nhà thay quần áo, xong lái xe đến Túy Kim Triêu.

Túy Kim Triêu vẫn lộng lẫy vàng son, A Giang đứng đợi bên ngoài, dẫn cô vào phòng bao quen thuộc của Phó Thận Hành. Khi người phục vụ mở cửa, cô mới cảm thấy bất thường, phòng bao vốn thường xuyên huyên náo không có bất kỳ tiếng động nào phát ra. Từ cửa nhìn vào, trong lòng Hà Nghiên nhất thời đã rõ.

Bên trong không ít người nhưng tất cả hoàn toàn im lặng. Phó Thận Hành ngồi  giữa, Tiểu Ngũ và đám Đầu Trọc đứng bên, còn Vu Gia thì đang quỳ gối phía trước bàn trà rộng, co quắp trên sàn nhà, hoảng sợ khóc thút thít. Chị Hoa đứng cạnh cô ta cũng đang hốt hoảng không kém. Thấy Hà Nghiên ở cửa, chị ta liền nhìn cô cầu cứu, thảng thốt gọi: "Cô Hà."

Phó Thận Hành ngẩng đầu nhìn cô, giọng điệu hờ hững: "Lại đây, Hà Nghiên."

Hà Nghiên đi đến, Tiểu Ngũ vội nhường lối, chào khách khí: "Chị Hà."

Cô không lên tiếng, khẽ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Phó Thận Hành, trong lòng đã đoán ra nhưng vẫn hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Phó Thận Hành cười cười, hất cằm về phía Vu Gia: "À, bắt được con quỷ nhỏ em nói rồi đây."

Vừa dứt lời, Đầu Trọc tiến lên phía trước, giơ chân đá vào người Vu Gia, miệng chửi mắng: "Đồ gái điếm mắt muỗi như mày mà cũng dám giở trò với chị Hà, xem ra mày chán sống rồi."

Vu Gia không dám phản kháng hay lẩn tránh,  cô ta đưa tay lên bảo vệ khuôn mặt, khóc lóc ầm ĩ xin tha thứ. Chị Hoa đứng bên lộ vẻ không nỡ, muốn ngăn mà không đành, chị ta cũng bị Vu Gia làm liên lụy, thân mình không giữ nổi, đâu dám đỡ lấy mầm họa rơi xuống đầu thay Vu Gia.

Đám người lẳng lặng nhìn, chỉ có Hà Nghiên là không. Cô đứng phắt dậy, lạnh giọng quát: "Đủ rồi!"

Đầu Trọc thoáng sửng sốt, dừng chân, quay đầu nhìn Phó Thận Hành, thấy hắn không bảo sao mới lúng túng đứng sang bên.

Hà Nghiên nhìn Phó Thận Hành, hắn cũng ngước lên nhìn cô, cười khẽ: "Sao vậy? Đầu Trọc đang xả giận giúp em mà"

Chuyện mấy tấm poster, thực ra, Hà Nghiên đã sớm đoán là Vu Gia làm. Cô luôn đối xử tốt với mọi người, hạn chế gây mích lòng người khác. Trong trường học, ngoài nữ sinh thầm mến Hứa Thành Bác, chỉ còn Vu Gia là bị cô dùng ảnh nude uy hiếp và lừa lấy mất chiếc di động. Cô không hiểu vì sao Vu Gia lại làm một chuyện ngu xuẩn như vậy, biết rõ mối quan hệ của cô với Phó Thận Hành mà vẫn ra tay.

Hà Nghiên muốn bỏ qua cho Vu Gia. Sở dĩ cô không hành động là vì chưa nghĩ ra cách xử lý toàn vẹn.

Nếu là do nữ sinh trong trường gây họa, Hà Nghiên sẽ không làm quá, chỉ cần một lời xin lỗi công khai, cùng lắm bắt viết bản kiểm điểm. Nhưng Vu Gia thì khác, một khi bị bắt, cô ta không thể giấu diếm mọi chuyện, làm giả giấy bảo lưu, làm gái ở hộp đêm. Nhất là khi dính đến Phó Thận Hành, cô ta sẽ chết không có chỗ chôn.

Vu Gia đúng là tự làm tự chịu nhưng đến nước này, làm vậy sẽ hủy diệt cuộc đời cô ta, Hà Nghiên không đành lòng. Cô không phải Thánh Mẫu, nhưng là giáo viên. Còn Vu Gia, lại là học sinh của cô, đã từng gọi cô một tiếng "thầy".

Phó Thận Hành nhìn cô, khóe môi hơi vén lên, mang theo ý cười, nhưng đáy mắt lại âm u, Hà Nghiên nhận thấy được. Hay đúng hơn là sau đêm cô nói những lời kia, hắn đã mất hứng, nên mới bảo A Giang gọi điện cho cô, lạnh lùng với cô suốt mấy ngày liên tiếp.

Cô không thể chọc giận hắn, ít ra không nên chọc giận hắn.

Hà Nghiên cố gắng dùng giọng điệu hòa hoãn, hỏi Phó Thận Hành: "Anh định xử lý cô ta như thế nào?"

Phó Thận Hành cười khẽ, hỏi lại: "Em muốn xử lý thế nào?"

"Tôi?" Cô hỏi.

"Đương nhiên." Phó Thận Hành liếc nhìn Vu Gia như nhìn đồ bỏ đi, đầy khinh thường và chán ghét, cười như không cười: "Cô ta đắc tội với em, đương nhiên phải để em lên tiếng."

Hà Nghiên cúi đầu, cười tự giễu. Cô ngẩng đầu nhìn Phó Thận Hành, thản nhiên đáp: "Tôi không biết phải xử lý cô ta thế nào, nếu biết thì tôi đã làm từ lâu."

Cô vốn là vậy, không xiểm nịnh không nâng đỡ, hắn vừa thích vừa căm hận vẻ thẳng thắn đó của cô. Phó Thận Hành mỉm cười, hỏi: "Cho tới bây giờ, em vẫn hận không thể giết được tôi, đúng không?"

Lời vừa dứt, mọi người trong phòng đều biến sắc. Nhưng khiến bọn họ ngạc nhiên hơn cả là Hà Nghiên đáp "vâng."

Phó Thận Hành cười cười, hỏi tiếp: "Đầu Trọc chặt một ngón tay của Lương Viễn Trạch. Nếu không nể tôi, em nhất định cũng sẽ lấy của hắn một ngón tay, đúng không?"

Hà Nghiên mấp máy khóe môi, đáp: "Vâng."

Phó Thận Hành vẫn cười, ngả người ra sau, thả lỏng tựa vào thành ghế sô pha, hơi ngước lên, hỏi: "Vậy sao lúc này lại không biết xử lý Vu Gia thế nào?"

"Dán poster tố cáo cô ta lên cửa Túy Kim Triêu ư?" Hà Nghiên nhún vai cười mỉm. Sau đó, cô quay sang chị Hoa, hỏi: "Chị Hoa xem như quản lý của Vu Gia. Hay là tôi cũng gửi thư tố giác cho chị ấy? Anh đã cho tôi mặt mũi, vậy tôi sẽ đổ hết lên Vu Gia."

Trong phòng không ai cười, cơn giận của Phó Thận Hành quá khủng khiếp, khiến mọi người cảm thấy buốt lạnh, không dám cười cợt. Chỉ có chị Hoa là giật giật khóe môi, cười với Hà Nghiên mà trông khó coi hơn khóc.

Phó Thận Hành mỉm cười, nói: "Hà Nghiên, trò đùa này không vui đâu."

"Đúng vậy, không có gì đáng cười." Hà Nghiên chậm rãi gật đầu, bình tĩnh nhìn hắn, hỏi: "Vậy anh muốn tôi phải làm gì? Cô ta có ý đồ bôi nhọ thanh danh của tôi. Như anh nói thì chí ít trong thư tố giác có hơn phân nửa là sự thật. Ngay cả tội phỉ báng cô ta cũng không đủ trình độ. Anh muốn cô ta bị trừng phạt thế nào đây? Tôi nghĩ tốt hơn hết là gọi ba mẹ cô ta đến, đưa cô ta về. Ngoài ra, tôi không còn cách gì cả."

Phó Thận Hành lạnh lùng nhìn cô, nói: "Hà Nghiên, không giống em chút nào."

Cô đối với bọn chúng tàn ác là thế, nhưng lại đối xử với một đứa con gái ngu xuẩn  đầy lòng thương cảm. Tại sao chứ?

Cho tới bây giờ, Hà Nghiên vẫn đang cố gắng, cô thật sự không muốn lúc này, tại đây, tranh luận với Phó Thận Hành. Vì thế mà cô thu vẻ bướng bỉnh của mình, xuống nước, trở lại ngồi bên cạnh hắn, đặt tay lên đùi hắn, đáp: "Tôi biết anh muốn xả giận giúp tôi, tôi rất cảm ơn, nhưng tôi thật sự không muốn..."

Hắn đột nhiên túm lấy cổ tay cô, di rời khỏi đùi mình, hờ hững nhìn cô, giọng điệu lạnh lùng: "Hà Nghiên, em quả là không biết điều."

Cô nhất thời không biết trả lời hắn ra sao, một lúc sau mới nhếch môi đáp: "Coi như tôi không biết điều. Chẳng phải anh vừa nói để mặc tôi ư? Được thôi, tôi muốn thả Vu Gia và coi như chuyện này chưa từng phát sinh."

Phó Thận Hành nhìn cô chằm chằm, đột nhiên bật cười, khẽ hỏi: "Hà Nghiên, em có biết câu cấp kiểm bất yếu kiểm không?"

*Cho người mặt mũi nhưng người không cần.

Cô cũng nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Cô hít một hơi thật sâu, ghé sát tai hắn, chậm rãi nhả từng chữ: "Anh cũng nên biết, mọi vui buồn của anh lúc này không hề hợp với Phó Thận Hành tổng giám đốc của Phó Thị mà hợp với Thẩm Tri Tiết, một kẻ lưu manh chỉ biết đến chém giết, đừng làm chuyện mất mặt trước người khác."

Hắn thoáng sững người, xiết chặt cổ tay cô, ánh mắt lộ vẻ tàn ác, nghiến răng, nói: "Được, được lắm, Hà Nghiên."

Cổ tay cô đau nhức, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn nhìn hắn mỉm cười: "Đa tạ khích lệ."

Một lúc lâu sau, Phó Thận Hành dần bình tĩnh, khôi phục vẻ lạnh nhạt ban đầu. Hắn buông cô ra, thản nhiên nói: "Đi đi, cô giáo Hà, dẫn học trò của cô rời khỏi đây đi, nhanh lên, đừng để tôi đổi ý."

Hà Nghiên không do dự đứng dậy, đến trước mặt Vu Gia, kéo mạnh cô ta lên. Trúng mấy đạp của Đầu Trọc, mặt mũi Vu Gia đã sưng tấy, khóe mắt khóe môi rách toạc, máu chảy đầm đìa. Nhưng Hà Nghiên không lau giúp, lôi thẳng cô ta ra ngoài.

Hai người đi một mạch ra khỏi cửa Túy Kim Triêu, Vu Gia bước chậm dần, giọng khàn đặc: "Cô giáo Hà, chờ một chút, túi xách và quần áo của tôi còn ở bên trong."

Hà Nghiên quay đầu nhìn, quát: "Mạng sống quan trọng hay đồ đạc quan trọng?"

Vu Gia thảng thốt nhìn cô, lau máu trên mặt, nghẹn ngào hỏi: "Không có tiền sao đi bệnh viện?"

Hà Nghiên bị cô ta hỏi khó, nghẹn họng mãi mới lên tiếng: "Lấy của tôi, còn đồ đạc thì bảo đồng nghiệp mang về giúp."

Cô kéo Vu Gia đi về phía xe của mình, đùi Vu Gia bị Đầu Trọc đá liên tiếp mấy cước nên bước khập khiễng, cúi đầu theo sau Hà Nghiên. Sau khi lên xe, cô ta đột nhiên hỏi cô: "Cô giáo Hà, cô không hận tôi ư? Tại sao lại muốn cứu tôi?"

Hà Nghiên đánh tay lái, không nhìn cô ta, đáp: "Hận, hận thì sao? Là để mặc cô bị bọn chúng đánh chết, hay là để mặc bọn chúng chà đạp cô?"

Vu Gia im lặng rồi bỗng nhiên ôm mặt khóc nức nở. Hôm nay, cô ta thật sự sợ hãi. Ngày thường không biết, thậm chí còn cười cười nói nói với bọn Đầu Trọc, nhưng qua sự trở mặt của chúng, cô ta mới chính thức hiểu rõ bọn chúng đáng sợ như thế nào. Còn chị Hoa nữa? Chị ta vừa mở miệng đã bị Tiểu Ngũ vung tay tát thẳng, không chút lưu tình.

Hà Nghiên không khuyên nhủ Vu Gia, chăm chú lái xe, cho tới khi cô ta ngừng khóc mới trầm giọng nói: "Về nhà trước đi, nghe lời ba mẹ. Tuy nghèo nhưng có tay có chân, làm gì chả được? Cô mới bao nhiêu, tương lai còn dài như vậy, đừng lãng phí nữa."

Vu Gia gật đầu, quay sang nhìn Hà Nghiên, hỏi: " Phó tiên sinh rất giận phải không?"

Hà Nghiên hơi ngạc nhiên một chút, xong cười khổ: "Chắc là giận lắm."

Thực lòng cô có thể đoán được, nguồn gốc cơn giận xuất phát từ câu nói của cô đêm đó. Nhưng cô không hiểu, cô hận hắn, muốn giết hắn, cả hai đều sớm biết rõ điều này, không phải trước kia cô chưa từng nói qua, hà cớ gì hắn lại nổi giận thành ra như vậy?

Cô không hiểu, tương tự, Phó Thận Hành cũng không hiểu nhưng hắn vẫn giận, hận cô đến nghiến răng.

Tiểu Ngũ nắm rõ tình hình, cảm nhận được nội tâm dồn nén của Phó Thận Hành, anh ta gạt mấy ả gái gọi của chị Hoa sang một bên, tự ngồi xuống cạnh hắn, cười nói: "Anh Hành, anh em mình uống một chút nhé?"

Phó Thận Hành lẳng lặng nâng ly lên, uống một hơi cạn sạch.

Tiểu Ngũ vội bồi theo, rót tiếp cho Phó Thận Hành, anh ta khuyên nhủ: "Đừng giận chị Hà, trái tim phụ nữ vốn yếu mềm mà. Em thấy chị Hà rất tốt, là người thiện lương."

Phó Thận Hành trầm mặc, im lặng uống rượu. Tiểu Ngũ không dám để mình hắn uống, cũng vội vàng uống cùng. Một lát sau, Tiểu Ngũ kêu người đưa thêm rượu tới. Không ngờ, nhân viên phục vụ là người mới, do quá căng thẳng nên lúc rót rượu cho Phó Thận Hành, không đợi hắn cầm chắc đã buông lỏng tay, chiếc ly rớt xuống, nửa ly rượu hất cả lên người Phó Thận Hành.

"Xin lỗi! Xin lỗi!" Nhân viên phục vụ cuống quýt xin lỗi.

Tiểu Ngũ trừng mắt định mắng nhưng Phó Thận Hành đã ra hiệu dừng lại. Hắn nheo mắt nhìn nữ nhân viên phục vụ, thản nhiên nói: "Tôi biết cô."